Nam nhân tiếp nhận một cái túi chứa quần áo lớn cùng hai mươi đồng tiền, còn có một tấm giấy viết chi phiếu. Mặt trên viết rõ ràng ba chữ 'An Sơ Hạ'.
Bộ quần áo này, cũng không quý, giá chỉ là hai ngàn tám.
Cảm ơn. Dứt lời, anh ta cầm quần áo để qua một bên, trái lại bắt đầu tự cởi quần áo.
Này này này! Anh đang làm gì?! An Sơ Hạ lui về phía sau vài bước, kinh sợ nhìn nam nhân. Ai biết nam nhân đến nhìn cũng chưa từng nhìn cô liếc mắt một cái, cầm quần áo cởi ra tùy ý ném xuống đất, sau đó lấy quần áo để ở một bên mặc lên.
Không lớn không nhỏ, tự dưng bất ngờ nhìn lại cảm thấy thích hợp. Quần màu lam nhạt, áo màu trắng, lập tức tôn lên hình tượng nam nhân cao lớn, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ lôi thôi vừa rồi. An Sơ Hạ lập tức nán lại xem, còn đang suy nghĩ, nếu như đem vết máu trên mặt rửa đi mà nói, hẳn là siêu cấp soái ca đi?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, An Sơ Hạ muốn cắn lưỡi tự sát, khi nào thì cô cũng trở nên mê trai như vậy rồi hả?
Cảm ơn. Nam nhân nhìn cô một cái: An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ sửng sốt, vì cái gì khi nam nhân này kêu tên cô, lại có một loại kích thích muốn quỳ gối dưới chân anh ta? Hung hăng nuốt nước miếng, cô che dấu cảm xúc nói: Cái kia... vết thương trên mặt anh, không có việc gì đi?
Ai biết nam nhân giương mắt lạnh lùng nói câu: Không phải là máu của tôi.
Gió phương bắc thổi a... ~~
Không phải máu của anh thì tốt... Như thế, lại có... 【 kỳ 】 'Kỳ' chữ chưa nói ra miệng, đối phương đã xoay người rời đi. Để lại cô một mình xấu hổ đứng tại chỗ.Này cái tính khí thật đáng ghét nha! Không phải nói nên lời cảm ơn ngàn vạn lần với cô cúi đầu sau đó mới rời đi sao? Như thế nào lại cảm thấy giống như là cô thiếu tiền anh ta?! Thật sự là khó chịu!
Ngẩng đầu nhìn xem sắc trời đã muộn, cô cũng đi ra công viên. Ngang qua thùng rác ở cửa công viên phát hiện một tờ giấy. Tờ giấy nhìn cực kỳ quen mắt...
Đây không phải là tờ giấy cô viết tên cùng chi phiếu sao? Vậy mà vứt bỏ rồi! Đáng ghét! Thì ra tên kia thật đúng là một tên lường gạt! Thiệt thòi cô lại vẫn ảo tưởng kiếm được khoảng lớn một chút!
Bất quá không sao cả rồi... Cái gì hai ngàn tám, rõ ràng là hai trăm tám. Cộng lại cũng tổn thất như thế ba trăm đồng tiền, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng là vô cùng đau đớn rồi.
Chuyện này, cũng như vậy chấm dứt rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô thư thái duỗi thắt lưng, quay người lại, đụng đến một cái gì đó thô ráp, lại hướng lên trên mò mẫn... Mềm, một dúm một dúm, lông lá xù xì...
Đừng mò mẫm đầu tôi nữa. Là tiếng nói một người nam nhân! An Sơ Hạ giật mình một cái, mở to hai mắt nhìn. Gương mặt Hàn Thất Lục như cười như không chiếu vào mi mắt cô.
An Sơ Hạ nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, lại sau một giây hét to một tiếng... Anh bị đạp xuống giường.
Cô phát bệnh thần kinh à! Hàn Thất Lục xoa xoa mông đứng lên, vẻ mặt khó chịu. Một đầu tóc tai lộn xộn, lại có vẻ anh hết sức vô tội.
Anh xứng đáng bị! An Sơ Hạ ngồi xuống, trên dưới nhìn chính mình một hồi, không tồi, áo ngủ quần ngủ đều đang còn: Ai cho anh đột nhiên liền xuất hiện ở đây... Ôi chao, ai, ôi? Từ từ... Anh không phải đang ở Mỹ sao?
Hàn Thất Lục ngồi trở lại lên giường, ngây ngốc nhìn An Sơ Hạ liếc mắt một cái: Tôi không thể trở về sao? Vẫn lại là nói... Cô không hy vọng tôi trở về.
Tôi đương nhiên hi vọng... Phi phi phi! Cô làm bộ như nhổ nước miếng: Ý của tôi là, như thế nào nhanh như vậy trở lại rồi hả? Không phải nói muốn đi một tuần à?
