Hàn Lục Hải đa mưu túc trí chống lại ánh mắt mang theo thống khổ của Hướng Mạn Quỳ, minh tinh liền là thật biết diễn, kia ánh mắt tựa hồ tùy thời điểm có thể chảy nước mắt làm cho người ta sinh lòng thương hại.
Vì cái gì sao? Hàn Lục Hải nheo ánh mắt một phen nói: Cô cảm thấy được côi có cái tư cách hỏi ta tại sao không?
Chủ tịch Hàn. Hướng Mạn Quỳ sắc mặt thay đổi, hạ giọng âm trầm nói: Tôi không hiểu là An Sơ Hạ kia không cha không mẹ, khong ai thân thích, nếu so với thân phận của Hướng Mạn Quỳ tôi càng xứng đôi Hàn gia.
Cô ta xuất thân là gia tộc có truyền thống âm nhạc, hiện tại giá trị của cô ta cũng hơn trăm triệu, cô ta thật không thể hiểu rõ, vì cái gì Hàn Lục Hải anh minh như thế chỉ lựa chọn An Sơ Hạ, mà không phải lựa chọn cô ta.
Hàn Lục Hải đôi mắt hiện lên tia không nhìn rõ đầy u ám, bất luận cái gì làm ăn trên thương trường hay chỉ là những việc cỏn con, làm bất cứ chuyện gì đều đặt lên đầu tiên là vì lợi ích của mình mà suy nghĩ, ông cũng là người, cũng không có thể ngoại lệ.
Cô hình như quên rồi, thân phận của con bé bây giờ, là con gái nuôi của An Dịch Sơn. Hàn Lục Hải ý tứ hàm xúc nói.
Hướng Mạn Quỳ cũng không thể lý giải trong này là đang ám chỉ ý tứ này, vẫn như cũ là toàn cảnh là nghi hoặc. Bất quá chỉ là con gái nuôi, là cũng không thể cùng tập đoàn An thị có quan hệ gì lớn.
Ta thân làm cha, nhưng là lựa chọn vợ cho Thất Lục cũng là người mà nó yêu, mà không vì bây giờ nó thích cô, thì liền chọn cô làm con dâu được, hơn nữa cô cũng phản bội nó một lần, mà gia thế của cô cũng không thích hợp.
Lời này nói được đường hoàng, nhưng để cho Hướng Mạn Quỳ mặt lập tức liền đen.
Trước kia tôi là phản bội anh ấy một lần, nhưng cũng không có nghĩa là tôi hiện tại không là thật tâm yêu thương anh!
Hướng Mạn Quỳ nói chuyện khi đó ngữ khí kích động, ngược lại, Hàn Lục Hải là bình tĩnh như thường: Cô yêu hay không yêu nó loại chuyện này, theo ta tựa hồ không có gì quan hệ. Ý của cô là, hợp đồng cô không ký?
... Hướng Mạn Quỳ lâm vào trầm mặc.
Ngay tại thời điểm Hàn Lục Hải sắp mở miệng nói chuyện, chuông điện thoại di động vang lên, trên màn hình điện thoại hiện lên Viên .
Hàn Lục Hải đôi mắt khó có được ấm ấp hẳn: Uy?
Mặc kệ ông hiện tại đang làm gì, lập tức về nhà, Sơ Hạ mất tích rồi! Đầu bên kia điện thoại Khương Viên Viên thanh âm vội vàng, vừa nghe liền là đã gấp đến độ sứt đầu mẻ trán rồi.
An Sơ Hạ bỗng nhiên mất tích, chấn kinh rất nhiều, Hàn Lục Hải ánh mắt liếc nhìn Hướng Mạn Quỳ, như không có chút giao động gì nói: Tôi liền trở về, cúp máy đi.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Lục Hải đứng lên, nghiêm mặt nói: Hợp đồng liền đưa cho cô, cô xem cho kỹ đi nhìn xem bên trong nội dung, ba ngày sau, ta sẽ cho người đến chổ cô lấy hợp đồng.
