THIẾP SẮC

Chương 6: Cá đã cắn câu.

/10


Chương 6: Cá đã cắn câu.

Edit: Thiên Nhai

Mộ Dung Thanh Thanh sững sờ.

Mộ Dung Kiệt mí mắt run nhẹ, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.

"Bẩm đại nhân, miệng vết thương trên tay Tần tiểu thư tuy rằng không sâu, nhưng thiên chân vạn xác (vô cùng chính xác), là bị chuỷ thủ gây thương tích." Một lát sau, quan y cung kính hồi báo.

"Điều này không có khả năng, điều này không có khả năng." Nghe được lời nói của quan y, Mộ Dung Thanh Thanh kinh sợ.

Mộ Dung Kiệt đột nhiên cảm giác phía sau lưng gió lạnh thổi vù vù kinh hãi cùng sợ sệt.

Lời phán đoán này, đủ để mọi người hoài nghi những lời nói trên công đường lúc nãy của Mộ Dung Thanh Thanh.

Vậy mấu chốt hiện tại đang ở trên bức tranh đó, nếu thật là Tần Khả Nhi vẽ linh tinh thì cũng thôi đi, nếu thật sự là bức tranh Quan Âm, Thanh Thanh kia lần này chỉ sợ. . .

Mộ Dung Kiệt đột nhiên bước tới, muốn nhìn mặt trong của bức tranh, nhưng đúng lúc đó, Tần Khả Nhi đem bức tranh thu vào, vẻ mặt ngưng trọng nói, "Chuyện này phiền Mộng đại nhân xử lý."

"Người đâu, đem Mộ Dung Thanh Thanh giam lại, đợi thẩm tra xử lý." Mộng đại nhân ánh mắt lạnh lùng hơi trầm xuống, quả quyết ra lệnh, chuyện này nghiệm trọng đến mức nào hắn há lại không biết.

"Đại nhân." Mộ Dung Kiệt kinh hãi ngây ngốc tại chỗ, không thể nhúc nhích, chuyện này thay đổi quá đột ngột, hắn thật sự không thể nào tiếp thu được.

Hắn còn không biết rõ tại sao lại như thế này, Thanh Thanh tại sao lại phải vào nhà lao.

"Mộ Dung Thanh Thanh là muội muội của ngươi, chuyện này ngươi cũng không tránh khỏi liên quan." Mộng đại nhân nói một câu, trực tiếp đem Mộ Dung Kiệt đẩy vào vựa sâu không đáy, hắn thậm chí ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

Mộ Dung Kiệt ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, kinh hãi sởn gai ốc.

"Không cần, các ngươi vì cái gì mà bắt ta, người các ngươi bắt phải là Tần Khả Nhi, Mộng đại nhân, là Tần Khả Nhi vu oan cho ta, là Tần Khả Nhi nàng. . ." Mộ Dung Thanh Thanh căn bản chưa hoàn hồn, tại sao mình chết cũng không biết.

Mộng đại nhân chỉ khoát tay áo, nói cũng lười nói với nàng, chỉ làm động tác xua tay nhìn có vẻ nặng nề.

Mặc cho Mộ Dung Thanh Thanh liều mạng gào thét, vẫn bị quan binh giải vào đại lao.

"Tiểu thư, Mộ Dung Thanh Thanh thật sự là quá phận, dám hủy đi bức tranh Quan Âm của phu nhân." Trở lại Tĩnh Lạc hiên, Ánh Thu lấy lại tinh thần tức giận bất bình, chỉ là hơi khó hiểu, "Tiểu thư, phu nhân làm việc cẩn thận, chưa bao giờ đem bức tranh Quan Âm đặt ở Tĩnh Lạc hiên, tiểu thư từ đâu tìm được bức tranh này."

Trước khi cùng tiểu thư rời kinh nàng từng hầu hạ bên người phu nhân vài năm, mỗi lần phu nhân muốn vẽ lại bức tranh Quan Âm mà thái hậu yêu cầu, đều là ở Hàn phủ, vẽ xong đưa vào cung cũng ở Hàn phủ, vì thế chuyện này không thể có nửa điểm sơ hở.

"Ta vẽ ra." Tần Khả Nhi khẽ nhướng mày, cười cực kỳ rực rỡ.

Nếu thật là bức tranh Quan Âm của mẫu thân, Mộ Dung Thanh Thanh có mười lá gan cũng không dám phá hư, cho dù làm hư, đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không thừa nhận.

