Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Q.5 - Chương 102 - Tru Tiên Đan Ra Lò

/732


“Phừng!” Ngọn lửa màu trắng thánh khiết bùng lên trên lò luyện thần cấp, hiện trường thoáng cái liền yên tĩnh không một tiếng động, mọi ánh mắt đều tập trung vào một mình Vân Khê. Đó là ngọn lửa thần cấp! Ánh sáng kia, thánh khiết mà rực rỡ, đủ để chinh phục mỗi một ánh mắt. Ngọn lửa thần cấp, lò luyện thần cấp, cộng thêm một vị Luyện Đan Sư trẻ tuổi nhất đạt cấp chín. . . . . . Đây tuyệt đối là một đại hội luyện đan đẳng cấp, Thao Thiết thịnh yến*! *Nguyên văn 饕餮盛宴 – Thao Thiết (饕餮): là một con ác thú hung ác, tham ăn trong truyền thuyết, nghĩa bóng chỉ người tham ăn tham của. Ý mở rộng của cụm từ này (theo ta) là: lần luyện Tru Tiên đan này làm cho những kẻ yêu thích luyện đan, những người yêu thích đan dược thỏa mãn như những người tham ăn được ăn thỏa thích (ai thấy sai thì bảo ta nha) Hơn trăm loại dược liệu trân quý, từng loại, từng lượng, thứ tự, và cách khống chế lửa, mỗi bước đều cần nắm giữ đến độ cực kỳ tinh vi. Quá trình luyện đan phức tạp như thế, người ở bên ngoài xem thì thấy khó như lên trời, mà Vân Khê lại có thể làm đâu vào đấy, mọi người có muốn không bội phục cũng chẳng được. Bên ngoài náo nhiệt, người trong nghề lại im bặt. Biểu hiện của Vân Khê, vô luận là trong hay ngoài nghề, đều có thể thấy được độ xảo diệu bên trong. “Tiểu Bạch, lửa cấp chín!” “Tiểu Bạch, lửa cấp sáu!” “Tiểu Bạch. . . . . .” Tiểu Bạch loay hoay liên tục đến thời gian để thở cũng không có, trừ phóng hỏa, còn phải chịu trách nhiệm khống chế cấp mấy cấp mấy, quả thực chính là một công việc vô cùng khó khăn nha. Vì tiệc lớn khao thưởng nữ ma đầu đã hứa, nó liều mạng! Vân Khê hài lòng với cách Tiểu Bạch biểu hiện, tập trung tinh thần lực và hồn lực cao độ, trên trán và thái dương chảy từng giọt mồ hôi lớn, nàng cũng không thèm để ý. Long Thiên Tuyệt lẳng lặng đứng lau mồ hôi cho nàng, động tác mềm nhẹ như lông vũ rơi trên tuyết. Hắn thích nhất là quan sát thần sắc luyện đan của nàng, chuyên chú như vậy, chân thành như vậy, tựa như cho dù bên ngoài có thiên băng địa liệt cũng không thể ảnh hưởng đến nàng được. Hiện trường hết thảy như thường. Tiến trình luyện đan từ từ đạt tới giai đoạn mấu chốt. . . . . . Bất chợt, trong đám người truyền đến tiếng xôn xao, có thanh âm huy kiếm hù dọa. “Đả thương người rồi!” “Đả thương người rồi!” “Mau ngăn hắn ta lại đi!” Long Thiên Tuyệt đảo mắt, nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm vào hướng đám người đang xôn xao. Chỉ thấy một nam tử áo trắng quơ trường kiếm, điên cuồng xông vào thính phòng làm cả đám người hỗn độn cả lên, có không ít kẻ bị chém phải, nhiệt huyết văng khắp nơi. Đám người hỗn loạn quá mức lại vô tình che mất diện mạo của bạch y nam tử kia. Đó là thính phòng phía đông, đám cao thủ chịu trách nhiệm phòng ngự an toàn lục tục chạy tới xử lý phiền toái. Long Thiên Tuyệt khẽ híp mắt, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng tình trạng mấy khu vực khác, hắn có cảm giác chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Lúc