Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Q.5 - Chương 32 - Ngân Xà Thần Thú Nhận Chủ

/732


Tại hội trường tỷ võ, trừ đoàn người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê ra còn lại mọi người đều hướng Các chủ quỳ xuống cúng bái, song trong đám này cũng không bao gồm Long Thiên Trạch. Vân Khê thấy cho nên đối với hắn nhiều them mấy phần chú ý, có lẽ hắn coi như là một đóa hoa tuyệt thế trong Long gia rồi, chỉ có người lãnh ngạo cao quý từ trong xương tủy, mới khinh thường quỳ xuống trước bất kì ai, coi như là nhìn thấy lão tổ tông của Long gia, nhưng nếu không phải thật tâm thần phục cùng khâm phục, tuyệt không quỳ xuống. Điểm này, hắn và Thiên Tuyệt phụ tử hai người rất giống nhau.

Gia chủ chú ý tới bọn họ, hướng ra phía cửa quát khẽ: “Các chủ ở trên cao, còn không mau mau quỳ xuống?”

“Chúng ta cũng đã bị trục xuất khỏi cửa Long gia, không cần quỳ xuống, kính xin Các chủ tha lỗi.” Long Thiên Tuyệt xa xa hướng Các chủ ôm quyền, thanh âm phát lực xuyên thấu, từ xa xa truyền tới.

Gia chủ nghe vậy, trên mặt nhất thời lúng túng vô cùng, hắn thở dài một cái cũng không để ý nữa. Hắn vốn muốn tốt cho bọn họ, sợ bọn họ đắc tội với Các chủ, hiện tại ngược lại, hắn là người bị cự tuyệt ngoài ngàn dặm.

“Các chủ lòng dạ rộng rãi, có thể chứa được tứ hải, tin tưởng sẽ không theo chúng ta so đo.” Long Thiên Trạch cũng nhẹ nhàng ôm quyền, hướng Các chủ cung kính làm lễ đúng mức.

“Miễn! Tiểu Mặc, còn không mau đến nơi này cùng lão lão tổ tông?” Thanh âm hùng hồn của Các chủ vang lên bên tai mỗi người, không nghĩ tới câu nói đầu tiên của hắn là nói với một tiểu hài tử.

Lực chú ý của mọi người chỉ một thoáng đồng loạt đều chuyển hướng sang Tiểu Mặc, đứa nhỏ này không đơn giản a, lại có thể cùng Các chủ thân thiết như thế ? Nó và Các chủ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Mặc, bọn họ không phải là đã bỏ qua sự việc gì đặc sắc chứ?

Tiểu Mặc cười ngọt ngào , hướng Các chủ ở nơi xa trên lầu cao, nói: “Lão lão tổ tông, cháu có thể mang phụ thân và mẫu thân cùng đi không? Bọn họ đang ở chỗ này.”

“Dĩ nhiên có thể.” Các chủ cất giọng mang theo vài phần tươi cười cùng sủng nịch.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người hơi kinh ngạc liếc nhau một cái, nhưng mà nghĩ đến con của bọn họ không thể dùng suy nghĩ của người bình thường mà đánh giá, cho nên cũng đã nhìn quen.

“Xin lỗi! Các chủ, lão nhân gia ngài có thể chờ chốc lát hay không? Chúng ta còn có chút chuyện riêng phải xử lý.” Vân Khê nói.

“Tốt.” Các chủ đáp ứng nàng.

Vân Khê cười một tiếng, xem ra Tiểu Mặc nhà nàng mặt mũi thật là lớn a, ngay cả một người cao cao tại thượng khiến mọi người Long gia cung kính, sùng bái như thần cũng có thể vì bé mà nhân nhượng với mẹ ruột của bé.

Không tệ! Không tệ!

Nàng xoay người lại, nói với mọi người nói: “Trước khi đi, chúng ta cần đem Ngân Xà Thần thú xử lý cho thỏa đáng đã.”

Lời của Vân Khê còn chưa dứt, tiếng ô..ô ủy khuất liền từ miệng Ngân Xà Thần thú phun ra, thật tốt quá, cuối cùng cũng có người nhớ tới nó rồi, nó còn đang nằm dưới móng vuốt của Kỳ Lân thần thú đó.

Vân Khê đến gần mấy bước, đem Ngân Xà Thần thú cẩn thận dò xét một phen, hỏi: “Xin chào! Ngươi cũng là thần thú giữ nhà của Ngân xà học viện, tại sao lại bị khế ước ? Hơn nữa sức mạnh của ngươi thoạt nhìn rất yếu. . . . . .”

