Sáng hôm sau, khi bảy người vào lớp thì giáo viên đã bắt đầu giảng bài từ lâu. Hoàng Kỳ Ngân là người cuối cùng bước vào, cả thân hình không chút sức sống nào, ủ rủ vô cùng.
Chuyện là lúc tối hôm qua bọn họ cùng nhau chơi bài, đến hơn một giờ sáng mới đi ngủ! Hại cô bây giờ ngay cả mắt mở cũng không lên -_-||| Mà quan trọng hơn hết chính là sáng nay cã lũ bảy người đều dậy muộn. Ha! Có trời chứng giám, đây chính là lần đầu tiên cô- Hoàng Kỳ Ngân đi học muộn.
- “ Các em đang đi dự giờ tôi đấy à? Vào trễ cũng không thèm nói với ai tiếng nào, ngang nhiên như chốn không người nhỉ? Có cần tôi cùng cả lớp đứng dậy hoan hô các em bằng một tràn pháo tay không?”_ Giáo viên nhìn có vẻ trẻ tuổi chua ngoa cất lên chất giọng the thé không được to lắm của mình.
Nếu bọn họ nhớ không lầm, hôm nay học tổng cộng hai tiết hóa , hai tiết văn. Vậy bậy giờ chắc là hai tiết hóa nhỉ ?!
- “ Dự giờ đấy các cậu! Nói như vậy chúng ta hình như quên mang theo sổ sách rồi nhỉ? Như vậy làm sao mà dự giờ đây?”_ Dương Bảo Nghi học theo giọng điệu của bà ta không sai một chút, còn khuyến mãi thêm vài cái lắc mông uốn éo.
- “ À! Vậy để tớ về nhà lấy!!”_ Lâm Gia Tuệ cũng hùa theo.
Thế là hai người chuẩn bị nắm tay nhau rời khỏi lớp. Rõ ràng không đem sắc mặt đen xì của bà cô coi vào mắt.
Dịch Vương Thiên Anh lạnh mặt nắm đầu tên đầu sỏ gây ra họa- Dương Bảo Nghi trở lại: “Đàng hoàng chút đi!”
- “ À ! ”_ Dương Bảo Nghi bị nắm trong lòng bàn tay, làm sao còn dám phản kháng gì, ngoan ngoãn bò vào lớp. Lâm Gia Tuệ mất đồng minh, cũng yểu xìu trở lại.
- “ Các em rốt cuộc coi đây là đâu? ”_ Bà cô chịu hết nổi gõ cây thước lên bàn, vừa gõ vừa thét.
- “ Cô coi đây là đâu thì bọn em coi y như cô thôi! À mà cô nè, lông mi giả rớt xuống rồi kìa! ”_ Lâm Uyển Nhu mỉm cười hiền hậu, vô cùng " có lòng tốt " nhắc nhở.
Bà cô xanh mặt . Im re không hó hé tiếng nào quay vào trong góc tường soi gương.
Ặc! Thực sự rơi hết một bên rồi!!
Thế là bảy người thong dong bước xuống chổ ngồi của mình trước ánh mắt hâm mộ pha lẫn ganh tị của đám ruồi nhặn trong lớp.
Bà cô này nổi tiếng điêu ngoa của trường, có thể khiến cho bà ta không nói được tiếng nào e rằng bọn họ chính là người đầu tiên a!
Sau khi sửa lại lông mi giả xong, giáo viên hóa học nghiêm nghị tếp tục giảng bài và hướng dẫn, lưu ý một số việc khi xuống phòng thực hành như thế nào. Quyết định buông tha cho đám người Dịch Vương Thiên Anh.
Hừ! Bà ta mới không cần cùng đám con nít ranh này so đo !!
Khoảng 15’ sau, cuối cùng mọi người cũng được giải thoát khỏi căn phòng 32m vuông chật hẹp. Thẳng tiến về phòng thực hành hóa rộng rãi 60m vuông. Đám ruồi nhặng trong lớp không khác đàn ong vỡ tổ là bao, ùa ùa chạy ra ngoài, kẻ hú người hét vô cùng huyên náo. Mà Dịch Vương Thiên Anh đối với hành động này của bọn họ khinh thường không chỉ hai từ “Một chút” là có thể diễn tả được, thế nên bảy người bọn họ là những con rùa nhỏ chậm chạp nhất, đến khi giáo viên ra khỏi lớp mới chịu từ chỗ ngồi của mình đứng dậy.
