Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Q.5 - Chương 83 - Rắm Thối Vô Địch Trong Lịch Sử

/732


Long Thiên Tuyệt thở dài một tiếng, nói: “Nàng nên nghĩ tới, Hách Liên Tử Phong rơi vào trong tay Tử yêu, sẽ có 2 khả năng xảy ra, hoặc là chết, hoặc là bị yêu hóa (biến thành yêu quái). Vì vậy bất kể có phát sinh tình huống nào đi nữa, ta hi vọng nàng có thể bình tĩnh, không nên hành động theo cảm tính.” Vân Khê trầm tĩnh chỉ giây lát, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía phu quân của mình, nàng cũng biết mình đối với chuyện của Hách Liên Tử Phong nàng đã để cho tình cảm xen vào qua nhiều, thậm chí có đôi khi mất đi cả lý trí. Im lặng, nói không rõ. Nàng chẳng qua là không muốn nhìn thấy huynh ấy rơi vào vực sâu của bóng tối, nàng không cách nào để kềm chế bản thân mình. Bởi vì … trên đời này người duy nhất có thể giúp huynh ấy cũng chỉ có mình nàng, nếu ngay cả nàng không đưa tay ra, như vậy huynh ấy sẽ hoàn toàn rơi vào vực sâu. “Thiên Tuyệt, thật xin lỗi, nhưng là ta thật không thể không để ý đến hoặc vứt bỏ huynh ấy. Nếu ban đầu không phải huynh ấy dùng cửu chuyển linh châu cứu sống ta, thì ta cũng không thể nào sống đến tận bây giờ, có lẽ quan hệ giữa ta với huynh ấy dây dưa không cắt được. Huynh ấy giờ phút này thân vùi lấp trong hiểm cảnh, sinh tử khó liệu, trừ chúng ta, không còn có người nào quan tâm đến sự chết sống của huynh ấy, cho nên chúng ta phải cứu huynh ấy.” Vân Khê đáy mắt mong mỏi nhìn Long Thiên Tuyệt, trên mặt nàng tràn đầy sự kiên định nói: “Thiên Tuyệt, xin chàng tin tưởng ta, ta đối với huynh ấy thuần túy chỉ là tình bạn. Giống như khi ca ca lâm vào hiểm cảnh, bị Linh Vương uy hiếp, ta liền không chút do dự tự mình đi cứu ca ca, huynh ấy cũng giống như vậy. Lòng người đôi khi cũng rất mềm yếu, huynh ấy đối với ta như vậy, ta không thể làm như không thấy.” “Ta muốn giúp huynh ấy, muốn cứu huynh ấy, là bởi vì huynh ấy là bằng hữu của ta. Ta cho tới bây giờ có ân phải trả, có cừu oán tất báo! Thiên Tuyệt, chàng có thể nhìn thấy tâm của ta, hiểu được lòng của ta không? Trong lòng ta, tất cả chỉ có chàng, không thể chứa đựng bất luận kẻ nào khác . . . . . .” Nam tử hơi thở phả lên mặt của nàng, mang theo nụ hôn ướt át cùng nồng đậm ngăn lời nói tiếp theo của nàng. Lời nói của nàng bị nụ hôn tham lam, nhiệt liệt, liều lĩnh nhấn chìm. “Khê Nhi, ta hiểu!” Hắn thở hổn hển, dùng trán mình cụng nhẹ lên trán của nàng. Thanh âm trầm thấp, say mê như rượu. “Ta hiểu lòng của nàng. . . . . . Nhưng có đôi khi, ta vẫn không nhịn được lo được lo mất, sợ mất đi nàng . . Ta sợ nàng cũng giống mẹ ta, đột nhiên bỏ ta đi xa. Ta sợ mất đi, càng sợ mất đi sinh mệnh của người quan trọng nhất với ta, nàng có hiểu được lòng ta không?” con ngươi của Long Thiên Tuyệt thâm trầm nhìn vào nơi sâu nhất trong mắt của Vân Khê, hóa thành vĩnh hằng. Trong đầu nàng, bỗng dưng hiện ra lời nói của Linh Vương, nó nói tương lai của nàng có thể sẽ mất đi tất cả những thứ có ở hiện tại, có thật không? Bao gồm cả phu quân của mình sao? Nhưng nếu lời tiên đoán của nó thật sự xảy ra, vậy phu quân của mình phải làm sao? Con của nàng phải làm sao? Nàng phải làm sao bây giờ? Lòng của nàng bỗng nhiên có chút dao động. Nàng có nên chấp nhận yêu cầu của Linh Vương hay không, đem nó phóng thích ra ngoài, dùng cái này để trao đổi lời tiên đoán trên tấm bia đá hay không? “Sẽ không, chàng sẽ không mất ta! Vô luận sinh tử, ta cũng muốn cùng chàng cùng nhau ở chung một chỗ, ai cũng không thể đem chúng ta tách ra!” Vân Khê nhất thời xúc động, giọng nói trở nên có chút kích động. Long Thiên Tuyệt không có nghe ra trong giọng nói của nàng có chút không thích hợp, hắn chẳng qua là vui vẻ, vui vẻ nàng kiên định tín niệm như thế, cúi đầu, bắt đầu hành vi tinh tế ngọt ngào không bờ bến. . . . . . Nàng không cách nào chuyên tâm, lời tiên đoán kia thật giống như một loại ma chú, khắc ở trong đầu Vân Khê . Nàng trên miệng thì nói không thèm để ý, không tin, tuy nhiên nàng lại không có cách nào quên nó. Nó chắc không phải là lời nói bữa bãi, nếu