Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Q.6 - Chương 42 - Thư Truyền Vị

/732


Thân thủ cao ngất, tựa kiếm mà đứng, hắn đưa lưng về phía đại môn, dưới ánh nắng ban trưa rực rỡ, cả người như đắm chìm trong vạn dặm kim quang.

Vân Khê liếc một cái đã chuôi kiếm ấy, hơn một năm trước, nàng đã đưa nó cho Yến Vô Ngân mượn, Trảm Lãng kiếm!

Người đến là ai, nàng đã xác định rồi.

Hơn một năm trước, trong thủy lao ở Hoa gia, xiềng xích quấn thân, bóng lưng ám đen; còn bây giờ, thân hắn ngập giữa quang minh, tắm ánh mặt trời, cứ như đã đổi thành một người khác vậy.

Nhìn bóng lưng ấy, Vân Khê khẳng định, Yến Vô Ngân đã hoàn toàn thoát khỏi cừu hận rồi.

“Yến tiền bối, người lỡ hẹn nhiều đấy.”

Yến Vô Ngân xoay người lại, ánh mắt sáng lên, hắng giọng rồi phá lên cười: “Xin lỗi, xin lỗi! Thật là ta đã lỡ hẹn, giờ thì nguyên vật xin trả, nếu ngươi có cần cái gì, ta nguyện bồi thường.”

Tay hắn chuyển nhẹ Trảm Lãng kiếm, quyến luyến nhìn thoáng qua một cái rồi mới đưa Vân Khê. Bảo kiếm đã theo mình một năm, cũng có chút tình cảm.

Vân Khê suy tư, vốn đã định tặng Trảm Lãng kiếm cho hắn luôn, nhưng nghĩ lại, nếu hội tụ đủ mười viên linh châu thì có thể hợp thể thành một viên Cửu Chuyển linh châu, vậy mười thanh thượng cổ bảo kiếm thì sao? Nhưng nàng cũng tập hợp đủ, liệu có đưa đến hiệu quả kinh người như thế không nhỉ?

Nghĩ vậy, nàng thu kiếm trở lại. Hiện tại, Hoa gia căn bản đã không gượng dậy nổi, đại thù được báo, giữ lại Trảm Lãng kiếm cũng vô dụng, nhiều lắm cũng chỉ là cung phụng, hoặc đem đi cất giấu. Mà cường địch nàng gặp phải thì ngày càng nhiều, càng cần có kiếm bên cạnh.

“Tính toán vậy! Nói cái gì mà bồi thường chứ? Chờ hôm nào chúng ta mà chạy tới Hoa Tây thành, tiền bối mở cửa thu dưỡng là được rồi.”

Yến Vô Ngân kinh ngạc, cau mày đánh giá Vân Khê, ngữ khí quái dị nói: “Hình như ngươi thay đổi rất nhiều rồi. Nếu là trước kia, chắc chắn ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội như thế, hung hăng lừa gạt ta một phen mới đúng! Sao lại rộng rãi như hiện tại, trở nên thông tình đạt lý mất rồi?”

Vân Khê hắc tuyến, nàng khẳng khái một chút mà còn bị chất vấn nữa à, có còn thiên lý hay không đây?

“Ta đang làm tấm gương tốt cho con cái đấy! Đối với kẻ địch, kẻ ác nhân, cả những kẻ nhàm chán, đương nhiên phải hung hăng lừa gạt. Đối với bằng hữu và người mình, thỉnh thoảng khẳng khái một chút cũng được, phải không?”

Yến Vô Ngân hơi sững sờ, sau đó cất tiếng cười to: “Không sai! Người luôn thay đổi, chỉ cần theo hướng tốt thì hết thảy đều đáng giá! Hôm nay ta tới, ngoài việc trả kiếm, còn có một món đồ cần chuyển, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ hữu dụng với ngươi đấy.”

Vân Khê kinh ngạc, sau đó thì thấy hắn móc từ trong ngực ra một quyển sách vô cùng cũ kỹ, mặc dù vậy, nó được bảo quản rất tốt, không có sứt sẹo gì. Chỉ khổ nỗi, toàn bộ văn tự trên đó, Vân Khê không hiểu được!

“Quyển sách này ta tìm được trong Hoa gia, mà cũng chẳng biết nửa chữ cổ đại nào, nhưng nó là do Hoa gia lịch đại tổ tiên lưu lại. Cuốn sách này tên là 《Tường Thiên Hà đồ chí》, nghe nói bên trong cất giấu một bí mật động trời. Tổ tiên Hoa gia luôn điều tra mà vẫn không có kết quả gì. Lúc ta vừa nhận được nó đã suy ngẫm lại, rốt cuộc Tường Thiên là chỗ nào? Lấy bản đồ cả Long Tường đại lục ra, xem xét từng thành trấn, mỗi một vùng núi sông đều tìm kiếm một lần, cũng không có bất kỳ đầu mối nào.”

“Đại thù của ta đã báo, cuộc sống về sau, chỉ muốn đưa tộc nhân đi an cư lạc nghiệp, không muốn dính dáng đến ân oán và phân tranh giang hồ nữa, giữ lại quyển sách này cũng vô dụng. Lần này tới trả kiếm, nhân tiện mang nó theo tặng cho ngươi luôn, biết đâu có ích cũng nên.”

“《 Tường Thiên Hà đồ chí 》? Tên này nghe rất quen, tiếc là ta cũng không hiểu văn tự cổ đại, chờ có cơ hội, ta sẽ tìm cao nhân thỉnh giáo.” Vân Khê không có từ chối mà nhận lấy.

“Nếu chuyện đã xong xuôi, ta đây cáo từ trước.”

“Không vào ngồi một chút à?” Vân Khê nói.

“Không được. Ngày sau nếu đi qua Hoa Tây thành, nhớ báo ta một tiếng.” Yến Vô Ngân không dừng lại, tiêu sái xoay người rời đi.

Thù hận có thể làm một người trầm luân lạc lối, cũng có thể giúp một người tỉnh táo lại, tất cả chỉ trong một suy nghĩ mà thôi.

“Khê Nhi, nàng cầm cái gì vậy?” Long Thiên Tuyệt không biết từ khi nào đã tới phía sau nàng, chú ý tới cổ thư, tò mò nhận lấy, lật ra xem.

“Yến tiền bối lấy từ trong bảo tàng Hoa gia, nói là 《 Tường Thiên Hà đồ chí 》, nhưng trên bản đồ Long Tường đại lục không tìm được cái chỗ Tường Thiên này, kỳ quái thật. Hay nó là tên từ vạn năm trước, giờ đã bị sửa mất rồi?” Vân Khê suy đoán.

“Tường Thiên...... Tường Thiên...... Rất quen thuộc, giống như đã từng nghe thì phải.” Long Thiên Tuyệt nghiêng đầu, cẩn thận hồi tưởng, nhưng không nhớ ra nổi.

Vân Khê phụ họa: “Chàng cũng vậy ư? Ta vừa nghe cái tên đã thấy rất quen, như là nó quanh quẩn bên tai ấy, nhưng lại nghĩ mãi không ra.”

“Không sao, sau này chúng ta từ từ nghiên cứu.” Long Thiên Tuyệt ôn nhu cười nói, “Hiện tại, quan trọng nhất là Bách Lí viện trưởng, thương thế ông còn rất nghiêm trọng, chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp ông ấy hồi phục sớm lên.”

“Đại ca đã đem Bách Lí viện trưởng giấu chỗ nào vậy? Ta phải trực tiếp xem thương thế thì mới có thể đưa ra chẩn đoán cuối cùng được.” Vân Khê nói.

“Nàng theo ta.” Dưới sự hướng dẫn của Long Thiên Tuyệt, hai người tới chỗ Bách Lí Song, thì ra Vân Trung Thiên đã sớm chuyển Bách Lí viện trưởng tới Phủ Thành chủ, mà Thành chủ lại bí mật an trí phụ thân vào phòng của con gái. Cả Phủ Thành chủ, trừ Vân Trung Thiên và Thành chủ ra, không ai được biết điều này.

Vân Khê quan sát bệnh tình của Bách Lí viện trưởng, nhíu chặt mày: “Ngoại thương cũng không có gì, chỉ là trong cơ thể ông có chứa độc mãn tính!”

“Vân Khê cô nương, phụ thân ta trúng độc? Làm sao có thể? Các đại phu đều đã xem, không một người nào phát hiện có độc mà.” Thành chủ, Vân Trung Thiên, bao gồm cả Bách Lí viện trưởng, đều cực kỳ kinh ngạc.Bách Lí viện trưởng suy ngẫm trong chốc lát rồi nói: “Cô nương vừa nói như thế, lão phu cũng cảm thấy có cái gì không đúng. Nếu chỉ là ngoại thương, lão phu điều tức mấy ngày là có thể khôi phục. Vậy mà lần này, vận công điều tức kiểu gì cũng chỉ càng thấy thân thể vô lực, cẩn thận ngẫm lại, có lẽ trúng độc thật.”

“Loại độc này còn chưa phát tác hoàn toàn, nhưng nó ở trong thân thể, mỗi khi vận công điều tức thì khí tức đều bị nó chặn lại, không vận chuyển được. Hơn nữa, độc được tích lũy nhiều ngày, cũng sắp đến lúc phát bệnh ra. Ta đoán là đã tính toán hết thảy, chọn đúng thời cơ này để tìm người tới ám sát làm ông bị thương, thế là đủ để đạt mục đích...... Người này có tâm tư thật sâu a!” Vân Khê nói như vậy làm cho Bách Lí viện trưởng cau mày thật chặt, như chìm vào suy tư.

