Cái gì là yến tiệc linh đình? Cái gì là làm quá mọi chuyện lên?? Hoàng Kỳ Ngân hôm nay rốt cuộc cũng biết rõ!!!
Tối hôm đó, sau khi thông qua buổi sát hạch trở về nhà, một bàn tiệc ăn mừng thành viên mới khoa trương xuất hiện trước mặt cô nàng một cách hoa hoa lệ lệ với các thành phần tiến hành bao gồm : Phụ trách thiết kế ý tưởng và nấu nướng- Lâm Uyển Nhu; chủ trì buổi tiệc- Dịch Vương Thiên Anh : ăn ké - Trọng Thiên Kì , Dương Bảo Nghi , Lâm Gia Tuệ , Vương Thiên Minh ; nhân chật chính - Hoàng Kỳ Ngân !!!
Xin cho một trần pháo tay thật nồng nhiệt !!
-_-|||
Người có vẻ hăng hái nhất chính là Lâm Uyển Nhu , cô nàng không ngừng lăng xa lăng xăng chạy hết chỗ này tới chỗ khác, không khí nhất thời trở nên náo nhiệt vô cùng . Mà Dịch Vương Thiên Anh không mặn không nhạt , chẵng phản đối cũng không chấp nhận , âm thầm dung túng cho tiểu muội nhà mình làm càng.
- " Chuyện. . . chuyện gì đang xảy ra vậy ? ” _ Hoàng Kỳ Ngân có chút không tiếp thu kịp, hướng Dịch Vương Thiên Anh hỏi .
Dịch Vương Thiên Anh nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng chả rõ, lắc đầu chỉ sang Lâm Uyển Nhu. Dương Bảo Nghi nhanh mồm nhanh mép, chưa đợi Lâm Uyển Nhu kịp mở miệng đã nhảy vào giới thiệu : “ Bọn mình đang mở tiệc ăn mừng ngày đầu tiên chúng ta ‘đại khai sát giới " ở trường này đó !! ”
- “ Đại khai sát giới ?? ” _ Hoàng Kỳ Ngân một đầu đầy dấu chấm hỏi, vô cùng khó hiểu. Bọn họ rốt cuộc đã làm cái gì gọi là " đại khái sát giới " a??
Lâm Gia Tuệ như nhìn ra được thắc mắc của cô nàng , tốt bụng mở miệng giải thích hộ : “ Chuyện giải quyết đám ruồi cái lớp chúng ta ấy mà ! ”
Hoàng Kỳ Ngân cái hiểu cái không ậm à ậm ừ , nhưng trong lòng vẫn còn chỗ thắc mắc : “ Chuyện đó thì có gì đáng ăn mừng chứ ? ” _ Không phải chỉ là một chuyện nhỏ dễ dàng hay sao ?
Lâm Uyển Nhu mặt đen như cái đít nồi lườm lườm đồng đội mới : “ Ăn mừng trước khi hấp hối , " có làm ma cũng làm ma no " khái niệm này cậu biết chứ ? Chúng ta gây chuyện công khai như vậy , ngày mai thế nào cũng vinh quang lên phòng hiệu trưởng uống nước trà . Chắc cậu không biết đâu , nước trà ở đó đắng kinh khủng , rất khó uống ” _ Vừa nói vừa không quên nhăn mũi phụ họa.
Trọng Thiên Kì chen vào : “ Hừ ! , cậu không muốn uống ? Lần nào cũng giành luôn phần của mình mà còn dám ở đó chê này chê nọ ?. ”
Cô nàng nào đó rất uất ức trề môi : “ Ngồi ở trong đó lần nào cũng hơn bốn tiếng đồng hồ , không uống cho chết khát à ? Mình đây là vạn bất đắc dĩ ! Vạn bất đắc dĩ a !!!”
- “ Ngụy biện ” _ Chàng trai trẻ rất không nễ mặt phun ra hai chữ, phía bên kia , Hoàng Kỳ Ngân và Dịch Vương Thiên Anh hoàn toàn hóa đen .
- “ Dủ chưa ?? ” _ Dịch Vương Thiên Anh giọng nói như vang lên từ tầng thứ mười tám của địa ngục , vừa ra lệnh vừa lườm hai cô cậu nào đó . Lâm Uyển Nhu vốn còn đang muốn đấu võ mồm với Trọng Thiên Kì tiếp , thức thời im re .
