Thấm thoát cũng đã đến ngày thứ 5 rồi, ba nó rối ren lên không biết làm thế nào. Mẹ nó nói là gia đình bên ngoại đang cho người qua để kí hợp đồng và chuyển tiền vào công ty, nhưng mãi cho tới nay vẫn không thấy, ba nó rất tức giận.
" em nói ba mẹ em đã cho người qua đây nhưng tại sao đến nay vẫn chưa thấy " ba nó hỏi mẹ nó vẽ mặt đầy tức giận.
" em không biết, nhưng họ đã hứa với em là sẽ giúp vợ chồng mình mà, ba mẹ em không phải là loại người nói mà không làm " mẹ nó nhìn thấy ba nó giận dữ như thế có chút hoảng sợ.
" cô còn cố bên họ nữa, từ trước tới giờ họ chưa bao giờ thích tôi cả, họ là họ đang muốn cái công ty này phá sản họ mới vừa lòng mà, cô xem giờ thì hài lòng chưa " ba nó tức giận quát lớn, nét mặt hiện rõ tia giận dữ
" không phải như anh nghĩ đâu, anh tin em đi mà " bàn tay nắm chặt tay ba nó vừa nói vừa khóc
" cô im đi, cả nhà cô không ai đáng tin cả, ngay cả cô cũng vậy, giúp ư.. cô giúp được gì, đúng là ăn hại mà, tôi sẽ tự tìm người giúp công ty, không cần gia đình cô nữa " ba nó nói rồi giật phăng tay mẹ nó ra, lực quá mạnh khiến mẹ nó ngã xuống sàn, còn ba nó quay lưng bước ra khỏi nhà. Ba nó vừa rời đi thì chuông điện thoại của mẹ nó vang lên, là ông nội nó gọi.
" alo. con nghe thưa ba " mẹ nó nhất máy nói trong tiếng nấc.
" có chuyện gì sao con, nghe giọng con có vẽ không ổn " ông nội nó nghe tiếng mẹ nó bị lạc giọng thì hỏi, quên mất cuộc gọi này định nói chuyện gì.
" à không có gì đâu ba, mà ba gọi con có chuyện gì không? " mẹ nó vội vàng lãng sang chuyện khác, cũm như giúp ông nó nhớ ra chủ đề chính của cuộc gọi.
" à suýt chút ta quên.. do chuyến bay gặp trục trặc nên Jon ( người ông nó cử qua để giúp gd nó ) ngày mai mới có thể đến nơi được, nên con cứ an tâm ngày mai Jon sẽ đến công ty con và giải quyết ổn thỏa " ông nó từ tốn nói.
" vậy ạ... vâng con biết rồi thưa ba " mẹ nó nói trong lòng có chút an tâm.
" ừ. Vậy nha con có gì thì gọi ba, ba cúp máy đây "
" vâng thưa ba " mẹ nó nói rồi cũng tắt máy.
lúc này nó và Minh Thiên đứng trong góc cầu thang nhìn và nghe thấy hết mọi chuyện.
" anh hai... ba không thương mẹ nữa sao " nó nhìn mẹ nó và hỏi Minh Thiên.
" không ba vẫn thương mẹ vẫn thương anh em mình mà " Minh Thiên ôm nó vào lòng an ủi, cậu hiểu chuyện gì đang sảy ra, chỉ là cậu không muốn thấy nó buồn nên đành an ủi nó.
Sáng hôm sau trên mặt báo đưa tin công ty nhà nó đã được bình ổn trở lại, và hoạt động như thường, người hợp tác với công ty ba nó là công ty M.A. Mẹ nó đang cầm tờ báo nhìn thấy tin này thì không khỏi giật mình, tại sao là công ty M.A mà không phải là công ti Trịnh Gia của ông bà nó chứ, đang mãi suy nghĩ thì ba từ ngoài đi vào, thấy ba nó mẹ nó liền đứng dậy hỏi:
" anh chuyện này... "
" sao, ngạc nhiên lắm à, tôi đã tìm được đối tác, và không phải là gia đình cô, đợi đến khi gia đình cô sang đây thì cả nhà này ra đường ở rồi " ba nó nói giọng đầy mỉa mai, rồi đi thẳng lên phòng. Mẹ nó không biết nói gì chỉ im lặng ngồi xuống, cả người đờ đẫn. Khi Jon người của ông nó sang đến VN thì cũng đã biết tin, nhưng Jon không vội quay về mà ở lại, vì bên VN vẫn còn 1 số công việc ở bên chi nhánh mới mở, mẹ nó biết Jon cũng qua chào hỏi và hỏi thăm tình hình ông bà nó, vì Jon là người thân cận của ông bà nó, lúc trước cũng có tình cảm với mẹ nó, nhưng từ khi mẹ nó yêu ba nó thì Jon không còn tình cảm nữa chỉ xem mẹ nó như 1 người em gái. Từ khi nhà nó được công ty M.A giúp thì ba nó hay đi sớm về khuya, không ăn cơm ở nhà cùng gia đình như trước nữa. Hôm nay cũng vậy ba nó lại về trể.