Khi đi ngang qua chổ Hoàng Kỳ Ngân, Lâm Uyển Nhu dừng lại, sánh bước cùng cô nàng song song giàng hàng ngang mà đi, tốc độ chậm chạp ở cúi hàng.
- “ Lát nữa vào trong đó rồi, nhất định sẽ có trò vui cho cậu xem !!! ”_ Lâm Uyển Nhu ghé vào tai Hoàng Kỳ Ngân thì thầm, cố làm ra vẽ thần bí.
Hoàng Kỳ Ngân nhột nhạt cười khanh khách: “ Trò gì? ”
- “Lát nữa cậu sẽ biết !! ”_ Lâm Uyển Nhu cô nương làm người xấu quyết làm tới cùng, không hé răng dù chỉ là nữa chữ.
- “ Kì Ngân! Cậu đừng bao giờ tin vào lời của cô nàng ác phụ này dù chỉ nữa chữ!! Cậu không biết đó thôi chứ cậu ta trong nhóm nổi tiếng chính là ‘nói nhăn nói cuội ’”_Trọng Thiên Kì từ đâu đột nhiên chui ra, xen vào giữa hai người con gái đang tâm tình mà phá đám. Sẵn tiện giơ chân đạp lên chân Lâm Uyển Nhu, cô nàng nhờ vào bản năng sinh tồn may mắn tránh thoát.
Mà Hoàng Kỳ Ngân nghe xong câu này của anh, bất giác đỏ mặt , ậm à ậm ừ vài câu cho qua.
-“ Con Kì đà chết tiệt kia, cậu có muốn tôi lột da cậu ra không? ”_ Cô nàng nào đó tên Lâm Uyển Nhu vừa mới thoát khỏi tai nạn từ trên trời rơi xuống, tức giận trừng mắt Trọng Thiên Kì một cái.
-“ Cậu gọi ai là Kì Đà đấy ? ”_ Trọng Thiên Kì tức đến đỉnh đầu bốc khói, trừng lại Lâm Uyển Nhu.
Cô nàng này ỹ lại có đại tỷ chống lưng, xem ra càng ngày càng ngang tàn rồi. Nếu không phải nể mặt đại tỷ, hắn nhất định lột da, rót xương, uống máu cô ta rồi!!_ Tên nào đó trong lòng không ngừng gào thét.
Mà cô nàng kia không chút nao núng tiếp tục trêu chọc oan gia mười năm như một của mình: “ Nói cậu đấy! Trọng! Kì! Đà !!! ”_ Còn khoa trương gằng từng chữ.
- “ Hà hà! Lâm Uyển ‘Ngu’, cậu như vậy thực sự là quá khách sáo rồi không phải sao? Tên của tớ làm sao mà đặc sắc được như tên cậu!!!”_ Trọng Thiên Kì giận quá hóa cười, hừ hừ mũi hướng Lâm Uyển Nhu bới móc.
- “ Cậu có gan thì nói lại lần nữa thử xem!! Cậu mới ngu ấy, cả nhà cậu đều ngu ngốc !!! ”_ Lâm Uyển Nhu cô ghét nhất chính là ai đó tự tiện thay chữ ‘h’ trong tên của cô thành chữ ‘g’ nha! Tức chết tên này mà!!!
Hiện tại Lâm Uyển Nhu chỉ muốn xông lên, một pháp bốp cho nhăn răng tên Trọng Thiên Kì kia.
- “ Plè !!! ”_ Trọng Thiên Kì làm mặt quỷ với Lâm Uyển Nhu, chạy như tên bắn, cách xa cô nàng tám mét.
