Hỏa Thi Thi nhanh chóng hồi thần , dù cảm thấy khó tin nhưng chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Thực tế là trọng chùy của nàng đã bị thanh kiếm của Lục Lâm chặn lại, hiển nhiên tính toán tiếp theo của nàng đã bị phá vỡ. Hỏa Thi Thi lui nhanh lại, theo như những trận đấu trước nàng chỉ cần dùng ưu thế của trọng chùy đánh bay Lục Lâm rồi thi triển thủy lao nhưng phải đổi kế hoạch rồi.
Hỏa Thi Thi một lần nữa vung cao chùy đánh lên thân thể của Lục Lâm, một chùy này không chỉ đơn thuần là trọng lực mà là được gia tăng thêm linh lực, nếu trúng kích này Lục Lâm chắc chắn sẽ bay ra xa. Lục Lâm nhếch môi, cả người lui về sau vài bước Tịch Minh kiếm ảo diệu xoay thành hình vòng trọn, mũi kiếm dựng thẳng.
Những người quan sát nhìn thấy vậy bèn xôn xao một trận.
“Tên này điên rồi sao? Lấy mũi kiếm đối phó với trọng chùy.”
“Điều này là không có khả năng, tên này muốn chết sao.”
“Uổng cho thanh kiếm tốt như vậy lại bị hủy trong tay tên tiểu tử đó. Thật phá sản.”
Không như mọi người nghĩ, Hỏa Thi Thi cảm giác được một cỗ lực lượng đem chùy của nàng hướng qua một bên, không thể nghi ngờ đó là mũi kiếm của Lục Lâm, Hỏa Thi Thi mở to hai mắt nhìn một chùy của nàng rơi vào không khí, rồi rơi mạnh xuống lôi đài. Theo quán tính nàng cũng bị kéo theo, chúi người xuống. Lục Lâm lại không thương tình một cước nhắm ngay bụng của Hỏa Thi Thi mà đá, thành công làm nàng thụ thương.
Nam Cung Hàn mị mị mắt xoa cằm, khẽ cười. “Tên tiểu từ này, không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, vẻ mặt của Thi Thi trắng bệch rồi kìa.” – một vài lão sư đứng cạnh Nam Cung Hàn cũng gật gù theo.
Đôi mắt xinh đẹp của một nữ lão sư cũng nghiêm túc nhìn về phía lôi đài, bình luận thêm vào. “Tên tiểu tử thối.”
Lục Lâm thuận chân đem một chùy của Hỏa Thi Thi đá xuống lôi đài. Phải biết lúc đó dù có linh lực hộ chân nhưng chân của hắn vẫn ê ê, không biết với dáng người nhỏ bé của Hỏa Thi Thi thì làm sao mà nhấc nổi hai cái chùy này.
Hỏa Thi Thi vừa cảm nhận đau nhói ở bụng thì thấy cơ thể mình bị đá ra xa, nàng uất ức chữi ầm lên. “Lục Lâm, thù mới hận cũ ta sẽ tính lên đầu người. Đồ tiểu tử thối, không biết nhẹ nhàng gì hết, người ta là hoa cần được nâng niu mà ngươi lại đá như cục đá giữa dường vậy hả? Ngươi làm nam nhân kiểu gì vậy, ta nguyền rủa ngươi cả đời không ‘dậy’ được.” (@tg: :D3)
Lục Lâm nghe Hỏa Thi Thi chữi mà khóe miệng co rút, rõ ràng đứng trên lôi đài là để thi đấu mà tại sao lại nghe được cái gì mà hoa mà đá là sao? Đầu óc đơn giản của Lục Lâm hoàn toàn không hiểu được Hỏa Thi Thi đang nói gì.
Tiêu Nguyệt phía dưới lôi đài nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Lâm biến thành ngốc trệ thì không hình tượng ôm bụng cười lăn cười bò. Vũ Phong và Vương Vũ Đồng bên cạnh cũng không tự chủ phì cười, chỉ có một mình Mộ Kình Thiên là âm thầm giơ một ngón tay cái, tiểu cô nương này nói đúng a.
