“Ừm! Tên tiểu tử này rất được, mai sau chắc chắn có tiền đồ!” Đồng Xuyên gật đầu rồi vỗ vai Liễu Thiên khen ngợi.
Liễu Thiên liền thở dài khẽ cười nói: “Hai vị đại ca quá khen rồi, tương lai phía trước khó nói lắm. Tùy vào mình phấn đầu mà thôi! Thế nhưng dù mai sau có thế nào thì hôm nay cũng phải nghe qua cho biết mới được!”
Hứa Vĩnh Thiên nghe vậy liền gật đầu bắt đầu kể:
“Giới trẻ của Nhất Xuân quốc hiện nay gồm mấy người rất nổi bật, toàn là những kỳ tài ngàn năm khó gặp.
Người đầu tiên là cao đồ của Trường Vân tiên giả, tên là Cao Long. Người này mười hai tuổi tiến nhập Khai Minh cảnh, mười sáu tuổi đột phá Huyền Môn cảnh, năm nay hai mươi năm tuổi đang ở Huyền Môn cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Không những thế hắn còn là một kỳ tài về mọi mặt nhưng đặc biệt là Phong thuật, nghe nói dị phong thuật đã tu luyện đến dị thuật tam giai. Một trong số đó còn có những dị thuật đã thất truyền hắn cũng luyện được!”
“Quá biến thái, mình giờ mười năm tuổi mới Linh cơ đệ tam trọng, hơn mình mười tuổi mà hơn mình quá nhiều!” Liễu Thiên tự nhủ, hắn cảm thấy khoảng cách này quá xa.
Hứa Vĩnh Thiên lại tiếp tục kể.
“Người tiếp theo là Triệu Như Chân đại công tử của Triệu gia. Tên này về mặt tu luyện tốc độ cũng không kém Cao Long là bao, năm nay hai sáu tuổi tu vi cũng ở Huyền Môn cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Người này thế mạnh tu luyện chân hỏa, đồng thời cũng là một cao thủ khinh công và bói toán. Nghe nói lần gần nhất hắn làm nhiệm vụ tại Hòa Ứng khẩu đã giết chết một dị giả có tu vi Hoành Không cảnh của Ma Kiếm môn.”
Đồng Xuyên gật gật đầu tiếp tục nghe Hứa Vĩnh Thiên kể.
“Một người nữa cũng rất có tên tuổi chính là đại công chúa Nhất Xuân quốc – Minh Huyên công chúa mà chúng ta đã từng gặp. Nàng năm nay mười bảy tuổi tu vi đã Huyền Môn cảnh sơ kỳ, nàng giờ là đệ tử của Nguyệt Nha Tiên giả. Nghe nói nàng ta cũng giống sư phụ tu luyện thần thuật thiên biến và y thuật dị giả. Đồng thời võ học cũng tiến triển rất nhanh. Phải biết rằng nội môn đệ tử có rất nhiều người tu vi cao hơn nàng nhưng rất ít người có thể áp chế được nàng.”
“Đây chỉ là những nhân tài mới nổi mà thôi, thực chất thì còn rất nhiều cao thủ ẩn nhẫn. Những người nổi danh sớm chưa hẳn đã là mạnh nhất!”
Hứa Vĩnh Thiên dừng lại một tý lại nói.
“Ta còn nghe nói trong những cửu tinh của Kỳ Nhân các có một vị mới thu nhận một gã đệ tử có Thiên Viên chi tâm. Thông tin này vẫn chưa được xác định nhưng nghe đồn tên đệ tử đó không chỉ được một vị trong cửu tinh dạy dỗ.”
“Thiên Viên chi tâm?” Đồng Xuyên ánh mắt già lua đang bình thản vô cảm bỗng sáng lên hỏi.
“Đúng vậy! Tuy đây chỉ là tin đồn nhưng nếu loại đan điền đó xuất hiện thì rất có thể trong tương lai Kỳ Nhân các sẽ thống lĩnh cả phiến Hoàng Địa này!”
Hứa Vĩnh Thiên nói với giọng điệu đầy hưng phấn.
