Sau một lúc mây mưa thì Nhã Uyên hoàn toàn nín hẳn, cô ta gạt nước mắt, giọng nói vẫn còn nghẹn ứ, khuôn mặt mệt mỏi của cô ta lại càng mệt mỏi hơn, nhưng vừa nhìn thấy Dương HẢi Trình, cô ta mắt sáng ra
_ Anh Trình… Anh Trình!!!!_ Cô ta chạy tới túm lấy cánh tay của Dương HẢi Trình, cậu khó chịu giựt tay ra, tuy hơi bất ngờ nhưng cô ta cũng mỉm cười ngọt sớt
_ Ngày mai em sẽ cho con nhỏ Demon đó một cái kết nhé, em không thể chịu đựng nó được nữa rồi, cứ nhìn bản mặt của nó là em chỉ muốn cho nó biến mất luôn_ Cô ta làm nũng, rõ ràng chẳng có tác dụng gì cả, chỉ khiến Hải Trình khó chịu thêm và nguồn cơn chính là cái tên Demon đó. Cậu có ghét cô ta như cậu nghĩ hay không, và cô gái bí ẩn kia nữa, sao cậu có cảm giác cả hai có mối liên hệ gì đó với nhau, như cái cách bí ẩn ,mà cậu lục tung cả Đan Thiên lên mà vẫn không thể tìm ra cô gái đó. Cậu xô Nhã Uyên sang một bên, kèm theo hai chữ…
_- Biến đi!!!
Chấn Minh bắt đầu thấy ngứa mắt khi bà chị tóc vàng hoe vì thuốc nhuộm cứ lẽo đẽo đi theo khi chẳng ai thèm tiếp cô ta cả, cậu rút con dao trong túi ra, nhử nhử như trêu ngươi
_- Bà chị muốn một gạch vào mặt hay tự động đi chỗ khác chơi, ở đây không phận sự miễn vào, cảm ơn!!!
Nhã Uyên sợ xanh mắt và co cẳng chuồn thẳng
Hải Trình đến quầy phục vụ, lấy một chai rượu hạng nặng và uống. Bắt đầu từ hai năm trước, cậu đã tự tập cho mình thói quen uống rượu, mỗi khi buồn và mỗi khi vui. Có lẽ kí ức của cậu mờ nhạt như chính con người cậu trong mắt những người thân yêu. Cậu đã trở thành kẻ không còn phụ thuộc vào cái gì cả, chẳng ai có thể đe dọa được cậu khi mọi thứ chẳng còn quan trọng. Và Cậu đã phải chịu đựng hình phạt của gia tộc, cái gia tộc họ Dương khắc nghiệt có đủ mọi hình thứ khi một ai đó phạm lỗi và kẻ đứng đầu là tộc trưởng, nhưng với một thứ vô lí và chẳng_ là_ cái_ quái_gì _cả thì một tộc trưởng cũng không nằm ngoài phạm vi vào nhà xác
Choang!
