Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Q.3 - Chương 8 - Chương 8

/732


Chương V08: Tiểu Tĩnh xuất hiện con mắt thứ ba Bốn mắt nhìn nhau.

Dương bà bà tỉ mĩ quan sát Vân Khê, Vân Khê cũng đánh giá đối phương, không khí có chút khác thường.

Lúc này, thị nữ Tiểu Lạc vừa vặn từ trong phòng đi ra, chợt thấy được gương mặt nghiêng của Vân Khê, liền lập tức nhận ra nàng, kìm lòng không đậu kinh hô: “A, là, là ngươi!”

Vân Khê từ từ thu hồi ánh mắt đánh giá Dương bà bà, nhàn nhạt nói: “Nghe nói Dương bà bà muốn gặp ta, không biết có chuyện gì?”

Dương bà bà chốc lát từ trong ngu ngơ phục hồi tinh thần lại, nàng không có ngờ tới đối phương lại là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như thế, khó trách Tuyệt Nhi để ý nàng, chẳng qua là trên giữa trán cô gái này lãnh ngạo phi phàm, tự có một cổ khí chất kiệt ngạo bất tuân như vậy, sợ là một chủ nhân khó dây vào, cô gái như vậy làm con dâu Long gia , thật thích hợp sao?

Hôm qua nghe nói nàng mới vừa đến Lăng Thiên Cung liền uống đến say như chết, một nữ tử không biết tự kìm chế, không biết tự trọng, sao có thể là nữ nhi trong sạch? Còn có, mới vừa rồi mình cho Tiểu Lạc đi gọi nàng, nàng chẳng những không đến, còn quát tháo làm cho Tiểu Lạc chạy trở lại, nàng làm như vậy nói rõ chính là làm cho mình xuống đài không được. Nàng bây giờ còn không có chính thức cùng Tuyệt Nhi thành thân, cũng đã tự cho mình là phu nhân chính thức, cho bà sắc mặt để nhìn, nếu sau này bọn họ thành hôn thật, thì bà vú như bà ở trong nhà này còn có chỗ để dung thân sao?

Dương bà bà trong lòng càng nghĩ càng bất an, càng muốn dùng tức giận để trấn áp, tiếng nói như khàn khàn như cưa gỗ: “Lão thân làm sao dám xin phu nhân tự mình đến gặp, hẳn là lão thân phải đi đến đó thỉnh an trước mới phải.” Nàng cố ý tăng thêm hai chữ”Phu nhân”, chính là nói rõ đối với việc Vân Khê đem thị nữ đuổi trở về tỏ vẻ rất bất mãn.

Vân Khê khẽ cau mày, thật sự không hiểu bà vì sao căm thù nàng như thế, bất quá nàng tôn kính đối phương là một chuyện khác, không lý do mà bị chế nhạo cũng là một chuyện khác, nhưng nếu bà nghĩ Vân Khê nàng là một chủ nhân dễ khi dễ thì bà sai lầm rồi. Đừng nói là một bà vú, dù cho là mẹ ruột của Long Thiên Tuyệt mà làm cho nàng tức giận, nàng cũng tuyệt đối không nén giận, làm một tiểu tức phụ gặp cảnh khốn cùng!

“Thì ra là như vậy.” Vân Khê khẽ nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu, mâu quang trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Lạc, trầm giọng quát lớn, “Ngươi mới vừa nói Dương bà bà muốn ta đi gặp bà? Kết quả, Dương bà bà căn bản là không có nói như vậy, ngươi dám giả truyền lời nói của Dương bà bà …, rốt cuộc là có ý gì? Là muốn khích bác ly gián, tạo ra mâu thuẫn giữa ta cùng Dương bà bà sao?”

“Ta, ta ——” Tiểu Lạc nhìn một chút hai bên Vân Khê cùng Dương bà bà, mà cà lăm không nói được gì.

Vân Khê không có cho nàng cơ hội giải thích, lớn tiếng quát lên: “Lớn mật! Ngươi còn muốn nói dối sao? Dương bà bà chính là trưởng bối, còn kiêm là bà vú của tôn chủ, đức cao vọng trọng, nhân từ mềm lòng, sao có thể là người được cưng chìu mà kiêu ngạo, là người không biết phân tấc chứ? Một thị nữ nho nhỏ như ngươi, mà tâm cơ đã thâm trầm như vậy, sao xứng ở bên người hầu hạ Dương bà bà chứ?” từng câu nói của nàng nhìn như là đang dạy dỗ Tiểu Lạc, kì thực là nói bóng nói gió điểm tỉnh Dương bà bà, chớ ỷ vào là bà vú của Long Thiên Tuyệt, liền được cưng chìu mà kiêu ngạo, không biết phân tấc!

Dương bà bà là người khôn khéo cỡ nào, tự nhiên hiểu ý của nàng, cũng chính là như thế, nên trong nội tâm bà phẫn uất càng lớn. Nha đầu này khá lắm, cố ý xuyên tạc lời nói của bà, mượn cớ trách cứ thị nữ của bà mà chửi mắng bà, trong lời nói còn giấu kim châm, người chân chính tâm cơ thâm trầm, là nàng ta mới đúng!

Nói bà được cưng chìu mà kiêu ngạo, không biết phân tấc? Bà khi nào được cưng chìu mà kiêu ngạo, không biết phân tấc? Bà tân tân khổ khổ đem hai vị Thiếu chủ nuôi lớn, chẳng lẽ bà ở trong lòng hai vị Thiếu chủ, còn không bằng một Dã nha đầu không biết từ nơi nào nhô ra sao?

Dương bà bà thở hào hển, trước ngực cao thấp phập phồng, cũng một câu phản bác đều nói không ra.

Vân Khê không có nhìn bà, chẳng qua là dùng ánh mắt đạm nhạt quét nhìn vẻ mặt của nàng, ánh mắt vẫn sắc bén nhìn chăm chú ở trên người Tiểu Lạc như cũ, giọng điệu biến đổi nói: “Hôm nay nhìn ngươi vi phạm lần đầu, cũng nể mặt Dương bà bà, ta liền tạm thời tha cho ngươi một mạng, sau này nếu để cho ta phát hiện ngươi bằng mặt không bằng lòng, khích bác ly gián, ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi đi ngâm rượu, đã nghe chưa?” Nàng tăng thêm ngữ điệu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, như từng con gió lạnh, làm cho Tiểu Lạc bị sợ đến hai chân mềm nhũn, cả người quỳ rạp xuống đất, cũng bất kể nàng rốt cuộc có sai lầm hay không, liên tục cầu xin tha thứ nói: “Nô tỳ không dám, nô tỳ nhất định không dám. . . . . . ”

Tiểu Lạc thật sự sợ, vị Tân phu nhân này khí thế không phải đáng sợ bình thường, nàng đã lãnh giáo hai lần, một lần so sánh với một lần càng thêm đáng sợ hơn.

Vân Khê từ từ quay đầu, đem tầm mắt một lần nữa rơi vào trên người Dương bà bà, nhàn nhạt cười một tiếng, nói: ” Dương bà bà, nếu không có việc gì, ta đây đi trước. Lão nhân gia ngài hành động bất tiện, những việc nặng này không bằng giao cho hạ nhân làm đi, nếu thân thể có điều gì sơ xuất, Thiên Tuyệt nhất định sẽ rất lo lắng .” Nàng khẽ gật đầu, không để ý tới Dương bà bà đang cố thở sâu gấp, nhanh chóng xoay người rời đi.

Muốn nhận được người khác tôn trọng, đầu tiên thì phải học xong tôn trọng người khác trước, bà đã có ý muốn nhằm vào nàng, nàng cần gì phải hạ mặt đi vuốt mông bà ta chứ?

Đợi thân ảnh Vân Khê từ từ biến mất ở sân ngoài, Dương bà bà thân thể lảo đảo muốn ngã, giận đến không nhẹ.

Tiểu Lạc vội vàng tiến lên đở lấy: “Bà bà, ngài có khỏe không?”

Dương bà bà vỗ ngực, thở dốc nói: “Nha đầu này thật lợi hại! Lão bà ta căn bản đấu không lại nàng!”

Tiểu Lạc con ngươi đảo một vòng, nói: “Bà bà, nếu không chúng ta đi thỉnh giáo một chút vị Lãnh cô nương trong nhà kia, Lãnh cô nương nàng thông minh như vậy, nhất định sẽ có biện pháp để đối phó Tân phu nhân .”

Ở thời điểm nàng vừa dứt lời, có một cửa sổ của gian phòng ốc không tiếng động khép lại, đem một đôi mắt tràn đầy ghen ghét che ở bên trong cửa sổ.

Đây là bữa ăn sau khi Vân Khê đi tới Lăng Thiên Cung, cả nhà lần đầu tiên tụ ở chung một chỗ dùng cơm trưa, ngồi cùng bàn trừ người một nhà ba người Vân Khê, còn có Long Thiên Thần cùng Đoan Mộc Tĩnh và Dương bà bà, tổng cộng sáu người. Về phần Độc Cô Mưu, thì bị Vân hộ pháp ân cần mời đi, còn lại người có chức vị quan trọng của Lăng Thiên Cung thì ăn bữa trưa cùng các đệ tử.

Một bữa cơm coi như dùng được thoải mái, Dương bà bà không có cùng Vân Khê phát sinh bất kỳ xung đột nào, lúc Long Thiên Tuyệt vì nàng giới thiệu, nàng cũng chỉ là nhàn nhạt gật đầu, coi như là chào hỏi. Trong lúc dùng cơm, Dương bà bà đối với Vân Tiểu Mặc đặc biệt chiếu cố, thỉnh thoảng gắp thêm món ăn cho hắn, hỏi han ân cần.

Vân Khê một lần nữa nghĩ mình sinh ra ảo giác, hoài nghi chuyện phát sinh sáng sớm hôm nay, có phải là một giấc mộng hay không?

