Khuôn mặt Quân Tử Ly âm trầm nhìn Phượng Hồng Loan, mắt phượng sắc bén, giống như có hàng vạn hàng nghìn lợi kiếm, lạnh lẽo thấu xương. Trong nháy mắt hàn khí trên người hắn có thể đóng băng dày ba thước.
Trong vòng ba trượng quanh nơi hắn đứng, cũng có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo và áp suất thấp nồng nặc.
Trong lòng Đỗ Hải lập tức căng thẳng, đôi mắt hắn không nháy một cái mà nhìn vào Quân Tử Ly, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại. Bất động thanh sắc di chuyển bước chân tới chỗ Phượng Hồng Loan đang đứng, để phòng ngừa nếu có biến cố phát sinh sẽ cứu nàng trước tiên.
Băng hàn trên người Phượng Hồng Loan so với Quân Tử Ly cũng không ít hơn chút nào, đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng trở nên rét lạnh, quanh thân bao phủ khí tức lạnh lẽo lương bạc, phía sau lưng của nàng, đã không còn là ánh nắng tươi sáng, quang hoa rực rỡ, mà đã thành ba thước đất âm u một màu.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.
Bầu trời của phủ Thừa tướng tựa hồ cũng bị vây lại trong một mảnh khí lạnh u ám, vạn vật im lặng, những người còn lại người người đều căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Giây lát, ác liệt nơi đáy mắt của Quân Tử Ly rút đi, khóe miệng nhếch lên một vòng cung thật nhẹ, hốt nhiên lại nở nụ cười.
Dường như chỉ trong nháy mắt, hàng vạn hàng nghìn đóa mạn đà la nở rộ, diễm diễm phương hoa (bông hoa thơm ngát, rực rỡ, tươi đẹp).
Phượng Hồng Loan hờ hững nhìn Quân Tử Ly nở nụ cười, gương mặt không thay đổi chút nào.
Quân Tử Ly nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan lạnh nhạt không có biểu cảm, đáy mắt hiện lên u quang, sau một lúc lâu, thu lại ý cười, chậm rãi mở miệng: "Đông Ly quốc chúng ta tác phong làm việc từ trên xuống dưới vẫn luôn như vậy sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn? Vậy mà ta lại không biết. May mắn thay hôm nay có Tam tiểu thư nhắc nhở, Tử Ly nhất định bẩm báo rõ ràng với Ngô hoàng, chấn chỉnh lại triều cương, biết lễ nghi cao thấp là như thế nào?"
Đáy mắt nàng trầm xuống, thoáng qua một tia hắc ám quang mang, Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly, vẫn như cũ hờ hững mở miệng: "Đó là chuyện của Ly Vương điện hạ, hình như không có quan hệ gì với ta cả."
"Không quan hệ?" Quân Tử Ly nhướng mi, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười): "Làm sao lại không ? Nếu như không có Phượng tam tiểu thư nhắc nhở, làm sao Tử Ly có thể biết được tác phong từ trên xuống dưới của Đông Ly quốc chúng ta vẫn luôn như vậy? Nhất định phải bẩm rõ với Ngô hoàng, ghi nhớ công lao này cho Tam tiểu thư."
Đáy lòng lại tiếp tục trầm xuống, ánh mắt Phượng Hồng Loan nhìn tới Truy Nguyệt đang đứng đằng sau lung Quân Tử Ly, nhạt nhẽo cười: "Muốn nói lập công vậy sợ cũng không thể ghi lên đầu ta được, Ly Vương điện hạ vẫn nên nhắc nhở người trong phủ mình trước!"
"Là người sao? Không phải Tam tiểu thư đã nói là cẩu sao?" Quân Tử Ly lần nữa nhướng mi, trong mắt chợt lóe lên tia hắc ám rồi biến mất, giọng nói trầm thấp: "Nếu đã là cẩu, lời của nàng ta làm sao có thể là xem nói?"
Nghe thấy vậy, thân thể lập tức Truy Nguyệt run lên, sắc mặt trắng bệch, không dám tin mà nhìn Quân Tử Ly. Phượng Hồng Loan mắng nàng là cẩu cũng không sao, thế nhưng chủ tử mà nàng đi theo từ nhỏ cư nhiên lại nói như vậy.
