“ Phương Nhã! Có phải em không?”
Quốc Thịnh run run giọng, lời nói như mắc nghẹn trong cổ, khó lắm mới thốt ra được một câu, đôi mắt đau thương nhìn vết sẹo lồi lõm bên má phải của cô mà lòng đau như cắt. Phương Nhã xinh đẹp hiền lành của anh, giờ đã trở thành một cô gái xấu xí lòng mang đầy thù hận!
Cô nhìn thấy một Quốc Thịnh bằng xương bằng thịt, đang đứng trước mặt, dùng ánh mắt rực lửa như thiêu đốt khuôn mặt mình, cảm giác như tim đang ngừng đập. Lúng túng, hốt hoảng, cô vội vã bật người ngồi dậy, tay phủ mái che vết sẹo trên mặt mình, nỗi tủi nhục bấy lâu lại thừa dịp đột phát, ngập tràn trong lòng cô. Nước mắt không hiểu sao lại chảy xuống, dù cố gắng cắn môi kiềm những giọt lệ vẫn không thể nào ngăn được cơn nấc.
Im lặng
Đau khổ
Nặng nề
Thời gian như ngừng lại …
Trong khoảnh khắc,cô vùng chạy, trong lòng chỉ muốn rời mắt khỏi người con trai đứng trước mặt, rời khỏi cảm giác đau đớn lúc này, mà chạy đến một nơi nào đó thật xa, thật xa mà thôi!
Thấp thoáng trông thấy những giọt nước mắt long lanh trên gương mặt Phương Nhã, tim Quốc Thịnh quặn thắt lại, anh lập tức nhào đến giữ lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình, nói như van xin:
“Đừng đi, anh xin em! Hãy nghe anh nói, đừng bỏ đi, đừng trả thù như thế nữa. Được không em?”
Giây phút được anh ôm trong vòng tay, Phương Nhã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trong khoảnh khắc chỉ muốn mặc kệ để anh ôm như thế, và để cô tận hưởng niềm ấm áp khi bên anh. Thế nhưng khi nhắc đến hai chữ trả thù, mắt cô như bừng sáng, lập tức vùng tay anh ra, nói gần như hét lên:
“ Anh là gì mà bảo tôi đừng trả thù? Anh là chồng chưa cưới của Cẩm Tú, là người yêu cũ của tôi! Chúng ta không là gì của nhau cả, anh có tư cách gì mà bảo tôi đừng trả thù! Là ai, ai đã khiến tôi ra nông nỗi này! Các người! Các người đều cùng một giuộc, đừng ra vẻ quân tử trước mặt tôi. Nhất là anh, tại sao lại xuất hiện ở đây. Tại sao lại để cho tôi nhìn thấy mấy người. Cút đi! Cút đi!!! Nhìn mặt hai người là tôi muốn ói rồi! Tôi kinh tởm, tôi khinh!”
Phương Nhã trong cơn kích động, đã không thể kiềm được nước mắt, căm thù nhìn Quốc Thịnh lẫn Cẩm Tú. Hai con người cô từng xem là quan trọng nhất trong cuộc đời, thế nhưng lúc này chỉ còn thù hận tồn tại! Cô lắc đầu, bật cười như điên, bước chân loạng choạng rồi ngã uỵch xuống mặt đất, khóc một cách ngon lành.
Quốc Thịnh sợ hãi, liền đưa tay ra đỡ Phương Nhã, ríu rít xin lỗi, nước mắt cũng không cầm được mà chảy xuống, anh nói trong thổn thức:
“ Phương Nhã, em đừng như vậy! Nghe anh giải thích, không phải anh phản bội em, anh chỉ là …”
“ Cút đi! Tránh ra tôi ra, tôi ghét phải nhìn thấy anh! Hãy về với Cẩm Tú của anh đi, đừng bao giờ để tôi thấy mặt anh. Tôi căm ghét anh, tôi hận anh!!!!”
Phương Nhã điên cuồng gào lên, ra sức chống cự, dùng tay dùng chân gạt mạnh Quốc Thịnh tránh xa mình ra. Ngụy biện! Tất cả đều là ngụy biện, rời bỏ cô, phản bội cô rồi bây giờ quay sang xin lỗi, quay sang giải thích. Nếu không phải Cẩm Tú không còn là tiểu thư, thì anh ta có nhất thiết phải đến đây xin lỗi không??? Bỉ ổi, đê tiện, hạ lưu! Đều là ngụy quân tử!
“ Phương Nhã! Anh xin em, đừng như thế! Đừng như thế nữa có được không, anh đau lắm. Xin lỗi em, xin lỗi! Là anh đã khiến em ra nông nỗi này, anh không nên vì lối suy nghĩ lệch lạc đó, đáng lý ra anh phải ở bên em nhiều hơn. Có như thế em sẽ không đau khổ đến mức này, cũng không hiểu lầm anh nhiều như thế! Xin em, đừng như thế nữa! Xin em!”
Anh bật khóc, cố gắng nhoài người ra sức ôm lấy cô, mặc cho cô cào cấu lên người, những cú đánh thùm thụp lên ngực anh đau như búa bổ, anh vẫn cố gắng ôm cô vào lòng, thật chặt, như muốn sưởi ấm những nỗi đau cô phải chịu, những băng giá cay đắng mà cô đã trải qua.