Đại tỷ thật là không công bằng , cô đây uất ức ! Tại sao không đợi lúc cô mắng tên kia rồi hãy nói , làm hại cô bây giờ uất ức mà chỉ biết nghẹn lại trong họng không dám hó hé. . . cuộc sống thật mất hết ý nghĩa , thật muốn giết người. . .
Dịch Vương Thiên Anh không lên tiếng , nhìn vẽ mặt tâm không cam, tình không nguyện của Lâm Uyển Nhu , chẳng mặn chẳng nhạt phun ra một câu : “ Đang mắng thầm ai đấy?”
- “ Nào có nào có !! ” _ Lâm Uyển Nhu giật thoắt mình, nhảy tưng tưng không ngừng xua tay lắc đầu . Trọng Thiên Kì dùng ánh mắt bắn qua cô một thông điệp : " Có tật giật mình !! ".
Nô nức nhộn nhịp - đây chính là cụm từ dùng để diễn tả tình hình hiện tại , trên bàn trong phòng ăn tràn đầy những thức ăn và thức ăn , Lâm Uyển Nhu lộn xộn rót rượu Tây và bia cho mọi người , còn bản thân mình lại ngang nhiên uống. . . nước ngọt có ga !!
Cái này không thể trách cô nàng được, là do đại tỷ thật quá thương cái tiểu muội này , đám năm người còn lại không ngừng mời rượu Lâm Uyển Nhu nhưng đều bị Dịch Vương Thiên Anh giữa đường chặn lại , mà người bi thảm không ai tả hết , oan ức , em ghẻ . . . Lâm Gia Tuệ thật sự không còn gì đau lòng hơn, ai mời Lâm Uyển Nhu một li , li đó sẽ phi thường dưới áp lực mạnh mẽ của người nào đó bay đến miệng cô.
Đúng là khóc không ra nước mắt nha. . .
Người bi thảm thứ hai phải kể tới Hoàng Kỳ Ngân- ma mới. Năm người, trừ Dịch Vương Thiên Anh, ai ai cũng lấy cớ chúc mừng cô nàng gia nhập nhóm mà ép rượu, ép đến cô nàng uống thành cái bộ dạng mặt đỏ tai hồng vô cùng . . . ặc. . . vô cùng khoa trương !!
Mà ham hố nhất sau Lâm Uyển Nhu còn ai khác ngoài hai anh chàng già không bỏ nhỏ không tha, tu bia như rồng hút nước. . ừng ực uống không ngừng.
Dương Bảo Nghi càng hăng say hơn , bao nhiêu rượu tây đều do một mình cô nàng độc chiếm , tu sạch sành sanh.
- “ Vừa sức thôi , đừng quên ngày mai còn đi học !! ” _ Dịch Vương Thiên Anh là người uống ít nhì cũng là người tỉnh táo nhất.
- “ Biết !! ” _ Cả đám sáu tên còn lại đồng thanh hô vang dội , hô xong lại ai cầm li người đó uống tiếp . Dịch Vương Thiên Anh đen mặt đứng dậy bỏ về phòng , không thèm nói thêm tiếng nào . Lâm Uyển Nhu chân chó định chạy theo , thật không may bị năm tên kia kéo lại : “ Định chạy đi đâu ?? ” _ Trọng Thiên Kì gian manh cười he he không ngừng , bắt lấy khủy tay cô nàng lôi tới chỗ bàn tiệc với một âm mưu hết sức to lớn .
- “ Phải ! Không có đại tỷ ở đây xem cậu làm sao tiếp tục uống nước ngọt !! ” _ Lâm Gia Tuệ- kẻ bị hại vô cùng vui sướng khi người gặp họa sắn tay áo chuẩn bị trả thù . Lâm Uyển Nhu học bộ dáng thường ngày của Dịch Vương Thiên Anh, không mặn không nhạt cười lạnh mấy tiếng : “ Cậu thử xem, nếu cậu nghỉ mình sẽ say đến mức không chạy nổi lên phòng tỷ ấy trong cả tuần này thì cậu cứ tự nhiên ! ” _Nói xong còn làm ra vẻ bất lực nhún nhún vai .