này, đột nhiên có người gào to: “Thiên Thần! Là Thiên Thần!” “Thiên Thần, huynh làm sao vậy? Mau dừng lại! Đó là Song Nhi, là Bách Lí Song, sao huynh có thể đâm nàng bị thương như vậy?” “Long nhị công tử! Mau tỉnh táo lại đi, cậu bị sao thế?” “Thiên Thần?” Long Thiên Tuyệt thầm chấn động, nhìn kỹ lại, đám người đã chia làm hai bên, lộ ra bạch y nam tử ở giữa, không phải đệ đệ Long Thiên Thần nhà hắn thì còn có thể là ai? Long Thiên Thần vung kiếm chém giết, chẳng phân biệt được địch ta, nét mặt dữ tợn làm lòng người kinh hãi. Một bộ bạch y bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn giống như nổi điên, mất đi thần chí, gặp người chém người. Bách Lí Song muốn khuyên can thì bị Long Ngâm kiếm chém vào tay, ba huynh đệ Bách Lí tức giận, Long Thiên Thần lập tức bị vây lại. Chết tiệt, chẳng lẽ có người đã kích thích bóng ma trong cơ thể Thiên Thần, mượn chuyện này tới nhiễu loạn tiến độ luyện đan? “Cẩn thận, có thể là quỷ kế giương đông kích tây của kẻ địch.” Vân Trung Thiên nhắc nhở. Long Thiên Tuyệt nhíu chặt tuấn mi, cho đến thấy phụ thân và ông ngoại cùng chạy tới ngăn Thiên Thần, hắn mới hơi an tâm. Không sai, đây là quỷ kế của kẻ địch với mục đích nhiễu loạn trật tự hội trường, làm hỏng quá trình Khê Nhi luyện đan. Vô luận phát sinh chuyện gì, hắn cũng không thể rời khỏi Khê Nhi nửa bước. Quay đầu lại nhìn Vân Khê, nàng quá chú tâm vào luyện đan, không hề bị quấy nhiễu. Hắn giơ tay, tiếp tục nâng khăn lau mồ hôi cho nàng, tâm tình cũng theo tâm cảnh của nàng mà từ từ bình tĩnh lại. Thiên Thần, đệ nhất định phải chịu đựng! Cả thính phòng phía trên loạn thành một đoàn. Số người bị thương đến hơn mười, tiếng oán than dậy đất. Hiên Viên gia chủ và Long Thiên Trạch đồng thời xuất thủ, chế trụ Long Thiên Thần. “Buông ra! Ta muốn giết các ngươi! Buông ra!” Long Thiên Thần dữ tợn thét gào, hai mắt đỏ ngầu một cách kinh khủng. “Thiên Thần ——” Bách Lí Song không để ý tới cánh tay đau đớn, tiến lên ôm chặt lấy hắn, “Thiên Thần, chàng tỉnh lại đi! Ta là Song Nhi. . . . . .” “Song Nhi?” Ánh mắt Long Thiên Thần thanh minh trong chốc lát, sau đó lại bị bóng tối che trời lấp đất và hỗn độn che đậy tất cả, “Buông ra! Ta muốn giết các ngươi! Giết hết các người!” “Chuyện gì xảy ra vậy?” Tại khu ghế của các nhân vật trọng yếu trong Đan Minh, mấy người Minh Chủ cũng bị quấy nhiễu, “Chẳng lẽ có kẻ giật dây bóng ma trong Long nhị công tử à?” “Minh Chủ, chúng ta làm sao bây giờ?” Lưu đại sư lo lắng lo lắng, chỉ sợ hiện trường đột phát trạng huống gì đó ảnh hưởng đến sự phát huy của Vân Khê. “Mọi người đừng loạn, yên lặng theo dõi kỳ biến đi. Bây giờ là thời khắc mấu chốt của quá trình luyện chế Tru Tiên đan, tuyệt đối không thể rối loạn mà trúng kế chủ mưu.” Minh Chủ nói. Chúng nguyên lão và các đại sư rối rít gật đầu đồng ý. Từ khu khách quý, bốn đại nhân đến từ Vân tộc trao đổi ánh mắt, có an bài riêng của mình. “Hồng Liên, chuyện Lạt ma tạm thời không nhắc đến, trọng yếu nhất hiện giờ là Vân Khê và Tru Tiên đan. Cung chủ đã phân phó nhất định phải đem cả người