Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 544 - Không Thể Nào Là Một Người Đàn Ông

/914


Hai bên trái phải của cầu thang giữa treo mỗi bên một bức tranh lớn lớn về Phật giáo. An Sơ Hạ một bên cố gắng áp chế sự ngạc nhiên trong ánh mắt, một bên dồn sự chú ý dưới chân mình, thật cẩn thận theo sát Khương Viên Viên.

Cô sợ trong mắt mình nở rộ nét hoang mang, sẽ bị người ta cười nhạo không từng trải việc đời, nhưng dù cô có bị nói không từng trải việc đời thì cũng chẳng sao, nhưng như thế Hàn gia sẽ rất mất mặt điều đó không nên chút nào.

Sơ Hạ, mẹ qua bên kia làm tóc, Selina sẽ đưa con đi. Khương Viên Viên vừa dứt câu, người phụ nữ trung niên tên Selina quay sang gật đầu một cái, còn bà đi theo người phụ nữ khác về một hướng khác rồi.

An Sơ Hạ có chút ngây thơ, đứng yên tại chỗ, nhất thời cũng không biết muốn đi về hướng nào.

Mặc dù đã đến Hàn gia cũng lâu rồi, nhưng chưa bao giờ bước đến một nơi thế này, cô không biết phải làm thế nào.

Sơ Hạ tiểu thư, xin mời theo tôi tới bên này. Người phụ nữ diện mạo đoan trang bên cạnh đúng lúc lên tiếng: Tuần trước Hàn phu nhân mới vừa chăm sóc toàn thân, cho nên lần này liền không làm nữa.

An Sơ Hạ gật đầu một cái, một hồi trầm mặc theo sát Selina đi tới một cái phòng lớn phía trong. Căn phòng trang trí chủ đạo theo tông màu vàng, mỗi một chỗ đều toát lên vẻ xa xỉ.

Phong cách của nơi này, An Sơ Hạ hoàn toàn không thích chút nào, nhưng trong lòng tránh không được sự ngưỡng mộ, dọc đường đi muốn nhịn nhưng không được cũng đánh giá vài lần.

Có những âm thanh to nhỏ truyền vào tai cô, là mấy người nhân viên mặc trang phục giống với Selina xì xào tò mò bàn tán về cô. Cô thật không thích cảm giác bị mọi người vây quanh, chẳng khác gì mấy con thú trong vườn bách thú

An Sơ Hạ không khỏi nhăn mày lại.

Các cô còn đứng đây làm gì?? Mau mau tiếp tục hoàn thành công việc đi. Dương như Selina đã chú ý đến những âm thanh xì xào kia, cao giọng quát mắng một tiếng.

Selina mang cô tới một phòng tắm, bên trong là bồn tắm lớn theo cô nhận xét liền so với hò bơi không có gì khác biệt. Đó, kêu lớn một cái dọa người, ý là kêu cô luyện tập bơi lội sao.

Chắc cô là không quen có người ở bên cạnh, nước đã pha xong, bên trong cũng thả tinh dầu, y phục để lại ở bên cạnh, đến lúc đó thay thì tốt rồi. Tôi liền ở bên ngoài chờ cô. Cô có việc liền kêu tôi là được. Selina thuần thục giải thích cho cô hiễu, đợi An Sơ Hạ sau khi gật đầu mới ra ngoài.

Bên trong phòng tắm hơi nóng dâng cao, để cho An Sơ Hạ tắm rửa xong, cả người đều ửng hồng lên, nhìn như em bé.

Lúc cô đi ra phòng tắm, Selina đang ở trên ghế sofa bên ngoài lật xem tạp chí.

A, sao cô tắm nhanh vậy? Như thế nào không ngâm mình thêm chút? Selina có chút kinh ngạc.

Tôi không thích ngâm mình lâu lắm. An Sơ Hạ nói xong, kéo áo choàng rộng rãi trên người, có vẻ có chút không được tự nhiên.

