Edit: Thùy Linh
Beta: Sam Sam
Ừ. Nam Cung Tử Phi gật đầu, nhìn không ra cái cảm xúc gì.
An Sơ Hạ đứng dậy, đứng gần Nam Cung Tử Phi rồi vỗ trên vai một cái, xoay người đi ra phòng bệnh. Chỉ cảm thấy sau lưng có một ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mình, vì thế cô bước nhanh hơn, cũng không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh.
Oa? Chị dâu? Chị nhanh như vậy đã ra rồi? Đại Hổ ánh mắt hiện lên một tia che dấu không được bối rối. Anh ta vừa rồi vẫn vụng trộm trốn ở cửa phòng bệnh nghe lén, đúng là bệnh viện chăm sóc đặc biệt này cửa phòng bệnh chết tiệt cách âm rất tốt! Anh ta cư nhiên liền một lời cũng không có nghe được! Ngược lại thiếu chút nữa bị An Sơ Hạ tra khảo.
Ừ. An Sơ Hạ gật đầu, cũng chẳng muốn cùng Đại Hổ phản bác vấn đề xưng hô.
Nhấc chân mới vừa bước ra một bước, chuẩn bị mở ra tiến vào phòng bệnh Đại Hổ đột nhiên lại đuổi theo, giữ chặt khuỷu tay An Sơ Hạ: Chị dâu, tôi nghĩ tới nghĩ lui, có thể để cho lão đại tôi khác thường như vậy cũng chỉ có cô thôi. Ngày hôm qua, có phải cô cùng lão đại nói gì đó không?
Có ý gì? An Sơ Hạ khó hiểu, chẳng lẽ Nam Cung Tử Phi bị đả thương có quan hệ đến cô?
Không có gì. Thấy An Sơ Hạ bộ dáng mê mang, Đại Hổ cũng không nói về cái đề tài kia: Hi vọng cô có thể đối đãi tốt với lão đại, chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi chị dâu. Nhưng là...chị dâu, nếu lão đại lại bởi vì cô mà đưa thân vào nguy hiểm, Đại Hổ ta sẽ đích thân đem toàn bộ chấm dứt.
An Sơ Hạ nháy mắt mấy cái, rõ ràng quan sát được trong mắt Đại Hổ có sát khí. Nhịn không được thân thể rùng mình một cái, cô cắn cắn môi dưới nói: Đại Hổ, anh nói lời này có ý tứ gì?
Cô là người thông minh, đương nhiên biết lời này của tôi là có ý tứ gì. Không tiễn. Đại Hổ xoay người rời đi.
Nhìn hành lang bệnh viện thênh thang, An Sơ Hạ ảo não gãi gãi đầu. Cái này... Đại Hổ thật sự là thần kinh, thật đúng là cho rằng Nam Cung Tử Phi cùng cô trong lúc đó có chút gì...
Lắc đầu, cô cảm thấy vô lực đi ra bệnh viện. Vừa đi ra cửa chính liền thấy Hàn Thất Lục đang cau mày dựa lưng vào một mặt tường hút thuốc. Cô bĩu môi, chạy đến đoạt lấy điếu thuốc trên tay Hàn Thất Lục: Này... Em đã nói với anh, không được hút thuốc.
Có sao? Hàn Thất Lục nhún vai, từ chối cho ý kiến: Đi thôi.
Hàn Thất Lục dẫn đầu đi về phía trước, thân thể cao ráo vừa lúc chặn phía trước cô. Mũi của cô đột nhiên ê ẩm, cảm thấy được ủy khuất.
Này... An Sơ Hạ đuổi theo, túm lấy tay áo anh: Anh cũng không hỏi anh ta nói với em cái gì sao?
Hàn Thất Lục điều chỉnh thế đứng, khóe miệng gợi lên nói với An Sơ Hạ thấp hơn một cái đầu: Anh cần hỏi sao? Anh ta cùng em nói cái gì, anh có liên quan sao?
Anh... An Sơ Hạ muốn phát giận, chỉ thấy Hàn Thất Lục đột nhiên cười vuốt ve tóc cô.
Bởi vì tin tưởng em, cho nên anh không hỏi. Hiểu chưa? Vẻ mặt của anh trở nên cực kỳ nghiêm túc, không biết như thế nào, sự tức giận của cô đã bị nụ cười của anh dập tắt rồi.
Có lẽ là bọn họ đều quá chói mắt cho nên mọi người đi qua nhao nhao dùng đủ loại ánh mắt nhìn bọn họ. Có hâm mộ, có nghi hoặc, có xì xào bàn tán, có ghen tị...
Đi thôi, nếu không đi sẽ không ăn được cơm trưa rồi. An Sơ Han sắc mặt hơi hồng, đẩy Hàn Thất Lục đang khoát tay lên đầu mình. Hướng ven đường kia, một người cực kỳ nhìn quen mắt đi đến.
Thiếu phu nhân. Hàn quản gia từ chỗ phó lái đi xuống, kêu một tiếng thiếu phu nhân rồi thay An Sơ Hạ mở cửa xe: Nghe nói là bạn học của cô đột nhiên xuất viện ngoài ý muốn cho nên trên đường liền quay trở về, vị bạn học kia không có việc gì chứ?
