Edit: LaPluie & Diễm My
Beta: La Pluie
Thật sự... Hàn Thất Lục vì sao lại để ý đến chuyện các cô trốn học như vậy?
Khi đó Hàn Thất Lục vừa bước lên xe bus, mắt hướng về phía cô một cái nhìn đầu tiên, đáy mắt loé lên cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Thật giống trái tim anh như được treo lên cho đến nhìn thấy cô, trái tim thấp thòm của anh mới bình thường trở lại.
Nói như vậy... Hàn Thất Lục chính là lo lắng cho cô? Lo lắng cô lại gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn?
Nhất thời, một dòng nước ấm từ từ chảy qua đáy lòng An Sơ Hạ. Trên thế giới này, còn có bao nhiêu người sẽ lo lắng cho cô như vậy? Sợ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hàn Thất Lục An Sơ Hạ đột nhiên mở miệng gọi tên của anh.
Cái gì vậy? Hàn Thất Lục chuyên chú lái xe, chỉ lên tiếng cũng không nhìn sang An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ do dự một chút, vẫn lại nói: Lần sau, có việc gì sẽ nói với anh một tiếng.
Tiếng nói vừa ngừng, thần sắc Hàn Thất Lục trở nên mất tự nhiên, tay nắm trên vô lăng trở trắng bệnh. Đúng lúc này, ngồi ở phía sau Manh Tiểu Nam nặng nề ho khan một tiếng, tiện đà nói: Tôi nói hai người các cậu... ân ân ái ái quá mức có thể chọn đúng thời điểm được không? Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, đây chính là một xe ba mạng, tôi còn rất trẻ nha!
Ngồi ở phía trước, thần sắc hai người nhất thời càng trở nên mất tự nhiên.
May mà, rất nhanh đã đến Tư Đế lan, Hàn Thất Lục lái xe đến bãi đỗ xe, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam trực tiếp bước vào trong trường học. Ra khỏi trường học gặp một chút khó khăn, nhưng nếu mặc đồng phục Tư Đế lan vào trường học thì lại rất dễ dàng. Trong học viện, bảo vệ giống như không trông thấy học sinh đi trễ.
Vì không hề biết được An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam, lúc trước là trèo tường trốn học. Phía bên kia, Mã Cách cầm bài thi nhanh chóng đi về lớp học, ngênh mặt trên đường vừa lúc đụng trúng chủ nhiệm lớp.
Chào cô giáo. Mã Cách ôn nhu gọi một tiếng.
Ừm. Chủ nhiệm lớp gật gật đầu, vừa muốn rời đi, đột nhiên chân bước dừng lại gọi Mã Cách nói: Sau khi tan học em thông báo cho An Sơ Hạ tới văn phòng ta một chuyến, ta muốn cùng em ấy trao đổi một chút về văn hóa nghệ thuật chu lý thư pháp trận đấu.
Mã Cách đáy mắt hiện lên một tia băng lãnh, theo bản năng nhếch môi cười khểnh, cơ hội này, lại dâng lên tận miệng.
Trong nháy mắt, Mã Cách trên mặt tràn ngập bối rối, thần thái này nhất thời khiến cho chủ nhiệm lớp sinh lòng nghi hoặc, bà trầm giọng hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Thật sự bà muốn hỏi rõ ràng, An Sơ Hạ lại gây ra hoạ gì rồi.
Mã Cách ấp úng ôm bài thi nói: Thật sự là...cô vẫn nên tự mình đi tới lớp xem một chút đi ạ.
Chủ nhiệm lớp sắc mặt nhất thời trở nên càng nghiêm túc, quay mặt sang Mã Cách nói một câu Đi , tiện đà bước nhanh về phía lớp học. Bà vội vã chạy hướng lớp học, cư nhiên không chú ý phía sau lưng Mã Cách nở nụ cười thâm hiểm. Nụ cười kia, thậm chí có một tia giống ác quỷ địa ngục.
Lớp học không có giáo viên luôn đặc biệt náo loạn, cả đám đều giống như ma quỷ múa may quay cuồng (Quần Ma Loạn Vũ), mãi đến lúc chủ nhiệm lớp xuất hiện tại cửa lớp, nhóm Yêu nghiệt này mới đồng thời yên tĩnh trở lại.
Mã Cách từ phía sau chủ nhiệm lớp chen vào lớp, ra vẻ không biết chuyện gì phân phát bài luyện tập.
