Từ ngày phát hiện bản thân có nội lực hùng hậu, Thiên Kim đã chăm chỉ tập võ thêm rất nhiều. Nếu trước đây chỉ là múa quyền, thì bây giờ nàng có thể đánh quyền thật sự. Võ thuật cổ đại quả thật cao thâm, không hiểu sao đến đời của nàng thì toàn bộ phương pháp luyện nội công đều đã thất truyền toàn bộ. Nếu ai cũng có thể luyện võ để cường thân kiện thể, tin rằng hành tinh sẽ giảm được khí thải ô nhiễm, do người dân chạy bộ thành quen, không cần đến xe bus và thang máy nữa.
Nói lan man đã lâu, trở về vấn đề chính yếu đi. Chuyện nghiêm túc nhất hiện nay là nàng cũng coi như đã trở thành một cao thủ quyền thuật có hạng. Khẩu quyết hai mươi tám môn võ thuật của Tinh Tú, nội công mấy chục năm của cao thủ thập đỉnh trong võ lâm, biết đối phương cũng không tầm thường, nên Thiên Kim không hề khinh địch.
Cửa phòng vừa mở, ‘tiên thủ hạ vi cường’. Chân đèn trong tay nàng đập xuống mạnh như bài sơn đảo hải. Tuy rất bất ngờ nhưng tướng quân vẫn không hổ là tướng quân, Quang Phi gồng tay ngạnh đỡ. Đoạn cây dài như đập xuống đá, gãy đôi trong chớp mắt. Thiên Kim bị ánh mắt khủng bố của hắn làm cho hơi kinh sợ. Thế nhưng nàng vẫn cậy mạnh, vứt gậy đi dùng quyền tấn công tới.
Quang Phi vận chưởng buộc nàng lui. Hắn lạnh lùng dùng chân khép cửa lại phía sau lưng mình. Trường kiếm bị ném vào góc, áo giáp tháo ra quăng lung tung trong phòng. Đối phương quả nhiên đang khinh thường nàng tột độ, lâm trận mà lại bỏ chiến giáp và vũ khí; Thiên Kim phải cho hắn biết nàng không còn dễ ăn hiếp như ngày xưa.
Hai người có cùng chiều cao, vì vậy nên dùng đòn bổ gót với hắn dường như không hề chiếm được ưu thế. Vậy mà trước giờ nàng vẫn tự hào với đôi chân dài của mình, đánh lộn với đám huynh đệ đội chín chưa ai thoát được thoái công của nàng. Cú đấm thôi sơn lại bị hắn chụp lại. Quang Phi mạnh mẽ dùng sức bẻ ngược tay nàng. Thiên Kim búng chân, lộn người thoát khỏi đòn khoá của hắn.
Nàng sụp người gạt chân, nhưng hắn lại xuống tấn, khiến nàng ra chiêu bất đắc thủ. Quang Phi nắm chân nàng kéo tới trước, Thiên Kim xoạt thẳng ra như biểu diễn ba lê. Nhưng đừng tưởng như vậy là ép nàng về thế hạ phong. Chân sau quạt tới, một đòn gió lốc xoáy dễ dàng giúp nàng búng người đứng dậy. Quyền kình lại tới, nàng đảo người tránh né, thế nhưng đòn gió vẫn khiến nàng choáng váng, Thiên Kim kinh hoàng nhìn thấy thêm một quyền khác lại tới nữa rồi.
Trong tiềm thức, mỗi lần bị tấn công trực diện, nàng đều nhắm mắt tránh né. Bản năng con thỏ co rúm cả người trăm lần đều chỉ có một kiểu, trong đầu nàng chỉ biết “Có chết thì chết!” Nhưng chưa kịp chết, Thiên Kim lại cảm nhận sau ót mình bị giật mạnh. Trúng quyền đâu không thấy, chỉ thấy mình bị tướng quân đè sát vào người. Xong rồi, đánh không lại thì đành nhục nhã chịu phạt mà thôi.