“ Nghe anh giải thích, đừng vùng vẫy, đừng rời khỏi anh! Phương Nhã, anh xin em! Hãy nghe anh giải thích, chỉ một lần này thôi, em sẽ hiểu!!! Em sẽ không còn hiểu lầm anh nữa, được không? Được không em?”
Anh gồng mình giữ chặt lấy cô, siết thật mạnh như sợ rằng cô sẽ vùng khỏi anh, biến mất lần nữa. Chỉ nhìn tâm trạng hoảng loạn của cô, tim anh đã đau đến mức không thở nổi. Thật sự không muốn cô phải tổn thương nữa. Anh sẽ giải thích, sẽ nói hết, tất cả chỉ là một hợp đồng, một sự sắp đặt ép buộc, tất cả đều không phải ý muốn của anh. Trái tim anh đã thuộc về cô, thì làm sao có thể yêu bất cứ ai nữa. Cho dù cô xấu xí, dù có đáng sợ, xấu xa đến mức nào, cuối cùng cô cũng vẫn là Mai Phương Nhã của anh. Là Mai Phương Nhã tính tình hiền lành, hoạt bát, đáng yêu của anh. Không bao giờ thay đổi!
Cảm thấy cô đã dần tin anh, không còn chống cự nữa, anh liền nới lỏng vòng tay mình, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng trong lúc ấy, cô lại vùng tay anh ra, đẩy anh thật mạnh khiến cả người mất thăng bằng té xuống đất, còn cô thì lao như bay ra đường, trốn chạy khỏi anh, trốn chạy khỏi trái tim đang dần gục ngã của mình, ngậm ngùi nuốt cay đắng vào trong nước mắt.
“ Phương Nhã! Đừng đi! Quay lại đi!”
Quốc Thịnh hốt hoảng, điên cuồng chạy theo cô. Thì bất giác một bàn tay lạnh ngắt đã nắm chặt lấy tay anh, níu giữ không cho anh đi. Quay mặt lại, và ngỡ ngàng khi trông thấy ánh mắt đau thương của người con gái trước mặt, khuôn mặt đã tái mét không còn sức lực, và rồi liền ngã khụy xuống đất bất tỉnh, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy anh không buông:
“ Cẩm Tú! Cẩm Tú!”
Anh ngỡ ngàng nhìn thân ảnh cô gái với sắc mặt tái nhợt, lạnh ngắt đổ ập xuống đất. Đôi chân vô thức muốn đuổi theo người con gái ấy, nhưng lý trí và hoàn cảnh hiện tại không cho phép anh làm điều đó. Nhìn Cẩm Tú bất tỉnh, và nhìn bóng theo dáng cô khuất dần … tim anh đau đến nghẹt thở.
Quốc Thịnh ngồi thơ thẩn bên cửa sổ, lòng nặng trĩu nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, mà lòng nhớ cô quay quắt. Chỉ cần nhớ đến ánh mắt đau khổ cùng cực, và vết sẹo trên mặt, anh đã hiểu cô phải chịu đau đớn như thế nào trong suốt thời gian qua. Bây giờ Cẩm Tú đã bị cô hại ra nông nỗi này, sức lực phản kích cũng không còn, anh nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Người yêu cũ, người yêu mới! Cả hai đều yêu anh hết mực! Nhưng người hiện tại anh yêu chỉ có một, là Mai Phương Nhã! Và bây giờ, cả hai người con gái đều đau khổ, anh không biết phải làm gì ngay lúc này. Lòng anh vô cùng rối bời, khó xử, dù đến với ai ngay lúc này, cũng đều không phải là cách giải quyết tốt nhất.
Phương Nhã trong mắt anh, là cô gái tinh nghịch hoạt bát, nhưng bản tính lương thiện dễ xiêu lòng, không bao giờ giận ai được lâu. Nhưng cô của lúc này, lại có thể kích động mắng nhiếc anh và Cẩm Tú, nói những lời cay độc như vậy, nghĩa là đã căm thù đến tận xương tủy. Hẳn cô đã chịu rất nhiều đau khổ, uất ức lắm mới có thể như thế. Nhìn cô đau khổ, tim anh còn đau khổ hơn gấp trăm lần!
Còn Cẩm Tú, anh và cô đã yêu nhau hồi cấp hai. Thế nhưng khi ấy còn trẻ, tình cảm anh dành cho cô chỉ là tuổi học trò bồng bột, không hiểu gì. Chỉ đến khi lên cấp ba gặp được Phương Nhã, tình yêu trong anh mới thật sự trỗi dậy. Rốt cuộc, người mà anh yêu thật sự, yêu đến khắc cốt ghi tâm, chỉ có mình Phương Nhã!
Cẩm Tú và cô, như hai thái cực khác chiều. Một người sống trong nghèo khổ, tính tình hiền lành nhưng một khi gặp trắc trở, sẽ càng kiên cường bất khuất. Một người sống trong nhung lụa, tiểu thư thiên kim, tính tình hống hách kiêu sa, nhưng chỉ cần gặp một chút chông gai, sẽ trở nên mềm nhũn yếu ớt, không còn sức kháng cự, chống trả.