Nói xong, Hàn Lục Hải nhấc chân đi tới cửa, mở cửa rời khỏi.
Một mình ngồi tại phòng riêng, Hướng Mạn Quỳ cầm túi xách của mình hất hết đồ đạc trên bàn, vô liêm sỉ, Hàn Lục Hải liền là một kẻ nham hiểm!
Một chiếc xe thể thao màu đen phát sát trong đêm tối, rất nhanh, xe chạy đến chỗ cửa tiệm Ánh sang thời đại . Lúc này là giờ nhân viên thu dọc đồ đạc, chuẩn bị đóng cửa rồi.
Thất Lục thiếu gia, cậu như thế nào trở lại... Quản lí của Ánh sáng thời đại kinh ngạc chạy đến liền trong lòng trở nên cực kỳ không yên.
Tôi hỏi ông! Để cho quản lí nhịn không được cũng run rẩy một phen. Ông ta vội vã khúm núm tiếp lời nói: Hỏi một chút, người hỏi đi!
Thời điểm An Sơ Hạ rời khỏi có nói gì với ông hay không, lúc đi có người nào đi theo cô ấy không?
Hàn Thất Lục càng nói càng kích động, rõ ràng liền túm chặt áo của người quản lí kia.
Đây là muốn ông ngộp thở mà chết!
Thở nhanh hổn hển một hơi, quản lí trả lời: Tiểu thư An Sơ Hạ hỏi tôi có khuôn mặt tươi cười hay không, tôi nói không có, sau đó cô ấy hỏi mượn tôi ít tiền, nói là trên người không có mang theo tiền, tôi liền đưa cho cô ấy mấy trăm. Sau đó nhìn cô ấy đến ở ven đường bắt một chiếc taxi liền đi rồi.
Xe taxi...
Cửa tiệm có camera không? Đi lấy CCTV rồi mang tới đây! Hàn Thất Lục ra lệnh.
Bên kia, An Sơ Hạ cuối cùng là đến chỗ trường học trước kia, cửa sắt lớn nơi này mở ra một nửa, bảo vệ cửa tại đây, đúng chỗ gác cổng đèn tuy nhiên không có người.
Chú bảo vệ? An Sơ Hạ thử thăm dò kêu một tiếng, rất lâu không được đáp lại, An Sơ Hạ theo hướng trong trường học mà đi.
Nơi này không phải Tư Đế Lan, cách rất xa mới có một mốc đèn đường.
Đêm nay ánh trăng cũng không phải cực kỳ sáng ngời, luôn luôn bị mây cản trở, dưới chân trở nên khó đi dị thường.
Thời điểm trước kia, cô ấy cùng Manh Tiểu Nam vẫn luôn trèo tường ra vào, sau đó tại sân thể dục ngồi cạnh nhau, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nơi này vẫn làm chỗ cho hai người các cô nướng thịt. Nhưng là những ngày như vậy hiện tại hình như ngày càng xa.
Đợi khi tìm được Manh Tiểu Nam, hôm nào phải cùng cậu ấy trở về sân thể dục vụng trộm đốt lửa nướng thịt một lần.Nghĩ như vậy, cô đã đi tới sân thể dục ngồi rồi. Màn đêm tối đen, một vòng sân thể dục chỉ có vài cột đèn. Bởi vì ánh sáng quá mờ, cũng không thể thấy rõ trên sân thể dục.
GIang Nam! Manh Tiểu Nam! An Sơn Hạ hắng giọng hô vài tiếng, chỉ có gió đêm trả lời cô. Liền như vậy không cam lòng trở về, cô vẫn lại chạy chậm một vòng theo sân thể dục, xác định không ai ở sau, cô ảo não dậm chân một cái.
Đúng rồi, không có ở nơi này, lại vẫn còn một chỗ có khả năng có Manh Tiểu Nam!
