Lam Thanh cam tâm tình nguyện trở về.
Khúc Hương Linh đã dặn nàng không kể gì về cuộc gặp gỡ với nàng ấy. Bản thân Lam Thanh cũng hiểu, Hương Linh là ân nhân của nàng, không nên kéo nàng ta vào trong phiền phức.
Nhuyễn cốt tán!
Lam Thanh cầm trên tay gói thuốc..Run run…
Nàng nhớ tới thái độ lo lắng đến phát cuồng của Huyết Phong khi cùng Phó Ngọc Tuyết chạy đi tìm mình.
Sư phụ….
Các vị sư tỷ!
Huyết Phong sau lần xảy ra chuyện ấy đã không rời Đạm Đình cư một bước. Hắn rời khỏi hẳn Thiết Ấn môn, nghe nói còn xung đột cùng phụ mẫu. Chỉ vì nàng…Có đáng không?
Lệnh bài…
Ngày cứ lặng lẽ trôi qua…
- Con định thế nào? Sẽ đến tham gia lễ thượng thọ của cha con cùng buổi tiệc mừng đó chứ?
-Con là người của Thiết ấn môn…Con phải đi chứ ạ!
Đại hội…
Người của các phái sẽ bị mang ra làm trò trút giận, biểu dương thế lực của Thiết ấn môn.
Chén trà trên tay Lam Thanh run rẩy…
Nàng không muốn…
Nhưng có còn con đường nào nữa đâu.
————-
-Phong huynh
-Muội ốm đi nhiều đấy Thanh Thanh!…Ta nghe cô cô nói là mấy hôm nay muội ăn rất ít…Không nên tự hành hạ bản thân mình.
Hắn đối với nàng ôn nhu như thế.
Là một thiếu nữ 16 tuổi chưa hề biết nhiều đến phong tình, Lam Thanh đương nhiên không phải là đá trước sự thương yêu của hắn. Nàng run rẩy khi hắn cúi xuống quá gần mình. Bàn tay với những ngón dài thon thon chạm vào má nàng, thương tiếc:
-Sao lại khóc? Đừng khóc…
-Phong huynh…..
Lam Thanh nghẹn ngào…
Nước mắt không thể kềm nổi, lã chã rơi:
-Xin huynh…Buông tha cho Thanh Thanh đi! Tôi không xứng với huynh… Không đáng để huynh phải nhọc công như vậy…
Những giọt lệ của nàng rơi xuống má…
Đau lắm!
-Ở lại bên ta quả thật đối với muội khó khăn đến vậy sao?
Phó Huyết Phong nhìn vẻ bi thương của nàng:
- Chỉ cần muội ấy không bị thương…Có thể bảo vệ được mình…Tất cả đều không quan trọng.
Phó Huyết Phong nhớ lại…
- Người ăn đi!
Tiểu cô nương nhìn hắn, vẻ tươi tắn hồn nhiên trên gương mặt thơ ngây.
Còn bây giờ…
Bao lâu rồi nàng không cười?
Vóc dáng gầy yếu…
Hắnàm cho nàng trở thành nông nổi này đây…
Cha hắn…mẹ hắn…giáo chúng đều không thích nàng.
Giam nàng cả đời trong cái lồng son, không cho nàng ra ngoài, để nàng mãi là của hắn.
Chim trong lồng không hót, có còn là loài chim với tiếng hót động lòng người?
-Thanh Thanh…
Hắn kéo nàng vào lòng.
-Hứa với Phong huynh…Nếu huynh cho muội gặp sư phụ…muội không được khóc nữa. Được không?
Lam Thanh không tin vào tai mình:
-Thật…thật sao?
-Thật chứ. Phong huynh đã nói, trọn đời này ta sẽ không gạt muội mà.
-Cảm ơn huynh…Cảm ơn huynh nhiều lắm…..
-Ngoan…Muội đi nghỉ đi…Ngày mai, ta sẽ đưa muội đi!
————————————————-
Lam Thanh cố nhắm mắt, dỗ giấc ngủ. Lâu lắm rồi, nàng chưa thấy lòng có hy vọng nhiều đến thế…
- Lam cô nương…
Có tiếng gọi, dù rất khẽ nhưng Lam Thanh vẫn nghe rất rõ:
-Là tôi…
Trong ánh đèn bập bùng, Lam Thanh nhận ra Khúc Hương Linh:
-Khúc cô nương…
-Ngày mai là buổi tiệc của Thiết Ấn môn rồi. Cô nương chưa ra tay sao? Sẽ không kịp đó…
-Tôi…- Lam Thanh lấy gói thuốc nàng giữ kỹ trong người trao cho Khúc nh- Tôi không bỏ vào trà…Tôi sợ…
-Cô nương sợ gì? Nhuyễn cốt tán chỉ làm người ta mất hết võ công, không có hại gì đâu.