Đồng Xuyên lắc đầu nói: “Chưa chắc, có Thiên Viên chi tâm thì đã sao! Một người nguyên thần to lớn nhưng không biết vận dụng thì cũng không có bao nhiêu sức mạnh. Mà cũng nói Vô Thượng Đan điền không chỉ có mỗi Thiên Viên chi tâm, mà Thiên Viên chi tâm cũng không chỉ một người có.”
Đồng Xuyên như hồi tưởng lại cái gì rồi cầm bát rượu lên uống rồi nói: “Vì vậy dù có Thiên Viên chi tâm cũng không phải là vô địch thiên hạ! Chỉ là hơn người một chút mà thôi, những kẻ tài trong thiên hạ là rất nhiều.”
Nghe vậy Hứa Vĩnh Thiên liền gật gật đầu nói: “Đại ca nói phải, xưa nay theo nhiều sự tích cổ thì Thiên Viên chi tâm cũng xuất hiện nhiều lần nhưng không phải lần nào cũng là mạnh nhất. Thiên hạ rộng lớn quá nhiều người mạnh, đúng là không thể nói trước được!”
Thấy bộ dạng chầm ngâm của Hứa Vĩnh Thiên, Đồng Xuyên liền nói: “Nhưng nếu thật sự Kỳ Nhân các có Thiên Viên chi tâm mà lại được nhiều Cửu Tinh chỉ dậy thì chắc chắn không phải dạng thường đâu. Đây cũng là một điều đáng mừng cho chúng ta nhưng với thế hệ trẻ lại là một áp lực rất lớn.”
Hứa Vĩnh Thiên cũng gật đầu, cả hai lại tiếp tục bàn luận.
Một màn hai người nói chuyển làm Liễu Thiên không hiểu tý gì. Hắn chỉ biết có Thiên Viên chi tâm gì đó, rồi lại nói đến các thứ xung quanh như cửu tinh hay Vô thượng gì đó. Hắn ngồi nghe một hồi mặt liền đần ra.
Thấy bộ dạng của Liễu Thiên như vậy Hứa Vĩnh Thiên liền giải thích.
“Ngươi cũng đã biết đan điền là nơi tụ tập nguyên thần của một người. Khi sinh ra đa số đan điền của mọi người đều ở dạng thường nhưng trong số đó vẫn có một số đan điền đặc biệt. Những đan điền đặc biệt này giúp ích cho người tu luyện về một số mặt trong tu luyện và chiến đấu. Và dựa vào sự giúp ích đó người ta chia đan điền đặc biệt thì chia ra là vô thượng đan điền và dị điền tâm thể.”
“Mà Thiên Viên Chi Tâm là một trong các dạng của vô thượng đan điền. Nó cụ thể như thế nào thì không mấy ai ghi chép lại nhưng nghe nói người có Thiên Viên chi tâm đều rất mạnh. Những người này có cảm tưởng như nguyên thần mãi mãi không hết, khi chiến đấu thường xuất hiện những dị tượng quanh thân.”
“Ừm! Lần cuối cùng Thiên Viên chi tâm chiến đấu đã cách đây rất xa rồi. Vì vậy rất nhiều người nhớ rõ nó thế nào, trong điển tích cũ thì cũng chỉ mập mờ mà thôi!” Đồng Xuyên ngồi cạnh lại bổ xung.
Hứa Vĩnh Thiên mỉm cười nhìn Liễu Thiên nói: “Nó là một dạng khởi đầu khá tốt đẹp nhưng vẫn cần cố gắng mới thành công được. Vì vậy đệ không cần phải lo lắng về những gì bản thân đang có, miễn sao cố gắng phấn đấu là được!”
Liễu Thiên biết Hứa Vĩnh Thiên sợ mình nhụt trí nên khuyên nhủ. Hắn liền cười đáp lại: “Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên! Trên đời có người mạnh hơn mình cũng là lẽ thường. Cái này Hứa đại ca không cần lo lắng! Những thứ này không đả kích được đệ đâu!”
“Haha! Nói đúng, trên đời này sợ nhất là ý trí kém chứ căn cốt kém cũng không sao!” Đồng Xuyên vuốt tròm râu bạc cười nói.
Hứa Vĩnh Thiên cũng mỉm cười nói: “Thôi chúng ta ăn đi đồ ăn nguội rồi!”
Cả ba ăn uống nói chuyện đến tận khuya mới giải tán đi về.
