Cùng lúc đó, Hoa Nhật Tâm đang gõ cửa nhà Cố Họa Y.
Sau khi nhận được tin trả lời của Anh Đao, Hoa Nhật Tâm nhịn không được muốn đến thăm cười nhạo Lý Phàm.
Sau khi Anh Đao bị Sở Trung Thiên xử lý xong, càng nghĩ càng thấy giận, lập tức gọi điện thoại báo với Hoa Nhật Tâm rằng đã xử lý xong Lý Phàm, bảo Hoa Nhật Tâm gửi số tiền còn lại đến.
Hoa Nhật Tâm vui vẻ chuyển số tiền còn lại, mua quà rồi đi đến nhà Cố Họa Y, cũng chỉ vì muốn lát nữa sỉ nhục Lý Phàm, lấy lại chút mặt mũi.
Mở cửa, thấy Hoa Nhật Tâm mặt còn hơi đỏ đứng ngoài cửa, trong lòng Vương Cẩn Mai đột nhiên có cảm giác cùng chung kẻ thù.
“Nhật Tâm đến rồi à, mau vào nhà đi.”
“Cháu có mua vài món đồ trang điểm cho dù, còn có mặt nạ, có hiệu quả giảm sưng giảm đau khá tốt, lúc nãy còn vừa dùng xong, cảm thấy đỡ hơn nhiều.”
Vương Cẩn Mai nghe xong muốn bật khóc, nghĩ thầm cậu trai này ấm lòng thật, anh cũng bị đánh mà vẫn không quên đến tặng đồ cho bà, ấm lòng hơn tên vô dụng Lý Phàm kia nhiều.
“Cháu nên dưỡng thương cho tốt mới đúng, cháu cũng đã là tổng giám đốc rồi, phải dưỡng thương cho lành mới không bị mất mặt với cấp dưới.”
“Dì quan trọng hơn, cháu có thể làm việc tại nhà, không có ảnh hưởng gì.”
Hoa Nhật Tâm vừa nói vừa xem đồng hồ, thấy có lẽ Lý Phàm sắp về rồi, không biết Lý Phàm sẽ bị đánh đến mức nào, chắc là mặt mũi bầm dầm đến mẹ ruột cũng nhìn không ra.
Nghĩ đến đây, Hoa Nhật Tâm lại tươi cười.
“Nhật Tâm cháu có lòng quá, mau ngồi xuống ăn trái cây đi, dì đi rót trà cho cháu.”
“Dì đừng bận rộn quá, cháu đến ngồi chơi một lúc rồi về ngay.”
Hoa Nhật Tâm vừa nói xong, lập tức nghe được tiếng mở cửa, Hoa Nhật Tâm lập tức vui mừng, quay sang nhìn ra cửa.
Cố Họa Y và Lý Phàm lần lượt bước vào, Hoa Nhật Tâm nhìn gương mặt bình thường không hề có chút vết thương nào của Lý Phàm, trong lòng bùng lên lửa giận.
Chuyện gì thế này?
Sao Lý Phàm lại không bị thương gì cả?
Không lẽ Anh Đao đánh nhầm người rồi?
Trấn Hoa Nhật Tâm xuất hiện một dấu chấm hỏi, nhưng lúc này lại không thể hỏi Anh Đao được, chỉ có thể nhét tất cả thắc mắc vào sâu trong lòng.
Lý Phàm thấy Hoa Nhật Tâm ngồi trên sofa, nhiệt tình chào hỏi: “Tổng giảm đốc Hoa đến chơi à, mặt tổng giám đốc Hoa lành nhanh thật.”
Mặt Hoa Nhật Tâm co giật, cắn răng cương mặt, không thể hiện cơn tức ra ngoài.
“Vết thương của tôi không phải chuyện gì lớn, tôi nghe nói Lý Phàm anh vẫn còn ăn ở không ở nhà, cũng không thể ở lì trong nhà mãi như thế được, anh không đi ra ngoài tìm việc làm hay sao? Cứ ở nhà bám váy vợ mãi sẽ bị người ta chê cười.”
Hoa Nhật Tâm quyết đoán nói móc lại.
Vương Cẩn Mai vừa nghe nhắc đến chủ đề công việc của Lý Phàm, mặt mày lập tức âm trầm.
“Lý Phàm, cậu cũng già đầu rồi, cũng nên gánh vác tránh nhiệm trụ cột gia đình đi, cho dù cậu không kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng phải kiếm đủ tiền học, tiền ăn uống sinh hoạt cho Xuyến Xuyến đi.”