-Tôi từng vô tình làm hại các đại môn phái bị bắt chỉ bằng một câu nói mà tôi vốn tưởng không có quan trọng gì. Huống hố Thiết ấn môn rất nhiều kẻ thù…Nếu thuốc có tác dụng…Sau đó kẻ thù tấn công thì sao? Phong huynh gần đây đã rút bớt người tại Đạm Đình cư…Tôi biết Khúc cô nương có thiện ý tốt, muốn giúp tôi…Nhưng tôi không muốn mình làm hại Phong huynh… Huynh ấy đối với tôi là chân thành…
-Cô…
Mọi tính toán vậy là đổ sông đổ biển bởi tấm lòng thiện lương của con bé danh môn này sao?
Nếu đã vậy thì….
-Lam cô nương nghĩ thế cũng phải…Ta nên…
Một tay khắc chế Lam Thanh, trong khi nàng còn bất ngờ, Khúc Hương Linh đã bóp lấy miệng nàng, đổ vào đó gói thuốc bột:
-Ngươi không cho Phong ca uống…Vậy thì tự mình uống hết cho ta!
- Thanh Thanh!
Thân ảnh trắng toát, Phó Huyết Phong ra tay nhanh như chớp. Gói thuốc rơi xuống đất, tung tóe:
-Muộn rồi…- Khúc Hương Linh cười gằn- Nàng ta đã uống Tuyệt tâm tán…Không có thuốc giải của muội, nàng ta sẽ đau đớn tới chết thôi.
-Cô lầm rồi- Phó Ngọc Tuyết điềm đạm- Ta đã tráo gói thuốc của Thanh nhi…Nó chỉ là một liều thuốc bổ bình thường, có tác dụng điều hòa khí huyết. Tuyệt tâm tán ở đây…
-Cô….
Phó Huyết Phong ôm lấy Lam Thanh đang sợ hãi nép trong lòng mình.
Gương mặt Khúc Hương Linh tràn đầy bi phẫn:
-Vỏ quýt dày có móng tay nhọn…Ta thua nhưng chỉ cần ta còn sống…con tiện tì kia đừng hòng được yên ổn.
-Cô nghĩ cô sẽ sống được để rời khỏi đây sao?
Tay Phó Huyết Phong vung ra.
-Phong nhi!
Phó Ngọc Tuyết ra tay ngăn cản:
-Chúng ta không thể kết oán sâu với Ngũ độc giáo được. Nhất là trong thời điểm này…
-Đúng đó- Khúc Hương Linh cười lạnh- Huynh giết tôi…cha tôi sẽ huy động giáo chúng và cả tà phái cùng trả thù huynh. Thiết Ấn môn lưỡng bề thọ địch. Nạn diệt môn là không tránh khỏi đâu.
-Thù cũng nhiều rồi. Thêm một mối thù nữa, ta nghĩ sẽ không quan trọng lắm đâu.
Một vị đắng chạm vào đầu lưỡi Khúc Hương Linh.
Viên thuốc rơi nhanh xuống bụng:
-Huynh…huynh vừa cho tôi ăn gì?
-Nâng cao lên một chút thôi. Cái mà cô cho ta ăn là Tuyệt tâm tán thỉ viên thuốc kia là Tuyệt mệnh tán.
-Tuyệt mệnh tán?
-Sư phụ của ta là Độc nhân nổi tiếng thế nào chắc Linh nhi cũng rõ. Tuyệt mệnh tán không dành để giết người, nhưng chỉ cần người đó dùng độc hay tiếp xúc với thuộc độc, tuy là một lượng nhỏ thôi, thuốc độc sẽ cùng cộng hưởng, gây nên cái đau đớn không ngừng, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
-Huynh….
-So với thủ đoạn của cô…Ta làm vậy là nhân nhượng lắm rồi. Người đâu…mang Khúc tiểu thư xuống dịch phòng. Ta sẽ đích thân trao trả nàng ấy cho Khúc giáo chủ.
Khúc Hương Linh đã bị dẫn đi.
Đầu Lam Thanh trống rỗng.
Những thứ độc địa nhất trên đời, lần đầu tiên nàng chứng kiến.