Chính xác là rất yếu, Kỳ Lân thần thú cơ hồ không cần xuất lực, cũng đã đem nó vững vàng bắt được rồi, đây không phải là thực lực chân chính mà thần thú nên có.

“Ô ô. . . . . . Ta cũng không muốn vậy đâu, là tên bại hoại kia thừa dịp ta vừa vặn mới nở ra từ trứng rắn, đã mang ta đi. Hắn mang ta đi đến một địa phương kỳ quái, ở nơi đây ta được truyền thừa lại trí nhớ của đại Ngân Xà Thần thú, nhưng mà thời điểm truyền thừa trí nhớ được một nửa, hắn đã nhân cơ hội uy hiếp ta, bắt phải cùng hắn khế ước, nếu không sẽ giết ta. Ta lúc ấy đang tiến hành truyền thừa trí nhớ đến một nửa, chính là thời điểm ta suy yếu nhất, cho nên phải đáp ứng yêu cầu của hắn. Chờ ta cùng hắn khế ước xong, đột nhiên có người xông vào, nói chúng ta tự tiện xông vào cấm địa của bọn họ, muốn giết chúng ta. Trong bọn họ đó có rất nhiều cao thủ, tên xấu xa kia sợ đánh không lại bọn họ, cho nên bảo ta chở hắn, rời đi cái chỗ đó. . . . . .” Ngân Xà Thần thú mở miệng, vừa mở miệng lại phát ra giọng nói của trẻ con, thì ra là một con Thần thú mới ra đời không lâu, chẳng qua không nghĩ tới nó vừa ra sinh ra đã có vận mệnh phải làm nhiều điều sai trái.

“Thì ra là như vậy. Hừ! Nhị thúc người này cũng quá xảo trá rồi, đối với thần thú cũng có thể xảo trá như thế, chớ nói chi là với con người.” Long Thiên Thần tức giận nói.

Đáy mắt Vân Khê lóe tinh quang, đừng xem Ngân Xà Thần thú có ngoại hình thoạt nhìn kinh khủng, kì thực tâm tư rất đơn thuần, vẫn còn tâm tính của con nít, như thế thì thật tốt. Thần thú tới tay, nàng làm sao có thể khiến nó chạy thoát chứ?

“Theo như lời ngươi nói, trí nhớ của ngươi mới tiến hành truyền thừa đến một nửa, vậy ngươi còn nhớ được đường đến nơi cấm địa không?”

“Ừ. . . . . . Đại khái nhớ được một chút, chỉ cần đến phụ cận nơi đó, ta liền có thể nhận ra.” Ngân Xà Thần thú nói.

Vân Khê nói: “Như thế này nhé, ta dẫn ngươi đi đến cấm địa, sau đó thay ngươi hộ pháp, để ngươi đem trí nhớ toàn bộ truyền thừa. Kể từ đó, thực lực của ngươi có thể tăng cường.”

“Có thật không? Nhưng mà, tại sao ngươi lại muốn giúp ta?” Ngân Xà Thần thú vô tội nháy mắt mấy cái, ánh mắt nhìn Vân Khê cực kỳ giống cô bé quàng khăn đỏ, mà trong mắt nó Vân Khê chính xác là con sói lớn.

Vân Khê ho nhẹ mấy tiếng, bị nó ngó chừng như vậy , nàng cảm giác mình hình như có chút tà ác.

“Tiểu ngân thân mến, ngươi còn nhỏ, vừa đến thế giới này không lâu, ngươi không biết cái thế giới này có bao nhiêu nguy hiểm. Ta muốn giúp ngươi tăng cường thực lực cũng là vì muốn tốt cho ngươi, như vậy ngươi mới không bị người khác bắt nạt.”

“Nhưng là. . . . . . Nhưng là người bình thường đều đánh không lại ta.” Ngân Xà Thần thú nói.

Vân Khê nghiêm túc lắc đầu nói: “Ngươi đó, cái đồ ếch ngồi đáy giếng, căn bản không hiểu thế gian này hiểm ác chừng nào. Ngươi mới thấy qua bao nhiêu người a, hơn nữa những người ngươi gặp này cũng là thực lực kém cõi nhất, một khi ngươi gặp gỡ người có thực lực so với bọn hắn mạnh hơn, ngươi căn bản là đánh không lại.”

Người chung quanh không khỏi chắc lưỡi hít hà, Ngân Xà Thần thú đi theo Nhị gia đã nhiều ngày rồi, tiếp xúc nhiều nhất là những cao thủ của Long gia, nếu nói những cao thủ Long gia là người có thực lực kém cỏi nhất, như vậy ngày sau những người khác ở Long Tường đại lục đều không thể tồn tại nữa rồi.