“Mẹ…”
“Con đừng có lên tiếng, cái tên vô dụng Lý Phàm này không được làm việc ở thẩm mỹ viện kia nữa, nhất định phải để nó đi ra ngoài tìm công việc khác mới được!”
Vương Cẩn Mai trút hết mọi bực bội lên người Lý Phàm, hạ quyết tâm muốn bắt Lý Phàm đổi một công việc khác, như vậy thì không nhìn thấy đỡ chướng mắt.
Hơn nữa để Lý Phàm đi ra ngoài làm mấy công việc vừa dơ vừa mệt nhọc thì Lý Phàm sẽ không còn thời gian ở cùng Cố Họa Y nữa, đến lúc đó vừa lúc tạo cơ hội cho Hoa Nhật Tâm.
Hoa Nhật Tâm cười nói: “Vừa lúc cháu cũng biết một công việc khá thích hợp với Lý Phàm, nếu Lý Phàm đồng ý thì cháu có thể giúp đỡ sắp xếp.”
“Nhật Tâm tài giỏi thật, giỏi hơn cái tên vô dụng Lý Phàm này nhiều, nếu Nhật Tâm đã có cách thì mau đi sắp xếp đi, để tên vô dụng này đi ra ngoài đi làm, cũng đỡ để nó lượn qua lượn lại trước mặt dì chướng mắt.”
Vương Cẩn Mai kẻ xướng người họa phối hợp Hoa Nhật Tâm, dáng vẻ như muốn trục xuất Lý Phàm ra khỏi nhà.
“Cũng không phải là công việc cao cấp gì, chỉ là bảo vệ của công ty một người bạn, nhưng Lý Phàm cũng không có bằng cấp gì, có thể đi làm bảo vệ cũng khá tốt rồi.”
Hoa Nhật Tâm trào phúng nói.
Cố Họa Y thở dài, cũng không nói thêm gì, bây giờ Cố Họa Y có nói gì cũng vô dụng, hơn nữa Cố Họa Y cũng hy vọng Lý Phàm có một công việc tốt.
Dù sao đi làm ở thẩm mỹ viện, còn là đàn ông, đúng là có hơi kỳ cục.
Lý Phàm im lặng không nói gì ngồi đó, giống như những gì Hoa Nhật Tâm nói không liên quan gì đến anh.
Lúc này, vì không muốn Cố Họa Y phải khó xử giữa mẹ và chính anh, Lý Phàm cam tâm chịu một chút ấm ức.
Vương Cẩn Mai nhìn Lý Phàm, lớn tiếng nói: “Lý Phàm, Nhật Tâm còn phải sử dụng mối quan hệ để sắp xếp công việc cho cậu, cậu còn không biết mau đi cảm ơn Nhật Tâm đi.”
“Ồ, cái này thì không được, sắp xếp xong rồi cảm ơn sau, nếu không sắp xếp được, không phải con cảm ơn phí công rồi sao.”
Lý Phàm sâu kín nói.
“Ha ha ha.”
Hoa Nhật Tâm cười ngật ngưỡng: “Cái tên vô dụng anh còn nghĩ nhiều thật, nếu tôi đã nói sẽ tìm việc cho anh thì chắc chắn sẽ sắp xếp xong xuôi, anh không cần lo.”
“Lúc ông chủ Lư đến đòi tiền, anh cũng nói như thế.”
Lý Phàm không mặn không nhạt nói.
“Anh! Cái tên vô dụng anh đừng có ở đây mà khoe khoang, nếu anh không tin thì bây giờ chúng ta đi ngay, nếu tôi sắp xếp công việc cho anh xong, mẹ nó anh phải quỳ xuống lạy tôi ba lạy để cảm ơn!”
Hoa Nhật Tâm giận đến mức không thèm để ý hình tượng, không còn dáng vẻ khiêm tốn của người thành đạt như trước.
“Vậy nếu anh không thể sắp xếp được thì sao? Quỳ xuống lạy tôi ba lạy để xin lỗi sao?”
Lý Phàm cười đùa nói.
“Được! Chúng ta đi ngay!”
Vương Cẩn Mai trừng Lý Phàm, đứng lên nói: “Nhật Tâm đừng nóng giận, còn phải nhờ cháu tìm việc cho Lý Phàm, chỉ cần cháu tìm được việc cho nó, dì chắc chắn sẽ bảo nó cảm ơn còn, đừng nói lạy ba cái, lạy ba mươi cái cũng được.”