“Khê Nhi, ăn nhiều một chút! Không biết thức ăn nơi này có hợp hợp khẩu vị của nàng hay không, nếu như nàng không thích,ta sẽ cho phòng bếp thay đổi.” Long Thiên Tuyệt vừa gắp thêm món ăn cho Vân Khê, vừa hỏi thăm, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, ánh sáng nhu hòa tỏa ra bốn phía.

Vân Khê hướng về phía hắn ôn nhu cười một tiếng: “Rất tốt, ta đối với thức ăn chưa bao giờ kén chọn ” vừa nói, vừa hướng trong chén hắn gắp chút ít thức ăn hắn thích ăn .

Bốn mắt nhìn nhau, có một chút đặc biệt ngọt ngào nhu tình đưa đi truyền lại .

Dương bà bà nhìn một chút hai người, Vân Khê mép cười quá mức ôn nhu, mà đáy mắt Long Thiên Tuyệt ý nghĩ – yêu thương quá mức rõ ràng, những thứ này cũng làm cho Dương bà bà cảm giác như mũi nhọn đâm vào lòng, tràn đầy cảm giác nguy cơ, giọng nói thô ách của bà vang lên: “Nghe nói Vân tiểu thư vẫn ở am Từ Vân, trong đạo quan cũng là thức ăn chay, sợ rằng không bì kịp được thức ăn trên bàn?” Nàng Ngụ ý, Vân Khê không kén ăn, thật ra là vì nàng hoàn toàn không ăn sơn hào hải vị, cho nên cái gì cũng cảm thấy ăn ngon, cái gì cũng có thể nuốt xuống. Bà rốt cục vẫn không nhịn được sao? Vân Khê ở dưới đáy lòng cười lạnh, không muốn làm khó Long Thiên Tuyệt, cho nên quyết định bỏ mặc, làm bộ không nghe thấy.

“Tiểu Mặc, Tiểu Tĩnh, các con cũng ăn nhiều một chút, ăn nhiều sẽ lớn mau.” Vân Khê quay đầu, vì hai đứa bé mà gắp thêm món ăn.

Trên mặt Dương bà bà có chút ít lúng túng, còn tưởng rằng có thể hạ thấp nàng, làm cho nàng khó xử, lại không nghĩ đến ngược lại làm cho mình xuống đài không được, trong nội tâm bà liền tức giận.

“Tuyệt Nhi, lần này ngươi trở về, còn mang về đứa con nối dòng cho Long gia, thật là một chuyện vui. Tiểu Mặc là con nối dòng của Long gia, nên mang họ Long, ngày khác liền theo gia quy Long gia, đem họ Tiểu Mặc chính thức sửa đổi , ngươi xem coi thế nào?”

“Bà bà nói đúng, Tiểu Mặc là con nối dòng của Long gia, hẳn phải họ Long.” Long Thiên Tuyệt rất đồng ý, nhưng vẫn không quên trưng cầu ý kiến Vân Khê, “Khê Nhi, nàng không phản đối chứ”

“Ta không có ý kiến.” Dù sao bất kể là Long Tiểu Mặc hay là Vân Tiểu Mặc, đều cũng là con trai của Vân Khê nàng, cho nên nàng không có bất kỳ ý kiến gì.

Nhưng ngay sau đó Dương bà bà lại nói: “Dựa theo tộc quy của Long gia, phàm là con dâu Long gia, đều phải trải qua hội trưởng lão nhất trí nhận thức mới có thể coi như là con dâu chân chính của Long gia . . . . . . ” ánh mắt bà có thâm ý khác vô tình hay cố ý liếc về hướng Vân Khê, ý tứ kia phảng phất như đang nói…, không có trải qua hội trưởng lão nhất trí thừa nhận, cho dù bọn họ thành hôn, cũng không coi như là con dâu chân chính của Long gia, cho nên hiện tại nàng muốn muốn lấy thân phận phu nhân, không khỏi quá sớm đi. Bà là đang báo cho nàng biết, đồng thời cũng hướng nàng thị uy!

Tay Vân Khê gắp thức ăn thì ngừng lại, cúi đầu cười nói: “Ta muốn gả, cũng là gả cho Thiên Tuyệt, không phải gả cho Long gia. Về phần Long gia có thừa nhận ta hay không, liên quan gì ta? Chẳng lẽ ta mà đi quan tâm một danh phận sao?” Nàng xem như là đã nhìn ra, bà vú này chính là nhìn nàng không vừa mắt, chỉ nhận cháu Long gia, không nhận nữ nhân đã vì Long gia sinh cháu đích tôn. Ai, nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân? Vân Khê thật sự rất khó hiểu lòng bà.

Long Thiên Tuyệt rủ mắt xuống một chút, yên lặng nghe hai người nói…, ánh mắt từ từ thâm thúy.

Long Thiên Thần bưng chén cơm, nhìn hai bên một chút, hắn thấy giữa hai nữ nhân này có cái gì đó không đúng.

“Sao nươi có thể nói như thế? Tuyệt Nhi thủy chung là người của Long gia, nếu ngươi muốn gả cho hắn, thì phải nhận được Long gia thừa nhận, nếu không. . . . ”

“Bộp!”

Thanh âm chiếc đũa đụng nhau mặt bàn cắt đứt lời của Dương bà bà.

Dương bà bà tiểu tâm dực dực( cẩn thận từng li từng tí) liếc về phía Long Thiên Tuyệt, thấy vẻ mặt hắn thâm trầm, trong nội tâm nàng chấn động, liền không dám nói nữa.

Vân Khê cũng quay đầu nhìn về phía hắn, đáy lòng xẹt qua chút nghi ngờ, hắn cho tới bây giờ cũng đều ngậm miệng không đề cập tới Long gia, nói vậy là có duyên cớ khác, mà bây giờ Dương bà bà luôn mồm cũng không rời đi Long gia, đã chạm đến chuyện thương tâm trong lòng của hắn, trong chuyện này nàng ít nhiều cũng có phần, nên có chút đau lòng.

Long Thiên Thần thấy không khí không đúng, không khỏi pha trò nói: “Ăn không nói, ngủ không ngáy, tất cả mọi người an tĩnh ăn cơm đi, Hmm?”

“Các ngươi từ từ ăn, ta còn có chút công vụ muốn phải làm. . . . ” Long Thiên Tuyệt phút chốc liền đứng dậy, rời đi bàn cơm, chỉ trong nháy mắt bước ra cánh cửa, hắn khẽ cau mày, ánh mắt xẹt qua vẻ đau đớn.

Vân Khê đưa mắt nhìn hắn rời đi, chung quanh thân thể của hắn bao phủ một tầng đau thương nhàn nhạt, làm cho người ta đau lòng.

“Tuyệt Nhi từ trước đến giờ tôn kính ta nhất, chưa bao giờ cùng nắm sắc mặt cho ta nhìn, cũng bởi vì ngươi! Đừng tưởng rằng ngươi vì Tuyệt Nhi sinh hài tử, thì có tư cách ở nơi này đến kêu đi hét, có thể không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt. Ta cho ngươi biết, thế lực Long gia tuyệt đối không phải ngươi có thể tưởng tượng, một ngày ngươi còn chưa được hội trưởng lão nhận thức, thì một ngày cũng không thể trở thành thê tử chân chính của Tuyệt Nhi!” sau khi Long Thiên Tuyệt rời đi, Dương bà bà cũng không có cố kỵ nữa, trực tiếp cùng Vân Khê vạch mặt.

Long Thiên Thần ngừng lại động tác, nhíu lông mày nhìn về phía Dương bà bà, hôm nay Dương bà bà không giống ngày thường, hắn cũng nghe được lời của Dương bà bà nói ra, trong lòng khẽ khó chịu.

Vân Tiểu Mặc cũng nghe được sự cay nghiệt trong lời nói của bà, nên ngẩng đầu nhìn chằm chằm bà, quên mất bới cơm.

Giờ phút này trong lòng Dương bà bà rất tức giận, nên căn bản không chú ý phản ứng của một già một trẻ kia. Long Thiên Tuyệt vứt chiếc đũa rời đi, đã kích thích tự ái của nàng, cho nên nàng đem tất cả tức giận toàn bộ đổ lên trên người Vân Khê: “Ngươi cũng đừng muốn dùng sắc đẹp hấp dẫn Tuyệt Nhi, cõi đời này nữ nhân so sánh với ngươi xinh đẹp có khối người! thê tử của Tuyệt Nhi, hẳn là đoan trang hiền thục, cao quý hào phóng , hiểu được kính già yêu trẻ, là cô gái đàng hoàng , cũng chỉ có cô gái như vậy mới xứng làm con dâu Long gia. Còn ngươi, ngươi không hiểu tự ái, kiêu căng cậy thế, trong mắt không có người lớn, ngươi căn bản không xứng làm thê tử Tuyệt Nhi !”

Long Thiên Thần kinh ngạc nhìn Dương bà bà, vừa lo lắng nhìn về phía Vân Khê, trong lòng bàn tay toát ra một trận mồ hôi lạnh. Dựa vào tính tình Vân Khê, phàm là người vũ nhục nàng, nàng nhất định sẽ hung hăng phản kích. Hiện tại hắn rất lo lắng, sợ nàng dưới cơn nóng giận sẽ ra tay đối với Dương bà bà.

“Đại tẩu. . . . . .”

Vẻ mặt Vân Khê rất bình tĩnh, tròng mắt đen như lưu ly phát ra ánh sáng âm u không rõ, giây lát, nàng nhàn nhạt nói “Thiên Thần, đi nói cho phòng bếp một tiếng, món ăn quá mặn rồi, đối với thân thể lão nhân gia không tốt. . . . . .Cẩn thận giảm thọ!” mâu quang nàng thủy chung không có liếc về phía Dương bà bà, nhưng vẫn để cho Dương bà bà cảm nhận được áp lực vô hình cùng uy hiếp như cũ, bà giận đến cả người phát run, mà nàng thì nhẹ nhàng thong dong.

“Thần Thần, ngươi nhìn xem nàng một chút, nàng lại nguyền rủa ta, cõi đời này tại sao có nữ nhân ác độc như vậy?