cả đan về Vân tộc. Nếu chuyện thất bại, hai chúng ta đều trốn không thoát quan hệ.” Hoàng Liên đại nhân nói. “Các ngươi yên tâm, Hồng Liên ta vẫn biết phân biệt đúng sai, ta đã an bài chu đáo bốn phía hội trường rồi, nếu có kẻ công khai quấy nhiễu tiến độ luyện đan, người của ta sẽ lập tức xuất thủ, dĩ nhiên, nếu Vân Khê muốn mang Tru Tiên đan rời khỏi Đan Minh, cũng sẽ rơi vào thiên la địa võng của ta.” Hồng Liên đại nhân tự tin cười. “Vậy thì tốt! Ta nghi có người định phá đám, hơn nữa, người này rất có thể đang ở gần đây, tất cả mọi người cần mật thiết chú ý người xung quanh. Không cần đối địch với bọn họ, bảo đảm Tru Tiên đan không mất là được rồi.” Hoàng Liên đại nhân nói. Bốn người đạt thành nhận thức chung, âm thầm chú ý động tĩnh bốn phía. Vốn tưởng rằng hỗn loạn sẽ ngưng hẳn, ai ngờ ở khu thính phòng Bắc cũng bắt đầu náo loạn. “A Lý, muội muốn làm gì?” “Đừng đả thương muội ấy!” Chiến Thiên Dực đuổi theo một thiếu nữ lao vào trong hội trường. Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, nàng có khuôn mặt thanh thuần tinh xảo, dáng vẻ uyển chuyển động lòng người, hai mắt lại trống rỗng mờ mịt. Nàng nâng kiếm xông vào trong hội trường, không để ý cao thủ ngăn trở, trực tiếp lao về hướng Vân Khê. Toàn trường kinh hô, không biết thiếu nữ này là người phương nào mà lại lớn mật đến thế, dám đến luyện đan hiện trường ngay trước mắt mọi người. Bận tâm đến Chiến Thiên Dực, đám cao thủ không áp dụng thủ đoạn cưỡng chế gì, lại khiến nàng ngày càng tới gần hiện trường luyện đan. “A Lý, mau quay lại đây!” Chiến Thiên Dực nhanh chân truy cản, đang đưa tay giữ nàng lại thì hàn quang lóe lên, trường kiếm vung một đường để lại vết thương thật sâu trên trên cánh tay hắn. Chiến Thiên Dực khẽ kêu lên, rút lại tay theo phản xạ. Chiến Mộng Lý, muội muội ruột của Chiến Thiên Dực, căn bản không nghe được lời hắn, thân thể nàng bỗng nhảy dựng lên, trường kiếm giơ cao đâm về phía Vân Khê. Bảy mươi bước, sáu mươi bước, năm mươi bước. . . . . . “Ngăn cô ta lại!” Long Thiên Tuyệt ra lệnh một tiếng, khởi động chiến trận lấy tứ đại hộ pháp cầm đầu, lấy khoảng sân năm mươi bước làm trận hình, ngăn trở A Lý ở ngoài khu phòng ngự. Lúc này, một trận tiếng tiêu dằng dặc xa xa địa bay vào luyện đan hội trường. Tiếng tiêu đột nhiên đốt nóng những đợt náo động trên hiện trường, thính phòng bốn khu đều xuất hiện một đám cao thủ nhảy ra công kích.” “Mau ngăn cản bọn họ!” Những người chịu trách nhiệm phòng ngự vội vàng rút kiếm đón đầu. Hỗn loạn trong hiện trường bộc phát ngày càng lớn. “Lập tức tìm nơi phát ra tiếng tiêu, nhất định phải bắt được người thổi!” Vân Trung Thiên hô lên với Hiên Viên gia chủ đang đứng ngoài trận pháp. Chỉ cần tìm ra người thổi tiêu liền có thể tìm ra nguồn gốc, cũng tra được kẻ giật dây. Hiên Viên gia chủ ra dấu mấy cái tỏ vẻ đích thân ông sẽ đi xử lý. Khi Hiên Viên gia chủ dẫn cao thủ rời đi thì cũng lần lượt có hai bóng đen vọt đi trước bọn họ một bước, nhìn kỹ lại, hai người kia, rõ ràng là Thiên Nhất Hào và Độc Cô Mưu. “Có trò hay để xem kìa.” Hồng Liên đại nhân