Hắn đè nàng dưới sàn, thượng lên người nàng để áp chế hết mọi cử động. Môi chạm vào môi, khát khao cháy bỏng như sa mạc chờ mưa. Vì sự phản kháng của Thiên Kim, hắn chẳng còn biết gì là tiết chế nữa. Trừng phạt quả nhiên là ác nghiệt, cả thân người nàng đều bị hắn nung cho bốc cháy bừng bừng, chỗ nào cũng để lại dấu hôn, dấu cắn. Bây giờ rốt cuộc nàng cũng đã hiểu, sau này không lấy tổ kiến thảy lên đầu mấy thằng em nữa. Cả người bị cắn đều thật là khó chịu.
Mà đáng sợ nhất là Quang Phi chỉ trừng phạt nửa chừng rồi bỏ dở. Hắn tà ác nhìn nàng quằn quại kêu gào rồi mới chịu làm việc tiếp. Ác ma đúng là ác ma, trong lúc hoan ái vẫn biết cách làm khổ người khác.
Uổng cho nàng sinh sau hắn một ngàn năm vẫn không chịu học tập cho tốt, hơn bảy mươi hai thế của Kamasutra chỉ biết có nam thượng nữ hạ. Mặc cho người khác đâm thọt không dám phản kháng, mà còn phải rên rỉ van nài xin thêm. Nàng đúng là mất hết hy vọng, làm nhục toàn thể nhân vật nữ chính xuyên không.
Trong cơn run rẩy vì bị kích thích, nàng bấu chặt hai tay vào vai hắn, cong người để hứng trọn mũi thương thọc sâu vào trong.
- Hồ Tiêu, thiếp muốn nhìn mặt chàng!
- Tháo mặt nạ xuống. – Hắn ra lệnh. Lúc đó Thiên Kim mới dám đưa tay kéo mặt nạ của hắn ra. Nàng hoảng hồn, trên trán hắn lại xuất hiện thêm một vết thương vừa dài vừa sâu cắt chéo qua. Mép vết thương vẫn còn đang rỉ máu, chắc chắn là do hắn nhíu mày căng thẳng nên vết thương chưa lành mới bị rách toạt ra như thế này.
- Chuyện gì vậy? – Nàng thảng thốt hỏi.Thế nhưng Quang Phi lại nâng chân nàng gác lên vai, hắn dùng sức xoay Thiên Kim úp lại. Nàng trong cơn kích động chỉ có thể la lên sảng khoái. Hắn từ phía sau ôm nàng vào trong lòng, cằm gác trên hõm vai của nàng. Tiếng hai trái tim đồng thời nện ầm ầm, tiếng thở gấp gáp của đôi nam nữ. Mồ hôi trên cơ thể họ túa ra như tắm, dán chặt hai cơ thể trần trụi dính sát vào nhau. Hắn nặng nhọc thở vào lỗ tai nàng.
- Rốt cuộc thật sự bị huỷ dung, biến thành quỷ dạ xoa rồi. Như vậy nàng có còn yêu thương ta không?
- Nam nhi sự nghiệp làm trọng. Chỉ có bọn nương nương khang mới lo lắng tới dung mạo thôi. - Nàng lắc đầu nguầy nguậy. – Thiếp muốn hỏi, là ai đã đả thương chàng.
- Ta xấu xí như vậy, sau này không ai dám lấy. Nàng đã cướp mất bao nhiêu lần đầu tiên của ta, vậy sau này chung thân đại sự của ta, tất thảy đều do nàng chịu trách nhiệm. – Hắn yêu nghiệt trả lời.Nàng xấu hổ đến đỏ bừng từ đầu tới chân. Dù hắn trước khi gặp nàng có là xử nam đi chăng nữa, cũng đừng nói ra như vậy chứ. Sẽ khiến nàng có cảm giác tội lỗi, vì đã phá mất đồng tử công của nhà người ta đó nha.
- Đừng hòng đánh trống lãng. – Chính nàng mới là người muốn lãng tránh. – Chuyện gì đã xảy ra ở trong cung?
