Bọn người Dịch Vương Thiên Anh , sau khi biết Hoàng Kỳ Ngân đi bộ liền ngỏ ý muốn đưa cô về , Hoàng Kỳ Ngân do dự một lát cuối cùng cũng gật đầu , thế là Dịch Vương Thiên Anh , Lâm Uyển Nhu , Dương Bảo Nghi , Vương Thiên Minh , Trọng Thiên Kỳ cùng Hoàng Kỳ Ngân bỏ mặt Lâm Gia Tuệ vẫn đang ôm đầu đi phía sau ( lí do ở cuối chương 4 ) , vui vẽ cùng nhau hướng đến nơi đỗ xe .
Trên chiếc Audi màu đen bảy chổ quen thuộc , một chổ trống cuối cùng cũng được cô bạn mới lắp đầy .
Trên suốt đường đi , không khí trong xe khuyên náo vô cùng .
Đến một ngã rẽ chỉ dành cho xe hai bánh , chiếc xe sang trọng của bọn người Dịch Vương Thiên Anh buộc phải dừng lại .
Hoàng Kỳ Ngân xuống xe , vẫy tay với sáu người còn lại : - " Về cẩn thận ! " .
- " Tạm biệt ! " _ Ba đứa con gái trong xe , trừ Dịch Vương Thiên Anh đều hồ hỡi vẫy tay lại .
Hoàng Kỳ Ngân từ từ đi vào ngỏ nhỏ nhà mình , mà bên này Vương Thiên Minh cứ mãi lèm bèm :
- " Con bà nhà nó ! Thiên Anh ! Mai cậu cho người đến đập nát cái đường củ kỹ này đi , xây lại cái to to á , nhỏ quá không quay đầu xe được ! " .
- " Đi chết đi ! Kỹ thuật lái xe của ngươi quá tệ thì có ! " _ Trọng Thiên Kì _ người bị giành mất chức tài xế khinh bỉ lừ mắt .
- " Câm mồm ! " _ Dương Bảo Nghi ở dưới thò tay lên đánh vào đầu Thiên kỳ _ " Ai cho phép ngươi mắng mỏ chồng bà? " _ Trọng Thiên Kì dùng ánh mắt " người đồng hương " nhìn Lâm Gia Tuệ , ôi ôi ! Có một đứa bạn trong sắc khinh bạn như vậy quả thật là một điều vô cùng bất hạnh a~ ! .
Đột nhiên , từ con ngỏ nhỏ lúc nãy Hoàng Kỳ Ngân quẹo vào truyền đến một loạt tiếng chửi bới , tiếng đồ đạt bị quăng lung tung , tiếng khóc thút thít , cãi vã.... trong đó có cả giọng của Hoàng Kỳ Ngân .
Lâm Uyển Nhu nhíu mày nhìn Dịch Vương Thiên Anh , chỉ thấy tỷ tỷ của cô gật đầu một cái .
Lâm Uyển Nhu kéo tay Dịch Vương Thiên Anh , bỏ mặt bốn người còn lại vẫn đang mãi mê cãi nhau trên xe , đi một mạch vào ngỏ .
Bốn người Lâm Gia Tuệ , Dương Bảo Nghi , Dương Thiên Minh và Trọng Thiên Kì sau khi cãi nhau õm tỏi một hồi , nhìn qua nhìn lại ... Ủa ! Tỷ tỷ và Nhu độc miệng đi đâu mất rồi ? .
Lâm Uyển Nhu cùng Dịch Vương Thiên Anh nối đuôi nhau đi một mạch đến nơi phát ra tiếng động .
Chỉ thấy một màn gà bay chó sủa , một người phụ nữ có vẻ là mẹ của Hoàng Kỳ Ngân , một tay chống nạnh , tay còn lại chỉa chỉa lên trán của Hoàng Kỳ Ngân , miệng không ngừng phun lửa .
- " Cái thứ con gái không biết điều , tao sinh mày ra , nuôi mày đến từng này tuổi đầu , mới xin mày có chút tiền lẽ đã kêu ca này nọ .... m ..m..m ! " - Mỗi chử mày còn tiện tay xán cho cô một bạt tay nhán lửa .
Lâm Uyển Nhu bất bình bay lại , đẩy Hoàng Kỳ Ngân ra , chụp luôn cánh tay đang vung lên của bà tay hất sang một bên .