Lâm Gia Tuệ tức nghẹn một họng, không nói nổi thành lời . Ay nha , xem xem , bọn cô bị Dịch Vương Thiên Anh hành hạ đến mức ngay cả cái bản sao của tỷ ta cũng có thể hù dọa thành cái dạng này.
Trọng Thiên Kì thì khác, thường ngày đấu khẩu với Lâm Uyển Nhu riết quen, hoàn toàn không để bộ dáng của cô vào mắt : “ Mình dám ! ”
- “ Hừ hừ !! ” _Lâm Uyển Nhu chã thèm để ý đến anh chàng làm gì , hất mặt lên trời .
Trọng Thiên Kì không nhanh không chậm cầm ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ đô sóng sánh tiến đến sát đến Lâm Uyển Nhu , lắc lắc cái li : “ Cô em , chúng ta. ... .”
- “ Chết cậu đi !! ”_ Lâm Uyển Nhu không đợi anh chàng nói hết câu , dồn hết sức lực dẫm lên chân anh chàng, nhưng vì đang mang dép lê trong nhà nên uy lực không mạnh lắm. Cái câu hắn nói, từ khi quen biết cô nghe qua hơn năm chục lần có thừa rồi ! Nguyên văn chính là. . . Cô em, chúng ta cùng nhau vui vẻ một chút đi !!
Vui cả họ nhà hắn ! Cái đồ bỏ nọc giống, con bò đực thời tiền mãn kinh. . .Ặc,. . . nhầm !!
Trọng Thiên Kì rít không khí qua kẽ răng , trừng mắt cô bạn không - được - thùy - mị - cho - lắm nhà mình : “ Cậu. . .Lâm Uyển Nhu , cái đồ không biết tốt xấu !! ”
- “ Mình đây chính là rất biết phân biệt , cậu xấu nhất ! Xấu ! Xa ! Nhất ! ” _Lâm Uyển Nhu thản nhiên quăng lại một câu , sau đó nhanh như bay quay người chạy lên phòng mình . Bỏ lại dưới lầu một bộ mặt còn thối hơn so với trứng thối.
*******************
Hai người rời đi , trên bàn tiệc không khí cũng không bớt náo nhiệt cho lắm , hơn hai tiếng sau, năm người mới giải tán , phòng Trọng Thiên Kì và Vương Thiên Minh khá gần nhau nên đi cùng : “ Này ! Thiên Kì, cậu học thuật phân thân ở đâu vậy ?? ” _Người hỏi câu này là Vương Thiên Minh.
Người nào đó cũng say bí tỉ , lắc lư a lắc lư : “ Cậu. . . sao thân hình của Vương Thiên Minh mà cái mặt y như . . . con cún lúc trước mình nuôi vậy ?? ”
Dương Bảo Nghi cùng hai cô nàng còn lại đi sau lưng Trọng Thiên Kì và Vương Thiên Minh, thuận miệng tranh cãi : “ Rõ ràng là một con khỉ to , cậu nhìn như thế nào thành ra chó cún ? Cậu say như con chuột trong ống nghiệm rồi !!! Nhưng mà. . . quái ! Sao cái giọng của ông xã nhà mình cứ phát ra đâu đây ấy nhỉ ??. ”
Vương Thiên Minh : (눈‿눈)
Hai người mới say đó !!! *gào thét ing~~~*
Năm người đi cùng đi, đi như thế nào chỉ còn lại bốn người cũng không hay biết. . .
******************
Nữa đêm hôm đó , Lâm Uyển Nhu thức dậy trong hơi ke (Mãn Tâm : Cảm giác tự sĩ nhục chính là đây !! ) cô nàng cảm thấy cổ họng rang rát , khô khốc không thoải mái. . . ừm , nhất định do lúc tối uống quá nhiều nước ngọt rồi !
Thế là cô nàng đi dạo quanh một vòng, phát hiện phòng mình chẳng còn tí nước nào sót lại , quyết định sang mấy phòng kế bên xin nước . Vốn dĩ chỉ cần quẹo trái liền đến được phòng khác , nhưng cô nàng nào đó ý thức mơ hồ quẹo phải , đi lên cầu thang, nhìn một lát mới phát hiện mình đi nhầm nhưng lười vòng lại , quyết định đi thẳng lên phòng đại tỷ nhà mình , giữa đường còn không cẩn thận đạp lên thứ gì đó chắn ngang qua , nhém chút ụp mặt xuống đất .