- Chẳng có gì. Thân phận bại lộ, trước khi chạy thoát bị người ta gạch thêm vài đường trên mặt thôi. – Hắn hờ hững trả lời.
- Chuyện Ngô hoàng, thật sự lấy làm tiếc. – Nàng dịu dàng quay lại, nhìn sâu vào mắt hắn.
- Ta cũng tiếc vì chưa kịp được hưởng sái gì. – Hắn cười ngạo mạn.
- Đừng đóng kịch trước mặt thiếp. – Nàng nghiêm khắc nhắc nhở.Nụ cười giả tạo trên mặt hắn rơi xuống. Quang Phi ôm nàng vào lòng. Một lát sau nàng cảm nhận hắn nấc lên vài cái, cơ thể hơi run run. Chính là con người yếu đuối bên trong Quang Phi đây mà. Hắn đã hứa, dù có lừa gạt hết toàn bộ thế gian này, cũng không bao giờ lừa gạt Nguyễn Thiên Kim. Còn nàng thì hứa, sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn suốt đời. Thế nhưng, không ai biết họ sẽ còn giữ lời hứa của mình được bao lâu nữa. Lịch sử đã định, người ở hai thời đại khác biệt, sao có thể ở bên nhau.
^_^
Từ dưới sàn dọn lên trên giường thì ra cũng không xa lắm. Nàng đánh lên vai Quang Phi, trách hắn sao quá vội vàng khiến nàng phải nằm trên mặt đất cứng ngắc.
- Tiểu thư, bây giờ là bổn tướng bị người ta tập kích. Có tên tội phạm nào bị trừng phạt mà được nằm trên giường chưa? – Hắn giận dỗi đưa tay trái ra. Chỗ trường côn đập xuống đã bắt đầu bầm tím.
- Ôi trời!Nàng sợ hãi tính nhảy xuống giường tìm rượu thuốc. Lúc tức giận quá, Thiên Kim đâu có biết nương tay là gì. Nhớ lại cả khúc gỗ tròn lớn vậy cũng gãy, tay Quang Phi không sao là may lắm rồi, chứ đừng nói tới vết bầm này.
- Nàng làm gì vậy? - Hắn từ phía sau ôm thắt lưng nàng lại, cảnh giác như nàng chuẩn bị chạy trốn đến nơi.
- Đi lấy thuốc xoa.
- Không cần. - Hắn ôm trọn người nàng, xoay người một cái đã mang Thiên Kim nằm phía trong giường, hắn ở ngoài chắn lối. – Lần nào nàng cũng bỏ chạy mất. Bổn tướng không thể để nàng đùa bỡn thêm được nữa.
- Thiếp không có! – Nàng rên rỉ uỷ khuất.
- Vậy nói lần đầu tiên đi! – Hắn hung hăng kể tội.
- Bị nhốt trong phủ rất chán.
- Lần thứ hai.
- Hướng Duy xảy ra chuyện, thiếp phải đi xem. Nếu không cả đời này lương tâm sẽ không yên.Giọng nàng chợt chùng xuống. Nhắc tới Văn Tùng Hiền, đôi mắt của Quang Phi cũng u tối đi một phần. Cái chết tức tưởi của người kia vẫn còn ám ảnh hắn. Nhưng Quang Phi không hối hận, bởi vì hắn đã có được Thiên Kim trong tay rồi.
- Lần gần đây nhất? – Hắn trầm giọng.
- Trần công chúa ...
- Không cần ghen với kẻ dư thừa.
- Thiếp không có ghen. – Nàng hét lớn, sau đó nhỏ giọng lí rí. - Với lại Trang Cơ không phải là kẻ dư thừa. Hồ Tiêu, thiếp đã nói chàng phải thống nhất thiên hạ, nếu không có Trần Trang Cơ này thì việc lớn không thành.
- Lại là thiên mệnh và lịch sử đã định gì đó hả? – Hắn mát mẻ nói. – Vậy thì ta cũng không cần thống nhất thiên hạ làm gì. Trần công chúa bị ta đuổi về nước rồi, sau này không cần ghen tuông bậy bạ nữa đâu.