- - Ở chỗ trước kia!
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ xoay người liền tung tăng chạy về. Thời điểm chạy đến cửa trường học, vừa lúc đụng phải bác bảo vệ cửa từ bên ngoài trở về, nhìn đến An Sơ Hạ, vốn là sửng sốt một phen, Ngay sau đó nghiêm túc hỏi han: Lại là cô, còn một người nữa đâu?
Trước kia cô cùng Manh Tiểu Nam luôn luôn cùng nhau khởi xướng Gây truyện , bị bắt vài lần, cho nên bác bảo vệ cửa vẫn đều đã nhớ rõ mặt hai người các cô. Lần này thấy cô đến trễ như vậy, có thể là cho rằng cô lại cùng Manh Tiểu Nam tới Bí mật hoạt động rồi.
Cậu ấy... An Sơ Hạ do dự một chút, lại nói: Cậu ấy rời nhà đi ra ngoài, tôi là đang tìm cậu ấy.
Người lớn như vậy, lại vẫn trốn nhà đi, cũng không để cho người lớn bớt lo, nhanh đi tìm đi!
Bác bảo vệ cửa không làm khó cô, trực tiếp cho cô đi. Khu dân cư nơi này hẻo lánh, không thể sánh bằng những mãnh đất ở trung tâm thành phố. Đến buổi tối, có rất ít người đến tụ ở ngã tư đường, cho nên cả con đường tuy nhiên dường như đèn sáng mọi nhà, nhưng cũng không có nhiều người đi trên đường.
Đi tới cửa nhà của Manh Tiểu Nam, cửa lớn đóng chặt, An Sơ Hạ vỗ vài cái lên cửa, bên trong cũng không có người đáp lại.
Manh Tiểu Nam, cậu có ở bên trong không? An Sơ Hạ đi đến chỗ cửa sổ, hướng vào trong thăm dò xem, nhưng là cửa sổ đống chặt, căn bản nhìn không tới bên trong.
Như vậy ở đây đi một vòng xung quanh, gót chân có cảm giác đau đớn âm ỷ đau đớn, An Sơ Hạ hít sâu một phen, liền tới ngồi trên bậc thềm trước nhà Manh Tiểu Nam nghỉ ngơi.
Rốt cuộc là đi nơi nào a... Cô lẩm bẩm.
Liền ở phía sau, nhiều tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, An Sơ Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mắt chính mấy tên du côn xung quanh đây.
Là cô, nhìn xem An Sơ Hạ! Có người thấy được cô, lập tức một tên tay xăm hình rồng hướng phía nam sinh báo cáo. Những người này đã sớm bị trường đuổi học, cả ngày không có việc gì, những tên này tốt xấu gì cũng đã vào cục cảnh sát, mọi người thấy bọn hắn đều đi đường vòng đi.
Mà An Sơn Hạ cùng với bọn họ có nhiều xung đột, tất nhiên bọn hắn nhận ra cô.
Trong lòng thầm nghĩ một tiếng không xong rồi, cô liền đứng dậy, xoay người đi. Đúng là mấy người kia mở miệng gọi cô lại: Khoan đi đã, vừa lúc mọi người đến đông đủ rồi!
Mọi người đến đông đủ? Đây là cái ý tứ gì? Đột nhiên lưng An Sơn Hạ cứng ngắt, xoay người nhìn chằm chằm bọn hắn bằng ánh mắt không hề có ý sợ hãi hỏi: Các người là có ý gì?!
Cô còn lớn miệng như vậy sao! Cái tên con trai vừa nói thân thủ có vẻ cao nhất kia đích xác là đầu xỏ: E sợ cho người trong thiên hạ là không biết đi?!