Được rồi cô đi theo tôi. Selina cười cười, dẫn đầu đi ở phía trước.

Nhưng lần này không có đi xa lắm, vẫn lại là ở trong phòng lớn kia, là một khu mát xa.

Tới tới lui lui lăn qua lăn lại cũng hơn hai giờ đồng hồ, cô rốt cục bị Selina mang ra căn phòng lớn, Khương Viên Viên đã sớm làm tóc xong, tọa ở trên ghế sofa xem tạp chí.

Tiểu Sơ hạ, con xem kiểu tóc này của mẹ như thế nào? Khương Viên Viên để tạp chí xuống, hướng cô vừa đi tới, lại vẫn tạo dáng uy nghiêm dạo qua một vòng, tựa hồ như rất vừa lòng.

Nhìn rất đẹp ạ. An Sơ Hạ chân thành gật đầu một cái.

Làm cho ta xong rồi! Selina! Khẩn trương để cho người làm tóc của tôi đến, mau chóng giúp Sơ Hạ của ta chỉnh lại tóc! Khương Viên Viên xoa tay đối với Selina phân phó nói, ngược lại lại kéo tay qua An Sơ Hạ nói: Mẹ cho con chọn một bộ quần áo, mau thay đi!

Khương viên Viên lựa cho cô một bộ váy liền thân lưng trần, phần eo cũng nhấn nhá hai điểm, càng giúp cô thể hiện rõ vòng eo hoàn mỹ của mình.

Cái này... Có hở quá hay không... An Sơ Hạ soi gương nhìn nhìn, quay đầu hỏi.

Hiện tại đã là mùa thu, mặc đồ kiểu này không sợ cô lạnh chết sao?

Một bên Selina che miệng cười trộm, Khương Viên Viên hung hăng trừng mắt nhìn Selina liếc mắt một cái: Không có việc gì tiểu Sơ Hạ, bên trong khẳng định có mở điều hòa, không cần lo lắng những thứ này.

An Sơ Hạ bỗng nhiên cảm giác xấu hổ.

Sau them một giừo nữa, toàn bộ cũng xong.

Khương Viên Viên giơ cổ tay lên xem đồng hồ một chút: Vừa lúc để đi qua tiệc tối.

Hai người đi xuống thang lầu, trên sofa lớn màu trắng có một người thân mặc tây trang đang nằm ngủ. Còn có thể là ai? Không phải là Thất Lục đại thiếu gia sao?

Này tiểu tử thối dám nằm đây ngủ thiếp đi! Khương Viên Viên sắc mặt lạnh xuống.

An Sơ Hạ vội vàng hoà giải: Là do chúng ta sửa soạn lâu quá, cho nên chờ mệt quá ngủ đi? Con đi gọi anh ấy, mẹ đi lên xe trước đi.

Mãi đến Hàn quản gia cùng đi Khương Viên Viên đi ra ngoài, An Sơ Hạ mới vội vàng đi đến kia trước sofa.

Hàn Thất Lục, anh mau đứng lên! An Sơ Hạ đi qua, hai tay đẩy cánh tay Hàn Thất Lục.

Hàn Thất Lục nhíu mi một phen, thong thả mở to mắt: Các người xong rồi sao? Tôi tưởng là tôi phải ngủ một mạch tới sáng mới xong chứ.

Cái này rõ ràng liền là châm chọc, nói các nàng tốc độ chậm chạp thôi! Vốn dĩ làm lâu như vậy cũng không phải lỗi của cô, thật sự là làm cái gì đó nhiều lắm, đẩy cái lưng cũng cần phải một cái tới giờ.

Thật có lỗi. An Sơ Hạ gục đầu xuống, vẻ có chút bất đắc dĩ.

Hàn Thất Lục lại nhíu nhíu mày, có vẻ lời giải thích cực kì không kiên nhẫn.

Đi thôi.