Nhìn Cẩm Tú nằm mê man trên giường, hai tay nắm chặt lấy nhau, mồ hôi nhễ nhại trên trán, miệng không ngừng noi mớ những câu vô nghĩa, thỉnh thoảng lại thét lên đầy sợ hãi. Cảnh tượng lúc này,anh nhìn thấy mà chua xót.
Trong suốt thời gian qua, không ngày nào anh không nhớ đến Phương Nhã. Ban ngày thì giả vờ đóng kịch là một người chồng mẫu mực, vị hôn phu lý tưởng của Cẩm Tú, nhưng ban đêm thì lại vùi đầu trong rượu bia, chìm đắm trong hồi ức nhớ về cô. Thế rồi khi chuyện lễ đính hôn bị hủy bỏ, Cẩm Tú bị xuất khỏi xã hội, không còn là tiểu thư nữa… tất nhiên kế hoạch của anh và Cẩm Tú cũng liền bị phá bỏ.
Anh tìm kiếm Phương Nhã từ ngày này qua ngày khác, đến nhà cô cũng không thấy đâu. Đã mấy ngày liền, anh chực chờ trước cửa, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là chờ đợi, như kẻ ngốc ngu si tìm kiếm bóng hình người con gái đó trong vô vọng.
Hôm nay, vẫn như mọi ngày, bước chân anh thơ thẩn đến trước cửa nhà cô như một thói quen hằng ngày khó xóa bỏ, rồi không hiểu sao,lại có thể nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt trước mắt mình, nhưng chưa kịp tận hưởng niềm vui sướng thì anh tình cờ nghe được cuộc đấu khẩu của cô và Cẩm Tú.
Tim anh nhói lên liên hồi khi biết được cô vì trả thù, nên mới hại Cẩm Tú ra nông nỗi này, đau khổ đến điên dại. Nhưng anh lại càng bất ngờ hơn, khi nghe được chính Cẩm Tú nói rằng,mỉnh đã bị cưỡng bức.
Nhìn vết máu còn chưa kịp khô trên đùi của Cẩm Tú, tim anh thắt lại, xót xa cho người con gái đã yêu anh bằng cả trái tim mình. Dù rằng cô ta có xấu xa, nham hiểm và độc ác đến cỡ nào, suy cho cùng cũng vì quá yêu anh!
Nhưng Phương Nhã chỉ là một cô gái lương thiện, vô tình trở thành một công cụ, một trò chơi của Cẩm Tú, và nạn nhân của những đau khổ, cay đắng không đáng có. Cô đã chịu rất nhiều đau khổ rồi, anh không nỡ để cô phải chịu đau khổ hơn thế nữa. Giờ đây, anh chỉ muốn về với cô, ôm vào lòng, bảo vệ, che chở cho người con gái anh yêu mà thôi.
Tái sinh
" Rào! Rào!"
Dưới đêm tối, Phương Nhã ngồi bó gối co ro một góc, hai mắt nhắm nghiền, cảm nhận những cái đau rát từ những hạt mưa tạt vào mặt, như để cố gắng xoa dịu những cơn đau trong lòng mình. Con đường giờ đã mịt mù, không còn nhìn rõ được gì ở phía xa nữa, cũng như con tim cô đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, phủ băng tuyết mãi mãi ...
Trên mi mắt, vẫn còn đọng lại những giọt lệ chưa kịp khô, và trái tim còn những vết thương chưa lành khỏi, thấm dần vào da thịt, cho đến khi nỗi đau trở thành một vết sẹo. Những điều đó, chỉ càng khiến thù hận trong lòng cô gia tăng, làm sao có thể vứt bỏ?
Cô thật sự rất mệt mỏi, sống để làm gi, khi trái tim không còn nguyên vẹn khi thể xác đã quá ô uế. Ngoài trả thù, cô còn có thể làm gì được nữa đây?
Cơn mưa dai dẳng, trút nước như thác lũ, có vẻ làm dịu đi những phần nào đau đớn trong lòng Phương Nhã. Bất giác, Phương Nhã cần một người có thể trao cho mình sự ấm áp, cứu cô ra khỏi bến bờ của tuyệt vọng, sưởi ấm khỏi địa ngục của giá băng. Thế nhưng, ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, vốn dĩ xung quanh cô, chẳng còn người nào tốt cả!
Phương Nhã vốn không thể nào hiểu được trái tim mình, thật ra lòng cô giờ chỉ có hận, chứ không yêu. Nhưng cớ sao khi vùng chạy khỏi anh, lại có thể mong rằng anh đuổi theo và ôm chặt lấy mình, níu giữ mình dù mằng mọi cách.
Hy vọng, để rồi thất vọng!!! Chờ đợi, rốt cuộc cũng không có kết cục tốt!
Cô khẽ cười đau khổ, cổ họng chợt trở nên đắng nghét, mắt ươn ướt nhìn thẳng lên bầu trời, khi cơn mưa vẫn chưa dứt hẳn.
Bất chợt, điện thoại Phương Nhã reo lên, tim cô giật thót, ngỡ ngàng nhìn vào số lạ nhấp nháy trên màn hình, liền nhấc máy theo quán tính:
" Alo!"
" Xin hỏi, cô có phải là Mai Phương Nhã không?" - Một giọng trầm của người đàn ông vang lên, sắc âm lạnh lùng chợt khiến tim cô ngưng một nhịp, lòng bỗng thấy bất an.