Dịch Vương Thiên Anh nhìn ba người nhí nha nhí nhố, đen mặt lắc đầu. Mà cô nàng nhiều chuyện Dương Bảo Nghi làm sao mà lại không bị họ thu hút sự chú ý, xen vào một câu: “ Các cậu nói chuyện gì mà rôm rã quá vậy? ”
Trọng Thiên Kì vừa né khỏi Lâm Uyển Nhu đang muốn cấu xé đuổi theo sau mình, vừa chen chân đứng giữa Vương Thiên Minh và Dương Bảo Nghi: “ Mình mới không cần cùng tám chằn kia rôm rã.... Oa! Cứu mạng !!! ”
- “ Trời cũng không cứu nổi cậu đâu! Kì Đà à !!! ”_ Lâm Uyển Nhu một tay túm gáy Trọng Thiên Kì kéo xuống, một tay vỗ vỗ trên khuôn mặt tươi cười gượng gạo của anh, vô cùng gian manh nghiến răng nghiến lợi.
Vương Thiên Minh rất vui sướng khi người gặp họa vỗ vỗ bả vai Trọng Thiên Kì : “ Anh bạn, chúc may mắn nhá !!! ”_ Ai biểu cậu dám chen ngang phá đám tình cảm ngọt ngào của vợ chồng chúng tôi , cái này không thể trách tôi được, đúng không??!
Lâm Gia Tuệ còn vui vẽ hơn, vuốt vuốt cằm, chép miệng vài cái: “ Cuộc sống bế tắc! Thiên Kì, chúc mừng cậu !!! ”
Trọng Thiên Kì trong lòng không ngừng mắng mấy đứa bạn khốn nạn không chút trượng nghĩa kia n lần nhân cho n lần.
Thế là bảy người, trong đó có năm người thong thả và hai người bận rộn cùng nhau thẳng tiến đến phòng thực hành Hóa học , môn học yêu thích của Trọng Thiên Kì đang bị Lâm Uyển Nhu túm cổ và Dịch Vương Thiên Anh đại tỷ cao lãnh lạnh lùng.
Dịch Vương Thiên Anh như cũ dẫn đầu.
Trong phòng thực thành , mùi cồn hóa học và thuốc thử xông thẳng vào mũi, bốn bức tường được quét lên một lớp sơn màu xanh lá nhạt nhạt vô cùng chói mắt. Trên trần nhà, năm bóng đèn nêon được bật sáng trưng , làm cho không khí trong phòng trở nên nóng hơn bên ngoài một chút.
Bảy người chọn một dãy bàn nằm ở tận cùng trái đất mà đặt mông ngồi xuống.
Giáo viên Hóa đáng kính cũng bắt đầu phân chia chất này chất nọ. Mà thứ làm Dịch Vương Thiên Anh và Trọng Thiên Kì hứng thú nhất qui cho cùng cũng chỉ là. . . Cesium!!!
Vì thứ mà hai người bọn họ thích điều chế ra nhất không phải là bom đạn hay sao???
Khi giáo viên dùng ánh mắt không chút thiện cảm nhìn bảy người để mà trao chất thí nghiệm này, Lâm Uyển Nhu trong đầu chỉ nảy ra một ý tưởng duy nhất - Cho bà ta biết như thế nào gọi là học sinh chuyên!
Dịch Vương Thiên Anh thừa hiểu tính khí cô mụi mụi của mình như thế nào, chỉ đơn giản là mỉm cười nhàn nhạt , vỗ vỗ bả vai Trọng Thiên Kì, nháy mắt với cậu một cái.. . . . Trọng Thiên Kì vui như mở hội gật đầu.
Nghe đâu Cesium (Cs) là một trong số các kim loại kiềm hoạt động hóa học mạnh nhất, gây nổ mạnh khi tiếp xúc với nước, ngay cả nước lạnh hay nước đá.
Không phỉ chỉ cần một giọt nước hay sao ??? Bồn rửa tay có thiếu gì? Chuyện hai bọn họ giỏi nhất cũng chính là phá nhà bẳng mấy cái thí nghiệm gây nổ không phải sao?
Cô giáo xinh đẹp à! Tụi em thành thật chúc cô may mắn !!!
....
....
....
20' sau:
Từ phòng thực hành của ngôi trường nào đó _ Bùm một phát,. . . . lũng một hố to đùng.
Đây chính là kiệt tác của bạn trẻ Thiên Kì, mặt dù anh chàng cũng bị chút ảnh hưởng nho nhỏ, nhưng kể ra thì đây cũng là chuyện nhỏ, thả con tép bắt con tôm mà!!!
Haizz.......