Lúc cô ngẩng đầu lên, Hàn Thất Lục đã từ sofa đứng lên. An Sơ Hạ vài bước vội đuổi theo anh. Không biết vì sao, từ khi Hàn Thất Lục mất trí nhớ, cô ở trước mặt Hàn Thất Lục lúc nào cũng thu kém một bậc, so với trước kia thật bật đồng rồi.

Hàn Thất Lục đi tới vài bước, sau đó liếc nhìn cô một cái, trầm mặc một giây mở miệng nói: Tôi lại không thật sự trách cô, sao cô cứ thích suy diễn lung tung nhỉ?

An Sơ Hạ sửng sốt một phen, chỉ cảm thấy trên vai bỗng nặng nè, Hàn Thất Lục tay đặt lên vai vô, phụ giúp cô đi về phía trước.

Nhìn Hàn Thất Lục phụ giúp An Sơ Hạ đi ra, ngồi trên xe Khương Viên Viên vui vẻ nở nụ cười, quay đầu nói với Hàn quản gia: Ta cũng không tin, bên nhau mỗi ngày như thế không thể nào không nảy sinh tình cảm!

Hàn quản gia mặt tối sầm, phân phó lái xe đi.

Rất nhanh liền đến nơi, là một nơi tổ chức bán hàng từ thiện quy mô gia đình. Nói là bán hàng từ thiện, kỳ thật cũng là tầng lớp thượng lưu nhàn nhã tới nơi này cùng chính mình gặp gỡ mở rộng mối quan hệ. Ở trên thương trường, quan hệ rộng là không thể thiếu.

Tiệc từ thiện hôm nay cực kì náo nhiệt, cửa trải thảm đỏ, các người mẫu mặc quần áo sang trọng tại thảm đỏ đứng thành hàng hai bên mỉm cười chào đón khách đến.

Lúc này trời đã tối xuống, mùa thu nhiệt độ không khí ban ngày coi như là dễ chịu, một khi đến chỗ chạng vạng tối là bắt đầu lạnh dần. Xe ngừng lại, An Sơ Hạ vừa bước ra ngoài liền cảm giác lỗ chân lông chính mình đều đã thẳng đứng lên.

So với sợ nóng, cô vẫn lại là càng sợ lạnh hơn.

Lúc mặc quần áo như vậy, cô không nghĩ sẽ lạnh sao? lời nói của Hàn Thất Lục bên tai truyền đến: Còn không mau theo tôi đi vào?

An Sơ Hạ bất mãn rút rút cái mũi, liếc mắt nhìn Hàn Thất Lục nói: Anh liền không có thể như soái ca liền đem áo khoác, khoác lên che lại cho tôi một chút được sao? Nghe nói như vậy, Hàn Thất Lục vẻ mặt chân thành tha thiết chăm chú nhìn cô, nâng lên tay phải lục lọi y phục của mình một hồi: Tính ra cô mặc cũng nhiều áo rồi, tôi chỉ có mặc hai cái, cởi ra cho cô bản thân tôi không phải sẽ bị đông lạnh sao?

Mạc dù nhiệt độ không khí tuy nhiên nói là có phần lạnh, nhưng cũng không đến mức đông lạnh đi.

Thật sự là kẻ tiện nhân!

An Sơ Hạ cắn chặt răng, quyết định không chấp nhặt với anh! Chờ anh khôi phục trí nhớ, anh nhất định sẽ hối hận!

Thiếu phu nhân, áo khoác. Hàn quản gia từ trên xe bước xuống, bước nhanh đi tới đưa cho An Sơ Hạ áo khoác lông chồn màu tím nhạt: Là tôi quá sơ sót, chưa đưa áo khoác cho người.

An Sơ Hạ đang muốn nói không có việc gì, Khương Viên đã ở đằng xa vẫy gọi cô: Chúng ta mau vào đi thôi.

Không tồi lúc nãy Khương Viên Viên không ở đây, không có nghe đến Hàn Thất Lục nói ra những lời đáng bị đánh đòn kia, chẳng thế thì đến cửa cũng không cần vào nữa rồi.