Long Thiên Thần vốn tưởng rằng sẽ thấy trò hay, ai ngờ lại là tình cảnh như thế, hắn rốt cục đã hiểu rõ cõi đời này trò hay gì cũng có thể nhìn, duy chỉ có thân nhân mình diễn trò thì trăm triệu lần không thể nhìn, bởi vì cuối cùng bị thương cũng là thân nhân của mình.

“Dương bà bà đừng nóng giận, đại tẩu nàng vô tâm . . . . . .”

” Ngươi còn gọi nàng đại tẩu? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Không có được hội trưởng lão Long gia nhận thức, nàng căn bản cái gì cũng không phải! Giống như nương của các ngươi, nàng cũng không phải bởi vì. . . . . .”

Sắc mặt Long Thiên Thần biến hóa, tăng thêm ngữ điệu cắt đứt nàng: “Dương bà bà! Sau này đừng nói chuyện của nương ta nữa, nhất là ở trước mặt đại ca, vĩnh viễn cũng đừng nhắc lại chuyện của nương ta.”

Dương bà bà trong lòng thất kinh, cũng nhất thời tỉnh ngộ, rốt cục đã hiểu nguyên nhân Tuyệt Nhi tức giận rời đi, trong nội tâm bà hối hận không dứt, sao bà lại hồ đồ như thế, đem chuyện thương tâm trong lòng của hắn đào móc đi ra chứ?

Vân Tiểu Mặc bưng chén cơm, lẳng lặng nhìn người lớn tranh giành ầm ĩ, cái miệng nhỏ nhắn mím môi thật chặc, trong lòng rất không là vui. Hắn cũng”Phanh” một cái buông xuống chén cơm, nhảy xuống cái băng ngồi, rồi lặng yên xoay người rời đi.

Đoan Mộc Tĩnh thấy vậy, đâu còn nuốt trôi nữa? Cũng cùng Tiểu Bạch theo hắn rời đi.

Một bữa ăn trưa an lành, cứ như vậy mà tan rã trong không vui.

Vân Khê dạo bước đi tới thư phòng Long Thiên Tuyệt làm việc, thư phòng của hắn tranh trí thanh nhã, mùi sách hơi nồng, hai hàng giá sánh làm bằng gỗ tràn đầy cổ văn thi tập, không biết còn tưởng rằng là thư phòng của văn nhân mặc khách, ai cũng sẽ không nghĩ một thư phòng như vậy cùng bốn chữ một đời Tà tôn có liên quan với nhau.

Đưa mắt nhìn lại, Long Thiên Tuyệt tĩnh tọa ở trước thư án, nằm ngửa, nhắm mắt dưỡng thần, trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt thế của hắn có chút giao động, không biết là nghĩ tới điều gì, mà mơ hồ toát ra vẻ thống khổ.

Tim, đột nhiên nhói lên.

Nàng chẳng bao giờ phát giác được trong lòng hắn thật ra cũng có khổ sở, chỉ là không có biểu hiện ra thôi, hắn đem tất cả bi thương cùng đau đớn toàn bộ giấu ở đáy sâu, chỉ vĩnh viễn mang đến cho nàng đều tốt đẹp nhất, và một mặt tự tin nhất.

Nam nhân như vậy, làm sao có thể không khiến người động tâm?

Đây cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa hắn và Hách Liên Tử Phong, cùng Hách Liên Tử Phong ở chung một chỗ, hắn chỉ có thể mang đến cho nàng tất cả bi thương cùng bóng tối của hắn, mặc dù trong lòng có thật sự tồn tại một tia tốt đẹp, thì hắn cũng sẽ đem chúng chôn giấu đi.

Bọn họ đều rất ưu tú, nàng cũng không hoài nghi tình cảm bọn họ đối với nàng, chẳng qua là, tim nàng đã xám xịt từ lâu, nên rất cần ánh mặt trời cùng ấm áp, và vô cùng vô tận tốt đẹp cùng hạnh phúc, nàng đã không có dư sức lực để đi sửi ấm một người đồng bệnh tương liên.

Trong lúc suy tư, Long Thiên Tuyệt đã phát hiện sự tồn tại của nàng, hắn mở mắt ra, trong con ngươi như Mặc Ngọc hiện ra một mảnh ấm áp.

” Khê Nhi, vào đi.”

Nàng từ nơi ngược sáng đi tới, nên chung quanh nàng như thu nạp tất cả linh khí cùng hào quang trong thiên địa, chỉ cần có thể bảo vệ nữ tử như vậy, thì tất cả bi thương cùng khổ sở trước đây đã không còn quan trọng như vậy.

Nắm chặc hiện tại, quý trọng người trước mắt, mới là điều hắn chân chính cần làm cùng muốn làm .

Hắn nhàn nhạt cười, nhìn Vân Khê, trong mắt toàn là ánh sáng rạng rỡ cùng tuyệt đại phong tư.

“Tức giận sao?” Vân Khê đi tới bên người hắn, hai tay vòng qua ôm cổ hắn, nghiêng thân ôm nhau, muốn dùng nhiệt độ của mình đi sửi ấm hắn, vuốt lên đau đớn trong lòng hắn .

“Thật xin lỗi, ta đáp ứng chàng, sau này ta sẽ tận lực tránh cùng Dương bà bà phát sinh xung đột. Bà là lão nhân gia, muốn nói cái gì cứ để cho bà nói đi, ta sẽ cố gắng khống chế tâm tình của mình, không cùng bà so đo.”

Khóe miệng khẽ vẽ lên đường cong đẹp, Long Thiên Tuyệt nhìn bộ dạng phục tùng của nàng, liền hướng về phía nàng nở ra nụ cười Khinh Vân Thiển Nguyệt (nhẹ như mây sáng như trăng): “Khê Nhi ngoan như vậy, muốn ta làm sao thưởng cho nàng đây?”

Vân Khê Khinh trừng mắt liếc hắn một cái, giận trách nói: “Tới địa ngục đi, ta cũng không phải là Tiểu Mặc, mới không cần phần thuởng của chàng!”

” Vậy cũng không được! Bổn tôn chủ từ trước đến giờ đều là thưởng phạt phân minh , nếu lần sau nàng phạm sai lầm, Bổn tôn chủ sẽ trừng phạt nang , tuyệt đối không tha cho.” Hắn đắc ý hừ hừ trong mũi, vẻ mặt được tiện nghi còn khoe mã .

Vân Khê gắt gao nhìn chằm chằm hắn, híp mắt lạnh nói: “Nếu chàng dám trừng phạt ta, ta liền để nửa đời sau của chàng sống cô độc hết quãng đời còn lại!”

Long Thiên Tuyệt khẽ nguyền rủa miệng mình, thái độ vội vàng đoan chính vãn hồi cục diện: “ Không dám, không dám, ta tùy tiện nói một chút mà thôi, phu nhân làm sao mà giống các đệ tử chứ? Dù trừng phạt ta, ta cũng không thể trừng phạt phu nhân a, có phải không?”

“Sắc mặt tiểu nhân!” Vươn ra hai cái móng vuốt, hung hăng nhéo lên gương mặt tuấn mỹ nhân thần căm phẫn của hắn, nhìn hình dáng nó ở trong tay mình không ngừng mà biến ảo, Vân Khê cười đến đặc biệt vui vẽ, tiếng cười sảng lãng truyền ra thư phòng đi rất xa, khiến cho các đệ tử thủ vệ ngoài cửa, tinh thần cũng sướng khoái theo.

Thật tốt quá, tâm tình tôn chủ rốt cục đã chuyển tốt, làm phiền phu nhân rồi!

Long Thiên Tuyệt rất là bất đắc dĩ rất là vô tội đưa mặt ra để cho Vân Khê chơi đến quên trời đất, hắn tự tay nhất lên, đem cả người nàng kéo vào trong ngực của mình. Thật to gan, dám xúc phạm quyền thế của đường đường một đời Tà tôn, nên trừng phạt thật nhiều.

Trong lúc vô tình, một tay không an phận từ bên hông nàng thăm dò vào, đem eo thon nhỏ của nàng nhẹ nhàng nắm chặt, nàng bị làm cho sợ vội vàng thu hai tay lại.

“Đừng làm rộn! Nơi này chính là thư phòng!” hai gò má của Vân Khê nổi lên màu hồng.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Long Thiên Tuyệt cũng một mảnh đỏ bừng, bất quá hắn là bị người khác nhào nặn mà thành, đôi mắt đen của hắn ảm đạm xuống, nồng đậm ham muốn bắt đầu bay lên.

“Ta mới vừa cũng không có ăn cơm, đói bụng rồi, dù sao nàng cũng phải để cho ta ăn no chứ? Bằng không hôm nay làm gì còn có khí lực xử lý sự vụ?”

Này này. . .Lý do này cũng quá vô sỉ đi?

Vân Khê ảo não, bậc thốt lên: “Làm sao chàng có thể vô lại như vậy? Ta cũng đói bụng đây!”

Long Thiên Tuyệt ha ha cười một tiếng, ôm sát nàng nói: “Vậy thì thật tốt, ta sẽ đem nàng đút no!”

Khóe miệng co quắp rút mấy cái, Vân Khê thật sâu hối hận, cơm có thể ăn lung tung, nói không thể nói loạn, nàng gắt gao đè xuống đỉnh đầu hắn qua một bên, kiên quyết phòng thủ “Đừng làm rộn, ta có chuyện đứng đắn muốn cùng chàng thương lượng đây.”

Long Thiên Tuyệt hơi có chút thất vọng, vểnh lên đôi môi nở nang, ánh mắt vô cùng ai oán nhìn nàng, cố gắng dùng chính sách buồn bã công phá phòng ngự của nàng: “Còn có chuyện gì so sánh với cái này đứng đắn hơn?”

Hắn cố ý bày ra bộ dáng thấy thế nào cũng giống như Tiểu Mặc của nàng, cái trán Vân Khê rơi xuống vô số hắc tuyến, chuyện gì thì so sánh với cái này cũng đều đứng đắn được không? Phải bội phục bản lãnh lật ngược phải trái của hắn.