Một gã say mèm huých vào vai cậu, làm chai rượu vỡ tan tành. Khuôn mặt cậu tối sầm và ngày càng tức tối, đưa cặp mắt nảy lửa nhìn kẻ đó
_ Sao hả? Mày muốn gì?_ Một gã tầm 24, 25 tuổi khật khưỡng vắt vai một cô ả ăn mặc hở hang đã cố tình huých vào vai cậu còn ra giọng đàn anh quát mắng, hắn chán sống thì phải, và đương nhiên, hành động ngu xuẩn của hắn được cả Live công nhận
Cô ả bên cạnh thì thầm gì đó vào tai hắn, có vẻ đôi trẻ lần đầu tiên tới Live thì phải, đã ngông cuồng còn không nhận ra mình điên rồ tới mức nào. Đám đàn em của hắn từ phía sau kéo lên. Dã Khải và đám đàn em của HẢi Trình cũng đi lên
_ Mày nhìn tao với ánh mắt gì thế hả thằng ranh con_ Hắn chi tay vào mặt HẢi Trình, Dã Khải tức tối lao lên định sống mái luôn thì bị HẢi Trình ngăn lại
_ Sao hả? mày muốn đánh nhau à, mày nghĩ mày la ai?_ Hắn xốc cổ áo Dã Khải lên rồi đá HẢi TRình một cái vào chân. Sự tức giận không thể kìm nến được nữa, Một cú đánh như trời giáng từ tay Dã Khải, hắn nằm bò ra đất, lau máu khóe miệng, mọi người xung quanh tản hết ra
_ Mẹ kiếp! Chúng mày xông lên đánh chết chúng nó cho tao…
Và thế là một cuộc ẩu đả diễn ra, thằng khốn kia bị Hải TRình dần cho tới tả nhưng cậu bị lãnh trọn một cú. Tức giận lên cao ngùn ngụt, cậu nắm chặt hai bàn tay, nhảy bổ lên, liên tiếp giáng những cú đánh vào mặt hắn khiên màu mồm và máu mũi hắn chảy ra ròng ròng, hai cánh mũi hắn gần nát, đến khi hắn buông tay ra khỏi áo cậu và thở khó nhọc thì cậu dừng lại, xốc cổ áo hắn lên, xô vào dãy bàn à hắn ngã không tự chủ, Hải Trình giẫm chân lên mặt hắn, quát
_ Đó là lí do thằng chó như mày đừng bao giờ để tao bắt gặp, ở địa bàn của tao thì phải nhìn sắc mặt của tao biết chưa?!!!!!!!_ Cậu lôi hắn đứng dậy và lại xô vào dãy bàn kế bên
Xoảng! Rầm!!!!
Đám đàn em của hắn cũng bị dần cho tơi tả, quỳ sụp xuống
Nhã Uyên chạy đến giựt tóc ả kia, tặng cho nàng một gạch vào mặt làm ả ngất đi, không kêu lên được một tiếng
_ Vứt bọn chó hoang này ra ngoài!!!_ Trình nói xong thì tất cả lại thực hiện tiếp công việc của mình. Cậu bị cụt hứng, đi ra vào phía trong của bar, Nha Uyên kéo Y Linh lẽo đẽo theo sau
_ Anh Trình, hay là ngày mai em cho con nhỏ Demon một gạch luôn nhé một gạch vào mặt nhé
Pặc!
Cô ta chưa kịp nói hết câu, một bàn tay đã bóp chặt cổ cô ta
_ Uuwuwuwuw…, cô ta gồng người lên, cố đẩy HẢi TRình ra nhưng không được, cô ta đang chết dần chết mòn, giờ thì cô ta mới hiểu cảm giác của Demon đáng thương như thế nào
_ Anh Trình, xin anh tha cho Nhã Uyên_ Y Linh rối rít xin lỗi
Trình bỏa tay ra rồi quay người, mất dạng
Nhã Uyên đứng chôn chân tại chỗ, tay chống vào tường, thở không ra hơi. Y Linh đỡ nhã Uyên ngồi xuống chiếc ghế cảnh đó, vuốt vuốt lưng bạn
_ Con nhỏ Demon đó, ngày mai mình sẽ cho nó biết tay…
Rồi cô ta ho sặc sụa. Y Linh chạy tới quầy phục vụ và mang đến một ly sữa, Nhã Uyên uống một hơi hết sạch
Ngày mai, giông tố sẽ nổi lên
Dã Khải và HẢi Trình về nhà, căn biệt thự vắng teo, cô Ái Trang vừa sang Italia nên chẳng có ai ngoài hai người
_ Cậu vẫn đang tìm cô gái đó à?