Hỏa Thi Thi vừa dứt lời thì bật mạnh người, dứt khoát cầm cái chùy còn lại ném thẳng vào mặt Lục Lâm, Lục Lâm chỉ biết nghiêng người tránh né nhưng những người phía sau lưng Lục Lâm thì không may mắn như vậy, có một người bị chùy nện vào mặt , trực tiếp hôn mê bất tỉnh được người khác vựt dậy tìm lão sư.
Lục Lâm nhanh chóng phản ứng lại, Tịch Minh kiếm hóa thành một đạo tàn ảnh kiếm quang. Lục Lâm tùy ý chém một kiếm, lôi nhận từ trong Tịch Minh kiếm xuất ra, bắn nhanh về phía Hỏa Thi Thi. Lục Lâm cũng nhanh chóng hóa thành ba người tiến công Hỏa Thi Thi. Nói là hóa thành ba người nghe cho oai, thực chất là do Lục Lâm di chuyển bằng tốc độ cao, đem tàn ảnh mờ ảo tới mức làm người khác ngỡ là có ba người cùng một lúc.
Hỏa Thi Thi không phân biệt được đâu là Lục Lâm thật, vội vàng ngưng tụ ba thủy cầu đánh về phía ba Lục Lâm đang tiến công, nhưng thủy cầu nào cũng như đánh vào tàn ảnh thực thể thì không thấy.
Lục Lâm và lôi nhận rất nhanh đã tới bên cạnh Hỏa Thi Thi, ba Lục Lâm dần hóa thành một Lục Lâm. Một thủy lao cũng hình thành ngăn cản Hỏa Thi Thi tránh né, lôi nhận lại cắt nát mái tóc dài của Hỏa Thi Thi, Tịch Minh kiếm thì nháy mắt cũng đặt trên cổ nàng. Sắc mặt Hỏa Thi Thi xám ngắt, không phải bởi vì nàng thua trong tay Lục Lâm mà là không ngờ tới Lục Lâm đem mái tóc yêu quý của nàng cắt đi.
Trọng tài thấy Lục Lâm dừng tay thì hô lên. “Người chiến thắng là Lục Lâm.”
Lục Lâm nghe xong thì thu kiếm xoay người, một câu hỏi han cũng không có. Sắc mặt Hỏa Thi Thi từ xám chuyển sang đỏ - màu đỏ của sự giận dữ. Hỏa Thi Thi chạy nhanh về phía Lục Lâm, một cước đạp vào đầu hắn, thật không thể tha thứ được, mái tóc kiêu ngạo của nàng.
Lục Lâm không ngờ tới là Hỏa Thi Thi giận dữ đến như vậy, bất thình lình trúng một cước của Hỏa Thi Thi. Lục Lâm bị đập đầu vào sàn lôi đài, chưa kịp hồi thần thì đã nghe phía sau vang lên âm thanh phẫn nộ.
“Ngươi là tên khốn kiếp, mái tóc yêu quý của ta bị hủy trên tay ngươi rồi. Lục Lâm ta thề với ngươi, một ngày nào đó ta sẽ đem đầu ngươi cạo trọc xem ngươi còn dám gặp mặt ai không. Ngươi tưởng ngươi mạnh là ngươi ngon lắm hả, cái thái độ khinh người này của ngươi nếu ở ngoài chiến trường chắc chắn sẽ bị người ta giết một trăm một triệu lần. Ta đạp, ta đạp cho người chừa nè. Huhu”
Hỏa Thi Thi bồi thêm vài cước lên người Lục Lâm rồi òa khóc nhặt hai cái trọng chùy lên bỏ chạy. Các lão sư cũng không thèm can thiệp, cái này là Lục Lâm quá đáng, nỡ nào cắt đi mái tóc của cô nương nhà người ta chứ. Thật là quá đáng.