Tên kia lại bắt đầu khó chịu: A, còn dùng văn cổ làm gì, ngươi ngốc a! Hiện tại giá trị của An Sơn Hạ người ta, so với giá trị con nhỏ chết dầm kia là cao hơn, không phải bắt lại cả hai đứa sẽ có lợi thế lớn hơn là một đứa sao.
Trong lời nói của bọn họ, An Sơn Hạ lập tức biết Manh Tiểu Nam sự thật là bị bọn hắn bắt lại rồi.
Quả thực là quá khốn nạn rồi, trước kia chỉ là mấy tên trộm vặt, hoặc là theo là đệ tử cấp thấp trong tay thu tiền bảo hộ, hiện tại ngang nhiên phạm tới tội bắt cóc lớn như vậy là án tử nha!
Bọn hắn có sáu người, trong tay đều mang theo bia, xem ra là vừa đi qua siêu thị nhỏ bên kia mua, bọn hắn chuẩn bị đi Tổ điểm , không nghĩ tới vừa lúc lại gặp được cô. Này thật không hiểu nên nói là vận khí tốt hay là vận khí xấu đây.
*tổ điểm: chỉ nơi giam giữ người, hay nơi cư trú
Khuyên cô nên biết điều một chút, chính mình ngoan ngoãn theo chúng tôi đi. Hai người hoàn toàn nhất trí, từng bước một tới gần An Sơ Hạ.
Có câu ta không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hiện tại nếu chạy, tỉ lệ tẩu thoát được là hai mươi phần trăm. Mà nếu theo chân bọn họ đi mà nói, liền có thể biết được vị trí của Manh Tiểu Nam rồi. Mà trên người cô còn có di động của Tiêu Minh Lạc nha, trên di động lại còn có hệ thống định vị, nếu Tiêu Minh Lạc phát hiện mất liên hệ với cô, khẳng định sẽ tìm ngay thôi.
Tôi đi cùng các người! An Sơ Hạ đi về phía trước vài bước: Các anh không phải là đòi tiền sao? Tôi có thể đổi lấy tiền nhiều hơn so với Manh Tiểu Nam, tôi đi, các ngươi liền tha cô ấy đi.
Cô biết những người này khẳng định là sẽ không thả người, nhưng vẫn lại là cố ý nói như vậy.
Được được được, cô ngoan ngoãn theo chúng tôi đi tới đó, chúng ta sẽ tha cho bạn của cô. Bất quá... Cô phải đeo cái này! Trong đó một nam nhân đi lên phía trước, ném cho An Sơ Hạ một cái bịch mắt.
Sau khi đeo bịch mắt, thế giới lập tức trở thành một mảnh tối tăm. Cô bị những người này đưa đi đến một nơi khác, tới nơi không sai biệt lắm đoán chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng rốt cục đến chỗ, cô nghe được tiếng cửa sắt lớn Két... Một tiếng thanh âm phát ra. Ngay sau đó cảm giác được chung quanh ánh sáng trở nên sáng hơn.
Sau khi đi tiếp một đoạn đường, trong lỗ tai đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc: Sơ Hạ!
Cô hiện tại là bị những người đó trói lại. Những người đó đem bịch mắt của cô tháo ra, tầm mắt rốt cục lại thấy được rồi.
Các ngươi ở nơi nào tóm được của cô ấy! Người nói chuyện chính là lão Đại của bọn họ, dáng người không khôi ngô, nhưng là rất cao, cực kỳ gầy, cả khuôn mặt bởi vì rất dài, có phần giống ngựa, mọi người đều liền gọi hắn Mã ca.
Sau khi nhìn đến An Sơn Hạ, Mã ca biểu tình không có kinh ngạc hiển nhiên lại vui sướng.
An Sơ Hạ không kịp nhìn rõ bốn phía, đã trực tiếp đi đến bên người Manh Tiểu Nam ngồi xổm xuống. Cô mặc dù trên người bị trói, nhưng là hạ thân hoạt động tự nhiên không bị trói buộc. Manh Tiểu Nam cũng như cô, cũng là bị trói, bất quá là mắt cá chân của cô cũng là bị trói, lộ ra một đoạn da thịt đỏ ửng.