Đứng trước cửa Kinh Tiên lâu, Hứa Vĩnh Thiên cung kính nói: “Hẹn đại ca năm ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại tại đây, mấy ngày tiếp theo đệ có việc rồi!”
Đồng Xuyên gật đầu rồi hướng ánh mắt sang Liễu Thiên hỏi: “Liễu đệ mấy ngày tiếp theo cũng bận à?”
Liễu Thiên nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: “Cũng không hẳn, đệ chắc cũng chỉ đi loanh quanh rồi tu luyện mà thôi!”
“Thế có gì rảnh rỗi đi đến nhà ta chơi! Đệ cứ đi ra cổng Tây rồi đi thẳng tầm hai mươi dặm có một cánh rừng trúc nhỏ bên phải đường. Đệ cầm miếng ngọc này đi vào đó sẽ tìm được nhà của ta!” Đồng Xuyên ném cho Liễu Thiên một miếng ngọc màu đỏ nhỉ bằng đầu ngón tay rồi nói.
Liễu Thiên thu lấy miếng ngọc mỉm cười nói: “Nhất định đệ sẽ đến làm phiền đại ca vài ngày!”
“Ừm! Thôi giải tán đi!” Đồng Xuyên gật đầu nói một câu rồi quay người một cái nhảy lên không biến mất.
Hứa Vĩnh Thiên nhìn theo hướng Đồng Xuyên rời đi một lúc rồi lại nói: “Vị này trước kia ít nhất cũng phải là trưởng lão của Kỳ Nhân các. Kết giao được thì đối với đệ sẽ có rất nhiều điểm có lợi.”
Liễu Thiên mỉm cười lắc đầu nói: “Kết giao là kết giao thôi, đệ không nghĩ nhiều như vậy! Dù thế nào thì Đồng đại ca cũng là đại ca của chúng ta. Đã quen biết thì không cần biết có lợi hay hại từ nay đã là huynh đệ!”
Hắn nói xong một hồi liền quay lại khẽ cười vẻ mặt biết ơn nói: “Nhưng dù sao vẫn đa tạ huynh, lúc nào huynh cũng nghĩ cho đệ!”
Hứa Vĩnh Thiên xoa đầu Liễu Thiên rồi lại lắc đầu cười nhạt nói: “Xem ra ta đã xem thường tên tiểu tử ngươi rồi!”
“Về thôi!” Hứa Vĩnh Thiên liền xoay người nói.
Hai người cùng nhau đi về Hoàng cung, rồi đến khu nhà của mình.
Đứng trước cửa phòng, Hứa Vĩnh Thiên lấy trong người ra một xấp ngân lượng rồi nói: “Đệ cầm lấy ít tiền ngày mai đến phường thị mua sắm chút đồ mình thích. Dù sao rất lâu nữa mới lại có dịp đến đây cho nên hãy thoải mái đi!”
Liễu Thiên cũng không từ trối nữa, đằng nào cũng là huynh đệ, mai kia mình có điều kiện thì giúp đỡ lại thôi. Bây giờ thì cứ nhận giúp đỡ thôi, từ chối câu lệ nhiều làm cho tình cảm huynh đệ thêm xa cách.
Liễu Thiên cầm tiền cũng không kiểm xem bao nhiêu liền cất đi rồi nói: “Đại ca ngủ ngon!”
“Ừm!”
Như vậy cả hai đều đi vào phòng của mình. Trong phòng Liễu Thiên tối om không một chút ánh sáng. Chỉ từ ngoài cửa còn có tý ánh đèn chiếu vào một chút, càng đi sâu càng tối tăm.
Hắn bắt đầu mò mẫm đi vào phía bàn, trên đó có một cái đèn, hắn muốn đi lại thắp nó lên.
- A!
Liễu Thiên chạm vào cái gì đó liền giật lẩy kêu lên một tiếng. Hắn lùi lại mấy bước ra đến tận cửa rồi hỏi: “Ai?”
“Hihi!”
Trong phòng liền có tiếng cười khúc khích, một ánh đèn ở giữa phòng được thắp lên, rồi đến ánh đèn ở trên cột nhà cũng được thắp lên.