Có một lão sư định tiến lên ngăn cản đã bị một đạp của nữ lão sư xinh đẹp, thế là tràn cảnh Lục Lâm bị đạp mà không ai nói tiếng nào.
Hỏa Thi Thi một lần nữa vung cao chùy đánh lên thân thể của Lục Lâm, một chùy này không chỉ đơn thuần là trọng lực mà là được gia tăng thêm linh lực, nếu trúng kích này Lục Lâm chắc chắn sẽ bay ra xa. Lục Lâm nhếch môi, cả người lui về sau vài bước Tịch Minh kiếm ảo diệu xoay thành hình vòng trọn, mũi kiếm dựng thẳng.
Những người quan sát nhìn thấy vậy bèn xôn xao một trận.
“Tên này điên rồi sao? Lấy mũi kiếm đối phó với trọng chùy.”
“Điều này là không có khả năng, tên này muốn chết sao.”
“Uổng cho thanh kiếm tốt như vậy lại bị hủy trong tay tên tiểu tử đó. Thật phá sản.”
Không như mọi người nghĩ, Hỏa Thi Thi cảm giác được một cỗ lực lượng đem chùy của nàng hướng qua một bên, không thể nghi ngờ đó là mũi kiếm của Lục Lâm, Hỏa Thi Thi mở to hai mắt nhìn một chùy của nàng rơi vào không khí, rồi rơi mạnh xuống lôi đài. Theo quán tính nàng cũng bị kéo theo, chúi người xuống. Lục Lâm lại không thương tình một cước nhắm ngay bụng của Hỏa Thi Thi mà đá, thành công làm nàng thụ thương.
Nam Cung Hàn mị mị mắt xoa cằm, khẽ cười. “Tên tiểu từ này, không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, vẻ mặt của Thi Thi trắng bệch rồi kìa.” – một vài lão sư đứng cạnh Nam Cung Hàn cũng gật gù theo.
Đôi mắt xinh đẹp của một nữ lão sư cũng nghiêm túc nhìn về phía lôi đài, bình luận thêm vào. “Tên tiểu tử thối.”
Lục Lâm thuận chân đem một chùy của Hỏa Thi Thi đá xuống lôi đài. Phải biết lúc đó dù có linh lực hộ chân nhưng chân của hắn vẫn ê ê, không biết với dáng người nhỏ bé của Hỏa Thi Thi thì làm sao mà nhấc nổi hai cái chùy này.
Hỏa Thi Thi vừa cảm nhận đau nhói ở bụng thì thấy cơ thể mình bị đá ra xa, nàng uất ức chữi ầm lên. “Lục Lâm, thù mới hận cũ ta sẽ tính lên đầu người. Đồ tiểu tử thối, không biết nhẹ nhàng gì hết, người ta là hoa cần được nâng niu mà ngươi lại đá như cục đá giữa dường vậy hả? Ngươi làm nam nhân kiểu gì vậy, ta nguyền rủa ngươi cả đời không ‘dậy’ được.” (@tg: :D3)
Lục Lâm nghe Hỏa Thi Thi chữi mà khóe miệng co rút, rõ ràng đứng trên lôi đài là để thi đấu mà tại sao lại nghe được cái gì mà hoa mà đá là sao? Đầu óc đơn giản của Lục Lâm hoàn toàn không hiểu được Hỏa Thi Thi đang nói gì.
Tiêu Nguyệt phía dưới lôi đài nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Lâm biến thành ngốc trệ thì không hình tượng ôm bụng cười lăn cười bò. Vũ Phong và Vương Vũ Đồng bên cạnh cũng không tự chủ phì cười, chỉ có một mình Mộ Kình Thiên là âm thầm giơ một ngón tay cái, tiểu cô nương này nói đúng a.
