10
Nhưng khi được bà ấy triệu vào cung, ta chỉ là cười cười nói: "Tự nhi đương nhiên nguyện ý vi nương nương phân ưu, nhưng Tự Nhi bây giờ đã là chủ mẫu Hầu phủ, hữu tâm vô lực. Nếu như mấy ngày trước nương nương cho Tự nhi từ hôn thì hôm nay gặp được chuyện này có phải là vừa vặn tốt đẹp rồi không."
"Là bản cung không phải." Bà ấy liên tục đè nén thanh âm, gấp đến độ giữ c.h.ặ.t t.a.y của ta: "Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng hòa thân, muốn cái gì ta đều cho ngươi."
"Nếu nương nương đã khẩn thiết như thế, Tự Nhi mà từ chối nữa thì sẽ thành bất kính." Ta cười híp mắt mở miệng, "Lần này đi Bắc Vực, núi cao đường xa, cửu tử nhất sinh, chắc hẳn nương nương cũng không yên lòng với Tự nhi, cho nên ta muốn nương nương ở bên kia xếp cho ta gặp tất cả các tai mắt cùng mật thám."
"Bản cung nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì." Bà ta nhanh chóng rút tay về, tròng mắt che đậy bói rối, "Bản cung chính là nhất quốc chi mẫu, làm chủ Trung cung, chưa từng hai lòng với bệ hạ, làm thế nào lại âm thầm bồi dưỡng những thế lực này?"
Ta cũng không tiếp tục cố nữa, mà là nhẹ nhàng nói: "Nương nương nếu không tiếp tục có thành ý nưa, thì không càn thiết phải nói chuyện nữa đâu, cáo từ."
Nói xong, ta quay người liền đi, bà ta vội vàng:
"Khoan đã!"
Bà ta suy đi nghĩ lại, vẫn là gọi người đem kim bài của Tần Diệu cho ta, căn dặn ta vạn vạn cẩn thận, nếu như bị phát hiện, quyết không thể khai ra bà ấy
Ta đương nhiên đồng ý.
Nhưng Tần Diệu lại tức đến mức nổ tung, nàng mặc dù xưa nay không hợp với ta, nhưng ta muốn thay nàng hòa thân, quả thực so với việc để nàng c.h.ế.t còn khó chịu hơn, lập tức liền đi Cần Chính Điện tìm Hoàng Thượng rút về thánh chỉ.
Thời điểm ta đuổi tới, nàng đang một mình quỳ trong điện, một người đơn đấu toàn bộ triều đình, đem văn võ bá quan nói cho thương tích đầy mình, tức giận đến mức mặt đỏ tía tai:
"Bổng lộc là thuế má, ai nuôi qua các ngươi a? toàn những kẻ phì nhiêu phát tướng bụng to vượt cả mặt rồi!"
"Nữ tử hoàng thất từ nhỏ đến lớn vài chục năm, chi phí ăn uống, mặc phô trương, hao tốn nhiều hay ít? Một hoàng tử xuất cung xây phủ, cần bao nhiêu tiền bạc? Một tham quan chuẩn bị trên dưới, dùng nhiều hay ít trân bảo? Một tướng quân lãnh binh tác chiến, lại muốn hao phí bao nhiêu lương thảo? Công chúa lại xa xỉ, có thể bằng một phần mười các ngươi hay không?"
"Dựa vào cái gì nam nhân có thể chinh chiến sa trường, có thể ngoại giao đàm phán, có thể phong vương bái tướng, gia quan tấn tước, nhưng sau khi chiến bại, lại muốn nữ tử đi gánh chịu hậu quả?"
"Hòa thân dù có che đậy bằng những mỹ từ cao quý thoát tục đến đâu, cũng chẳng qua là tự đem mình thành thịt cá xinh đẹp bên trên thớt gỗ, mặc người c.h.é.m g.i.ế.c thôi!"
Tam hoàng tử rất không phục: "Hoàng tỷ nói như vậy cũng không đúng, hòa thân là biểu thị thành ý cùng hòa bình, làm sao lại so sánh thiệt hơn cùng với tiền tài chứ."
"Đã quan trọng như vậy, không bằng để năm hoàng đệ đi đi? Đưa tới tận năm người so với một người không phải càng biểu thị nhiều thành ý hơn sao?"