Tầm mắt chủ nhiệm lớp rơi vào chỗ ngồi của An Sơ Hạ, thấy người ngồi đó không phải An Sơ Hạ, mà vị trí của Manh Tiểu Nam cũng rỗng tuếch. Trong lớp trống duy nhất hai vị trí, cực kỳ hiển nhiên chính là An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam.
Lớp trưởng, An Sơ Hạ cùng Giang Nam đi đâu vậy? Chủ nhiệm lớp trực tiếp liền tới hỏi Lớp trưởng.
Lớp trưởng từ đầu liền không chú ý tới hai người kia biến mất, chủ nhiệm lớp vừa hỏi, anh đương nhiên không thể trả lời, đành phải nhìn hướng bạn bè xung quanh xin giúp đỡ. Mà bạn bè xung quanh đều mặc kệ coi như không biết. Trong đầu họ đều nghĩ không phải chuyện của mình.
Hai người đó sau khi trở về, lấp tức bảo chúng tới phòng làm việc của ta! Chủ nhiệm lớp mang theo nộ khí nói, xoay người rời đi.
Mã Cách bình tĩnh tự nhiên đứng trên bục giảng hỏi: Còn người nào chưa nhận được bài luyện tập?
Giang Nam vẫn chưa có. Nữ sinh ngồi ở phía trước Giang Nam tốt bụng nói.
Mã Cách đành phải đi qua chỗ Manh Tiểu Nam đặt xuống một tờ giấy, chính cô ta cũng không có phát hiện chủ nhiệm lớp đi rồi, khóe miệng của cô vẫn là hơi nhếch lên.
Thời gian thoáng qua nhanh, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới dám hướng lớp học trên lầu đi lên. Đúng lúc đụng mặt giáo viên vật lý. Nhưng không tồi, giáo viên vật lý chỉ cúi đầu nhìn đường, cũng không chú ý tới hai người các cô.
Nhưng hai người vừa thở ra một hơi bước đi, thời điểm trở về lớp học, đã nhận được thông báo lập tức đến văn phòng chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp tại sao lại phát hiện? Bà ấy gần đây không đều là rất ít khi để ý tới lớp học à? Manh Tiểu Nam nghi ngờ túm chặt một nữ sinh hỏi.
Nữ sinh mơ hồ lắc đầu liên tục nói: Tớ cũng không biết hôm nay bà tại sao đột nhiên đến đây, dù sao, các cậu cũng nhanh đi lên văn phòng. Đi sớm một chút chắc vẫn tốt hơn.
Nữ sinh nói xong liền đi vệ sinh, trái lại Phỉ Lợi Á bên canh nhìn sang, nhỏ giọng nói: Mã Cách theo sau chủ nhiệm lớp bước vào...
Lời này tuy nhiên không nói rõ điều gì, nhưng ý tứ lại cực kỳ sáng tỏ.
Thật sự là... Cô ta không cứu chúng ta! Nếu thực sự là cô ta, tớ liền bay đến cho cô ta mấy cái bạt tai!! Manh Tiểu Nam hung dữ nói.
Đừng như vậy. An Sơ Hạ kéo Manh Tiểu Nam một cái: Có lẽ chỉ là trùng hợp, chúng ta nhanh chóng đi lên văn phòng đi. Sớm một chút có khả năng chủ nhiệm lớp còn có thể thông cảm.
Manh Tiểu Nam gật đầu, hai người liền đi tới văn phòng. Mới vừa đi đến cửa văn phòng, lại đúng lúc gặp phải chủ nhiệm lớp cầm túi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Chào cô giáo! Chào cô giáo!
Hai người nhìn thấy chủ nhiệm lớp, vội vàng đứng thẳng người chào hỏi.
Chủ nhiệm lớp giờ phút này trên mặt tràn ngập lo lắng, sau khi nhìn thấy An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam, sắc mặt trầm xuống một chút, tiện đà thở dài một hơi nói: Tôi hôm nay có việc gấp, hôm nào sẽ gặp hai người các em sau! Hiện tại về lớp học nhanh lên!
Vâng... Hai người trong lòng vui vẻ, ngoan ngoãn mà hướng đi về lớp học.
Vừa lúc giáo viên Số học cùng giáo viên Địa lý đi cạnh nhau, thảo luận về chủ nhiệm lớp, hai người vì thế mới biết con gái chủ nhiệm lớp sinh non, vừa được đưa đi bệnh viện.