Đáng sợ cho lòng người.
- Con săn sóc Thanh nhi đi- Giọng Phó Ngọc Tuyết dịu dàng hơn. Chứng kiến cảnh Lam Thanh chần chừ rồi sau đó không bỏ thuốc độc vì lo nghĩ cho Phó Huyết Phong, bà biết cháu mình không yêu lầm người- Cô cô ra ngoài.
-Thanh Thanh!
Phó Huyết Phong chỉ biết gọi nàng như thế.
Nàng mệt mỏi, thương đau vì mọi thứ.
Hắn không thể bảo vệ cho nàng kỹ càng hơn.
-Phong huynh…Muội muốn gặp sư phụ. Huynh cho muội gặp sư phụ đi! Muội van huynh mà…
Lam Thanh muốn gục đầu vào lòng một ai đó.
Nàng sợ hãi.
Thiết Ấn Môn chỉ đem đến cho nàng nỗi bi thương cùng kinh hoảng.
Cuộc sống ” Phải độc địa hơn tất cả, đề phòng tất cả” không thích hợp với nàng.
Nó làm Thanh Thanh của hắn tắt hẳn nụ cười hồn nhiên dạo nọ.
Giữ lấy nàng, không cho nàng một bước ra ngoài.
Đời người còn mấy chục năm, Lam Thanh chỉ mới là tiểu cô nương 16 tuổi.
Buông tay?
Để nàng trở lại cuộc sống vốn thuộc về nàng trước khi không còn có thể bứt ra được nữa?
Hắn nỡ lòng không?
-Huynh đưa muội đến gặp sư phụ. Đừng khóc nữa…Đừng khóc nữa
————————————————� �—–
Một số cảm nhận về nhân vật nữ chính Lam Thanh( Muadongxaxam- người chuốt văn, gọi văn hoa là Beta bản dịch)
Có một thời gian theo dõi truyện ngôn tình Trung Quốc, cảm nhận của tôi đối với các kiểu nhân vật nữ trong truyện được chia thành 3 loại:
Loại 1: Chịu đựng hành hạ một cách thụ động và tha thứ sau khi nam chính đổi từ ” ngược thành sủng”.
Loại 2: Kiểu nhân vật tinh nghịch, có cá tính, mạnh mẽ, không ngừng phản kháng lại nam chính.
Loại 3: Kiểu nhân vật giống như Lam Thanh vậy, hiền lành, dịu dàng.
Trong 3 kiểu nhân vật đó, thật tình tôi cho là kiểu nhân vật như Lam Thanh là thực tế nhất trong thời điểm cổ đại.
Chúng ta không tiếp xúc nhiều với thế giới phong kiến, các phim ảnh về đề tài đó thường được nhìn nhận theo góc nhìn của biên kịch thời hiện đại. Thiếu nữ thời phong kiến chịu những ràng buộc khắc khe của lễ giáo, dù là dạng ” giang hồ”, ” hiệp nữ” thì cũng không nằm ngoài quy luật đó. Để kiểm tra việc này, các bạn có thể xem một số tác phẩm thuộc dòng văn học cổ điển như Hồng Lâu mộng…để hiểu rõ hơn.
Một chút cảm nhận về nhân vật Lam Thanh.
Thật tình khi bắt tay vào dịch bộ này, chúng tôi đã từng xem qua một số comment của các bạn Trung Quốc. Đa số những bạn 9x phản đối nhân vật Lam Thanh quá nhu nhược, trong khi một số bạn thuộc thế hệ 8x thì yêu thích cái vẻ nhu mì hiền thục của nàng. Lam Thanh xuất thân là con gái danh môn chính phái. Hoàn cảnh của nàng đọc truyện các bạn có lẽ cũng hiểu. Sư phụ nàng rất thương yêu bảo bọc nàng. Từ nhỏ, Lam Thanh vốn được sống trong một chiếc lồng. Thực tình, kiểu nhân vật này có không ít trong truyện ngôn tình. Chúng tôi thích thú ở nhân vật, là cách nàng phản ứng khi bị PHP lừa gạt rất hợp với bản chất của nàng. Để Lam Thanh hận nam chính sẽ làm truyện tăng kịch tính rất nhiều, nhất là khi bản thân tác giả vốn viết những đoạn miêu tả nội tâm khá chắc tay, song việc Lam Thanh bỏ qua cho PHP một cách đơn giản, tôi nghĩ mới là cách hành xử phù hợp nhất với nàng. PHP trong mắt Lam Thanh là một người ơn, người đã năm lần mười lượt cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm. Hắn liều cả mạng đánh ác thú, nếu Lam Thanh vì chuyện hắn lừa nàng khăng khăng không tha thứ, không phải nàng là một con người cố chấp hay sao?