- Đã nói là thiếp không có ghen mà. – Nàng vùng dậy đánh vào ngực hắn. – Nếu chàng không thống nhất thiên hạ, thiếp sẽ biến mất.
- Nàng trốn tới đâu, ta cũng truy tìm ra.
- Không phải trốn đi, mà thật sự sẽ tan biến thành gió đấy.Thấy biểu hiện khẩn trương của nàng, Quang Phi cũng phải nghiêm túc cân nhắc sự việc. Hắn vồng tay ra sau, gối đầu lên, tướng nằm vô cùng phóng khoáng bá giả. Nhíu mày, rồi sau bặm môi, cuối cùng Quang Phi thở dài.
- Đã không còn gì trói buộc ta ở Ngô quốc rồi. Thống nhất Thần Châu vốn là ước mơ của biết bao vương đế. ‘Cửu long tranh châu’ đã kéo dài hơn ba trăm năm. Tuy ta cũng muốn một phen khuấy trời chọc nước, nhưng thành sự tại thiên. Tiểu thư, nàng không được trách ta.Thấy hắn cuối cùng cũng đồng ý, Thiên Kim mừng rỡ còn không kịp. Lịch sử đã định, tức là thiên mệnh đã định. Nếu hắn có ý xưng bá, thì còn thứ gì có thể ngăn cản nổi đây. Nàng hào hứng nhào vào lòng hắn, hôn tới tấp vào má hắn. Quang Phi bật cười thích thú, hắn hài lòng ôm chặt lấy nàng.
- Đường còn dài và vất vả lắm đấy. – Hắn than van.
- Thiếp sẽ ở cạnh chàng, dù vất vả bao nhiêu cũng không trốn chạy. – Nàng cười toe toét.Tâm sự đã được giải, khúc mắt đã được cởi. Đừng nói chuyện ngày mai với lại tương lại xa xôi. Đêm nay hai người tình nồng ý mật, một lần rồi lại một lần khiến gió xuân đầy phòng. Cho đến khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Quang Phi vẫn ôm chặt lấy mỹ nhân, sợ nàng lại hấp tấp rời xa hắn. Tại sao đối với Thiên Kim, hắn lại cùng có cảm giác vô cùng tín nhiệm, cũng như hết sức đề phòng như thế này? Nàng không biết là phước hay hoạ ông trời đã buộc vào số mệnh của hắn.
Nói lan man đã lâu, trở về vấn đề chính yếu đi. Chuyện nghiêm túc nhất hiện nay là nàng cũng coi như đã trở thành một cao thủ quyền thuật có hạng. Khẩu quyết hai mươi tám môn võ thuật của Tinh Tú, nội công mấy chục năm của cao thủ thập đỉnh trong võ lâm, biết đối phương cũng không tầm thường, nên Thiên Kim không hề khinh địch.
Cửa phòng vừa mở, ‘tiên thủ hạ vi cường’. Chân đèn trong tay nàng đập xuống mạnh như bài sơn đảo hải. Tuy rất bất ngờ nhưng tướng quân vẫn không hổ là tướng quân, Quang Phi gồng tay ngạnh đỡ. Đoạn cây dài như đập xuống đá, gãy đôi trong chớp mắt. Thiên Kim bị ánh mắt khủng bố của hắn làm cho hơi kinh sợ. Thế nhưng nàng vẫn cậy mạnh, vứt gậy đi dùng quyền tấn công tới.
Quang Phi vận chưởng buộc nàng lui. Hắn lạnh lùng dùng chân khép cửa lại phía sau lưng mình. Trường kiếm bị ném vào góc, áo giáp tháo ra quăng lung tung trong phòng. Đối phương quả nhiên đang khinh thường nàng tột độ, lâm trận mà lại bỏ chiến giáp và vũ khí; Thiên Kim phải cho hắn biết nàng không còn dễ ăn hiếp như ngày xưa.