Bà già đen mặt nhìn hai vị khách không mời mà đến : _ " Tụi bây là ai ? Sao dám can thiệp vào chuyện của gia đình tao hả ?! " .
- " Chúng tôi là bạn của con bà ! " . _ Lâm Uyển Nhu hất mặt _ " Bà làm gì mà đành Kỳ Ngân ? " .
- " Chuyện Gia đình tao , mày can thiệp vào làm cái quái gì ? Còn nữa , con tao , tao đánh thì liên quan gì đến bọn mày ? Tao nuôi nó lớn như vậy nó cũng không biết đem tiền về nuôi tao và em gái nó ? Đi học ăn được sao ??? " .
- " Đem tiền về cho mẹ để mẹ đi cờ bạc sao ? Tiền là của ba cho con , con cũng đâu có xài tiền của mẹ , còn nữa , đứa mà mẹ nói là em gái con á , đi gây chuyện cho con còn chưa đủ hay sao ? " _ Ba cô chính là vì bị hai người gọi là vợ là con gái út này làm cho chán nản mới ra nước ngoài làm ăn không về nữa .
Lâm Uyển Nhu nhìn Dịch Vương Thiên Anh , lại nhìn bà già miệng phun ra lửa kia :
- " Bà cần tiền ? " _ Nếu vậy thì dể giải quyết rồi ! " .
- " Phải ! Tao là đang cần tiền đó ! Không có tiền thì đừng ở đây nói nhảm " .
Lâm Uyển Nhu và Dịch Vương Thiên Anh cùng nhau cười nhếch mép , sao đó Uyển Nhu liền hồ hởi móc di động ra .
Trên xe , Dương Bảo Nghi nhận điện thoại :
- " Alô "
- " Ngươi cùng bọn kia mau ra ngân hàng , đem thẻ tín dụng rút một khoảng tiền càng nhiều càng tốt , sau đó liền mang vào nhà Kỳ Ngân cho ta ! cần gấp ! " .
Lâm Uyển Nhu nói xong cúp máy không để cho bên kia kịp mở miệng ú ớ gì .
Mà bà già kia sau khi nghe nhắc đến tiền , chân chó xum xoe , miệng phun lửa đột nhiên biến thành " chân chó mọc ngà voi " trong truyền thuyết :
- " Hahaha ! Mau vào trong , mau vào trong " .
Đúng lúc này , một cô ả khoảng 14 - 15 tuổi bước vào , không hề xem ai vào mắt , quăng cặp xuống nền gạch , hất cằm sai khiến Hoàng Kỳ Ngân :
- " Mau đem vào trong cho tôi "
Lâm Uyển Nhu chướng mắt , đá cặp táp của tiểu yêu kia bay ra cả thước :
- " Tự mà nhặt lấy , cưng không có tay chân , hay là bị thiểu năng tuần hoàn não ? " .
- " Mày là con nào , sao mày dám hả ? " .
Con nhóc bị chọc giận , phùng mang trợn mắt nhìn cô .
- " Nhào vô đây ?! " _ Lâm Uyển Nhu đưa ngón trỏ ngoắt ngoắt .
- " Kỳ Nhi " _ Bà già miệng rộng , chống nạnh , mắng đứa con gái cưng mất dạy nhà mình :
" Không được vô lễ ! "
Lại quay sang Hoàng Kỳ Ngân :
" Mau đi tiếp khách "
- " Không cần ! Chúng tôi muốn đưa Kỳ Ngân đi , bà ra giá đi , không cần dài dòng ! " .
Dịch Vương Thiên Anh một tay đút túi quần , một tay đặt lên vai kéo Lâm Uyển Nhu lại thì thầm vào tai cô :
- " Muội đang mặc váy đấy ! "
( vì Thiên Anh là Tomboy nên đương nhiên mặc đồng phục nam sinh , phong cách lúc nào cũng của con trai )
Lâm Uyển Nhu biết điều đứng ngay ngắn lại .
- " Có quần nha ! _ Còn không quên uất ức nhìn tỷ tỷ .
- " Nghiêm chỉnh ! " _ Dịch Vương Thiên Anh không nói nhiều , quay sang nhìn bà già khó ưa :- " Muốn bao nhiêu ? " .
- " Hahaha ! Các người nghĩ tôi đang bán con à ?. " _ Bà già khó ưa vỗ đùi đánh tét một cái .