không nó sẽ không nói ra được lai lịch của nàng, chẳng qua là đại kiếp này. . . . . . Thật sự nghiêm trọng như thế sao? A —— Trên môi hung hăng bị mút một ngụm, Long Thiên Tuyệt trừng phạt nàng không chuyên tâm, nàng giương mắt, chống lại ánh mắt nhiệt liệt xen lẫn thăm dò của chàng, Vân Khê nói quanh co lung tung, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói từ đâu. Trước mắt vẫn không nên nói cho chàng biết? Tránh cho chàng lo lắng cho nàng suy nghĩ lung tung, càng thêm lo được lo mất. Nàng đưa tay lên ôm lấy cổ của phu quân nhà mình, nàng nhìn thấy ánh sáng giống như ánh mặt trời rực rỡ của mái tóc màu kim sắc ở trên khuôn mặt anh tuấn trong sáng như ngọc của phu quân mình, không giây phút nào không tản ra mị lực mê người. Chàng như vậy, lại còn lo được lo mất, đối với mình không đủ tự tin, nàng không nhịn được hỏi ngược lại mình, Vân Khê, ngươi đến tột cùng là có nghiệp chướng gì, hại chàng có tâm tư như vậy? Mũi chân nhẹ nâng lên, Vân Khê hôn lại một cái thật nhe. Một tiếng cười vui vẻ ở bên tai nàng, lưỡi của chàng trượt nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, bằng phương thức khêu gợi tiến hành chinh phục. . . . . . Cửa sổ của Ngọa Long cư, tụ tập một đống người rình coi không một chút kiêng kỵ. Cho đến khi Vân Trung Thiên thật sự không nhìn được nữa, đem một đống người tụ tập ở cửa sổ, kéo trở về phía sau, một mình trấn thủ ở cửa sổ, mọi người mới không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng rời đi. Liếc một cái ngoài cửa sổ, trong đầu Vân Trung Thiên không tự chủ hiện ra lời tiên đoán trên tấm bia đá mà Linh Vương đã nói, lúc trước vì hắn quá để ý câu nói phía trước, mà lâm vào cảm xúc phức tạp không có suy nghĩ kỹ, nay cẩn thận nghĩ đến, Linh Vương sau đó nói một câu làm cho hắn phải suy nghĩ cẩn thận. Khê Nhi gặp đại kiếp, đến tột cùng là đại kiếp như thế nào ? Vô luận như thế nào, hắn cũng muốn ngăn cản hết thảy phát sinh xảy ra, bất kể là đại kiếp gì! Hắn muốn cho Khê Nhi, cho muội muội của hắn, trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời này! Ầm! Đột nhiên dưới chân truyền đến một trận rung động mạnh. Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người lập tức cảnh giác, nhìn lẫn nhau một cái. “Giống như là từ phía tây truyền đến, chẳng lẽ có người đi trước chúng ta một bước tìm thấy Trấn Ngục Thiên Hỏa rồi?” Long Thiên Tuyệt nói. “Rất có khả năng! Những cao thủ áo đen kia hành tung không rõ, có lẽ chính là tìm kiếm Trấn Ngục Thiên Hỏa.” Vân Khê phụ họa nói. Long Thiên Tuyệt kéo tay Vân Khê đích, ánh mắt kiên định: “Đi!” Hai người trong nháy mắt, biến mất ngay tại chỗ. Sườn đất phía tây, không rõ nguyên do nổ tung một lỗ hổng lớn, rất nhiều cao thủ áo đen hội tụ ở chỗ này, ánh mắt nhìn trông mong, không biết đang đợi cái gì. Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người thi triển ẩn thân thuật, công khai đi vào bên trong bọn họ, thăm dò hướng vào lỗ hổng lớn vừa nổ ra. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra nơi chôn dấu Trấn Ngục Thiên Hỏa? Lúc này, có giọng nói nhỏ từ trong nhóm cao thủ áo đen truyền ra. “Trấn Ngục Thiên Hỏa nghe nói chính là Thiên Hàng thần hỏa, người bình thường phàm là hơi nhích tới gần nó, cũng sẽ bị đốt thành tro bụi, lão tổ tông bảo chúng ta tới lấy Trấn Ngục Thiên Hỏa, ngươi nói điều này chúng ta có thể làm được không?” “Lão tổ tông của chúng ta muốn lấy Trấn Ngục Thiên Hỏa để khôi phục thực lực, vì thế không thể làm, chúng ta cũng phải làm!” “Như vậy, một khi lão tổ tông khôi phục thực lực xuất quan, gia tộc Bắc Thần chúng ta một lần nữa ở trên giang hồ có thể quật khởi, không cần giống như lúc trước lén lén lút lút, không dám tiết lộ thân phận của mình với người ngoài. Gia tộc Bắc Thần chúng ta đã phải ẩn núp quá lâu rồi. . . . . .” “Chủ tử đã dẫn người đi xuống tìm kiếm Thiên Hỏa rồi, hy vọng có thể thành công . . . . . .” Vân Khê im lặng cùng Long Thiên tuyệt liếc mắt một cái, hai người không nghĩ là nên đối phó với bọn người này để tự mình đi lấy Trấn Ngục Thiên Hỏa, hai người muốn nhìn xem bọn họ đến tột cùng có thủ đoạn gì, có thể đem Trấn Ngục Thiên Hỏa vào tay? Đã thế bọn họ sao không làm bọ ngựa rình ve, Hoàng tước ngồi chờ, chờ Thiên Hỏa vào tay đối phương, lại đem Thiên Hỏa thưởng đến tay mình, để cho bọn họ hoàn toàn thất bại? “Đi!” Dùng khẩu hình không phát ra tiếng động . Hai người cầm tay nhau nhảy xuống lỗ thủng, để tránh đả thảo kinh xà, ai cũng không có sử dụng thú sủng, bởi vì một khi vận dụng thú sủng, hành tung của thú sủng không cách nào giấu diếm được, lập tức sẽ bại lộ hành tung của bọn họ. Hai người tự phóng thích huyền khí của mình, làm cho chậm tốc độ rơi xuống chậm lại, để thấy rõ ràng động tĩnh chung quanh. Phi hành (bay trên không) một thời gian ngắn, xung quanh càng ngày càng mờ ám, âm u, không khí ẩm thấp thì đập vào mặt, dưới nền đất thì lại là đầm nước. Một chút ánh sáng, hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn. Ở trên đầm nước, có một vị trí nhỏ có thể đặt chân, nhưng nó đã bị ba tên cao thủ áo đen chiếm mất. Một ít ánh sáng từ chỗ đầm nước sâu phát ra, ánh sáng ẩn ẩn hiện hiện, huyền ảo mà xa xăm. “Muội muội, Trấn Ngục Thiên Hỏa hẳn là ở dưới nước, bây giờ chúng ta phải làm sao? Người bình thường căn bản không có cách nào đến gần nó, chúng ta phải làm như thế nào để đem nó từ đáy nước mang lên đây?” Thanh âm này rất quen thuộc. Long Thiên Tuyệt đuôi lông mày hơi nhăn lại, lập tức hắn đã nghe ra chủ nhân của thanh âm này đến tột cùng là người nào. Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt dừng ở phía sau của ba người bọn họ, cách bọn họ không đến ba bước xa, đè thấp hô hấp xuống, không để cho bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của 2 người. Hắc y nữ tữ (Cô gái áo đen nói): “Lão tổ tông có luyện một pháp bảo, nghe nói có thể chịu đựng được uy lực của Trấn Ngục Thiên Hỏa. Phong nhi, còn không mau đem pháp bảo lấy ra?” Trước đó Vân Khê cũng không có lưu ý đến người thứ ba vì không gian nhỏ hẹp và qua tối, cho đến khi nàng nghe được hai chữ “Phong nhi”, nàng mới bắt đầu chú ý tới, trong ba người, có một người mặc áo choàng với mái đầu tóc trắng, thân thủ cao ngất, hơi thở lãnh khốc( hơi thở lạnh lùng), không phải là Hách Liên Tử Phong thì còn có thể là ai vào đây được? Trong lòng nàng bị đánh nặng nề. Mệt nàng còn lo lắng cho an nguy của hắn, ai ngờ chỉ trong thời gian ngắn, hắn lại cùng mẹ của mình cùng cậu đã ở cùng một chỗ, đến để cướp Trấn Ngục Thiên Hỏa, trong lòng Vân Khê rất là tức giận. Hách Liên Tử Phong hoàn toàn không phát hiện tới sự tồn tại của nàng, hắn lạnh lùng đứng ở một bên, lạnh lùng nói: “Pháp bảo này tới gần mồi lửa ít nhất phải ba mươi bước, thì mới có thể thi triển ra uy lực của nó, hai người các ngươi đi xuống một người, cần phải đem Thiên Hỏa mang tới cho ta.” Giọng điệu này rõ ràng là giọng bề trên đối với kẻ dưới. Hai người Bắc Thần Mẫn Nhi cùng cung chủ đều vô cùng sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Hách Liên Tử Phong, bọn họ không có ngờ tới một vãn bối lại dám nói chuyện với bọn họ như vậy? Bắc Thần Mẫn Nhi nhíu mày suy tư chốc lát, nói: “Ca ca, Phong nhi thực lực không bằng chúng ta, nếu một mình xuống nước, rất có thể bị uy lực của mồi lửa gây thương tích, không bằng hai người chúng ta cùng nhau đi xuống, đến lúc đó cũng có thể chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau?” Cung chủ gật đầu, đồng ý nói: “Được, chuyện này không nên có sai sót, hai huynh muội chúng ta cùng nhau đi xuống, ta tin tưởng nhất định có thể đem mồi lửa vào tay tay.” “Nhanh đi mau trở về!” Hách Liên Tử Phong đưa tay lên, đem một chiếc bảo vật có dạng hình tháp đưa trước mặt cho hai người kia với thái độ lạnh lùng, xa cách ngàn dặm khiến cho Bắc Thần Mẫn Nhi kinh ngạc, không nhịn được than nhẹ. “Phong nhi, con ở nơi này chờ, mẫu thân cùng cậu đi sẽ nhanh trở lại. Nếu như. . . . . . haizz, quên đi .” Bắc Thần Mẫn nhi vốn định dặn dò mấy câu nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lãnh mạc vô tình của nhi tử, thì định nói cái gì cũng đều nuốt trở vào. Bùm, bùm! Hai người Bắc Thần Mẫn Nhi cùng cung chủ lục