Vô sỉ a, tại sao có thể vì lừa gạt một con thần thú thuần lương mà nói dối như thế chứ?

Khóe miệng Long Thiên Thần run lên, mới vừa rồi hắn còn mắng Nhị thúc xảo trá, nhưng bây giờ xem ra bàn về xảo trá, đại tẩu cũng không kém chút nào.

Ngân Xà Thần thú đảo con ngươi vòng vòng, có chút mê mang nói: “Không biết a, ta nhớ được lịch đại tổ tiên chúng ta là vô cùng dũng mãnh , chiến tích vô số, nhân loại tầm thường căn bản không phải là đối thủ của chúng ta.”

Vân Khê nặng nề thở dài: “Không phải là ta đã nói ngươi rồi sao, thời đại đang thay đổi, ngươi biết không?Nếu như ngươi không theo kịp thời đại, vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị thời đại đào thải ! Tổ tiên của ngươi là niên đại gì , hiện tại là niên đại gì? Có thể giống nhau sao?”

Ánh mắt Vân Khê rơi vào trên người Kỳ Lân thần thú, chỉ một ngón tay nói: “Ngươi xem Kỳ Lân thần thú ở cái thế giới này cũng chỉ là thực lực trung bình, vậy mà ngươi đánh không lại nó, còn có thể ở thế gian này sinh tồn sao?”

Kỳ Lân thần thú hung hăng đổ mồ hôi, ánh mắt vô tội nhìn về phía chủ nhân của mình.

“Có thật không?” Trong lòng Ngân Xà Thần thú đối với Kỳ Lân thần thú đến nay vẫn còn sợ hãi.

Vân Khê rất khẳng định trả lời: “Đương nhiên là thật! Cho nên ngươi phải mau tăng cường thực lực lên, không chỉ có như thế, ngươi còn sớm phải vì mình tìm kiếm một chủ nhân mới.”

“Tại sao nhất định phải tìm kiếm chủ nhân mới?” Ngân Xà Thần thú cảm thấy tự do tự tại cũng là một điều không tệ a.

“Mới vừa rồi ta không phải đã nói qua sao? Cái thế giới này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa người của thế giới này đều lấy việc nuôi thần thú làm thú vui, nếu ngươi một mình đi ra ngoài …, vạn nhất bị người khác phát hiện sẽ có một đoàn người đến săn bắt ngươi, sau đó hung hăng ngược đãi ngươi, đến lúc đó ngươi quả thật nguy rồi. Nếu như ngươi nhận chủ nhân trước, mọi người thấy ngươi đã có chủ nhân như vậy sẽ không đánh chủ ý lên ngươi nữa. Quan trọng hơn một chút, là ngươi bây giờ còn có cơ hội tự mình chọn lựa chủ nhân, nhưng nếu rơi vào tay người khác, đến lúc đó cũng không phải là do ngươi lựa chọn chủ nhân nữa, mà là người khác chọn lựa ngươi.”

Vân Khê tiếp tục phát huy ba tấc lưỡi: “Ngươi suy nghĩ một chút, vạn nhất ngươi gặp gỡ một chủ nhân là người xấu, ngươi làm sao mà sống đây? Đấy còn không phải là bết bát nhất , bết bát nhất chính là gặp phải chủ nhân thích ngược đãi thú sủng đến nghiện , hắn mỗi ngày sáng sớm thức dậy trước tiên là quất ngươi một trăm roi, cơm trưa sau vì muốn tiêu thực liền quất ngươi một trăm roi, sau đó đến thời gian cơm tối. . . . . .”

“Lại là một trăm roi?” Ngân Xà Thần thú yếu ớt nói.

Vân Khê khoát khoát tay, ra vẻ mê hoặc: “Là trước khi ăn cơm, sau khi ăn cơm xong đều quất ngươi một trăm roi!”

Đám người chung quanh ngã hơn phân nửa, thật sự là nghe không nổi nữa, quá vô sỉ rồi! Đi lừa gạt cùng đe dọa một con thần thú thuần lương vô tội, không sợ bị Thiên Lôi đánh sao?

Ngân Xà Thần thú ngây thơ bị hù đến sợ: “A? Loài người tại sao có thể hư hỏng như vậy? Ta đây nên làm cái gì bây giờ?”

“Cho nên nha, ngươi bây giờ trước hết chọn lựa cho mình một chủ nhân, như vậy đến lúc đó cũng không có người dám mơ ước ngươi nữa.” Vân Khê cuối cùng nói vòng trở lại, nhắm thẳng vào chủ đề.

