Bây giờ, sau 30’ đi bộ, cô đã đứng trước cửa nhà cô. Một ngôi nhà to lớn, ấm áp và lúc nào cũng tươi vui và bên trong luôn lạc quan để che giấu đi một nỗi buồn chung mà ai trong cô nhi viện này cũng đếu trải qua, một quá khứ không muốn nhắc lại. Ngôi nhà to, đề 5 chữ trước cổng “ CÔ NHI VIỆN TỪ AN”!. Đến đây có lẽ ai cũng hình dung ra thân thế của cô Hứa Anh mở cửa bước vào nhà, bây giờ đang là giờ ăn tối của các em
-A! Chị Chíp về!- tụi nhóc chỉ ồ lên có vậy rồi lại cắm cúi ăn ngon lành
Cô nhóc mỉm cười, bông dưng thấy lòng mình trở lên nhẹ nhõm
-Con về rồi à?- Một người đàn bà trung niên, Xing đẹp, ăn mặc không sang trọng nhưng rất nhã nhặn, có lẽ mẹ vừa đi làm về. Bà hiền từ, nắm lấy bàn tay cô. Mang dáng vẻ khoan thai, nhẹ nhàng, một tình yêu dành cho con trẻ vô bờ bến. Người mẹ chung của tất cả các em nhỏ ở đây, tên mẹ là Phạm Kim Sa, mọi người gọi thân thiết là mẹ Sa
-Con có mệt không?
-không ạ, con rất vui!- cô trả lời ngay, cười hóm hỉnh. Phải nói thế nào nhỉ, bên ngoài luôn thấy một Vũ Hứa Anh rụt rè, không mấy sôi nổi, nhưng thực ra lại là một thiên thần nhỏ, không muốn người khác lo cho mình nên tỏ ra mình không sao cả. Nhưng có những lúc lại nói ra những lời có thể làm người khác tổn thương. Thật đấy, và tính cách của cô cũng thay đổi, không thể nói rõ.:(
-ừ!- mẹ Sa cười lại- con có muốn kể cho mẹ nghe không?
-uwkm…- Cô nhóc tỏ vẻ suy nghĩ- không ạ!- cô quả quyết, trông thật trẻ con, thực ra trong cô chẳng có gì là đang vui cả. Vì cô biết, một ngày như mọi ngày, mọi thứ nhàm chán hơn cả từ ‘nhàm chán’.Chẳng qua cô không muốn mẹ Sa lo lắng. Và cô biết rằng, dù có từ chối, mẹ cũng chẳng gặng hỏi đâu, vì lời nói chưa chắc diễn đạt hết. Khi người đó đã chẳng muốn nói thì dù có gặng hỏi này kia cũng chỉ làm cả hai khó chịu
Hứa Anh bỏ kính ra, cô dụi mắt, cặp kính giả cận làm mắt cho hơi lóa.
Mẹ Sa gỡ tóc cho cô , nhìn mình trong gương, nhìn Hứa Anh khác 180* so với hính ảnh ban nãy. Nếu cách đây vài phút, cô là một con vịt xấu xí, thì bây giờ…
-con rất xinh…-mẹ Sa gõ nhẹ vào đầu Hứa Anh
-Ái!- cô nhóc khẽ kêu lên, ngượng ngùng, hai má cô đỏ ửng lên. Đúng đấy! chỉ có mọi người trong cô nhi viện này mới nhìn thấy khuôn mặt thật của cô, nhưng chẳng ai thấy ngạc nhiên khi thấy cô luôn xuất hiện với mặt nạ da người, đơn giản vì cô muốn thế. Cô biết, nếu cô để mặt mộc, cô sẽ không thể sống yên. Vì vậy, từ lúc đi học, cô luôn cố che giấu đi nó như che giấu một bí mật hàng nghìn năm vẫn nguyên vẹn dưới vực thẳm sâu nhất của đáy đại dương, còn người ngoài, chẳng thể nhìn thấy vì chủ nhân của nó, luôn muốn bảo vệ thất tốt báu vật này. Vì vậy, cô cũng luôn xuất hiện với vẻ ngoài nhút nhát, rụt rè, ngốc nghếch
-Con có thấy mình quá đáng không?, một câu hỏi không đầu đuôi.
-Sao cơ ạ?...
-Quá đáng với chính bản thân mình.. như thế con có cảm thấy vui không. Mẹ biết con không muốn để người khác nhìn thấy, vì họ sẽ ghen tị…, vẫn câu hỏi không đầu không cuối, mẹ biết dù Hứa Anh có thông minh đến đâu, khi là câu hỏi của chính bản thân mình, cô sẽ không thể hiểu, vì câu hỏi này cần có thời gian mới có thể trả lời được, rồi cô sẽ tự hiểu. Mẹ lại gõ vào đầu cô, mỉm cười
- thôi ăn cơm đi, ngủ cho đỡ mệt nhé, mẹ phải đi chức ca đêm đây…
-Vâng!