tục nhảy vào trong nước, hướng đáy nước nơi phát ra ánh sáng mà bơi đến. Trên mặt nước, chỉ còn lại một mình Hách Liên Tử Phong. Nhìn Bắc Thần Mẫn Nhi cùng cung chủ biến mất ở trong tầm mắt, Vân Khê cũng không nhịn được nữa, hiện ra thân ảnh, xuất hiện ở trước mặt của Hách Liên Tử Phong: “Hách Liên đại ca, Tử yêu kia không có làm khó huynh chứ?” Con ngươi của hắn khẽ có biến hóa, rất nhanh đã lại khôi phục bình thường, Hách Liên Tử Phong nhìn Vân Khê đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn, khóe môi hắn khẽ giơ lên một chút độ cong quỷ dị: “Làm sao ngươi lại ở chỗ này? Chỉ một mình ngươi?” Tầm mắt của hắn khẽ nhìn trái phải, xem xét xung quanh. Vân Khê nhìn chung quanh một chút, lúc này nàng mới phát hiện Long Thiên Tuyệt không có cùng nàng cùng nhau hiển ra thân ảnh, tiếp tục sử dụng ẩn thân thuật đứng ở phía sau của Hách Liên Tử Phong, yên lặng không một tiếng động. Chỉ trong nháy mắt không khí trở nên có chút quỷ dị. Thiên Tuyệt nhận thấy có cái gì không được bình thường sao? Vân Khê thân hình cứng ngắc nhẹ kéo khóe miệng: “Chỉ có một mình ta.” Hách Liên Tử Phong tựa hồ tin, không tiếp tục dò xét nữa, cười nhẹ nói: “Vậy thì tốt! Chờ ta lấy được mồi lửa, ta liền dẫn ngươi rời đi. Ngươi không phải là rất quan tâm ta sao? Ta đây dẫn ngươi đi gia tộc Bắc Thần của chúng ta được không? Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Hắn đột nhiên đưa tay lên, định sờ má của Vân Khê bên, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bạc mà tà khí. Vân Khê nghiêng người, tránh được tay của hắn, chân mày cau lại, cảm giác, cảm thấy hắn thay đổi, làm cho nàng cảm giác rất xa lạ. “Bắc Thần gia tộc?” “Không sai! Ta chính là tôn quý vô cùng, ngay cả Vân tộc cùng không thể sánh với gia tộc Bắc Thần. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi cho ngươi cuộc sống vinh hoa phú quý, trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời!” Bờ môi hắn tười cười, càng phát ra tà ác khinh bạc, khiến cho Vân Khê cảm giác rất không thoải mái. “Hách Liên đại ca, xin tự trọng! Nếu huynh tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ (nói xằng, nói bậy) như vậy ta sẽ không hề nhận thức huynh là bạn bè nữa.” “Bạn bè?” Hắn tà tứ nở nụ cười, “Người kế thừa huyết mạch của gia tộc Bắc Thần ta, chưa bao giờ cần bằng hữu! Hoặc là có thể lợi dụng người, hoặc chính là địch nhân. . . . . . nhưng nhìn ngươi thường ngày đối với ta cũng không tệ lắm, ta sẽ vì ngươi mà phá lệ một lần. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ yêu thương che chở cho ngươi, chỉ cần trong phạm vi ta có thể chịu đựng được, ngươi muốn làm gì thì làm. Như thế nào? Cõi đời này có thể làm cho ta phá lệ như thế cũng dễ dàng tha thứ ngươi như thế, ngươi là người đầu tiên, ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh mới phải.” Hắn từng bước một tiến về phía Vân Khê, với đôi mắt mang theo tà khí, tràn ngập ngạo khí cùng quái đản. Vân Khê giơ tay lên, định cho Hách Liên Tử Phong một cái tát, nhưng tay phải nửa đường bị người ta cản xuống “Như thế nào? Muốn đánh nhau ta sao? Đây chính là cái ngươi gọi là bằng hữu? Ha ha ha, thật là buồn cười! Cho nên nói, trên cõi đời này cho tới bây giờ ta cũng không tin có người có thể trở thành bằng hữu của ta, mọi người nhích tới gần ta, đều là có mục đích, ngươi cũng không ngoại lệ. Thế nào? Bị ta nói trúng đi?” Ánh mắt của hắn như hai đạo tia chớp bắn vào trong mắt Vân Khê, Vân Khê đáy lòng đánh rùng mình một cái. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hắn thật sự là Hách Liên đại ca mà nàng quen biết sao? Ngay bên cạnh 2 người, Long Thiên Tuyệt trợn mắt thiêu đốt, ý đinh sẽ ra tay đánh lén hắn trước mặt nàng. Vân Khê cho Long Thiên Tuyệt một cái ánh mắt ngăn trở, nàng tâm thần vừa động, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của Hách Liên Tử Phong. “Ngươi muốn làm gì?” Hách Liên Tử Phong cảnh giác rút tay về, quanh thân sát khí ngay lập tức phát ra. “Ta muốn nhìn cổ tay của huynh một chút, ta nhớ trên cổ tay của huynh có không ít vết sẹo, ta muốn nhìn một chút xem nó có còn hay không?” Vân Khê bình tĩnh nói, muốn phân biệt người ở trước mặt nàng có phải là Hách Liên Tử Phong hay không, chỉ cần nhìn trên cổ tay của huynh ấy có những vết sẹo do chính huynh ấy tự cầm kiếm của mình gây ra hay không, dù là ai cũng không có cách nào giả mạo được nó. Nàng chính là muốn phân biệt rõ ràng người trước mắt này có đúng là Hách Liên Tử Phong thật hay không, nếu là giả, nàng không nói hai lời cùng Long Thiên Tuyệt giết hắn! Nàng từ đầu đến cuối hoàn toàn không tin Hách Liên đại ca có thể nói ra những lời nói ngả ngón khinh bạc như vừa rồi, làm sao một người có thể biến hóa lớn như thế? “Ngươi cho ta là Hách Liên Tử Phong giả?” Hách Liên Tử Phong cúi đầu nở nụ cười, nụ cười đó có mấy phần cuồng vọng, mấy phần tà khí, hắn vươn tay cổ tay, đưa tới trước mặt Vân Khê, “Thấy rõ ràng rồi chứ, ta đến tột cùng có phải là giả hay không?” Khi Vân Khê nhìn thấy trên cổ tay của Hách Liên Tử Phong có những vết sẹo chằng chịt ngang dọc, nàng cả người giật mình. Làm sao có thể? Hắn thật sự là Hách Liên đại ca. Nhưng là. . . . . . “Ha ha ha, không cách nào tiếp nhận sự thật này sao? Con người có thể thay đổi, hiện tại ta như thế này, mới thật sự là ta. Ngươi nếu thật sự coi ta là bằng hữu, như vậy bất kể ta biến thành bộ dáng như thế nào, ngươi đều vui vẻ tiếp nhận ta mới đúng. Nhưng nếu ngươi không thể làm như vậy, vậy thì chứng minh, lời ngươi nói hết thảy đều là dối trá. Cái gì bằng hữu, chẳng qua là ngươi vì cầu được an lòng, muốn bố thí một ít tình cảm thôi. Ngươi nếu không thể đi theo ta, như vậy từ nay về sau, cũng đừng có ở trước mặt của ta làm bộ giả nhân giả nghĩa, bố thí thứ tình cảm rẻ mạt của ngươi. Bởi vì, căn bản ta không cần, cũng kinh thường sự bố thí của ngươi!” Hắn cười to, hắn khinh thường, hắn châm chọc, đem Vân Khê từng bước ép dọc theo hướng đầm nước, chỉ còn một bước, nàng sẽ bị rơi vào trong đầm nước. Một cái tay ở bên hông của nàng đỡ lấy nàng, Vân Khê lúc này mới định thần lại. Chỉ là vì cầu được an lòng sao? Chẳng lẽ tình bằng hữu mà mình giành cho Hách Liên đại ca, giống như hắn nói, dối trá, rẻ mạt, làm cho người ta chẳng thèm ngó tới? Trong khoảng thời gian ngắn, chính nàng cũng không dám tin tưởng . Đúng vậy, nếu nàng thật sự coi đối phương là bằng hữu, như vậy bất kể hắn biến thành bộ dáng như thế nào, nàng đều phải không rời không bỏ mới đúng, nhưng vì sao giờ phút này nàng lại lùi bước,lảng tránh? “Khê Nhi, không nên bị lời nói của hắn mà kích động, hắn căn bản không phải thật sự là Hách Liên Tử Phong!” Long Thiên Tuyệt bí âm truyền vào trong tai của nàng. “Không thể nào! Vết sẹo trên cổ tay hắn, không phải là giả, hắn chính là Hách Liên đại ca.” Vân Khê ngữ khí chắc chắn. Long Thiên Tuyệt im lặng không nói, hắn cũng không có cách nào nói rõ, chẳng qua đó chỉ là cảm giác, hắn không tin đối phương chính là Hách Liên Tử Phong. Hách Liên Tử Phong cho dù âm tình bất định, tính tình khó lường, nhưng là tuyệt sẽ không đối đãi với nàng như thế. Bởi vì Long Thiên Tuyệt có thể hiểu nội tâm của hắn, hắn có thể đối với bất luận kẻ nào lòng dạ độc ác, nhưng tuyệt đối với nàng thì không thể. Vân Khê nhìn chăm chú người trước mắt, vô luận nhìn từ góc độ nào, hắn cũng là Hách Liên Tử Phong không thể nghi ngờ, nhưng hết lần này tới lần khác thần thái cùng tính tình lại khác xa nhau. “Hách Liên đại ca, huynh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt như thế nào không, ta đói bụng đến nỗi không có khí lực, huynh đem thức ăn cho ta? thức ăn ta ăn lúc ấy thực ngon, cũng chính là thức ăn đó đã cứu ta một mạng.” Nàng quan sát thần sắc của đối phương, đây là chuyện chỉ có 2 người bọn họ mới biết được, là thật hay giả, thử một lần liền biết. Hách Liên Tử Phong cúi đầu cười một tiếng, không chút nghĩ ngợi nói: “Ta tự nhiên nhớ được, lúc ấy ta lấy ra một cây cây củ cải, bảo ngươi van xin ta thì ta mới cho, nhưng ngươi thà chết đói, cũng không chịu van xin ta. . . . . . Ha hả, nhưng nếu ngươi lúc ấy van xin ta cứu ngươi, ta có lẽ cũng sẽ không để ý tới ngươi.” Trong đầu nàng có cái gì đó nổ tung. Hắn lại nhớ được? Như vậy nói cách khác, bản thân hắn thật sự là Hách Liên Tử Phong. Tại sao có thể như vậy? Vân Khê trong tâm rất không cam lòng, nàng không muốn nhìn thấy hắn biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, vô tình, tà khí, hận đời, nàng một chút cũng không thích. Long Thiên Tuyệt khẽ nhíu mày, trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ giống Vân Khê, chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi, Hách Liên Tử Phong bản chất là người lãnh huyết vô tình, hắn đối với Khê Nhi biểu hiện ra thâm tình, căn bản là giả dối? Hắn đến gần bọn họ, vốn là mang mục đích đặc biệt, hiện tại mục đích đã đạt được rồi, cho nên không cần che dấu bất kỳ điều gì? Đôi bên giằng co, trong nước đột nhiên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Một trận sóng nhiệt hướng về phía trước vọt mạnh, nước hồ vốn lạnh như băng, giờ phút này bốc lên bọt khí khổng lồ, nhiệt lượng bay lên, từ đáy nước chui ra. Trên mặt nước ba người nhất tề ngẩn ra, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau. Hách Liên Tử Phong mừng rỡ cười to: “Thật tốt quá! Trấn Ngục Thiên Hỏa đã lấy được!” Nói xong, hắn tung người nhảy vào trong nước. Vân Khê cũng không chần chờ, đem Tiểu Bạch từ Ngọa long Cư gọi đi ra ngoài, cùng đi theo nó ra ngoài, còn có Long Vương cùng Long Hậu. Long Vương trải qua điều dưỡng một thời gian ngắn, khí sắc chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. “Các ngươi canh giữ ở nơi này, ta cùng với Vương Hậu cùng nhau đưa Tiểu Long Long đi xuống trong đầm nước, tranh đoạt mồi lửa.” Long Vương nói xong, dẫn Long Hậu cùng Tiểu Bạch, cùng nhau biến thân thành long thân, tung người nhảy vào trong đầm nước. Một nhà ba người thân ảnh, hài hòa mà ấm áp. Động tĩnh phen này, quá mức kịch liệt, cuối cùng kinh động những cao thủ áo đen canh giữ ở sườn núi. Có người bắt đầu nhận thấy được có cái gì không đúng, có hai gã cao thủ từ sườn núi nhảy xuống, tra xem đã xảy ra chuyện gì. “Di? Mới vừa rồi rõ ràng có động tĩnh, làm sao bây giờ một bóng người cũng không có?” Hai gã cao thủ nhìn quanh mọi nơi, lại chỉ có thể thấy đáy nước gió nổi mây phun, mà trên bờ một bóng người cũng không có. “Chủ tử không có cho phép chúng ta hành động, chúng ta vẫn là nhanh đi về thôi.” “Được rồi, đi!” Hai người không phát hiện ra gì, không thể làm gì khác hơn là quay ngược về sườn núi. Hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt theo sát bọn họ, đến sườn núi, bọn họ đã quyết định, bất kể Hách Liên Tử Phong là thật hay giả, bọn họ cũng muốn lưu lại hắn, sau đó từ từ làm rõ. Trước mắt chuyện trọng yếu nhất, chính là lấy được mồi lửa. Mồi lửa bên kia đã có Long Vương Long Hậu cùng Tiểu Bạch hành động, tạm thời không có việc cho bọn họ, như vậy trước hết bọn họ nên ra tay, giải quyết những cao thủ áo đen ở sườn núi rồi hãy nói. Vô thanh vô tức( im hơi lặng tiếng), hai người đi đến nới tụ tập của những cao thủ áo đen đang canh giữ ở sườn núi, thực lực mạnh nhất trong số đó là hai kẻ bên cạnh 2 người lúc này. Thừa dịp bọn họ còn không có phát hiện bất kỳ điều gì, bọn họ tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế), trước đem kẻ có thực lực mạnh nhất trong bọn họ giết chết, bằng không đợi bọn họ cảnh giác, nếu còn muốn thắng vì đánh bất ngờ, thì khó hơn nhiều. “Thế nào? Có động tĩnh gì không?” Những cao thủ áo đen bắt đầu nói chuyện với nhau. “Chủ tử của bọn họ đều tiến vào trong đầm nước rồi, ta thấy mồi lửa cũng nhanh tới tay thôi.” “Thật tốt quá! Chúng ta cuối cùng có thể buông lỏng canh phòng nghỉ ngơi một lát rồi, mấy ngày qua mỗi ngày đều bị hành hạ, Lão Tử đều mệt muốn chết rồi. . . . . . A!” Vốn mọi người đang nói chuyện hưng phấn, đột nhiên trong lúc đó có một tiếng kêu to, sau đó là một khối thân thể với máu chảy đầm đìa ở trước mắt bọn họ, bị chém thành hai nửa. Mọi người kinh hãi, trong nháy mắt khẩn trương, đao kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, cảnh giác nhìn về phía bốn phía âm u xung quanh. Lại là một tiếng kêu thảm thiết khác, một thân ảnh màu trắng như mũi