Ánh mắt nàng sáng rực, mắng xong hoàng tử giận chỉ Hoàng Thượng:
"Nói cái gì công chúa được vạn dân thiên hạ cung cấp nuôi dưỡng, liền có trách nhiệm che chở giang sơn bách tính, vậy người chân chính thụ vạn dân cung cấp nuôi dưỡng là Hoàng đế bệ hạ, ngược lại là đem giang sơn phân cho công chúa a! Vậy thì Phụ hoàng chuẩn bị đem miếng đất nào chia cho Tần Tự?"
Ta nghe được mồ hôi đầm đìa.
Hoàng Thượng cũng bị chọc cho tức giận đến không ít, ôm n.g.ự.c giận dữ mắng mỏ một tiếng"Làm càn!" Sau, liền hạ lệnh để cho người ta đưa nàng dẫn đi cấm túc, không có xá lệnh không cho phép xuất phủ.
Ta thừa dịp bóng đêm chui qua lỗ chó đi thăm nàng, nàng đang tức giận đến mức chống nạnh, nghe xong ta nói là tự nguyện đi, càng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Cổ hủ! Ngươi không có quyền lợi chính trị, tại sao lại nói chuyện gì chính trị nghĩa vụ?"
"Hai nước nếu như muốn hoà, dùng phương thức gì cũng đều có thể hoà, nếu muốn chiến, tùy tiện một cái lý do liền vẫn sẽ chiến. Đưa nữ tử đi hòa thân, để nữ tiến hố lửa, lấy hạnh phúc cùng hi sinh của nữ tử làm đại giá mà ngừng chiến, đây không phải là hòa bình, mà là người cầm quyền nhu nhược cùng vô năng!
"Ngươi cho rằng sự hy sinh của mình là kính dâng, trên thực tế là ngu xuẩn là hố lửa, không đáng một đồng! Ngươi có hiểu hay không!"
"Ta hiểu, ta biết mình đang làm cái gì." Ta còn chưa nói xong, mặt mũi nàng liền tràn đầy không đồng ý, lại muốn mở miệng khuyên nhủ, ta vội vàng lại nói, "Tần Diệu, ngươi còn nhớ rõ chúng ta đọc qua 《 Doanh sử · Thù vương thiên 》 không?"
"Đương nhiên!" Nói chuyện đến cái này ánh mắt của nàng liền sáng lên, "Viên Thế Vương là nữ nhân đầu tiên xưng đế, là hình mẫu của nữ tử khắp thiên hạ. Lúc trước Thánh tổ băng hà, tân đế chưa đầy mười lăm, triều cương bất ổn, nhiếp chính vương lại nắm quyền lớn, thế che triều chính, còn chịu cảnh hai nước giao chiến, quân ta liên tục bại lui, mất hơn mười tòa thành trì, sinh linh đồ thán. Trong lúc nước sôi lửa bỏng lúc, là Viên Thế Vương vì lê dân bách tính, tự xin hòa thân, tam sát ba đời cương di Khả Hãn, đem thu cương di làm lãnh thổ triều ta......"
Nàng nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích, bừng tỉnh: "Ý của ngươi là ngươi muốn......"
Ta nhẹ nhàng gật đầu, làm dấu “ suỵt” với nàng một cái, ra hiệu tai vách mạch rừng, không thể nhiều lời, cố ý cười nói, "Chờ đến thời điểm ta quay trở lại, ngươi cũng đừng để thua kém ta nhé."
"Tuyệt đối không thể!" Nàng kiêu ngạo mà ngửa cằm lên, "Lần trước ngươi thua viên ngọc luôn mang bên mình cho ta còn chưa lấy về được, ngược lại là ngươi nên cố gắng chút đi."
Nàng nói, liền đem trong n.g.ự.c Ngọc Hoàn lấy ra còn cho ta, ta lắc đầu: "Đợi ta khải hoàn, ngươi phải cam tâm tình nguyện đeo lên cho ta."
Nàng không miễn cưỡng, trầm mặc, ngữ khí cực kỳ thận trọng: "Nhất định phải bảo trọng."
Ta nhẹ nhàng mỉm cười: "Sau này còn gặp lại."