Liễu Thiên lúc này đã nhìn rõ người kia là ai, thì ra chính là cung nữ hồi chiều – Đoàn Linh Hiên.
“Sao ngươi lại ở đây? Các ngươi được tự ý đi vào phòng của khách nhân ư?” Liễu Thiên nhíu mày hỏi.
Việc có một người bất ngờ ngồi trong phòng làm hắn không vui chút nào. Dù cho đây có là người quen thì hắn cũng cần một lí do chính đáng.
“Tiểu muội đến thu xếp chăn chiếu cho đại ca nhưng không thấy đại ca ở phòng nên ngồi đây đợi!”
Tiểu cô nương kia vẻ mặt buồn rầu nói, sau đó nàng lại dùng giọng điệu tủi thân thiệt thòi nói: “Chẳng nhẽ là đại cả lại để muội muội đứng ngoài sao?”
“Thôi được rồi!” Liễu Thiên chịu thua xua tay, hắn lại hỏi: “Sao không thắp đèn lên!”
“Hihi! Đây là muốn thử xem Liễu đại ca có sợ ma không?” Đoàn Linh Hiên khẽ cười nói.
“Thế kết quả thế nào?” Liễu Thiên không biết hành động vừa rồi trong mắt tiểu cô nương này được bao nhiêu điểm nên hỏi.
Đoàn Linh Hiên xuy nghĩ bũi môi rồi lại lắc đầu nói: “Cũng coi như có bản lĩnh! Nhưng chưa phải là hoàn toàn không sợ!”
“Đời có ai không sợ, chỉ ít hay nhiều mà thôi!” Liễu Thiên đi lại ghế ngồi xuống nói.
Đoàn Linh Hiên liền đứng dậy nói: “Thôi ta đi thu xếp chỗ cho đại ca ngủ!”
Liễu Thiên cũng không nói gì, hắn chỉ ngồi đó xuy nghĩ vớ vẩn.
Một lúc sau, Đoàn Linh Hiên liền quay ra nói: “Tiểu muội cáo lui, sáng mai muội sẽ đem điểm tâm sáng đến.”
“Ừm!” Liễu Thiên gật đầu rồi lại nhớ ra cái gì đó liền hỏi: “Sáng mai cùng ta đi đến mấy phường thị mua sắm được không?”
Liễu Thiên liền thở dài khẽ cười nói: “Hai vị đại ca quá khen rồi, tương lai phía trước khó nói lắm. Tùy vào mình phấn đầu mà thôi! Thế nhưng dù mai sau có thế nào thì hôm nay cũng phải nghe qua cho biết mới được!”
Hứa Vĩnh Thiên nghe vậy liền gật đầu bắt đầu kể:
“Giới trẻ của Nhất Xuân quốc hiện nay gồm mấy người rất nổi bật, toàn là những kỳ tài ngàn năm khó gặp.
Người đầu tiên là cao đồ của Trường Vân tiên giả, tên là Cao Long. Người này mười hai tuổi tiến nhập Khai Minh cảnh, mười sáu tuổi đột phá Huyền Môn cảnh, năm nay hai mươi năm tuổi đang ở Huyền Môn cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Không những thế hắn còn là một kỳ tài về mọi mặt nhưng đặc biệt là Phong thuật, nghe nói dị phong thuật đã tu luyện đến dị thuật tam giai. Một trong số đó còn có những dị thuật đã thất truyền hắn cũng luyện được!”
“Quá biến thái, mình giờ mười năm tuổi mới Linh cơ đệ tam trọng, hơn mình mười tuổi mà hơn mình quá nhiều!” Liễu Thiên tự nhủ, hắn cảm thấy khoảng cách này quá xa.
Hứa Vĩnh Thiên lại tiếp tục kể.
“Người tiếp theo là Triệu Như Chân đại công tử của Triệu gia. Tên này về mặt tu luyện tốc độ cũng không kém Cao Long là bao, năm nay hai sáu tuổi tu vi cũng ở Huyền Môn cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Người này thế mạnh tu luyện chân hỏa, đồng thời cũng là một cao thủ khinh công và bói toán. Nghe nói lần gần nhất hắn làm nhiệm vụ tại Hòa Ứng khẩu đã giết chết một dị giả có tu vi Hoành Không cảnh của Ma Kiếm môn.”
