Hứa Anh dọn dẹp đống lộn xộn đó với cái chân cà nhắt và cái tay bị bong gân bây giờ đã xưng vù. Nhưng cô không kêu đau, mà có kêu đau cũng chỉ làm bọn họ thêm chướng mắt mà thôi, tất nhiên chẳng ai cấm đoán cái quyền đươc kêu đau cả, nhưng sự lì lợm bắt cô phải cắn răng mà chịu đựng, thế đấy!
Sau khi thầy giám thị đi, bọn ho nỏi quạu với Hứa Anh, nhưng thật may là không làm gì thêm cả, nhưng ai mà biết trong những cái đâu ranh ma nghĩ cái gì
_ Mặc xác nó đi- Nhã Uyên buông một câu bực bội khi Hứa Anh vừa cố gắng lê lết cái thân tàn ma dại ra khỏi phòng. Châc! Không ngờ cô ta là tiểu thư đài các mà có thể nói ra một câu thô thiển như thế
Hứa Anh chẳng biết kho dụng cụ ở đâu cả, mà cô nhóc còn chưa biết ngóc nào ngách nào của cái ngôi trường này cả, cả tuần nay có đi đâu được đâu
Còn đang ngơ ngác thì miệng cô nhóc ngoác ra cả chục cm, cô ì ạch chạy đến gần bác lao công đang ngồi cạnh bồn hoa uống giải khát
_ Bác… bác cho con mượn cây chổi nhé? – cô nhóc tươi cười và cầm lấy cây chổi
Bác lao công nghệt mặt ra, một lúc sau mới hiểu được, bác vội chạy đến dựt lấy cây chổi
_ cô làm cái gì thế hả?- Bác gái bực tức.
_ Con bị phạt… bác cho con mượn một chút nha, coi như con quét thay bác, nha bác- cô nhóc ra sức nài nỉ, cuối cùng cùng mượn được
Cô nhóc hì hụi quét, quét và quét, nhưng sao mãi không xong thế này. Nắng nhẹ, không làm ta ướt mồ hôi, cộng thêm những tán lá rộng, của những cây cao mọc um tùm, sẽ chẳng thấy nóng. Cô ngửng mặt nhìn cả sân trườn, eo ơi! Đây là sân trường hay quảng trường thế này, có khi còn rộng hơn cả quảng trường ấy chứ. Sân gạch to lớn thế này quét đời nào cho xong, cô nhóc nuốt nước bọt, quay lại cầu cứu bác lao công, nhưng không hề có tác dụng, cuối cùng không thể để mình gục ngã bằng cách tiêu cực như thê này, co quyết định dùng sảo thuật, chỉ nhặt rác thôi, mà thực ra chẳng có cái rác nào cả, chỉ có vài cành cây khô
Và… công việc đã xong, không quá khó để nghĩ ra xảo thuật. Nhưng cứ phải chạy hết chỗ này đến chỗ khác làm cô cảm thấy chân mình bắt đầu tê, nhất là cái chân bị chật khớp, xưng lên thít vào đôi giày cao cổ, càng đau hơn. Tìm cái ghế đá gần nhất và ngồi xuống, bóp bóp chân dù cái tay cũng chẳng khá khẩm hơn, nhưng Hứa Anh không thấy nản, mà cô nhóc cảm thấy vui vui
Đang xuy nghĩ vẩn vơ, tự nhiên cô nhìn thấy máy bán hàng tự động ở cuối hành lang khu A ( khu học tập) , cô bội đi đến, móc tiền trong túi ra và đút vào máy để mua một lon coca và cứu cái họng khô rát, nhưng xui xẻo làm sao cô nhóc mua nhầm một tách cafe đá
_ Ui! Mày thật ngốc- Tự cú vào đầu mình rồi lẩm nhẩm như một con ngố, miễn cưỡng ngụm một ngụm và lại miễn cưỡng nuốt- Đắng quá!- cô nhăn mặt, trông rất dẽ thương, cô chưa uống café bao giờ nên dù là café sữa cũng pó tay
Dãy hành lang không rộng lắm, nhưng dài hun hút. Trường rộng và đẹp nữa. Những tán cây cao , xanh mướt. Những bồn hoa với đủ các loại hoa làm ta liên tưởng đây không phải là trường họa mà là công viên trung tâm thì đúng hơn. Ở giữa sân, một cái đài phun nước cao 5 tầng mọc lên, xung quanh là 5 chú sư tử trông vô cùng bắt mắt. Trường học mà cứ như cung điện của một vị hoàng đế xa hoa, những bức tường, mái nhà, .. đều được xây theo nối cổ ddienr xen lẫn hiện đại, kì công tinh xảo. Phải là con cháu quý tộc hay con nhà giàu mới được học ở đây, thật may cho Hứa Anh khi cô là một đặc cách
Hứa Anh đảo mắt nhìn xung quanh, lơ đễnh, bỗng cô thấy ở đằng xa, một cậu học sinh bị đánh tơi tả đang có vài học sinh khác lôi đi, mặt mũi bê bết máu. Chuyện gì xảy ra thế nhỉ. Tách café thỉnh thoảng lại ngụm 1 chút, uống thì không uống được, bỏ đi thì tiếc, thôi đành ngậm đắng nuốt cay mà uống vậy
Rầm! Choang!
