_Tôi nghĩ Đình Vũ Thiên biết chuyện này, nhưng tôi đang thắc mắc tại sao bố ruột của mình chết mà không có lấy một đám tang hay đưa bố về nước cũng không làm
Daisy khẽ rùng mình, bố ruột ư ? phải rồi, Y Linh còn chưa biết, cậu ta chỉ là một đứa con nuôi
_ Và mẹ cậu ta được đưa sang Mỹ điều trị tâm thần và cậu ta nói dù bà ta có khỏi hay không thì năm tháng sau phải đưa về nhưng đến nay vãn chưa có tung tích gì cả. Việc không chỉ dừng lại ở điều trị tham thần, có lẽ bà ta sẽ mãi mãi sống bên Mỹ cho tới chết ở những nới toàn những kẻ không bình thường
Sắp đến ngày dỗ Đình Vũ Lam, Daisy ớn lạnh
_ Ý cô là gì ?
_ Cậu ta đang từ từ loại bỏ bố mẹ của mình... việc Đình Vũ Trung sang Thụy Điển thực ra là kìm chân và cắt đứt mọi liên lạc với trong nước. đưa mẹ sang Mỹ để bỏ đi một lỗi rắc rối, bà ta bị điên nên không đáng lo. Nhưng vì điều gì cơ, họ là...
Y Linh chưa kịp nói hết câu Daisy đã nói chen vào
_ Họ không phải ?
_ Sao cơ ?
_ Cậu ta là con nuôi, vì vậy sự sống của họ không liên quan gì tới câu ta, một con người đây mưu mô toan tính thì lấy đâu ra cái gọi là tình thân, huống chi họ chẳng có quan hệ máu mủ gì cả
_ Con rơi ?_ Y LINh nhíu mày, tay bắt đầu run rẩy_ Còn chuyện gì nữa cô còn đang giấu tôi/
Daisy hít thở sâu
_ Không phải tôi cố tình giấu cô mà là cô không nên biết thì hơn
_ GIờ thì tôi đã biết , cô hãy nói hết đi, chúng ta đã cùng thuyền rồi
Y Linh cảm thấy hoang mang vì có quá nhiều chuyện cô còn chưa biết. Khi đã biết mình đặt chân vào nguy hiểm thì không thể rút ra trừ khi bước qua nó, vì vậy chẳng có gì ngần ngại. Cô cũng rất sợ nhưng thà một người sợ còn hơn tất cả đều sợ, cô không muốn mình chết vô ích như Ngọc Tâm và Nhã Uyên
Daisy ngần ngại đưa cốc nước cam vào miệng, nhấp một ít, ánh mắt hướng về một điểm vô định nào đó
_ Cậu ta đã... cô biết hung thủ hai năm trước chứ ?
_ Không lẽ..._ Hai mắt Y Linh sửng sốt
_ Hung thủ chính là cậu ta !
Thịch !
Tim Y Linh hẫng một nhịp, điều Daisy vừa nói...Đùa ! Hoặc Daisy đang đùa hoặc cô nghe nhầm ? nhưng trên mặt Daisy, không có vẻ gì là đang đùa và cô cũng không có vẻ gì là đang nghe nhầm cả
_ Điều... điều đó là thật sao ?
_ Vì cậu ấy.. yêu Đình Vũ Lam, nên đã trả thù Hải Trình, chính cậu ấy giết lam rồi gieo rắc hận thù lên Dương Hải Trình..._ Giọng Daisy trầm hẳn, có lẽ đây thật sự là điều cô không hề muốn nói tới. Trong thâm tâm, cô thấy xót xa cho chính con người độc ác đo
Y Linh mơ hồ đoán được, đó là lí do chính đáng nhưng cũng thật điên rồ, vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Vì tình yêu không đúng lối mà biển hận được sinh ra, vùi lấp tính người trong con măt màu ác quả, Daisy không muốn nhắc đên và cảm thây thật đáng thương vì thay vì gọi ‘cậu ta’, cô ấy gọi là ‘cậu ấy’
Không hiểu sao Daisy lại khóc, cô không thể diễn ta được cảm giác trong cô lúc này, Thiên, người cô đã từng yêu nhưng rốt cuộc thì đã trở thành con người gì ? Một ác nhân ư ? Cô cảm thây mình bất lực, tuy cô đã không còn yêu Thiên nữa nhưng với tư cách là một người bạn, thì chứng kiến một người bạn ngày càng sa ngã thì có ai chịu được hay không ? Không thể !