Đồng Xuyên gật gật đầu tiếp tục nghe Hứa Vĩnh Thiên kể.
“Một người nữa cũng rất có tên tuổi chính là đại công chúa Nhất Xuân quốc – Minh Huyên công chúa mà chúng ta đã từng gặp. Nàng năm nay mười bảy tuổi tu vi đã Huyền Môn cảnh sơ kỳ, nàng giờ là đệ tử của Nguyệt Nha Tiên giả. Nghe nói nàng ta cũng giống sư phụ tu luyện thần thuật thiên biến và y thuật dị giả. Đồng thời võ học cũng tiến triển rất nhanh. Phải biết rằng nội môn đệ tử có rất nhiều người tu vi cao hơn nàng nhưng rất ít người có thể áp chế được nàng.”
“Đây chỉ là những nhân tài mới nổi mà thôi, thực chất thì còn rất nhiều cao thủ ẩn nhẫn. Những người nổi danh sớm chưa hẳn đã là mạnh nhất!”
Hứa Vĩnh Thiên dừng lại một tý lại nói.
“Ta còn nghe nói trong những cửu tinh của Kỳ Nhân các có một vị mới thu nhận một gã đệ tử có Thiên Viên chi tâm. Thông tin này vẫn chưa được xác định nhưng nghe đồn tên đệ tử đó không chỉ được một vị trong cửu tinh dạy dỗ.”
“Thiên Viên chi tâm?” Đồng Xuyên ánh mắt già lua đang bình thản vô cảm bỗng sáng lên hỏi.
“Đúng vậy! Tuy đây chỉ là tin đồn nhưng nếu loại đan điền đó xuất hiện thì rất có thể trong tương lai Kỳ Nhân các sẽ thống lĩnh cả phiến Hoàng Địa này!”
Hứa Vĩnh Thiên nói với giọng điệu đầy hưng phấn.
Đồng Xuyên lắc đầu nói: “Chưa chắc, có Thiên Viên chi tâm thì đã sao! Một người nguyên thần to lớn nhưng không biết vận dụng thì cũng không có bao nhiêu sức mạnh. Mà cũng nói Vô Thượng Đan điền không chỉ có mỗi Thiên Viên chi tâm, mà Thiên Viên chi tâm cũng không chỉ một người có.”
Đồng Xuyên như hồi tưởng lại cái gì rồi cầm bát rượu lên uống rồi nói: “Vì vậy dù có Thiên Viên chi tâm cũng không phải là vô địch thiên hạ! Chỉ là hơn người một chút mà thôi, những kẻ tài trong thiên hạ là rất nhiều.”
Nghe vậy Hứa Vĩnh Thiên liền gật gật đầu nói: “Đại ca nói phải, xưa nay theo nhiều sự tích cổ thì Thiên Viên chi tâm cũng xuất hiện nhiều lần nhưng không phải lần nào cũng là mạnh nhất. Thiên hạ rộng lớn quá nhiều người mạnh, đúng là không thể nói trước được!”
Thấy bộ dạng chầm ngâm của Hứa Vĩnh Thiên, Đồng Xuyên liền nói: “Nhưng nếu thật sự Kỳ Nhân các có Thiên Viên chi tâm mà lại được nhiều Cửu Tinh chỉ dậy thì chắc chắn không phải dạng thường đâu. Đây cũng là một điều đáng mừng cho chúng ta nhưng với thế hệ trẻ lại là một áp lực rất lớn.”
Hứa Vĩnh Thiên cũng gật đầu, cả hai lại tiếp tục bàn luận.
Một màn hai người nói chuyển làm Liễu Thiên không hiểu tý gì. Hắn chỉ biết có Thiên Viên chi tâm gì đó, rồi lại nói đến các thứ xung quanh như cửu tinh hay Vô thượng gì đó. Hắn ngồi nghe một hồi mặt liền đần ra.
Thấy bộ dạng của Liễu Thiên như vậy Hứa Vĩnh Thiên liền giải thích.
“Ngươi cũng đã biết đan điền là nơi tụ tập nguyên thần của một người. Khi sinh ra đa số đan điền của mọi người đều ở dạng thường nhưng trong số đó vẫn có một số đan điền đặc biệt. Những đan điền đặc biệt này giúp ích cho người tu luyện về một số mặt trong tu luyện và chiến đấu. Và dựa vào sự giúp ích đó người ta chia đan điền đặc biệt thì chia ra là vô thượng đan điền và dị điền tâm thể.”