Hai người có cùng chiều cao, vì vậy nên dùng đòn bổ gót với hắn dường như không hề chiếm được ưu thế. Vậy mà trước giờ nàng vẫn tự hào với đôi chân dài của mình, đánh lộn với đám huynh đệ đội chín chưa ai thoát được thoái công của nàng. Cú đấm thôi sơn lại bị hắn chụp lại. Quang Phi mạnh mẽ dùng sức bẻ ngược tay nàng. Thiên Kim búng chân, lộn người thoát khỏi đòn khoá của hắn.
Nàng sụp người gạt chân, nhưng hắn lại xuống tấn, khiến nàng ra chiêu bất đắc thủ. Quang Phi nắm chân nàng kéo tới trước, Thiên Kim xoạt thẳng ra như biểu diễn ba lê. Nhưng đừng tưởng như vậy là ép nàng về thế hạ phong. Chân sau quạt tới, một đòn gió lốc xoáy dễ dàng giúp nàng búng người đứng dậy. Quyền kình lại tới, nàng đảo người tránh né, thế nhưng đòn gió vẫn khiến nàng choáng váng, Thiên Kim kinh hoàng nhìn thấy thêm một quyền khác lại tới nữa rồi.
Trong tiềm thức, mỗi lần bị tấn công trực diện, nàng đều nhắm mắt tránh né. Bản năng con thỏ co rúm cả người trăm lần đều chỉ có một kiểu, trong đầu nàng chỉ biết “Có chết thì chết!” Nhưng chưa kịp chết, Thiên Kim lại cảm nhận sau ót mình bị giật mạnh. Trúng quyền đâu không thấy, chỉ thấy mình bị tướng quân đè sát vào người. Xong rồi, đánh không lại thì đành nhục nhã chịu phạt mà thôi.
Hắn đè nàng dưới sàn, thượng lên người nàng để áp chế hết mọi cử động. Môi chạm vào môi, khát khao cháy bỏng như sa mạc chờ mưa. Vì sự phản kháng của Thiên Kim, hắn chẳng còn biết gì là tiết chế nữa. Trừng phạt quả nhiên là ác nghiệt, cả thân người nàng đều bị hắn nung cho bốc cháy bừng bừng, chỗ nào cũng để lại dấu hôn, dấu cắn. Bây giờ rốt cuộc nàng cũng đã hiểu, sau này không lấy tổ kiến thảy lên đầu mấy thằng em nữa. Cả người bị cắn đều thật là khó chịu.
Mà đáng sợ nhất là Quang Phi chỉ trừng phạt nửa chừng rồi bỏ dở. Hắn tà ác nhìn nàng quằn quại kêu gào rồi mới chịu làm việc tiếp. Ác ma đúng là ác ma, trong lúc hoan ái vẫn biết cách làm khổ người khác.
Uổng cho nàng sinh sau hắn một ngàn năm vẫn không chịu học tập cho tốt, hơn bảy mươi hai thế của Kamasutra chỉ biết có nam thượng nữ hạ. Mặc cho người khác đâm thọt không dám phản kháng, mà còn phải rên rỉ van nài xin thêm. Nàng đúng là mất hết hy vọng, làm nhục toàn thể nhân vật nữ chính xuyên không.
Trong cơn run rẩy vì bị kích thích, nàng bấu chặt hai tay vào vai hắn, cong người để hứng trọn mũi thương thọc sâu vào trong.
- Hồ Tiêu, thiếp muốn nhìn mặt chàng!
- Tháo mặt nạ xuống. – Hắn ra lệnh. Lúc đó Thiên Kim mới dám đưa tay kéo mặt nạ của hắn ra. Nàng hoảng hồn, trên trán hắn lại xuất hiện thêm một vết thương vừa dài vừa sâu cắt chéo qua. Mép vết thương vẫn còn đang rỉ máu, chắc chắn là do hắn nhíu mày căng thẳng nên vết thương chưa lành mới bị rách toạt ra như thế này.