“Ừ, có đạo lý!” Ngân Xà Thần thú gật đầu.

“Song nhi, Độc Cô, Sở Sở, Hiểu du, Hiểu Mẫn còn có mấy người Ngọc Thụ Lâm Phong kia, mấy người các ngươi đều tới đây. Những Người còn lại đều đứng qua một bên đi.” Vân Khê kêu gọi người của mình đến, về phần Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục cùng tứ đại hộ pháp thì đã có thú sủng bên người rồi, sẽ không ở trong phạm vi lo nghĩ của nàng nữa, vừa nhìn thấy có người Long gia cúi đầu muốn tới đây góp cho đủ số, nàng lập tức hướng Kỳ Lân thần thú quăng đi một ánh mắt, “Kỳ Lân, duy trì trật tự một chút!”

“Rống ——” Kỳ Lân thần thú uy vũ rống một tiếng, lập tức đem người của Long gia muốn lừa dối vượt qua kiểm tra hù dọa chạy mất.

Có cần hung dữ như vậy hay không? Không để cho Thần thú lựa chọn bọn họ sao!

Long gia có rất nhiều người mang ánh mắt hâm mộ hoặc ánh mắt ghen tị, nhìn Vân Khê lưu lại mấy người kia cũng chả có gì đặc biệt, là cao thủ bình thường mà thôi, còn không bằng bọn họ. Nếu không phải khiếp sợ uy lực của Kỳ Lân thần thú, bọn họ cũng muốn tranh đoạt để cho Ngân Xà Thần thú tới nhận chủ, cơ hội như vậy chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.

Vân Khê chỉ vào chín người lưu lại, rồi nói với Ngân Xà Thần thú: “Mấy người bọn hắn đây, cũng không có sở thích ngược đãi thú cưng, cho nên ngươi có thể yên lòng từ trong bọn họ chọn lựa tân chủ nhân.”

Chúng ta cũng không có sở thích biến thái như vậy có được hay không?

Những cao thủ Long gia nhìn thấy mà thèm, tại sao không phải là bọn họ a?

Mấy người Bách Lí song tâm tình vô cùng vui mừng, đối mặt với việc được một con thần thú nhận chủ, bọn họ làm sao có thể không kích động?

Bách Lí Song liền hướng về phía Ngân Xà Thần thú tự giới thiệu mình: “Ta tên là Bách Lí Song, bình sinh thích nhất chuyện hành hiệp trượng nghĩa, dẹp chuyện bất bình , hơn nữa ta thông minh khả ái, ôn nhu dễ thương, lòng sáng như ánh sao, tuyệt đối là người tốt nhất để cho ngươi lựa chọn nga! Ngươi nếu là chọn ta làm chủ nhân, ta bảo đảm ngươi nhất định có thể được ăn ngon mặc đẹp, ta còn có thể tắm rửa cho ngươi, ca hát cho ngươi nghe, bảo đảm mỗi ngày ngươi đều được sống đắc ý , ung dung tự tại .”

Lời của nàng còn chưa nói hết, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người vịn một bên tường, khoa trương tạo nên bộ dáng nôn mửa.

“Các ngươi làm sao thế? Ngứa da muốn ăn đòn phải không?” Bách Lí Song hung hăng hướng hai người họ trừng mắt, ở thời khắc mấu chốt lại dám châm chọc nàng?

“Đại tiểu thư, trước khi nói chuyện với người khác, xin ngươi nghĩ trước trong đầu có được hay ko? Cái gì ôn nhu dễ thương, lòng sáng như ánh sao, những từ ngữ như vậy một chút cũng không có ở chỗ của ngươi nha?” Bạch Sở Mục nói.

“Đúng thế! Ngươi không Suy nghĩ một chút đến cảm thụ của người khác sao! Điểm tâm ta vừa mới ăn toàn bộ bị lời nói của ngươi làm cho ói cạn sạch.” Long Thiên Thần phụ họa nói.

Bách Lí Song giận đến đôi môi run run, nếu như ánh mắt có thể giết người thì nàng đã đem hai người bọn họ Lăng Trì mấy trăm lần.

Mọi người đều bị ba người này làm cho vui vẻ, cười đến ngã trước ngã sau.

Lúc này, giọng của Ngân Xà Thần thú yếu ớt chen vào, nói: “Ta không thích cô bé làm chủ nhân của ta.”

Một câu nói hoàn toàn đem Bách Lí Song đánh rơi vào tận đáy cốc, ngay cả Ngân Xà Thần thú cũng ghét bỏ nàng, xem ra nàng hoàn toàn không có cơ hội.

“Ha ha ha ha. . . . . .” Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục cười đến thoải mái, còn nhìn có chút hả hê.