- " Hử ? " _ Dịch Vương Thiên Anh nghiêng đầu 1 góc 45 độ , nhíu mi nhìn bà ta , không kiên nhẫn đáp lại : " Nhiều lời ! Vậy chắc là bà không cần " .
- " 100 triệu ! " _ Bà ta buông xuống nụ cười giả tạo , giơ ra một ngón tay lúc lắc .
- " OK ! " _Lâm Uyển Nhu không suy nghĩ liền gật đầu .
- " Sau này chuyện của nó không liên quan tới tôi ! " _ Bà già còn cẩn thận đưa ra điều kiện .
Lâm Uyển Nhu quay sang nhìn vẻ mặt đau lòng của Hoàng Kỳ Ngân, an ủi vỗ vỗ vai cô, lại quay sang bà già miệng rộng :
_ " OK ! sau này chuyện của bà và em gái cô ấy cũng không liên hệ gì đến Kỳ Ngân nhà chúng tôi ." _ Ba chữ " nhà chúng tôi " được cô cố ý nhấn mạnh. Tỏ rõ ranh giới giữa bọn họ.
- " Được ! Như vậy ... tiền đâu ? " .
- " Mẹ !!! " _ Hoàng Kỳ Ngân vô cùng đau khổ gọi một tiếng _ " Con không phải món hàng ! " .
Bà già không quan tâm , liếc mắt nhìn cô một cái : _ " Đừng có gọi tao ! Mày hả , còn thua cả món hàng , bán được mày bao nhiêu đó đã là may mắn cho mày rồi !."
Thế là Hoàng Kỳ Ngân hoàn toàn câm nín , quyết định xem như không có người mẹ này .
Đúng lúc đó , vài tiếng bước chân gấp gáp chạy lại .
- " Tỷ ! " _ Giọng Dương Bảo Nghi lãnh lót vang lên _ " Tiền tới rồi ! " .
- " Cần bao nhiêu ? " _ Lâm Gia Tuệ cũng chạy lại
- " Rút bao nhiêu ? " _ Dịch Vương Thiên Anh giữ nguyên tư thế củ , tay đút túi quần dựa lưng vào tường nhà của Hoàng Kỳ Ngân
- " 3 ! " _ Dương Bảo Nghi vừa nói vừa đung đưa vali tiền nặng trịch trong tay .
- " 1 thôi ! " _ Dịch Vương Thiên Anh đưa một tay lên kéo kéo mái tóc _ " À ! Giấy trắng mực đen ghi lại khế ước , sau này không ai liên quan ai ! " .
- " Vâng ! " _ Lâm Uyển Nhu từ trong cặp táp móc ra tờ giấy . Ghi ghi chép chép , sau đó đưa cho Hoàng Kỳ Ngân . Cô nàng yếu đuối nước mắt lưng tròng đọc kỹ , cuối cùng cũng hạ bút ký .
Bà già kia không thèm xem , gấp gáp ký đại luôn .
Thế là Dịch Vương Thiên Anh móc ra 100 triệu cùng một sấp đô la trị giá 30 triệu :
- " Tặng bà . Để dành mua quan tài đi ! " _ Nói xong liền kéo Hoàng Kỳ Ngân cùng bọn Lâm Uyển Nhu , Dương Bảo Nghi và Lâm Gia Tuệ ra xe , bỏ mặt bà già kia thấy tiền sáng mắt hoàn toàn không để ý tới câu nói cuối cùng của cô .
Lên Xe ; Vương Thiên Minh và Trọng Thiên Kì nhìn người lúc nãy đáng lẽ đã đến nhà , nhíu mày :
- " Chuyện gì vậy ? " _ Người hỏi là Trọng Thiên Kì .
- " Từ hôm nay Kì Ngân sẽ dọn đến ở cùng với chúng ta ! " _ Lâm Uyển Nhu ôn tồn giải đáp thắc mắc .
- " À ! " _ Hai tên con trai đồng thanh hô lên một tiếng .
Thế là chiếc xe cao cấp gian nan quay đầu , chạy bon bon về căn biệt thự nằm giữa trung tâm thành phố xa hoa .
Biệt thự to chảng , chắn sau cửa vào là hồ bơi rộng - siêu - rộng , đi qua cây cầu bắt ngang hồ bơi , hai căn nhà bốn tầng sắp xếp theo hình chữ L hiện ra khoa trương , chẳng khác nào lâu đài trong cổ tích .