" Phải, anh là ..."
" ...."
Cạch!
Điện thoại Phương Nhã rơi xuống đất, lỗ tai ù đi, không còn nghe được bất cứ thứ gì nữa. Cô vụt chạy đi, phóng như bay ra đường, mặc kệ những cơn mưa tát vào mặt đến đau rát, mặc kệ ngoài trời lúc này vẫn còn những giọt mưa nặng hạt, rơi tí tách trên mặt đường.
Phương Nhã siết chặt quai hàm, cắn môi đến bật cả máu. Đầu óc cô trống rỗng, cảnh vật xung quanh như phủ sương mù, mờ ảo, đến mức cô không còn nhìn thấy nổi con đường trước mắt.
Cô uất nghẹn, vừa chạy đi vừa khóc trong đau đớn, chỉ muốn chạy đến đó thật nhanh, thật nhanh, chỉ cần được gặp họ ... ngay lúc này!
Giữa cơn mưa phùn tầm tã, mọi xe cộ lưu thông trên đường giờ đã dừng hẳn, trú tại một nơi nào đó, nên đường trở nên vô cùng vắng vẻ. Thế nhưng, trong khoảnh khắc cô lao ra đường, một chiếc lamborghini màu trắng từ xa phóng tới, đâm thẳng vào người con gái trước mặt. Bằng một lực thật mạnh, Phương Nhã bị tông liền văng ra xa, nằm bệt xuống mặt đất, cả người bê bết máu ...
Két!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bánh xe của chiếc xe hơi màu trắng như chà sát vào mặt đường, thắng lại đột ngột. Ngay lập tức, người cầm lái hốt hoảng lao ra khỏi xe, đến gần Phương Nhã toàn thân đầy máu, nằm bất động dưới mặt đường. Lập tức, anh ta liền gọi xe cứu thương, khi kinh hoàng biết rằng trước mắt đang chứng kiến một vụ tai nạn nghiêm trọng vừa mới xảy ra trong tức khắc.
Trong vô thức, tay Phương Nhã cứ nắm chặt lấy cổ tay của người con trai đứng trước mặt mãi không buông ra, bàn tay lạnh ngắt của cô như thấm qua làn áo mỏng manh, thấm vào da thịt người con trai đó. Bất giác, trong lòng anh đã quyết định, bằng mọi giá cũng phải cứu lấy người con gái này.
" Bác sĩ! Cô ấy có làm sao không?"
Cửa phòng cấp cứu vừa được mở, người con trai kia đã nhào đến bên vị bác sĩ, tay run run hỏi ông với giọng kích động, sắc mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt.
" Anh là gì của bệnh nhân? Tôi muốn gặp người nhà của cô ấy!"
" Tôi không biết người nhà cô ấy ở đâu, tôi cũng không biết cô ấy là ai. Tôi đang chạy xe thì đột nhiên cô ấy lao ra đường, tôi nhất thời không thắng kịp ... nên... nhưng cô ấy ra sao rồi? Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?" - Người con trai lạ mặt kích động nói.
" Tình hình cô ấy hiện giờ vô cùng nghiêm trọng, tôi nghĩ anh nên chi một số tiền để giúp cô ấy phẫu thuật lại khuôn mặt. Vụ tai nạn đã làm khuôn mặt cô ấy biến dạng nặng nề!Tôi nghĩ, cô ấy cần phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt."
Vị bác sĩ trầm tư nói, mắt liếc nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt rồi nói tiếp:
" Vụ tai nạn khiến bệnh nhân tổn thương một phần não, rất có thể sẽ để lại di chứng nghiêm trọng về sau. Nhẹ là mất trí nhớ, nặng là trở thành một người thiểu năng! Thân thể cô ấy cũng bị tổn thương nhưng không gây nghiêm trọng lắm, chỉ bị gãy xương và cần bó bột ở cánh tay và chân thôi. Không gây nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có điều, khuôn mặt cô ấy bị biến dạng như thế này, nếu như không phẫu thuật, nhất định sẽ không có người nào chịu đựng nổi cú sốc này, huống hồ gì đó là một cô gái!"!"
Chàng trai lập tức sa sầm mặt mày, đôi mắt trợn trừng nhìn vị bác sĩ như không thể tin nổi. Chuyện này là anh làm! là anh đã đụng phải người con gái đó, nên phải có trách nhiệm phải cứu lấy cô ta. Cố gắng hít một luồng khí lạnh vào lồng ngực, anh nghiêm giọng đáp lời:
" Tôi sẽ chịu trách nhiệm về điều này. Tôi sẽ đưa cô ấy đi phẫu thuật!"!"
Vị bác sĩ trẻ nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của chàng trai mà không nén nổi thở dài:
" Bệnh nhân đã bị vết phỏng khá nặng ngay trên mặt, ngoài ra còn ở một số chỗ như dưới cổ, ngay bả vai và phần cánh tay bên phải. Tôi nghĩ cách tốt nhất, cô ấy chỉ có thể phẫu thuật ở nước ngoài mới đảm bảo được thành công."
Trong đêm tối ấy, số phận của ba con người, ba trái tim cũng bắt đầu có chuyến biển. Bánh xe của định mệnh, đã vô tình lăn bánh. Mãi mãi cũng không thể quay lại điểm xuất phát ban đầu!