Nữ chính có 2 người đàn ông đều yêu thương nàng tha thiết.
Motip vốn thường thấy ở truyện ngôn tình. Song, trong Thiết Ấn kỳ môn, tôi cảm nhận tình yêu họ dành cho nàng là hợp lý. Lam Thanh rất thương sư phụ nhưng khi phải lựa chọn ” đầu độc” PHP để cứu sư phụ, nàng vẫn lo lắng cho ân nhân của mình. Dịu dàng, mềm yếu song bản thân dù có cảm tình sâu nặng với PHP, Lam Thanh không hề có ý định phản bội Lăng Thạch Bằng để đến với hắn… Ý thức “là người của Lăng đại ca” là rất rõ. Bên trong vẻ nhu nhược, đó là một điểm kiên cường của nàng.
Đó là cảm nhận của tôi về nhân vật và là lý do chính để 2 chúng tôi bắt tay vào dịch bộ này. Truyện không hot, không có những tình tiết ngược thân, ngược tâm khiến người đọc nghẹt thở. Chỉ có 2 chữ chân tình khiến lòng ta không khỏi bâng khuâng.
Cám ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.
Thân!
Chỉ mới một thời gian ngắn không gặp mà sư phụ như già đi hàng chục tuổi.
Bà ngồi tựa trong một góc buồng giam, nhắm mắt định thần. Nhưng mái tóc đã bạc thêm lên làm Lam Thanh xót xa tận đáy lòng:
-Sư phụ…
Cửa phòng giam bật mở, Lam Thanh nhào vào lòng bà. Giang đôi tay ôm lấy tiểu đồ đệ yêu thương, Tịnh Vân sư thái nửa tin nửa ngờ:
-Thanh nhi…Con không sao chứ? Tiểu dâm tặc bảo con…
-Con không sao…Con không có gì hết sư phụ ơi!
Bàn tay nhỏ nhắn của Lam Thanh bị chộp lấy.
Tay áo vén cao.
Dấu thủ cung sa đỏ chói.
- Hắn chưa làm gì con thật sao?
- Không có….Phong huynh huynh ấy…
-Phong huynh?
Tịnh Vân sư thái hướng theo tầm mắt Lam Thanh.
Tiểu dâm tặc đang đứng đó, nhìn Lam Thanh bằng ánh mắt tràn ngập thương yêu lẫn chua xót.
Tiểu đệ tử của bà cũng không ngăn được ánh nhìn lưu luyến….
Như mẹ của nó ngày xưa…..
-Thanh nhi!….
- Sư phụ…
Vẻ nghiêm khắc của sư thái khiến Lam Thanh không dám ngẩng lên:
- Người đâu…Mang Tịnh Vân sư thái và các vị bị lưu trong Thiết Ấn môn đi hầu hạ họ tắm rửa, giũ sạch bụi trần. Sau buổi tiệc mừng tối nay ở đại sảnh, toàn bộ phóng thích cho ta…
- Tuân lệnh Thiếu giáo chủ…
- Thời gian qua có mạo phạm đến sư thái, mong người miễn chấp- Phó Huyết Phong hướng về Lam Thanh đang ngơ ngẩn nhìn mình- Thanh Thanh…Huynh sẽ buông tay…Mong là nếu còn gặp lại, muội sẽ không quên tên gọi của huynh- Phó Huyết Phong!
Huynh buông tay…
Từ bỏ muội…
Huynh không muốn nhìn muội khổ sở khóc nghẹn ngào.
Ngay lúc vừa quyết định, huynh đã biết… nó sẽ àm huynh đau lòng đến thế nào.
Nhưng không ngờ lại nặng nề đến thế.
Cả đời không có gì tốt đẹp…
Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời, những tưởng sẽ ôm được nó, mang cuộc đời mình ra soi sáng, để mình được tắm mình trong cảm giác ấm áp hạnh phúc.
Sai rồi, Thanh Thanh ơi!
Thanh thanh khiết khiết…
Giấc mộng đẹp chỉ ngắn ngủi vậy thôi sao?
Phó Huyết Phong quay lưng đi trong khi lòng nặng trĩu.
Quyết định rồi!
Đến bao giờ mới có thể lãng quên???