Vì cái gì sao? Hàn Lục Hải nheo ánh mắt một phen nói: Cô cảm thấy được côi có cái tư cách hỏi ta tại sao không?
Chủ tịch Hàn. Hướng Mạn Quỳ sắc mặt thay đổi, hạ giọng âm trầm nói: Tôi không hiểu là An Sơ Hạ kia không cha không mẹ, khong ai thân thích, nếu so với thân phận của Hướng Mạn Quỳ tôi càng xứng đôi Hàn gia.
Cô ta xuất thân là gia tộc có truyền thống âm nhạc, hiện tại giá trị của cô ta cũng hơn trăm triệu, cô ta thật không thể hiểu rõ, vì cái gì Hàn Lục Hải anh minh như thế chỉ lựa chọn An Sơ Hạ, mà không phải lựa chọn cô ta.
Hàn Lục Hải đôi mắt hiện lên tia không nhìn rõ đầy u ám, bất luận cái gì làm ăn trên thương trường hay chỉ là những việc cỏn con, làm bất cứ chuyện gì đều đặt lên đầu tiên là vì lợi ích của mình mà suy nghĩ, ông cũng là người, cũng không có thể ngoại lệ.
Cô hình như quên rồi, thân phận của con bé bây giờ, là con gái nuôi của An Dịch Sơn. Hàn Lục Hải ý tứ hàm xúc nói.
Hướng Mạn Quỳ cũng không thể lý giải trong này là đang ám chỉ ý tứ này, vẫn như cũ là toàn cảnh là nghi hoặc. Bất quá chỉ là con gái nuôi, là cũng không thể cùng tập đoàn An thị có quan hệ gì lớn.
Ta thân làm cha, nhưng là lựa chọn vợ cho Thất Lục cũng là người mà nó yêu, mà không vì bây giờ nó thích cô, thì liền chọn cô làm con dâu được, hơn nữa cô cũng phản bội nó một lần, mà gia thế của cô cũng không thích hợp.
Lời này nói được đường hoàng, nhưng để cho Hướng Mạn Quỳ mặt lập tức liền đen.
Trước kia tôi là phản bội anh ấy một lần, nhưng cũng không có nghĩa là tôi hiện tại không là thật tâm yêu thương anh!
Hướng Mạn Quỳ nói chuyện khi đó ngữ khí kích động, ngược lại, Hàn Lục Hải là bình tĩnh như thường: Cô yêu hay không yêu nó loại chuyện này, theo ta tựa hồ không có gì quan hệ. Ý của cô là, hợp đồng cô không ký?
... Hướng Mạn Quỳ lâm vào trầm mặc.
Ngay tại thời điểm Hàn Lục Hải sắp mở miệng nói chuyện, chuông điện thoại di động vang lên, trên màn hình điện thoại hiện lên Viên .
Hàn Lục Hải đôi mắt khó có được ấm ấp hẳn: Uy?
Mặc kệ ông hiện tại đang làm gì, lập tức về nhà, Sơ Hạ mất tích rồi! Đầu bên kia điện thoại Khương Viên Viên thanh âm vội vàng, vừa nghe liền là đã gấp đến độ sứt đầu mẻ trán rồi.
An Sơ Hạ bỗng nhiên mất tích, chấn kinh rất nhiều, Hàn Lục Hải ánh mắt liếc nhìn Hướng Mạn Quỳ, như không có chút giao động gì nói: Tôi liền trở về, cúp máy đi.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Lục Hải đứng lên, nghiêm mặt nói: Hợp đồng liền đưa cho cô, cô xem cho kỹ đi nhìn xem bên trong nội dung, ba ngày sau, ta sẽ cho người đến chổ cô lấy hợp đồng.
