Thiên Tài Tướng sư

Chương 106: Mã lão tam

/915


- Diệp Thiên, sao lại thế? Bên ngoài gây chuyện với người ta à?

Nhìn thấy ngoài cửa, người thanh niên kia đã rời đi, Từ Chấn Nam bước tới sau Diệp Thiên, nói:

- Dù sao cũng cần đi ra đằng cửa Tây, anh đi cùng cậu, mẹ nó, nghĩ người thi đỗ trường Thanh Hoa đều là trẻ con hay sao?

Từ Chấn Nam xuất thân vốn là vùng có tiếng đầu gấu, tính tình cũng không thể khác, trừng mắt là có thể gây chuyện, chuyện ẩu đả ở trường học lại càng như cơm bữa.

Từ nhỏ Từ Chấn Nam đã có vóc người cao lớn, đương nhiên cũng không ít lần đánh đấm, nhưng đều là xung phong lên tuyến đầu chiến đấu, chỉ có điều lên đại học rồi, rốt cuộc không có cơ hội như thế mà thôi.

Nhìn thấy Từ Chấn Vam có vẻ hưng phấn, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Lão Đại, lát nữa anh cứ đưa Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đi đến phía ngoài rạp chiếu phim chờ em là được...

Bất kể là võ công hay là thuật pháp trên người, Diệp Thiên đều không muốn để cho người trong ký túc xá biết, dù sao bọn họ cùng nhau sống cũng chưa có bất kỳ chuyện gì lớn, biết được chưa chắc là chuyện tốt.

- Như vậy sao được, vừa rồi người nọ không phải đã nói rồi sao, đều là người giang hồ, một mình cậu đi nhất định sẽ bị hại, đi, cậu cứ yên tâm, có anh đây, năm ba người khỏi phải lo ...

Bởi vì Vệ Dung Dung, Từ Chấn Nam và Diệp Thiên quan hệ rất tốt, đương nhiên không chịu nhìn thấy hắn bị hại, nếu không khi Vệ Dung Dung biết được, nhất định sẽ nói hắn không nghĩa khí.

Hơn nữa Từ Chấn Nam cũng đã ngứa ngáy tay chân, đánh cầu nào có đã nghiền như đánh nhau, cảm giác từng quyền đánh trúng da thịt sau đó nghe được đối phương gào khóc thảm thiết, không phải thích bình thường.

- Ôi, em nói nhé, không nhất định phải đi đánh nhau, được, đừng lôi kéo em, em đi thay quần áo ...

Nhìn thấy Từ Chấn Nam sốt ruột hơn cả chính mình, Diệp Thiên dở khóc dở cười, anh bạn thân này có phải ở trường Thanh Hoa bị học nhiều quá nên có vấn đề hay không đây? Nghe được có người chắn cửa trường lại hưng phấn như vậy?

Nhìn đồng hồ, thời gian hẹn cùng Vệ Dung Dung các nàng còn hơn một giờ, Diệp Thiên thay quần áo cùng Từ Chấn Nam đi xe đạp ra cửa Tây, sớm một chút giải quyết vấn đề, cũng tránh cho Vu Thanh Nhã lo lắng.

Sau khi cất kỹ xe, Diệp Thiên cùng Từ Chấn Nam đi ra cổng trường, căn bản là không cần phải tìm, liếc mắt một cái liền thấy được vài người đứng ở đối diện trường học cùng hai chiếc xe xịn.

- Trời, lão Tam, cậu ... cậu gây ra chuyện gì với đám người này vậy?

Vừa ra khỏi cổng, Từ Chấn Nam đã bị ba tay đấm chuyên nghiệp kia hấp dẫn, ba người này tuy rằng dáng người không cao, nhưng rất khỏe mạnh, cổ và vai cũng hiện rõ cơ bắp, nhìn qua không khác gì những tảng đá.

Từ Chấn Nam cũng từng luyện võ, liếc mắt một cái đã nhìn ra, mấy người này tuyệt đối là luyện võ, đừng nói võ công cao thấp làm gì, đây không phải những người mình và Diệp Thiên có thể đối phó được.

- Anh nói này... Diệp Thiên, hay là chúng ta đừng đi ra ngoài, bọn họ không dám vào trường đánh người...

Tuy rằng Từ Chấn Nam nói nghĩa khí, nhưng bản thân lại không ngốc, nếu không cũng không thi đậu trường nào, chứ đừng nói trường Thanh Hoa. Tục ngữ nói hảo hán phải biết thời thế, chỉ cần bọn hắn không ra đi, tin rằng những người đó cũng không dám chạy tới trường học để đánh người.

- Tên đó, chính là cái thằng mặt trắng, hắn muốn mời Thanh Nhã khiêu vũ, bị em cự tuyệt, chắc là đến làm phiền thôi...

Diệp Thiên hất mặt sang hướng đối diện bĩu môi, cười nói:

- Lão Đại, không có chuyện gì, hay là anh ở đây đợi em nhé, em qua nói chuyện cùng bọn họ...