Khúc Hương Linh đã dặn nàng không kể gì về cuộc gặp gỡ với nàng ấy. Bản thân Lam Thanh cũng hiểu, Hương Linh là ân nhân của nàng, không nên kéo nàng ta vào trong phiền phức.
Nhuyễn cốt tán!
Lam Thanh cầm trên tay gói thuốc..Run run…
Nàng nhớ tới thái độ lo lắng đến phát cuồng của Huyết Phong khi cùng Phó Ngọc Tuyết chạy đi tìm mình.
Sư phụ….
Các vị sư tỷ!
Huyết Phong sau lần xảy ra chuyện ấy đã không rời Đạm Đình cư một bước. Hắn rời khỏi hẳn Thiết Ấn môn, nghe nói còn xung đột cùng phụ mẫu. Chỉ vì nàng…Có đáng không?
Lệnh bài…
Ngày cứ lặng lẽ trôi qua…
- Con định thế nào? Sẽ đến tham gia lễ thượng thọ của cha con cùng buổi tiệc mừng đó chứ?
-Con là người của Thiết ấn môn…Con phải đi chứ ạ!
Đại hội…
Người của các phái sẽ bị mang ra làm trò trút giận, biểu dương thế lực của Thiết ấn môn.
Chén trà trên tay Lam Thanh run rẩy…
Nàng không muốn…
Nhưng có còn con đường nào nữa đâu.
————-
-Phong huynh
-Muội ốm đi nhiều đấy Thanh Thanh!…Ta nghe cô cô nói là mấy hôm nay muội ăn rất ít…Không nên tự hành hạ bản thân mình.
Hắn đối với nàng ôn nhu như thế.
Là một thiếu nữ 16 tuổi chưa hề biết nhiều đến phong tình, Lam Thanh đương nhiên không phải là đá trước sự thương yêu của hắn. Nàng run rẩy khi hắn cúi xuống quá gần mình. Bàn tay với những ngón dài thon thon chạm vào má nàng, thương tiếc:
-Sao lại khóc? Đừng khóc…
-Phong huynh…..
Lam Thanh nghẹn ngào…
Nước mắt không thể kềm nổi, lã chã rơi:
-Xin huynh…Buông tha cho Thanh Thanh đi! Tôi không xứng với huynh… Không đáng để huynh phải nhọc công như vậy…
Những giọt lệ của nàng rơi xuống má…
Đau lắm!
-Ở lại bên ta quả thật đối với muội khó khăn đến vậy sao?
Phó Huyết Phong nhìn vẻ bi thương của nàng:
- Chỉ cần muội ấy không bị thương…Có thể bảo vệ được mình…Tất cả đều không quan trọng.
Phó Huyết Phong nhớ lại…
- Người ăn đi!
Tiểu cô nương nhìn hắn, vẻ tươi tắn hồn nhiên trên gương mặt thơ ngây.
Còn bây giờ…
Bao lâu rồi nàng không cười?
Vóc dáng gầy yếu…
Hắnàm cho nàng trở thành nông nổi này đây…
Cha hắn…mẹ hắn…giáo chúng đều không thích nàng.
Giam nàng cả đời trong cái lồng son, không cho nàng ra ngoài, để nàng mãi là của hắn.
Chim trong lồng không hót, có còn là loài chim với tiếng hót động lòng người?
-Thanh Thanh…
Hắn kéo nàng vào lòng.
-Hứa với Phong huynh…Nếu huynh cho muội gặp sư phụ…muội không được khóc nữa. Được không?
Lam Thanh không tin vào tai mình:
-Thật…thật sao?
-Thật chứ. Phong huynh đã nói, trọn đời này ta sẽ không gạt muội mà.
-Cảm ơn huynh…Cảm ơn huynh nhiều lắm…..
-Ngoan…Muội đi nghỉ đi…Ngày mai, ta sẽ đưa muội đi!
————————————————-
Lam Thanh cố nhắm mắt, dỗ giấc ngủ. Lâu lắm rồi, nàng chưa thấy lòng có hy vọng nhiều đến thế…
- Lam cô nương…
Có tiếng gọi, dù rất khẽ nhưng Lam Thanh vẫn nghe rất rõ:
-Là tôi…
Trong ánh đèn bập bùng, Lam Thanh nhận ra Khúc Hương Linh:
-Khúc cô nương…
-Ngày mai là buổi tiệc của Thiết Ấn môn rồi. Cô nương chưa ra tay sao? Sẽ không kịp đó…
-Tôi…- Lam Thanh lấy gói thuốc nàng giữ kỹ trong người trao cho Khúc nh- Tôi không bỏ vào trà…Tôi sợ…
-Cô nương sợ gì? Nhuyễn cốt tán chỉ làm người ta mất hết võ công, không có hại gì đâu.
