Này tướng ngủ thật khó coi quá? An Sơ Hạ giật giật khóe miệng, vài bước đi lên, vừa đi vừa nói nói: Hàn Thất Lục, mau rời giường đi.
Hàn Thất Lục vẫn là nằm ngay đơ một dạng như cũ vẫn không nhúc nhích.
Cô đi qua nhặt cái gối đầu trên mặt đất lên, rồi lại kéo chăn quăng lên trên giường.
Xem này tình hình này, hẳn là đêm qua đã thức rất khuya rồi?
An Sơ Hạ thở dài một hơi, kêu không được xem ra đành phải dùng bạo lực rồi. Bây giờ buổi sáng vẫn lại là hơi lạnh, đem chăn đang quấn trên người anh lấy đi mà nói, khẳng định có thể kêu anh tỉnh dậy!
Nghĩ như vậy liền làm, cô đi đến cửa sổ lớn trước mặt, tay liền Bá một tiếng kéo ra cửa sổ, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào trong phòng, trong phòng bỗng nhiên rộng thoáng rất nhiều. Cô mở cửa sổ để cho không khí lạnh tiến vào trong, đang muốn đi đem Hàn Thất Lục thế nào rồi, có một cái thứ gì đó lại đập vào mi mắt.
Đó là... Một cái cặp hồ sơ màu da trâu.
Tay cô vén chăn lên động tác nhất thời dừng lại, nếu cô không có nhớ lầm mà nói, đó chính là Hàn Thất Lục ngày đó mạo hiểm thiếu chút nữa bị người ta coi là kẻ trộm, đi Lấy về gì đó.
Đều nói tò mò hại chết con mèo, cô nhất thời cả đầu đều là hiếu kỳ. Nói đúng ra Hàn Thất Lục cần tìm cái gì chỉ cần một cuộc điện thoại có thể đưa ngay tới tay, tới cùng là cái gì quan trọng đến nỗi anh phải tự mình đi Lấy ?
Cái kia chắc hẳn phải có cái gì bất thường? Chẳng lẽ là buôn bán cơ mật? Hoặc là đán án của cuộc thi lần sau?
Đầu óc nghĩ như vậy, không biết từ khi nào đã đi tới tủ đầu giường.
Hàn Thất Lục vẫn như vậy chìm sâu vào giấc ngủ, nên là hẳn là chưa tỉnh. Hơn nữa, thứ này cũng là do cô đưa tới, cô xem qua một chút chắc là không sao đâu?
An Sơ Hạ như vậy an ủi chính mình, bên kia động tác cẩn thận mở ra văn kiện.
Làm cho cô không nghĩ đến chính là, bên trong không có cái gì giống như cô nghĩ buôn bán cơ mật gì đó, hoặc là đáp án cuộc thi lần sau, mà là bệnh án. Bên trên bệnh án rõ ràng viết Hướng Mạn Quỳ ba chữ.
Hàn Thất Lục lại vẫn ở bên cạnh, cô không dám nhìn kỹ, chỉ là qua loa nhìn lướt qua vài cái, kỳ thực là Hướng Mạn Quỳ mang thai, hơn nữa phía dưới lại vẫn viết thời kỳ sinh nở. Cái này không phải nói rõ Hướng Mạn Quỳ sinh ra một đứa bé sao?!
Điều này sao có thể...
Cô run rẩy bắt đầu làm đem bệnh án đưa vào trở về, nghĩ lại, tựa hồ thật lâu trước đây, bác sĩ cũng từng nói qua Hướng Mạn Quỳ từng có thai. Bất quá cô nhớ không rõ lắm, lúc ấy cô còn tưởng rằng bác sĩ kia lầm rồi.
Nếu là như vậy, đứa nhỏ này là của ai? Hàn Thất Lục?
Đầu óc của cô nhất thời rối một nùi, trong phòng an tĩnh cực kỳ, cô lại muốn hét lớn một tiếng.
Đột nhiên, chăn đang quấn quanh người Hàn Thất Lục di chuyển, cô nhạy cảm liền nghe được thanh âm, lập tức giống như trộm bị bắt quả tang liền đứng cách tủ đầu giường xa một chút.
Hàn Thất Lục lại động vài cái, chuyển người lại, tựa hồ cảm thấy lạnh, trên người chăn lại nắm thật chặt.