“Hai người các ngươi, chết chắc!” Bách Lí song rút kiếm, đuổi theo hai người toàn lực chém giết.

Còn mấy người ở lại, thì Hoa Sở Sở và tỷ muội Triệu gia tâm tình cũng xám xịt tự động thối lui, ai bảo thần thú không thích các cô bé làm chi?

Cuối cùng hiện trường chỉ còn lại có Độc Cô Mưu cùng mấy người Ngọc Thụ Lâm Phong, trở thành đối tượng để Ngân Xà Thần thú chọn lựa. Nhìn tầm mắt Ngân Xà Thần thú quét tới quét lui trên người năm người bọn họ, tám con mắt của tứ huynh đệ Ngọc Thụ Lâm Phong nhất tề tỏa sáng , bốn người cùng tiến lên một bước, đem Độc Cô Mưu chắn ở phía sau, , tranh nhau tạo dáng hướng Ngân Xà Thần thú để lấy lòng.

Ngân Xà Thần thú nhìn từ trái sang phải, lại nhìn từ phải sang bên trái, phát hiện bốn người này lớn lên giống nhau như đúc, nó hoàn toàn không phân biệt nổi, hai mắt lượn vòng vòng đến choáng váng . Nó nếu nhận một người trong số bọn họ làm chủ nhân , ngày sau chẳng phải là sẽ thường xuyên nhận lầm sao?

Thân thể khẽ hướng về phía trước nâng lên, nhô cao đầu, lướt qua Tứ huynh đệ Ngọc Thụ Lâm Phong, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống, chú ý đến Độc Cô Mưu một thân áo đen bao phủ, không thấy rõ diện mạo.

Ừ, người này bộ dáng rất đặc biệt, rất dễ phân biệt a.

“Ta có thể nhìn một chút diện mạo thật của ngươi không?” Ngân Xà Thần thú đối với hình dáng Độc Cô Mưu sinh ra lòng hiếu kỳ, nghiễm nhiên là bộ dáng tò mò của tiểu hài tử.

“Có thể.” Độc Cô Mưu rốt cục lạnh lùng mở miệng, đang ở thời điểm người người mong đợi, hắn đột nhiên nói, “Diện mạo thật của ta, chỉ có thần thú khế ước với ta mới có thể nhìn!” (TT: Tiểu Mưu cũng gian lắm đó nha hehe)

Quả nhiên là ngữ khí kinh người a!

Khốc! Quá trâu bò a!

Bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong rối rít quăng đi ánh mắt sùng bái đối với hắn, thì ra dấu kín hình dáng của mình còn có chỗ tốt lớn như vậy? Thua a, sớm biết như vậy bọn họ cũng đem mình biến thành một thân đen xì, thần bí lãnh khốc.

Ngân Xà Thần thú hai mắt sáng lòe lòe, đối với hình dáng của hắn tràn ngập tò mò, nên gật đầu lia lịa nói: “Tốt, ta với ngươi khế ước!”

Độc Cô Mưu bình tĩnh vô cùng chỉ lạnh lùng quăng ra một câu: “Đi theo ta.”

Sau đó, một người một thú rồi rời khỏi hội trường tỷ võ, chỉ chừa lại cho mọi người tại hiện trường hai bóng lưng thần bí, một lớn một nhỏ.

Vân Khê thật vất vả hồi mới phục tinh thần, vô cùng im lặng. Lại còn có chiêu như vậy ư? Giỏi, thật sự là giỏi a! Xem ra ngày thường nàng quá xem nhẹ Độc Cô Mưu rồi.

“Khê Nhi, chúng ta đi thôi.” Long Thiên Tuyệt khẽ nói.

“Đi thôi.” Vân Khê thu hồi tâm trí, dẫn theo nhi tử, kết quả là một nhà ba người hướng lầu cao đi tới. Đem cả đám người bao gồm Gia chủ, Đại trưởng lão xem như không khí.

Đây là tại sao?

Chẳng lẽ một hài tử ở trong suy nghĩ của Các chủ, so sánh với gia chủ cùng Đại trưởng lão còn có thân phận cao hơn?

Gia chủ nghĩ mãi mà không ra, bất quá Các chủ cao cao tại thượng, chính là lão tổ tông của Long gia, nếu Các chủ không cho gọi đến hắn thì hắn nào dám có dị nghị?