Hỏa Thi Thi vừa dứt lời thì bật mạnh người, dứt khoát cầm cái chùy còn lại ném thẳng vào mặt Lục Lâm, Lục Lâm chỉ biết nghiêng người tránh né nhưng những người phía sau lưng Lục Lâm thì không may mắn như vậy, có một người bị chùy nện vào mặt , trực tiếp hôn mê bất tỉnh được người khác vựt dậy tìm lão sư.
Lục Lâm nhanh chóng phản ứng lại, Tịch Minh kiếm hóa thành một đạo tàn ảnh kiếm quang. Lục Lâm tùy ý chém một kiếm, lôi nhận từ trong Tịch Minh kiếm xuất ra, bắn nhanh về phía Hỏa Thi Thi. Lục Lâm cũng nhanh chóng hóa thành ba người tiến công Hỏa Thi Thi. Nói là hóa thành ba người nghe cho oai, thực chất là do Lục Lâm di chuyển bằng tốc độ cao, đem tàn ảnh mờ ảo tới mức làm người khác ngỡ là có ba người cùng một lúc.
Hỏa Thi Thi không phân biệt được đâu là Lục Lâm thật, vội vàng ngưng tụ ba thủy cầu đánh về phía ba Lục Lâm đang tiến công, nhưng thủy cầu nào cũng như đánh vào tàn ảnh thực thể thì không thấy.
Lục Lâm và lôi nhận rất nhanh đã tới bên cạnh Hỏa Thi Thi, ba Lục Lâm dần hóa thành một Lục Lâm. Một thủy lao cũng hình thành ngăn cản Hỏa Thi Thi tránh né, lôi nhận lại cắt nát mái tóc dài của Hỏa Thi Thi, Tịch Minh kiếm thì nháy mắt cũng đặt trên cổ nàng. Sắc mặt Hỏa Thi Thi xám ngắt, không phải bởi vì nàng thua trong tay Lục Lâm mà là không ngờ tới Lục Lâm đem mái tóc yêu quý của nàng cắt đi.
Trọng tài thấy Lục Lâm dừng tay thì hô lên. “Người chiến thắng là Lục Lâm.”
Lục Lâm nghe xong thì thu kiếm xoay người, một câu hỏi han cũng không có. Sắc mặt Hỏa Thi Thi từ xám chuyển sang đỏ - màu đỏ của sự giận dữ. Hỏa Thi Thi chạy nhanh về phía Lục Lâm, một cước đạp vào đầu hắn, thật không thể tha thứ được, mái tóc kiêu ngạo của nàng.
Lục Lâm không ngờ tới là Hỏa Thi Thi giận dữ đến như vậy, bất thình lình trúng một cước của Hỏa Thi Thi. Lục Lâm bị đập đầu vào sàn lôi đài, chưa kịp hồi thần thì đã nghe phía sau vang lên âm thanh phẫn nộ.
“Ngươi là tên khốn kiếp, mái tóc yêu quý của ta bị hủy trên tay ngươi rồi. Lục Lâm ta thề với ngươi, một ngày nào đó ta sẽ đem đầu ngươi cạo trọc xem ngươi còn dám gặp mặt ai không. Ngươi tưởng ngươi mạnh là ngươi ngon lắm hả, cái thái độ khinh người này của ngươi nếu ở ngoài chiến trường chắc chắn sẽ bị người ta giết một trăm một triệu lần. Ta đạp, ta đạp cho người chừa nè. Huhu”
Hỏa Thi Thi bồi thêm vài cước lên người Lục Lâm rồi òa khóc nhặt hai cái trọng chùy lên bỏ chạy. Các lão sư cũng không thèm can thiệp, cái này là Lục Lâm quá đáng, nỡ nào cắt đi mái tóc của cô nương nhà người ta chứ. Thật là quá đáng.
Có một lão sư định tiến lên ngăn cản đã bị một đạp của nữ lão sư xinh đẹp, thế là tràn cảnh Lục Lâm bị đạp mà không ai nói tiếng nào.
/116
|