An Sơ Hạ vẫn duy trì bình tĩnh, lên tiếng nói: Hàn Thất Lục, mau dậy, điểm tâm đã chẩn bị xong.
Cô nói xong, tay vẫn đẩy đẩy một phen, Hàn Thất Lục cuối cùng là mở mắt nhìn cô. Nhìn hồi lâu, anh mới thu lại tầm mắt, ngồi thẳng thân thể, trái lại so với An Sơ Hạ dự kiến, cũng không có bởi vì bị cô đánh thức mà liền trút giận lên người cô.
Ai cho cô vào phòng tôi? Câu đầu tiên anh mở miệng liền nói ra cái này.
An Sơ Hạ sửng sốt, lập tức theo bản năng trả lời: Mẹ để cho tôi đi lên gọi anh dậy ăn cơm.
Vậy cô có thông qua sự đồng ý của tôi để cô tiến vào phòng tôi sao? Hàn Thất Lục cau chặt mi từ trên giường ngồi xuống, mặc trên người một bộ đồ ngủ, xem ra lời này như không có chuyện gì, nhưng trên mặt biểu tình lại làm cho người ta không rét mà run.
Tôi cũng đã gõ cửa rồi. An Sơ Hạ cũng lạnh mặt xuống, đồng thời trong lòng cảm thấy được ủy khuất.
Cái gì mà người rời giường tính khí liền không tốt, cô thực nên đánh cho chính mình một bạt tai!
Hàn Thất Lục rời giường đầu, An Sơ Hạ ánh mắt liền nhìn đến anh động tác nhanh chóng đem cặp hồ sơ trên tủ đầu giường phóng tới ngăn kéo tủ đầu giường.
Dù sao cũng là có tật giật mình, cô cũng không dám ngu ngốc mà hỏi anh: Tôi trước tiên đi xuống, anh nhanh lên xuống đi.
Cô nói xong ngay lập tức ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, cô hô hấp đều đã dồn dập trở lại, Hướng Mạn Quỳ sinh con ở nơi nào? Đứa bé đó là con của ai?
Mấy vấn đề này tựa như con kiến trong đầu cô bò loạn, để cho cô không thể nào sống yên ổn.
Sơ Hạ, con ở chỗ này để làm chi vậy? Khương Viên Viên thanh âm truyền đến, An Sơ Hạ nhất thời ngây người một hồi, trên mặt biểu tình cực kì cứng ngắc.
Mẹ, người như thế nào lên đây? Phản ứng chậm, cô vội vã điều chỉnh ánh mắt, vài bước đi ra phía trước.
Mẹ thấy con đi lâu như vậy vẫn chưa xuống, sợ Thất Lục cái đồ ranh con kia lại nổi giận không chịu rời giường, này không, liền đến xem con thế nào. Khương Viên Viên nói xong liền hướng Hàn Thất Lục bên kia hét lên: Thằng nhóc con có chịu rời giường không? Không dậy nổi giường cũng đừng ăn điểm tâm nữa!
Anh ấy đã rời giường rồi. An Sơ Hạ vội vàng nói: Hiện tại còn đang đi rửa mặt, chúng ta đi xuống trước đi.
Khương Viên Viên đáp ứng, cùng cô đi xuống lầu.
Lúc hai người đang ăn điểm tâm, phòng khách điện thoại vang lên, Hàn quản gia vội vàng đi qua nhận điện.
Thiếu gia sao, cậu ấy mới vừa rời giường, chắc là sắp xuống đến nơi, sao lại không điện thoại trực tiếp cho cậu ấy? Hàn quản gia nói xong, nghe xong một hồi điện thoại liên tục gật đầu: Tôi sẽ truyền đạt.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Viên Viên đặt ly sữa đậu nành xuống, nhìn về phía Hàn quản gia. Hàn quản gia đi tới giải thích nói: Là Minh Lạc thiếu gia điện thoại, nói là điện thoại của thiếu gia tắt máy, nói tôi nhắn lại với thiếu gia, nói là mười giờ gặp.
Mười giờ gặp? Đi nơi nào gặp? Khương Viên Viên sắc mặt có phần không vui: Mỗi ngày liền chỉ biết đi chơi, rất nhanh không đến cuộc thi sao? Này thằng nhóc khẳng định vừa muốn cho ta mất mặt!