Chợt nhớ tới cái gì, gia chủ quay đầu, nhìn về phía gia quyến Nhị gia trên đài tỷ võ, mâu quang hắn hơi trầm xuống, mở miệng nói: “Lão Nhị đã ra đi, con cái lão Nhị toàn bộ dời đi Bàn Long thành, còn có lão Ngũ, lão Lục cùng lão Thất, lão Bát và người nhà cũng dời đến đó. Sau này không có sự cho phép của lão phu, các ngươi không được rời đi Bàn Long thành nửa bước, đương nhiên lão phu cũng sẽ không để những người khác đến quấy rối các ngươi.”

Lời Gia chủ nói giống như một đạo thiên lôi bổ xuống đầu đám người Long Thiên Diệp. Phụ thân mới vừa qua đời, hiện tại gia chủ lại muốn cả nhà bọn họ di chuyển, đây không phải là biến tướng của việc muốn giam lỏng bọn họ sao? Cái này quá không công bằng!

“Gia gia, chúng ta cũng là con cháu Long gia, vì sao ngài lại thiên vị như thế ? Nhất mạch của Đại bá làm xằng làm bậy, giết nhiều người của chúng ta như vậy, ngài một câu trách cứ cũng không có, ngược lại muốn đem hết thảy chúng ta đưa vào vòng cấm, đây rốt cuộc là tại sao?” Long Thiên Diệp bất bình tức giận nói.

“Cha, người không thể đối với chúng ta như vậy! Chúng ta căn bản không có làm sai cái gì!” Bát gia theo cố gắng nói.

Đáng tiếc Ngũ Gia bị mang trở về trị liệu không có ở đây, nếu không hắn biết được phụ thân muốn đem hắn và người nhà của hắn trục xuất khỏi đại bản doanh Long gia, đưa bọn họ đày đi đến một thành nhỏ như Bàn Long thành, nhất định hắn trăm triệu lần cũng không thể đáp ứng.

Mấy vị phu nhân cũng cực lực chống lại, khóc lóc om sòm.

“Đúng vậy a, phụ thân đại nhân, ngài không thể đối với chúng ta như vậy! Nhị gia hắn mới vừa qua đời, thi thể còn chưa lạnh, ngài làm sao có thể vô tình như thế? Chúng ta không đi! Đánh chết chúng ta cũng không đi!”

“Nhị gia, ngươi chết thật thê thảm a! Ngươi thấy không, thấy Long gia như thế nào đối đãi với cô nhi quả phụ chúng ta không , ngươi tại sao không mang theo chúng ta cùng đi? Thay vì sốngnhư vậy còn không bằng chết đi cho xong.”

“Ta không muốn sống! Không có cách nào tiếp tục sống nữa, tất cả mọi người đừng cản ta!”

“Nhị nương!”

“. . . . . .”

Một đám già trẻ nhất thời khóc rống , gia quyến Ngũ Gia, Lục gia, Thất gia cùng Bát gia cũng náo loạn theo, bọn họ biết nếu bọn họ đi đến đó, như vậy đời này coi như là xong, không có ngày ngẩng cao đầu. Gia chủ làm như vậy, rõ ràng là muốn tuyệt đường lui của bọn hắn a!

Chỉ một thoáng, hội trường tỷ võ loạn thành một đoàn.

Gia chủ nhíu lông mày, quét mắt một vòng sau, đột nhiên gầm thét, lớn tiếng quát lên: “Tốt! Các ngươi muốn chết phải không? Như vậy lão phu thành toàn cho các ngươi!”

“Người tới! Hiện trường phàm người nào không muốn đi tới Bàn Long thành, tiếp tục khóc náo thì giết chết tại chỗ!”

Oanh!

Vốn là hiện trường náo động lung tung, chỉ một thoáng yên tĩnh không tiếng động, gia chủ thật sự tức giận rồi, ai cũng không dám khóc rống nữa.

Trên mặt, trên người Long Thiên Diệp còn quấn băng vải màu trắng, ở băng vải lộ ra ánh mắt thống khổ , hắn làm sao có thể nghĩ đến, bọn người Nhị gia từng thành công đến đỉnh điểm, được vạn người ủng hộ, hiện nay lại được kết quả như vậy, đây rốt cuộc là tại sao?

Hắn hận a, không cam lòng a, nhưng có thể làm thế nào đây?

Ngay chính hắn hiện tại cũng biến thành bộ dạng như thế này, còn có năng lực gì báo thù đây?

Hắn trấn định tinh thần, đứng dậy đối với mấy vị phu nhân cùng mấy huynh đệ tỷ muội nói: “Tốt lắm, tất cả mọi người đừng làm loạn. Bất quá là dọn đi hoài thành thôi, cũng không phải là Quỷ Môn quan, mọi người nhanh đi về dọn dẹp một chút, mang theo thi thể phụ thân , mau sớm lên đường đi.” Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, trong nội tâm cũng không phải bình tĩnh như thế.