" sao anh về trể vậy, dạo này công việc nhiều lắm à " mẹ nó ngồi trên sofa thấy ba nó về liền hỏi.
" việc của tôi, cô không cần quan tâm làm gì " ba nó nhếch mép cười mẹ nó rồi đi thẳng lên phòng. Đi đến cầu thang ba nó thấy nó đứng đó.
" ba không thương mẹ, không thương con và anh hai nữa sao? " nó thấy ba nó nói như thế với mẹ thì hỏi. Ba nó không trả lời liếc nhìn nó 1 cái rồi đi. Thấy thế mẹ nó chạy lại ôm nó vào lòng.
Cứ như thế hôm nào ba nó cũng đi sớm về khuya cứ tránh mặc mẹ con nó. Mẹ nó hay đẫn 2 anh em nó qua bên Jon chơi, vì ông bà nó cũng bão mẹ nó phụ Jon quản lí chi nhánh bên đó. bữa nay mẹ nó qua gặp Jon bàn chút chuyện rồi trên đường đi mẹ nó thấy ba nó cùng 1 người phụ nữ, họ cùng nhau đi ăn thì phải, nhìn có vẽ thân mật lắm. Mẹ nó cũng không nói gì đi thẳng đến công ty luôn, ( ba nó không biết mẹ nó làm bên chi nhánh của ông bà nó đâu nhé ). Mẹ nó lâu lâu lại bắt gặp ba nó đi với người đàn bà đó, có khi lại dẫn người đàn bà đó về nhà, mẹ nó cũng đã nói chuyện với ba nó nhưng ba nó không nói gì chỉ làm lơ, còn người đàn bà kia thì luôn tỏ thái độ với mẹ nó, theo như Jon điều tra thì ngườn đàn bà đó là con gái của chủ tịch công ty M.A. Chuyện gì đến rồi cũng đến:
" cô kí đi " ba nó đẩy 1 tờ giấy có sẵn chữ kí của ông về phía mẹ nó. Mẹ nó nhìn vào tờ giấy đôi mắt tỏ vẽ u buồn.
" đơn li hôn... em không kí, vì người đàn bà đó ư, a có nghĩ cho Tuyết Nhi và Minh Thiên không, chúng sẽ như thế nào khi a và e li hôn chứ " mẹ nó tức giận nói, bà thật sự không ngờ, vì người đàn bà kia mà ba nó bỏ mẹ con nó sao.
" không vì ai cả, chỉ là tôi thấy tôi và cô nên dừng tại đây thôi, Nhi và Thiên cô cứ nuôi hàng tháng tôi sẽ chu cấp tiền về sau tài sản cũng sẽ có 1 phần cho chúng cô không cần lo " ba nó nói rồi bỏ đi, không để cho mẹ nó nói thêm 1 lời nào. Mẹ nó biết chuyện đã như thế này cũng không giải quyết được gì, đành kí vào đơn li hôn.
" mẹ à mình về ngoại thật sao? Còn ba thì sao ạ? Có về cùng không mẹ? " nó ngây thơ hỏi mẹ nó trong khi mấy mẹ con nó đang xếp đồ.