_ Uk
_ Nhưng có thể cậu nhìn nhầm thôi, rõ ràng cô ấy chết rồi mà
_ Nhưng chính tay mình chạm vào khuôn mặt đó, chính tay mình đã kéo cô ấy, cô ấy không phải…_ Cậu ngừng lại_ Mình mệt lắm, chuyện này để lúc sau_ Rồi cậu đi về phòng
Cậu quẳng điện thoại xuống giường, nằm phịch xuống. MẮt khép lại, bỗng dưng một đoạn băng hiện ra, quen thuộc, nhàm chán và bi thảm
Một bàn tay nắm chặt, một khuôn mặt thân quen nhưng cũng rất xa vời, vừa cười mà nước mắt chảy dài ướt đẫm hai gò má, một trái tim sắp ngừng đập, mái tóc xõa trên mặt đất, tiếng còi xe cảnh sat réo vang và cuối cùng, tám áo sơ mi trắng bị nhuốm màu đỏ của máu, bàn tay đó buông thõng
Thịch!
HẢi Trình mở choàng mặt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, cậu muốn phát điên lên, Giấc mơ này đã lâu không quay về, nhưng từ khi cô gái đó xuất hiện, nó luôn bám theo cậu, dai dẳng và khó thở. Nó mờ ảo như rất lâu rồi nhưng cũng rõ nét như vừa mới xảy ra hôm qua. Mọi thứ tua đi tua lại và không sao ngừng lại được, Cậu nhắm mắt một lần nữa, ngya chóng sau đó cậu bị bóng tối bủa vây
Sáng hôm sau, Hứa Anh đến trường mà không sao quên được bé Chuối hôm qua, sự ngây thơ và mạnh mẽ ấy càng làm cô quyết tâm tìm lại gia đình của mình hơn
Đan Thiên
Vẫn cái ngôi trường to như cung điện ấy, cái nơi uy nghiêm của nhà giàu, là giấc mơ hằng đêm cho những kẻ như cô, Cô vòng tay ôm lấy người, một cảm giác lạnh lẽo ùa vào trong xương sống, trời không mưa nhưng cũng khiên người ta ái ngại ra đường
Cô đi từ từ, vừa quan sát vừa lắng nghe, nhưng chưa bước được một bước, tất cả đã tối sầm. Cô nga xuống, một thanh gỗ bị quăng xuống đất và cô bị khiêng đi
Gió lồng lộng!!
Những cơn gió ngút ngàn không ngừng quất vào da thịt, lạnh thấu xương, nhưng mọ sự đau khổ đều cuốn theo chiều gió ấy, trời âm u, nhạt nhòa, không có ánh nắng nào chiếu qua, những tảng âm giăng giăng trên bầu trời như những khối kim lọa và chỉ chực ập xuống, không có một âm sắc nào lọt vào thính giác ngoài tiếng gió ngút ngàn ấy, sự buốt giá chiếm giữ thể xác còn linh hồn thì không, nhưng nó len lỏi qua từng tế bào và làm con người ta sợ hãi
AOOOOO!!!
Một chậu nước lạnh ngắt từ đá vừa tan giữa mùa đông, Hứa Anh sặc nước, ho sù sụ, khẽ rùng mình, mi mắt cô từ từ mở, cô rướn người dậy thì mới phát hiện ra, cả tay và chân cô đều bị trói bằng thừng
_ Tỉnh rồi hả? Mày làm tao chờ hơi bị lâu rồi đấy
Cô nhìn quanh, tầng thượng của tòa nhà 8 tầng, sao cô lại ở đây, nhưng một điềm báo không lành cho cô biết có chuyện điên rồ sắp xảy ra
_ Thả tôi ra_ Cô gào lên thảm thiết
_ Giữ con điên kia lại_ Nhã Uyên quát lên mấy cô bạn
_ Các người điên ròi, thả tôi ra_ Hứa Anh cố giằng co nhưng bất lực, cô bị dí dầu xuống, quỳ sụp, k ngước nổi đầu lên_ Thả tôi ra!!!!
CHÁT!
Sự gào thét của cô là vô nghĩa và càng khiên Nhã Uyên thíc thú với chiếc máy quay trên tay hơn, cô ta túm tóc Hứa Anh, giật ra đằng sau, quát lên
_ Câm mồm nều không muốn chết sớm!!! _ Hứa Anh nhìn cô ta cay độc, được thể, cô đạp mạnh đầu Hứa Anh xuống đất
_ Đưa cái kéo đây!_ Nhã Uyên chìa tay ra đằng sau và một cô bạn đưa cho cô ta cái kéo
_ Tóc mày dài quá, luôn bao lâu rôi, cắt đi tiếc lắm nhỉ, để tao tiếc cho mày nhé, hahahhaha….