Các vị phu nhân cùng các thiếu gia tiểu thư thấy gia chủ tức giận rồi, nào còn dám có dị nghị gì, cho nên mọi người đi theo Long Thiên Diệp, đặt thi thể Nhị gia lên, một mảnh xám xịt rời đi hiện trường.

Bát gia vốn còn muốn tiến lên, cố gắng nói chuyện cùng phụ thân, song nhìn đến ánh mắt ngoan lệ của phụ thân quét qua hắn, hắn không dám cử động nửa bước, không thể làm gì khác hơn là nhụt chí đi theo nhóm Long Thiên Diệp rời đi hiện trường.

Đưa mắt nhìn con cháu lục tục rời đi, gia chủ trong lòng không khỏi khó chịu, song hắn phải làm như vậy, bởi vì chỉ có làm như vậy, hắn mới có thể hết sức giảm bớt khả năng con cháu của hắn tiếp tục tàn sát lẫn nhau, hắn không thể tiếp tục nhận lấy sự thống khổ mất đi thân nhân nữa.

“Thật ra thì, người không cần làm như thế, đứa nhỏ Thiên Tuyệt này tuy tâm tư thâm sâu, nhưng không phải là kẻ lạm sát người vô tội.” Long Thiên Trạch đột nhiên mở miệng nói.

Gia chủ cúi đầu thở dài nói: “Lão phu là lo lắng gia quyến lão Nhị không cam lòng, sẽ tìm huynh đệ Thiên Tuyệt gây phiền toái, kết quả chỉ có thể là tự chịu diệt vong a.”

“Ta tán thành cha làm như vậy, nên áp chế áp chế nhuệ khí của bọn họ một thời gian, để cho bọn họ hảo hảo nghĩ lại một phen.” Long Hựu Đình nói. Hắn ngẩng đầu nhìn hướng Long Thiên Trạch, hỏi, “Đại ca, có một vấn đề, ta vẫn thật tò mò. Năm đó đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Huynh tựa hồ vẫn luôn tin tưởng Thiên Tuyệt cùng Thiên Thần là hài tử của huynh, như vậy ban đầu vì sao còn muốn trục xuất bọn họ khỏi Long gia? Còn có đại tẩu, ta trước sau vẫn không tin nàng sẽ làm ra chuyện có lỗi với huynh, vì sao huynh không nghe nàng giải thích? Còn có thi thể đại tẩu đi nơi nào? Vì sao kể từ khi huynh cùng đại tẩu mất tích, chúng ta cũng không có nhìn thấy thi thể của đại tẩu, đến tột cùng huynh đã đem nàng mai táng ở nơi nào?”

Long Hựu Đình liên tiếp đặt ra nghi vấn.

Chân mày Long Thiên Trạch nhẹ chau lại, ánh mắt như có như không, tựa hồ là nhớ lại ký ức trong quá khứ.

Gia chủ nhìn ba người Long Thiên trạch, Long Hựu Đình cùng Tứ gia, trong lòng bỗng nhiên cảm khái vô hạn, mặc dù hắn thoáng một cái mất đi nhiều nhi tử nhưng may mắn bên cạnh hắn lại trở lại ba nhi tử. Thử nghĩ xem thường ngày, hắn làm sao có cơ hội nhìn thấy ba nhi tử trước mắt, bọn họ một bế quan tu luyện, một bị khai trừ ra khỏi gia tộc, một tuy là đang ở Long gia, cũng là đem mình phong bế ở Phương Viên không dễ dàng lộ diện, trong ngày thường hắn muốn gặp bọn họ cũng khó khăn. Không nghĩ tới trải qua kịch biến hôm nay, cả đám bọn họ đều trở lại bên cạnh hắn, hắn nói không rõ đây tột cùng có phải là trong họa có phúc, phải chăng là trời cao đối với hắn đền bù lại?

“Đi thôi! Chúng ta đi lầu các, đợi Các chủ triệu kiến.”

Gia chủ dẫn ba nhi tử cùng nhau rời khỏi hội trường.

Bên trong lầu các, hai vị khách nhân tôn quý tới , bọn hạ nhân cẩn thận hầu hạ từng li từng tí.

Các chủ đem Tiểu Mặc ôm ở trên gối, cười nhẹ thở dài, hai mắt không quên ở trên người vợ chồng Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê đánh giá qua lại, trong lúc đó vô tình toát ra ý thưởng thức.

“Có chuyện ta nghĩ cần thương nghị với vợ chồng các ngươi.” Các chủ nói.