Cốc café đổ tung tóe, loang lổ trên nền gạch hoa những vệt dài. Do sơ ý, cô nhóc đã đâm sầm vào ai đó, và vụng về hơn, cốc café trước khi đáp đất đã tác oai tác quái trên tấm áo sơ mi trắng của người đó. Hứa Anh không bị ngã, luống cuống ngửng mặt lên, đó là một nam sinh, đẹp trai tới mức chính cô nhóc cũng cảm thấy choáng vang. Nam sinh đó mặt lạnh tanh, đôi mắt rực lửa nhìn cô không chớp. Trên mặt cậu, Hứa Anh cảm nhận được một luồng sát khí đang khiến máu cậu dồn lên đỉnh đầu. Cô thấy sợ hãi thật sự, cúi mặt xuống, lùi lại hai bước, hai thay xiết vào nhau, nói không lên lời
Hứa Anh vội vã xin lỗi nhưng chưa kịp nói thì nhanh như cắt, một bàn tay chắc khỏe, tứ giận, xiết lấy cổ cô. Cậu ghì chặt Hứa Anh vào tường, rồi từ từ nhấc người cô lên, bàn tay gân lên, đang từ từ cướp đi sinh mạng con mồi như một con thú dữ đang lên cơn đói
Cô nhóc cảm thấy khó thở, cô gồng người lên, tay ra sức kéo bàn tay bạo lực đó ra, chân kiễng hết cỡ, nhưng chỉ với 1 tay lành nặn mà sức lực chẳng có là bao thì làm gì được, tay kia cử động cũng đủ đau rồi
Hứa Anh toát mồ hôi lạnh, đôi mắt của người đó xoáy sâu vào cặp mắt trong màu xanh, đang khẩn khoản cầu xin trong vô vọng
Tay cô quờ quạng, gồng người lên cảm giác sự sống đang rời xa mình, chỉ một chút nữa thôi, … đôi mắt màu xanh nhạt ánh lên 1 tia sáng yếu ớt, rồi bàn tay đó bỗng lỏng dần rồi buông hẳn ra. Hứa Anh ngồi thụp xuống, ho sặc sụa, ngớp lên từng hồi
Sau khi thầy giám thị đi, bọn ho nỏi quạu với Hứa Anh, nhưng thật may là không làm gì thêm cả, nhưng ai mà biết trong những cái đâu ranh ma nghĩ cái gì
_ Mặc xác nó đi- Nhã Uyên buông một câu bực bội khi Hứa Anh vừa cố gắng lê lết cái thân tàn ma dại ra khỏi phòng. Châc! Không ngờ cô ta là tiểu thư đài các mà có thể nói ra một câu thô thiển như thế
Hứa Anh chẳng biết kho dụng cụ ở đâu cả, mà cô nhóc còn chưa biết ngóc nào ngách nào của cái ngôi trường này cả, cả tuần nay có đi đâu được đâu
Còn đang ngơ ngác thì miệng cô nhóc ngoác ra cả chục cm, cô ì ạch chạy đến gần bác lao công đang ngồi cạnh bồn hoa uống giải khát
_ Bác… bác cho con mượn cây chổi nhé? – cô nhóc tươi cười và cầm lấy cây chổi
Bác lao công nghệt mặt ra, một lúc sau mới hiểu được, bác vội chạy đến dựt lấy cây chổi
_ cô làm cái gì thế hả?- Bác gái bực tức.