Điều này coi như hai người vận khí tốt, nếu không hôm nay chắc chắn không chịu nổi.
Ôi? Các cậu tại sao lại trở về nhanh chóng như vậy hả? Phỉ Lợi Á đang ăn đồ ăn vặt Oglio mua ở siêu thị, nhìn thấy hai người trở về lớp học tiện đem tất cả mấy cái Oglio nhét vào miệng, tới nghênh đón miệng nhồm nhoàm nói không rõ: Chủ nhiệm lớp không có ở đấy à?
Ở đấy. Manh Tiểu Nam cực kỳ hứng thú trả lời: Nhưng là chúng tớ vận khí thật tốt quá, con gái bà ấy sinh non, bà vội vã đến bệnh viện liền cho chúng tớ trở về trước!
Manh Tiểu Nam lớn giọng, tiếng nói vừa ngừng, trong lớp rất nhiều người đều đã nghe được.
Cậu thật may mắn nha! Bái qua miếu thờ rồi hả? Tớ hôm nào cũng bảo mẹ mang theo tớ một chuyến!
Đúng vậy! Thật sự là thần tiên phù hộ may mắn!
Mọi người nhao nhao hâm mộ ghen tị, nhưng hai người các cô liền thở dài nhẹ nhõm. Dù sao chủ nhiệm lớp cực kỳ dễ dàng trút giận sang người khác, xui xẻo kế tiếp khả năng chính là các cô.
An Sơ Hạ liền chú ý tới, biểu hiện trên mặt Mã Cách cực kỳ cứng nhắc, dường như, có một tia...giận dữ phẫn nộ?
Vì cái gì?
An Sơ Hạ nhíu mày, cô suy nghĩ muốn tranh thủ thời gian đi tìm Nam Cung Tử Phi nói chuyện phiếm. Bởi vì tiềm thức của cô nói cho cô biết, Mã Cách khẳng định không thích cô, mà nguyên nhân không thích này, có quan hệ với Nam Cung Tử Phi!
Cô luôn luôn cho rằng mình có quan thứ sáu, mà giác quan thứ sáu này đôi khi quả thật cực kỳ chuẩn xác.
Sau giờ học, An Sơ Hạ liền chính mình tới lớp học của Nam Cung Tử Phi. Sở dĩ không gọi Manh Tiểu Nam, là vì Manh Tiểu Nam quá lớn giọng. Nếu như ồn ào một chút, Mã Cách liền biết. Mã Cách mà biết cô đi tìm Nam Cung Tử Phi, có lẽ sẽ hiểu lầm.
Nói làm là làm, An Sơ Hạ đi thẳng tới cửa lớp học Nam Cung Tử Phi, người đi qua đi lại đều ít nhiều chú ý tới cô. Tại cửa lớp học gọi Nam Cung Tử Phi lại thật sự quá lộ liễu. Cô đành phải nhờ nữ sinh đang chuẩn bị bước vào lớp học của Nam Cung Tử Phi giúp cô gọi anh ta.
Thật sự cô không dự đoán được một điều, nữ sinh dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, sau đó lập tức tại cửa lớp học gọi lớn: Bạn học Nam Cung! An Sơ Hạ tìm cậu!
Trong nháy mắt, lúc đó ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều đổ dồn chú ý đến An Sơ Hạ cùng Nam Cung Tử Phi. Điều này làm cho An Sơ Hạ cảm thấy cực kỳ bối rối. Cô nhờ nữ sinh này gọi giúp Nam Cung Tử Phi vì không muốn gây sự chú ý của mọi người, lại không nghĩ rằng, càng trở nên gây chú ý rồi.
Tư Đế Lan quái quỷ này truyền bá tin tức cực kỳ nhanh, đều không có gì hay ho! Nữ sinh kia, tuyệt đối, tuyệt đối là cố ý!
Nhưng chuyện đã xảy ra như vậy có trách nữ sinh kia cũng không được việc gì, An Sơ Hạ đành phải đứng trên hành lang chờ Nam Cung Tử Phi bước ra.
Nam Cung Tử Phi trái lại rất nhanh bước đến, mà xuất hiện cùng anh còn có một đám người lộn xộn. Nhưng trong đó không có mặt Đại Hổ, Đại Hổ cũng không theo ra ngoài.