Hừ hừ, đừng tưởng rằng giả giờ khả ái giống Tiểu Mặc, là có thể khiến cho nàng đồng tình, nàng rất là tuân thủ “Nguyên tắc!” nha,

Từ trong lòng ngực móc ra một quyển sách nhỏ nhiều nếp nhăn, đưa đến trước mặt hắn, Vân Khê đằng hắng cổ họng, cất giọng nói: “Đây là Tàn Hoa bí lục của Vân gia chúng ta, ta muốn lấy ra cùng nhau chia xẻ nó.”

“Tàn Hoa bí lục?” Long Thiên Tuyệt thu hồi tất cả vẻ mặt, nghiêm nghị nhận lấy sách nhỏ từ trong tay nàng, chuyên tâm xem.

“Trước kia ta đã nói với chàng, ta là một hồn phách tới từ thời không khác, vừa vặn bám vào trên người Vân Khê, đúng dịp chính là, tên trước đây của ta cũng gọi là Vân Khê, trừ thay đổi bộ dáng bên ngoài, bản thân ta không có quá nhiều thay đổi.”

Long Thiên Tuyệt vừa lật xem bí lục, vừa lặng yên lắng nghe.

” Thời đại Vân gia chúng ta dùng võ gia truyền, mặc dù ở cái thời đại kia của chúng ta võ công không có quá nhiều đất dụng võ, nhưng mà gia tộc của chúng ta vẫn như cũ lấy võ vi tôn, tôn trọng người dùng võ, dùng võ truyền lại đời sau.”

“Tàn Hoa bí lục là chí cao bảo điển của Vân gia ta, chỉ có thể là gia chủ Vân gia đời đời tương truyền, đến đời ta, phụ thân ta chỉ có một nữ nhi là ta, Vân gia thế hệ tử tôn coi như là chặt đứt hương hỏa, cho nên các trưởng bối trong gia tộc đối với việc ta thừa kế chủ vị Vân gia rất là bất mãn.”

“Phụ thân ta khi còn tại thế, bọn họ còn kiêng kỵ uy vọng phụ thân ta, không dám đối với ta quá mức. Sau đó phụ thân bị bệnh, bệnh nan y, trước khi chết đã đem bí lục truyền cho ta, để cho ta thừa kế vị trí gia chủ.”

“Không tới nửa tháng từ khi ta thừa kế vị trí gia chủ, một lần xuất hành, ta bị các trưởng bối trong tộc vây công, bọn họ buộc ta giao ra bí lục. Ta không chịu, liền liều mạng chạy trốn, cuối cùng chạy trốn tới bên vách núi.”

“Bí lục là di vật duy nhất phụ thân để lại cho ta, ta làm sao có thể đem nó giao cho bọn họ? Cho nên ta xoay người liền nhảy vào vách núi, thà làm ngọc nát không làm ngói lành, ta chính là chết, cũng không thể khiến bọn họ nhận được bí lục!”

Vân Khê nghẹn ngào, nghĩ đến lúc khốn cảnh cùng bi thống đó, trong nội tâm nàng từng đợt nhói đau.

“Không có chuyện gì rồi, Khê Nhi, không có chuyện gì rồi!” Long Thiên Tuyệt ôm lấy nàng, nhỏ giọng an ủi.

Thở nhẹ ra một hơi, Vân Khê nhợt nhạt cười một tiếng, chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng không có nồng đậm như vậy nữa, bởi vì có sự quan tâm của hắn.

“Tàn Hoa bí lục vốn bao gồm vạn vật, ta đem Ngũ Hành thuật số cùng luyện đan thuật ở bên trong đều học được thông thấu, còn võ công cao thâm trong đó chỉ có đạt tới Thiên Huyền chi cảnh mới có thể tu luyện, cho nên cho tới nay ta học được chẳng qua là công phu thô thiển nhất trong bí lục mà thôi, không có có thể chân chính nghiên cứu võ công cao thâm trong đó. Hiện tại Huyền giai của ta đã bước vào Thiên Huyền, cũng có tư chất để nghiên cứu võ công thượng thừa, cho nên ta nghĩ trong khoảng thời gian này bắt đầu tu luyện, ta muốn không ngừng tu luyện, ta cũng vậy hi vọng chàng có thể cùng ta tu luyện cùng nhau.”

“Ta nghe phụ thân ta đã nói, tàn Hoa bí lục ở Vân gia chúng ta truyền vô số đời, tổ tiên Vân gia chúng ta đến tột cùng đã có bao nhiêu năm tồn tại, cũng không ai biết, có người nói ngàn năm trước, có người thậm chí nói vạn năm trước thì nó đã ở trong tay tổ tiên Vân gia chúng ta, tóm lại chúng có rất nhiều truyền thuyết, nhưng duy nhất một cái có thể xác nhận chính là, mỗi một thời đại gia chủ Vân gia của chúng ta, phàm là người tham ngộ thấu bí lục, cũng đều là thiên hạ vô địch thủ, chí cao cường giả.”

” Cho nên ta tin tưởng, bí lục đối với chàng, cũng có trợ giúp rất lớn

Long Thiên Tuyệt giờ phút này đã lật bí lục ra xem nên trong nhất thời nữa khắc, hắn bỗng nhiên ngước mắt, trên trán thu lại vẻ trầm ngâm, mang theo vài phần nghi ngờ nói: “Nghe nàng vừa nói như thế, bản thân ta nhớ đến một chuyện. Ở địa phương đó cũng có một gia tộc họ Vân, thế lực của bọn họ rộng lớn như trời, thế lực cường giả của bọn họ thống trị một phần ba ở nơi đó. Nghe nói trong gia tộc của bọn hắn có một chí bảo, nhưng phàm là người tu luyện qua nó đều có thể vô địch khắp thiên hạ, bảo vật này cùng với sự miêu tả của nàng cực kỳ tương tự. Nàng nếu đến từ tương lai, mà bí lục lại là thời đại tổ tiên các nàng truyền xuống, như vậy tổ tiên của các nàng có thể cùng Vân tộc này có liên quan hay không đây?”

“ Lại có chuyện này sao?” Vân Khê bị khiếp sợ rất lớn, nàng vẫn nghĩ tới nàng làm sao mà không giải thích được lạixuyên qua đến nơi đây, trừ phi tất cả mọi thứ đều cùng tổ tiên của nàng có thiên ti vạn lũ liên hệ?

“Chàng nói chỗ kia, chính là phải thông qua thập đại thần khí mở ra, mới có thể tới được chỗ đó sao?

” Đúng vậy.”Long Thiên Tuyệt gật đầu, đáy mắt xẹt qua vẻ ảm nhiên “Nói thật cho nàng biết, tổ tiên Long gia chúng ta vốn ở nơi đó, hơn hai mươi năm trước, sự cách trở ở giữa hai đại lục không biết vì sao, đột nhiên bị một đám cường giả liên thủ mạnh mẽ mở ra. Người đến từ nơi đó liền cổ động cướp đoạt tài phú của Ngạo Thiên đại lục, hai đại lục trong lúc đó đã xảy ra Đại hỗn chiến, vô số tài phú cùng mỹ nữ bị bọn họ cướp đoạt, nhưng cũng có người vì ích lợi, nhân cơ hội trừ đi tai họa, đem hài tử đối với mình có uy hiếp đẩy tới Ngạo Thiên Đại Lục”

Vân Khê nhìn thần sắc hắn ảm đạm, cũng đoán được hài tử trong miệng hắn là ai, nàng đưa tay xoa long bàn tay của hắn, âm thầm an ủi.

Hắn dừng một chút, cúi đầu cười lạnh, mang theo vài phần thê lương, tiếp tục nói: “Trong trận hỗn chiến đó cũng làm cho cường giả của tam đại Thánh Địa toàn bộ xuất động, song phương đại chiến mấy ngày mấy đêm, cho đến kỳ hạn đóng cửa cuối cùng tất yếu đã tới, các cường giả phiến đại lục kia mới lưu luyến rời đi Ngạo Thiên đại lục. Lối vào giữa hai đại lục cũng chỉ trăm năm mới tự động mở ra một lần, nhưng mà trải qua một ít lần cường giả liên thủ mạnh mẽ mở ra đường lien hai đại lục, nên đã hoàn toàn bị phá hủy, mọi người ở giữa hai đại lục cũng không cách nào lui tới nữa. Bây giờ có thể một lần nữa chữa trị nó, mở ra lối đi tất yếu kia, chỉ có tập hợp đủ Thập Đại thần khí trong tay thập đại gia tộc!”

“Đã như vậy, thì chúng ta cùng nhau cố gắng, trước tiên tu luyện bí lục nâng cao võ công, sau đó cùng nhau bắt tay tranh đoạt thần khí. Ta nhất định phải đi xem một chút Vân tộc trong truyền thuyết, ta cũng muốn biết đến tột cùng là duyên cớ nào khiến ta xuyên qua đến Ngạo Thiên đại lục.” đáy mắt Vân Khê xẹt qua vẻ kiên định, thần thái phát sáng chớp động lên, đặc biệt chói mắt.

Không chỉ như vậy, nàng còn có thể giúp đở Tiểu Bạch tìm được nhà của nó cùng người thân của nó.

Đáy lòng Long Thiên Tuyệt cũng hiện lên hưng phấn chưa bao giờ có, vững vàng nhìn chăm chú vào nàng, ôn nhuận nói: “Những thứ thuộc về ta, ta cũng muốn toàn bộ đoạt lại! Ta muốn để nàng chân chân chính chính trở thành con dâu Long gia!”

Hai mắt ngắm nhìn, ở trong lúc hai người trầm mặc nó chậm rãi lan tỏa khắp nơi.

Thiên địa phảng phất như chỉ đọng lại ở giờ khắc này, trong lúc này bọn họ có cùng chung mục tiêu, cùng chung lý tưởng phấn đấu, bất kỳ lực cản cùng khó khăn nào đều không thể ngăn cản cước bộ bọn họ đi tới.