Cũng không phải cuộc thi quan trọng, thiếu gia nhà chúng ta không phải học rất nhiều môn sao? Theo không kịp cũng là bình thường. Hàn quản gia giúp đỡ Hàn Thất Lục nói tốt, một hồi đột nhiên nhớ tới sự tình đột nhiên nói: Đúng rồi! Minh Lạc thiếu gia nói, để cho thiếu phu nhân cũng cùng đi.
Sao? Khương Viên Viên kinh ngạc một phen: Sơ Hạ, con cũng cùng Minh Lạc tiểu tử kia hẹn nhàu cùng đi chơi sao?
Cái gì hẹn nhau cùng đi chơi, cô căn bản cái gì cũng không biết. Còn có, Tiêu Minh Lạc hôm nay không phải muốn dẫn Manh Tiểu Nam đi Tiêu gia sao? Như thế nào còn có có thời gian hẹn Hàn Thất Lục đi chơi?
Chẳng lẽ... Phải đi Tiêu gia chơi ?
Con cũng không biết, có thể là có chuyện gì quan trọng. An Sơ Hạ không tiện đem chuyện của Manh Tiểu Nam nói ra, đành phải tùy tiện nói lấy lệ vài câu cho qua.
Khương Viên Viên sau khi biết cô cũng cùng đi liền không có tiếp biểu hiện ra không vui, ngược lại là thúc giục cô nhanh lên ăn xong điểm tâm lên lầu thay đồ ngủ ra, làm cho An Sơ Hạ cực kì xấu hổ.
Chuyện nhà giàu chọn con dâu cô ít nhiều cũng là từ trên truyền hình nhìn thấy qua, kia đều là khó khăn khổ cực, như quả thật là đi Tiêu gia, nghĩ đến thấy thật đáng sợ, cô liền toàn thân không thoải mái.
Đồng thời, cô cũng hiểu được chính mình may mắn, Hàn gia không giống như Tiêu gia, như thế coi trọng gia cảnh. Nếu không, cô thật không biết nên làm như thế nào mới tốt rồi.
A, thiếu gia xuống đến nơi. Hàn quản gia liền đầu tiên thấy Hàn Thất Lục, vội vàng đi qua đem chuyện Tiêu Minh Lạc gọi điện thoại nói, chỉ sợ chậm trễ sự tình.
Hàn Thất Lục vẫn là nằm ngay đơ một dạng như cũ vẫn không nhúc nhích.
Cô đi qua nhặt cái gối đầu trên mặt đất lên, rồi lại kéo chăn quăng lên trên giường.
Xem này tình hình này, hẳn là đêm qua đã thức rất khuya rồi?
An Sơ Hạ thở dài một hơi, kêu không được xem ra đành phải dùng bạo lực rồi. Bây giờ buổi sáng vẫn lại là hơi lạnh, đem chăn đang quấn trên người anh lấy đi mà nói, khẳng định có thể kêu anh tỉnh dậy!
Nghĩ như vậy liền làm, cô đi đến cửa sổ lớn trước mặt, tay liền Bá một tiếng kéo ra cửa sổ, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào trong phòng, trong phòng bỗng nhiên rộng thoáng rất nhiều. Cô mở cửa sổ để cho không khí lạnh tiến vào trong, đang muốn đi đem Hàn Thất Lục thế nào rồi, có một cái thứ gì đó lại đập vào mi mắt.
Đó là... Một cái cặp hồ sơ màu da trâu.
Tay cô vén chăn lên động tác nhất thời dừng lại, nếu cô không có nhớ lầm mà nói, đó chính là Hàn Thất Lục ngày đó mạo hiểm thiếu chút nữa bị người ta coi là kẻ trộm, đi Lấy về gì đó.
Đều nói tò mò hại chết con mèo, cô nhất thời cả đầu đều là hiếu kỳ. Nói đúng ra Hàn Thất Lục cần tìm cái gì chỉ cần một cuộc điện thoại có thể đưa ngay tới tay, tới cùng là cái gì quan trọng đến nỗi anh phải tự mình đi Lấy ?
Cái kia chắc hẳn phải có cái gì bất thường? Chẳng lẽ là buôn bán cơ mật? Hoặc là đán án của cuộc thi lần sau?
Đầu óc nghĩ như vậy, không biết từ khi nào đã đi tới tủ đầu giường.