Xảy ra chuyện gì rồi hả? Nam Cung Tử Phi bước nhanh ra khỏi lớp học, không chú ý tới sau cửa lớp đều đã chật ních người đứng xem kịch vui.
Cái kia... An Sơ Hạ hơi chút xấu hổ nhìn những người đó liếc mắt một cái, Nam Cung Tử Phi nhìn theo ánh mắt của cô, nhất thời hiểu rõ.
Lời nói nhạt nhẽo theo miệng Nam Cung Tử Phi xuất ra: Các cậu tất cả hãy vào trong đi.
Bởi vì Nam Cung Tử Phi quay lưng về phía An Sơ Hạ, cho nên An Sơ Hạ cũng không thất được ánh mắt của Nam Cung Tử Phi. Đó chắc chắn là ánh mắt cực kỳ đáng sợ? Hai tay đều đã dính rất nhiều máu người, mới có ánh mắt khát máu như thế. Trong ánh mắt thật sự ẩn chứa sát khí.
Ngay lúc tiếng nói vừa ngừng, trong nháy mắt sát khí hiện ra, tất cả mọi người đang hung hăng đều ngoan ngoan trở lại lớp học.
Không nghĩ đến anh có uy lớn như vậy nha... Vì không biết chuyện nên An Sơ Hạ nhạt cười nói: Tôi còn tưởng rằng, sau khi anh đến trường học, chỉ muốn làm mỹ nam an tĩnh.
Vui vẻ nói ra, sắc mặt Na Cung tử phi lại không có ý cười. Điều này khiến cho An Sơ Hạ nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải lấy tay sờ sờ mũi, ánh mắt mất tự nhiên nhìn về hướng khác.
Cô có một trực giác, Nam Cung Tử Phi dường như là cố ý bất hòa cô. Vì cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì... Mã Cách?
Em tìm tôi, có chuyện gì sao? Nam Cung Tử Phi không hề đối mặt với An Sơ Hạ, đồng thời đưa ánh mắt nhìn về hướng khác. Bởi vì anh sợ nhìn vào mắt cô một chút, sẽ nhịn không được, ánh mắt biến thành dịu dàng
Beta: La Pluie
Thật sự... Hàn Thất Lục vì sao lại để ý đến chuyện các cô trốn học như vậy?
Khi đó Hàn Thất Lục vừa bước lên xe bus, mắt hướng về phía cô một cái nhìn đầu tiên, đáy mắt loé lên cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Thật giống trái tim anh như được treo lên cho đến nhìn thấy cô, trái tim thấp thòm của anh mới bình thường trở lại.
Nói như vậy... Hàn Thất Lục chính là lo lắng cho cô? Lo lắng cô lại gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn?
Nhất thời, một dòng nước ấm từ từ chảy qua đáy lòng An Sơ Hạ. Trên thế giới này, còn có bao nhiêu người sẽ lo lắng cho cô như vậy? Sợ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hàn Thất Lục An Sơ Hạ đột nhiên mở miệng gọi tên của anh.
Cái gì vậy? Hàn Thất Lục chuyên chú lái xe, chỉ lên tiếng cũng không nhìn sang An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ do dự một chút, vẫn lại nói: Lần sau, có việc gì sẽ nói với anh một tiếng.
Tiếng nói vừa ngừng, thần sắc Hàn Thất Lục trở nên mất tự nhiên, tay nắm trên vô lăng trở trắng bệnh. Đúng lúc này, ngồi ở phía sau Manh Tiểu Nam nặng nề ho khan một tiếng, tiện đà nói: Tôi nói hai người các cậu... ân ân ái ái quá mức có thể chọn đúng thời điểm được không? Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, đây chính là một xe ba mạng, tôi còn rất trẻ nha!
Ngồi ở phía trước, thần sắc hai người nhất thời càng trở nên mất tự nhiên.
May mà, rất nhanh đã đến Tư Đế lan, Hàn Thất Lục lái xe đến bãi đỗ xe, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam trực tiếp bước vào trong trường học. Ra khỏi trường học gặp một chút khó khăn, nhưng nếu mặc đồng phục Tư Đế lan vào trường học thì lại rất dễ dàng. Trong học viện, bảo vệ giống như không trông thấy học sinh đi trễ.