Một hồi lâu, Vân Khê đột nhiên cười yếu ớt nói: “Bất quá ta có một cái tin xấu muốn nói cho chàng biết”

Con ngươi hẹp dài nhướng lên, Long Thiên Tuyệt chậm rãi đợi nàng nói.

Vân Khê thần thần bí bí trừng mắt nhìn, hất càm nói: “Chàng lật đến tờ cuối cùng đi.”

Long Thiên Tuyệt liếc nhìn thần sắc của nàng, cảm giác cảm thấy có chút kỳ quái, theo lời của nàng, hắn lật ra tờ cuối cùng của quyển bí lục, đọc lớn mấy chữ, rồi thực thực bị chấn động.

” Làm sao có thể? Tại sao phải như vậy?”

“Khê Nhi, nếu không để mấy năm nữa ta mới luyện nhé, dù sao ta hiện tại cũng không gấp gáp.”

Vân Khê nhìn cái đầu hắn cọ ở cổ nàng, vẻ mặt như sắp chết, thì không nhịn được cười trộm, nhưng kiên quyết lắc đầu nói: “Không được!”

“Vậy chờ hơn nửa năm rồi luyện?” Long Thiên Tuyệt tiếp tục trả giá, tìm kiếm đồng tình.

Vân Khê cười đến vui vẻ, vẫn kiên quyết lắc đầu như cũ: “Không được!”

“Một tháng sau?”

“Không được! Hôm nay sẽ phải bắt đầu tu luyện.” Vân Khê nhếch lên lông mày, đôi mày lá liễu cong cong.

“Ngày mai! Đây là nhượng bộ cuối cùng của ta.” Long Thiên Tuyệt không cho lộn xộn nữa, mạnh mẽ bịt miệng nàng, đem nàng hung hăng ngay tại chỗ xử theo pháp luật.

Trong thư phòng, một mảnh xuân ý dạt dào.

Bên cạnh một giếng cổ, tụ tập ba người.

Vân hộ pháp hai tay chấp sau lưng, vẻ mặt thần thần bí bí.

Long Thiên Thần cùng Vân Tiểu Mặc hai người đi theo phía sau hắn vây bắt vòng quanh giếng cổ.

“Vân thúc thúc, ngươi nói nhanh một chút a, giang hồ đệ nhất Bát Quái đến tột cùng là cái gì đây?” Vân Tiểu Mặc ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, rất là tò mò”Tại sao ngươi nói có liên quan đến phụ thân?”

Long Thiên Thần thần sắc cũng tò mò giống như trước, hỏi tới “Đúng, nói mau, nói mau! Đại ca của ta đến tột cùng có Bát Quái gì? Tại sao ta chưa từng có nghe nói qua?”

” Hắc hắc, đây cũng là bí mật không truyền, bình thường ta rất ít nói ra.” Vân hộ pháp cố làm vẻ thần bí, cười đến vô cùng tà ác.

“Vân thúc thúc, ngươi nói nhanh đi, rốt cuộc là cái gì đây?” Vân Tiểu Mặc khéo chéo áo của hắn, có chút không nhịn được.

Vân hộ pháp dừng bước lại, chứa đựng ý cười, hạ giọng nói: “Cái chuyện Bát Quái này, có liên quan đến bộ phận trên thân thể.”

” Bộ vận trên thân thể?” Vân Tiểu Mặc gãi đầu, vẻ mặt mê mang.

Long Thiên Thần nghe thấy, gương mặt tuấn tú bừng một cái đỏ lên, ánh mắt khinh bỉ nhìn Vân hộ pháp: “Di, làm sao ngươi lại thất đức như vậy”

Vân hộ pháp vội vàng biện giải cho mình: “Ta làm sao mà thất đức? Đây cũng là do giang hồ công nhận “đệ nhất Bát Quái” nha.”

Long Thiên Thần nói như đinh chặt sắt: “Đó chính là người giang hồ, quá thất đức!”

Long Thiên Thần trong đầu không khỏi miên man bất định, mấy kẻ đó là ai a, lại dám nói đến cái kia của đại ca, mặc dù cũng rất bình thường, nhưng người bị bát quái sao không phải là ai khác mà là đại ca hắn đây?

Vân hộ pháp nhéo đầu lông mày, nhìn hắn một lát, cau mày nói: “Nhị công tử, ngươi đỏ mặt cái gì? Ngươi không phải là nghĩ bậy đó chứ? Ta nói chính là ánh mắt của tôn chủ, lúc tôn chủ tức giận cực độ, ánh mắt sẽ biến thành màu vàng !”

“A?”Long Thiên Thần bị chấn động, thì ra là từ đầu chỉ là mình hiểu sai, hắn tiến lên một bước, hung hăng níu lấy cổ áo Vân hộ pháp, tàn bạo nhìn chằm chằm hắn nói”Thì ra là ngươi nói cái này? Ta còn tưởng rằng. . . . . . ông nội ngươi, bất quá là ánh mắt thôi, ngươi cười đến đáng ăn đòn như vậy làm cái gì?”

Long Thiên Thần rất tức giận, cảm giác như bị lừa gạt, hắn nghĩ đệ nhất Bát Quái chính là cái suy nghĩ trong lòng hắn, bởi vậy, hắn cuối cùng cũng tìm được rồi một chỗ bình thường trên người đại ca, mà có thể làm cho hắn cảm thấy tự tin, nhưng bây giờ, giấc mộng của hắn tan vỡ, điều này có thể trách ai, đương nhiên phải trách Vân hộ pháp vạn ác rồi!

Vân hộ pháp vẻ mặt ủy khuất, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đây chính là tôn chủ a, tôn chủ vĩ đại nhất của chúng ta! Hắn thành vai nam chính giang hồ đệ nhất Bát Quái, còn không đáng được ta trộm vui mừng sao?”

” Không có tiền đồ!”

Long Thiên Thần buông lỏng ra cổ áo của hắn, còn tăng thêm câu: “Không có tố chất!”

Vân Tiểu Mặc cũng mang vẻ mặt thất vọng, phun tiếp ra một câu: “Nhàm chán!”

Thúc cháu nhất tề cho Vân hộ pháp một ánh mắt khinh bỉ, sau đó dắt tay nhau rời đi, Vân hộ pháp một người ở lại buồn bực vô cùng ngửa đầu nhìn trời.

Cho xin, đây cũng là Thiên Đại Bát Quái, tôn chủ chúng ta có một đôi ánh màu vàng, cái này cũng chưa tính là giang hồ đệ nhất Bát Quái sao?

Các ngươi mới là không có tiền đồ, không có tố chất, nhàm chán!

Cầm tay áo phẩy phẩy gió, Vân hộ pháp sau khi buồn bực, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, đệ nhất Bát Quái, hắn không dám tùy tiện đi tìm tôn chủ hỏi thăm, đây không phải là tự tìm đánh sao? Bất quá cái Bát Quái thứ ba, hôm nay gần trong gang tấc, hắn tin tưởng chỉ cần hắn tốn hao chút ít thời gian, hắn chính là người thứ nhất giải đáp cái Bát Quái thứ ba trên giang hồ.

Người thứ nhất kia! Có bao nhiêu là tự hào a!

Nghĩ tới đây, Vân hộ pháp càng ngẩn cao đầu so với lúc đầu, ngón tay gãi cằm, ở đáy lòng bắt đầu suy nghĩ, hẳn là dùng mỹ nhân kế a, hay là mỹ nam kế a, tới ép Độc Cô Mưu đi vào khuôn khổ đây?

Vân hộ pháp thích nghiên cứu Bát Quái, sợ rằng vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận, người bát quái nhất trên giang hồ, thật ra thì chính là hắn!

Độc Cô Mưu hiện đang bị tính kế, giờ phút này đang ẩn thân ở một loại nơi bí mật trên cao của Lăng Thiên Cung, len lén luyện tập khẩu lệnh: “Ăn cây nho không nói cây nho chua, người không ăn được thì nói nho chua. . . . . .”

Đang niệm hai câu, thì phần gáy đột nhiên lạnh, hắn không khỏi sợ run cả người, dừng một chút, lại tiếp tục bắt đầu luyện tập: “Ăn cây nho không nói cây nho chua, người không ăn nho nói cho chua. . . . . .”

Ai, thế đạo này, làm gì cũng không dễ dàng!

Cái lưỡi hư hơn mười năm, hiện tại rốt cục tốt lên, muốn đem lời có thứ tự nói xong, vẫn phải là cần thêm thời gian a.

Độc Cô Mưu khổ luyện khẩu lệnh, nơi nào sẽ nghĩ đến mình đang bị tính toán, vì có kẻ thề phải vạch trần tấm vải trước mặt hắn, nhìn một chút khuôn mặt thật của hắn!

Cấm, dục

Hai chữ này để cho Long Thiên Tuyệt nhức đầu vô cùng, bí lục quỷ gì, lại ở một tờ cuối cùng viết lên hai chữ như vậy, hắn hận không đem nó hung hăng xé, xé nó nát bấy!

Nói gì mà ở từng giai đoạn tu luyện, đều phải cấm dục, người nào hiểu được từng cái giai đoạn rốt cuộc là muốn tu luyện trong thời gian bao lâu mới có thể luyện thành đây? Ngươi giỏi lắm, tổng cộng có chín giai đoạn, tiến độ tu luyện từng cái giai đoạn cũng không giống nhau, càng về sau khẳng định càng khó, vạn nhất phải tu luyện mấy năm, thậm chí mười mấy năm mới có thể tu luyện thành công, vậy hắn chẳng phải là bị chôn sống vì nhịn chết sao?

Vì đem tổn thất phúc lợi sau này bù lại, trước tiên hết thảy đòi lại đã, Long Thiên tuyệt bá đạo muốn Vân Khê suốt một ngày một đêm, không làm cho nàng rời rồi thư phòng nửa bước.

Lần này hay rồi, Lăng Thiên Cung lại thêm một chuyện Bát Quái.