Hứa Anh nghiến chặt răng, ánh mắt màu xanh nhạt như chuyển thành màu máu
_ Bỏ tay ra, bỏ tay bẩn thỉu ra khỏi tóc tôi!!!!!!
Nhưng Nhã Uyên vẫn cười như điên dại, cô ta căt lia lịa, Hứa Anh gào lên, cô bất lức với chính bản thân mình, làm thế nào để thoát ra khi cô bị khóa chặt như thế này
Cô ta cười như khóc_ Mày nhìn đi, tóc cua mày đang rơi, hahah….Để xem Tâm sẽ vui như thế nào…. Tâm sẽ vui lắm đúng không…hahahah… _ Và cô ta khóc thật, khóc trong tiếng cười, cười dài trong nước mắt, cô lắc mạnh đầu, giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt màu xanh rơi rớt như thủy tinh, từng lọn tóc rơi xuống, rơi xuống phủ đầy chân
Y Linh chạy tới, giựt cây kéo khỏi tay nhã uyên và quăng ra xa
_ Đủ rồi!!_ Nhã Uyên nhìn bạn, rạn nứt, ánh mắt cô ta lại ngang ngược như lúc đầu. Tuy cắt nhiều nhưng tóc cô vẫn dài, mái tóc nuôi hơn mười năm, cô nhìn từng lọn tóc mà không sao thôi khóc. Nhã Uyên sai người đuổi Y Linh đi, nếu không kế hoạch của cô ta hỏng bét
_ Nhã… có người đưa cho cậu cái này
_ Hoa Hồng Xanh?
_Ừ
_ Cầm hộ mình
Rồi cô ta quay lại phía Hứa Anh_ Cởi thừng ra!_ sau khi được cởi thừng, HỨa Anh nằm vật ra đất, thậm chí còn lim đi vài giây
_ Kéo nó lên!
_ Để tao xem mặt mày thế nào!
Pặc! Rắc!
Chiếc kính vỡ tan tành, hứa Anh cúi mặt xuống, cố gắng không ngửng lên
_ Kéo nó lên, các người không gân à?_ Cô quát lên
_ Con ranh…mày….AAAAAAAA!!!!!_ Nhã Uyên hét lên kinh hãi, ngã vật ra đất, bọn người kia cũng nhã nhào vì sửng sốt. Nhã Uyên không dám tin vào mắt mình nữa, mắt cắt không còn một giọt máu, cô ta lùi dần, không dám tin
_ Đình... Đình…..Không!!!!! KHông phải!!!!!_ Cô ta hét lên, cô ta toan bo r chạy, nhưng lại chạy đến và giựt tóc Hứa Anh ra sau_ Hahahha…. Không phải….hahhaa…_ Cô ta cười như điên như dại, cô ta dứng dậy,cố để tim mình đạp thật chậm
_ Vứt nó xuống!!!_ Cô ta hét lên làm cả bọn hoàn hồn
Bọn chúng không biết làm thê snaof đành troe ngược tay Hứa anh lên và buộc vào xà ngang lan can
Phập!!! Một mảnh thủy tinh đâm vào vai cô, màu tuôn ra ướt đẫm
_ Đừng! Nhã Uyên dừng lại đi_ Y lInh chạy tới
‘_ Giữ con nhỏ kia lại
_ dừng lại đi, đừng tiến quá xa_ Y lInh nức nở
_ Cút!!! Từ nay không bạn bè gì hết!!!!!!
