Nhã nhìn Hoàng, mới phát hiện mình đang dày vò tấm lưng của anh. Đôi mắt to tròn của Nhã chớp một lần, chớp lần hai nhìn Hoàng, khiến cô trông ngây ngô, xinh đẹp đến phát điên. Nhã à, em đang dụ dỗ tôi đo hả. Hoàng không thể kìm nén nổi liền đè Nhã ra giường, cúi xuống hôn đôi môi đỏ mọng của Nhã. Anh cũng chỉ có ý đinh trêu Nhã một tí, ai dè gậy ông đap lưng ông, càng hôn càng nghiện, môi Nhã có vị ngọt như kẹo vậy. Còn Nhã bị hôn như vậy, đôi mắt đã mở to, lại càng trợn lên to hơn nữa, cô lúc đầu là ngạc nhiên, rồi đến bàng hoàng, kinh hoãi, liền đây xa Hoàng rồi lùi lại. Cô lùi rồi ngã xuống giường, cô thu mình vào trong góc tường nhìn Hoàng với vẻ mặt kinh hãi: - AAAAAAAAAAAAAA, tránh xa tôi ra, tôi van anh, tránh xa tôi ra, hức hức, tha cho tôi. Cô vưa nói, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Hoàng thấy vậy đau lòng, liền tiến tới gần cô đe an ủi, nhưng bị cô đẩy mạnh rồi khóc lóc van xin, anh không thể tiến tơis gần
- Làm ơn, tha cho tôi, làm ơn. Nhã tuyệt vọng kêu lên.
Trong khi đó, Lam đang tắm, nghe thấy tiếng la thất thanh của Nhã từ dứoi phòng Hoàng vọng lên, cô không nghĩ ngợi gì nhiều, nhảy ra khỏi bồn tắm, rồi lấy cái áo ngủ khoác tạm lên người. Cô gấp gáp xuống phòng Hoàng. Từ trước đến nay, cô chưa từng nghe Nhã hét như vậy lần nào, chắc chắn không phải là trộm, chẳng nhẽ.... không không được rôi. Nghĩ vậy cô cành bước xuống phòng Hoàng nhanh hơn.
Xuống đến nơi, thấy Nhã đang ngồi thu lu một góc, còn Hoàng thì đứng đó vẻ mặt tuyệt vọng, nhìn sang đôi môi của Nhã, thấy nó sưng đỏ, cô nghiên srawng nghiến lợi đi đến bên cạnh Nhã, đi qua Hoàng, cô còn lườm cho anh một ánh mắt đầy sát khí. Cô đến bên cạnh Nhã, nhìn Nhã dịu dàng rồi ôm Nhã vào lòng, lên tiếng nhỏ nhẹ:
- Tiểu Nhã, là Lam nhi đay ( tên thường gọi của hai bà này khi ơ vơi nhau ) , bình tĩnh nào. Mọi thứ đều ổn cả mà phải không.
Đúng lúc đấy Phong cũng đang định vào phòng Hoàng để thao luận về vài vấn đe kinh doanh, liền nhìn thấy cảnh Lam ngọt ngào dùng ánh mắt dịu dàng với Nhã, khiến tim anh không khỏi đập lệch một nhịp. Cô ấy như một thiên sứ vậy, đẹp quá
Hoàng thấy vậy đau lòng, liền tiến tới gần cô đe an ủi, nhưng bị cô đẩy mạnh rồi khóc lóc van xin, anh không thể tiến tơis gần
- Làm ơn, tha cho tôi, làm ơn. Nhã tuyệt vọng kêu lên.
Trong khi đó, Lam đang tắm, nghe thấy tiếng la thất thanh của Nhã từ dứoi phòng Hoàng vọng lên, cô không nghĩ ngợi gì nhiều, nhảy ra khỏi bồn tắm, rồi lấy cái áo ngủ khoác tạm lên người. Cô gấp gáp xuống phòng Hoàng. Từ trước đến nay, cô chưa từng nghe Nhã hét như vậy lần nào, chắc chắn không phải là trộm, chẳng nhẽ.... không không được rôi. Nghĩ vậy cô cành bước xuống phòng Hoàng nhanh hơn.
Xuống đến nơi, thấy Nhã đang ngồi thu lu một góc, còn Hoàng thì đứng đó vẻ mặt tuyệt vọng, nhìn sang đôi môi của Nhã, thấy nó sưng đỏ, cô nghiên srawng nghiến lợi đi đến bên cạnh Nhã, đi qua Hoàng, cô còn lườm cho anh một ánh mắt đầy sát khí. Cô đến bên cạnh Nhã, nhìn Nhã dịu dàng rồi ôm Nhã vào lòng, lên tiếng nhỏ nhẹ:
- Tiểu Nhã, là Lam nhi đay ( tên thường gọi của hai bà này khi ơ vơi nhau ) , bình tĩnh nào. Mọi thứ đều ổn cả mà phải không.
Đúng lúc đấy Phong cũng đang định vào phòng Hoàng để thao luận về vài vấn đe kinh doanh, liền nhìn thấy cảnh Lam ngọt ngào dùng ánh mắt dịu dàng với Nhã, khiến tim anh không khỏi đập lệch một nhịp. Cô ấy như một thiên sứ vậy, đẹp quá
/57
|