“Viện trưởng, ngài có nghĩ tới là ai muốn hại mình hay không?” Vân Trung Thiên nhạy cảm nhận ra thần sắc ông, hỏi tới.

Bách Lí viện trưởng vẫn nhíu mày, nhưng lắc đầu: “Chưa có bất kỳ căn cứ chính xác nào, lão phu không muốn oan uổng ai.”

“Viện trưởng, ngài cần gì phải che giấu? Người ta trăm phương ngàn kế như thế, tất nhiên có mưu đồ lớn, nếu Học viện Thiên Long phải chịu tổn thất nào, tâm huyết của ngài chẳng phải đã uổng phí rồi sao?” Vân Trung Thiên nói.

Bách Lí viện trưởng thở dài, vẫn lắc đầu: “Các ngươi đều ra ngoài đi! Trong lòng lão phu tự cân nhắc.” Nói xong, ông xoay mình, đưa lưng về phía ba người, không muốn tiếp tục trao đổi nữa.

Vân Trung Thiên, Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hết cách, đành tạm thời rời đi.

“Nhất định viện trưởng đã biết ai hại mình, nhưng ông cứ như vậy đấy, quá mức nhân từ.” Dọc đường đi, tâm tư Vân Trung Thiên có chút hoảng hốt.

“Đại ca, đừng quá lo lắng. Chúng ta sẽ tìm ra ai hạ độc với ám sát thôi. Về phần viện trưởng, ta sẽ tìm biện pháp luyện chế thuốc giải, chúng ta có thể giúp mà, không phải sao?” Vân Khê an ủi.

Vân Trung Thiên cười nhạt, vẫn chưa hoàn toàn thoải mái. Thời gian kế tiếp, mọi người đều bận rộn chuyện của Bách Lí viện trưởng, Vân Khê thì tập trung vào luyện chế đan dược. Không biết đã đả thảo kinh xà, hay đối phương chuẩn bị chu đáo mọi chuyện từ trước, mọi người không có được một tiến triển nào nữa.

Rốt cục, đến ngày mừng thọ Bách Lí viện trưởng, cả Học viện Thiên Long ồn ào, khí thế ngất trời.

Tân khách từ mười đại học viện lục tục vào chỗ, hạ lễ nâng vào từng rương lớn, có trưởng lão đặc biệt đứng ra, vừa ghi chép vừa cao giọng công bố.

“Học viện Côn Bằng xuất thủ thật lớn, tổng cộng có mười bảo vật, mỗi vật đều giá trị liên thành! Nghe nói hạ lễ lần này đều do phụ thân của Cừu Mộ Dã, Cừu gia chủ đặt mua. Cừu gia không hổ là gia tộc giàu có nhất Long Tường đại lục, học viện Côn Bằng có Cừu gia chủ làm hậu thuẫn, còn sợ không thịnh vượng sao?”

“Mà nói tới lễ vật keo kiệt nhất, nhất định đó là học viện Kim Sư rồi. Không biết bọn họ gặp vận rủi gì, kể từ khi ra Hoa Oánh Oánh rời khỏi, thanh danh và uy vọng ngày càng đi xuống, nghe nói bây giờ đã đến trình độ nhập không bằng xuất rồi. Hạ lễ lần này cũng chỉ có vài món bình thường, căn bản không còn mặt mũi gì luôn.”

“Ngươi nói có lạ không, năm trước keo kiệt nhất là học viện Dực Long, lần này thì ngược lại, hạ lễ người ta đưa tới còn gần bằng cả học viện Côn Bằng, mặc dù có cái phẩm chất không bằng, nhưng số lượng trên trăm, tuyệt đối chiếm ưu thế!”

“Đó là vì viện trưởng học viện Dực Long đang theo đuổi cháu gái của Bách Lí viện trưởng mà, đến sinh thần của ông ấy, muốn làm cháu rể tương lai, không cố gắng biểu hiện lấy lòng chắc?”

“Học viện Vạn Hoàng và học viện Thanh Lân thì sao? Bọn họ tặng cái gì vậy?”

“Tạm thời chưa rõ, nhưng hiện nay, ba viện trưởng của học viện Vạn Hoàng, học viện Thanh Lân và học viện Dực Long đều là người một nhà, người ta đưa cái gì, đưa kiểu gì, khẳng định đã thương lượng tốt rồi, sẽ không tranh đoạt danh tiếng của nhau đâu. Hầy, mười đại học viện thay đổi nhiều quá, gần như cái nào cũng đã đổi chủ, không biết bao giờ thì sẽ đến phiên học viện Thiên Long với học viện Bạch Hổ đây.”