"Chủ tử. . ." Truy Nguyệt mới vừa mở miệng, ánh mắt lướt qua gò má Quân Tử Ly, trên tuấn nhan lại lộ ra nét âm trầm cùng lương bạc hiếm thấy, trong lòng nàng chợt lạnh, tự hiểu đây là do bản thân mình trêu chọc Phượng Hồng Loan trước mới gây ra rắc rối, hiện tại chủ tử đang tức giận. Lập tức ngừng nói.
"A. . ." Phượng Hồng Loan bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như đóa hoa phù dung mới nở, trong lành lạnh lộ ra mị hoặc diễm lệ vô cùng, nàng nhìn lướt qua khuôn mặt trắng bệch của Truy Nguyệt, quay sang Quân Tử Ly chậm rãi gật đầu: "Không sai. Nếu không phải do người mà là do cẩu nói, như vậy lời của nàng quả thực không thể tính là nói."
Gương mặt Truy Nguyệt càng lúc càng trắng như tờ giấy, đôi mắt phẫn hận nhìn Phượng Hồng Loan.
Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan cười, trong lòng lập tức khẽ động. Tựa hồ lớp lớp sương mù tan đi, nét mặt tươi cười lộ ra không hề báo trước nhập vào sâu trong đôi mắt của hắn.
Thấy vẻ căm hận trong mắt Truy Nguyệt, Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhướng đôi chân mày, ngừng một chút, mát lạnh cười yếu ớt mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, vậy phải làm phiền Ly Vương bẩm báo rõ ràng với hoàng thượng, nhớ ghi lại công lao này cho Hồng Loan!"
Quân Tử Ly trầm mặc, mắt phượng thâm sâu nhìn Phượng Hồng Loan.
Bàn tay dưới tay áo Truy Nguyệt gắt gao siết lại, cắn răng nghiến lợi nhìn tới khuôn mặt tươi cười của Phượng Hồng Loan. Chưa bao giờ biết thiên hạ còn có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, mắng nàng không nói, càng đáng nói hơn đó là lời nói kia mang ý ngấm ngầm hại người mắng Ly Vương phủ, cũng chính là mắng chủ tử, càng sâu hơn là liên lụy tói tác phong hành xử của toàn thể Đông Ly quốc, cũng lại là đại nghịch bất đạo mắng Hoàng thượng.
Tội lỗi trời tru như vậy, nàng lại còn muốn được ghi nhớ công lao. Quả đúng là kẻ không biết xấu hổ.
Truy Nguyệt nhìn Quân Tử Ly không nói gì, nghiến răng lớn tiếng nói: "Phượng Hồng Loan, hôm nay ngươi nhục mạ Ly Vương điện hạ, nhục mạ hoàng thượng, lại còn dám mơ mộng hão huyền lập công? Chờ hoàng thượng sao trảm xử trí toàn gia ngươi, chính là tội mất đầu!"
*Sao trảm: tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.
"Nga?" mắt phượng của Phượng Hồng Loan dần đông lạnh, quay đầu nhìn về phía Truy Nguyệt, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt như mũi tên nhọn: " Thế nhưng mới vừa rồi rõ ràng nói Ly Vương điện hạ là ta nói rất đúng, là ta lập công. Làm thế nào mà, một con chó trong phủ Ly Vương phủ so với Ly Vương điện hạ lại còn lớn hơn chứ? Dám nghi ngờ chất vấn lời nói của Ly Vương điện hạ?"
Hai mắt vốn đầy vẻ căm thù của Truy Nguyệt nhiễm thần sắc khủng hoảng, lập tức nhìn sang Quân Tử Ly.
Quân Tử Ly mặt không đổi sắc, vẻ u ám khó chịu trong đáy mắt càng nhiều hơn.
"A. . . Thứ cho tiểu nữ tử kiến thức nông cạn, quả thực là không biết đến. Chỉ có điều ta sợ rằng không chỉ riêng mình ta không biết, e là người trong thiên hạ, toàn bộ đều không biết được con chó trong phủ Ly Vương phủ so với Ly Vương điện hạ hãy còn lớn quyền hơn, rõ thật là chuyện cười!" Phượng Hồng Loan cười lạnh, tiếp tục nói.