Beta: Sam Sam
Ừ. Nam Cung Tử Phi gật đầu, nhìn không ra cái cảm xúc gì.
An Sơ Hạ đứng dậy, đứng gần Nam Cung Tử Phi rồi vỗ trên vai một cái, xoay người đi ra phòng bệnh. Chỉ cảm thấy sau lưng có một ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mình, vì thế cô bước nhanh hơn, cũng không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh.
Oa? Chị dâu? Chị nhanh như vậy đã ra rồi? Đại Hổ ánh mắt hiện lên một tia che dấu không được bối rối. Anh ta vừa rồi vẫn vụng trộm trốn ở cửa phòng bệnh nghe lén, đúng là bệnh viện chăm sóc đặc biệt này cửa phòng bệnh chết tiệt cách âm rất tốt! Anh ta cư nhiên liền một lời cũng không có nghe được! Ngược lại thiếu chút nữa bị An Sơ Hạ tra khảo.
Ừ. An Sơ Hạ gật đầu, cũng chẳng muốn cùng Đại Hổ phản bác vấn đề xưng hô.
Nhấc chân mới vừa bước ra một bước, chuẩn bị mở ra tiến vào phòng bệnh Đại Hổ đột nhiên lại đuổi theo, giữ chặt khuỷu tay An Sơ Hạ: Chị dâu, tôi nghĩ tới nghĩ lui, có thể để cho lão đại tôi khác thường như vậy cũng chỉ có cô thôi. Ngày hôm qua, có phải cô cùng lão đại nói gì đó không?
Có ý gì? An Sơ Hạ khó hiểu, chẳng lẽ Nam Cung Tử Phi bị đả thương có quan hệ đến cô?
Không có gì. Thấy An Sơ Hạ bộ dáng mê mang, Đại Hổ cũng không nói về cái đề tài kia: Hi vọng cô có thể đối đãi tốt với lão đại, chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi chị dâu. Nhưng là...chị dâu, nếu lão đại lại bởi vì cô mà đưa thân vào nguy hiểm, Đại Hổ ta sẽ đích thân đem toàn bộ chấm dứt.
An Sơ Hạ nháy mắt mấy cái, rõ ràng quan sát được trong mắt Đại Hổ có sát khí. Nhịn không được thân thể rùng mình một cái, cô cắn cắn môi dưới nói: Đại Hổ, anh nói lời này có ý tứ gì?
Cô là người thông minh, đương nhiên biết lời này của tôi là có ý tứ gì. Không tiễn. Đại Hổ xoay người rời đi.
Nhìn hành lang bệnh viện thênh thang, An Sơ Hạ ảo não gãi gãi đầu. Cái này... Đại Hổ thật sự là thần kinh, thật đúng là cho rằng Nam Cung Tử Phi cùng cô trong lúc đó có chút gì...
Lắc đầu, cô cảm thấy vô lực đi ra bệnh viện. Vừa đi ra cửa chính liền thấy Hàn Thất Lục đang cau mày dựa lưng vào một mặt tường hút thuốc. Cô bĩu môi, chạy đến đoạt lấy điếu thuốc trên tay Hàn Thất Lục: Này... Em đã nói với anh, không được hút thuốc.
Có sao? Hàn Thất Lục nhún vai, từ chối cho ý kiến: Đi thôi.
Hàn Thất Lục dẫn đầu đi về phía trước, thân thể cao ráo vừa lúc chặn phía trước cô. Mũi của cô đột nhiên ê ẩm, cảm thấy được ủy khuất.
Này... An Sơ Hạ đuổi theo, túm lấy tay áo anh: Anh cũng không hỏi anh ta nói với em cái gì sao?
Hàn Thất Lục điều chỉnh thế đứng, khóe miệng gợi lên nói với An Sơ Hạ thấp hơn một cái đầu: Anh cần hỏi sao? Anh ta cùng em nói cái gì, anh có liên quan sao?
Anh... An Sơ Hạ muốn phát giận, chỉ thấy Hàn Thất Lục đột nhiên cười vuốt ve tóc cô.
Bởi vì tin tưởng em, cho nên anh không hỏi. Hiểu chưa? Vẻ mặt của anh trở nên cực kỳ nghiêm túc, không biết như thế nào, sự tức giận của cô đã bị nụ cười của anh dập tắt rồi.
Có lẽ là bọn họ đều quá chói mắt cho nên mọi người đi qua nhao nhao dùng đủ loại ánh mắt nhìn bọn họ. Có hâm mộ, có nghi hoặc, có xì xào bàn tán, có ghen tị...
Đi thôi, nếu không đi sẽ không ăn được cơm trưa rồi. An Sơ Han sắc mặt hơi hồng, đẩy Hàn Thất Lục đang khoát tay lên đầu mình. Hướng ven đường kia, một người cực kỳ nhìn quen mắt đi đến.
Thiếu phu nhân. Hàn quản gia từ chỗ phó lái đi xuống, kêu một tiếng thiếu phu nhân rồi thay An Sơ Hạ mở cửa xe: Nghe nói là bạn học của cô đột nhiên xuất viện ngoài ý muốn cho nên trên đường liền quay trở về, vị bạn học kia không có việc gì chứ?
/914
|