Không quan tâm. . . .
Tối hôm đó, sau khi thông qua buổi sát hạch trở về nhà, một bàn tiệc ăn mừng thành viên mới khoa trương xuất hiện trước mặt cô nàng một cách hoa hoa lệ lệ với các thành phần tiến hành bao gồm : Phụ trách thiết kế ý tưởng và nấu nướng- Lâm Uyển Nhu; chủ trì buổi tiệc- Dịch Vương Thiên Anh : ăn ké - Trọng Thiên Kì , Dương Bảo Nghi , Lâm Gia Tuệ , Vương Thiên Minh ; nhân chật chính - Hoàng Kỳ Ngân !!!
Xin cho một trần pháo tay thật nồng nhiệt !!
-_-|||
Người có vẻ hăng hái nhất chính là Lâm Uyển Nhu , cô nàng không ngừng lăng xa lăng xăng chạy hết chỗ này tới chỗ khác, không khí nhất thời trở nên náo nhiệt vô cùng . Mà Dịch Vương Thiên Anh không mặn không nhạt , chẵng phản đối cũng không chấp nhận , âm thầm dung túng cho tiểu muội nhà mình làm càng.
- " Chuyện. . . chuyện gì đang xảy ra vậy ? ” _ Hoàng Kỳ Ngân có chút không tiếp thu kịp, hướng Dịch Vương Thiên Anh hỏi .
Dịch Vương Thiên Anh nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng chả rõ, lắc đầu chỉ sang Lâm Uyển Nhu. Dương Bảo Nghi nhanh mồm nhanh mép, chưa đợi Lâm Uyển Nhu kịp mở miệng đã nhảy vào giới thiệu : “ Bọn mình đang mở tiệc ăn mừng ngày đầu tiên chúng ta ‘đại khai sát giới " ở trường này đó !! ”
- “ Đại khai sát giới ?? ” _ Hoàng Kỳ Ngân một đầu đầy dấu chấm hỏi, vô cùng khó hiểu. Bọn họ rốt cuộc đã làm cái gì gọi là " đại khái sát giới " a??
Lâm Gia Tuệ như nhìn ra được thắc mắc của cô nàng , tốt bụng mở miệng giải thích hộ : “ Chuyện giải quyết đám ruồi cái lớp chúng ta ấy mà ! ”
Hoàng Kỳ Ngân cái hiểu cái không ậm à ậm ừ , nhưng trong lòng vẫn còn chỗ thắc mắc : “ Chuyện đó thì có gì đáng ăn mừng chứ ? ” _ Không phải chỉ là một chuyện nhỏ dễ dàng hay sao ?
Lâm Uyển Nhu mặt đen như cái đít nồi lườm lườm đồng đội mới : “ Ăn mừng trước khi hấp hối , " có làm ma cũng làm ma no " khái niệm này cậu biết chứ ? Chúng ta gây chuyện công khai như vậy , ngày mai thế nào cũng vinh quang lên phòng hiệu trưởng uống nước trà . Chắc cậu không biết đâu , nước trà ở đó đắng kinh khủng , rất khó uống ” _ Vừa nói vừa không quên nhăn mũi phụ họa.
Trọng Thiên Kì chen vào : “ Hừ ! , cậu không muốn uống ? Lần nào cũng giành luôn phần của mình mà còn dám ở đó chê này chê nọ ?. ”
Cô nàng nào đó rất uất ức trề môi : “ Ngồi ở trong đó lần nào cũng hơn bốn tiếng đồng hồ , không uống cho chết khát à ? Mình đây là vạn bất đắc dĩ ! Vạn bất đắc dĩ a !!!”
- “ Ngụy biện ” _ Chàng trai trẻ rất không nễ mặt phun ra hai chữ, phía bên kia , Hoàng Kỳ Ngân và Dịch Vương Thiên Anh hoàn toàn hóa đen .
- “ Dủ chưa ?? ” _ Dịch Vương Thiên Anh giọng nói như vang lên từ tầng thứ mười tám của địa ngục , vừa ra lệnh vừa lườm hai cô cậu nào đó . Lâm Uyển Nhu vốn còn đang muốn đấu võ mồm với Trọng Thiên Kì tiếp , thức thời im re .