Tôn chủ cùng tôn chủ phu nhân ở thư phòng đại chiến một ngày một đêm. . . . . . , . . . Sinh mãnh liệt sinh mạnh mẽ, làm cho người ta phải chùn bước.

Dương bà bà biết được tin tức kia, trái tim kích động nhảy, suýt nữa bất tỉnh.

Thật là thói đời sau này, lòng người không khuôn khổ a!

Nữ nhân kia đến tột cùng đã cho Tuyệt Nhi uống thuốc mê gì, nàng đem Tuyệt Nhi biết điều có hiểu biết dạy hư thành bộ dạng này.

——————

Ba vị cao thủ Đoan Mộc Gia tộc vội vã thoát đi Lăng Thiên Cung, mới vừa bước vào phạm vi của Bắc Tương quốc, liền chạm mặt Đại trưởng lão đang dẫn đông đảo cao thủ đến đây, kết quả là, ba người đem chuyện Nhị trưởng lão đại chiến cùng Long Thiên Tuyệt như thế nào, vì cứu bọn họ mà tự bạo thân thể như thế nào, cả quá trình liền thêm dầu thêm mở một phen.

Các cao thủ nghe nói thế, mắng to Long Thiên Tuyệt thất đức, cả nhà chết không được tử tế!

Đại trưởng lão tính tình tương đối chững chạc, nghe ba người kia khóc lóc kể lể sau, thì bất động thanh sắc, mà con ruột hắn Đoan Mộc Hanh có chút kiềm chế không được.

“Phụ thân, người của Lăng Thiên Cung cuồng vọng như thế, trong mắt không có người khác, căn bản là không có đem Đoan Mộc Gia tộc chúng ta để ở trong mắt, chúng ta còn theo chân bọn họ khách khí cái gì? Bọn họ chẳng những giữ tiểu thư nhỏ của Đoan Mộc Gia chúng ta, còn ép Nhị trưởng lão làm cho hắn tự bạo nổ, nói không chừng tiếp theo, bọn họ liền trực đảo Hoàng Long, đem Đoan Mộc Gia tộc chúng ta trực tiếp diệt môn luôn!”

“Đúng, Hanh Nhi nói có lý! Thử nghĩ xem Thượng Quan gia tộc kia, không phải là trong một đêm bị Long Thiên tuyệt diệt cả nhà sao? vài vị trưởng lão của Thượng Quan gia, nếu không phải sợ thần khí bị trộm đi, cũng sẽ không giống như con rùa rút đầu vào, đến nay tin tức hoàn toàn không có.”

Đoan Mộc Hanh phụ họa nói: “Bát trưởng lão nói có lý! Phụ thân, Long Thiên Tuyệt hắn dám diệt Thượng Quan gia, ai có thể lường trước hắn có thể giống như trước mà đối với Đoan Mộc Gia chúng ta ra tay độc ác hay không? Đúng lúc lần này chúng ta mang theo thần khí , chỉ cần đem tiểu nha đầu Tiểu Tĩnh kia thu vào trong tay, rồi thừa dịp cơ hội lần này sử dụng lực lượng thần khí diệt Lăng Thiên Cung!”

“Câm mồm !” Đại trưởng lão lớn tiếng hét, đem mọi người đang muốn mở miệng hết thảy dọa sợ.

” Mục đích Chúng ta lần này tới là muốn nghiệm chứng Tiểu Tĩnh đến cùng có đúng là người duy nhất của Đoan Mộc Gia có thể mở ra lực lượng thần khí hay không, không nên cùng Lăng Thiên Cung phát sinh xung đột chính diện, nếu như không cẩn thận để cho Long Thiên Tuyệt phát hiện bí mật của Đoan Mộc Gia chúng ta, e là hắn sẽ thống hạ sát thủ, giết Tiểu Tĩnh, như vậy thần khí Đoan Mộc Gia chúng ta chẳng phải là thành một khối phế liệu, không dùng được sao?”

Đám người Đoan Mộc Hanh nghe lời của hắn, cũng là rối rít cúi đầu, không dám lại tiếp tục nói.

Đại trưởng lão đề cao âm điệu, nói ” Các ngươi đều nghe kỹ cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép cùng người Lăng Thiên Cung tùy ý phát sinh xung đột. Lần này Chúng ta tới là tới hòa đàm, chỉ cần bọn họ đem Tiểu Tĩnh trả lại cho Đoan Mộc Gia tộc, ân oán từ trước liền xóa bỏ. Trong các ngươi nếu có người nào dám tùy ý sanh sự, làm phức tạp thêm vấn đề, ảnh hưởng đến cơ nghiệp trăm năm của Đoan Mộc Gia tộc, lão phu tuyệt đối không dễ dàng tha thứ! Có nghe hay không?”

“Dạ, biết rồi, phụ thân!” Đoan Mộc Hanh cúi đầu đáp lời, đáy mắt vẫn không cam lòng.

Đừng nói hắn, chính là ba đại cao thủ còn lại cũng tức giận bất bình, Nhị trưởng lão và bọn hắn cùng đi, bị chết ở Lăng Thiên Cung, thù này chẳng lẽ không báo sao? Bọn họ làm không được!

Đợi Đại trưởng lão đi xa ở phía trước, ba đại cao thủ lặng lẽ đem Đoan Mộc Hanh gọi đến một bên, lén thương nghị.

“Hanh Nhi, thù của Nhị trưởng lão chúng ta nhất định phải báo, nếu không chúng ta nuốt không trôi khẩu khí này!”

“Đúng vậy! Phụ thân ngươi hắn sợ phiền phức, chúng ta thì không sợ phiền phức, thù này bất cộng đái thiên, chúng ta tuyệt đối không thể cùng Long Thiên Tuyệt nghị hòa!”

Đoan Mộc Hanh khẽ đảo tròng mắt, suy tư, nói: “Mấy vị trưởng lão, các ngươi chớ vội! nếu thật sự không được, ta liền tới chỗ phụ thân ta đem thần khí trộm đi, có thần khí, chúng ta sẽ không sợ đấu không lại Long Thiên Tuyệt! Lực lượng Thần khí kinh thiên động địa, thần khí vừa ra, sợ rằng cả Lăng Thiên Cung cũng sẽ hủy diệt trong sớm tối, hừ hừ, cái gì Tà tôn, sợ rằng cũng phải thành tế phẩm của thần khí ——”

“Ý kiến hay! bất quá, muốn mở ra lực lượng thần khí, sợ rằng còn cần nha đầu Tiểu Tĩnh kia mới được. Ai, vốn là giết Đoan Mộc Tĩnh xong thì hết mọi chuyện, vị trí gia chủ cũng có thể rơi vào trên đầu Hanh nhi ngươi, một tiểu nha đầu thì làm sao có thể đảm đương vị trí gia chủ chứ? Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, thì ra mở được lực lượng thần khí, phải là người có năng lực đặc thù trong gia tộc, tìm toàn cả gia tộc nhưng lại không có một người có bản lãnh này.”

“Đoan Mộc Tĩnh là kẻ kết thừa huyết mạch của gia chủ đã qua đời, cũng là người có năng lực đặc thù nhất, chỉ bất quá nàng còn quá nhỏ tuổi, cho nên không biết mình có khả năng này, trong gia tộc chỉ sợ cũng chỉ có một người là gia chủ biết nàng rốt cuộc có năng lực đặc thù hay không. Hiện tại chúng ta muốn dùng lực lượng thần khí, cũng chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào trên người nha đầu này .”

Đoan Mộc Hanh hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ không cam lòng: “Chính là một tiểu nha đầu thì có thể có năng lực gì? Cho dù nàng có năng lực đặc thù thật, cũng bất quá là một cái chìa khóa sống để mở ra thần khí, muốn ngồi lên vị trí gia chủ, thì phải là người có năng lực có uy vọng mới được.”

Ba tên cao thủ nhìn hắn động tâm, liếc nhau một cái, nói: “Cứ quyết định như vậy đi, ngươi đi chịu trách nhiệm trộm thần khí trên người Đại trưởng lão, ba người chúng ta chịu trách nhiệm đem nha đầu Đoan Mộc Tĩnh kia ra khỏi Lăng Thiên Cung. Đến lúc đó mọi chuyện làm như đã định, Lăng Thiên Cung sẽ là vật trong túi chúng ta? Ha ha ha. . . . . . “

Bốn người nhìn nhau , cuồng phóng phá lên cười.

Mà Đoan Mộc Tĩnh trong miệng bọn họ, giờ phút này đang cùng Vân Tiểu Mặc chơi trò gia đình, Tiểu Bạch là tiểu bảo bảo khách mời của bọn họ, hai người bọn họ, một người là phụ than cục cưng, một người là mẫu thân cục cưng, một nhà ba người vây bắt cha Đại Hùng bán mứt quả hồ lôn, để hắn sắm một vai trong tiết mục một nhà ba người mua mứt quả hồ lô.

“Tiểu Tĩnh, Tiểu Bạch muốn ăn mứt quả hồ lô, chúng ta mua một xâu cho nó nhé?” Vân Tiểu Mặc mang vẻ mặt làm bộ như già dặn, đưa tay vuốt ve cái trán của Đoan Mộc Tĩnh , dùng sức ăn đậu hũ.

“Tốt, bao nhiêu bạc? Ta tới đưa bạc.” Đoan Mộc Tĩnh giả vờ lấy túi tiền bên hông, vẻ mặt từ mẫu, trái chọn phải chọn, thật vất vả mới móc ra một đồng tiền.

” Lão bản, cho ngươi một đồng, đủ mua một xâu mứt quả hồ lô không?”

Đầu phụ than Đại Hùng đầy hắc tuyến, nhìn hai đứa bé cùng một con thú sủng, với vẻ rất bất đắc dĩ, tiết mục như vậy mỗi ngày cũng trình diễn vài lần, đến lời kịch cũng là giống nhau như đúc, bọn họ chẳng lẽ không có một chút sáng ý nào sao?