Cho nên, nàng chính là cố ý trước mặt Mộ Dung Thanh Thanh vẽ giống như trong bức tranh.

May mắn trong trí nhớ của Tần Khả Nhi trước kia có bộ dáng Hàn Thương Y vẽ bức tranh Quan Âm.

Xem ra, bức tranh nàng vẽ cũng không tệ lắm, ở hiện đại, nàng từ nhỏ đã học vẽ nha.

Đương nhiên, tranh này cũng không thể qua mặt người khác, hoặc có người sẽ nhìn kỹ bức tranh của Hàn Thương Y, vì vậy, nàng mới đem bức tranh này cầm trở về.

Về phần vết thương trên tay, cũng là do nàng an bài tỉ mỉ.

Ánh Thu trong nháy mắt đột nhiên ngây ngốc.

Sau khi lấy lại tinh thần, rất nhanh mở ra bức tranh kia, cẩn thận quan sát hồi lâu, khuôn mặt ngu ngơ đổi thành chấn động.

"Đích thật cùng phu nhân có chút bất đồng." Nàng từng tận mắt nhìn thấy bức tranh Quan Âm của phu nhân, cho nên cẩn thận quan sát mới phát hiện trong đó có chút bất đồng.

Nhưng nhìn một chút, nàng cũng không nhìn ra sơ hở, hơn nữa, rõ ràng tiểu thư ngay cả Mộng đại nhân cũng dám lừa gạt.

Bây giờ suy nghĩ một chút, Ánh Thu đột nhiên cảm thấy thân thể từng đợt run lên, nhịn không được, nghĩ đến mà sợ, tay còn theo bản năng sờ sờ cổ, tựa hồ đang xác nhận đầu của mình còn ở trên cổ hay không.

Làm sao tiểu thư dám? Hơn nữa hồi nãy trên công đường tiểu thư là bộ dạng hiển nhiên hợp tình hợp lý, phong đạm vân khinh, ngay cả Ánh Thu nàng cũng không có chút hoài nghi nào.

Điểm mấu chốt là tiểu thư khi nào lại luyện ra khả năng vẽ tranh xuất quỷ nhập thần như vậy.

Nhưng Ánh Thu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, "Tiểu thư, nếu thật sự náo đến trước mặt thái hậu, thái hậu cũng có thể nhìn ra khác thường." Nếu nàng có thể nhìn ra, chỉ sợ người khác cũng có thể nhìn ra.

"Cho nên, không thể để cho thái hậu biết." Tần Khả Nhi trong lúc cười khẽ có vài phần thần bí.

"Nhưng mà?" Ánh Thu càng không rõ ràng, tiểu thư cố ý náo đến Hình bộ rồi, lại nói không cho thái hậu biết, "Nếu không cho thái hậu biết, cũng sẽ không làm gì được Mộ Dung tiểu thư?"

"Sao lại có chuyện tốt như vậy chứ." Tần Khả Nhi nhướng nhẹ mày, trong mắt mỉm cười rực rỡ, trong đó còn có một cỗ yêu dã chấn động lòng người, "Nhìn đi, trò hay còn ở phía sau."

Hại chết Tần Khả Nhi trước kia, làm Hàn đại nhân từ quan sinh bệnh, bây giờ còn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, chuyện này, há có thể quên đi như vậy.

Từ trước đến nay đều là người không phạm nàng, nàng không phạm người, người nếu phạm nàng, nàng tuyệt không lưu tình, vì thế, nàng chắc chắn phải làm làm cho bọn họ chịu sự trừng phạt.

Ánh Thu kinh ngạc, nàng phát hiện ngày càng không nhìn thấu được tiểu thư.

"Ca ca, Ngọc ca ca, các người phải cứu ta, là Tần Khả Nhi hại ta, tất cả đều là âm mưu của nàng." Trong đại lao, Mộ Dung Thanh Thanh khóc đến tối tăm mặt mày, giờ phút này đã bất chấp hình tượng bình thường, "Ta thật sự tận mắt nhìn thấy nàng vẽ bức tranh kia."

"Ta cảm thấy nữ nhân kia đã thật sự thay đổi, khiến người ta sợ hãi." Mộ Dung Kiệt vẻ mặt nghiêm túc, Thanh Thanh thông minh từ trước đến nay, nhưng Tần Khả Nhi lại dễ dàng làm cho Thanh Thanh vào ngục, mà hắn thậm chí còn không thể suy nghĩ cẩn thận được là chuyện gì đang xảy ra.