Vì không hề biết được An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam, lúc trước là trèo tường trốn học. Phía bên kia, Mã Cách cầm bài thi nhanh chóng đi về lớp học, ngênh mặt trên đường vừa lúc đụng trúng chủ nhiệm lớp.
Chào cô giáo. Mã Cách ôn nhu gọi một tiếng.
Ừm. Chủ nhiệm lớp gật gật đầu, vừa muốn rời đi, đột nhiên chân bước dừng lại gọi Mã Cách nói: Sau khi tan học em thông báo cho An Sơ Hạ tới văn phòng ta một chuyến, ta muốn cùng em ấy trao đổi một chút về văn hóa nghệ thuật chu lý thư pháp trận đấu.
Mã Cách đáy mắt hiện lên một tia băng lãnh, theo bản năng nhếch môi cười khểnh, cơ hội này, lại dâng lên tận miệng.
Trong nháy mắt, Mã Cách trên mặt tràn ngập bối rối, thần thái này nhất thời khiến cho chủ nhiệm lớp sinh lòng nghi hoặc, bà trầm giọng hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Thật sự bà muốn hỏi rõ ràng, An Sơ Hạ lại gây ra hoạ gì rồi.
Mã Cách ấp úng ôm bài thi nói: Thật sự là...cô vẫn nên tự mình đi tới lớp xem một chút đi ạ.
Chủ nhiệm lớp sắc mặt nhất thời trở nên càng nghiêm túc, quay mặt sang Mã Cách nói một câu Đi , tiện đà bước nhanh về phía lớp học. Bà vội vã chạy hướng lớp học, cư nhiên không chú ý phía sau lưng Mã Cách nở nụ cười thâm hiểm. Nụ cười kia, thậm chí có một tia giống ác quỷ địa ngục.
Lớp học không có giáo viên luôn đặc biệt náo loạn, cả đám đều giống như ma quỷ múa may quay cuồng (Quần Ma Loạn Vũ), mãi đến lúc chủ nhiệm lớp xuất hiện tại cửa lớp, nhóm Yêu nghiệt này mới đồng thời yên tĩnh trở lại.
Mã Cách từ phía sau chủ nhiệm lớp chen vào lớp, ra vẻ không biết chuyện gì phân phát bài luyện tập.
Tầm mắt chủ nhiệm lớp rơi vào chỗ ngồi của An Sơ Hạ, thấy người ngồi đó không phải An Sơ Hạ, mà vị trí của Manh Tiểu Nam cũng rỗng tuếch. Trong lớp trống duy nhất hai vị trí, cực kỳ hiển nhiên chính là An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam.
Lớp trưởng, An Sơ Hạ cùng Giang Nam đi đâu vậy? Chủ nhiệm lớp trực tiếp liền tới hỏi Lớp trưởng.
Lớp trưởng từ đầu liền không chú ý tới hai người kia biến mất, chủ nhiệm lớp vừa hỏi, anh đương nhiên không thể trả lời, đành phải nhìn hướng bạn bè xung quanh xin giúp đỡ. Mà bạn bè xung quanh đều mặc kệ coi như không biết. Trong đầu họ đều nghĩ không phải chuyện của mình.
Hai người đó sau khi trở về, lấp tức bảo chúng tới phòng làm việc của ta! Chủ nhiệm lớp mang theo nộ khí nói, xoay người rời đi.
Mã Cách bình tĩnh tự nhiên đứng trên bục giảng hỏi: Còn người nào chưa nhận được bài luyện tập?
Giang Nam vẫn chưa có. Nữ sinh ngồi ở phía trước Giang Nam tốt bụng nói.
Mã Cách đành phải đi qua chỗ Manh Tiểu Nam đặt xuống một tờ giấy, chính cô ta cũng không có phát hiện chủ nhiệm lớp đi rồi, khóe miệng của cô vẫn là hơi nhếch lên.
Thời gian thoáng qua nhanh, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới dám hướng lớp học trên lầu đi lên. Đúng lúc đụng mặt giáo viên vật lý. Nhưng không tồi, giáo viên vật lý chỉ cúi đầu nhìn đường, cũng không chú ý tới hai người các cô.
Nhưng hai người vừa thở ra một hơi bước đi, thời điểm trở về lớp học, đã nhận được thông báo lập tức đến văn phòng chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp tại sao lại phát hiện? Bà ấy gần đây không đều là rất ít khi để ý tới lớp học à? Manh Tiểu Nam nghi ngờ túm chặt một nữ sinh hỏi.