không nóng không vội mà cười hả hê. “Còn cười được? Không mau hạ lệnh ngăn đám quấy rối kia đi?” Hoàng Liên đại nhân tức giận liếc một cái. “Gấp cái gì? Bằng thực lực Đan Minh và gia tộc Hiên Viên, đến đám người này còn không ứng phó được thì cũng quá vô dụng rồi. Cứ để song phương hao tổn thực lực cái đã, chờ Tru Tiên đan luyện thành, chúng ta có thể ngồi ngư ông đắc lợi, không cần tốn nhiều sức.” Hồng Liên đại nhân tự tin mở miệng. Ba vị đại nhân còn lại nhìn nhau, cảm thấy có lý, không cách nào phản bác, chỉ đành kiên nhẫn tiếp tục xem kịch. “A Lý, bình tĩnh một chút! Ta là đại ca đây!” Chiến Thiên Dực nhận lấy A Lý đã bị những cao thủ chế trụ, điểm huyệt vị hạn chế hành động của nàng. Hắn đau lòng nhìn muội muội, vừa thương tiếc, lại vừa lo lắng, hiện tại chỉ hy vọng Vân Khê mau chóng luyện thành Tru Tiên đan, như thế mới có thể giúp muội muội trở lại bình thường. ” Tiểu Bạch, chuyên tâm một chút, lửa cấp năm!” Vân Khê thủy chung vẫn trấn định như trước, ngược lại, Tiểu Bạch bắt đầu xao động. “Khê Nhi, muội cứ an tâm luyện đan, dù trời sập xuống cũng đã có ca ca chống thay.” Vân Trung Thiên là cao thủ luyện đan, thấy Vân Khê bắt đầu giảm nhiệt độ ngọn lửa, hắn biết bước mấu chốt đã qua, quá trình tiến vào đoạn kết. Hiện trường tiếp tục bạo loạn, quyền chủ động do ba phương cao thủ: Đan Minh, gia tộc Hiên Viên, Viên gia nắm giữ vững vàng trong tay. Một tổ trị an năm cao thủ Huyền Hoàng vừa ra, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lập tức khống chế tràng diện, và thời gian của đối thủ. Thời gian từng chút đi qua. Tiếng tiêu ngưng lại, hội trường chém giết bị trấn áp ngay, mọi người lục tục chuyển rời thi thể ra khỏi hội trường. Hương đan dược thơm ngát phiêu đãng khuếch tán khắp hiện trường luyện đan, chui vào trong mũi mỗi người. Hít một tiếng, tiếng than thở nối thành từng mảnh. Đây là đan hương thuộc về Tru Tiên đan, mùi thơm thoảng qua cũng đủ để làm lòng người say mê, tinh thần phấn chấn, nếu có thể ăn cả viên đan dược hoàn chỉnh, hiệu quả đạt được sẽ như thế nào? Ánh mắt mỗi người đều sáng lên, tham lam theo dõi lò luyện thần cấp trước mặt Vân Khê, nghe nói một lò có thể luyện ra tổng cộng mười viên, còn đan dược hữu hiệu như thế nào thì phải xem công lực của Luyện Đan Sư mới biết. “Không tệ! Chỉ riêng việc ngửi đan hương, lão phu dám khẳng định Vân cô nương nhất định đã luyện chế Tru Tiên đan thành công rồi.” Đan Minh Minh Chủ mừng rỡ, gật gù lia lịa. “Theo lý thuyết thì một khi luyện chế đan dược tuyệt phẩm thành công, Đan Lôi sẽ xuất hiện. Nhưng mà, hôm nay vạn dặm không mây, chẳng có dấu hiệu Đan Lôi gì cả, liệu đây có phải là đan dược bán thần cấp giống lần trước không?” Một nguyên lão Đan Minh khác nhìn trời phán đoán. Các đại sư luyện đan còn lại rối rít ngửa đầu quan sát thiên văn, bầu trời xanh thẳm như đã được rửa trôi, đúng là không có bất kỳ dấu hiệu nào tỏ vẻ Đan Lôi chuẩn bị xuất hiện cả. Tâm tình hưng phấn vui vẻ vừa nãy thoáng cái đã lắng đọng trở thành lo sợ bất an. “Những người đó đang nhìn cái gì vậy?” Có người trong thính phòng phát