Đại tỷ thật là không công bằng , cô đây uất ức ! Tại sao không đợi lúc cô mắng tên kia rồi hãy nói , làm hại cô bây giờ uất ức mà chỉ biết nghẹn lại trong họng không dám hó hé. . . cuộc sống thật mất hết ý nghĩa , thật muốn giết người. . .
Dịch Vương Thiên Anh không lên tiếng , nhìn vẽ mặt tâm không cam, tình không nguyện của Lâm Uyển Nhu , chẳng mặn chẳng nhạt phun ra một câu : “ Đang mắng thầm ai đấy?”
- “ Nào có nào có !! ” _ Lâm Uyển Nhu giật thoắt mình, nhảy tưng tưng không ngừng xua tay lắc đầu . Trọng Thiên Kì dùng ánh mắt bắn qua cô một thông điệp : " Có tật giật mình !! ".
Nô nức nhộn nhịp - đây chính là cụm từ dùng để diễn tả tình hình hiện tại , trên bàn trong phòng ăn tràn đầy những thức ăn và thức ăn , Lâm Uyển Nhu lộn xộn rót rượu Tây và bia cho mọi người , còn bản thân mình lại ngang nhiên uống. . . nước ngọt có ga !!
Cái này không thể trách cô nàng được, là do đại tỷ thật quá thương cái tiểu muội này , đám năm người còn lại không ngừng mời rượu Lâm Uyển Nhu nhưng đều bị Dịch Vương Thiên Anh giữa đường chặn lại , mà người bi thảm không ai tả hết , oan ức , em ghẻ . . . Lâm Gia Tuệ thật sự không còn gì đau lòng hơn, ai mời Lâm Uyển Nhu một li , li đó sẽ phi thường dưới áp lực mạnh mẽ của người nào đó bay đến miệng cô.
Đúng là khóc không ra nước mắt nha. . .
Người bi thảm thứ hai phải kể tới Hoàng Kỳ Ngân- ma mới. Năm người, trừ Dịch Vương Thiên Anh, ai ai cũng lấy cớ chúc mừng cô nàng gia nhập nhóm mà ép rượu, ép đến cô nàng uống thành cái bộ dạng mặt đỏ tai hồng vô cùng . . . ặc. . . vô cùng khoa trương !!
Mà ham hố nhất sau Lâm Uyển Nhu còn ai khác ngoài hai anh chàng già không bỏ nhỏ không tha, tu bia như rồng hút nước. . ừng ực uống không ngừng.
Dương Bảo Nghi càng hăng say hơn , bao nhiêu rượu tây đều do một mình cô nàng độc chiếm , tu sạch sành sanh.
- “ Vừa sức thôi , đừng quên ngày mai còn đi học !! ” _ Dịch Vương Thiên Anh là người uống ít nhì cũng là người tỉnh táo nhất.
- “ Biết !! ” _ Cả đám sáu tên còn lại đồng thanh hô vang dội , hô xong lại ai cầm li người đó uống tiếp . Dịch Vương Thiên Anh đen mặt đứng dậy bỏ về phòng , không thèm nói thêm tiếng nào . Lâm Uyển Nhu chân chó định chạy theo , thật không may bị năm tên kia kéo lại : “ Định chạy đi đâu ?? ” _ Trọng Thiên Kì gian manh cười he he không ngừng , bắt lấy khủy tay cô nàng lôi tới chỗ bàn tiệc với một âm mưu hết sức to lớn .
- “ Phải ! Không có đại tỷ ở đây xem cậu làm sao tiếp tục uống nước ngọt !! ” _ Lâm Gia Tuệ- kẻ bị hại vô cùng vui sướng khi người gặp họa sắn tay áo chuẩn bị trả thù . Lâm Uyển Nhu học bộ dáng thường ngày của Dịch Vương Thiên Anh, không mặn không nhạt cười lạnh mấy tiếng : “ Cậu thử xem, nếu cậu nghỉ mình sẽ say đến mức không chạy nổi lên phòng tỷ ấy trong cả tuần này thì cậu cứ tự nhiên ! ” _Nói xong còn làm ra vẻ bất lực nhún nhún vai .
Lâm Gia Tuệ tức nghẹn một họng, không nói nổi thành lời . Ay nha , xem xem , bọn cô bị Dịch Vương Thiên Anh hành hạ đến mức ngay cả cái bản sao của tỷ ta cũng có thể hù dọa thành cái dạng này.