Diệp Thiên cũng thấy mấy người bên cạnh kia, chính hắn còn hiểu rõ hơn Từ Chấn Nam, hình thể đối phương, một trăm phần trăm là luyện võ quyền lâu năm, nhưng ở trong mắt Diệp Thiên, chỉ là cậy mạnh thôi.

- Ôi trời, cậu coi anh là cái gì? Đi, ở cổng trường học bọn hắn cũng không dám động thủ...

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam cắn chặt răng, sinh viên ấu đả bên đường ảnh hưởng rất xấu, hắn cũng không tin những người đó dám động thủ.

Hơn nữa, chuyện này có thể liên quan đến chuyện hạnh phúc tương lai của Diệp Thiên, về chuyện của con gái tuyệt đối không thể sợ.

- Đi thật á?

Diệp Thiên nhìn thoáng qua Từ Chấn Nam. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

- Nói nhảm, nếu bọn họ ra tay thật, cậu chạy nhanh vào trong trường nhé, hai chúng ta tách ra chạy...

Nói về kinh nghiệm đánh nhau của Từ Chấn Nam, thật sự là thực phong phú, ngay cả đường rút quân cũng rất xem trọng .

- Là tên tiểu tử kia, đã ra rồi, đã ra rồi...

Diệp Thiên nhìn thấy đám người Nhâm Kiện, Nhâm Kiện đứng ở đối diện cũng đã thấy được Diệp Thiên, cũng không biết anh bạn này là sợ hãi hay là kích động, lúc nói chuyện cả người đều đang run lên.

Nghe thấy Nhâm công tử nói vậy, Kỷ Nhiên đang đem một cái di động đời mới nhất ra chơi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, không khỏi ngây ra một lúc,

- Tiểu tử này, thật đúng là gan lớn, biết rõ có người chắn ở cổng trường còn dám ra đây...

- Nhâm công tử, nơi này không tiện ra tay, lát nữa có thể dụ hắn qua bên ngõ nhỏ kia không?

Mấy tay đấm kia nhìn thấy nhân vật chính đến đây, cũng sôi nổi vây lại đây, người đầu trọc lóc và thấp kia cẩn thận đánh giá Từ Chấn Nam một phen, nói:

- Tiểu tử đó thân thể cũng mạnh, đánh dăm ba cái không được, nếu như hắn chạy về trường học, chúng ta cũng không có cách nào ...

Người này tên Mã Quân, ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, cùng tuổi Khâu Bát, đi ra tù, không có gì công việc đứng đắn, cùng Khâu Bát đi kiếm cơm ăn, bởi vì ở công ty đứng thứ ba về tuổi tác nên được gọi Lão tam, người bình thường đều gọi là Mã lão tam hoặc là Tam ca.

Mã lão tam từng vào tù, thông thường công việc như bảo kê sẽ không để cho hắn phụ trách, cho nên thường xuyên đành thuê kiếm sống, Khâu Bát cũng biết chuyện này, nhưng nể mặt người ta, cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Mặc dù nói lấy tiền của người ra rồi giúp người ta tiêu trừ tai họa, nhưng trong lòng Mã lão tam vẫn biết chừng mực, hắn cũng không dám làm lớn chuyện ở cổng trường học, cho nên cũng không kêu thêm đồng bọn, nghĩ ngay sẽ đánh cho người nọ sưng mặt một chút, khiến cho mấy công tử nhà giàu này được xả giận liền thôi.

Nghe được Mã lão tam nói vậy, Nhâm Kiện vội vàng nói:

- Tam ca, không phải người mà anh nói, là một người khác, chính là cái người hơi gầy một chút...

- Cái gì? Người bên cạnh kia?

Mã lão tam lúc này mới chuyển sự chú ý về phía Diệp Thiên, vừa nhìn thấy hắn không khỏi bĩu môi.

- Những con cái nhà giàu này thật sự là nhiều tiền, chỉ một người như thế, lại có thể chịu chi năm vạn đồng mời mình, nếu thật sự là ba người cùng tiến lên, không đánh chết đứa trẻ đó hay sao?

Nghĩ đến đây, Mã lão tam nghiêng đầu, nói với hai người bên cạnh:

- Đợi lát nữa ta kéo hắn vào chỗ ngõ nhỏ đó, hai người các cậu đừng động thủ ...

- Tam ca, chuyện này không cần anh ra tay, em đi là được, ba phút là xong, cam đoan khiến cho Nhâm công tử vừa lòng...

Đứng ở bên Mã lão tam, một người cũng nở nụ cười, nhìn bề ngoài, Diệp Thiên chỉ là cậu sinh viên mười tám mười chín tuổi, một cái tát cũng khiến hắn hoa mắt chóng mặt, xong chuyện.

- Kỷ đại ca, anh tìm tôi có việc gì?

Mấy người đang nói chuyện, Diệp Thiên và Từ Chấn Nam đã tới trước mặt, nhưng một tiếng xưng hô của Diệp Thiên, làm cho bọn họ và ngay cả là Kỷ Nhiên đều lặng đi một chút.