(Mãn Tâm: Nhắn nhủ đại tỷ Thiên Yi___ Ta xong rồi nhá nhá nhá!!! -_-llll
Chuyện là lúc tối hôm qua bọn họ cùng nhau chơi bài, đến hơn một giờ sáng mới đi ngủ! Hại cô bây giờ ngay cả mắt mở cũng không lên -_-||| Mà quan trọng hơn hết chính là sáng nay cã lũ bảy người đều dậy muộn. Ha! Có trời chứng giám, đây chính là lần đầu tiên cô- Hoàng Kỳ Ngân đi học muộn.
- “ Các em đang đi dự giờ tôi đấy à? Vào trễ cũng không thèm nói với ai tiếng nào, ngang nhiên như chốn không người nhỉ? Có cần tôi cùng cả lớp đứng dậy hoan hô các em bằng một tràn pháo tay không?”_ Giáo viên nhìn có vẻ trẻ tuổi chua ngoa cất lên chất giọng the thé không được to lắm của mình.
Nếu bọn họ nhớ không lầm, hôm nay học tổng cộng hai tiết hóa , hai tiết văn. Vậy bậy giờ chắc là hai tiết hóa nhỉ ?!
- “ Dự giờ đấy các cậu! Nói như vậy chúng ta hình như quên mang theo sổ sách rồi nhỉ? Như vậy làm sao mà dự giờ đây?”_ Dương Bảo Nghi học theo giọng điệu của bà ta không sai một chút, còn khuyến mãi thêm vài cái lắc mông uốn éo.
- “ À! Vậy để tớ về nhà lấy!!”_ Lâm Gia Tuệ cũng hùa theo.
Thế là hai người chuẩn bị nắm tay nhau rời khỏi lớp. Rõ ràng không đem sắc mặt đen xì của bà cô coi vào mắt.
Dịch Vương Thiên Anh lạnh mặt nắm đầu tên đầu sỏ gây ra họa- Dương Bảo Nghi trở lại: “Đàng hoàng chút đi!”
- “ À ! ”_ Dương Bảo Nghi bị nắm trong lòng bàn tay, làm sao còn dám phản kháng gì, ngoan ngoãn bò vào lớp. Lâm Gia Tuệ mất đồng minh, cũng yểu xìu trở lại.
- “ Các em rốt cuộc coi đây là đâu? ”_ Bà cô chịu hết nổi gõ cây thước lên bàn, vừa gõ vừa thét.
- “ Cô coi đây là đâu thì bọn em coi y như cô thôi! À mà cô nè, lông mi giả rớt xuống rồi kìa! ”_ Lâm Uyển Nhu mỉm cười hiền hậu, vô cùng " có lòng tốt " nhắc nhở.
Bà cô xanh mặt . Im re không hó hé tiếng nào quay vào trong góc tường soi gương.
Ặc! Thực sự rơi hết một bên rồi!!
Thế là bảy người thong dong bước xuống chổ ngồi của mình trước ánh mắt hâm mộ pha lẫn ganh tị của đám ruồi nhặn trong lớp.
Bà cô này nổi tiếng điêu ngoa của trường, có thể khiến cho bà ta không nói được tiếng nào e rằng bọn họ chính là người đầu tiên a!
Sau khi sửa lại lông mi giả xong, giáo viên hóa học nghiêm nghị tếp tục giảng bài và hướng dẫn, lưu ý một số việc khi xuống phòng thực hành như thế nào. Quyết định buông tha cho đám người Dịch Vương Thiên Anh.
Hừ! Bà ta mới không cần cùng đám con nít ranh này so đo !!
Khoảng 15’ sau, cuối cùng mọi người cũng được giải thoát khỏi căn phòng 32m vuông chật hẹp. Thẳng tiến về phòng thực hành hóa rộng rãi 60m vuông. Đám ruồi nhặng trong lớp không khác đàn ong vỡ tổ là bao, ùa ùa chạy ra ngoài, kẻ hú người hét vô cùng huyên náo. Mà Dịch Vương Thiên Anh đối với hành động này của bọn họ khinh thường không chỉ hai từ “Một chút” là có thể diễn tả được, thế nên bảy người bọn họ là những con rùa nhỏ chậm chạp nhất, đến khi giáo viên ra khỏi lớp mới chịu từ chỗ ngồi của mình đứng dậy.