Bước ra khỏi phòng ngủ, Hứa Anh cảm thấy dạ dày đang coặn từng hồi, một chữ thôi- Đói…!
Mẹ Sa nhìn theo bóng cô nhóc, một người phụ nữ từng trải, đôi mắt sâu của bà hằn lên những suy nghĩ mông nung, vô cùng khó hiểu
-A! Chị Chíp về!- tụi nhóc chỉ ồ lên có vậy rồi lại cắm cúi ăn ngon lành
Cô nhóc mỉm cười, bông dưng thấy lòng mình trở lên nhẹ nhõm
-Con về rồi à?- Một người đàn bà trung niên, Xing đẹp, ăn mặc không sang trọng nhưng rất nhã nhặn, có lẽ mẹ vừa đi làm về. Bà hiền từ, nắm lấy bàn tay cô. Mang dáng vẻ khoan thai, nhẹ nhàng, một tình yêu dành cho con trẻ vô bờ bến. Người mẹ chung của tất cả các em nhỏ ở đây, tên mẹ là Phạm Kim Sa, mọi người gọi thân thiết là mẹ Sa
-Con có mệt không?
-không ạ, con rất vui!- cô trả lời ngay, cười hóm hỉnh. Phải nói thế nào nhỉ, bên ngoài luôn thấy một Vũ Hứa Anh rụt rè, không mấy sôi nổi, nhưng thực ra lại là một thiên thần nhỏ, không muốn người khác lo cho mình nên tỏ ra mình không sao cả. Nhưng có những lúc lại nói ra những lời có thể làm người khác tổn thương. Thật đấy, và tính cách của cô cũng thay đổi, không thể nói rõ.:(
-ừ!- mẹ Sa cười lại- con có muốn kể cho mẹ nghe không?
-uwkm…- Cô nhóc tỏ vẻ suy nghĩ- không ạ!- cô quả quyết, trông thật trẻ con, thực ra trong cô chẳng có gì là đang vui cả. Vì cô biết, một ngày như mọi ngày, mọi thứ nhàm chán hơn cả từ ‘nhàm chán’.Chẳng qua cô không muốn mẹ Sa lo lắng. Và cô biết rằng, dù có từ chối, mẹ cũng chẳng gặng hỏi đâu, vì lời nói chưa chắc diễn đạt hết. Khi người đó đã chẳng muốn nói thì dù có gặng hỏi này kia cũng chỉ làm cả hai khó chịu
Hứa Anh bỏ kính ra, cô dụi mắt, cặp kính giả cận làm mắt cho hơi lóa.
Mẹ Sa gỡ tóc cho cô , nhìn mình trong gương, nhìn Hứa Anh khác 180* so với hính ảnh ban nãy. Nếu cách đây vài phút, cô là một con vịt xấu xí, thì bây giờ…
-con rất xinh…-mẹ Sa gõ nhẹ vào đầu Hứa Anh
-Ái!- cô nhóc khẽ kêu lên, ngượng ngùng, hai má cô đỏ ửng lên. Đúng đấy! chỉ có mọi người trong cô nhi viện này mới nhìn thấy khuôn mặt thật của cô, nhưng chẳng ai thấy ngạc nhiên khi thấy cô luôn xuất hiện với mặt nạ da người, đơn giản vì cô muốn thế. Cô biết, nếu cô để mặt mộc, cô sẽ không thể sống yên. Vì vậy, từ lúc đi học, cô luôn cố che giấu đi nó như che giấu một bí mật hàng nghìn năm vẫn nguyên vẹn dưới vực thẳm sâu nhất của đáy đại dương, còn người ngoài, chẳng thể nhìn thấy vì chủ nhân của nó, luôn muốn bảo vệ thất tốt báu vật này. Vì vậy, cô cũng luôn xuất hiện với vẻ ngoài nhút nhát, rụt rè, ngốc nghếch
-Con có thấy mình quá đáng không?, một câu hỏi không đầu đuôi.
-Sao cơ ạ?...
-Quá đáng với chính bản thân mình.. như thế con có cảm thấy vui không. Mẹ biết con không muốn để người khác nhìn thấy, vì họ sẽ ghen tị…, vẫn câu hỏi không đầu không cuối, mẹ biết dù Hứa Anh có thông minh đến đâu, khi là câu hỏi của chính bản thân mình, cô sẽ không thể hiểu, vì câu hỏi này cần có thời gian mới có thể trả lời được, rồi cô sẽ tự hiểu. Mẹ lại gõ vào đầu cô, mỉm cười
- thôi ăn cơm đi, ngủ cho đỡ mệt nhé, mẹ phải đi chức ca đêm đây…
-Vâng!
Bước ra khỏi phòng ngủ, Hứa Anh cảm thấy dạ dày đang coặn từng hồi, một chữ thôi- Đói…!
Mẹ Sa nhìn theo bóng cô nhóc, một người phụ nữ từng trải, đôi mắt sâu của bà hằn lên những suy nghĩ mông nung, vô cùng khó hiểu
/44
|