"Phượng Hồng Loan, ngươi. . . Ngươi nói bậy!" Truy Nguyệt tức giận trừng mắt Phượng Hồng Loan.
"Ta nói bậy sao?" Ánh mắt Phượng Hồng Loan hơi nheo lại, lộ ra hàn quang rét lạnh: "Lẽ nào ta nói sai? Ngươi đang nói Ly Vương điện hạ tự mình chửi mình? Hay là nói Ly Vương điện hạ đang mắng hoàng thượng? Ly Vương điện hạ đại nghịch bất đạo?"
"Ngươi. . ." Bức ép truy vấn liên tục, sắc mặt của Truy Nguyệt lại tiếp tục biến đổi, thân thể cũng không tự chủ được mà lui về sau từng bước một.
"Nói như vậy, nếu như phải sao trảm toàn gia, chịu tội mất đầu, thì người đó chính là Ly Vương điện hạ làm việc nhân đức không nhường ai chứ!" Dừng một chút, Phượng Hồng Loan lại tiếp tục sẵng giọng mở miệng: "Hơn nữa trong phủ Ly Vương có hơn trăm người, sợ là ngay cả vị trí thứ hai Phượng Hồng Loan ta cũng không có chỗ mà lên được đâu!"
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Sắc mặt Truy Nguyệt trắng xanh lẫn lộn nhìn Phượng Hồng Loan, thân thủ run rẩy chỉ về phía nàng, một lần nữa lùi lại mấy bước. Không thể nói gì để phản bác lại.
Giây lát, chỉ thấy nàng dừng bước, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp trở nên âm ngoan vặn vẹo nhìn Phượng Hồng Loan, trong mắt xuất ra sát khí rét lạnh.
‘Xoẹt’ một tiếng, bảo kiếm xuất vỏ, một trận hàn quang lóe lên, bóng dáng Truy Nguyệt chợt lóe, giơ kiếm, mang theo sát khí dày đặc lạnh thấu xương, nhắm vào mi tâm Phượng Hồng Loan mà đâm tới.
Hàn quang rét căm căm, nhất kích tất sát, quả nhiên là nhanh như chớp!
Cơ thể Phượng Hồng Loan vẫn yên lặng đứng cách đó bất động, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng, khinh thường nhìn kiếm trong tay Truy Nguyệt đang nhằm vào mi tâm của nàng đâm tới.
Loại tốc độ này, vào thời điểm nàng mười tuổi đã làm được!
Người bên cạnh Quân Tử Ly cũng chỉ như thế này không có gì hơn sao.
"Tiểu thư. . ." Nét mặt già nua của Đỗ Hải biến đổi, cả người vọt tới trước tiên.
"Tiểu thư. . ." Xảo nhi vẫn đang ngu ngốc đứng ở sau lưng Phượng Hồng Loan chợt bừng tỉnh, nhìn đến thanh kiếm hàng quang lòe lòe đâm tới Phượng Hồng Loan, kinh hô một tiếng, ôm lấy thân thể Phượng Hồng Loan, đứng chắn trước mặt nàng.
Phượng Hồng Loan căn bản không có nghĩ tới Xảo nhi sẽ ngăn ở trước mặt của nàng, chợt nâng tay lên định đẩy nàng ra.
Cũng cùng lúc đó, Đỗ Hải chạy tới, kéo toàn thân Phượng Hồng Loan qua, vừa vặn ngăn trở bàn tay đang định đẩy Xảo nhi ra của Phượng Hồng Loan.
"Truy Nguyệt dừng tay!" Sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống, quát lạnh một tiếng.
Lôi lôi kéo kéo một cái, chỉ trong chớp mắt, “sưu” một tiếng, kèm theo tiếng quát lạnh của Quân Tử Ly, là thanh âm bảo kiếm đâm xuyên qua thân thể. Sau lưng Xảo nhi quả thực đã bị đâm một kiếm.