hiện cử động khác thường của mấy vị Đan Minh, cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn theo. Người thường thường chính là như vậy, thích hành động theo đám đông, nhiều người cùng nhìn thì thứ không mới lạ cũng trở thành mới lạ. Đến cuối cùng, phần đông là động tác đều nhịp, đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời. Tràng diện này, hoàng tráng! “Nhìn kìa, mây! Có mây!” Có người lớn tiếng la lên. Lẽ ra mây gió trên trời là chuyện rất bình thường, có trách thì trách hình dáng, màu sắc và tốc độ của nó đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người. Đương vạn dặm trời quang đột nhiên xuất hiện một đám mây đen cực lớn chả biết từ nơi nào mọc ra, lao về phía trene hội trường bằng tốc độ kinh người. Trời, thoáng cái đã đen kịt. “Đan Lôi tới rồi! Đan Lôi đã tới rồi!” Đám người hưng phấn hô lên. Đan Lôi có ý nghĩa như thế nào? Phàm là người thông hiểu thuật luyện đan đều biết, chỉ đan dược tuyệt phẩm hoặc cao hơn xuất thế, mới có thể dẫn Đan Lôi đến. . . . . . “Đan dược tuyệt phẩm! Đan dược tuyệt phẩm xuất thế rồi!” “Tru Tiên đan! Tru Tiên đan luyện chế thành công rồi!” “Vân đại sư vạn tuế!” Trong tiếng ủng hộ vọng khắp toàn trường, một tiếng kinh lôi cuồng bạo đánh xuống, sấm sét dội vang. Ầm ầm ầm. . . . . . Lò luyện thần cấp bị Đan Lôi đánh trúng liên tục, kéo dài chừng mười phút, khói đen cuồn cuộn. Cũng may đây là lò luyện thần cấp, chứ nếu dùng loại bình thường, có khi Tru Tiên đan còn chưa luyện xong, lò đã hỏng từ lâu rồi. Long Thiên Tuyệt kéo Vân Khê tránh xa lò luyện đan, chỉ sợ nàng bị Đan Lôi đánh đến. Đan Lôi rõ ràng như thế, trong ngoài thành Đan Minh đều có thể nhìn được nhất thanh nhị sở (rõ mồn một), đây cũng là một trong những nguyên nhân để Vân Khê lựa chọn việc công khai luyện chế ở chỗ của Đan Minh. Cho dù lén lút giấu diếm cỡ nào đi nữa, đến khi đan dược luyện thành cũng sẽ dẫn theo Đan Lôi, nhất định phải kinh động đến các vị cao thủ. Nàng muốn lén lén lút lút luyện Tru Tiên đan, ám độ trần thương*, cũng không đơn giản như vậy. *Ám độ trần thương ( 暗渡陈仓 hoặc 暗渡陳倉)là kế thứ tám trong Ba mươi sáu kế, có nghĩa là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Chờ tiếng sấm ngừng lại, mây đen tản đi, tất cả mọi người đều căng mắt nhìn lò luyện đan. Rốt cuộc tạo ra bao nhiêu viên Tru Tiên đan? Trong lòng mỗi người đều tồn tại cùng một nghi vấn. Đồng thời, tầm mắt của họ vững vàng theo dõi nhất cử nhất động của Vân Khê, chỉ sợ nàng thừa dịp không ai chú ý mà giấu mất Tru Tiên đan. Song, tựa hồ tất cả mọi người đều không nhận ra sự tồn tại của công nhân đốt lò – Tiểu Bạch . Tiểu Bạch, mất tích. “Vân cô nương, có thể tiết lộ cho mọi người biết đến cuối cùng thì luyện ra bao nhiêu viên Tru Tiên đan hay không?” Đan Minh Minh Chủ khẩn cấp đứng dậy, mở miệng hỏi thăm. Vân Khê không nói gì, chỉ lẳng lặng bưng lò luyện đan lên, nghiêng một góc đủ để toàn trường nhìn được chính xác những gì trong lò đan. Làm như thế, mục đích là để người xem rõ ràng, từ khi luyện thành đan dược, Đan Lôi phủ xuống, đến khi mây đen tản đi, nàng