Vương Cẩn Mai thiên vị Hoa Nhật Tâm, còn Lý Phàm, Vương Cẩn Mai chỉ muốn đuổi anh đi càng sớm càng tốt, để cho Hoa Nhật Tâm thuận lợi vào nhà làm con rể mới.
Hoa Nhật Tâm kiêu căng ngạo mạn bước ra ngoài: “Đi nhanh lên, đợi lát nữa tôi sẽ cho anh chiêm ngưỡng thực lực của tôi.”
Vương Cẩn Mai kéo Cố Họa Y, nói nhỏ: “Con cũng đừng có ngây ngốc nữa, đi theo xem đi, Nhật Tâm là người tài giỏi có quan hệ rộng, tốt hơn tên vô dụng kia nhiều.”
“Mẹ, còn chắc chắn sẽ không ly hôn với Lý Phàm, mẹ đừng tốn công vô ích nữa.”
Cố Họa Y kiên quyết nói.
“Cái con bé cứng đầu này, dù sao bây giờ con cũng đi theo đi, sau này con cũng sẽ đổi ý thôi.”
Vương Cẩn Mai kéo Cố Họa Y đi ra ngoài, Lý Phàm im lặng đi sau cùng.
Hoa Nhật Tâm đã ngồi vào ghế lái BMW, cầm điện thoại nhắn tin với bạn thân, chờ lát nữa phải sỉ nhục Lý Phàm.
“Hừ hừ, lần này nhất định phải làm tên Lý Phàm kia đẹp mặt, để tên đó biết mặt mũi của Hoa Nhật Tâm mình cũng không phải anh ta chống đối cười nhạo!”
Gửi tin nhắn cho bạn xong, Hoa Nhật Tâm lại gửi một tin messenger mắng chửi Anh Đao, khinh bỉ anh Đao lấy tiền nhưng không làm việc.
Anh Đao nhanh chóng gửi một tin nhắn thoại trả lời: “Mẹ nó anh muốn chết cũng đừng kéo tôi thôi, anh biết cậu Lý là ai không! Lấy sáu trăm triệu của anh để làm tiền an ủi cho tôi!
Nghe tin thoại xong, Hoa Nhật Tâm ngẩn ra?
Lý Phàm còn có thể là ai?
Anh Đao lại sợ anh?!
Sau khi nhận được tin trả lời của Anh Đao, Hoa Nhật Tâm nhịn không được muốn đến thăm cười nhạo Lý Phàm.
Sau khi Anh Đao bị Sở Trung Thiên xử lý xong, càng nghĩ càng thấy giận, lập tức gọi điện thoại báo với Hoa Nhật Tâm rằng đã xử lý xong Lý Phàm, bảo Hoa Nhật Tâm gửi số tiền còn lại đến.
Hoa Nhật Tâm vui vẻ chuyển số tiền còn lại, mua quà rồi đi đến nhà Cố Họa Y, cũng chỉ vì muốn lát nữa sỉ nhục Lý Phàm, lấy lại chút mặt mũi.
Mở cửa, thấy Hoa Nhật Tâm mặt còn hơi đỏ đứng ngoài cửa, trong lòng Vương Cẩn Mai đột nhiên có cảm giác cùng chung kẻ thù.
“Nhật Tâm đến rồi à, mau vào nhà đi.”
“Cháu có mua vài món đồ trang điểm cho dù, còn có mặt nạ, có hiệu quả giảm sưng giảm đau khá tốt, lúc nãy còn vừa dùng xong, cảm thấy đỡ hơn nhiều.”
Vương Cẩn Mai nghe xong muốn bật khóc, nghĩ thầm cậu trai này ấm lòng thật, anh cũng bị đánh mà vẫn không quên đến tặng đồ cho bà, ấm lòng hơn tên vô dụng Lý Phàm kia nhiều.
“Cháu nên dưỡng thương cho tốt mới đúng, cháu cũng đã là tổng giám đốc rồi, phải dưỡng thương cho lành mới không bị mất mặt với cấp dưới.”
“Dì quan trọng hơn, cháu có thể làm việc tại nhà, không có ảnh hưởng gì.”
Hoa Nhật Tâm vừa nói vừa xem đồng hồ, thấy có lẽ Lý Phàm sắp về rồi, không biết Lý Phàm sẽ bị đánh đến mức nào, chắc là mặt mũi bầm dầm đến mẹ ruột cũng nhìn không ra.
Nghĩ đến đây, Hoa Nhật Tâm lại tươi cười.