"Xảo nhi!" Sắc mặt Phượng Hồng Loan đại biến, hô to một tiếng, đưa tay ôm lấy cơ thể Xảo nhi.
Trong vòng ba trượng quanh nơi hắn đứng, cũng có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo và áp suất thấp nồng nặc.
Trong lòng Đỗ Hải lập tức căng thẳng, đôi mắt hắn không nháy một cái mà nhìn vào Quân Tử Ly, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại. Bất động thanh sắc di chuyển bước chân tới chỗ Phượng Hồng Loan đang đứng, để phòng ngừa nếu có biến cố phát sinh sẽ cứu nàng trước tiên.
Băng hàn trên người Phượng Hồng Loan so với Quân Tử Ly cũng không ít hơn chút nào, đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng trở nên rét lạnh, quanh thân bao phủ khí tức lạnh lẽo lương bạc, phía sau lưng của nàng, đã không còn là ánh nắng tươi sáng, quang hoa rực rỡ, mà đã thành ba thước đất âm u một màu.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.
Bầu trời của phủ Thừa tướng tựa hồ cũng bị vây lại trong một mảnh khí lạnh u ám, vạn vật im lặng, những người còn lại người người đều căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Giây lát, ác liệt nơi đáy mắt của Quân Tử Ly rút đi, khóe miệng nhếch lên một vòng cung thật nhẹ, hốt nhiên lại nở nụ cười.
Dường như chỉ trong nháy mắt, hàng vạn hàng nghìn đóa mạn đà la nở rộ, diễm diễm phương hoa (bông hoa thơm ngát, rực rỡ, tươi đẹp).
Phượng Hồng Loan hờ hững nhìn Quân Tử Ly nở nụ cười, gương mặt không thay đổi chút nào.
Quân Tử Ly nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan lạnh nhạt không có biểu cảm, đáy mắt hiện lên u quang, sau một lúc lâu, thu lại ý cười, chậm rãi mở miệng: "Đông Ly quốc chúng ta tác phong làm việc từ trên xuống dưới vẫn luôn như vậy sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn? Vậy mà ta lại không biết. May mắn thay hôm nay có Tam tiểu thư nhắc nhở, Tử Ly nhất định bẩm báo rõ ràng với Ngô hoàng, chấn chỉnh lại triều cương, biết lễ nghi cao thấp là như thế nào?"
Đáy mắt nàng trầm xuống, thoáng qua một tia hắc ám quang mang, Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly, vẫn như cũ hờ hững mở miệng: "Đó là chuyện của Ly Vương điện hạ, hình như không có quan hệ gì với ta cả."
"Không quan hệ?" Quân Tử Ly nhướng mi, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười): "Làm sao lại không ? Nếu như không có Phượng tam tiểu thư nhắc nhở, làm sao Tử Ly có thể biết được tác phong từ trên xuống dưới của Đông Ly quốc chúng ta vẫn luôn như vậy? Nhất định phải bẩm rõ với Ngô hoàng, ghi nhớ công lao này cho Tam tiểu thư."
Đáy lòng lại tiếp tục trầm xuống, ánh mắt Phượng Hồng Loan nhìn tới Truy Nguyệt đang đứng đằng sau lung Quân Tử Ly, nhạt nhẽo cười: "Muốn nói lập công vậy sợ cũng không thể ghi lên đầu ta được, Ly Vương điện hạ vẫn nên nhắc nhở người trong phủ mình trước!"
"Là người sao? Không phải Tam tiểu thư đã nói là cẩu sao?" Quân Tử Ly lần nữa nhướng mi, trong mắt chợt lóe lên tia hắc ám rồi biến mất, giọng nói trầm thấp: "Nếu đã là cẩu, lời của nàng ta làm sao có thể là xem nói?"
Nghe thấy vậy, thân thể lập tức Truy Nguyệt run lên, sắc mặt trắng bệch, không dám tin mà nhìn Quân Tử Ly. Phượng Hồng Loan mắng nàng là cẩu cũng không sao, thế nhưng chủ tử mà nàng đi theo từ nhỏ cư nhiên lại nói như vậy.