Nữ sinh mơ hồ lắc đầu liên tục nói: Tớ cũng không biết hôm nay bà tại sao đột nhiên đến đây, dù sao, các cậu cũng nhanh đi lên văn phòng. Đi sớm một chút chắc vẫn tốt hơn.
Nữ sinh nói xong liền đi vệ sinh, trái lại Phỉ Lợi Á bên canh nhìn sang, nhỏ giọng nói: Mã Cách theo sau chủ nhiệm lớp bước vào...
Lời này tuy nhiên không nói rõ điều gì, nhưng ý tứ lại cực kỳ sáng tỏ.
Thật sự là... Cô ta không cứu chúng ta! Nếu thực sự là cô ta, tớ liền bay đến cho cô ta mấy cái bạt tai!! Manh Tiểu Nam hung dữ nói.
Đừng như vậy. An Sơ Hạ kéo Manh Tiểu Nam một cái: Có lẽ chỉ là trùng hợp, chúng ta nhanh chóng đi lên văn phòng đi. Sớm một chút có khả năng chủ nhiệm lớp còn có thể thông cảm.
Manh Tiểu Nam gật đầu, hai người liền đi tới văn phòng. Mới vừa đi đến cửa văn phòng, lại đúng lúc gặp phải chủ nhiệm lớp cầm túi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Chào cô giáo! Chào cô giáo!
Hai người nhìn thấy chủ nhiệm lớp, vội vàng đứng thẳng người chào hỏi.
Chủ nhiệm lớp giờ phút này trên mặt tràn ngập lo lắng, sau khi nhìn thấy An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam, sắc mặt trầm xuống một chút, tiện đà thở dài một hơi nói: Tôi hôm nay có việc gấp, hôm nào sẽ gặp hai người các em sau! Hiện tại về lớp học nhanh lên!
Vâng... Hai người trong lòng vui vẻ, ngoan ngoãn mà hướng đi về lớp học.
Vừa lúc giáo viên Số học cùng giáo viên Địa lý đi cạnh nhau, thảo luận về chủ nhiệm lớp, hai người vì thế mới biết con gái chủ nhiệm lớp sinh non, vừa được đưa đi bệnh viện.
Điều này coi như hai người vận khí tốt, nếu không hôm nay chắc chắn không chịu nổi.
Ôi? Các cậu tại sao lại trở về nhanh chóng như vậy hả? Phỉ Lợi Á đang ăn đồ ăn vặt Oglio mua ở siêu thị, nhìn thấy hai người trở về lớp học tiện đem tất cả mấy cái Oglio nhét vào miệng, tới nghênh đón miệng nhồm nhoàm nói không rõ: Chủ nhiệm lớp không có ở đấy à?
Ở đấy. Manh Tiểu Nam cực kỳ hứng thú trả lời: Nhưng là chúng tớ vận khí thật tốt quá, con gái bà ấy sinh non, bà vội vã đến bệnh viện liền cho chúng tớ trở về trước!
Manh Tiểu Nam lớn giọng, tiếng nói vừa ngừng, trong lớp rất nhiều người đều đã nghe được.
Cậu thật may mắn nha! Bái qua miếu thờ rồi hả? Tớ hôm nào cũng bảo mẹ mang theo tớ một chuyến!
Đúng vậy! Thật sự là thần tiên phù hộ may mắn!
Mọi người nhao nhao hâm mộ ghen tị, nhưng hai người các cô liền thở dài nhẹ nhõm. Dù sao chủ nhiệm lớp cực kỳ dễ dàng trút giận sang người khác, xui xẻo kế tiếp khả năng chính là các cô.
An Sơ Hạ liền chú ý tới, biểu hiện trên mặt Mã Cách cực kỳ cứng nhắc, dường như, có một tia...giận dữ phẫn nộ?
Vì cái gì?
An Sơ Hạ nhíu mày, cô suy nghĩ muốn tranh thủ thời gian đi tìm Nam Cung Tử Phi nói chuyện phiếm. Bởi vì tiềm thức của cô nói cho cô biết, Mã Cách khẳng định không thích cô, mà nguyên nhân không thích này, có quan hệ với Nam Cung Tử Phi!
Cô luôn luôn cho rằng mình có quan thứ sáu, mà giác quan thứ sáu này đôi khi quả thật cực kỳ chuẩn xác.