“Mà Thiên Viên Chi Tâm là một trong các dạng của vô thượng đan điền. Nó cụ thể như thế nào thì không mấy ai ghi chép lại nhưng nghe nói người có Thiên Viên chi tâm đều rất mạnh. Những người này có cảm tưởng như nguyên thần mãi mãi không hết, khi chiến đấu thường xuất hiện những dị tượng quanh thân.”
“Ừm! Lần cuối cùng Thiên Viên chi tâm chiến đấu đã cách đây rất xa rồi. Vì vậy rất nhiều người nhớ rõ nó thế nào, trong điển tích cũ thì cũng chỉ mập mờ mà thôi!” Đồng Xuyên ngồi cạnh lại bổ xung.
Hứa Vĩnh Thiên mỉm cười nhìn Liễu Thiên nói: “Nó là một dạng khởi đầu khá tốt đẹp nhưng vẫn cần cố gắng mới thành công được. Vì vậy đệ không cần phải lo lắng về những gì bản thân đang có, miễn sao cố gắng phấn đấu là được!”
Liễu Thiên biết Hứa Vĩnh Thiên sợ mình nhụt trí nên khuyên nhủ. Hắn liền cười đáp lại: “Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên! Trên đời có người mạnh hơn mình cũng là lẽ thường. Cái này Hứa đại ca không cần lo lắng! Những thứ này không đả kích được đệ đâu!”
“Haha! Nói đúng, trên đời này sợ nhất là ý trí kém chứ căn cốt kém cũng không sao!” Đồng Xuyên vuốt tròm râu bạc cười nói.
Hứa Vĩnh Thiên cũng mỉm cười nói: “Thôi chúng ta ăn đi đồ ăn nguội rồi!”
Cả ba ăn uống nói chuyện đến tận khuya mới giải tán đi về.
Đứng trước cửa Kinh Tiên lâu, Hứa Vĩnh Thiên cung kính nói: “Hẹn đại ca năm ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại tại đây, mấy ngày tiếp theo đệ có việc rồi!”
Đồng Xuyên gật đầu rồi hướng ánh mắt sang Liễu Thiên hỏi: “Liễu đệ mấy ngày tiếp theo cũng bận à?”
Liễu Thiên nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: “Cũng không hẳn, đệ chắc cũng chỉ đi loanh quanh rồi tu luyện mà thôi!”
“Thế có gì rảnh rỗi đi đến nhà ta chơi! Đệ cứ đi ra cổng Tây rồi đi thẳng tầm hai mươi dặm có một cánh rừng trúc nhỏ bên phải đường. Đệ cầm miếng ngọc này đi vào đó sẽ tìm được nhà của ta!” Đồng Xuyên ném cho Liễu Thiên một miếng ngọc màu đỏ nhỉ bằng đầu ngón tay rồi nói.
Liễu Thiên thu lấy miếng ngọc mỉm cười nói: “Nhất định đệ sẽ đến làm phiền đại ca vài ngày!”
“Ừm! Thôi giải tán đi!” Đồng Xuyên gật đầu nói một câu rồi quay người một cái nhảy lên không biến mất.
Hứa Vĩnh Thiên nhìn theo hướng Đồng Xuyên rời đi một lúc rồi lại nói: “Vị này trước kia ít nhất cũng phải là trưởng lão của Kỳ Nhân các. Kết giao được thì đối với đệ sẽ có rất nhiều điểm có lợi.”
Liễu Thiên mỉm cười lắc đầu nói: “Kết giao là kết giao thôi, đệ không nghĩ nhiều như vậy! Dù thế nào thì Đồng đại ca cũng là đại ca của chúng ta. Đã quen biết thì không cần biết có lợi hay hại từ nay đã là huynh đệ!”
Hắn nói xong một hồi liền quay lại khẽ cười vẻ mặt biết ơn nói: “Nhưng dù sao vẫn đa tạ huynh, lúc nào huynh cũng nghĩ cho đệ!”