- Chuyện gì vậy? – Nàng thảng thốt hỏi.Thế nhưng Quang Phi lại nâng chân nàng gác lên vai, hắn dùng sức xoay Thiên Kim úp lại. Nàng trong cơn kích động chỉ có thể la lên sảng khoái. Hắn từ phía sau ôm nàng vào trong lòng, cằm gác trên hõm vai của nàng. Tiếng hai trái tim đồng thời nện ầm ầm, tiếng thở gấp gáp của đôi nam nữ. Mồ hôi trên cơ thể họ túa ra như tắm, dán chặt hai cơ thể trần trụi dính sát vào nhau. Hắn nặng nhọc thở vào lỗ tai nàng.
- Rốt cuộc thật sự bị huỷ dung, biến thành quỷ dạ xoa rồi. Như vậy nàng có còn yêu thương ta không?
- Nam nhi sự nghiệp làm trọng. Chỉ có bọn nương nương khang mới lo lắng tới dung mạo thôi. - Nàng lắc đầu nguầy nguậy. – Thiếp muốn hỏi, là ai đã đả thương chàng.
- Ta xấu xí như vậy, sau này không ai dám lấy. Nàng đã cướp mất bao nhiêu lần đầu tiên của ta, vậy sau này chung thân đại sự của ta, tất thảy đều do nàng chịu trách nhiệm. – Hắn yêu nghiệt trả lời.Nàng xấu hổ đến đỏ bừng từ đầu tới chân. Dù hắn trước khi gặp nàng có là xử nam đi chăng nữa, cũng đừng nói ra như vậy chứ. Sẽ khiến nàng có cảm giác tội lỗi, vì đã phá mất đồng tử công của nhà người ta đó nha.
- Đừng hòng đánh trống lãng. – Chính nàng mới là người muốn lãng tránh. – Chuyện gì đã xảy ra ở trong cung?
- Chẳng có gì. Thân phận bại lộ, trước khi chạy thoát bị người ta gạch thêm vài đường trên mặt thôi. – Hắn hờ hững trả lời.
- Chuyện Ngô hoàng, thật sự lấy làm tiếc. – Nàng dịu dàng quay lại, nhìn sâu vào mắt hắn.
- Ta cũng tiếc vì chưa kịp được hưởng sái gì. – Hắn cười ngạo mạn.
- Đừng đóng kịch trước mặt thiếp. – Nàng nghiêm khắc nhắc nhở.Nụ cười giả tạo trên mặt hắn rơi xuống. Quang Phi ôm nàng vào lòng. Một lát sau nàng cảm nhận hắn nấc lên vài cái, cơ thể hơi run run. Chính là con người yếu đuối bên trong Quang Phi đây mà. Hắn đã hứa, dù có lừa gạt hết toàn bộ thế gian này, cũng không bao giờ lừa gạt Nguyễn Thiên Kim. Còn nàng thì hứa, sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn suốt đời. Thế nhưng, không ai biết họ sẽ còn giữ lời hứa của mình được bao lâu nữa. Lịch sử đã định, người ở hai thời đại khác biệt, sao có thể ở bên nhau.
^_^
Từ dưới sàn dọn lên trên giường thì ra cũng không xa lắm. Nàng đánh lên vai Quang Phi, trách hắn sao quá vội vàng khiến nàng phải nằm trên mặt đất cứng ngắc.
- Tiểu thư, bây giờ là bổn tướng bị người ta tập kích. Có tên tội phạm nào bị trừng phạt mà được nằm trên giường chưa? – Hắn giận dỗi đưa tay trái ra. Chỗ trường côn đập xuống đã bắt đầu bầm tím.
- Ôi trời!Nàng sợ hãi tính nhảy xuống giường tìm rượu thuốc. Lúc tức giận quá, Thiên Kim đâu có biết nương tay là gì. Nhớ lại cả khúc gỗ tròn lớn vậy cũng gãy, tay Quang Phi không sao là may lắm rồi, chứ đừng nói tới vết bầm này.
- Nàng làm gì vậy? - Hắn từ phía sau ôm thắt lưng nàng lại, cảnh giác như nàng chuẩn bị chạy trốn đến nơi.
- Đi lấy thuốc xoa.