Nói xong, Hàn Lục Hải nhấc chân đi tới cửa, mở cửa rời khỏi.
Một mình ngồi tại phòng riêng, Hướng Mạn Quỳ cầm túi xách của mình hất hết đồ đạc trên bàn, vô liêm sỉ, Hàn Lục Hải liền là một kẻ nham hiểm!
Một chiếc xe thể thao màu đen phát sát trong đêm tối, rất nhanh, xe chạy đến chỗ cửa tiệm Ánh sang thời đại . Lúc này là giờ nhân viên thu dọc đồ đạc, chuẩn bị đóng cửa rồi.
Thất Lục thiếu gia, cậu như thế nào trở lại... Quản lí của Ánh sáng thời đại kinh ngạc chạy đến liền trong lòng trở nên cực kỳ không yên.
Tôi hỏi ông! Để cho quản lí nhịn không được cũng run rẩy một phen. Ông ta vội vã khúm núm tiếp lời nói: Hỏi một chút, người hỏi đi!
Thời điểm An Sơ Hạ rời khỏi có nói gì với ông hay không, lúc đi có người nào đi theo cô ấy không?
Hàn Thất Lục càng nói càng kích động, rõ ràng liền túm chặt áo của người quản lí kia.
Đây là muốn ông ngộp thở mà chết!
Thở nhanh hổn hển một hơi, quản lí trả lời: Tiểu thư An Sơ Hạ hỏi tôi có khuôn mặt tươi cười hay không, tôi nói không có, sau đó cô ấy hỏi mượn tôi ít tiền, nói là trên người không có mang theo tiền, tôi liền đưa cho cô ấy mấy trăm. Sau đó nhìn cô ấy đến ở ven đường bắt một chiếc taxi liền đi rồi.
Xe taxi...
Cửa tiệm có camera không? Đi lấy CCTV rồi mang tới đây! Hàn Thất Lục ra lệnh.
Bên kia, An Sơ Hạ cuối cùng là đến chỗ trường học trước kia, cửa sắt lớn nơi này mở ra một nửa, bảo vệ cửa tại đây, đúng chỗ gác cổng đèn tuy nhiên không có người.
Chú bảo vệ? An Sơ Hạ thử thăm dò kêu một tiếng, rất lâu không được đáp lại, An Sơ Hạ theo hướng trong trường học mà đi.
Nơi này không phải Tư Đế Lan, cách rất xa mới có một mốc đèn đường.
Đêm nay ánh trăng cũng không phải cực kỳ sáng ngời, luôn luôn bị mây cản trở, dưới chân trở nên khó đi dị thường.
Thời điểm trước kia, cô ấy cùng Manh Tiểu Nam vẫn luôn trèo tường ra vào, sau đó tại sân thể dục ngồi cạnh nhau, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nơi này vẫn làm chỗ cho hai người các cô nướng thịt. Nhưng là những ngày như vậy hiện tại hình như ngày càng xa.
Đợi khi tìm được Manh Tiểu Nam, hôm nào phải cùng cậu ấy trở về sân thể dục vụng trộm đốt lửa nướng thịt một lần.Nghĩ như vậy, cô đã đi tới sân thể dục ngồi rồi. Màn đêm tối đen, một vòng sân thể dục chỉ có vài cột đèn. Bởi vì ánh sáng quá mờ, cũng không thể thấy rõ trên sân thể dục.
GIang Nam! Manh Tiểu Nam! An Sơn Hạ hắng giọng hô vài tiếng, chỉ có gió đêm trả lời cô. Liền như vậy không cam lòng trở về, cô vẫn lại chạy chậm một vòng theo sân thể dục, xác định không ai ở sau, cô ảo não dậm chân một cái.
Đúng rồi, không có ở nơi này, lại vẫn còn một chỗ có khả năng có Manh Tiểu Nam!
- - Ở chỗ trước kia!