“Nhật Tâm cháu có lòng quá, mau ngồi xuống ăn trái cây đi, dì đi rót trà cho cháu.”
“Dì đừng bận rộn quá, cháu đến ngồi chơi một lúc rồi về ngay.”
Hoa Nhật Tâm vừa nói xong, lập tức nghe được tiếng mở cửa, Hoa Nhật Tâm lập tức vui mừng, quay sang nhìn ra cửa.
Cố Họa Y và Lý Phàm lần lượt bước vào, Hoa Nhật Tâm nhìn gương mặt bình thường không hề có chút vết thương nào của Lý Phàm, trong lòng bùng lên lửa giận.
Chuyện gì thế này?
Sao Lý Phàm lại không bị thương gì cả?
Không lẽ Anh Đao đánh nhầm người rồi?
Trấn Hoa Nhật Tâm xuất hiện một dấu chấm hỏi, nhưng lúc này lại không thể hỏi Anh Đao được, chỉ có thể nhét tất cả thắc mắc vào sâu trong lòng.
Lý Phàm thấy Hoa Nhật Tâm ngồi trên sofa, nhiệt tình chào hỏi: “Tổng giảm đốc Hoa đến chơi à, mặt tổng giám đốc Hoa lành nhanh thật.”
Mặt Hoa Nhật Tâm co giật, cắn răng cương mặt, không thể hiện cơn tức ra ngoài.
“Vết thương của tôi không phải chuyện gì lớn, tôi nghe nói Lý Phàm anh vẫn còn ăn ở không ở nhà, cũng không thể ở lì trong nhà mãi như thế được, anh không đi ra ngoài tìm việc làm hay sao? Cứ ở nhà bám váy vợ mãi sẽ bị người ta chê cười.”
Hoa Nhật Tâm quyết đoán nói móc lại.
Vương Cẩn Mai vừa nghe nhắc đến chủ đề công việc của Lý Phàm, mặt mày lập tức âm trầm.
“Lý Phàm, cậu cũng già đầu rồi, cũng nên gánh vác tránh nhiệm trụ cột gia đình đi, cho dù cậu không kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng phải kiếm đủ tiền học, tiền ăn uống sinh hoạt cho Xuyến Xuyến đi.”
“Mẹ…”
“Con đừng có lên tiếng, cái tên vô dụng Lý Phàm này không được làm việc ở thẩm mỹ viện kia nữa, nhất định phải để nó đi ra ngoài tìm công việc khác mới được!”
Vương Cẩn Mai trút hết mọi bực bội lên người Lý Phàm, hạ quyết tâm muốn bắt Lý Phàm đổi một công việc khác, như vậy thì không nhìn thấy đỡ chướng mắt.
Hơn nữa để Lý Phàm đi ra ngoài làm mấy công việc vừa dơ vừa mệt nhọc thì Lý Phàm sẽ không còn thời gian ở cùng Cố Họa Y nữa, đến lúc đó vừa lúc tạo cơ hội cho Hoa Nhật Tâm.
Hoa Nhật Tâm cười nói: “Vừa lúc cháu cũng biết một công việc khá thích hợp với Lý Phàm, nếu Lý Phàm đồng ý thì cháu có thể giúp đỡ sắp xếp.”
“Nhật Tâm tài giỏi thật, giỏi hơn cái tên vô dụng Lý Phàm này nhiều, nếu Nhật Tâm đã có cách thì mau đi sắp xếp đi, để tên vô dụng này đi ra ngoài đi làm, cũng đỡ để nó lượn qua lượn lại trước mặt dì chướng mắt.”
Vương Cẩn Mai kẻ xướng người họa phối hợp Hoa Nhật Tâm, dáng vẻ như muốn trục xuất Lý Phàm ra khỏi nhà.
“Cũng không phải là công việc cao cấp gì, chỉ là bảo vệ của công ty một người bạn, nhưng Lý Phàm cũng không có bằng cấp gì, có thể đi làm bảo vệ cũng khá tốt rồi.”
Hoa Nhật Tâm trào phúng nói.
Cố Họa Y thở dài, cũng không nói thêm gì, bây giờ Cố Họa Y có nói gì cũng vô dụng, hơn nữa Cố Họa Y cũng hy vọng Lý Phàm có một công việc tốt.
Dù sao đi làm ở thẩm mỹ viện, còn là đàn ông, đúng là có hơi kỳ cục.
Lý Phàm im lặng không nói gì ngồi đó, giống như những gì Hoa Nhật Tâm nói không liên quan gì đến anh.