" không từ giờ ba sẽ không ở bên cạnh mẹ con mình nữa, chúng ta sẽ về ngoại ở " mẹ nó nước mắt rưng rưng ôm nó và Thiên vào lòng nói. Nó và Thiên cũng không nói gì chỉ im lặng và nghe theo lời mẹ.
hôm nay là ngày 2 anh em nó cùng mẹ và chú Jon lên may bay về Anh quốc. Jon cũng đã biết mẹ nó li hôn với ba nó, và hôm nay cùng mẹ con nó về Anh. trước khi về Anh mẹ dẫn anh em bọn nó đi trung tâm thương mại mua ít đồ để chuẩn bị cho chuyến bay và mua quà cho ông bà cùng dì nó. mấy mẹ con đang hí hoáy mua đồ thì mẹ nó có cảm giác bất an, và biết được rằng có người đang theo giõi mình, nghĩ sẽ có chuyện không hay mẹ nó liền kéo anh em nó đi thật nhanh.
" mẹ có chuyện gì vậy, sao phải đi nhanh vậy " M.thiên thấy mẹ kéo 2 đứa đi rất nhanh liền hỏi.
" Thiên con nghe lời mẹ dặn, nếu có bất cứ chuyện gì sảy ra con phải dẫn em đi tìm chú Jon và lập tức qua bên ông bà ngoại ngay nghe không " mẹ nó dừng lại nắm tay M.thiên nói, có chút vội vàng. Rồi rút điện thoại ra gọi cho Jon
" anh Jon hình như mẹ con em bị người khác theo giỏi, anh đến ngay trung tâm thương mại ở thành phố nhanh nha " mẹ nó nói xong rồi vội vàng kéo hai anh em nó chạy thật nhanh. Về phía Jon khi nghe mẹ nó nói thế thì liền chạy đến TTTM tìm mẹ con nó.
Toán người phía sau thấy mẹ con bọn nó chạy thì liền chạy đuổi theo. Đến 1 con hẻm vắng thì toán người kia đã đuổi theo kịp mẹ con nó.
" các người là ai? " mẹ nó biết lần này không thoát khỏi liền liều mình hỏi.
" bà không cần biết, bà chỉ cần biết hôm nay mẹ con bà phải chôn thây ở đây " tên mặc áo đen đứng đầu cười khẩy rổi rút ra 1 con dao dài tiến về phía mẹ con nó. Thấy tình hình không ổn mẹ nó la lên:
" Thiên mau dẫn em chạy đi mặc kệ mẹ " Vừa nói hết câu thì mẹ đọ đã bị chém 1 nhát vào người máu loan chảy úa ra. Một tên phía sau tiến về phía anh em nó rồi vung dao chém 1 nhát vào người nó nhưng M.thiên đã kịp đỡ nhát dao giúp nó và bị trúng vào chân khá sâu. Mẹ nó thấy thế liền cố gắng lếch lại chân tên vừa chém M.thiên cầm chặt chân hắn rồi la lên.
" mau chạy đi, nhanh lên " tên kia bị mẹ nó túm chân liền quay lại chém mẹ nó thêm 1 nhát nữa.
" không mẹ ơi..... " thiên thấy thế la lên nhưng cũng lấy lại được ý nghĩ và kéo nó đi.
" không mẹ ơi, con không đi, con không đi " nó thấy mẹ mình như vậy liền chạy đến chổ mẹ, nhưng kịp thời nó đã bị thiên kéo lại và lôi đi.
" buông ra, buông em ra, em phải cứu mẹ, mẹ ơi..... ""nó vùng vằng khỏi tay Thiên nhưng không được. nó nhìn thấy mẹ đang lao về phía mấy người kia, ngăn cảng họ không cho họ đuổi theo anh em nó, khi ngã xuống tay mẹ nó vẫn còn giơ lên miệng thầm nói " đi đi, mau lên ..". Minh Thiên lôi nó đi vì do vết thương khá sâu nên cậu không đi được nhanh, đang chạy bỗng có 1 bàn tay kéo M.thiên và nó vào 1 phía góc tối rồi bịt miệng nó lại không cho tiếng khóc của nó vang lên. mấy tên kia xữ mẹ nó xong thì chạy theo bọn nó nhưng không thấy đâu.
" tên nhóc đó bị thương chạy không xa đâu, mau đốt cháy khu này đi " tên đầu đàn ra lệnh cho bọn đàn em rồi đi ra khỏi khu đó. Đợi bọn người kia đi rồi Jon dẫn anh em nó về nhà mình, lúc Jon tìm được mẹ con nó thì đã quá trể không cứu được mẹ nó nên đành lôi bọn nó đi rồi cùng về Anh quốc. Ông bà ngoại nó biết được chuyện này cũng rất đau lòng, nhưng vì sự an toàn của 2 anh em nó nên đành để anh em nó mang họ của Jon và làm con của Jon để che giấu đi thân phận. Nó lớn lên với danh nghĩa là con gái của 1 người làm trong tập đoàn Trịnh Gia.