Cô gạt vội nước mắt, cầm tập tài liệu
_ Tôi sẽ giữ nó cẩn thận, có lẽ bây giờ việc chúng ta cần làm là tìm bản di chúc, có thểĐình Vũ Thiên hại Đình Vũ Trung nên sẽ không chia tài sản cho cậu ta đâu, như thế thì có thể kiểm soát được phần nào cậu ta
_ Trong đó có 10% tài sản là của cậu ta còn 90% còn lại đem cho nhà nước và làm từ thiện
_ Làm sao cô biết ?_ Daisy sửng sốt !
_ Một người bạn của chị gái tôi bên Thụy Điển làm luật sư và thật may lại chính là luật sư cho Đình Vũ Trung. Lúc đầu tôi cứ thắc mắc tại sao cậu ta lại được ít như thế mặc dù cậu ta là đứa con duy nhất còn lại, nhưng hóa ra..._ Y Linh lấy từ trong cặp ra một chiếc đĩa mềm_ Đây là bản sao của di chúc đó
Daisy cầm chiếc đĩa mềm lên, thắc mắc
_ Tại sao lại là bản sao ?
_ Sau khi Đình Vũ Trung chết, luật sư đó chuẩn bị bay về Việt Nam thì có người đánh ông ta và cướp đi hai chiếc đĩa, một bản chính, một bản sao, nhưng thật may vì làm tới ba bản nên sau khi biết chị tôi có quen với nhà họ đình nên đã giao cái đó cho chị tôi và nói phải giao cho cảnh sát, tôi đã lấy nó. Nhưng trong bản di chúc đó thật sự là chỉ có chia tài sản và không có thêm gì hêt , vậy mà tôi cư nghĩ phải có thêm lời nói nào nữa thì ông ta mới làm đĩa mềm, chứ nếu không cứ viết tay là xong, cần gì phải vất vả làm đĩa và tới ba bản như thế
Cả hai có những suy nghĩ giống hết nhau, Bỗng Dáiy xem giờ và đứng lên
_ Cô sẽ là một thám tử giỏi đấy, cẩn thận giữ bí mật thân phận mình, đừng để bọn họ hát hiện chúng ta đang bí mật điều tra vụ án này. Cắt đuôi là nghề của cô mà, phải không ( Vì là một trong những hoa khôi của khối nên có nhiều anh chàng theo đuổi vì vậy rất giỏi cắt đuôi)_ Nói rồi Daisy nháy mắt và đi ra ngoài
BIệt thự Nhà Họ Dương
Hải Di ngồi ở phòng khách, cầm một quyển tiểu thuyết trên tay và đọc, nhưng vừa đoc được mấy trang thì vứt xuống bàn_ Nhạt toẹt !
Bà Ái Trang từ ngoài cửa đi vào, quăng túi xách xuống ghế xopha
_ Con làm cái quái gì ở nhà lão già tộc trưởng thế hả ?
Hải Di bỏ tay nghe mp3 ra
_ CHẳng sao cả, con chỉ muốn cho lão biết con đã về thôi
Bà Ái Trang giương cờ trắng
_ TA không đấu nổi con, lão ta đang làm ầm lên đấy, con liệu mà giải quyết
_ Ha ha ha…_ Cô nhóc bật cười thích thú rồi quay sang nói_ Vậy cô muốn con giải quyết như thế nào, nhẹ hay nặng, con vừa lại đội phòng chống tội phạm của Đan Thiên đấy, nhưng mà trước khi cho lão đi tù thì con phải cho lão biết thế nào là coi thường người khác đã
Bà Ái Trang mặt tối sầm
_ Con định làm gì?
Hải Di đứng lên, bà Ái Trang hớt hải chạy theo. Đúng là anh nào em nấy, làm việc không quy tắc gì cả. Mọi thứ đúng là nằm gọn ghẽ trong kế hoạch của Hải Di, lão ta có gan đòi thay người thừa kế thì chắc chắn có người đỡ đầu, vì vậy chuyện Hải Di về nước, kẻ đó cũng sẽ biết. Theo bản tính của Dương Trí Dũng thì lão ta không có gan làm tiếp vì vậy chắc chắn kẻ đó đe dọa. Ô Ồ! Chỉ có đe dọa mạng sống thì lão mới sợ như vậy thôi, và còn bí mật lão ta còn che giấu nữa, rốt cuộc thì lão sẽ sợ ai đây?