Sau khi tiếng Y Linh tắt hẳn, Nhã Uyên lau nước mắt, Cô ta nhận được một cuộc Điện thoại, cô ta vui hẳn lên, nghé đầu ra ngoài lan can, vui vẻ cười nói
(ĐOÀNG!!!!)_ Tiếng súng vang lên trong im lặng, chẳng ai biết được nó vang lên lúc nào hay thậm chí nó không hề vang lên
Cô ta gục xuống, máu loang ra đỏ đầm,Cô ta ĐÃ CHẾT
_ Anh Trình… Anh Trình!!!!_ Cô ta chạy tới túm lấy cánh tay của Dương HẢi Trình, cậu khó chịu giựt tay ra, tuy hơi bất ngờ nhưng cô ta cũng mỉm cười ngọt sớt
_ Ngày mai em sẽ cho con nhỏ Demon đó một cái kết nhé, em không thể chịu đựng nó được nữa rồi, cứ nhìn bản mặt của nó là em chỉ muốn cho nó biến mất luôn_ Cô ta làm nũng, rõ ràng chẳng có tác dụng gì cả, chỉ khiến Hải Trình khó chịu thêm và nguồn cơn chính là cái tên Demon đó. Cậu có ghét cô ta như cậu nghĩ hay không, và cô gái bí ẩn kia nữa, sao cậu có cảm giác cả hai có mối liên hệ gì đó với nhau, như cái cách bí ẩn ,mà cậu lục tung cả Đan Thiên lên mà vẫn không thể tìm ra cô gái đó. Cậu xô Nhã Uyên sang một bên, kèm theo hai chữ…
_- Biến đi!!!
Chấn Minh bắt đầu thấy ngứa mắt khi bà chị tóc vàng hoe vì thuốc nhuộm cứ lẽo đẽo đi theo khi chẳng ai thèm tiếp cô ta cả, cậu rút con dao trong túi ra, nhử nhử như trêu ngươi
_- Bà chị muốn một gạch vào mặt hay tự động đi chỗ khác chơi, ở đây không phận sự miễn vào, cảm ơn!!!
Nhã Uyên sợ xanh mắt và co cẳng chuồn thẳng
Hải Trình đến quầy phục vụ, lấy một chai rượu hạng nặng và uống. Bắt đầu từ hai năm trước, cậu đã tự tập cho mình thói quen uống rượu, mỗi khi buồn và mỗi khi vui. Có lẽ kí ức của cậu mờ nhạt như chính con người cậu trong mắt những người thân yêu. Cậu đã trở thành kẻ không còn phụ thuộc vào cái gì cả, chẳng ai có thể đe dọa được cậu khi mọi thứ chẳng còn quan trọng. Và Cậu đã phải chịu đựng hình phạt của gia tộc, cái gia tộc họ Dương khắc nghiệt có đủ mọi hình thứ khi một ai đó phạm lỗi và kẻ đứng đầu là tộc trưởng, nhưng với một thứ vô lí và chẳng_ là_ cái_ quái_gì _cả thì một tộc trưởng cũng không nằm ngoài phạm vi vào nhà xác
Choang!
Một gã say mèm huých vào vai cậu, làm chai rượu vỡ tan tành. Khuôn mặt cậu tối sầm và ngày càng tức tối, đưa cặp mắt nảy lửa nhìn kẻ đó
_ Sao hả? Mày muốn gì?_ Một gã tầm 24, 25 tuổi khật khưỡng vắt vai một cô ả ăn mặc hở hang đã cố tình huých vào vai cậu còn ra giọng đàn anh quát mắng, hắn chán sống thì phải, và đương nhiên, hành động ngu xuẩn của hắn được cả Live công nhận
Cô ả bên cạnh thì thầm gì đó vào tai hắn, có vẻ đôi trẻ lần đầu tiên tới Live thì phải, đã ngông cuồng còn không nhận ra mình điên rồ tới mức nào. Đám đàn em của hắn từ phía sau kéo lên. Dã Khải và đám đàn em của HẢi Trình cũng đi lên
_ Mày nhìn tao với ánh mắt gì thế hả thằng ranh con_ Hắn chi tay vào mặt HẢi Trình, Dã Khải tức tối lao lên định sống mái luôn thì bị HẢi Trình ngăn lại