- Trở về hiện
Nhớ lại những chuyện quá khứ nó khóc rất nhiều, và nó cũng suy nghĩ rất nhiều, có lẽ ông ngoại nói đúng, nó không lẫn tránh mãi được cái quá khứ đau buồn đó, nó phải về VN phải tìm cho ra kẻ đã hại mẹ nó. Nó bình tĩnh lại lau nước mắt rồi bước ra khỏi phòng.
" cốc cốc cốc... ông ngoại con vào được không " nó đi đến phòng làm việc của ông thấy đèn còn mở nó liền gõ cữa.
" Nhi đó à. Vào đi con " ông nghe thấy tiếng nó thì nói vọng ra. Nó mở cữa bước vào, thấy ông đang ngồi ở bàn làm việc nó lại gần kéo chiếc kế kế bên lại ngồi đối diện với ông.
" sao có chuyện gì à cháu gái của ông " ông thấy nó cũng bĩnh tĩnh hơn lúc chiều rất nhiều nên liền hỏi nó.
" dạ... con nghĩ kỉ rồi con sẽ về VN " nó nhìn ông nói giọng điệu chắc chắn vang lên.
" con đã suy nghĩ kĩ? " ông nó quá bất ngờ liền hỏi lại nó.
" vâng con đã suy nghĩ kĩ, con sẽ về đó để phụ anh hai, và sẽ trả thù cho mẹ con " nó nói mắt nhìn ra khung cữa sổ trong mắt lóe lên sự chết chóc.
" được. Ta sẽ đặc vé cho con. 8h sáng mai con sẽ bay " ông nó thấy sự kiên định từ nó liền nói môi nở nụ cười nhẹ.
" vâng... vậy ông nghĩ sớm đi ạ, đừng thức khuya quá nha ông " nó mi nhẹ lên má ông rồi bước ra khỏi phòng. Lòng không khỏi suy nghĩ về những chuyện sắp tới sẽ xãy ra...........
( m.n cho mình nhận xét, ủng hộ mình với nha, mọi sự góp ý của các bạn là động lực cho mình viết tr đó )
" em nói ba mẹ em đã cho người qua đây nhưng tại sao đến nay vẫn chưa thấy " ba nó hỏi mẹ nó vẽ mặt đầy tức giận.
" em không biết, nhưng họ đã hứa với em là sẽ giúp vợ chồng mình mà, ba mẹ em không phải là loại người nói mà không làm " mẹ nó nhìn thấy ba nó giận dữ như thế có chút hoảng sợ.
" cô còn cố bên họ nữa, từ trước tới giờ họ chưa bao giờ thích tôi cả, họ là họ đang muốn cái công ty này phá sản họ mới vừa lòng mà, cô xem giờ thì hài lòng chưa " ba nó tức giận quát lớn, nét mặt hiện rõ tia giận dữ
" không phải như anh nghĩ đâu, anh tin em đi mà " bàn tay nắm chặt tay ba nó vừa nói vừa khóc
" cô im đi, cả nhà cô không ai đáng tin cả, ngay cả cô cũng vậy, giúp ư.. cô giúp được gì, đúng là ăn hại mà, tôi sẽ tự tìm người giúp công ty, không cần gia đình cô nữa " ba nó nói rồi giật phăng tay mẹ nó ra, lực quá mạnh khiến mẹ nó ngã xuống sàn, còn ba nó quay lưng bước ra khỏi nhà. Ba nó vừa rời đi thì chuông điện thoại của mẹ nó vang lên, là ông nội nó gọi.
" alo. con nghe thưa ba " mẹ nó nhất máy nói trong tiếng nấc.
" có chuyện gì sao con, nghe giọng con có vẽ không ổn " ông nội nó nghe tiếng mẹ nó bị lạc giọng thì hỏi, quên mất cuộc gọi này định nói chuyện gì.
" à không có gì đâu ba, mà ba gọi con có chuyện gì không? " mẹ nó vội vàng lãng sang chuyện khác, cũm như giúp ông nó nhớ ra chủ đề chính của cuộc gọi.