Daisy khẽ rùng mình, bố ruột ư ? phải rồi, Y Linh còn chưa biết, cậu ta chỉ là một đứa con nuôi
_ Và mẹ cậu ta được đưa sang Mỹ điều trị tâm thần và cậu ta nói dù bà ta có khỏi hay không thì năm tháng sau phải đưa về nhưng đến nay vãn chưa có tung tích gì cả. Việc không chỉ dừng lại ở điều trị tham thần, có lẽ bà ta sẽ mãi mãi sống bên Mỹ cho tới chết ở những nới toàn những kẻ không bình thường
Sắp đến ngày dỗ Đình Vũ Lam, Daisy ớn lạnh
_ Ý cô là gì ?
_ Cậu ta đang từ từ loại bỏ bố mẹ của mình... việc Đình Vũ Trung sang Thụy Điển thực ra là kìm chân và cắt đứt mọi liên lạc với trong nước. đưa mẹ sang Mỹ để bỏ đi một lỗi rắc rối, bà ta bị điên nên không đáng lo. Nhưng vì điều gì cơ, họ là...
Y Linh chưa kịp nói hết câu Daisy đã nói chen vào
_ Họ không phải ?
_ Sao cơ ?
_ Cậu ta là con nuôi, vì vậy sự sống của họ không liên quan gì tới câu ta, một con người đây mưu mô toan tính thì lấy đâu ra cái gọi là tình thân, huống chi họ chẳng có quan hệ máu mủ gì cả
_ Con rơi ?_ Y LINh nhíu mày, tay bắt đầu run rẩy_ Còn chuyện gì nữa cô còn đang giấu tôi/
Daisy hít thở sâu
_ Không phải tôi cố tình giấu cô mà là cô không nên biết thì hơn
_ GIờ thì tôi đã biết , cô hãy nói hết đi, chúng ta đã cùng thuyền rồi
Y Linh cảm thấy hoang mang vì có quá nhiều chuyện cô còn chưa biết. Khi đã biết mình đặt chân vào nguy hiểm thì không thể rút ra trừ khi bước qua nó, vì vậy chẳng có gì ngần ngại. Cô cũng rất sợ nhưng thà một người sợ còn hơn tất cả đều sợ, cô không muốn mình chết vô ích như Ngọc Tâm và Nhã Uyên
Daisy ngần ngại đưa cốc nước cam vào miệng, nhấp một ít, ánh mắt hướng về một điểm vô định nào đó
_ Cậu ta đã... cô biết hung thủ hai năm trước chứ ?
_ Không lẽ..._ Hai mắt Y Linh sửng sốt
_ Hung thủ chính là cậu ta !
Thịch !
Tim Y Linh hẫng một nhịp, điều Daisy vừa nói...Đùa ! Hoặc Daisy đang đùa hoặc cô nghe nhầm ? nhưng trên mặt Daisy, không có vẻ gì là đang đùa và cô cũng không có vẻ gì là đang nghe nhầm cả
_ Điều... điều đó là thật sao ?
_ Vì cậu ấy.. yêu Đình Vũ Lam, nên đã trả thù Hải Trình, chính cậu ấy giết lam rồi gieo rắc hận thù lên Dương Hải Trình..._ Giọng Daisy trầm hẳn, có lẽ đây thật sự là điều cô không hề muốn nói tới. Trong thâm tâm, cô thấy xót xa cho chính con người độc ác đo
Y Linh mơ hồ đoán được, đó là lí do chính đáng nhưng cũng thật điên rồ, vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Vì tình yêu không đúng lối mà biển hận được sinh ra, vùi lấp tính người trong con măt màu ác quả, Daisy không muốn nhắc đên và cảm thây thật đáng thương vì thay vì gọi ‘cậu ta’, cô ấy gọi là ‘cậu ấy’
Không hiểu sao Daisy lại khóc, cô không thể diễn ta được cảm giác trong cô lúc này, Thiên, người cô đã từng yêu nhưng rốt cuộc thì đã trở thành con người gì ? Một ác nhân ư ? Cô cảm thây mình bất lực, tuy cô đã không còn yêu Thiên nữa nhưng với tư cách là một người bạn, thì chứng kiến một người bạn ngày càng sa ngã thì có ai chịu được hay không ? Không thể !