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ xoay người liền tung tăng chạy về. Thời điểm chạy đến cửa trường học, vừa lúc đụng phải bác bảo vệ cửa từ bên ngoài trở về, nhìn đến An Sơ Hạ, vốn là sửng sốt một phen, Ngay sau đó nghiêm túc hỏi han: Lại là cô, còn một người nữa đâu?
Trước kia cô cùng Manh Tiểu Nam luôn luôn cùng nhau khởi xướng Gây truyện , bị bắt vài lần, cho nên bác bảo vệ cửa vẫn đều đã nhớ rõ mặt hai người các cô. Lần này thấy cô đến trễ như vậy, có thể là cho rằng cô lại cùng Manh Tiểu Nam tới Bí mật hoạt động rồi.
Cậu ấy... An Sơ Hạ do dự một chút, lại nói: Cậu ấy rời nhà đi ra ngoài, tôi là đang tìm cậu ấy.
Người lớn như vậy, lại vẫn trốn nhà đi, cũng không để cho người lớn bớt lo, nhanh đi tìm đi!
Bác bảo vệ cửa không làm khó cô, trực tiếp cho cô đi. Khu dân cư nơi này hẻo lánh, không thể sánh bằng những mãnh đất ở trung tâm thành phố. Đến buổi tối, có rất ít người đến tụ ở ngã tư đường, cho nên cả con đường tuy nhiên dường như đèn sáng mọi nhà, nhưng cũng không có nhiều người đi trên đường.
Đi tới cửa nhà của Manh Tiểu Nam, cửa lớn đóng chặt, An Sơ Hạ vỗ vài cái lên cửa, bên trong cũng không có người đáp lại.
Manh Tiểu Nam, cậu có ở bên trong không? An Sơ Hạ đi đến chỗ cửa sổ, hướng vào trong thăm dò xem, nhưng là cửa sổ đống chặt, căn bản nhìn không tới bên trong.
Như vậy ở đây đi một vòng xung quanh, gót chân có cảm giác đau đớn âm ỷ đau đớn, An Sơ Hạ hít sâu một phen, liền tới ngồi trên bậc thềm trước nhà Manh Tiểu Nam nghỉ ngơi.
Rốt cuộc là đi nơi nào a... Cô lẩm bẩm.
Liền ở phía sau, nhiều tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, An Sơ Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mắt chính mấy tên du côn xung quanh đây.
Là cô, nhìn xem An Sơ Hạ! Có người thấy được cô, lập tức một tên tay xăm hình rồng hướng phía nam sinh báo cáo. Những người này đã sớm bị trường đuổi học, cả ngày không có việc gì, những tên này tốt xấu gì cũng đã vào cục cảnh sát, mọi người thấy bọn hắn đều đi đường vòng đi.
Mà An Sơn Hạ cùng với bọn họ có nhiều xung đột, tất nhiên bọn hắn nhận ra cô.
Trong lòng thầm nghĩ một tiếng không xong rồi, cô liền đứng dậy, xoay người đi. Đúng là mấy người kia mở miệng gọi cô lại: Khoan đi đã, vừa lúc mọi người đến đông đủ rồi!
Mọi người đến đông đủ? Đây là cái ý tứ gì? Đột nhiên lưng An Sơn Hạ cứng ngắt, xoay người nhìn chằm chằm bọn hắn bằng ánh mắt không hề có ý sợ hãi hỏi: Các người là có ý gì?!
Cô còn lớn miệng như vậy sao! Cái tên con trai vừa nói thân thủ có vẻ cao nhất kia đích xác là đầu xỏ: E sợ cho người trong thiên hạ là không biết đi?!
Tên kia lại bắt đầu khó chịu: A, còn dùng văn cổ làm gì, ngươi ngốc a! Hiện tại giá trị của An Sơn Hạ người ta, so với giá trị con nhỏ chết dầm kia là cao hơn, không phải bắt lại cả hai đứa sẽ có lợi thế lớn hơn là một đứa sao.