" à suýt chút ta quên.. do chuyến bay gặp trục trặc nên Jon ( người ông nó cử qua để giúp gd nó ) ngày mai mới có thể đến nơi được, nên con cứ an tâm ngày mai Jon sẽ đến công ty con và giải quyết ổn thỏa " ông nó từ tốn nói.
" vậy ạ... vâng con biết rồi thưa ba " mẹ nó nói trong lòng có chút an tâm.
" ừ. Vậy nha con có gì thì gọi ba, ba cúp máy đây "
" vâng thưa ba " mẹ nó nói rồi cũng tắt máy.
lúc này nó và Minh Thiên đứng trong góc cầu thang nhìn và nghe thấy hết mọi chuyện.
" anh hai... ba không thương mẹ nữa sao " nó nhìn mẹ nó và hỏi Minh Thiên.
" không ba vẫn thương mẹ vẫn thương anh em mình mà " Minh Thiên ôm nó vào lòng an ủi, cậu hiểu chuyện gì đang sảy ra, chỉ là cậu không muốn thấy nó buồn nên đành an ủi nó.
Sáng hôm sau trên mặt báo đưa tin công ty nhà nó đã được bình ổn trở lại, và hoạt động như thường, người hợp tác với công ty ba nó là công ty M.A. Mẹ nó đang cầm tờ báo nhìn thấy tin này thì không khỏi giật mình, tại sao là công ty M.A mà không phải là công ti Trịnh Gia của ông bà nó chứ, đang mãi suy nghĩ thì ba từ ngoài đi vào, thấy ba nó mẹ nó liền đứng dậy hỏi:
" anh chuyện này... "
" sao, ngạc nhiên lắm à, tôi đã tìm được đối tác, và không phải là gia đình cô, đợi đến khi gia đình cô sang đây thì cả nhà này ra đường ở rồi " ba nó nói giọng đầy mỉa mai, rồi đi thẳng lên phòng. Mẹ nó không biết nói gì chỉ im lặng ngồi xuống, cả người đờ đẫn. Khi Jon người của ông nó sang đến VN thì cũng đã biết tin, nhưng Jon không vội quay về mà ở lại, vì bên VN vẫn còn 1 số công việc ở bên chi nhánh mới mở, mẹ nó biết Jon cũng qua chào hỏi và hỏi thăm tình hình ông bà nó, vì Jon là người thân cận của ông bà nó, lúc trước cũng có tình cảm với mẹ nó, nhưng từ khi mẹ nó yêu ba nó thì Jon không còn tình cảm nữa chỉ xem mẹ nó như 1 người em gái. Từ khi nhà nó được công ty M.A giúp thì ba nó hay đi sớm về khuya, không ăn cơm ở nhà cùng gia đình như trước nữa. Hôm nay cũng vậy ba nó lại về trể.
" sao anh về trể vậy, dạo này công việc nhiều lắm à " mẹ nó ngồi trên sofa thấy ba nó về liền hỏi.
" việc của tôi, cô không cần quan tâm làm gì " ba nó nhếch mép cười mẹ nó rồi đi thẳng lên phòng. Đi đến cầu thang ba nó thấy nó đứng đó.
" ba không thương mẹ, không thương con và anh hai nữa sao? " nó thấy ba nó nói như thế với mẹ thì hỏi. Ba nó không trả lời liếc nhìn nó 1 cái rồi đi. Thấy thế mẹ nó chạy lại ôm nó vào lòng.
Cứ như thế hôm nào ba nó cũng đi sớm về khuya cứ tránh mặc mẹ con nó. Mẹ nó hay đẫn 2 anh em nó qua bên Jon chơi, vì ông bà nó cũng bão mẹ nó phụ Jon quản lí chi nhánh bên đó. bữa nay mẹ nó qua gặp Jon bàn chút chuyện rồi trên đường đi mẹ nó thấy ba nó cùng 1 người phụ nữ, họ cùng nhau đi ăn thì phải, nhìn có vẽ thân mật lắm. Mẹ nó cũng không nói gì đi thẳng đến công ty luôn, ( ba nó không biết mẹ nó làm bên chi nhánh của ông bà nó đâu nhé ). Mẹ nó lâu lâu lại bắt gặp ba nó đi với người đàn bà đó, có khi lại dẫn người đàn bà đó về nhà, mẹ nó cũng đã nói chuyện với ba nó nhưng ba nó không nói gì chỉ làm lơ, còn người đàn bà kia thì luôn tỏ thái độ với mẹ nó, theo như Jon điều tra thì ngườn đàn bà đó là con gái của chủ tịch công ty M.A. Chuyện gì đến rồi cũng đến:
" cô kí đi " ba nó đẩy 1 tờ giấy có sẵn chữ kí của ông về phía mẹ nó. Mẹ nó nhìn vào tờ giấy đôi mắt tỏ vẽ u buồn.