Trọng Thiên Kì thì khác, thường ngày đấu khẩu với Lâm Uyển Nhu riết quen, hoàn toàn không để bộ dáng của cô vào mắt : “ Mình dám ! ”
- “ Hừ hừ !! ” _Lâm Uyển Nhu chã thèm để ý đến anh chàng làm gì , hất mặt lên trời .
Trọng Thiên Kì không nhanh không chậm cầm ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ đô sóng sánh tiến đến sát đến Lâm Uyển Nhu , lắc lắc cái li : “ Cô em , chúng ta. ... .”
- “ Chết cậu đi !! ”_ Lâm Uyển Nhu không đợi anh chàng nói hết câu , dồn hết sức lực dẫm lên chân anh chàng, nhưng vì đang mang dép lê trong nhà nên uy lực không mạnh lắm. Cái câu hắn nói, từ khi quen biết cô nghe qua hơn năm chục lần có thừa rồi ! Nguyên văn chính là. . . Cô em, chúng ta cùng nhau vui vẻ một chút đi !!
Vui cả họ nhà hắn ! Cái đồ bỏ nọc giống, con bò đực thời tiền mãn kinh. . .Ặc,. . . nhầm !!
Trọng Thiên Kì rít không khí qua kẽ răng , trừng mắt cô bạn không - được - thùy - mị - cho - lắm nhà mình : “ Cậu. . .Lâm Uyển Nhu , cái đồ không biết tốt xấu !! ”
- “ Mình đây chính là rất biết phân biệt , cậu xấu nhất ! Xấu ! Xa ! Nhất ! ” _Lâm Uyển Nhu thản nhiên quăng lại một câu , sau đó nhanh như bay quay người chạy lên phòng mình . Bỏ lại dưới lầu một bộ mặt còn thối hơn so với trứng thối.
*******************
Hai người rời đi , trên bàn tiệc không khí cũng không bớt náo nhiệt cho lắm , hơn hai tiếng sau, năm người mới giải tán , phòng Trọng Thiên Kì và Vương Thiên Minh khá gần nhau nên đi cùng : “ Này ! Thiên Kì, cậu học thuật phân thân ở đâu vậy ?? ” _Người hỏi câu này là Vương Thiên Minh.
Người nào đó cũng say bí tỉ , lắc lư a lắc lư : “ Cậu. . . sao thân hình của Vương Thiên Minh mà cái mặt y như . . . con cún lúc trước mình nuôi vậy ?? ”
Dương Bảo Nghi cùng hai cô nàng còn lại đi sau lưng Trọng Thiên Kì và Vương Thiên Minh, thuận miệng tranh cãi : “ Rõ ràng là một con khỉ to , cậu nhìn như thế nào thành ra chó cún ? Cậu say như con chuột trong ống nghiệm rồi !!! Nhưng mà. . . quái ! Sao cái giọng của ông xã nhà mình cứ phát ra đâu đây ấy nhỉ ??. ”
Vương Thiên Minh : (눈‿눈)
Hai người mới say đó !!! *gào thét ing~~~*
Năm người đi cùng đi, đi như thế nào chỉ còn lại bốn người cũng không hay biết. . .
******************
Nữa đêm hôm đó , Lâm Uyển Nhu thức dậy trong hơi ke (Mãn Tâm : Cảm giác tự sĩ nhục chính là đây !! ) cô nàng cảm thấy cổ họng rang rát , khô khốc không thoải mái. . . ừm , nhất định do lúc tối uống quá nhiều nước ngọt rồi !
Thế là cô nàng đi dạo quanh một vòng, phát hiện phòng mình chẳng còn tí nước nào sót lại , quyết định sang mấy phòng kế bên xin nước . Vốn dĩ chỉ cần quẹo trái liền đến được phòng khác , nhưng cô nàng nào đó ý thức mơ hồ quẹo phải , đi lên cầu thang, nhìn một lát mới phát hiện mình đi nhầm nhưng lười vòng lại , quyết định đi thẳng lên phòng đại tỷ nhà mình , giữa đường còn không cẩn thận đạp lên thứ gì đó chắn ngang qua , nhém chút ụp mặt xuống đất .
Không quan tâm. . . .
/10
|