Trong lời nói của bọn họ, An Sơn Hạ lập tức biết Manh Tiểu Nam sự thật là bị bọn hắn bắt lại rồi.
Quả thực là quá khốn nạn rồi, trước kia chỉ là mấy tên trộm vặt, hoặc là theo là đệ tử cấp thấp trong tay thu tiền bảo hộ, hiện tại ngang nhiên phạm tới tội bắt cóc lớn như vậy là án tử nha!
Bọn hắn có sáu người, trong tay đều mang theo bia, xem ra là vừa đi qua siêu thị nhỏ bên kia mua, bọn hắn chuẩn bị đi Tổ điểm , không nghĩ tới vừa lúc lại gặp được cô. Này thật không hiểu nên nói là vận khí tốt hay là vận khí xấu đây.
*tổ điểm: chỉ nơi giam giữ người, hay nơi cư trú
Khuyên cô nên biết điều một chút, chính mình ngoan ngoãn theo chúng tôi đi. Hai người hoàn toàn nhất trí, từng bước một tới gần An Sơ Hạ.
Có câu ta không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hiện tại nếu chạy, tỉ lệ tẩu thoát được là hai mươi phần trăm. Mà nếu theo chân bọn họ đi mà nói, liền có thể biết được vị trí của Manh Tiểu Nam rồi. Mà trên người cô còn có di động của Tiêu Minh Lạc nha, trên di động lại còn có hệ thống định vị, nếu Tiêu Minh Lạc phát hiện mất liên hệ với cô, khẳng định sẽ tìm ngay thôi.
Tôi đi cùng các người! An Sơ Hạ đi về phía trước vài bước: Các anh không phải là đòi tiền sao? Tôi có thể đổi lấy tiền nhiều hơn so với Manh Tiểu Nam, tôi đi, các ngươi liền tha cô ấy đi.
Cô biết những người này khẳng định là sẽ không thả người, nhưng vẫn lại là cố ý nói như vậy.
Được được được, cô ngoan ngoãn theo chúng tôi đi tới đó, chúng ta sẽ tha cho bạn của cô. Bất quá... Cô phải đeo cái này! Trong đó một nam nhân đi lên phía trước, ném cho An Sơ Hạ một cái bịch mắt.
Sau khi đeo bịch mắt, thế giới lập tức trở thành một mảnh tối tăm. Cô bị những người này đưa đi đến một nơi khác, tới nơi không sai biệt lắm đoán chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng rốt cục đến chỗ, cô nghe được tiếng cửa sắt lớn Két... Một tiếng thanh âm phát ra. Ngay sau đó cảm giác được chung quanh ánh sáng trở nên sáng hơn.
Sau khi đi tiếp một đoạn đường, trong lỗ tai đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc: Sơ Hạ!
Cô hiện tại là bị những người đó trói lại. Những người đó đem bịch mắt của cô tháo ra, tầm mắt rốt cục lại thấy được rồi.
Các ngươi ở nơi nào tóm được của cô ấy! Người nói chuyện chính là lão Đại của bọn họ, dáng người không khôi ngô, nhưng là rất cao, cực kỳ gầy, cả khuôn mặt bởi vì rất dài, có phần giống ngựa, mọi người đều liền gọi hắn Mã ca.
Sau khi nhìn đến An Sơn Hạ, Mã ca biểu tình không có kinh ngạc hiển nhiên lại vui sướng.
An Sơ Hạ không kịp nhìn rõ bốn phía, đã trực tiếp đi đến bên người Manh Tiểu Nam ngồi xổm xuống. Cô mặc dù trên người bị trói, nhưng là hạ thân hoạt động tự nhiên không bị trói buộc. Manh Tiểu Nam cũng như cô, cũng là bị trói, bất quá là mắt cá chân của cô cũng là bị trói, lộ ra một đoạn da thịt đỏ ửng.
/914
|