"Chủ tử. . ." Truy Nguyệt mới vừa mở miệng, ánh mắt lướt qua gò má Quân Tử Ly, trên tuấn nhan lại lộ ra nét âm trầm cùng lương bạc hiếm thấy, trong lòng nàng chợt lạnh, tự hiểu đây là do bản thân mình trêu chọc Phượng Hồng Loan trước mới gây ra rắc rối, hiện tại chủ tử đang tức giận. Lập tức ngừng nói.
"A. . ." Phượng Hồng Loan bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như đóa hoa phù dung mới nở, trong lành lạnh lộ ra mị hoặc diễm lệ vô cùng, nàng nhìn lướt qua khuôn mặt trắng bệch của Truy Nguyệt, quay sang Quân Tử Ly chậm rãi gật đầu: "Không sai. Nếu không phải do người mà là do cẩu nói, như vậy lời của nàng quả thực không thể tính là nói."
Gương mặt Truy Nguyệt càng lúc càng trắng như tờ giấy, đôi mắt phẫn hận nhìn Phượng Hồng Loan.
Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan cười, trong lòng lập tức khẽ động. Tựa hồ lớp lớp sương mù tan đi, nét mặt tươi cười lộ ra không hề báo trước nhập vào sâu trong đôi mắt của hắn.
Thấy vẻ căm hận trong mắt Truy Nguyệt, Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhướng đôi chân mày, ngừng một chút, mát lạnh cười yếu ớt mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, vậy phải làm phiền Ly Vương bẩm báo rõ ràng với hoàng thượng, nhớ ghi lại công lao này cho Hồng Loan!"
Quân Tử Ly trầm mặc, mắt phượng thâm sâu nhìn Phượng Hồng Loan.
Bàn tay dưới tay áo Truy Nguyệt gắt gao siết lại, cắn răng nghiến lợi nhìn tới khuôn mặt tươi cười của Phượng Hồng Loan. Chưa bao giờ biết thiên hạ còn có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, mắng nàng không nói, càng đáng nói hơn đó là lời nói kia mang ý ngấm ngầm hại người mắng Ly Vương phủ, cũng chính là mắng chủ tử, càng sâu hơn là liên lụy tói tác phong hành xử của toàn thể Đông Ly quốc, cũng lại là đại nghịch bất đạo mắng Hoàng thượng.
Tội lỗi trời tru như vậy, nàng lại còn muốn được ghi nhớ công lao. Quả đúng là kẻ không biết xấu hổ.
Truy Nguyệt nhìn Quân Tử Ly không nói gì, nghiến răng lớn tiếng nói: "Phượng Hồng Loan, hôm nay ngươi nhục mạ Ly Vương điện hạ, nhục mạ hoàng thượng, lại còn dám mơ mộng hão huyền lập công? Chờ hoàng thượng sao trảm xử trí toàn gia ngươi, chính là tội mất đầu!"
*Sao trảm: tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.
"Nga?" mắt phượng của Phượng Hồng Loan dần đông lạnh, quay đầu nhìn về phía Truy Nguyệt, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt như mũi tên nhọn: " Thế nhưng mới vừa rồi rõ ràng nói Ly Vương điện hạ là ta nói rất đúng, là ta lập công. Làm thế nào mà, một con chó trong phủ Ly Vương phủ so với Ly Vương điện hạ lại còn lớn hơn chứ? Dám nghi ngờ chất vấn lời nói của Ly Vương điện hạ?"
Hai mắt vốn đầy vẻ căm thù của Truy Nguyệt nhiễm thần sắc khủng hoảng, lập tức nhìn sang Quân Tử Ly.
Quân Tử Ly mặt không đổi sắc, vẻ u ám khó chịu trong đáy mắt càng nhiều hơn.
"A. . . Thứ cho tiểu nữ tử kiến thức nông cạn, quả thực là không biết đến. Chỉ có điều ta sợ rằng không chỉ riêng mình ta không biết, e là người trong thiên hạ, toàn bộ đều không biết được con chó trong phủ Ly Vương phủ so với Ly Vương điện hạ hãy còn lớn quyền hơn, rõ thật là chuyện cười!" Phượng Hồng Loan cười lạnh, tiếp tục nói.