- Không cần. - Hắn ôm trọn người nàng, xoay người một cái đã mang Thiên Kim nằm phía trong giường, hắn ở ngoài chắn lối. – Lần nào nàng cũng bỏ chạy mất. Bổn tướng không thể để nàng đùa bỡn thêm được nữa.
- Thiếp không có! – Nàng rên rỉ uỷ khuất.
- Vậy nói lần đầu tiên đi! – Hắn hung hăng kể tội.
- Bị nhốt trong phủ rất chán.
- Lần thứ hai.
- Hướng Duy xảy ra chuyện, thiếp phải đi xem. Nếu không cả đời này lương tâm sẽ không yên.Giọng nàng chợt chùng xuống. Nhắc tới Văn Tùng Hiền, đôi mắt của Quang Phi cũng u tối đi một phần. Cái chết tức tưởi của người kia vẫn còn ám ảnh hắn. Nhưng Quang Phi không hối hận, bởi vì hắn đã có được Thiên Kim trong tay rồi.
- Lần gần đây nhất? – Hắn trầm giọng.
- Trần công chúa ...
- Không cần ghen với kẻ dư thừa.
- Thiếp không có ghen. – Nàng hét lớn, sau đó nhỏ giọng lí rí. - Với lại Trang Cơ không phải là kẻ dư thừa. Hồ Tiêu, thiếp đã nói chàng phải thống nhất thiên hạ, nếu không có Trần Trang Cơ này thì việc lớn không thành.
- Lại là thiên mệnh và lịch sử đã định gì đó hả? – Hắn mát mẻ nói. – Vậy thì ta cũng không cần thống nhất thiên hạ làm gì. Trần công chúa bị ta đuổi về nước rồi, sau này không cần ghen tuông bậy bạ nữa đâu.
- Đã nói là thiếp không có ghen mà. – Nàng vùng dậy đánh vào ngực hắn. – Nếu chàng không thống nhất thiên hạ, thiếp sẽ biến mất.
- Nàng trốn tới đâu, ta cũng truy tìm ra.
- Không phải trốn đi, mà thật sự sẽ tan biến thành gió đấy.Thấy biểu hiện khẩn trương của nàng, Quang Phi cũng phải nghiêm túc cân nhắc sự việc. Hắn vồng tay ra sau, gối đầu lên, tướng nằm vô cùng phóng khoáng bá giả. Nhíu mày, rồi sau bặm môi, cuối cùng Quang Phi thở dài.
- Đã không còn gì trói buộc ta ở Ngô quốc rồi. Thống nhất Thần Châu vốn là ước mơ của biết bao vương đế. ‘Cửu long tranh châu’ đã kéo dài hơn ba trăm năm. Tuy ta cũng muốn một phen khuấy trời chọc nước, nhưng thành sự tại thiên. Tiểu thư, nàng không được trách ta.Thấy hắn cuối cùng cũng đồng ý, Thiên Kim mừng rỡ còn không kịp. Lịch sử đã định, tức là thiên mệnh đã định. Nếu hắn có ý xưng bá, thì còn thứ gì có thể ngăn cản nổi đây. Nàng hào hứng nhào vào lòng hắn, hôn tới tấp vào má hắn. Quang Phi bật cười thích thú, hắn hài lòng ôm chặt lấy nàng.
- Đường còn dài và vất vả lắm đấy. – Hắn than van.
- Thiếp sẽ ở cạnh chàng, dù vất vả bao nhiêu cũng không trốn chạy. – Nàng cười toe toét.Tâm sự đã được giải, khúc mắt đã được cởi. Đừng nói chuyện ngày mai với lại tương lại xa xôi. Đêm nay hai người tình nồng ý mật, một lần rồi lại một lần khiến gió xuân đầy phòng. Cho đến khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Quang Phi vẫn ôm chặt lấy mỹ nhân, sợ nàng lại hấp tấp rời xa hắn. Tại sao đối với Thiên Kim, hắn lại cùng có cảm giác vô cùng tín nhiệm, cũng như hết sức đề phòng như thế này? Nàng không biết là phước hay hoạ ông trời đã buộc vào số mệnh của hắn.
/45
|