Hoàng Kỳ Ngân nhìn đến cằm sắp rơi ra đến nơi .
- " Sao này cậu sẽ ở đây với bọn mình . " _ Dương Bảo Nghi mỉn cười vỗ vai cô .
Trên chiếc Audi màu đen bảy chổ quen thuộc , một chổ trống cuối cùng cũng được cô bạn mới lắp đầy .
Trên suốt đường đi , không khí trong xe khuyên náo vô cùng .
Đến một ngã rẽ chỉ dành cho xe hai bánh , chiếc xe sang trọng của bọn người Dịch Vương Thiên Anh buộc phải dừng lại .
Hoàng Kỳ Ngân xuống xe , vẫy tay với sáu người còn lại : - " Về cẩn thận ! " .
- " Tạm biệt ! " _ Ba đứa con gái trong xe , trừ Dịch Vương Thiên Anh đều hồ hỡi vẫy tay lại .
Hoàng Kỳ Ngân từ từ đi vào ngỏ nhỏ nhà mình , mà bên này Vương Thiên Minh cứ mãi lèm bèm :
- " Con bà nhà nó ! Thiên Anh ! Mai cậu cho người đến đập nát cái đường củ kỹ này đi , xây lại cái to to á , nhỏ quá không quay đầu xe được ! " .
- " Đi chết đi ! Kỹ thuật lái xe của ngươi quá tệ thì có ! " _ Trọng Thiên Kì _ người bị giành mất chức tài xế khinh bỉ lừ mắt .
- " Câm mồm ! " _ Dương Bảo Nghi ở dưới thò tay lên đánh vào đầu Thiên kỳ _ " Ai cho phép ngươi mắng mỏ chồng bà? " _ Trọng Thiên Kì dùng ánh mắt " người đồng hương " nhìn Lâm Gia Tuệ , ôi ôi ! Có một đứa bạn trong sắc khinh bạn như vậy quả thật là một điều vô cùng bất hạnh a~ ! .
Đột nhiên , từ con ngỏ nhỏ lúc nãy Hoàng Kỳ Ngân quẹo vào truyền đến một loạt tiếng chửi bới , tiếng đồ đạt bị quăng lung tung , tiếng khóc thút thít , cãi vã.... trong đó có cả giọng của Hoàng Kỳ Ngân .
Lâm Uyển Nhu nhíu mày nhìn Dịch Vương Thiên Anh , chỉ thấy tỷ tỷ của cô gật đầu một cái .
Lâm Uyển Nhu kéo tay Dịch Vương Thiên Anh , bỏ mặt bốn người còn lại vẫn đang mãi mê cãi nhau trên xe , đi một mạch vào ngỏ .
Bốn người Lâm Gia Tuệ , Dương Bảo Nghi , Dương Thiên Minh và Trọng Thiên Kì sau khi cãi nhau õm tỏi một hồi , nhìn qua nhìn lại ... Ủa ! Tỷ tỷ và Nhu độc miệng đi đâu mất rồi ? .
Lâm Uyển Nhu cùng Dịch Vương Thiên Anh nối đuôi nhau đi một mạch đến nơi phát ra tiếng động .
Chỉ thấy một màn gà bay chó sủa , một người phụ nữ có vẻ là mẹ của Hoàng Kỳ Ngân , một tay chống nạnh , tay còn lại chỉa chỉa lên trán của Hoàng Kỳ Ngân , miệng không ngừng phun lửa .
- " Cái thứ con gái không biết điều , tao sinh mày ra , nuôi mày đến từng này tuổi đầu , mới xin mày có chút tiền lẽ đã kêu ca này nọ .... m ..m..m ! " - Mỗi chử mày còn tiện tay xán cho cô một bạt tay nhán lửa .
Lâm Uyển Nhu bất bình bay lại , đẩy Hoàng Kỳ Ngân ra , chụp luôn cánh tay đang vung lên của bà tay hất sang một bên .
Bà già đen mặt nhìn hai vị khách không mời mà đến : _ " Tụi bây là ai ? Sao dám can thiệp vào chuyện của gia đình tao hả ?! " .
- " Chúng tôi là bạn của con bà ! " . _ Lâm Uyển Nhu hất mặt _ " Bà làm gì mà đành Kỳ Ngân ? " .