"Phượng Hồng Loan, ngươi. . . Ngươi nói bậy!" Truy Nguyệt tức giận trừng mắt Phượng Hồng Loan.
"Ta nói bậy sao?" Ánh mắt Phượng Hồng Loan hơi nheo lại, lộ ra hàn quang rét lạnh: "Lẽ nào ta nói sai? Ngươi đang nói Ly Vương điện hạ tự mình chửi mình? Hay là nói Ly Vương điện hạ đang mắng hoàng thượng? Ly Vương điện hạ đại nghịch bất đạo?"
"Ngươi. . ." Bức ép truy vấn liên tục, sắc mặt của Truy Nguyệt lại tiếp tục biến đổi, thân thể cũng không tự chủ được mà lui về sau từng bước một.
"Nói như vậy, nếu như phải sao trảm toàn gia, chịu tội mất đầu, thì người đó chính là Ly Vương điện hạ làm việc nhân đức không nhường ai chứ!" Dừng một chút, Phượng Hồng Loan lại tiếp tục sẵng giọng mở miệng: "Hơn nữa trong phủ Ly Vương có hơn trăm người, sợ là ngay cả vị trí thứ hai Phượng Hồng Loan ta cũng không có chỗ mà lên được đâu!"
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Sắc mặt Truy Nguyệt trắng xanh lẫn lộn nhìn Phượng Hồng Loan, thân thủ run rẩy chỉ về phía nàng, một lần nữa lùi lại mấy bước. Không thể nói gì để phản bác lại.
Giây lát, chỉ thấy nàng dừng bước, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp trở nên âm ngoan vặn vẹo nhìn Phượng Hồng Loan, trong mắt xuất ra sát khí rét lạnh.
‘Xoẹt’ một tiếng, bảo kiếm xuất vỏ, một trận hàn quang lóe lên, bóng dáng Truy Nguyệt chợt lóe, giơ kiếm, mang theo sát khí dày đặc lạnh thấu xương, nhắm vào mi tâm Phượng Hồng Loan mà đâm tới.
Hàn quang rét căm căm, nhất kích tất sát, quả nhiên là nhanh như chớp!
Cơ thể Phượng Hồng Loan vẫn yên lặng đứng cách đó bất động, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng, khinh thường nhìn kiếm trong tay Truy Nguyệt đang nhằm vào mi tâm của nàng đâm tới.
Loại tốc độ này, vào thời điểm nàng mười tuổi đã làm được!
Người bên cạnh Quân Tử Ly cũng chỉ như thế này không có gì hơn sao.
"Tiểu thư. . ." Nét mặt già nua của Đỗ Hải biến đổi, cả người vọt tới trước tiên.
"Tiểu thư. . ." Xảo nhi vẫn đang ngu ngốc đứng ở sau lưng Phượng Hồng Loan chợt bừng tỉnh, nhìn đến thanh kiếm hàng quang lòe lòe đâm tới Phượng Hồng Loan, kinh hô một tiếng, ôm lấy thân thể Phượng Hồng Loan, đứng chắn trước mặt nàng.
Phượng Hồng Loan căn bản không có nghĩ tới Xảo nhi sẽ ngăn ở trước mặt của nàng, chợt nâng tay lên định đẩy nàng ra.
Cũng cùng lúc đó, Đỗ Hải chạy tới, kéo toàn thân Phượng Hồng Loan qua, vừa vặn ngăn trở bàn tay đang định đẩy Xảo nhi ra của Phượng Hồng Loan.
"Truy Nguyệt dừng tay!" Sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống, quát lạnh một tiếng.
Lôi lôi kéo kéo một cái, chỉ trong chớp mắt, “sưu” một tiếng, kèm theo tiếng quát lạnh của Quân Tử Ly, là thanh âm bảo kiếm đâm xuyên qua thân thể. Sau lưng Xảo nhi quả thực đã bị đâm một kiếm.
"Xảo nhi!" Sắc mặt Phượng Hồng Loan đại biến, hô to một tiếng, đưa tay ôm lấy cơ thể Xảo nhi.
/68
|