“Đủ rồi, đủ rồi , cho các ngươi mỗi người một xâu mức quả hồ lô, mời khách quan chậm dùng.” Phụ thân Đại Hùng rất là phối hợp theo sát diễn trò, ai bảo hắn thu rất nhiều tiền của phụ than Tiểu Mặc làm chi, ngày thường trừ dạy làm mứt quả hồ lô, chính là phụng bồi bọn nhỏ giải buồn, đây đều là trong phạm vi chức trách của hắn .

Chụp vào vạt áo nhỏ, Tiểu Bạch nhảy lên, đặc biệt vui vẻ, chỉ mỗi lúc này, nó mới cảm thấy mình không còn là một quả cầu nhỏ, mà là một con rồng nhỏ. Nhận lấy coi trọng, cảm giác này rất khác lạ a.

“Cám ơn phụ thân, cám ơn mẫu thân!” Tiểu Bạch rất khoái trá từ trong tay hai người nhận lấy mứt quả hồ lô, dù sao có ăn, cái gì cũng được.

Vân Tiểu Mặc tiếp tục vẻ mặt già dặn sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nói: “Tiểu Bạch thật ngoan! Sắc trời còn sớm, chúng ta có muốn tiếp tục đi nơi khác dạo một chút không?”

Tiểu Bạch vừa ăn mứt quả hồ lô, vừa dùng sức gật đầu, dù sao nó cũng biết đây là đang diễn trò, tình tiết phía sau còn không phải là phát triển như vậy.

Quả nhiên, Đoan Mộc Tĩnh đột nhiên nhìn trời, kinh hô: “Nha, Trời làm sao đột nhiên âm u thế, chẳng lẽ là muốn mưa sao?”

Vân Tiểu Mặc nói ngay sau lời của nàng: “Không tốt, y phục trong nhà còn không có thu vào đâu, vậy chúng ta nhanh chóng đi về nhà thôi!”

“Ừ.” Hai người tay kéo tay nhỏ, một tay xách Tiểu Bạch lên, một nhà ba người thật vui vẻ đi về nhà.

Phụ thân Đại Hùng im lặng nhìn trời, trời nắng chan chan, chỗ nào mà sắp mưa chứ?

Hắn thở dài, nhìn bọn nhỏ càng chạy càng xa, hắn ngồi chồm hổm ở trên mặt ghế đá, nhìn đám mây trôi ở phía chân trời, cũng bắt đầu tư niệm Đại Hùng nhà hắn.

“Ai nha!” Đoan Mộc Tĩnh vừa đi, dưới chân đột nhiên bị cục đá dấp chân, nên ngã xuống đất thật mạnh.

Đợi Vân Tiểu Mặc kịp phản ứng, thì đã chậm, hắn gấp gáp ngồi chồm hổm xuống đỡ nàng, lại thấy trên trán nàng vỡ đầu chảy ra một vết rách, máu chảy đỏ sẫm đầm đìa không ngừng, Đoan Mộc Tĩnh chảy nước mắt khóc rống, Vân Tiểu Mặc cũng bị sợ hãi.

“ Cứu mạng a! Tiểu Tĩnh chảy máu!”

“Tiểu Bạch, mau! Nhanh đi mang phụ thân cùng mẫu thân tìm đến!”

Tiểu Bạch không dám lưu lại, vội vàng vèo một tiếng chạy không thấy thân ảnh.

” Tiểu Tĩnh, ngươi đừng sợ, mẫu thân của ta rất nhanh sẽ tới.” Hắn đưa hai tay nhỏ bé vịn Đoan Mộc Tĩnh, rồi kiển chân nhìn quanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ lo lắng.

“Ô ô ô. . . . . . Tiểu Mặc ca ca, đau quá!”

Phụ than Đại Hùng nghe được tiếng khóc, cũng chạy tới ngó nhìn, vừa nhìn, cả người hắn giật mình ngay tại chỗ, ngón tay chỉ vào hướng Đoan Mộc Tĩnh, bị làm cho sợ đến hai mắt đều sắp lồi ra ngoài.

“Nàng, . . . Nàng có ba con mắt!”

“Ba con mắt?” Vân Tiểu Mặc không tin, quay đầu nhìn xem Đoan Mộc Tĩnh, nàng đang khóc bù lu bù loa , chợt nhìn lại, hắn cũng lấy làm kinh hãi, không phải là thật sự có ba con mắt sao? Vị trí lúc trước bị dập đầu ra máu kia, chẳng biết lúc nào đã chui ra một con mắt màu lam, màu xanh đậm rộng lớn mạnh mẽ như biển rộng, bản thân nó cũng không đáng sợ, mà thậm chí tràn đầy cảm giác thần bí, chẳng qua là nó sinh trưởng ở trên trán một người, đây mới thực sự là chỗ đáng sợ.

“A!” Vân Tiểu Mặc cũng kinh sợ buông lỏng tay ra, tim đập thình thịch.

Đoan Mộc Tĩnh vừa nức nở, vừa ngước mắt nhìn về phía hắn, thấy thần sắc hắn hơi có vẻ kinh khủng, từ bên trong hai mắt đen nhánh của hắn, nàng nhìn thấy bóng dáng của mình, đồng thời cũng thấy rõ ràng có một con mắt màu lam. Nàng hét lên, sau đó ngã xuống ngất đi.

” Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh!” Vân Tiểu Mặc lập tức phục hồi tinh thần, tiến lên ôm lấy nàng, đáy lòng hắn không khỏi có chút ảo não, cho dù Tiểu Tĩnh thật sự có ba con mắt thì thế nào? Nàng là muội muội tốt của hắn, là người một nhà, tại sao hắn có thể bởi vì nàng thêm một con mắt mà ghét bỏ nàng chứ?

Nhìn Đoan Mộc Tĩnh bất tỉnh, trên khuôn mặt nho nhỏ đang chảy đầy vết máu, khi nàng bất tỉnh, con mắt thứ ba ở giữa trán cũng phút chốc biến mất theo, thật giống như toàn bộ chuyện hắn chứng kiến lúc trước đều là ảo giác, cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Vân Tiểu Mặc hít vào thở ra một hơi, ngơ ngác nhìn một màn này, trong lòng bỗng nhiên có quyết định. Hắn quay đầu, thần sắc vô cùng trấn định, đối với phụ thân Đại Hùng nói: “Chuyện vừa mới phát sinh, không cho phép ngươi nhắc tới với bất kỳ người nào, ngay cả mẫu thân cùng phụ thân ta, cũng không cho nói ra một chữ, biết không?”

Phụ thân Đại Hùng còn đắm chìm ở bên trong một màn kinh sợ kia, bỗng quay đầu chống lại ánh mắt lạnh lùng phát tán trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mặc, tim của hắn cũng nhất thời yên tĩnh trở lại, liên tiếp gật đầu nói:”Tiểu Thiếu chủ xin yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối sẽ giữ miệng giữ mồm, một chữ cũng sẽ không nói ra ngoài .”

Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, lại tăng thêm một câu: “ Đối với Tiểu Tĩnh cũng không được nói!”

“Dạ, đối với tiểu thư nhỏ cũng tuyệt đối không nói ra.” Phụ thân của Đại Hùng luôn miệng đáp ứng, chẳng biết tại sao, nhìn Tiểu Thiếu ở chủ trước mắt, trong tim của hắn không khỏi dâng lên một loại sợ hãi, từ trên người Thiếu chủ mình thấy được rất nhiều bóng dáng thuộc về phụ thân của hắn, uy nghiêm như vậy, lãnh ngạo như vậy, có khí vương giả bẩm sinh.

Lấy tốc độ mau lẹ của Tiểu Bạch báo tin, hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt rất nhanh liền chạy tới hiện trường, thấy Đoan Mộc Tĩnh đang lâm vào trong hôn mê, khuôn mặt thì đầy máu, trên mặt Vân Khê cũng lộ ra vẻ lo lắng. Nàng dò xét mạch đập của Đoan Mộc Tĩnh, xác nhận cô bé chỉ bởi vì kinh sợ quá độ mà bất tỉnh, lúc này mới yên tâm.

“Tiểu Mặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành làm sao lại trở thành như vậy?”

“Chúng con mới vừa rồi còn đang chơi trò gia đình, Tiểu Tĩnh không cẩn thận vấp cục đá mà ngã, đầu đập vào trên một viên đá khác, cho nên mới dập đầu ra máu .”

Vân Tiểu Mặc trấn định nhìn mẫu thân, trả lời đâu vào đấy, cũng không có đem chuyện trên trán Tiểu Tĩnh xuất hiện con mắt thứ ba nói ra. Bởi vì hắn sợ phụ thân cùng mẫu thân biết trên trán Tiểu Tĩnh có con mắt thứ ba, sẽ xem nàng như quái vật, cũng sẽ không thích nàng nữa. Hắn không muốn để cho Tiểu Tĩnh rời đi bọn họ, hắn nghĩ vĩnh viễn làm ca ca của tiểu Tĩnh, bảo vệ nàng, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là đối với phụ thân cùng mẫu thân nói dối.

Sau khi nói xong, trong lòng có chút ít đau lòng, nhưng hắn không hối hận, chỉ cần có thể đem Tiểu Tĩnh ở lại nhà, hắn sẽ không hối hận vì đã nói dối phụ thân cùng mẫu thân.

Vân Khê dò xét thương thế trên trán Tiểu Tĩnh, không có nhìn ra manh mối gì, cũng không có hỏi nhiều hơn nữa, ôm lấy Đoan Mộc Tĩnh rời đi.

Vân Tiểu Mặc cúi đầu thở ra một hơi, quay đầu lại hướng phụ thânĐại Hùng nghiêng mắt nhìn một cái, âm thầm truyền lại ý cảnh cáo của hắn.

Nhờ Vân Khê chăm sóc, Đoan Mộc Tĩnh sau khi ngủ một giấc, rốt cục cũng dằng dặc tỉnh lại.

Vân Tiểu Mặc thấy nàng từ từ mở mắt ra, vội vàng lôi kéo vạt áo Vân Khê, đi ra bên ngoài: “Mẫu thân, người đi ra ngoài đi, để con tới chiếu cố Tiểu Tĩnh.”