Hàn Thất Lục vẫn như vậy chìm sâu vào giấc ngủ, nên là hẳn là chưa tỉnh. Hơn nữa, thứ này cũng là do cô đưa tới, cô xem qua một chút chắc là không sao đâu?
An Sơ Hạ như vậy an ủi chính mình, bên kia động tác cẩn thận mở ra văn kiện.
Làm cho cô không nghĩ đến chính là, bên trong không có cái gì giống như cô nghĩ buôn bán cơ mật gì đó, hoặc là đáp án cuộc thi lần sau, mà là bệnh án. Bên trên bệnh án rõ ràng viết Hướng Mạn Quỳ ba chữ.
Hàn Thất Lục lại vẫn ở bên cạnh, cô không dám nhìn kỹ, chỉ là qua loa nhìn lướt qua vài cái, kỳ thực là Hướng Mạn Quỳ mang thai, hơn nữa phía dưới lại vẫn viết thời kỳ sinh nở. Cái này không phải nói rõ Hướng Mạn Quỳ sinh ra một đứa bé sao?!
Điều này sao có thể...
Cô run rẩy bắt đầu làm đem bệnh án đưa vào trở về, nghĩ lại, tựa hồ thật lâu trước đây, bác sĩ cũng từng nói qua Hướng Mạn Quỳ từng có thai. Bất quá cô nhớ không rõ lắm, lúc ấy cô còn tưởng rằng bác sĩ kia lầm rồi.
Nếu là như vậy, đứa nhỏ này là của ai? Hàn Thất Lục?
Đầu óc của cô nhất thời rối một nùi, trong phòng an tĩnh cực kỳ, cô lại muốn hét lớn một tiếng.
Đột nhiên, chăn đang quấn quanh người Hàn Thất Lục di chuyển, cô nhạy cảm liền nghe được thanh âm, lập tức giống như trộm bị bắt quả tang liền đứng cách tủ đầu giường xa một chút.
Hàn Thất Lục lại động vài cái, chuyển người lại, tựa hồ cảm thấy lạnh, trên người chăn lại nắm thật chặt.
An Sơ Hạ vẫn duy trì bình tĩnh, lên tiếng nói: Hàn Thất Lục, mau dậy, điểm tâm đã chẩn bị xong.
Cô nói xong, tay vẫn đẩy đẩy một phen, Hàn Thất Lục cuối cùng là mở mắt nhìn cô. Nhìn hồi lâu, anh mới thu lại tầm mắt, ngồi thẳng thân thể, trái lại so với An Sơ Hạ dự kiến, cũng không có bởi vì bị cô đánh thức mà liền trút giận lên người cô.
Ai cho cô vào phòng tôi? Câu đầu tiên anh mở miệng liền nói ra cái này.
An Sơ Hạ sửng sốt, lập tức theo bản năng trả lời: Mẹ để cho tôi đi lên gọi anh dậy ăn cơm.
Vậy cô có thông qua sự đồng ý của tôi để cô tiến vào phòng tôi sao? Hàn Thất Lục cau chặt mi từ trên giường ngồi xuống, mặc trên người một bộ đồ ngủ, xem ra lời này như không có chuyện gì, nhưng trên mặt biểu tình lại làm cho người ta không rét mà run.
Tôi cũng đã gõ cửa rồi. An Sơ Hạ cũng lạnh mặt xuống, đồng thời trong lòng cảm thấy được ủy khuất.
Cái gì mà người rời giường tính khí liền không tốt, cô thực nên đánh cho chính mình một bạt tai!
Hàn Thất Lục rời giường đầu, An Sơ Hạ ánh mắt liền nhìn đến anh động tác nhanh chóng đem cặp hồ sơ trên tủ đầu giường phóng tới ngăn kéo tủ đầu giường.
Dù sao cũng là có tật giật mình, cô cũng không dám ngu ngốc mà hỏi anh: Tôi trước tiên đi xuống, anh nhanh lên xuống đi.
Cô nói xong ngay lập tức ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, cô hô hấp đều đã dồn dập trở lại, Hướng Mạn Quỳ sinh con ở nơi nào? Đứa bé đó là con của ai?
Mấy vấn đề này tựa như con kiến trong đầu cô bò loạn, để cho cô không thể nào sống yên ổn.