_ Con bị phạt… bác cho con mượn một chút nha, coi như con quét thay bác, nha bác- cô nhóc ra sức nài nỉ, cuối cùng cùng mượn được
Cô nhóc hì hụi quét, quét và quét, nhưng sao mãi không xong thế này. Nắng nhẹ, không làm ta ướt mồ hôi, cộng thêm những tán lá rộng, của những cây cao mọc um tùm, sẽ chẳng thấy nóng. Cô ngửng mặt nhìn cả sân trườn, eo ơi! Đây là sân trường hay quảng trường thế này, có khi còn rộng hơn cả quảng trường ấy chứ. Sân gạch to lớn thế này quét đời nào cho xong, cô nhóc nuốt nước bọt, quay lại cầu cứu bác lao công, nhưng không hề có tác dụng, cuối cùng không thể để mình gục ngã bằng cách tiêu cực như thê này, co quyết định dùng sảo thuật, chỉ nhặt rác thôi, mà thực ra chẳng có cái rác nào cả, chỉ có vài cành cây khô
Và… công việc đã xong, không quá khó để nghĩ ra xảo thuật. Nhưng cứ phải chạy hết chỗ này đến chỗ khác làm cô cảm thấy chân mình bắt đầu tê, nhất là cái chân bị chật khớp, xưng lên thít vào đôi giày cao cổ, càng đau hơn. Tìm cái ghế đá gần nhất và ngồi xuống, bóp bóp chân dù cái tay cũng chẳng khá khẩm hơn, nhưng Hứa Anh không thấy nản, mà cô nhóc cảm thấy vui vui
Đang xuy nghĩ vẩn vơ, tự nhiên cô nhìn thấy máy bán hàng tự động ở cuối hành lang khu A ( khu học tập) , cô bội đi đến, móc tiền trong túi ra và đút vào máy để mua một lon coca và cứu cái họng khô rát, nhưng xui xẻo làm sao cô nhóc mua nhầm một tách cafe đá
_ Ui! Mày thật ngốc- Tự cú vào đầu mình rồi lẩm nhẩm như một con ngố, miễn cưỡng ngụm một ngụm và lại miễn cưỡng nuốt- Đắng quá!- cô nhăn mặt, trông rất dẽ thương, cô chưa uống café bao giờ nên dù là café sữa cũng pó tay
Dãy hành lang không rộng lắm, nhưng dài hun hút. Trường rộng và đẹp nữa. Những tán cây cao , xanh mướt. Những bồn hoa với đủ các loại hoa làm ta liên tưởng đây không phải là trường họa mà là công viên trung tâm thì đúng hơn. Ở giữa sân, một cái đài phun nước cao 5 tầng mọc lên, xung quanh là 5 chú sư tử trông vô cùng bắt mắt. Trường học mà cứ như cung điện của một vị hoàng đế xa hoa, những bức tường, mái nhà, .. đều được xây theo nối cổ ddienr xen lẫn hiện đại, kì công tinh xảo. Phải là con cháu quý tộc hay con nhà giàu mới được học ở đây, thật may cho Hứa Anh khi cô là một đặc cách
Hứa Anh đảo mắt nhìn xung quanh, lơ đễnh, bỗng cô thấy ở đằng xa, một cậu học sinh bị đánh tơi tả đang có vài học sinh khác lôi đi, mặt mũi bê bết máu. Chuyện gì xảy ra thế nhỉ. Tách café thỉnh thoảng lại ngụm 1 chút, uống thì không uống được, bỏ đi thì tiếc, thôi đành ngậm đắng nuốt cay mà uống vậy
Rầm! Choang!
Cốc café đổ tung tóe, loang lổ trên nền gạch hoa những vệt dài. Do sơ ý, cô nhóc đã đâm sầm vào ai đó, và vụng về hơn, cốc café trước khi đáp đất đã tác oai tác quái trên tấm áo sơ mi trắng của người đó. Hứa Anh không bị ngã, luống cuống ngửng mặt lên, đó là một nam sinh, đẹp trai tới mức chính cô nhóc cũng cảm thấy choáng vang. Nam sinh đó mặt lạnh tanh, đôi mắt rực lửa nhìn cô không chớp. Trên mặt cậu, Hứa Anh cảm nhận được một luồng sát khí đang khiến máu cậu dồn lên đỉnh đầu. Cô thấy sợ hãi thật sự, cúi mặt xuống, lùi lại hai bước, hai thay xiết vào nhau, nói không lên lời
Hứa Anh vội vã xin lỗi nhưng chưa kịp nói thì nhanh như cắt, một bàn tay chắc khỏe, tứ giận, xiết lấy cổ cô. Cậu ghì chặt Hứa Anh vào tường, rồi từ từ nhấc người cô lên, bàn tay gân lên, đang từ từ cướp đi sinh mạng con mồi như một con thú dữ đang lên cơn đói
Cô nhóc cảm thấy khó thở, cô gồng người lên, tay ra sức kéo bàn tay bạo lực đó ra, chân kiễng hết cỡ, nhưng chỉ với 1 tay lành nặn mà sức lực chẳng có là bao thì làm gì được, tay kia cử động cũng đủ đau rồi
Hứa Anh toát mồ hôi lạnh, đôi mắt của người đó xoáy sâu vào cặp mắt trong màu xanh, đang khẩn khoản cầu xin trong vô vọng
Tay cô quờ quạng, gồng người lên cảm giác sự sống đang rời xa mình, chỉ một chút nữa thôi, … đôi mắt màu xanh nhạt ánh lên 1 tia sáng yếu ớt, rồi bàn tay đó bỗng lỏng dần rồi buông hẳn ra. Hứa Anh ngồi thụp xuống, ho sặc sụa, ngớp lên từng hồi
/44
|