_ Sao hả? mày muốn đánh nhau à, mày nghĩ mày la ai?_ Hắn xốc cổ áo Dã Khải lên rồi đá HẢi TRình một cái vào chân. Sự tức giận không thể kìm nến được nữa, Một cú đánh như trời giáng từ tay Dã Khải, hắn nằm bò ra đất, lau máu khóe miệng, mọi người xung quanh tản hết ra
_ Mẹ kiếp! Chúng mày xông lên đánh chết chúng nó cho tao…
Và thế là một cuộc ẩu đả diễn ra, thằng khốn kia bị Hải TRình dần cho tới tả nhưng cậu bị lãnh trọn một cú. Tức giận lên cao ngùn ngụt, cậu nắm chặt hai bàn tay, nhảy bổ lên, liên tiếp giáng những cú đánh vào mặt hắn khiên màu mồm và máu mũi hắn chảy ra ròng ròng, hai cánh mũi hắn gần nát, đến khi hắn buông tay ra khỏi áo cậu và thở khó nhọc thì cậu dừng lại, xốc cổ áo hắn lên, xô vào dãy bàn à hắn ngã không tự chủ, Hải Trình giẫm chân lên mặt hắn, quát
_ Đó là lí do thằng chó như mày đừng bao giờ để tao bắt gặp, ở địa bàn của tao thì phải nhìn sắc mặt của tao biết chưa?!!!!!!!_ Cậu lôi hắn đứng dậy và lại xô vào dãy bàn kế bên
Xoảng! Rầm!!!!
Đám đàn em của hắn cũng bị dần cho tơi tả, quỳ sụp xuống
Nhã Uyên chạy đến giựt tóc ả kia, tặng cho nàng một gạch vào mặt làm ả ngất đi, không kêu lên được một tiếng
_ Vứt bọn chó hoang này ra ngoài!!!_ Trình nói xong thì tất cả lại thực hiện tiếp công việc của mình. Cậu bị cụt hứng, đi ra vào phía trong của bar, Nha Uyên kéo Y Linh lẽo đẽo theo sau
_ Anh Trình, hay là ngày mai em cho con nhỏ Demon một gạch luôn nhé một gạch vào mặt nhé
Pặc!
Cô ta chưa kịp nói hết câu, một bàn tay đã bóp chặt cổ cô ta
_ Uuwuwuwuw…, cô ta gồng người lên, cố đẩy HẢi TRình ra nhưng không được, cô ta đang chết dần chết mòn, giờ thì cô ta mới hiểu cảm giác của Demon đáng thương như thế nào
_ Anh Trình, xin anh tha cho Nhã Uyên_ Y Linh rối rít xin lỗi
Trình bỏa tay ra rồi quay người, mất dạng
Nhã Uyên đứng chôn chân tại chỗ, tay chống vào tường, thở không ra hơi. Y Linh đỡ nhã Uyên ngồi xuống chiếc ghế cảnh đó, vuốt vuốt lưng bạn
_ Con nhỏ Demon đó, ngày mai mình sẽ cho nó biết tay…
Rồi cô ta ho sặc sụa. Y Linh chạy tới quầy phục vụ và mang đến một ly sữa, Nhã Uyên uống một hơi hết sạch
Ngày mai, giông tố sẽ nổi lên
Dã Khải và HẢi Trình về nhà, căn biệt thự vắng teo, cô Ái Trang vừa sang Italia nên chẳng có ai ngoài hai người
_ Cậu vẫn đang tìm cô gái đó à?
_ Uk
_ Nhưng có thể cậu nhìn nhầm thôi, rõ ràng cô ấy chết rồi mà
_ Nhưng chính tay mình chạm vào khuôn mặt đó, chính tay mình đã kéo cô ấy, cô ấy không phải…_ Cậu ngừng lại_ Mình mệt lắm, chuyện này để lúc sau_ Rồi cậu đi về phòng
Cậu quẳng điện thoại xuống giường, nằm phịch xuống. MẮt khép lại, bỗng dưng một đoạn băng hiện ra, quen thuộc, nhàm chán và bi thảm
Một bàn tay nắm chặt, một khuôn mặt thân quen nhưng cũng rất xa vời, vừa cười mà nước mắt chảy dài ướt đẫm hai gò má, một trái tim sắp ngừng đập, mái tóc xõa trên mặt đất, tiếng còi xe cảnh sat réo vang và cuối cùng, tám áo sơ mi trắng bị nhuốm màu đỏ của máu, bàn tay đó buông thõng
Thịch!