" đơn li hôn... em không kí, vì người đàn bà đó ư, a có nghĩ cho Tuyết Nhi và Minh Thiên không, chúng sẽ như thế nào khi a và e li hôn chứ " mẹ nó tức giận nói, bà thật sự không ngờ, vì người đàn bà kia mà ba nó bỏ mẹ con nó sao.
" không vì ai cả, chỉ là tôi thấy tôi và cô nên dừng tại đây thôi, Nhi và Thiên cô cứ nuôi hàng tháng tôi sẽ chu cấp tiền về sau tài sản cũng sẽ có 1 phần cho chúng cô không cần lo " ba nó nói rồi bỏ đi, không để cho mẹ nó nói thêm 1 lời nào. Mẹ nó biết chuyện đã như thế này cũng không giải quyết được gì, đành kí vào đơn li hôn.
" mẹ à mình về ngoại thật sao? Còn ba thì sao ạ? Có về cùng không mẹ? " nó ngây thơ hỏi mẹ nó trong khi mấy mẹ con nó đang xếp đồ.
" không từ giờ ba sẽ không ở bên cạnh mẹ con mình nữa, chúng ta sẽ về ngoại ở " mẹ nó nước mắt rưng rưng ôm nó và Thiên vào lòng nói. Nó và Thiên cũng không nói gì chỉ im lặng và nghe theo lời mẹ.
hôm nay là ngày 2 anh em nó cùng mẹ và chú Jon lên may bay về Anh quốc. Jon cũng đã biết mẹ nó li hôn với ba nó, và hôm nay cùng mẹ con nó về Anh. trước khi về Anh mẹ dẫn anh em bọn nó đi trung tâm thương mại mua ít đồ để chuẩn bị cho chuyến bay và mua quà cho ông bà cùng dì nó. mấy mẹ con đang hí hoáy mua đồ thì mẹ nó có cảm giác bất an, và biết được rằng có người đang theo giõi mình, nghĩ sẽ có chuyện không hay mẹ nó liền kéo anh em nó đi thật nhanh.
" mẹ có chuyện gì vậy, sao phải đi nhanh vậy " M.thiên thấy mẹ kéo 2 đứa đi rất nhanh liền hỏi.
" Thiên con nghe lời mẹ dặn, nếu có bất cứ chuyện gì sảy ra con phải dẫn em đi tìm chú Jon và lập tức qua bên ông bà ngoại ngay nghe không " mẹ nó dừng lại nắm tay M.thiên nói, có chút vội vàng. Rồi rút điện thoại ra gọi cho Jon
" anh Jon hình như mẹ con em bị người khác theo giỏi, anh đến ngay trung tâm thương mại ở thành phố nhanh nha " mẹ nó nói xong rồi vội vàng kéo hai anh em nó chạy thật nhanh. Về phía Jon khi nghe mẹ nó nói thế thì liền chạy đến TTTM tìm mẹ con nó.
Toán người phía sau thấy mẹ con bọn nó chạy thì liền chạy đuổi theo. Đến 1 con hẻm vắng thì toán người kia đã đuổi theo kịp mẹ con nó.
" các người là ai? " mẹ nó biết lần này không thoát khỏi liền liều mình hỏi.
" bà không cần biết, bà chỉ cần biết hôm nay mẹ con bà phải chôn thây ở đây " tên mặc áo đen đứng đầu cười khẩy rổi rút ra 1 con dao dài tiến về phía mẹ con nó. Thấy tình hình không ổn mẹ nó la lên:
" Thiên mau dẫn em chạy đi mặc kệ mẹ " Vừa nói hết câu thì mẹ đọ đã bị chém 1 nhát vào người máu loan chảy úa ra. Một tên phía sau tiến về phía anh em nó rồi vung dao chém 1 nhát vào người nó nhưng M.thiên đã kịp đỡ nhát dao giúp nó và bị trúng vào chân khá sâu. Mẹ nó thấy thế liền cố gắng lếch lại chân tên vừa chém M.thiên cầm chặt chân hắn rồi la lên.