- Diệp... Diệp Thiên, thế này... sao lại ...

Được Diệp Thiên kêu một tiếng đại ca, nhìn lại Diệp Thiên với khuôn mặt non nớt, trong lòng Kỷ Nhiên không hiểu cái gì, nghĩ một chút, quay mặt về phía Nhâm Kiện, nói:

- Nhâm Kiện, cậu nói gây chuyện gì với cậu ta hả? Không biết hôm đó có phải chính bản thân cậu phát bệnh điên hay không, lại đến tìm cậu ta làm gì?

- Không phải cậu ta thì là ai vậy? Họ Kỷ kia, ở đây không có chuyện của anh, tránh ra đi!

Sau khi nhìn thấy Diệp Thiên, ác mộng mấy ngày qua của Nhâm Kiện tựa hồ lại quanh quẩn ở trong đầu hắn, còn muốn gây sự với Kỷ Nhiên, nhất thời ánh mắt đều đỏ lên, ồn ào với Kỷ Nhiên.

Nhâm Kiện vừa nói xong, Mã lão tam mấy người đều trợn tròn mắt, không hiểu kêu bọn họ chạy tới đánh người, chuyện này còn chưa lo liệu xong, lại nội chiến phe mình trước.

Lời đã nói ra khỏi miệng, Kỷ công tử cũng không còn nể mặt Nhâm Kiện nữa, quay mặt nhìn về phía Diệp Thiên, nói:

- Diệp Thiên, cậu trở về đi, không có việc gì , đừng để ý đến tên chó tính này ...

- Ha ha, Nhâm đại ca phải không?

Nghe được Kỷ Nhiên nói vậy, Diệp Thiên cười cười, nhìn Nhâm Kiện nói:

- Chúng ta có thể là có chút hiểu lầm? Hay là, qua bên kia nói chuyện nhỉ?

- Tiểu tử này có phải sợ quá mà bị choáng hay không?

Diệp Thiên vừa nói ra lời này, mấy người ở đây nhất thời đều nghi hoặc, rõ ràng người ta tới tìm hắn gây chuỵên, hắn lại còn hù theo, còn muốn tìm nơi hẻo lánh nói chuyện?

- Ta... Ta, ta và ngươi không hiểu lầm!

Khiến mọi người càng cảm thấy kinh ngạc chính là, Nhâm công tử tránh không dám nhìn vào mắt Diệp Thiên, đợi nửa ngày lại chỉ nghe một câu như vậy. Không có việc gì sao người ta lại đến tìm ngươi?

- Hay là chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi, Nhâm đại ca khẳng định có hiểu lầm gì tôi ..

Diệp Thiên cười tiến lên từng bước, đưa tay kéo ống tay áo Nhâm Kiện.

- Ngươi đừng kéo ta, Tam ca, đừng cho hắn kéo ta!!

Sau khi bị Diệp Thiên giữ chặt ống tay áo, Nhâm Kiện không kìm lòng được, nhớ tới những hình ảnh quỷ ma ở trong hoa viên đêm đó, người như nhũn ra, một tay giữ chặt tay người bên cạnh, trong miệng lại như sắp khóc nức nở.

- Thật là đồ vô dụng...

Tuy rằng trong lòng rất là khinh thường Nhâm Kiện, Mã lão tam vẫn tiến lên vài bước, đứng ở giữa Diệp Thiên và Nhâm Kiện, nói:

- Tiểu huynh đệ, hay là ... chúng ta từ từ nói chuyện?

Diệp Thiên nhìn thoáng qua Mã lão tam, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Được rồi, nhưng ... Nhâm đại ca cũng lại đây đi, không phải anh muốn tìm tôi sao?

Từ Chấn Nam nóng nảy, liền kéo Diệp Thiên lại,

- Diệp Thiên, không thể đi, có chuyện gì thì nói ở đây đi!

- Lão Đại, không có chuyện gì, Nhâm đại ca là người hiểu đạo lý, nơi này không nói rõ được, qua bên đó dễ nói hơn ...

Diệp Thiên cười vỗ vỗ bả vai Từ Chấn Nam, lại quay đầu đi đến con hẻm bên cạnh.

- Ôi, không được, Diệp Thiên...

Từ Chấn Nam đang muốn đi theo sau, hai người bên cạnh Mã lão tam đột nhiên lại đi lên, một trái một phải kẹp lấy hai cánh tay của hắn, Từ Chấn Nam tuy rằng không yếu, nhưng cũng giãy dụa không thoát ra được.

- Mẹ nó, lão tử liều mạng cùng chúng mày ...

Trong tình thế cấp bách, Từ Chấn Nam ra hai chưởng mạnh mẽ, đẩy hai người sang hai bên, nhưng nhìn lại vẫn thấy hai người đang đứng chặn ở trước mặt, Từ Chấn Nam biết mình không qua được, quay đầu liền chạy về trường học.


/915

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status