“Đứa nhỏ này, con có chủ ý quỷ gì đây?Con có thể chiếu cố tốt nàng sao?” Vân Khê nhíu mày nhìn hắn, không hiểu nổi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn lúc nào lại nóng vội muốn chiếu cố cho bệnh nhân rồi?

“Mẫu thân, người yên tâm đi, hãy tin tưởng con, con có thể đem Tiểu Tĩnh chiếu cố tốt .” Vân Tiểu Mặc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt như thề son sắt, trên tay vẫn không quên đem Vân Khê từng chút một mà kéo ra ngoài cửa.

Vân Khê không lay chuyển được hắn, cũng theo ý của hắn: “Được rồi, được rồi, mẫu thân đi! Con nhớ một lát đem thuốc nhân lúc còn nóng để cho Tiểu Tĩnh uống xong, hôm nay tốt nhất là nằm ở trên giường, không cho mang theo nàng đi chơi, biết không?”

“Tiểu Mặc biết rồi, mẫu thân người an tâm thoải mái đi đi.” Vân Tiểu Mặc liếc trộm tình hình bên trong phòng, rất là lo lắng.

Vân Khê ngắt khuôn mặt nhỏ bé của con trai, nhéo hắn xong, không thể làm gì khác hơn là cất bước rời đi.

Vân Tiểu Mặc vẫn chờ ở cửa, cho đến khi thấy mẫu thân đi xa, hắn mới đem Tiểu Bạch nhét vào cửa, nhỏ giọng phân phó nói: “ Tiểu Bạch, ngươi ở nơi này coi chừng, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào đều không cho hắn đi vào. Ừ. . . . . . Chính là phụ thân cùng mẫu thân tới, cũng không cho bọn họ đi vào.”

Tiểu Bạch vẻ mặt mê mang, không hiểu nói: “Tại sao a?”

Vân Tiểu Mặc thần sắc nghiêm nghị nói: “Đừng hỏi tại sao, tóm lại nghe ta là được rồi.”

“Được rồi, Tiểu Bạch nhất định giúp ngươi đem cửa giữ tốt.” Không có biện pháp, đối với yêu cầu của Tiểu Mặc Mặc, nó chưa từng có năng lực cự tuyệt, nên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn canh cửa cho hắn.

Vân Tiểu Mặc như tên trộm thăm dò nhìn chung quanh một chút, rồi cẩn thận đóng cửa lại, lúc này mới bước nhanh vọt tới bên giường.

“Tiểu Mặc ca ca, ta vừa vặn giống như thấy một cơn ác mộng, ta mơ thấy trên trán của mình có thêm con mắt màu lam, thật là đáng sợ!” Đoan Mộc Tĩnh từ trong chăn chui ra, lôi kéo tay Vân Tiểu Mặc, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, đáng thương nói, “Tiểu Mặc ca ca, ngươi nói cho ta biết, đây chẳng qua là một cơn ác mộng, có đúng hay không? Đây không phải là thật, trên trán của Tiểu Tĩnh làm sao sẽ có thêm con mắt thứ ba chứ?”

Vân Tiểu Mặc vỗ vỗ vai của nàng, an ủi: “Tiểu Tĩnh đừng sợ, đây chẳng qua là một cơn ác mộng mà thôi, trên trán Tiểu Tĩnh căn bản cũng không có con mắt thứ ba. Không tin, ta đem gương lấy ra, để ngươi tự mình nhìn.” Vừa nói, hắn đi từ từ chạy đến trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một mặt gương đồng, lại từ từ chạy trở lại.

” Tiểu Tĩnh, ngươi nhìn xem! Căn bản cũng không có con mắt thứ ba gì cả, đây chẳng qua là giấc mộng mà thôi.”

Đoan Mộc Tĩnh sợ hãi thăm dò đến trước gương đồng, nàng đầu tiên là nhắm một con mắt, đợi thấy rõ ràng trong gương đồng thật sự mình không có con mắt thứ ba, nàng mới dũng cảm mở ra một … con mắt khác, từ trong tay Vân Tiểu Mặc đoạt lấy gương đồng, vui vẻ kêu lên:”Thật tốt quá! Ta không có con mắt thứ ba! Tiểu Mặc ca ca, ta thật vui lắm!”

Vân Tiểu Mặc lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng nín khóc mỉm cười, nhìn lúm đồng tiền như hoa của nàng, ở trong lòng hắn âm thầm ra quyết định, hắn nhất định sẽ thay nàng giữ vững bí mật này, làm cho nàng giống như người bình thường vậy thật vui vẻ mà sống.

Đưa tay ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Vân Tiểu Mặc cũng mỉm cười ngọt ngào: “Tiểu Tĩnh đáng yêu như thế, làm sao có thể có con mắt thứ ba đâu? Ngươi cũng đừng có tự mình hù dọa mình.”

Tiểu Bạch nhàm chán canh giữ ở bên ngoài, mặc áo nhỏ, phơi mặt trời, nghe được bên trong truyền ra tiếng cười vui, trong lỗ mũi nó hừ hừ, thì ra Tiểu Mặc Mặc là muốn một mình cùng Tiểu Tĩnh chơi, cho nên mới, khiến cho nó một mình ở bên ngoài giữ cửa.

Tiểu Bạch thật đau lòng, thật nhàm chán nga!

“Phù phù” tâm tình Tiểu Bạch xám như tro, nhàm chán nên ở ngoài, nổi lên chơi trò chơi phóng hỏa .

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người vốn là đang nghiên cứu Tàn Hoa bí lục, lại bị sự kiện của Tiểu Tĩnh trì hoãn, hai người lại phải một lần nữa bắt đầu tham thảo.

Trở lại trong thạch thất Long Thiên Tuyệt ngày thường chuyên môn dùng để bế quan tu luyện, hai người một lần nữa mở ra Tàn Hoa bí lục, tinh tế nghiên cứu.

” Bộ tàn Hoa Cửu thuật này, tổng cộng có chín loại thuật pháp, mỗi một chủng thuật pháp đều được tiến hành theo chất lượng tu luyện, không thể rối loạn thứ tự, cũng không có thể tự luyện cái nào trước. Chúng ta bây giờ liền từ cấp thứ nhất Na Di thuật bắt đầu, đợi đến chúng ta có thể chính xác nắm giữ Na Di thuật, Na Di phương vị cùng Na Di khoảng cách, chúng ta có thể tiến vào tu luyện loại thuật pháp tiếp theo.”

“Ừ, Na Di thuật là dựa vào tinh thần lực nắm trong tay phương hướng cùng khoảng cách dời đổi, đối với ta mà nói không phải là việc gì khó, chỉ có nàng, nàng mới vừa bước vào Thiên Huyền chi cảnh, tinh thần lực còn chưa đủ đầy đủ, phải bỏ them chút thời giờ luyện tinh lực mới được.”

“ Yên tâm đi, ta rất nhanh sẽ vượt qua chàng! Ta nghe phụ thân ta nói, bộ Tàn Hoa Cửu thuật này là chuyên vì người của Vân gia ta mà soạn, những người khác cũng có thể tu luyện, nhưng hiệu quả tu luyện cùng tiến độ chưa hẳn có thể bì kịp được với người có được huyết mạch đích truyền của Vân gia. Nhất là tu luyện tới cảnh giới thuật pháp tối cao, cũng chỉ có chân chính người Vân gia mới có thể phát huy ra lực lượng của nó.”

“Nói như vậy, sau này tu vi của nàng sợ rằng muốn vượt xa ta.” Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt cười, vẻ mặt thản nhiên, không có chút cảm giác bị uy hiếp, cũng không có bất kỳ vẻ ghen ghét nào.

“Chúng ta là người một nhà, ai thắng ai thua, thì có gì quan trọng đâu?” Vân Khê thản nhiên cười một tiếng, buông xuống Tàn Hoa bí lục trong tay, nói “Để cho ta tới thí nghiệm một chút uy lực của Na Di thuật trước đã.”

Ngưng thần nín thở, Vân Khê trong lòng mặc niệm yếu quyết Na Di thuật, đem tinh thần từ từ tập trung đến một chút, nàng dùng ý niệm, đem mục tiêu mình muốn di chuyển đặt ra ở bên phải hơn năm bước.

“Dời ……….”Nàng ở trong lòng mặc niệm thanh âm, sau đó cả người liền tiến vào một loại cảnh giới kỳ dị.

Long Thiên Tuyệt vẫn đều nhìn chăm chú vào nàng, nhìn tận mắt nàng từ vị trí đó phút chốc biến mất, sau đó trong nháy mắt liền hiện ra vị trí cách tại chỗ đó hơn năm bước, không nhiều không ít, vừa đúng năm bước!

Ánh mắt của hắn tỏa ra sáng quắc, nhìn nàng thành công làm được, hắn cũng nhiệt huyết cuồn cuộn theo, nóng lòng muốn thử.

Na Di thuật này quả nhiên là thứ tốt!

Cao thủ tỷ thí với nhau, thường thường cần một khoản cách chút xíu như vậy thôi, hiện tại hắn có Na Di thuật, chẳng những có thể ở trong giao chiến đột nhiên Na Di tránh công kích của đối phương, hắn thậm chí còn có thể đột nhiên xuất hiện đến lưng sau đối phương, cho một kích trí mạng, mấu chốt là, tốc độ của hắn phải nhanh đến cực hạn, không thể để cho đối phương có chút thời gian phản ứng.

Vân Khê nhìn mình thử một chút, liền thành công rồi, vẻ mặt liền mừng rỡ. Bất quá đây chỉ là thử một chút, nàng muốn không chỉ dừng lại ở Na Di mấy bước, nàng muốn có thể ở trong nháy mắt lên trời xuống đất, thậm chí có thể ở trong chớp mắt Na Di đến ngoài ngàn dậm, đây tuyệt đối là tuyệt chiêu dùng để chạy trối chết!


/732

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status