"Tần Khả Nhi? Khiến cho người ta sợ hãi? Là loại người ngu xuẩn ghê tởm kia? Điều này sao có thể?" Nhưng Nam Cung Ngọc căn bản không tin, nhìn đến bộ dạng của Mộ Dung Thanh Thanh thật sự không đành lòng, "Thanh Thanh, muội yên tâm, ta nhất định sẽ cứu muội, ta tuyệt sẽ không cho phép Tần Khả Nhi lại làm muội bị thương."

"Bởi vì Mộng đại nhân nhìn thấy bức tranh kia, liền đem Thanh Thanh giam vào ngục." Mộ Dung Kiệt cũng không dám tin, nhưng chuyện này thật sự không đơn giản.

Thanh Thanh nói kiên quyết như vậy, chắc chắn không phải giả, nhưng nếu thật sự là bức tranh do Tần Khả Nhi vẽ, Mộng đại nhân bởi vì cái gì mà giam giữ Thanh Thanh.

Trừ phi bức tranh Quan Âm kia là thật, hơn nữa còn là bứa tranh Quan Âm vô cùng hoàn mỹ do chính Hàn Thương Y vẽ.

Nhưng Thanh Thanh tận mắt nhìn thấy bức tranh kia là do Tần Khả Nhi vẽ, khi đó, Tần Khả Nhi còn đem bức tranh giao cho quan binh, giữa đường tuyệt đối không thể tráo đổi.

Đương nhiên, nếu nói cho hắn biết, Tần Khả Nhi không đến nửa canh giờ đã vẽ ra được một bức tranh Quan Âm khiến Mộng đại nhân biến sắc tưởng là thật, đánh chết hắn, hắn cũng không tin. Không chỉ là hắn, cho dù là ai cũng không dám tin.

"Ta nhất định phải nhìn thấy được bức tranh kia. Ta cảm thấy mấu chốt vấn đề nằm trong bức tranh đó." Mộ Dung Kiệt xem như bình tĩnh, hiểu được mấu chốt của vấn đề.

"Đi nhìn một chút." Nam Cung Ngọc vừa vội vừa giận, càng thêm khó hiểu.

"Nhưng bức tranh kia trong tay Tần Khả Nhi, nàng chắc chắn sẽ không cho ta xem." Mộ Dung Kiệt sắc mặt trầm xuống, khi ấy hắn vừa muốn tới gần, Tần Khả Nhi đã đem bức tranh thu lại.

"Ngọc ca ca, huynh đi, nếu là huynh nàng nhất định sẽ đem bức tranh ra, nàng si mê huynh như vậy, lời của huynh, nàng ta nhất định sẽ nghe." Mộ Dung Thanh Thanh nhìn về phía Nam Cung Ngọc, hai tròng mắt sáng ngời, rên rỉ khẩn cầu.

Nam Cung Ngọc đáy lòng hơi trầm xuống, hắn cực kỳ chán ghét Tần Khả Nhi, tránh còn không kịp, Thanh Thanh cũng biết điều đó, nhưng bây giờ Thanh Thanh lại bảo hắn đi tìm nữ nhân ghê tởm kia?

Bất quá, nhìn đến bộ dạng của Mộ Dung Thanh Thanh, lời nói cự tuyệt chung quy không nói được nên lời, "Được rồi, ta bồi Mộ Dung huynh đi."

Hắn cũng muốn nhìn xem nữ nhân kia có thể thay đổi như thế nào?

Tần Khả Nhi khiến người khác sợ hãi, dưới cái nhìn của hắn, là chuyện vô cùng buồn cười.

"Tiểu thư, Mộ Dung công tử cùng Tĩnh vương thế tử đến đây." Hộ vệ bẩm báo lại, nhịn không được nhìn về phía Tần Khả Nhi.

Năm đó tiểu thư có tình cảm với Tĩnh vương thế tử mọi người ai cũng biết, hiện giờ Tĩnh vương thế tử tìm đến tiểu thư, tiểu thư còn không cao hứng sao?

Tần Khả Nhi ngồi trong chòi nghỉ mát lưng dựa vào lan can, thản nhiên xem sách, nghe được lời của hộ vệ, khoé mắt cũng không thèm nâng lên, chỉ thản nhiên hỏi, "Chuyện gì?"

Nhanh như vậy cá đã cắn câu rồi, người đến chính là khách, nếu đã đến, nàng tự nhiên phải tiếp đón đàng hoàng mới được.

/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status