chưa hề động tay động chân tới lò luyện, cho nên mấy viên Tru Tiên đan vẫn còn nguyên vẹn. Mọi người nín hơi, nhất tề nhìn vào trong lò đan. Bốn viên Tru Tiên đan, tổng cộng có bốn viên! Luyện Đan Sư tại hiện trường đều phát ra tiếng thán phục, trong mắt bọn họ, luyện chế đan dược tuyệt phẩm mà thành bốn viên đã là vô cùng tài giỏi rồi. Ánh mắt mỗi người đều tỏa sáng, Tru Tiên đan a, ai có thể ăn một viên Tru Tiên đan, có bệnh chữa bệnh, bách bệnh tiêu tan, không bệnh thì tăng trưởng công lực, một viên Tru Tiên đan chẳng khác nào công lực tu luyện hơn mười năm, tuyệt đối là bảo vật nghìn người vạn người tranh đoạt! Hiện trường sôi trào. “Vân đại sư, ta nguyện ý ra giá một tỷ lượng bạc trắng mua một viên Tru Tiên đan!” “Ta nguyện ý ra giá hai tỷ lượng bạc trắng!” “Vô luận giá tiền cao bao nhiêu, ta đều nguyện ý!” Hiện trường dậy sóng, giá cả một đường tăng cao, trực tiếp lên tới mười tỷ lượng bạc trắng một viên. Bốn viên Tru Tiên đan, nếu bán ra toàn bộ, Vân Khê thoáng cái đã có thể kiếm bốn mươi tỷ lượng bạc trắng. Số lượng ngân lượng khổng lồ như vậy, cả nhà bọn họ tiêu đến chết cũng chưa hết được. Đáng tiếc, Vân Khê chắc là không muốn bán Tru Tiên đan . Tiếng tiêu vừa biến mất lại vang lên giữa hội trường, lần này, khúc điệu cùng luật điệu đã thay đổi hoàn toàn. Một nam tử mặc áo bào màu tro, tay cầm Ngọc tiêu, từ không trung từ từ hạ xuống, xuất hiện ở trước mắt mọi người. Là người thổi tiêu vừa nãy sao? “Vị bằng hữu kia, vừa nãy ngươi thổi tiêu ở đây, là muốn phá hỏng luyện đan?” Đan Minh Chủ lên tiếng chất vấn. Nam tử rơi vào trong hội trường, cao thủ vây kín xung quanh, hắn vẫn bình tĩnh, từ từ thu hồi Ngọc tiêu. “Không sai, chính là tại hạ.” Hắn lời lẽ thẳng thắn khí thế hào hùng mở miệng. “Vì sao các hạ lại làm như vậy? Rốt cuộc là người phương nào?” Minh Chủ hỏi. “Ta là ai, các ngươi đã đoán được mấy phần rồi, không phải sao?” Hắn chăm chú nhìn vào Vân Khê, tầm mắt từ từ rơi bên lò đan, trong ánh mắt là tự tin tuyệt đối. Vân Khê đánh giá hắn, dung mạo bình thường không có bất kỳ đặc sắc nào, nhưng khí độ và khí tức cả người lại khiến ngươi không thể coi thường. Hắn rốt cuộc là ai? Là kẻ đã gieo mầm rồi giật dây bóng ma trong Thiên Thần, bà bà và A Lý sao? Vì sao phải làm như vậy? “Vì sao phải hạ bóng ma lên thân người khác, ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Sao lại lựa chọn bọn họ?” Nam tử từng bước đi tới, hai mắt khóa trên người Vân Khê, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, trong bình tĩnh lại ẩn chứa một loại xung động, làm cho không người nào có thể phòng. Cao thủ vây quanh định ra ngăn cản thì lại phát hiện khó có thể tới gần hắn, cất bước thôi cũng rất khó khăn, mọi người đều quay đầu, dùng ánh mắt hỏi Long Thiên Tuyệt. Long Thiên Tuyệt giơ tay cho mọi người lui lại, đối với một cao thủ đứng đầu mà nói, dù có nhiều người hơn nữa, hắn ta vẫn bình thản như giẫm trên đất bằng mà thôi. “Nói cho ngươi biết cũng không sao, thật ra mục đích của ta rất đơn giản, chính là muốn đưa bí tịch tối cao của Vân tộc — Tàn Hoa Bí Lục, ra