tên rời cung lao ra, rầm rầm rầm mấy tiếng, mấy tên cao thủ áo đen giống như một loại tú cầu bị ném lên giữa không trung, đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió). Chỉ thấy được hàn quang lóe lên, quét quét quét, mấy thah kiếm liền đâm chọc, huyết tương phun ra, nhiễm đỏ một mảnh đất đen. Nháy mắt, mấy mạng người cứ như vậy không còn . “Người nào?” Bóng trắng kia chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh cũng không nhìn thấy bóng dáng, những cao thủ áo đen nhất thời rối loạn trận cước, thật sự là thân ảnh của đối thủ quá mức quỷ dị, bọn họ cơ hồ cũng chưa có bắt đến bóng người. Thân thủ quỷ dị, sát khí đáng sợ . Rốt cuộc là người hay là quỷ? Thân ảnh màu đen lóe kim quang (ánh sáng màu vàng) tung hoành bay ra, hàn quang của trường kiếm trong tay lóe ra mấy trượng, vừa hiện thân đều khiến cho một mảnh kêu thảm thiết! Long Thiên Tuyệt phá vỡ đám người, một cái huyết ảnh bay tán loạn một đường chém giết điên cuồng. Trong những cao thủ áo đen, có người kêu to: “Mọi người mau tụ lại ở một chỗ, quay lưng vào nhau, cùng chung ngăn địch! Quản hắn khỉ gió là người hay quỷ, mọi người chung sức đối địch, tạo thành Thiết thông sát trận, nhìn xem hắn còn có thể đánh lại ta được không——” Một chữ “hay không” còn chưa ra khỏi miệng, gáy của hắn bỗng nhiên trúng một kiếm, máu tươi theo bóng kiếm chảy xuôi xuống. Những cao thủ vốn đã rối loạn trận cước, cộng thêm một màn vừa rồi càng thêm nóng nảy rối loạn. “Có hai. . . . . . Có hai người! Không đúng, là quỷ!” Các cao thủ áo đen không cách nào phán đoán vị trí hai người, chẳng có mục đích huy kiếm chém lung tung. “Mọi người không nên loạn ! Nhanh chóng dựa vào nhau, tạo thành vòng tròn!” cuối cùng cũng có người hiểu chuyện, bình tĩnh, lạnh lùng chỉ huy các cao thủ áo đen, các cao thủ rối rít dựa vào nhau tạo thành vòng tròn, tiếng kêu nhất thời nổi lên bốn phía đã dần dần ổn định lại trận cước. Hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt buộc phải dừng đánh lén, mới vừa rồi dưới tình huống bọn họ hỗn loạn, mới khiến cho bọn họ đánh lén tương đối dễ dàng, bây giờ bọn họ tụ làm một đoàn, nếu muốn đánh lén thành công khó hơn nhiều, huống chi trong những cao thủ này, không thiếu cao thủ Huyền Hoàng chi cảnh. Lúc trước bởi vì phát sinh đột nhiên, khiến bọn họ bị hỗn loạn, khó tránh khỏi tự loạn trận cước, nhưng từ lúc có người chỉ huy, bọn họ bắt đầu phòng ngự tích cực, tất nhiên không thể dễ đối phó. Bất quá, phân tán có biện pháp đối phó phân tán, tụ lại có biện pháp đối phó tụ lại. Vân Khê hiện ra thân ảnh, nàng câu môi cười nụ cười mang vẻ tà khí, từng bước hướng về phía các cao thủ đi đến. “Ngươi là Vân Khê?” Trong cao thủ đó có người nhận ra nàng. “Vân Khê, ngươi thi triển yêu pháp gì? Có bản lĩnh thì quang minh chánh đại tỷ thí, âm thầm đánh lén, thì có cái gì bản lĩnh?” Trong đó một gã cao thủ đầy lòng căm phẫn nói. Vân Khê ánh mắt sắc bén nhìn đám đông đánh giá một vòng, trong lòng đã có tính toán nói: “Đối phó với loại người như các ngươi ta cần gì phải quang minh chính đại? lại nói tiếp, ta bất quá cũng là học theo các ngươi, lấy bỉ chi đạo thi bỉ thân thôi (lấy vô sỉ đối với kẻ vô sỉ).” Cao thủ trả lời: “Ta khuyên ngươi vẫn là thúc thủ chịu trói (khoanh tay chịu trói) thì tốt hơn, nếu không đợi đến lúc chủ tử của chúng ta lấy mồi lửa trở về, ngươi nghĩ trốn cũng trốn không thoát.” Vân Khê chỉ cảm thấy buồn cười, mồi lửa đến tột thuộc ai là người sở hữu, còn không biết, bọn họ lại còn đem hi vọng ký thác trên người chủ tử bọn họ. “Ta cũng vậy khuyên các ngươi một câu, cải tà quy chính, lập địa thành Phật, ta chỉ cho các ngươi cơ hội đầu hàng một lần. Nhưng nếu các ngươi không hảo hảo quý trọng, vậy thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!” Các cao thủ hai mặt nhìn nhau, sau đó ầm ầm phá lên cười. “Chỉ bằng ngươi? Xú nha đầu, ngươi cũng quá kiêu ngạo không biết trời cao đất rộng, chỉ bằng một người như ngươi, cũng muốn tính mạng của chúng ta, quả thực là nói nhảm! Được, chúng ta cũng muốn xem một chút, ngươi làm cách nào dùng lực