HẢi Trình mở choàng mặt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, cậu muốn phát điên lên, Giấc mơ này đã lâu không quay về, nhưng từ khi cô gái đó xuất hiện, nó luôn bám theo cậu, dai dẳng và khó thở. Nó mờ ảo như rất lâu rồi nhưng cũng rõ nét như vừa mới xảy ra hôm qua. Mọi thứ tua đi tua lại và không sao ngừng lại được, Cậu nhắm mắt một lần nữa, ngya chóng sau đó cậu bị bóng tối bủa vây
Sáng hôm sau, Hứa Anh đến trường mà không sao quên được bé Chuối hôm qua, sự ngây thơ và mạnh mẽ ấy càng làm cô quyết tâm tìm lại gia đình của mình hơn
Đan Thiên
Vẫn cái ngôi trường to như cung điện ấy, cái nơi uy nghiêm của nhà giàu, là giấc mơ hằng đêm cho những kẻ như cô, Cô vòng tay ôm lấy người, một cảm giác lạnh lẽo ùa vào trong xương sống, trời không mưa nhưng cũng khiên người ta ái ngại ra đường
Cô đi từ từ, vừa quan sát vừa lắng nghe, nhưng chưa bước được một bước, tất cả đã tối sầm. Cô nga xuống, một thanh gỗ bị quăng xuống đất và cô bị khiêng đi
Gió lồng lộng!!
Những cơn gió ngút ngàn không ngừng quất vào da thịt, lạnh thấu xương, nhưng mọ sự đau khổ đều cuốn theo chiều gió ấy, trời âm u, nhạt nhòa, không có ánh nắng nào chiếu qua, những tảng âm giăng giăng trên bầu trời như những khối kim lọa và chỉ chực ập xuống, không có một âm sắc nào lọt vào thính giác ngoài tiếng gió ngút ngàn ấy, sự buốt giá chiếm giữ thể xác còn linh hồn thì không, nhưng nó len lỏi qua từng tế bào và làm con người ta sợ hãi
AOOOOO!!!
Một chậu nước lạnh ngắt từ đá vừa tan giữa mùa đông, Hứa Anh sặc nước, ho sù sụ, khẽ rùng mình, mi mắt cô từ từ mở, cô rướn người dậy thì mới phát hiện ra, cả tay và chân cô đều bị trói bằng thừng
_ Tỉnh rồi hả? Mày làm tao chờ hơi bị lâu rồi đấy
Cô nhìn quanh, tầng thượng của tòa nhà 8 tầng, sao cô lại ở đây, nhưng một điềm báo không lành cho cô biết có chuyện điên rồ sắp xảy ra
_ Thả tôi ra_ Cô gào lên thảm thiết
_ Giữ con điên kia lại_ Nhã Uyên quát lên mấy cô bạn
_ Các người điên ròi, thả tôi ra_ Hứa Anh cố giằng co nhưng bất lực, cô bị dí dầu xuống, quỳ sụp, k ngước nổi đầu lên_ Thả tôi ra!!!!
CHÁT!
Sự gào thét của cô là vô nghĩa và càng khiên Nhã Uyên thíc thú với chiếc máy quay trên tay hơn, cô ta túm tóc Hứa Anh, giật ra đằng sau, quát lên
_ Câm mồm nều không muốn chết sớm!!! _ Hứa Anh nhìn cô ta cay độc, được thể, cô đạp mạnh đầu Hứa Anh xuống đất
_ Đưa cái kéo đây!_ Nhã Uyên chìa tay ra đằng sau và một cô bạn đưa cho cô ta cái kéo
_ Tóc mày dài quá, luôn bao lâu rôi, cắt đi tiếc lắm nhỉ, để tao tiếc cho mày nhé, hahahhaha….