" mau chạy đi, nhanh lên " tên kia bị mẹ nó túm chân liền quay lại chém mẹ nó thêm 1 nhát nữa.
" không mẹ ơi..... " thiên thấy thế la lên nhưng cũng lấy lại được ý nghĩ và kéo nó đi.
" không mẹ ơi, con không đi, con không đi " nó thấy mẹ mình như vậy liền chạy đến chổ mẹ, nhưng kịp thời nó đã bị thiên kéo lại và lôi đi.
" buông ra, buông em ra, em phải cứu mẹ, mẹ ơi..... ""nó vùng vằng khỏi tay Thiên nhưng không được. nó nhìn thấy mẹ đang lao về phía mấy người kia, ngăn cảng họ không cho họ đuổi theo anh em nó, khi ngã xuống tay mẹ nó vẫn còn giơ lên miệng thầm nói " đi đi, mau lên ..". Minh Thiên lôi nó đi vì do vết thương khá sâu nên cậu không đi được nhanh, đang chạy bỗng có 1 bàn tay kéo M.thiên và nó vào 1 phía góc tối rồi bịt miệng nó lại không cho tiếng khóc của nó vang lên. mấy tên kia xữ mẹ nó xong thì chạy theo bọn nó nhưng không thấy đâu.
" tên nhóc đó bị thương chạy không xa đâu, mau đốt cháy khu này đi " tên đầu đàn ra lệnh cho bọn đàn em rồi đi ra khỏi khu đó. Đợi bọn người kia đi rồi Jon dẫn anh em nó về nhà mình, lúc Jon tìm được mẹ con nó thì đã quá trể không cứu được mẹ nó nên đành lôi bọn nó đi rồi cùng về Anh quốc. Ông bà ngoại nó biết được chuyện này cũng rất đau lòng, nhưng vì sự an toàn của 2 anh em nó nên đành để anh em nó mang họ của Jon và làm con của Jon để che giấu đi thân phận. Nó lớn lên với danh nghĩa là con gái của 1 người làm trong tập đoàn Trịnh Gia.
- Trở về hiện
Nhớ lại những chuyện quá khứ nó khóc rất nhiều, và nó cũng suy nghĩ rất nhiều, có lẽ ông ngoại nói đúng, nó không lẫn tránh mãi được cái quá khứ đau buồn đó, nó phải về VN phải tìm cho ra kẻ đã hại mẹ nó. Nó bình tĩnh lại lau nước mắt rồi bước ra khỏi phòng.
" cốc cốc cốc... ông ngoại con vào được không " nó đi đến phòng làm việc của ông thấy đèn còn mở nó liền gõ cữa.
" Nhi đó à. Vào đi con " ông nghe thấy tiếng nó thì nói vọng ra. Nó mở cữa bước vào, thấy ông đang ngồi ở bàn làm việc nó lại gần kéo chiếc kế kế bên lại ngồi đối diện với ông.
" sao có chuyện gì à cháu gái của ông " ông thấy nó cũng bĩnh tĩnh hơn lúc chiều rất nhiều nên liền hỏi nó.
" dạ... con nghĩ kỉ rồi con sẽ về VN " nó nhìn ông nói giọng điệu chắc chắn vang lên.
" con đã suy nghĩ kĩ? " ông nó quá bất ngờ liền hỏi lại nó.
" vâng con đã suy nghĩ kĩ, con sẽ về đó để phụ anh hai, và sẽ trả thù cho mẹ con " nó nói mắt nhìn ra khung cữa sổ trong mắt lóe lên sự chết chóc.
" được. Ta sẽ đặc vé cho con. 8h sáng mai con sẽ bay " ông nó thấy sự kiên định từ nó liền nói môi nở nụ cười nhẹ.
" vâng... vậy ông nghĩ sớm đi ạ, đừng thức khuya quá nha ông " nó mi nhẹ lên má ông rồi bước ra khỏi phòng. Lòng không khỏi suy nghĩ về những chuyện sắp tới sẽ xãy ra...........
( m.n cho mình nhận xét, ủng hộ mình với nha, mọi sự góp ý của các bạn là động lực cho mình viết tr đó )
/8
|