- " Chuyện Gia đình tao , mày can thiệp vào làm cái quái gì ? Còn nữa , con tao , tao đánh thì liên quan gì đến bọn mày ? Tao nuôi nó lớn như vậy nó cũng không biết đem tiền về nuôi tao và em gái nó ? Đi học ăn được sao ??? " .
- " Đem tiền về cho mẹ để mẹ đi cờ bạc sao ? Tiền là của ba cho con , con cũng đâu có xài tiền của mẹ , còn nữa , đứa mà mẹ nói là em gái con á , đi gây chuyện cho con còn chưa đủ hay sao ? " _ Ba cô chính là vì bị hai người gọi là vợ là con gái út này làm cho chán nản mới ra nước ngoài làm ăn không về nữa .
Lâm Uyển Nhu nhìn Dịch Vương Thiên Anh , lại nhìn bà già miệng phun ra lửa kia :
- " Bà cần tiền ? " _ Nếu vậy thì dể giải quyết rồi ! " .
- " Phải ! Tao là đang cần tiền đó ! Không có tiền thì đừng ở đây nói nhảm " .
Lâm Uyển Nhu và Dịch Vương Thiên Anh cùng nhau cười nhếch mép , sao đó Uyển Nhu liền hồ hởi móc di động ra .
Trên xe , Dương Bảo Nghi nhận điện thoại :
- " Alô "
- " Ngươi cùng bọn kia mau ra ngân hàng , đem thẻ tín dụng rút một khoảng tiền càng nhiều càng tốt , sau đó liền mang vào nhà Kỳ Ngân cho ta ! cần gấp ! " .
Lâm Uyển Nhu nói xong cúp máy không để cho bên kia kịp mở miệng ú ớ gì .
Mà bà già kia sau khi nghe nhắc đến tiền , chân chó xum xoe , miệng phun lửa đột nhiên biến thành " chân chó mọc ngà voi " trong truyền thuyết :
- " Hahaha ! Mau vào trong , mau vào trong " .
Đúng lúc này , một cô ả khoảng 14 - 15 tuổi bước vào , không hề xem ai vào mắt , quăng cặp xuống nền gạch , hất cằm sai khiến Hoàng Kỳ Ngân :
- " Mau đem vào trong cho tôi "
Lâm Uyển Nhu chướng mắt , đá cặp táp của tiểu yêu kia bay ra cả thước :
- " Tự mà nhặt lấy , cưng không có tay chân , hay là bị thiểu năng tuần hoàn não ? " .
- " Mày là con nào , sao mày dám hả ? " .
Con nhóc bị chọc giận , phùng mang trợn mắt nhìn cô .
- " Nhào vô đây ?! " _ Lâm Uyển Nhu đưa ngón trỏ ngoắt ngoắt .
- " Kỳ Nhi " _ Bà già miệng rộng , chống nạnh , mắng đứa con gái cưng mất dạy nhà mình :
" Không được vô lễ ! "
Lại quay sang Hoàng Kỳ Ngân :
" Mau đi tiếp khách "
- " Không cần ! Chúng tôi muốn đưa Kỳ Ngân đi , bà ra giá đi , không cần dài dòng ! " .
Dịch Vương Thiên Anh một tay đút túi quần , một tay đặt lên vai kéo Lâm Uyển Nhu lại thì thầm vào tai cô :
- " Muội đang mặc váy đấy ! "
( vì Thiên Anh là Tomboy nên đương nhiên mặc đồng phục nam sinh , phong cách lúc nào cũng của con trai )
Lâm Uyển Nhu biết điều đứng ngay ngắn lại .
- " Có quần nha ! _ Còn không quên uất ức nhìn tỷ tỷ .
- " Nghiêm chỉnh ! " _ Dịch Vương Thiên Anh không nói nhiều , quay sang nhìn bà già khó ưa :- " Muốn bao nhiêu ? " .
- " Hahaha ! Các người nghĩ tôi đang bán con à ?. " _ Bà già khó ưa vỗ đùi đánh tét một cái .
- " Hử ? " _ Dịch Vương Thiên Anh nghiêng đầu 1 góc 45 độ , nhíu mi nhìn bà ta , không kiên nhẫn đáp lại : " Nhiều lời ! Vậy chắc là bà không cần " .
- " 100 triệu ! " _ Bà ta buông xuống nụ cười giả tạo , giơ ra một ngón tay lúc lắc .