Hứa Vĩnh Thiên xoa đầu Liễu Thiên rồi lại lắc đầu cười nhạt nói: “Xem ra ta đã xem thường tên tiểu tử ngươi rồi!”
“Về thôi!” Hứa Vĩnh Thiên liền xoay người nói.
Hai người cùng nhau đi về Hoàng cung, rồi đến khu nhà của mình.
Đứng trước cửa phòng, Hứa Vĩnh Thiên lấy trong người ra một xấp ngân lượng rồi nói: “Đệ cầm lấy ít tiền ngày mai đến phường thị mua sắm chút đồ mình thích. Dù sao rất lâu nữa mới lại có dịp đến đây cho nên hãy thoải mái đi!”
Liễu Thiên cũng không từ trối nữa, đằng nào cũng là huynh đệ, mai kia mình có điều kiện thì giúp đỡ lại thôi. Bây giờ thì cứ nhận giúp đỡ thôi, từ chối câu lệ nhiều làm cho tình cảm huynh đệ thêm xa cách.
Liễu Thiên cầm tiền cũng không kiểm xem bao nhiêu liền cất đi rồi nói: “Đại ca ngủ ngon!”
“Ừm!”
Như vậy cả hai đều đi vào phòng của mình. Trong phòng Liễu Thiên tối om không một chút ánh sáng. Chỉ từ ngoài cửa còn có tý ánh đèn chiếu vào một chút, càng đi sâu càng tối tăm.
Hắn bắt đầu mò mẫm đi vào phía bàn, trên đó có một cái đèn, hắn muốn đi lại thắp nó lên.
- A!
Liễu Thiên chạm vào cái gì đó liền giật lẩy kêu lên một tiếng. Hắn lùi lại mấy bước ra đến tận cửa rồi hỏi: “Ai?”
“Hihi!”
Trong phòng liền có tiếng cười khúc khích, một ánh đèn ở giữa phòng được thắp lên, rồi đến ánh đèn ở trên cột nhà cũng được thắp lên.
Liễu Thiên lúc này đã nhìn rõ người kia là ai, thì ra chính là cung nữ hồi chiều – Đoàn Linh Hiên.
“Sao ngươi lại ở đây? Các ngươi được tự ý đi vào phòng của khách nhân ư?” Liễu Thiên nhíu mày hỏi.
Việc có một người bất ngờ ngồi trong phòng làm hắn không vui chút nào. Dù cho đây có là người quen thì hắn cũng cần một lí do chính đáng.
“Tiểu muội đến thu xếp chăn chiếu cho đại ca nhưng không thấy đại ca ở phòng nên ngồi đây đợi!”
Tiểu cô nương kia vẻ mặt buồn rầu nói, sau đó nàng lại dùng giọng điệu tủi thân thiệt thòi nói: “Chẳng nhẽ là đại cả lại để muội muội đứng ngoài sao?”
“Thôi được rồi!” Liễu Thiên chịu thua xua tay, hắn lại hỏi: “Sao không thắp đèn lên!”
“Hihi! Đây là muốn thử xem Liễu đại ca có sợ ma không?” Đoàn Linh Hiên khẽ cười nói.
“Thế kết quả thế nào?” Liễu Thiên không biết hành động vừa rồi trong mắt tiểu cô nương này được bao nhiêu điểm nên hỏi.
Đoàn Linh Hiên xuy nghĩ bũi môi rồi lại lắc đầu nói: “Cũng coi như có bản lĩnh! Nhưng chưa phải là hoàn toàn không sợ!”
“Đời có ai không sợ, chỉ ít hay nhiều mà thôi!” Liễu Thiên đi lại ghế ngồi xuống nói.
Đoàn Linh Hiên liền đứng dậy nói: “Thôi ta đi thu xếp chỗ cho đại ca ngủ!”
Liễu Thiên cũng không nói gì, hắn chỉ ngồi đó xuy nghĩ vớ vẩn.
Một lúc sau, Đoàn Linh Hiên liền quay ra nói: “Tiểu muội cáo lui, sáng mai muội sẽ đem điểm tâm sáng đến.”
“Ừm!” Liễu Thiên gật đầu rồi lại nhớ ra cái gì đó liền hỏi: “Sáng mai cùng ta đi đến mấy phường thị mua sắm được không?”
/240
|