Nhưng khi được bà ấy triệu vào cung, ta chỉ là cười cười nói: "Tự nhi đương nhiên nguyện ý vi nương nương phân ưu, nhưng Tự Nhi bây giờ đã là chủ mẫu Hầu phủ, hữu tâm vô lực. Nếu như mấy ngày trước nương nương cho Tự nhi từ hôn thì hôm nay gặp được chuyện này có phải là vừa vặn tốt đẹp rồi không."
"Là bản cung không phải." Bà ấy liên tục đè nén thanh âm, gấp đến độ giữ c.h.ặ.t t.a.y của ta: "Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng hòa thân, muốn cái gì ta đều cho ngươi."
"Nếu nương nương đã khẩn thiết như thế, Tự Nhi mà từ chối nữa thì sẽ thành bất kính." Ta cười híp mắt mở miệng, "Lần này đi Bắc Vực, núi cao đường xa, cửu tử nhất sinh, chắc hẳn nương nương cũng không yên lòng với Tự nhi, cho nên ta muốn nương nương ở bên kia xếp cho ta gặp tất cả các tai mắt cùng mật thám."
"Bản cung nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì." Bà ta nhanh chóng rút tay về, tròng mắt che đậy bói rối, "Bản cung chính là nhất quốc chi mẫu, làm chủ Trung cung, chưa từng hai lòng với bệ hạ, làm thế nào lại âm thầm bồi dưỡng những thế lực này?"
Ta cũng không tiếp tục cố nữa, mà là nhẹ nhàng nói: "Nương nương nếu không tiếp tục có thành ý nưa, thì không càn thiết phải nói chuyện nữa đâu, cáo từ."
Nói xong, ta quay người liền đi, bà ta vội vàng:
"Khoan đã!"
Bà ta suy đi nghĩ lại, vẫn là gọi người đem kim bài của Tần Diệu cho ta, căn dặn ta vạn vạn cẩn thận, nếu như bị phát hiện, quyết không thể khai ra bà ấy
Ta đương nhiên đồng ý.
Nhưng Tần Diệu lại tức đến mức nổ tung, nàng mặc dù xưa nay không hợp với ta, nhưng ta muốn thay nàng hòa thân, quả thực so với việc để nàng c.h.ế.t còn khó chịu hơn, lập tức liền đi Cần Chính Điện tìm Hoàng Thượng rút về thánh chỉ.
Thời điểm ta đuổi tới, nàng đang một mình quỳ trong điện, một người đơn đấu toàn bộ triều đình, đem văn võ bá quan nói cho thương tích đầy mình, tức giận đến mức mặt đỏ tía tai:
"Bổng lộc là thuế má, ai nuôi qua các ngươi a? toàn những kẻ phì nhiêu phát tướng bụng to vượt cả mặt rồi!"
"Nữ tử hoàng thất từ nhỏ đến lớn vài chục năm, chi phí ăn uống, mặc phô trương, hao tốn nhiều hay ít? Một hoàng tử xuất cung xây phủ, cần bao nhiêu tiền bạc? Một tham quan chuẩn bị trên dưới, dùng nhiều hay ít trân bảo? Một tướng quân lãnh binh tác chiến, lại muốn hao phí bao nhiêu lương thảo? Công chúa lại xa xỉ, có thể bằng một phần mười các ngươi hay không?"
"Dựa vào cái gì nam nhân có thể chinh chiến sa trường, có thể ngoại giao đàm phán, có thể phong vương bái tướng, gia quan tấn tước, nhưng sau khi chiến bại, lại muốn nữ tử đi gánh chịu hậu quả?"
"Hòa thân dù có che đậy bằng những mỹ từ cao quý thoát tục đến đâu, cũng chẳng qua là tự đem mình thành thịt cá xinh đẹp bên trên thớt gỗ, mặc người c.h.é.m g.i.ế.c thôi!"
Tam hoàng tử rất không phục: "Hoàng tỷ nói như vậy cũng không đúng, hòa thân là biểu thị thành ý cùng hòa bình, làm sao lại so sánh thiệt hơn cùng với tiền tài chứ."
"Đã quan trọng như vậy, không bằng để năm hoàng đệ đi đi? Đưa tới tận năm người so với một người không phải càng biểu thị nhiều thành ý hơn sao?"