Quốc Thịnh run run giọng, lời nói như mắc nghẹn trong cổ, khó lắm mới thốt ra được một câu, đôi mắt đau thương nhìn vết sẹo lồi lõm bên má phải của cô mà lòng đau như cắt. Phương Nhã xinh đẹp hiền lành của anh, giờ đã trở thành một cô gái xấu xí lòng mang đầy thù hận!
Cô nhìn thấy một Quốc Thịnh bằng xương bằng thịt, đang đứng trước mặt, dùng ánh mắt rực lửa như thiêu đốt khuôn mặt mình, cảm giác như tim đang ngừng đập. Lúng túng, hốt hoảng, cô vội vã bật người ngồi dậy, tay phủ mái che vết sẹo trên mặt mình, nỗi tủi nhục bấy lâu lại thừa dịp đột phát, ngập tràn trong lòng cô. Nước mắt không hiểu sao lại chảy xuống, dù cố gắng cắn môi kiềm những giọt lệ vẫn không thể nào ngăn được cơn nấc.
Im lặng
Đau khổ
Nặng nề
Thời gian như ngừng lại …
Trong khoảnh khắc,cô vùng chạy, trong lòng chỉ muốn rời mắt khỏi người con trai đứng trước mặt, rời khỏi cảm giác đau đớn lúc này, mà chạy đến một nơi nào đó thật xa, thật xa mà thôi!
Thấp thoáng trông thấy những giọt nước mắt long lanh trên gương mặt Phương Nhã, tim Quốc Thịnh quặn thắt lại, anh lập tức nhào đến giữ lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình, nói như van xin:
“Đừng đi, anh xin em! Hãy nghe anh nói, đừng bỏ đi, đừng trả thù như thế nữa. Được không em?”
Giây phút được anh ôm trong vòng tay, Phương Nhã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trong khoảnh khắc chỉ muốn mặc kệ để anh ôm như thế, và để cô tận hưởng niềm ấm áp khi bên anh. Thế nhưng khi nhắc đến hai chữ trả thù, mắt cô như bừng sáng, lập tức vùng tay anh ra, nói gần như hét lên:
“ Anh là gì mà bảo tôi đừng trả thù? Anh là chồng chưa cưới của Cẩm Tú, là người yêu cũ của tôi! Chúng ta không là gì của nhau cả, anh có tư cách gì mà bảo tôi đừng trả thù! Là ai, ai đã khiến tôi ra nông nỗi này! Các người! Các người đều cùng một giuộc, đừng ra vẻ quân tử trước mặt tôi. Nhất là anh, tại sao lại xuất hiện ở đây. Tại sao lại để cho tôi nhìn thấy mấy người. Cút đi! Cút đi!!! Nhìn mặt hai người là tôi muốn ói rồi! Tôi kinh tởm, tôi khinh!”
Phương Nhã trong cơn kích động, đã không thể kiềm được nước mắt, căm thù nhìn Quốc Thịnh lẫn Cẩm Tú. Hai con người cô từng xem là quan trọng nhất trong cuộc đời, thế nhưng lúc này chỉ còn thù hận tồn tại! Cô lắc đầu, bật cười như điên, bước chân loạng choạng rồi ngã uỵch xuống mặt đất, khóc một cách ngon lành.
Quốc Thịnh sợ hãi, liền đưa tay ra đỡ Phương Nhã, ríu rít xin lỗi, nước mắt cũng không cầm được mà chảy xuống, anh nói trong thổn thức:
“ Phương Nhã, em đừng như vậy! Nghe anh giải thích, không phải anh phản bội em, anh chỉ là …”
“ Cút đi! Tránh ra tôi ra, tôi ghét phải nhìn thấy anh! Hãy về với Cẩm Tú của anh đi, đừng bao giờ để tôi thấy mặt anh. Tôi căm ghét anh, tôi hận anh!!!!”
Phương Nhã điên cuồng gào lên, ra sức chống cự, dùng tay dùng chân gạt mạnh Quốc Thịnh tránh xa mình ra. Ngụy biện! Tất cả đều là ngụy biện, rời bỏ cô, phản bội cô rồi bây giờ quay sang xin lỗi, quay sang giải thích. Nếu không phải Cẩm Tú không còn là tiểu thư, thì anh ta có nhất thiết phải đến đây xin lỗi không??? Bỉ ổi, đê tiện, hạ lưu! Đều là ngụy quân tử!
“ Phương Nhã! Anh xin em, đừng như thế! Đừng như thế nữa có được không, anh đau lắm. Xin lỗi em, xin lỗi! Là anh đã khiến em ra nông nỗi này, anh không nên vì lối suy nghĩ lệch lạc đó, đáng lý ra anh phải ở bên em nhiều hơn. Có như thế em sẽ không đau khổ đến mức này, cũng không hiểu lầm anh nhiều như thế! Xin em, đừng như thế nữa! Xin em!”
Anh bật khóc, cố gắng nhoài người ra sức ôm lấy cô, mặc cho cô cào cấu lên người, những cú đánh thùm thụp lên ngực anh đau như búa bổ, anh vẫn cố gắng ôm cô vào lòng, thật chặt, như muốn sưởi ấm những nỗi đau cô phải chịu, những băng giá cay đắng mà cô đã trải qua.
“ Nghe anh giải thích, đừng vùng vẫy, đừng rời khỏi anh! Phương Nhã, anh xin em! Hãy nghe anh giải thích, chỉ một lần này thôi, em sẽ hiểu!!! Em sẽ không còn hiểu lầm anh nữa, được không? Được không em?”
Anh gồng mình giữ chặt lấy cô, siết thật mạnh như sợ rằng cô sẽ vùng khỏi anh, biến mất lần nữa. Chỉ nhìn tâm trạng hoảng loạn của cô, tim anh đã đau đến mức không thở nổi. Thật sự không muốn cô phải tổn thương nữa. Anh sẽ giải thích, sẽ nói hết, tất cả chỉ là một hợp đồng, một sự sắp đặt ép buộc, tất cả đều không phải ý muốn của anh. Trái tim anh đã thuộc về cô, thì làm sao có thể yêu bất cứ ai nữa. Cho dù cô xấu xí, dù có đáng sợ, xấu xa đến mức nào, cuối cùng cô cũng vẫn là Mai Phương Nhã của anh. Là Mai Phương Nhã tính tình hiền lành, hoạt bát, đáng yêu của anh. Không bao giờ thay đổi!
Cảm thấy cô đã dần tin anh, không còn chống cự nữa, anh liền nới lỏng vòng tay mình, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng trong lúc ấy, cô lại vùng tay anh ra, đẩy anh thật mạnh khiến cả người mất thăng bằng té xuống đất, còn cô thì lao như bay ra đường, trốn chạy khỏi anh, trốn chạy khỏi trái tim đang dần gục ngã của mình, ngậm ngùi nuốt cay đắng vào trong nước mắt.
“ Phương Nhã! Đừng đi! Quay lại đi!”
Quốc Thịnh hốt hoảng, điên cuồng chạy theo cô. Thì bất giác một bàn tay lạnh ngắt đã nắm chặt lấy tay anh, níu giữ không cho anh đi. Quay mặt lại, và ngỡ ngàng khi trông thấy ánh mắt đau thương của người con gái trước mặt, khuôn mặt đã tái mét không còn sức lực, và rồi liền ngã khụy xuống đất bất tỉnh, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy anh không buông:
“ Cẩm Tú! Cẩm Tú!”
Anh ngỡ ngàng nhìn thân ảnh cô gái với sắc mặt tái nhợt, lạnh ngắt đổ ập xuống đất. Đôi chân vô thức muốn đuổi theo người con gái ấy, nhưng lý trí và hoàn cảnh hiện tại không cho phép anh làm điều đó. Nhìn Cẩm Tú bất tỉnh, và nhìn bóng theo dáng cô khuất dần … tim anh đau đến nghẹt thở.
Quốc Thịnh ngồi thơ thẩn bên cửa sổ, lòng nặng trĩu nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, mà lòng nhớ cô quay quắt. Chỉ cần nhớ đến ánh mắt đau khổ cùng cực, và vết sẹo trên mặt, anh đã hiểu cô phải chịu đau đớn như thế nào trong suốt thời gian qua. Bây giờ Cẩm Tú đã bị cô hại ra nông nỗi này, sức lực phản kích cũng không còn, anh nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Người yêu cũ, người yêu mới! Cả hai đều yêu anh hết mực! Nhưng người hiện tại anh yêu chỉ có một, là Mai Phương Nhã! Và bây giờ, cả hai người con gái đều đau khổ, anh không biết phải làm gì ngay lúc này. Lòng anh vô cùng rối bời, khó xử, dù đến với ai ngay lúc này, cũng đều không phải là cách giải quyết tốt nhất.
Phương Nhã trong mắt anh, là cô gái tinh nghịch hoạt bát, nhưng bản tính lương thiện dễ xiêu lòng, không bao giờ giận ai được lâu. Nhưng cô của lúc này, lại có thể kích động mắng nhiếc anh và Cẩm Tú, nói những lời cay độc như vậy, nghĩa là đã căm thù đến tận xương tủy. Hẳn cô đã chịu rất nhiều đau khổ, uất ức lắm mới có thể như thế. Nhìn cô đau khổ, tim anh còn đau khổ hơn gấp trăm lần!
Còn Cẩm Tú, anh và cô đã yêu nhau hồi cấp hai. Thế nhưng khi ấy còn trẻ, tình cảm anh dành cho cô chỉ là tuổi học trò bồng bột, không hiểu gì. Chỉ đến khi lên cấp ba gặp được Phương Nhã, tình yêu trong anh mới thật sự trỗi dậy. Rốt cuộc, người mà anh yêu thật sự, yêu đến khắc cốt ghi tâm, chỉ có mình Phương Nhã!
Cẩm Tú và cô, như hai thái cực khác chiều. Một người sống trong nghèo khổ, tính tình hiền lành nhưng một khi gặp trắc trở, sẽ càng kiên cường bất khuất. Một người sống trong nhung lụa, tiểu thư thiên kim, tính tình hống hách kiêu sa, nhưng chỉ cần gặp một chút chông gai, sẽ trở nên mềm nhũn yếu ớt, không còn sức kháng cự, chống trả.