lượng một người, để lấy tính mạng của 10 người chúng ta?” Các loại tiếng cười châm chọc cùng giễu cợt ở trước mặt Vân Khê đung đưa, Vân Khê khẽ câu môi, không thèm so đo với bọn họ. “Tiểu Cửu, đi ra ngoài cùng các vị chơi đùa đi!” Một đoàn ánh sáng trắng bỗng nhiên xuất hiện, từ từ tạo thành Cửu Vĩ Hồ, 9 cái đuôi tung bay trong không gian, so sánh với trước lớn gấp đôi, có chút đồ sộ. Vân Khê quay đầu lại nhìn nó, phát hiện biến hóa của nó, trong lòng mừng thầm. Xem ra hình thể của Tiểu Cửu là theo theo thực lực của nàng tăng trưởng mà biến hóa, như vậy thực lực của nó không biết bây giờ ra sao? Có hay không so với trước tăng trưởng không ít? “Tiểu Cửu, cho bọn hắn kiến thức một chút!” Vân Khê hí mắt, rất mong đợi biểu hiện của Tiểu Cửu . Những cao thủ áo đen liếc mắt đến hình thể của Tiểu Cửu, rối rít sững sờ, Cửu Vĩ Hồ huyễn thú không phải dễ mà gặp được, nhất là Cửu Vĩ Hồ trước mắt anh uy thần võ như vậy. Nó rốt cuộc có khả năng gì? Bọn họ cũng rất tò mò. “Mọi người cẩn thận!” Các cao thủ không dám khinh thường thực lực của Cửu Vĩ Hồ, rối rít cầm kiếm phòng thủ. Cửu Vĩ Hồ từ trên cao nhìn xuống, nó liếc mọi người một cái ánh mắt tràn đầy khinh thường, đang lúc mọi người nhìn nó chăm chú, thì bỗng nhiên nó quay lưng lại. Ách. . . . . . Nó đây là ý gì? Coi thường bọn hắn sao? Các cao thủ rối rít tức giận, ánh mắt vừa rồi của nó, rõ ràng chính là ánh mắt khinh bỉ khinh thường. Bọn họ cư nhiên bị một con Cửu Vĩ Hồ huyễn thú khinh bỉ, thật đáng giận! Vân Khê cũng khẽ kinh ngạc, có chút không hiểu nổi âm mưu củaTiểu Cửu, bất quá thần trí của nàng nói cho nàng biết, Tiểu Cửu giờ phút này là tràn đầy chiến ý. Chẳng qua là, nếu nó muốn chiến đấu, vì sao phải quay lưng lại? Thật sự là làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Mọi người ở đây đều đang lâm vào suy nghĩ, thì ở trên bầu trời Tiểu Cửu đột nhiên mân mê cái mông, chín cái đuôi thật giống như lông chim khổng tước, lả lơi mở ra thành bình. Bủm —— Một tiếng trầm đục cực đại phát ra, vô hình mang theo mùi hôi lan tỏa trong không khí làm cho người ta khó có thể chịu được, mà thứ mùi đó đang hướng về phía những cao thủ áo đen. Mùi hôi kia thật giống như một đóa hoa loa kèn, từ nụ hoa biến thành đóa hoa, tùy ý nở rộ. Mặc dù là đứng ở vị trí ngược gió, nhưng Vân Khê vẫn không nhịn được vươn ra hai ngón tay, bưng kín cái mũi của mình, một đống mồ hôi lạnh đọng ở cái trán của mình. Rắm thối vô địch trong lịch sử bắn ra, không phải là nó thì còn là ai nữa! Nhìn các cao thủ nghẹt thở nằm ngổn ngang dưới đất, Vân Khê buồn cười, hoàn toàn ăn xong ! Khó trách nàng vừa rồi có thể tiếp thụ lấy chiến ý của Tiểu Cửu, thì ra đây chính là kỹ thuật đánh nhau vô địch của Tiểu Cửu ! Được rồi, mặc dù uy lực vô địch, hiệu quả không tệ, bất quá kỹ thuật đánh nhau này không khỏi có chút quá tay, quá mất mặt của nàng. “Hèn hạ! Vô sỉ! Khụ khụ. . . . . .” “Thối muốn chết!” Các cao thủ vừa mắng, vừa chạy trốn khắp mọi nơi, lập tức lộ ra sơ hở. Cơ hồ là cùng một thời gian, bốn đầu Hỏa Long khổng lồ từ bốn phương hướng bất đồng dưới đất chui ra, đem các cao thủ vây quanh bên ngoài Thiết Dũng Sát Trận. Long Thiên Tuyệt với một đầu tóc dài màu vàng kim tùy ý bay lả tả trong không trung, khống chế bốn điều Hỏa Long, từ trên trời giáng xuống. “Phốc!” “Phốc!” “Phốc!” “Phốc!” Hỏa Long cùng nhau phun ra Hỏa Long mãnh liệt, ùn ùn kéo đến, đem các cao thủ bao phủ trong đó. . . . . . Bưu hãn a! Uy vũ a! Trước khi đổi máu, Long Thiên Tuyệt chỉ có thể miễn cưỡng triệu hồi ra hai Hỏa Long, hiện tại đã có thể đồng thời triệu hồi ra bốn Hỏa Long, thật là lợi hại! Vân Khê nhìn thấy cảnh tượng Long Thiên Tuyệt gọi ra bốn cái Hỏa Long uy vũ giết địch, nhìn lại Tiểu Cửu đang vểnh lên cái mông, ở trên bầu trời dương dương đắc ý, nàng không nhịn được lắc đầu thở dài. Chênh lệch a! Đồng dạng đều là huyễn thú, vì sao lại có sự chênh lệch to lớn như thế? Tiểu Cửu, ngươi lúc nào có thể cho chủ nhân của ngươi là ta chút mặt mũi, hảo hảo mà uy phong một phen?

/732

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status