Ánh mắt nàng sáng rực, mắng xong hoàng tử giận chỉ Hoàng Thượng:
"Nói cái gì công chúa được vạn dân thiên hạ cung cấp nuôi dưỡng, liền có trách nhiệm che chở giang sơn bách tính, vậy người chân chính thụ vạn dân cung cấp nuôi dưỡng là Hoàng đế bệ hạ, ngược lại là đem giang sơn phân cho công chúa a! Vậy thì Phụ hoàng chuẩn bị đem miếng đất nào chia cho Tần Tự?"
Ta nghe được mồ hôi đầm đìa.
Hoàng Thượng cũng bị chọc cho tức giận đến không ít, ôm n.g.ự.c giận dữ mắng mỏ một tiếng"Làm càn!" Sau, liền hạ lệnh để cho người ta đưa nàng dẫn đi cấm túc, không có xá lệnh không cho phép xuất phủ.
Ta thừa dịp bóng đêm chui qua lỗ chó đi thăm nàng, nàng đang tức giận đến mức chống nạnh, nghe xong ta nói là tự nguyện đi, càng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Cổ hủ! Ngươi không có quyền lợi chính trị, tại sao lại nói chuyện gì chính trị nghĩa vụ?"
"Hai nước nếu như muốn hoà, dùng phương thức gì cũng đều có thể hoà, nếu muốn chiến, tùy tiện một cái lý do liền vẫn sẽ chiến. Đưa nữ tử đi hòa thân, để nữ tiến hố lửa, lấy hạnh phúc cùng hi sinh của nữ tử làm đại giá mà ngừng chiến, đây không phải là hòa bình, mà là người cầm quyền nhu nhược cùng vô năng!
"Ngươi cho rằng sự hy sinh của mình là kính dâng, trên thực tế là ngu xuẩn là hố lửa, không đáng một đồng! Ngươi có hiểu hay không!"
"Ta hiểu, ta biết mình đang làm cái gì." Ta còn chưa nói xong, mặt mũi nàng liền tràn đầy không đồng ý, lại muốn mở miệng khuyên nhủ, ta vội vàng lại nói, "Tần Diệu, ngươi còn nhớ rõ chúng ta đọc qua 《 Doanh sử · Thù vương thiên 》 không?"
"Đương nhiên!" Nói chuyện đến cái này ánh mắt của nàng liền sáng lên, "Viên Thế Vương là nữ nhân đầu tiên xưng đế, là hình mẫu của nữ tử khắp thiên hạ. Lúc trước Thánh tổ băng hà, tân đế chưa đầy mười lăm, triều cương bất ổn, nhiếp chính vương lại nắm quyền lớn, thế che triều chính, còn chịu cảnh hai nước giao chiến, quân ta liên tục bại lui, mất hơn mười tòa thành trì, sinh linh đồ thán. Trong lúc nước sôi lửa bỏng lúc, là Viên Thế Vương vì lê dân bách tính, tự xin hòa thân, tam sát ba đời cương di Khả Hãn, đem thu cương di làm lãnh thổ triều ta......"
Nàng nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích, bừng tỉnh: "Ý của ngươi là ngươi muốn......"
Ta nhẹ nhàng gật đầu, làm dấu “ suỵt” với nàng một cái, ra hiệu tai vách mạch rừng, không thể nhiều lời, cố ý cười nói, "Chờ đến thời điểm ta quay trở lại, ngươi cũng đừng để thua kém ta nhé."
"Tuyệt đối không thể!" Nàng kiêu ngạo mà ngửa cằm lên, "Lần trước ngươi thua viên ngọc luôn mang bên mình cho ta còn chưa lấy về được, ngược lại là ngươi nên cố gắng chút đi."
Nàng nói, liền đem trong n.g.ự.c Ngọc Hoàn lấy ra còn cho ta, ta lắc đầu: "Đợi ta khải hoàn, ngươi phải cam tâm tình nguyện đeo lên cho ta."
Nàng không miễn cưỡng, trầm mặc, ngữ khí cực kỳ thận trọng: "Nhất định phải bảo trọng."
Ta nhẹ nhàng mỉm cười: "Sau này còn gặp lại."
/14
|