-Tôi từng vô tình làm hại các đại môn phái bị bắt chỉ bằng một câu nói mà tôi vốn tưởng không có quan trọng gì. Huống hố Thiết ấn môn rất nhiều kẻ thù…Nếu thuốc có tác dụng…Sau đó kẻ thù tấn công thì sao? Phong huynh gần đây đã rút bớt người tại Đạm Đình cư…Tôi biết Khúc cô nương có thiện ý tốt, muốn giúp tôi…Nhưng tôi không muốn mình làm hại Phong huynh… Huynh ấy đối với tôi là chân thành…
-Cô…
Mọi tính toán vậy là đổ sông đổ biển bởi tấm lòng thiện lương của con bé danh môn này sao?
Nếu đã vậy thì….
-Lam cô nương nghĩ thế cũng phải…Ta nên…
Một tay khắc chế Lam Thanh, trong khi nàng còn bất ngờ, Khúc Hương Linh đã bóp lấy miệng nàng, đổ vào đó gói thuốc bột:
-Ngươi không cho Phong ca uống…Vậy thì tự mình uống hết cho ta!
- Thanh Thanh!
Thân ảnh trắng toát, Phó Huyết Phong ra tay nhanh như chớp. Gói thuốc rơi xuống đất, tung tóe:
-Muộn rồi…- Khúc Hương Linh cười gằn- Nàng ta đã uống Tuyệt tâm tán…Không có thuốc giải của muội, nàng ta sẽ đau đớn tới chết thôi.
-Cô lầm rồi- Phó Ngọc Tuyết điềm đạm- Ta đã tráo gói thuốc của Thanh nhi…Nó chỉ là một liều thuốc bổ bình thường, có tác dụng điều hòa khí huyết. Tuyệt tâm tán ở đây…
-Cô….
Phó Huyết Phong ôm lấy Lam Thanh đang sợ hãi nép trong lòng mình.
Gương mặt Khúc Hương Linh tràn đầy bi phẫn:
-Vỏ quýt dày có móng tay nhọn…Ta thua nhưng chỉ cần ta còn sống…con tiện tì kia đừng hòng được yên ổn.
-Cô nghĩ cô sẽ sống được để rời khỏi đây sao?
Tay Phó Huyết Phong vung ra.
-Phong nhi!
Phó Ngọc Tuyết ra tay ngăn cản:
-Chúng ta không thể kết oán sâu với Ngũ độc giáo được. Nhất là trong thời điểm này…
-Đúng đó- Khúc Hương Linh cười lạnh- Huynh giết tôi…cha tôi sẽ huy động giáo chúng và cả tà phái cùng trả thù huynh. Thiết Ấn môn lưỡng bề thọ địch. Nạn diệt môn là không tránh khỏi đâu.
-Thù cũng nhiều rồi. Thêm một mối thù nữa, ta nghĩ sẽ không quan trọng lắm đâu.
Một vị đắng chạm vào đầu lưỡi Khúc Hương Linh.
Viên thuốc rơi nhanh xuống bụng:
-Huynh…huynh vừa cho tôi ăn gì?
-Nâng cao lên một chút thôi. Cái mà cô cho ta ăn là Tuyệt tâm tán thỉ viên thuốc kia là Tuyệt mệnh tán.
-Tuyệt mệnh tán?
-Sư phụ của ta là Độc nhân nổi tiếng thế nào chắc Linh nhi cũng rõ. Tuyệt mệnh tán không dành để giết người, nhưng chỉ cần người đó dùng độc hay tiếp xúc với thuộc độc, tuy là một lượng nhỏ thôi, thuốc độc sẽ cùng cộng hưởng, gây nên cái đau đớn không ngừng, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
-Huynh….
-So với thủ đoạn của cô…Ta làm vậy là nhân nhượng lắm rồi. Người đâu…mang Khúc tiểu thư xuống dịch phòng. Ta sẽ đích thân trao trả nàng ấy cho Khúc giáo chủ.
Khúc Hương Linh đã bị dẫn đi.
Đầu Lam Thanh trống rỗng.
Những thứ độc địa nhất trên đời, lần đầu tiên nàng chứng kiến.