Khi đi ngang qua chổ Hoàng Kỳ Ngân, Lâm Uyển Nhu dừng lại, sánh bước cùng cô nàng song song giàng hàng ngang mà đi, tốc độ chậm chạp ở cúi hàng.
- “ Lát nữa vào trong đó rồi, nhất định sẽ có trò vui cho cậu xem !!! ”_ Lâm Uyển Nhu ghé vào tai Hoàng Kỳ Ngân thì thầm, cố làm ra vẽ thần bí.
Hoàng Kỳ Ngân nhột nhạt cười khanh khách: “ Trò gì? ”
- “Lát nữa cậu sẽ biết !! ”_ Lâm Uyển Nhu cô nương làm người xấu quyết làm tới cùng, không hé răng dù chỉ là nữa chữ.
- “ Kì Ngân! Cậu đừng bao giờ tin vào lời của cô nàng ác phụ này dù chỉ nữa chữ!! Cậu không biết đó thôi chứ cậu ta trong nhóm nổi tiếng chính là ‘nói nhăn nói cuội ’”_Trọng Thiên Kì từ đâu đột nhiên chui ra, xen vào giữa hai người con gái đang tâm tình mà phá đám. Sẵn tiện giơ chân đạp lên chân Lâm Uyển Nhu, cô nàng nhờ vào bản năng sinh tồn may mắn tránh thoát.
Mà Hoàng Kỳ Ngân nghe xong câu này của anh, bất giác đỏ mặt , ậm à ậm ừ vài câu cho qua.
-“ Con Kì đà chết tiệt kia, cậu có muốn tôi lột da cậu ra không? ”_ Cô nàng nào đó tên Lâm Uyển Nhu vừa mới thoát khỏi tai nạn từ trên trời rơi xuống, tức giận trừng mắt Trọng Thiên Kì một cái.
-“ Cậu gọi ai là Kì Đà đấy ? ”_ Trọng Thiên Kì tức đến đỉnh đầu bốc khói, trừng lại Lâm Uyển Nhu.
Cô nàng này ỹ lại có đại tỷ chống lưng, xem ra càng ngày càng ngang tàn rồi. Nếu không phải nể mặt đại tỷ, hắn nhất định lột da, rót xương, uống máu cô ta rồi!!_ Tên nào đó trong lòng không ngừng gào thét.
Mà cô nàng kia không chút nao núng tiếp tục trêu chọc oan gia mười năm như một của mình: “ Nói cậu đấy! Trọng! Kì! Đà !!! ”_ Còn khoa trương gằng từng chữ.
- “ Hà hà! Lâm Uyển ‘Ngu’, cậu như vậy thực sự là quá khách sáo rồi không phải sao? Tên của tớ làm sao mà đặc sắc được như tên cậu!!!”_ Trọng Thiên Kì giận quá hóa cười, hừ hừ mũi hướng Lâm Uyển Nhu bới móc.
- “ Cậu có gan thì nói lại lần nữa thử xem!! Cậu mới ngu ấy, cả nhà cậu đều ngu ngốc !!! ”_ Lâm Uyển Nhu cô ghét nhất chính là ai đó tự tiện thay chữ ‘h’ trong tên của cô thành chữ ‘g’ nha! Tức chết tên này mà!!!
Hiện tại Lâm Uyển Nhu chỉ muốn xông lên, một pháp bốp cho nhăn răng tên Trọng Thiên Kì kia.
- “ Plè !!! ”_ Trọng Thiên Kì làm mặt quỷ với Lâm Uyển Nhu, chạy như tên bắn, cách xa cô nàng tám mét.
Dịch Vương Thiên Anh nhìn ba người nhí nha nhí nhố, đen mặt lắc đầu. Mà cô nàng nhiều chuyện Dương Bảo Nghi làm sao mà lại không bị họ thu hút sự chú ý, xen vào một câu: “ Các cậu nói chuyện gì mà rôm rã quá vậy? ”
Trọng Thiên Kì vừa né khỏi Lâm Uyển Nhu đang muốn cấu xé đuổi theo sau mình, vừa chen chân đứng giữa Vương Thiên Minh và Dương Bảo Nghi: “ Mình mới không cần cùng tám chằn kia rôm rã.... Oa! Cứu mạng !!! ”
- “ Trời cũng không cứu nổi cậu đâu! Kì Đà à !!! ”_ Lâm Uyển Nhu một tay túm gáy Trọng Thiên Kì kéo xuống, một tay vỗ vỗ trên khuôn mặt tươi cười gượng gạo của anh, vô cùng gian manh nghiến răng nghiến lợi.