Vân Khê rất là tò mò, đến tột cùng là có chuyện gì khiến cho Các chủ – người có địa vị cao hàng đầu lại nhân nhượng thương nghị với người có địa vị thấp như bọn họ?

“Các chủ xin cứ nói.” Long Thiên Tuyệt nói.

Các chủ cúi đầu, nhìn về phía Tiểu Mặc, nói: “Ta rất thích Tiểu Mặc, muốn để bé ở lại Tiêu Dao các, tự mình dạy dỗ. Không biết ý nghĩ của các ngươi là như thế nào?”

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt đều là sửng sốt, giật mình, Các chủ là nhìn trúng thiên phú của Tiểu Mặc, muốn tự mình dạy dỗ bé. Đây tuyệt đối là chuyện tốt, chỉ bất quá. . . . . . Nếu để cho Tiểu Mặc chia lìa vợ chồng bọn họ một thời gian dài, bọn họ thật sự có chút ít không nỡ.

Trấn hải tổ sư thấy vợ chồng hai người do dự, vội vàng thúc giục: “Các ngươi còn do dự cái gì? Đây chính là chuyện tốt trời cho! Các chủ cho tới bây giờ đều không thu đồ đệ, cũng chưa bao giờ tự mình dạy dỗ ai, hiện tại Tiểu Mặc có thể được Các chủ yêu mến, nguyện ý tự mình dạy dỗ bé, đây là phúc khí của Tiểu Mặc. Các ngươi nếu bỏ lỡ cơ hội này, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.”

Vân Khê gảy nhẹ đuôi lông mày, đối với lời nói này của hắn nàng không quá tán thành. Các chủ đúng là tôn quý vô cùng, cao cao tại thượng, nhưng là Tiểu Mặc nhà nàng cũng không kém, cho dù không có Các chủ, bên ngoài còn có vô số những cao thủ muốn thu hắn làm đồ đệ. Nếu không, vợ chồng chúng ta cũng có thể tự mình dạy dỗ Tiểu Mặc, cũng không tin không thể đào tạo bé thành tài.

Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, bọn họ không hối hận cũng chẳng có gì lạ.

“Tiểu Mặc, tự con nói xem? Con muốn ở lại Tiêu Dao các, đi theo Các chủ học tập tài nghệ sao?” Vân Khê cuối cùng quyết định tôn trọng ý kiến của Tiểu Mặc, nàng cùng nhi tử cho tới bây giờ đều rất là dân chủ .

Chân mày nho nhỏ của Tiểu Mặc khẽ chau, gãi đầu, rất rối rắm. Bé ngẩng đầu nhìn lão lão tổ tông, lại quay đầu xem cha mẹ một chút, rồi nói: “Tiểu Mặc thích lão lão tổ tông, muốn theo bên người lão lão tổ tông. . . . . .”

Hắn mới nói xong nửa câu đầu, trên mặt Các chủ nhất thời tỏa ra tia sáng kỳ dị, rất là mừng rỡ, ai ngờ lời của Tiểu Mặc còn chưa nói hết.

“Nhưng là, Tiểu Mặc cũng không muốn rời đi phụ thân cùng mẫu thân, Tiểu Mặc còn rất nhớ Tiểu Huyên Huyên cùng sư phụ, nếu như tất cả mọi người có thể ở chung một chỗ là tốt nhất.” Tiểu Mặc vẻ mặt phiền não, thật là khó lựa chọn nha.

Các chủ mới vừa còn mừng rỡ, sắc mặt khẽ trầm xuống, nếu đổi lại người khác hắn đã sớm phất tay áo rời đi, song đối mặt với sự khả ái của Tiểu Mặc, hắn đương nhiên là không đành lòng làm khó Tiểu Mặc rồi, hắn nhẹ nhàng thở dài.

Trấn hải tổ sư ở bên cạnh quan sát cữ chỉ, thấy sắc mặt Các chủ không vui, liền đề nghị: “Lần này mục đích tỷ võ của các gia tộc, không phải là vì chọn lựa ra ba cao thủ xếp hạng đầu gia tộc đi đến Tiêu Dao các sao? Các ngươi đã vợ chồng, hai người đều ở tỷ võ trong biểu hiện xuất sắc, cũng đã xếp hạng trong ba cao thủ đứng đầu, như vậy hai vợ chồng các ngươi không bằng cũng đi theo Tiểu Mặc vào ở Tiêu Dao các. Như thế, không phải tất cả đều vui vẻ sao?”

Các chủ khẽ hạ mí mắt, bất động thanh sắc nhìn vợ chồng hai người, đợi chờ câu trả lời của bọn hắn.


/732

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status