- " OK ! " _Lâm Uyển Nhu không suy nghĩ liền gật đầu .
- " Sau này chuyện của nó không liên quan tới tôi ! " _ Bà già còn cẩn thận đưa ra điều kiện .
Lâm Uyển Nhu quay sang nhìn vẻ mặt đau lòng của Hoàng Kỳ Ngân, an ủi vỗ vỗ vai cô, lại quay sang bà già miệng rộng :
_ " OK ! sau này chuyện của bà và em gái cô ấy cũng không liên hệ gì đến Kỳ Ngân nhà chúng tôi ." _ Ba chữ " nhà chúng tôi " được cô cố ý nhấn mạnh. Tỏ rõ ranh giới giữa bọn họ.
- " Được ! Như vậy ... tiền đâu ? " .
- " Mẹ !!! " _ Hoàng Kỳ Ngân vô cùng đau khổ gọi một tiếng _ " Con không phải món hàng ! " .
Bà già không quan tâm , liếc mắt nhìn cô một cái : _ " Đừng có gọi tao ! Mày hả , còn thua cả món hàng , bán được mày bao nhiêu đó đã là may mắn cho mày rồi !."
Thế là Hoàng Kỳ Ngân hoàn toàn câm nín , quyết định xem như không có người mẹ này .
Đúng lúc đó , vài tiếng bước chân gấp gáp chạy lại .
- " Tỷ ! " _ Giọng Dương Bảo Nghi lãnh lót vang lên _ " Tiền tới rồi ! " .
- " Cần bao nhiêu ? " _ Lâm Gia Tuệ cũng chạy lại
- " Rút bao nhiêu ? " _ Dịch Vương Thiên Anh giữ nguyên tư thế củ , tay đút túi quần dựa lưng vào tường nhà của Hoàng Kỳ Ngân
- " 3 ! " _ Dương Bảo Nghi vừa nói vừa đung đưa vali tiền nặng trịch trong tay .
- " 1 thôi ! " _ Dịch Vương Thiên Anh đưa một tay lên kéo kéo mái tóc _ " À ! Giấy trắng mực đen ghi lại khế ước , sau này không ai liên quan ai ! " .
- " Vâng ! " _ Lâm Uyển Nhu từ trong cặp táp móc ra tờ giấy . Ghi ghi chép chép , sau đó đưa cho Hoàng Kỳ Ngân . Cô nàng yếu đuối nước mắt lưng tròng đọc kỹ , cuối cùng cũng hạ bút ký .
Bà già kia không thèm xem , gấp gáp ký đại luôn .
Thế là Dịch Vương Thiên Anh móc ra 100 triệu cùng một sấp đô la trị giá 30 triệu :
- " Tặng bà . Để dành mua quan tài đi ! " _ Nói xong liền kéo Hoàng Kỳ Ngân cùng bọn Lâm Uyển Nhu , Dương Bảo Nghi và Lâm Gia Tuệ ra xe , bỏ mặt bà già kia thấy tiền sáng mắt hoàn toàn không để ý tới câu nói cuối cùng của cô .
Lên Xe ; Vương Thiên Minh và Trọng Thiên Kì nhìn người lúc nãy đáng lẽ đã đến nhà , nhíu mày :
- " Chuyện gì vậy ? " _ Người hỏi là Trọng Thiên Kì .
- " Từ hôm nay Kì Ngân sẽ dọn đến ở cùng với chúng ta ! " _ Lâm Uyển Nhu ôn tồn giải đáp thắc mắc .
- " À ! " _ Hai tên con trai đồng thanh hô lên một tiếng .
Thế là chiếc xe cao cấp gian nan quay đầu , chạy bon bon về căn biệt thự nằm giữa trung tâm thành phố xa hoa .
Biệt thự to chảng , chắn sau cửa vào là hồ bơi rộng - siêu - rộng , đi qua cây cầu bắt ngang hồ bơi , hai căn nhà bốn tầng sắp xếp theo hình chữ L hiện ra khoa trương , chẳng khác nào lâu đài trong cổ tích .
Hoàng Kỳ Ngân nhìn đến cằm sắp rơi ra đến nơi .
- " Sao này cậu sẽ ở đây với bọn mình . " _ Dương Bảo Nghi mỉn cười vỗ vai cô .
/10
|