Lúc này, vì không muốn Cố Họa Y phải khó xử giữa mẹ và chính anh, Lý Phàm cam tâm chịu một chút ấm ức.
Vương Cẩn Mai nhìn Lý Phàm, lớn tiếng nói: “Lý Phàm, Nhật Tâm còn phải sử dụng mối quan hệ để sắp xếp công việc cho cậu, cậu còn không biết mau đi cảm ơn Nhật Tâm đi.”
“Ồ, cái này thì không được, sắp xếp xong rồi cảm ơn sau, nếu không sắp xếp được, không phải con cảm ơn phí công rồi sao.”
Lý Phàm sâu kín nói.
“Ha ha ha.”
Hoa Nhật Tâm cười ngật ngưỡng: “Cái tên vô dụng anh còn nghĩ nhiều thật, nếu tôi đã nói sẽ tìm việc cho anh thì chắc chắn sẽ sắp xếp xong xuôi, anh không cần lo.”
“Lúc ông chủ Lư đến đòi tiền, anh cũng nói như thế.”
Lý Phàm không mặn không nhạt nói.
“Anh! Cái tên vô dụng anh đừng có ở đây mà khoe khoang, nếu anh không tin thì bây giờ chúng ta đi ngay, nếu tôi sắp xếp công việc cho anh xong, mẹ nó anh phải quỳ xuống lạy tôi ba lạy để cảm ơn!”
Hoa Nhật Tâm giận đến mức không thèm để ý hình tượng, không còn dáng vẻ khiêm tốn của người thành đạt như trước.
“Vậy nếu anh không thể sắp xếp được thì sao? Quỳ xuống lạy tôi ba lạy để xin lỗi sao?”
Lý Phàm cười đùa nói.
“Được! Chúng ta đi ngay!”
Vương Cẩn Mai trừng Lý Phàm, đứng lên nói: “Nhật Tâm đừng nóng giận, còn phải nhờ cháu tìm việc cho Lý Phàm, chỉ cần cháu tìm được việc cho nó, dì chắc chắn sẽ bảo nó cảm ơn còn, đừng nói lạy ba cái, lạy ba mươi cái cũng được.”
Vương Cẩn Mai thiên vị Hoa Nhật Tâm, còn Lý Phàm, Vương Cẩn Mai chỉ muốn đuổi anh đi càng sớm càng tốt, để cho Hoa Nhật Tâm thuận lợi vào nhà làm con rể mới.
Hoa Nhật Tâm kiêu căng ngạo mạn bước ra ngoài: “Đi nhanh lên, đợi lát nữa tôi sẽ cho anh chiêm ngưỡng thực lực của tôi.”
Vương Cẩn Mai kéo Cố Họa Y, nói nhỏ: “Con cũng đừng có ngây ngốc nữa, đi theo xem đi, Nhật Tâm là người tài giỏi có quan hệ rộng, tốt hơn tên vô dụng kia nhiều.”
“Mẹ, còn chắc chắn sẽ không ly hôn với Lý Phàm, mẹ đừng tốn công vô ích nữa.”
Cố Họa Y kiên quyết nói.
“Cái con bé cứng đầu này, dù sao bây giờ con cũng đi theo đi, sau này con cũng sẽ đổi ý thôi.”
Vương Cẩn Mai kéo Cố Họa Y đi ra ngoài, Lý Phàm im lặng đi sau cùng.
Hoa Nhật Tâm đã ngồi vào ghế lái BMW, cầm điện thoại nhắn tin với bạn thân, chờ lát nữa phải sỉ nhục Lý Phàm.
“Hừ hừ, lần này nhất định phải làm tên Lý Phàm kia đẹp mặt, để tên đó biết mặt mũi của Hoa Nhật Tâm mình cũng không phải anh ta chống đối cười nhạo!”
Gửi tin nhắn cho bạn xong, Hoa Nhật Tâm lại gửi một tin messenger mắng chửi Anh Đao, khinh bỉ anh Đao lấy tiền nhưng không làm việc.
Anh Đao nhanh chóng gửi một tin nhắn thoại trả lời: “Mẹ nó anh muốn chết cũng đừng kéo tôi thôi, anh biết cậu Lý là ai không! Lấy sáu trăm triệu của anh để làm tiền an ủi cho tôi!
Nghe tin thoại xong, Hoa Nhật Tâm ngẩn ra?
Lý Phàm còn có thể là ai?
Anh Đao lại sợ anh?!
/1101
|