Sơ Hạ, con ở chỗ này để làm chi vậy? Khương Viên Viên thanh âm truyền đến, An Sơ Hạ nhất thời ngây người một hồi, trên mặt biểu tình cực kì cứng ngắc.
Mẹ, người như thế nào lên đây? Phản ứng chậm, cô vội vã điều chỉnh ánh mắt, vài bước đi ra phía trước.
Mẹ thấy con đi lâu như vậy vẫn chưa xuống, sợ Thất Lục cái đồ ranh con kia lại nổi giận không chịu rời giường, này không, liền đến xem con thế nào. Khương Viên Viên nói xong liền hướng Hàn Thất Lục bên kia hét lên: Thằng nhóc con có chịu rời giường không? Không dậy nổi giường cũng đừng ăn điểm tâm nữa!
Anh ấy đã rời giường rồi. An Sơ Hạ vội vàng nói: Hiện tại còn đang đi rửa mặt, chúng ta đi xuống trước đi.
Khương Viên Viên đáp ứng, cùng cô đi xuống lầu.
Lúc hai người đang ăn điểm tâm, phòng khách điện thoại vang lên, Hàn quản gia vội vàng đi qua nhận điện.
Thiếu gia sao, cậu ấy mới vừa rời giường, chắc là sắp xuống đến nơi, sao lại không điện thoại trực tiếp cho cậu ấy? Hàn quản gia nói xong, nghe xong một hồi điện thoại liên tục gật đầu: Tôi sẽ truyền đạt.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Viên Viên đặt ly sữa đậu nành xuống, nhìn về phía Hàn quản gia. Hàn quản gia đi tới giải thích nói: Là Minh Lạc thiếu gia điện thoại, nói là điện thoại của thiếu gia tắt máy, nói tôi nhắn lại với thiếu gia, nói là mười giờ gặp.
Mười giờ gặp? Đi nơi nào gặp? Khương Viên Viên sắc mặt có phần không vui: Mỗi ngày liền chỉ biết đi chơi, rất nhanh không đến cuộc thi sao? Này thằng nhóc khẳng định vừa muốn cho ta mất mặt!
Cũng không phải cuộc thi quan trọng, thiếu gia nhà chúng ta không phải học rất nhiều môn sao? Theo không kịp cũng là bình thường. Hàn quản gia giúp đỡ Hàn Thất Lục nói tốt, một hồi đột nhiên nhớ tới sự tình đột nhiên nói: Đúng rồi! Minh Lạc thiếu gia nói, để cho thiếu phu nhân cũng cùng đi.
Sao? Khương Viên Viên kinh ngạc một phen: Sơ Hạ, con cũng cùng Minh Lạc tiểu tử kia hẹn nhàu cùng đi chơi sao?
Cái gì hẹn nhau cùng đi chơi, cô căn bản cái gì cũng không biết. Còn có, Tiêu Minh Lạc hôm nay không phải muốn dẫn Manh Tiểu Nam đi Tiêu gia sao? Như thế nào còn có có thời gian hẹn Hàn Thất Lục đi chơi?
Chẳng lẽ... Phải đi Tiêu gia chơi ?
Con cũng không biết, có thể là có chuyện gì quan trọng. An Sơ Hạ không tiện đem chuyện của Manh Tiểu Nam nói ra, đành phải tùy tiện nói lấy lệ vài câu cho qua.
Khương Viên Viên sau khi biết cô cũng cùng đi liền không có tiếp biểu hiện ra không vui, ngược lại là thúc giục cô nhanh lên ăn xong điểm tâm lên lầu thay đồ ngủ ra, làm cho An Sơ Hạ cực kì xấu hổ.
Chuyện nhà giàu chọn con dâu cô ít nhiều cũng là từ trên truyền hình nhìn thấy qua, kia đều là khó khăn khổ cực, như quả thật là đi Tiêu gia, nghĩ đến thấy thật đáng sợ, cô liền toàn thân không thoải mái.
Đồng thời, cô cũng hiểu được chính mình may mắn, Hàn gia không giống như Tiêu gia, như thế coi trọng gia cảnh. Nếu không, cô thật không biết nên làm như thế nào mới tốt rồi.
A, thiếu gia xuống đến nơi. Hàn quản gia liền đầu tiên thấy Hàn Thất Lục, vội vàng đi qua đem chuyện Tiêu Minh Lạc gọi điện thoại nói, chỉ sợ chậm trễ sự tình.
/914
|