ngoài ánh sáng! Để hóa giải cấm chú của ta, chỉ có Tru Tiên đan mới có tác dụng, mà cách điều chế lại ở trong Tàn Hoa Bí Lục. Mục đích của ta chính là bản Tàn Hoa Bí Lục thất truyền đã lâu kia, dùng nó tới đánh bại và phá hủy Vân tộc.” “Đánh bại và phá hủy Vân tộc?” Đáp án của hắn làm Vân Khê có chút bất ngờ, hắn với Vân tộc có cừu oán thâm sâu đến vậy sao? Cao thủ Vân tộc nghe vậy, rối rít đứng dậy, tung người nhảy vào trong hội trường. “Lớn mật! Nói lời mà không biết xấu hổ, đối địch với Vân tộc bọn ta ư? Được, xem hôm nay ngươi có thoát được khỏi Đan Minh hay không đã?” Hồng Liên đại nhân quát chói tai một tiếng, bốn vị đại nhân biến hóa vị trí, vây lấy nam tử mặc áo bào màu tro, cùng chung mối thù. “Chỉ bằng bốn người các ngươi, không phải đối thủ của ta.” Nam tử chẳng thèm ngó tới, làm như không thấy bọn họ. “Ngươi quá tự đại rồi đấy! Bọn tỷ muội, giết hắn đi, tránh lưu lại hậu họa!” Hồng Liên đại nhân bị chọc giận. “Chờ một chút!” Vân Khê lên tiếng ngăn trở các nàng, “Ân oán của các ngươi xử trí sau cũng không muộn, ta phải hỏi hắn vài vấn đề trước, mà các ngươi nhất định rất muốn biết chuyện chân tướng, đúng không?” Hồng Liên bốn người suy tư, gật đầu đồng ý yêu cầu của nàng: “Được, ngươi mau hỏi đi, hỏi xong chúng ta sẽ giết hắn!” Cầu cũng không được đây! Vân Khê âm thầm nhếch môi cười, không ngờ chưa cần nàng thúc đẩy, cao thủ Vân tộc đã tự động nhảy ra chém giết cùng đối thủ rồi, làm giảm đi không ít chuyện cho nàng. “Các hạ, mục đích ngươi là vì Tàn Hoa Bí Lục, vậy sao phải ra tay với Chiến gia và Long gia? Bọn họ vô tội!” “Vô tội? Nghe nói, lúc Tàn Hoa Bí Lục mất tích, Chiến gia và Long gia từng tiếp xúc với nó, ta cũng đành lần theo dấu vết như vậy thôi. Bọn họ muốn cứu hậu nhân của gia tộc thì phải lấy ra bí lục, còn nếu lấy không ra, vậy bí lục chỉ có thể ở trong tay Vân tộc mà thôi.” Nam tử vô cảm cười nhẹ, “Chỉ tiếc, ta nghĩ hết mọi biện pháp bức bọn họ đi vào khuôn khổ, vẫn không thể đưa bí lục ra, nhưng cũng chẳng sao, để đám Chiến gia và Long gia thay ta âm thầm trừ hoạn cũng được. . . . . .” “Hèn hạ!” Long Thiên Trạch khó có thể kiềm chế phẫn nộ trong lòng, cầm kiếm đáp xuống trước mặt nam tử mặc áo bào màu tro kia, kiếm phong nhắm thẳng vào đối thủ, “Ngươi vì tư lợi bản thân mà làm hại cả nhà ta vợ con ly tán, suýt nữa không còn ngày đoàn tụ, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, đòi lại một công đạo cho thê nhi!” “Long đại gia, ông có từng quên mình đã giết người nào không? Vì giữ vợ mình, đích thân ông đã giết một hài tử vô tội đấy thôi, chẳng lẽ quên rồi?” Lời nam tử mặc áo bào màu tro nói ra, mỗi chữ đều có thể giết người. Sắc mặt Long Thiên Trạch đại biến, đó là nỗi khổ riêng làm ông thường xuyên đau lòng, bây giờ lại bị hắn vạch trần trước mắt mọi người . . . . . . Người xem tại hiện trường rối rít xôn xao, nghị luận. “Cha, đừng bị lời của hắn mê hoăc, đầu sỏ là hắn, hắn mới là hung thủ giết người!” Long Thiên Tuyệt đi tới bên người phụ thân, cho ông sự khích lệ. Long Thiên Trạch nhìn thẳng mắt hắn một cái, lập tức thu lại tâm