“Nghe nói chỉ trong một hay hai tháng, toàn bộ học viện Thanh Lân, Dực Long, Kim Sư, Hạc Tiên, Tử Điêu và Ngân Xà đều đổi viện trưởng. Thiên Long và Bạch Hổ luôn là hai học viện có thực lực và uy vọng nhất trong mười đại học viện, một khi hai nơi này cũng đổi chủ, cả thế cục coi như đã phát sinh biến hóa đến long trời lỡ đất rồi còn gì. Đến lúc đó nhất định có trò hay để nhìn......”

Trong tiếng nghị luận, hai vợ chồng Vân Khê và Long Thiên Tuyệt đi tới, tìm vị trí của mình, đồng thời, cũng lưu ý động tĩnh toàn trường, thu hết lời nói của đám đông vào trong tai.

“Không ngờ trong một hai tháng đã xảy ra nhiều đại sự chúng ta không biết như vậy. Kim Sư, Hạc Tiên, Tử Điêu và Ngân Xà đã thay viện trưởng hết như vây, hiện giờ trong mười đại học viện, trừ học viện Thanh Lân của chàng và học viện Dực Long của Thiên Thần, chỉ còn mỗi Thiên Long và Bạch Hổ, Côn Bằng và Vạn Hoàng vẫn do lão viện trưởng chấp chưởng. Biến hóa quả là kinh người khiến người ta lo lắng.” Vân Khê thở dài, gần hai tháng qua, nàng rất ít quan tâm đến chuyện tình của học viện Vạn Hoàng, cho nên những học viện khác cũng không rõ. Giờ nghe những điều như vậy, không thể lập tức thích ứng được.

“Những chuyện này ta đã sớm biết rồi. Nghe nói bốn viện trưởng mới của học viện Kim Sư, học viện Hạc Tiên, học viện Tử Điêu và học viện Ngân Xà đều có lai lịch thần bí. Điểm giống nhau là những người đó mới vừa vào học viện không bao lâu, sau đó được các trưởng lão nhất trí ủng hộ, ngồi lên vị trí viện trưởng đó. Mỗi nơi đều có rất nhiều bất mãn, nhưng luôn bị đàn áp, đến nỗi trên giang hồ hầu như không nghe đến tin loạn của bọn họ. Lần ám sát Bách Lí viện trưởng này, ý niệm đầu tiên của ta là, không biết Học viện Thiên Long có dẫm vào vết xe đổ đó hay không nữa. Một khi Bách Lí viện trưởng ra đi, hoặc là trọng thương, các trưởng lão khác mà đồng loạt đề cử người thừa kế khác......” Long Thiên Tuyệt nói.

“Nghe chàng nói như vậy, mọi chuyện càng ngày hướng đến manh mối đó. Chỉ là, ta không hiểu được, vì sao Bách Lí viện trưởng không chịu tiết lộ người mà ông đã hoài nghi chứ? Chẳng lẽ cứ đợi đến khi bị hắn ta hãm hại, đẩy Học viện Thiên Long tới tình cảnh diệt vong, ông mới hoàn toàn tỉnh ngộ à?”

“Người có chí riêng, không thể cưỡng cầu. Chúng ta chỉ có thể làm hết khả năng của mình, rồi nghe theo thiên ý.”

Hai vợ chồng vừa đàm luận vừa đi tới chỗ ngồi. Quanh bọn họ còn có mấy vị trưởng lão cao tầng từ học viện Vạn Hoàng đến, bọn họ phụng mệnh viện trưởng đến chúc thọ tặng lễ, nhìn thấy vợ chồng Vân Khê, đều cung kính đứng dậy, hàn huyên thăm hỏi.

“Viện trưởng gần đây khỏe không?” Vân Khê tùy ý hỏi.

Một trưởng lão trong đó cất lời: “Viện trưởng đều mạnh khỏe! Nhân tiện, viện trưởng nhờ chuyển một phong thư cho ngài, mời xem.”

Vân Khê nhận lấy, mở ra xem một chút, nàng kinh ngạc: “Thư truyền vị?”

“Chuyện gì vậy?” Long Thiên Tuyệt hỏi.

Vân Khê qua một hồi mới khôi phục bình tĩnh, đem thư qua cho hắn, trầm giọng nói: “Viện trưởng nói trên thư, nếu thọ yến hôm nay phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, ta có thể dùng phong thư này, đại diện cho toàn bộ học viện Vạn Hoàng, lấy danh nghĩa học viện Vạn Hoàng để duy trì đại cục!”

Long Thiên Tuyệt nhanh chóng xem thư một lần, trở nên thâm trầm: “Ánh mắt Hàn viện trưởng thật độc đáo, hẳn là ông ấy cũng đã phát hiện ra dấu hiệu không tầm thường nào nên đưa lá thư tới để phòng ngừa!”

/732

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status