Đáng sợ cho lòng người.
- Con săn sóc Thanh nhi đi- Giọng Phó Ngọc Tuyết dịu dàng hơn. Chứng kiến cảnh Lam Thanh chần chừ rồi sau đó không bỏ thuốc độc vì lo nghĩ cho Phó Huyết Phong, bà biết cháu mình không yêu lầm người- Cô cô ra ngoài.
-Thanh Thanh!
Phó Huyết Phong chỉ biết gọi nàng như thế.
Nàng mệt mỏi, thương đau vì mọi thứ.
Hắn không thể bảo vệ cho nàng kỹ càng hơn.
-Phong huynh…Muội muốn gặp sư phụ. Huynh cho muội gặp sư phụ đi! Muội van huynh mà…
Lam Thanh muốn gục đầu vào lòng một ai đó.
Nàng sợ hãi.
Thiết Ấn Môn chỉ đem đến cho nàng nỗi bi thương cùng kinh hoảng.
Cuộc sống ” Phải độc địa hơn tất cả, đề phòng tất cả” không thích hợp với nàng.
Nó làm Thanh Thanh của hắn tắt hẳn nụ cười hồn nhiên dạo nọ.
Giữ lấy nàng, không cho nàng một bước ra ngoài.
Đời người còn mấy chục năm, Lam Thanh chỉ mới là tiểu cô nương 16 tuổi.
Buông tay?
Để nàng trở lại cuộc sống vốn thuộc về nàng trước khi không còn có thể bứt ra được nữa?
Hắn nỡ lòng không?
-Huynh đưa muội đến gặp sư phụ. Đừng khóc nữa…Đừng khóc nữa
————————————————� �—–
Một số cảm nhận về nhân vật nữ chính Lam Thanh( Muadongxaxam- người chuốt văn, gọi văn hoa là Beta bản dịch)
Có một thời gian theo dõi truyện ngôn tình Trung Quốc, cảm nhận của tôi đối với các kiểu nhân vật nữ trong truyện được chia thành 3 loại:
Loại 1: Chịu đựng hành hạ một cách thụ động và tha thứ sau khi nam chính đổi từ ” ngược thành sủng”.
Loại 2: Kiểu nhân vật tinh nghịch, có cá tính, mạnh mẽ, không ngừng phản kháng lại nam chính.
Loại 3: Kiểu nhân vật giống như Lam Thanh vậy, hiền lành, dịu dàng.
Trong 3 kiểu nhân vật đó, thật tình tôi cho là kiểu nhân vật như Lam Thanh là thực tế nhất trong thời điểm cổ đại.
Chúng ta không tiếp xúc nhiều với thế giới phong kiến, các phim ảnh về đề tài đó thường được nhìn nhận theo góc nhìn của biên kịch thời hiện đại. Thiếu nữ thời phong kiến chịu những ràng buộc khắc khe của lễ giáo, dù là dạng ” giang hồ”, ” hiệp nữ” thì cũng không nằm ngoài quy luật đó. Để kiểm tra việc này, các bạn có thể xem một số tác phẩm thuộc dòng văn học cổ điển như Hồng Lâu mộng…để hiểu rõ hơn.
Một chút cảm nhận về nhân vật Lam Thanh.
Thật tình khi bắt tay vào dịch bộ này, chúng tôi đã từng xem qua một số comment của các bạn Trung Quốc. Đa số những bạn 9x phản đối nhân vật Lam Thanh quá nhu nhược, trong khi một số bạn thuộc thế hệ 8x thì yêu thích cái vẻ nhu mì hiền thục của nàng. Lam Thanh xuất thân là con gái danh môn chính phái. Hoàn cảnh của nàng đọc truyện các bạn có lẽ cũng hiểu. Sư phụ nàng rất thương yêu bảo bọc nàng. Từ nhỏ, Lam Thanh vốn được sống trong một chiếc lồng. Thực tình, kiểu nhân vật này có không ít trong truyện ngôn tình. Chúng tôi thích thú ở nhân vật, là cách nàng phản ứng khi bị PHP lừa gạt rất hợp với bản chất của nàng. Để Lam Thanh hận nam chính sẽ làm truyện tăng kịch tính rất nhiều, nhất là khi bản thân tác giả vốn viết những đoạn miêu tả nội tâm khá chắc tay, song việc Lam Thanh bỏ qua cho PHP một cách đơn giản, tôi nghĩ mới là cách hành xử phù hợp nhất với nàng. PHP trong mắt Lam Thanh là một người ơn, người đã năm lần mười lượt cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm. Hắn liều cả mạng đánh ác thú, nếu Lam Thanh vì chuyện hắn lừa nàng khăng khăng không tha thứ, không phải nàng là một con người cố chấp hay sao?