thần dao động, nhi tử đã tha thứ, cho dù trên lưng còn đeo đau lòng và tự trách, ông cũng có thể vui vẻ chịu đựng. Phía sau, Vân Khê âm thầm thu lò luyện đan và đan dược lại, cất bước đi tới chỗ hai phụ tử: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Nếu ta không nhớ lầm, ngươi từng ra lệnh thủ hạ tới Phiêu Miểu Địa phủ đúng không? Chỉ tiếc đám đó đều là một bang phế vật, có mệnh đi vào lại không mạng đi ra.” “Thật sự là một bang phế vật, đến chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong, cho dù bọn họ trở lại, cũng chỉ có đường chết!” Nam tử mặc áo bào màu tro vô tâm nói. “Quả là không có nhân tính!” Vân Khê cười lạnh. “Được rồi, muốn hỏi cũng đã hỏi, hiện tại đi theo ta thôi.” Nam tử kia lại mở miệng. “Đi theo ngươi? Sao ta phải đi?” Hắn quá tự đại rồi thì phải, nhiều cao thủ bao quanh như vậy, hắn còn có thể nói ra lời như thế, thật không biết hắn đến tột cùng dựa vào đâu? “Người ta muốn mang đi, chưa từng thất bại bao giờ.” Tuyệt đối tự tin. “Ngươi quá ngạo mạn rồi đấy!” Mấy người Hồng Liên đại nhân tức giận. Tên kia căn bản không đặt các nàng trong mắt! Đang tức giận vô cùng, sắc mặt bốn người đột nhiên biến hóa, mặt dần phát màu xanh đen, có dấu hiệu trúng độc. Chuyện gì đã xảy ra? Không chỉ bốn người đó, Vân Khê phát hiện cao thủ xung quanh, bao gồm cả cha con Long Thiên Tuyệt, khán giả bốn phía hội trường, đều xuất hiện trạng huống trúng độc như vậy. Cả hiện trường chỉ còn lại nàng và nam tử kia bình yên vô sự. Vân Khê biết, mình sở dĩ không trúng độc là bởi Tru Tiên đan trên người, mà đối phương lại qua mắt nàng, vô thanh vô tức thả độc phấn, khiến toàn trường đều trúng độc như vậy, có thể thấy độc tính này không phải hạng bình thường. Nếu nàng không có Tru Tiên đan, chỉ sợ cũng không thoát được một kiếp. Khó trách hắn có thể tự tin, một thân một mình xông vào hội trường. . . . . . Hèn hạ! Dùng độc! Như vậy, cho dù phòng ngự nghiêm mật hơn nữa, hiện tại cũng không kế khả thi. “Mau đưa giải dược ra!” Vân Khê rút kiếm nghênh đón. “Chỉ cần ngươi đi cùng ta, ta sẽ giao giải dược cho bọn họ.” Nam tử mặc áo bào màu tro nói. Vân Khê cười lạnh một tiếng, kiếm phong chuyển động, chỉ hướng lồng ngực đối phương: “Cần gì phải phiền phức như vậy? Chỉ cần đánh bại ngươi, trực tiếp cướp giải dược, vậy không phải đơn giản rồi sao?” “Bằng ngươi?” Nam tử kia tự phụ cười to, “Ngươi không phải đối thủ của ta.” Vân Khê cũng cười lớn: “Không sai, chỉ bằng một mình ta, đương nhiên không phải đối thủ của ngươi rồi, nhưng nếu ta có trợ thủ thì sao đây?” Nam tử híp mắt, lắc đầu nói: “Không thể nào, toàn bộ người trong hội trường đã trúng độc hết, ngươi không có trợ thủ đâu.” “Được, vậy hãy để cho ngươi chết được tâm phục khẩu phục.” Vân Khê hướng về không trung đánh ra ba chưởng. Ầm ầm ầm… Mặt đất đột nhiên rách ra một vết, các cao thủ không ngừng từ dưới đất lao lên, theo trang phục trên người, rõ ràng chính là nhóm cao thủ đứng đầu đến từ Vạn Hoàng học viện và Long gia. Đây mới là đòn sát thủ bí mật!

/732

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status