Cô gạt vội nước mắt, cầm tập tài liệu
_ Tôi sẽ giữ nó cẩn thận, có lẽ bây giờ việc chúng ta cần làm là tìm bản di chúc, có thểĐình Vũ Thiên hại Đình Vũ Trung nên sẽ không chia tài sản cho cậu ta đâu, như thế thì có thể kiểm soát được phần nào cậu ta
_ Trong đó có 10% tài sản là của cậu ta còn 90% còn lại đem cho nhà nước và làm từ thiện
_ Làm sao cô biết ?_ Daisy sửng sốt !
_ Một người bạn của chị gái tôi bên Thụy Điển làm luật sư và thật may lại chính là luật sư cho Đình Vũ Trung. Lúc đầu tôi cứ thắc mắc tại sao cậu ta lại được ít như thế mặc dù cậu ta là đứa con duy nhất còn lại, nhưng hóa ra..._ Y Linh lấy từ trong cặp ra một chiếc đĩa mềm_ Đây là bản sao của di chúc đó
Daisy cầm chiếc đĩa mềm lên, thắc mắc
_ Tại sao lại là bản sao ?
_ Sau khi Đình Vũ Trung chết, luật sư đó chuẩn bị bay về Việt Nam thì có người đánh ông ta và cướp đi hai chiếc đĩa, một bản chính, một bản sao, nhưng thật may vì làm tới ba bản nên sau khi biết chị tôi có quen với nhà họ đình nên đã giao cái đó cho chị tôi và nói phải giao cho cảnh sát, tôi đã lấy nó. Nhưng trong bản di chúc đó thật sự là chỉ có chia tài sản và không có thêm gì hêt , vậy mà tôi cư nghĩ phải có thêm lời nói nào nữa thì ông ta mới làm đĩa mềm, chứ nếu không cứ viết tay là xong, cần gì phải vất vả làm đĩa và tới ba bản như thế
Cả hai có những suy nghĩ giống hết nhau, Bỗng Dáiy xem giờ và đứng lên
_ Cô sẽ là một thám tử giỏi đấy, cẩn thận giữ bí mật thân phận mình, đừng để bọn họ hát hiện chúng ta đang bí mật điều tra vụ án này. Cắt đuôi là nghề của cô mà, phải không ( Vì là một trong những hoa khôi của khối nên có nhiều anh chàng theo đuổi vì vậy rất giỏi cắt đuôi)_ Nói rồi Daisy nháy mắt và đi ra ngoài
BIệt thự Nhà Họ Dương
Hải Di ngồi ở phòng khách, cầm một quyển tiểu thuyết trên tay và đọc, nhưng vừa đoc được mấy trang thì vứt xuống bàn_ Nhạt toẹt !
Bà Ái Trang từ ngoài cửa đi vào, quăng túi xách xuống ghế xopha
_ Con làm cái quái gì ở nhà lão già tộc trưởng thế hả ?
Hải Di bỏ tay nghe mp3 ra
_ CHẳng sao cả, con chỉ muốn cho lão biết con đã về thôi
Bà Ái Trang giương cờ trắng
_ TA không đấu nổi con, lão ta đang làm ầm lên đấy, con liệu mà giải quyết
_ Ha ha ha…_ Cô nhóc bật cười thích thú rồi quay sang nói_ Vậy cô muốn con giải quyết như thế nào, nhẹ hay nặng, con vừa lại đội phòng chống tội phạm của Đan Thiên đấy, nhưng mà trước khi cho lão đi tù thì con phải cho lão biết thế nào là coi thường người khác đã
Bà Ái Trang mặt tối sầm
_ Con định làm gì?
Hải Di đứng lên, bà Ái Trang hớt hải chạy theo. Đúng là anh nào em nấy, làm việc không quy tắc gì cả. Mọi thứ đúng là nằm gọn ghẽ trong kế hoạch của Hải Di, lão ta có gan đòi thay người thừa kế thì chắc chắn có người đỡ đầu, vì vậy chuyện Hải Di về nước, kẻ đó cũng sẽ biết. Theo bản tính của Dương Trí Dũng thì lão ta không có gan làm tiếp vì vậy chắc chắn kẻ đó đe dọa. Ô Ồ! Chỉ có đe dọa mạng sống thì lão mới sợ như vậy thôi, và còn bí mật lão ta còn che giấu nữa, rốt cuộc thì lão sẽ sợ ai đây?
/44
|