Nữ chính có 2 người đàn ông đều yêu thương nàng tha thiết.
Motip vốn thường thấy ở truyện ngôn tình. Song, trong Thiết Ấn kỳ môn, tôi cảm nhận tình yêu họ dành cho nàng là hợp lý. Lam Thanh rất thương sư phụ nhưng khi phải lựa chọn ” đầu độc” PHP để cứu sư phụ, nàng vẫn lo lắng cho ân nhân của mình. Dịu dàng, mềm yếu song bản thân dù có cảm tình sâu nặng với PHP, Lam Thanh không hề có ý định phản bội Lăng Thạch Bằng để đến với hắn… Ý thức “là người của Lăng đại ca” là rất rõ. Bên trong vẻ nhu nhược, đó là một điểm kiên cường của nàng.
Đó là cảm nhận của tôi về nhân vật và là lý do chính để 2 chúng tôi bắt tay vào dịch bộ này. Truyện không hot, không có những tình tiết ngược thân, ngược tâm khiến người đọc nghẹt thở. Chỉ có 2 chữ chân tình khiến lòng ta không khỏi bâng khuâng.
Cám ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.
Thân!
Chỉ mới một thời gian ngắn không gặp mà sư phụ như già đi hàng chục tuổi.
Bà ngồi tựa trong một góc buồng giam, nhắm mắt định thần. Nhưng mái tóc đã bạc thêm lên làm Lam Thanh xót xa tận đáy lòng:
-Sư phụ…
Cửa phòng giam bật mở, Lam Thanh nhào vào lòng bà. Giang đôi tay ôm lấy tiểu đồ đệ yêu thương, Tịnh Vân sư thái nửa tin nửa ngờ:
-Thanh nhi…Con không sao chứ? Tiểu dâm tặc bảo con…
-Con không sao…Con không có gì hết sư phụ ơi!
Bàn tay nhỏ nhắn của Lam Thanh bị chộp lấy.
Tay áo vén cao.
Dấu thủ cung sa đỏ chói.
- Hắn chưa làm gì con thật sao?
- Không có….Phong huynh huynh ấy…
-Phong huynh?
Tịnh Vân sư thái hướng theo tầm mắt Lam Thanh.
Tiểu dâm tặc đang đứng đó, nhìn Lam Thanh bằng ánh mắt tràn ngập thương yêu lẫn chua xót.
Tiểu đệ tử của bà cũng không ngăn được ánh nhìn lưu luyến….
Như mẹ của nó ngày xưa…..
-Thanh nhi!….
- Sư phụ…
Vẻ nghiêm khắc của sư thái khiến Lam Thanh không dám ngẩng lên:
- Người đâu…Mang Tịnh Vân sư thái và các vị bị lưu trong Thiết Ấn môn đi hầu hạ họ tắm rửa, giũ sạch bụi trần. Sau buổi tiệc mừng tối nay ở đại sảnh, toàn bộ phóng thích cho ta…
- Tuân lệnh Thiếu giáo chủ…
- Thời gian qua có mạo phạm đến sư thái, mong người miễn chấp- Phó Huyết Phong hướng về Lam Thanh đang ngơ ngẩn nhìn mình- Thanh Thanh…Huynh sẽ buông tay…Mong là nếu còn gặp lại, muội sẽ không quên tên gọi của huynh- Phó Huyết Phong!
Huynh buông tay…
Từ bỏ muội…
Huynh không muốn nhìn muội khổ sở khóc nghẹn ngào.
Ngay lúc vừa quyết định, huynh đã biết… nó sẽ àm huynh đau lòng đến thế nào.
Nhưng không ngờ lại nặng nề đến thế.
Cả đời không có gì tốt đẹp…
Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời, những tưởng sẽ ôm được nó, mang cuộc đời mình ra soi sáng, để mình được tắm mình trong cảm giác ấm áp hạnh phúc.
Sai rồi, Thanh Thanh ơi!
Thanh thanh khiết khiết…
Giấc mộng đẹp chỉ ngắn ngủi vậy thôi sao?
Phó Huyết Phong quay lưng đi trong khi lòng nặng trĩu.
Quyết định rồi!
Đến bao giờ mới có thể lãng quên???
/31
|