Bộ quần áo này, cũng không quý, giá chỉ là hai ngàn tám.
Cảm ơn. Dứt lời, anh ta cầm quần áo để qua một bên, trái lại bắt đầu tự cởi quần áo.
Này này này! Anh đang làm gì?! An Sơ Hạ lui về phía sau vài bước, kinh sợ nhìn nam nhân. Ai biết nam nhân đến nhìn cũng chưa từng nhìn cô liếc mắt một cái, cầm quần áo cởi ra tùy ý ném xuống đất, sau đó lấy quần áo để ở một bên mặc lên.
Không lớn không nhỏ, tự dưng bất ngờ nhìn lại cảm thấy thích hợp. Quần màu lam nhạt, áo màu trắng, lập tức tôn lên hình tượng nam nhân cao lớn, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ lôi thôi vừa rồi. An Sơ Hạ lập tức nán lại xem, còn đang suy nghĩ, nếu như đem vết máu trên mặt rửa đi mà nói, hẳn là siêu cấp soái ca đi?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, An Sơ Hạ muốn cắn lưỡi tự sát, khi nào thì cô cũng trở nên mê trai như vậy rồi hả?
Cảm ơn. Nam nhân nhìn cô một cái: An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ sửng sốt, vì cái gì khi nam nhân này kêu tên cô, lại có một loại kích thích muốn quỳ gối dưới chân anh ta? Hung hăng nuốt nước miếng, cô che dấu cảm xúc nói: Cái kia... vết thương trên mặt anh, không có việc gì đi?
Ai biết nam nhân giương mắt lạnh lùng nói câu: Không phải là máu của tôi.
Gió phương bắc thổi a... ~~
Không phải máu của anh thì tốt... Như thế, lại có... 【 kỳ 】 'Kỳ' chữ chưa nói ra miệng, đối phương đã xoay người rời đi. Để lại cô một mình xấu hổ đứng tại chỗ.Này cái tính khí thật đáng ghét nha! Không phải nói nên lời cảm ơn ngàn vạn lần với cô cúi đầu sau đó mới rời đi sao? Như thế nào lại cảm thấy giống như là cô thiếu tiền anh ta?! Thật sự là khó chịu!
Ngẩng đầu nhìn xem sắc trời đã muộn, cô cũng đi ra công viên. Ngang qua thùng rác ở cửa công viên phát hiện một tờ giấy. Tờ giấy nhìn cực kỳ quen mắt...
Đây không phải là tờ giấy cô viết tên cùng chi phiếu sao? Vậy mà vứt bỏ rồi! Đáng ghét! Thì ra tên kia thật đúng là một tên lường gạt! Thiệt thòi cô lại vẫn ảo tưởng kiếm được khoảng lớn một chút!
Bất quá không sao cả rồi... Cái gì hai ngàn tám, rõ ràng là hai trăm tám. Cộng lại cũng tổn thất như thế ba trăm đồng tiền, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng là vô cùng đau đớn rồi.
Chuyện này, cũng như vậy chấm dứt rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô thư thái duỗi thắt lưng, quay người lại, đụng đến một cái gì đó thô ráp, lại hướng lên trên mò mẫn... Mềm, một dúm một dúm, lông lá xù xì...
Đừng mò mẫm đầu tôi nữa. Là tiếng nói một người nam nhân! An Sơ Hạ giật mình một cái, mở to hai mắt nhìn. Gương mặt Hàn Thất Lục như cười như không chiếu vào mi mắt cô.
An Sơ Hạ nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, lại sau một giây hét to một tiếng... Anh bị đạp xuống giường.
Cô phát bệnh thần kinh à! Hàn Thất Lục xoa xoa mông đứng lên, vẻ mặt khó chịu. Một đầu tóc tai lộn xộn, lại có vẻ anh hết sức vô tội.
Anh xứng đáng bị! An Sơ Hạ ngồi xuống, trên dưới nhìn chính mình một hồi, không tồi, áo ngủ quần ngủ đều đang còn: Ai cho anh đột nhiên liền xuất hiện ở đây... Ôi chao, ai, ôi? Từ từ... Anh không phải đang ở Mỹ sao?
Hàn Thất Lục ngồi trở lại lên giường, ngây ngốc nhìn An Sơ Hạ liếc mắt một cái: Tôi không thể trở về sao? Vẫn lại là nói... Cô không hy vọng tôi trở về.
Tôi đương nhiên hi vọng... Phi phi phi! Cô làm bộ như nhổ nước miếng: Ý của tôi là, như thế nào nhanh như vậy trở lại rồi hả? Không phải nói muốn đi một tuần à?
/914
|