​ Hoan nghênh hoan nghênh! Hàn phu nhân, người thật sự là càng ngày càng trẻ ra rồi! Một người đang ông tuổi trung niên, thân mặc tây trang đi tới, trên cổ treo một bên cái bảng tên nhân viên.

​ Ngụy Quán trưởng, ông thật sự là quá khen rồi. Khương Viên Viên cười cười, kéo An Sơ Hạ đi theo Ngụy Quán trưởng kia, hướng thảm đỏ đi tới.

​ Vị này chẳng lẽ là Sơ Hạ tiểu thư? Ngụy Quán trưởng cực kì rộng rãi liếc mắt đánh giá An Sơ Hạ một cái: Bộ dáng cực kì thanh tú, ta xem ra rất giống chủ tịch An nha! Nếu không biết là con gái nuôi của chủ tịch An, còn tưởng là con gái ruột đấy chứ!

​An Sơ Hạ sắc mặt có vẻ có chút ngượng ngùng, cô bất quá trên danh nghĩa là con gái nuôi của An Dịch Sơn, liền ngay cả gia đình kia đều không có quan hệ gì!

​Nghe nói vậy, Khương Viên Viên sắc mặt có chút phức tạp, ho nhẹ một tiếng đổi đề tài hỏi: Lục Hải đã đến chưa?

​ Chủ tịch Hàn đã sớm ở bên trong, để tôi đưa mọi người vào. Ngụy Quán trưởng trả lời như vậy một câu, không nhắc lại chủ đề vừa rồi nữa.

​Hàn Thất Lục đi theo Khương Viên Viên cùng An Sơ Hạ ở phía sau, cả đoạn đường không nói gì, cũng bởi vì quá trầm mặc, vừa rồi Ngụy Quán trưởng kia mới không có chú ý tới anh, nếu không phải lại nhiều nói vài câu.

​Hàn Lục Hải đang ở cùng chỗ mấy người hợp tác trao đổi công việc, Khương Viên Viên để cho Hàn Thất Lục mang theo cô đi chung quanh dạo, chính mình thì đi tới bên Hàn Lục Hải hỗ trợ ông xã giao. Xem ra lần này người đứng ra tổ chức là Hàn gia, nếu không Ngụy Quán trưởng kia không tất yếu đi theo bọn cô, còn đích thân dẫn đường.

​Bên trong này xem ra trái lại quy mô lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài, ban đêm ở bên trong bị chiếu rọi thành ban ngày, đứng đầu là một cái bàn đấu giá, sau khi đấu giá xong một phần sẽ được quyên tặng cho tổ chức từ thiện hoặc là trực tiếp quyên cho Cô Nhi Viện ở địa phương. Mà trong mặt đại sảnh khác nhưng lại bố trí đầy ghế dựa.

​ Đi thôi. Hàn Thất Lục mở miệng nói.

​ Đi đâu? An Sơ Hạ theo bản năng hỏi một câu, nơi tổ chức đấu giá chắc không có khả năng có chỗ để vui chơi rồi.

​ An Sơ Hạ. Hàn Thất Lục vẻ mặt đứng đắn nhìn cô: Tôi thực hoài nghi cô thật sự có đầu óc hay không.

​Ngay tại khoảnh khắc cô vẫn còn nghi hoặc, Hàn Thất Lục đã kéo tay cô hướng phía bên phải đi đến. Hiện tại thời gian còn chưa tới, người lại vẫn rất ít, cho nên cũng không có chú ý tới hai người bọn họ.

​Phía bên phải có một cái cửa, sau khi đảy cửa ra là một hành lang rất dài, hai bên đều có rất nhiều phòng.

Có thể là nhìn ra nghi hoặc của cô, Hàn Thất Lục chủ động giải thích: Có tới tham gia bán hàng từ thiện người đều từ thành phố khác đến, nếu không có thuê khách sạn nghỉ lại thì sẽ ở trong này nghỉ ngơi một buổi tối.

/914

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status