Vương Thiên Minh rất vui sướng khi người gặp họa vỗ vỗ bả vai Trọng Thiên Kì : “ Anh bạn, chúc may mắn nhá !!! ”_ Ai biểu cậu dám chen ngang phá đám tình cảm ngọt ngào của vợ chồng chúng tôi , cái này không thể trách tôi được, đúng không??!
Lâm Gia Tuệ còn vui vẽ hơn, vuốt vuốt cằm, chép miệng vài cái: “ Cuộc sống bế tắc! Thiên Kì, chúc mừng cậu !!! ”
Trọng Thiên Kì trong lòng không ngừng mắng mấy đứa bạn khốn nạn không chút trượng nghĩa kia n lần nhân cho n lần.
Thế là bảy người, trong đó có năm người thong thả và hai người bận rộn cùng nhau thẳng tiến đến phòng thực hành Hóa học , môn học yêu thích của Trọng Thiên Kì đang bị Lâm Uyển Nhu túm cổ và Dịch Vương Thiên Anh đại tỷ cao lãnh lạnh lùng.
Dịch Vương Thiên Anh như cũ dẫn đầu.
Trong phòng thực thành , mùi cồn hóa học và thuốc thử xông thẳng vào mũi, bốn bức tường được quét lên một lớp sơn màu xanh lá nhạt nhạt vô cùng chói mắt. Trên trần nhà, năm bóng đèn nêon được bật sáng trưng , làm cho không khí trong phòng trở nên nóng hơn bên ngoài một chút.
Bảy người chọn một dãy bàn nằm ở tận cùng trái đất mà đặt mông ngồi xuống.
Giáo viên Hóa đáng kính cũng bắt đầu phân chia chất này chất nọ. Mà thứ làm Dịch Vương Thiên Anh và Trọng Thiên Kì hứng thú nhất qui cho cùng cũng chỉ là. . . Cesium!!!
Vì thứ mà hai người bọn họ thích điều chế ra nhất không phải là bom đạn hay sao???
Khi giáo viên dùng ánh mắt không chút thiện cảm nhìn bảy người để mà trao chất thí nghiệm này, Lâm Uyển Nhu trong đầu chỉ nảy ra một ý tưởng duy nhất - Cho bà ta biết như thế nào gọi là học sinh chuyên!
Dịch Vương Thiên Anh thừa hiểu tính khí cô mụi mụi của mình như thế nào, chỉ đơn giản là mỉm cười nhàn nhạt , vỗ vỗ bả vai Trọng Thiên Kì, nháy mắt với cậu một cái.. . . . Trọng Thiên Kì vui như mở hội gật đầu.
Nghe đâu Cesium (Cs) là một trong số các kim loại kiềm hoạt động hóa học mạnh nhất, gây nổ mạnh khi tiếp xúc với nước, ngay cả nước lạnh hay nước đá.
Không phỉ chỉ cần một giọt nước hay sao ??? Bồn rửa tay có thiếu gì? Chuyện hai bọn họ giỏi nhất cũng chính là phá nhà bẳng mấy cái thí nghiệm gây nổ không phải sao?
Cô giáo xinh đẹp à! Tụi em thành thật chúc cô may mắn !!!
....
....
....
20' sau:
Từ phòng thực hành của ngôi trường nào đó _ Bùm một phát,. . . . lũng một hố to đùng.
Đây chính là kiệt tác của bạn trẻ Thiên Kì, mặt dù anh chàng cũng bị chút ảnh hưởng nho nhỏ, nhưng kể ra thì đây cũng là chuyện nhỏ, thả con tép bắt con tôm mà!!!
Haizz.......
(Mãn Tâm: Nhắn nhủ đại tỷ Thiên Yi___ Ta xong rồi nhá nhá nhá!!! -_-llll
/10
|