Nhìn Cẩm Tú nằm mê man trên giường, hai tay nắm chặt lấy nhau, mồ hôi nhễ nhại trên trán, miệng không ngừng noi mớ những câu vô nghĩa, thỉnh thoảng lại thét lên đầy sợ hãi. Cảnh tượng lúc này,anh nhìn thấy mà chua xót.
Trong suốt thời gian qua, không ngày nào anh không nhớ đến Phương Nhã. Ban ngày thì giả vờ đóng kịch là một người chồng mẫu mực, vị hôn phu lý tưởng của Cẩm Tú, nhưng ban đêm thì lại vùi đầu trong rượu bia, chìm đắm trong hồi ức nhớ về cô. Thế rồi khi chuyện lễ đính hôn bị hủy bỏ, Cẩm Tú bị xuất khỏi xã hội, không còn là tiểu thư nữa… tất nhiên kế hoạch của anh và Cẩm Tú cũng liền bị phá bỏ.
Anh tìm kiếm Phương Nhã từ ngày này qua ngày khác, đến nhà cô cũng không thấy đâu. Đã mấy ngày liền, anh chực chờ trước cửa, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là chờ đợi, như kẻ ngốc ngu si tìm kiếm bóng hình người con gái đó trong vô vọng.
Hôm nay, vẫn như mọi ngày, bước chân anh thơ thẩn đến trước cửa nhà cô như một thói quen hằng ngày khó xóa bỏ, rồi không hiểu sao,lại có thể nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt trước mắt mình, nhưng chưa kịp tận hưởng niềm vui sướng thì anh tình cờ nghe được cuộc đấu khẩu của cô và Cẩm Tú.
Tim anh nhói lên liên hồi khi biết được cô vì trả thù, nên mới hại Cẩm Tú ra nông nỗi này, đau khổ đến điên dại. Nhưng anh lại càng bất ngờ hơn, khi nghe được chính Cẩm Tú nói rằng,mỉnh đã bị cưỡng bức.
Nhìn vết máu còn chưa kịp khô trên đùi của Cẩm Tú, tim anh thắt lại, xót xa cho người con gái đã yêu anh bằng cả trái tim mình. Dù rằng cô ta có xấu xa, nham hiểm và độc ác đến cỡ nào, suy cho cùng cũng vì quá yêu anh!
Nhưng Phương Nhã chỉ là một cô gái lương thiện, vô tình trở thành một công cụ, một trò chơi của Cẩm Tú, và nạn nhân của những đau khổ, cay đắng không đáng có. Cô đã chịu rất nhiều đau khổ rồi, anh không nỡ để cô phải chịu đau khổ hơn thế nữa. Giờ đây, anh chỉ muốn về với cô, ôm vào lòng, bảo vệ, che chở cho người con gái anh yêu mà thôi.
Tái sinh
" Rào! Rào!"
Dưới đêm tối, Phương Nhã ngồi bó gối co ro một góc, hai mắt nhắm nghiền, cảm nhận những cái đau rát từ những hạt mưa tạt vào mặt, như để cố gắng xoa dịu những cơn đau trong lòng mình. Con đường giờ đã mịt mù, không còn nhìn rõ được gì ở phía xa nữa, cũng như con tim cô đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, phủ băng tuyết mãi mãi ...
Trên mi mắt, vẫn còn đọng lại những giọt lệ chưa kịp khô, và trái tim còn những vết thương chưa lành khỏi, thấm dần vào da thịt, cho đến khi nỗi đau trở thành một vết sẹo. Những điều đó, chỉ càng khiến thù hận trong lòng cô gia tăng, làm sao có thể vứt bỏ?
Cô thật sự rất mệt mỏi, sống để làm gi, khi trái tim không còn nguyên vẹn khi thể xác đã quá ô uế. Ngoài trả thù, cô còn có thể làm gì được nữa đây?
Cơn mưa dai dẳng, trút nước như thác lũ, có vẻ làm dịu đi những phần nào đau đớn trong lòng Phương Nhã. Bất giác, Phương Nhã cần một người có thể trao cho mình sự ấm áp, cứu cô ra khỏi bến bờ của tuyệt vọng, sưởi ấm khỏi địa ngục của giá băng. Thế nhưng, ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, vốn dĩ xung quanh cô, chẳng còn người nào tốt cả!
Phương Nhã vốn không thể nào hiểu được trái tim mình, thật ra lòng cô giờ chỉ có hận, chứ không yêu. Nhưng cớ sao khi vùng chạy khỏi anh, lại có thể mong rằng anh đuổi theo và ôm chặt lấy mình, níu giữ mình dù mằng mọi cách.
Hy vọng, để rồi thất vọng!!! Chờ đợi, rốt cuộc cũng không có kết cục tốt!
Cô khẽ cười đau khổ, cổ họng chợt trở nên đắng nghét, mắt ươn ướt nhìn thẳng lên bầu trời, khi cơn mưa vẫn chưa dứt hẳn.
Bất chợt, điện thoại Phương Nhã reo lên, tim cô giật thót, ngỡ ngàng nhìn vào số lạ nhấp nháy trên màn hình, liền nhấc máy theo quán tính:
" Alo!"
" Xin hỏi, cô có phải là Mai Phương Nhã không?" - Một giọng trầm của người đàn ông vang lên, sắc âm lạnh lùng chợt khiến tim cô ngưng một nhịp, lòng bỗng thấy bất an.