Hứa Anh nghiến chặt răng, ánh mắt màu xanh nhạt như chuyển thành màu máu
_ Bỏ tay ra, bỏ tay bẩn thỉu ra khỏi tóc tôi!!!!!!
Nhưng Nhã Uyên vẫn cười như điên dại, cô ta căt lia lịa, Hứa Anh gào lên, cô bất lức với chính bản thân mình, làm thế nào để thoát ra khi cô bị khóa chặt như thế này
Cô ta cười như khóc_ Mày nhìn đi, tóc cua mày đang rơi, hahah….Để xem Tâm sẽ vui như thế nào…. Tâm sẽ vui lắm đúng không…hahahah… _ Và cô ta khóc thật, khóc trong tiếng cười, cười dài trong nước mắt, cô lắc mạnh đầu, giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt màu xanh rơi rớt như thủy tinh, từng lọn tóc rơi xuống, rơi xuống phủ đầy chân
Y Linh chạy tới, giựt cây kéo khỏi tay nhã uyên và quăng ra xa
_ Đủ rồi!!_ Nhã Uyên nhìn bạn, rạn nứt, ánh mắt cô ta lại ngang ngược như lúc đầu. Tuy cắt nhiều nhưng tóc cô vẫn dài, mái tóc nuôi hơn mười năm, cô nhìn từng lọn tóc mà không sao thôi khóc. Nhã Uyên sai người đuổi Y Linh đi, nếu không kế hoạch của cô ta hỏng bét
_ Nhã… có người đưa cho cậu cái này
_ Hoa Hồng Xanh?
_Ừ
_ Cầm hộ mình
Rồi cô ta quay lại phía Hứa Anh_ Cởi thừng ra!_ sau khi được cởi thừng, HỨa Anh nằm vật ra đất, thậm chí còn lim đi vài giây
_ Kéo nó lên!
_ Để tao xem mặt mày thế nào!
Pặc! Rắc!
Chiếc kính vỡ tan tành, hứa Anh cúi mặt xuống, cố gắng không ngửng lên
_ Kéo nó lên, các người không gân à?_ Cô quát lên
_ Con ranh…mày….AAAAAAAA!!!!!_ Nhã Uyên hét lên kinh hãi, ngã vật ra đất, bọn người kia cũng nhã nhào vì sửng sốt. Nhã Uyên không dám tin vào mắt mình nữa, mắt cắt không còn một giọt máu, cô ta lùi dần, không dám tin
_ Đình... Đình…..Không!!!!! KHông phải!!!!!_ Cô ta hét lên, cô ta toan bo r chạy, nhưng lại chạy đến và giựt tóc Hứa Anh ra sau_ Hahahha…. Không phải….hahhaa…_ Cô ta cười như điên như dại, cô ta dứng dậy,cố để tim mình đạp thật chậm
_ Vứt nó xuống!!!_ Cô ta hét lên làm cả bọn hoàn hồn
Bọn chúng không biết làm thê snaof đành troe ngược tay Hứa anh lên và buộc vào xà ngang lan can
Phập!!! Một mảnh thủy tinh đâm vào vai cô, màu tuôn ra ướt đẫm
_ Đừng! Nhã Uyên dừng lại đi_ Y lInh chạy tới
‘_ Giữ con nhỏ kia lại
_ dừng lại đi, đừng tiến quá xa_ Y lInh nức nở
_ Cút!!! Từ nay không bạn bè gì hết!!!!!!
Sau khi tiếng Y Linh tắt hẳn, Nhã Uyên lau nước mắt, Cô ta nhận được một cuộc Điện thoại, cô ta vui hẳn lên, nghé đầu ra ngoài lan can, vui vẻ cười nói
(ĐOÀNG!!!!)_ Tiếng súng vang lên trong im lặng, chẳng ai biết được nó vang lên lúc nào hay thậm chí nó không hề vang lên
Cô ta gục xuống, máu loang ra đỏ đầm,Cô ta ĐÃ CHẾT
/44
|