Sau giờ học, An Sơ Hạ liền chính mình tới lớp học của Nam Cung Tử Phi. Sở dĩ không gọi Manh Tiểu Nam, là vì Manh Tiểu Nam quá lớn giọng. Nếu như ồn ào một chút, Mã Cách liền biết. Mã Cách mà biết cô đi tìm Nam Cung Tử Phi, có lẽ sẽ hiểu lầm.
Nói làm là làm, An Sơ Hạ đi thẳng tới cửa lớp học Nam Cung Tử Phi, người đi qua đi lại đều ít nhiều chú ý tới cô. Tại cửa lớp học gọi Nam Cung Tử Phi lại thật sự quá lộ liễu. Cô đành phải nhờ nữ sinh đang chuẩn bị bước vào lớp học của Nam Cung Tử Phi giúp cô gọi anh ta.
Thật sự cô không dự đoán được một điều, nữ sinh dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, sau đó lập tức tại cửa lớp học gọi lớn: Bạn học Nam Cung! An Sơ Hạ tìm cậu!
Trong nháy mắt, lúc đó ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều đổ dồn chú ý đến An Sơ Hạ cùng Nam Cung Tử Phi. Điều này làm cho An Sơ Hạ cảm thấy cực kỳ bối rối. Cô nhờ nữ sinh này gọi giúp Nam Cung Tử Phi vì không muốn gây sự chú ý của mọi người, lại không nghĩ rằng, càng trở nên gây chú ý rồi.
Tư Đế Lan quái quỷ này truyền bá tin tức cực kỳ nhanh, đều không có gì hay ho! Nữ sinh kia, tuyệt đối, tuyệt đối là cố ý!
Nhưng chuyện đã xảy ra như vậy có trách nữ sinh kia cũng không được việc gì, An Sơ Hạ đành phải đứng trên hành lang chờ Nam Cung Tử Phi bước ra.
Nam Cung Tử Phi trái lại rất nhanh bước đến, mà xuất hiện cùng anh còn có một đám người lộn xộn. Nhưng trong đó không có mặt Đại Hổ, Đại Hổ cũng không theo ra ngoài.
Xảy ra chuyện gì rồi hả? Nam Cung Tử Phi bước nhanh ra khỏi lớp học, không chú ý tới sau cửa lớp đều đã chật ních người đứng xem kịch vui.
Cái kia... An Sơ Hạ hơi chút xấu hổ nhìn những người đó liếc mắt một cái, Nam Cung Tử Phi nhìn theo ánh mắt của cô, nhất thời hiểu rõ.
Lời nói nhạt nhẽo theo miệng Nam Cung Tử Phi xuất ra: Các cậu tất cả hãy vào trong đi.
Bởi vì Nam Cung Tử Phi quay lưng về phía An Sơ Hạ, cho nên An Sơ Hạ cũng không thất được ánh mắt của Nam Cung Tử Phi. Đó chắc chắn là ánh mắt cực kỳ đáng sợ? Hai tay đều đã dính rất nhiều máu người, mới có ánh mắt khát máu như thế. Trong ánh mắt thật sự ẩn chứa sát khí.
Ngay lúc tiếng nói vừa ngừng, trong nháy mắt sát khí hiện ra, tất cả mọi người đang hung hăng đều ngoan ngoan trở lại lớp học.
Không nghĩ đến anh có uy lớn như vậy nha... Vì không biết chuyện nên An Sơ Hạ nhạt cười nói: Tôi còn tưởng rằng, sau khi anh đến trường học, chỉ muốn làm mỹ nam an tĩnh.
Vui vẻ nói ra, sắc mặt Na Cung tử phi lại không có ý cười. Điều này khiến cho An Sơ Hạ nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải lấy tay sờ sờ mũi, ánh mắt mất tự nhiên nhìn về hướng khác.
Cô có một trực giác, Nam Cung Tử Phi dường như là cố ý bất hòa cô. Vì cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì... Mã Cách?
Em tìm tôi, có chuyện gì sao? Nam Cung Tử Phi không hề đối mặt với An Sơ Hạ, đồng thời đưa ánh mắt nhìn về hướng khác. Bởi vì anh sợ nhìn vào mắt cô một chút, sẽ nhịn không được, ánh mắt biến thành dịu dàng
/914
|