" Phải, anh là ..."
" ...."
Cạch!
Điện thoại Phương Nhã rơi xuống đất, lỗ tai ù đi, không còn nghe được bất cứ thứ gì nữa. Cô vụt chạy đi, phóng như bay ra đường, mặc kệ những cơn mưa tát vào mặt đến đau rát, mặc kệ ngoài trời lúc này vẫn còn những giọt mưa nặng hạt, rơi tí tách trên mặt đường.
Phương Nhã siết chặt quai hàm, cắn môi đến bật cả máu. Đầu óc cô trống rỗng, cảnh vật xung quanh như phủ sương mù, mờ ảo, đến mức cô không còn nhìn thấy nổi con đường trước mắt.
Cô uất nghẹn, vừa chạy đi vừa khóc trong đau đớn, chỉ muốn chạy đến đó thật nhanh, thật nhanh, chỉ cần được gặp họ ... ngay lúc này!
Giữa cơn mưa phùn tầm tã, mọi xe cộ lưu thông trên đường giờ đã dừng hẳn, trú tại một nơi nào đó, nên đường trở nên vô cùng vắng vẻ. Thế nhưng, trong khoảnh khắc cô lao ra đường, một chiếc lamborghini màu trắng từ xa phóng tới, đâm thẳng vào người con gái trước mặt. Bằng một lực thật mạnh, Phương Nhã bị tông liền văng ra xa, nằm bệt xuống mặt đất, cả người bê bết máu ...
Két!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bánh xe của chiếc xe hơi màu trắng như chà sát vào mặt đường, thắng lại đột ngột. Ngay lập tức, người cầm lái hốt hoảng lao ra khỏi xe, đến gần Phương Nhã toàn thân đầy máu, nằm bất động dưới mặt đường. Lập tức, anh ta liền gọi xe cứu thương, khi kinh hoàng biết rằng trước mắt đang chứng kiến một vụ tai nạn nghiêm trọng vừa mới xảy ra trong tức khắc.
Trong vô thức, tay Phương Nhã cứ nắm chặt lấy cổ tay của người con trai đứng trước mặt mãi không buông ra, bàn tay lạnh ngắt của cô như thấm qua làn áo mỏng manh, thấm vào da thịt người con trai đó. Bất giác, trong lòng anh đã quyết định, bằng mọi giá cũng phải cứu lấy người con gái này.
" Bác sĩ! Cô ấy có làm sao không?"
Cửa phòng cấp cứu vừa được mở, người con trai kia đã nhào đến bên vị bác sĩ, tay run run hỏi ông với giọng kích động, sắc mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt.
" Anh là gì của bệnh nhân? Tôi muốn gặp người nhà của cô ấy!"
" Tôi không biết người nhà cô ấy ở đâu, tôi cũng không biết cô ấy là ai. Tôi đang chạy xe thì đột nhiên cô ấy lao ra đường, tôi nhất thời không thắng kịp ... nên... nhưng cô ấy ra sao rồi? Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?" - Người con trai lạ mặt kích động nói.
" Tình hình cô ấy hiện giờ vô cùng nghiêm trọng, tôi nghĩ anh nên chi một số tiền để giúp cô ấy phẫu thuật lại khuôn mặt. Vụ tai nạn đã làm khuôn mặt cô ấy biến dạng nặng nề!Tôi nghĩ, cô ấy cần phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt."
Vị bác sĩ trầm tư nói, mắt liếc nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt rồi nói tiếp:
" Vụ tai nạn khiến bệnh nhân tổn thương một phần não, rất có thể sẽ để lại di chứng nghiêm trọng về sau. Nhẹ là mất trí nhớ, nặng là trở thành một người thiểu năng! Thân thể cô ấy cũng bị tổn thương nhưng không gây nghiêm trọng lắm, chỉ bị gãy xương và cần bó bột ở cánh tay và chân thôi. Không gây nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có điều, khuôn mặt cô ấy bị biến dạng như thế này, nếu như không phẫu thuật, nhất định sẽ không có người nào chịu đựng nổi cú sốc này, huống hồ gì đó là một cô gái!"!"
Chàng trai lập tức sa sầm mặt mày, đôi mắt trợn trừng nhìn vị bác sĩ như không thể tin nổi. Chuyện này là anh làm! là anh đã đụng phải người con gái đó, nên phải có trách nhiệm phải cứu lấy cô ta. Cố gắng hít một luồng khí lạnh vào lồng ngực, anh nghiêm giọng đáp lời:
" Tôi sẽ chịu trách nhiệm về điều này. Tôi sẽ đưa cô ấy đi phẫu thuật!"!"
Vị bác sĩ trẻ nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của chàng trai mà không nén nổi thở dài:
" Bệnh nhân đã bị vết phỏng khá nặng ngay trên mặt, ngoài ra còn ở một số chỗ như dưới cổ, ngay bả vai và phần cánh tay bên phải. Tôi nghĩ cách tốt nhất, cô ấy chỉ có thể phẫu thuật ở nước ngoài mới đảm bảo được thành công."
Trong đêm tối ấy, số phận của ba con người, ba trái tim cũng bắt đầu có chuyến biển. Bánh xe của định mệnh, đã vô tình lăn bánh. Mãi mãi cũng không thể quay lại điểm xuất phát ban đầu!
/81
|