Tôi cảm thấy...nếu như có lời của cô, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý gặp mặt tôi vào cuối tuần. Nhưng mà, gặp rồi thì có thể như thế nào đây? Cô ấy và Tiêu Minh Lạc tốt như vậy, sự xuất hiện của tôi sẽ chỉ làm phiền đến cô ấy. Có lẽ cô cảm thấy tôi thích cô ấy một cách thái quá, nhưng tôi thật sự cũng không có cách nào, bởi vì chính bản thân tôi cũng cảm thấy mình đã đi quá xa rồi.
Không cho cô ấy biết cũng tốt, ít nhất chúng tôi còn có thể làm bạn. Cô nói gì đi, An Sơ Hạ? Lưu Đông Vũ quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ, lại thấy cô chỉ gượng cười.
An Sơ Hạ im lặng trong giây lát, sau đó mới cất tiếng: Anh xem, anh cũng đã hiểu rõ ràng như vậy. Nhân lúc bây giờ còn chưa muộn, buông tay đi, đối với anh, với cậu ấy, với tất cả mọi người đều tốt đẹp.
Ừm. Lưu Đông Vũ nặng nề buông một câu: Tôi còn biết làm sao nữa. Cám ơn cô, An Sơ Hạ.
Cái này có cái gì mà phải cám ơn? An Sở Hạ mỉm cười, nói: Tôi cũng không biết anh bị bệnh, anh muốn cám ơn tôi thì phải nhanh chóng khỏi bệnh, sau đó quay lại trường học đi. Hiện tại, anh ở Tư Đế Lan còn có rất nhiều người ái mộ.
Lưu Đông Vũ đang muốn trả lời, cánh cửa đột nhiên lại mở ra.
Ba...đã giúp con hâm nóng cháo. Hàn quản gia bước lên trước.
Nhanh ăn cháo đi, anh xem anh, mới bệnh một ngày như vậy, đã gầy đi nhiều rồi. An Sơ Hạ vừa nói vừa đứng lên, giơ tay nhận lấy bát cháo trên tay Hàn quản gia, đưa tới trước mặt Lưu Đông Vũ.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Hàn quản gia, Lưu Đông Vũ nhận lấy bát cháo, tự ăn một miếng thật to. Nhìn sắc mặt của Lưu Đông Vũ, cư nhiên đã tốt hơn so với lúc trước khá nhiều.
Tôi mang đến một chút bánh ngọt. Hàn Thất Lục vừa nói, vừa bỏ chiếc túi kia lên trên tủ đầu giường của Lưu Đông Vũ, nói tiếp: Là An Sơ Hạ đề nghị, cô ấy rất phiền phức, tuy nhiên cậu cũng không nên từ chối.
Trong lúc anh nói, thuận tay liền khoác lên vai An Sơ Hạ, dường như là đang tuyên bố chủ quyền.
Cám ơn. Lưu Đông Vũ chân thành nói: An Sơ Hạ, cám ơn cô.
Đôi câu cám ơn, đủ để thấy rõ Lưu Đông Vũ thật sự rất biết ơn An Sơ Hạ. Nếu như không phải nhờ có cô, anh cũng không biết khi trở lại trường học phải đối mặt Manh Tiểu Nam như thế nào.
Ra khỏi phòng, sau khi Hàn quản gia bày tỏ sự biết ơn với An Sơ Hạ, cô liền để ông trở về chăm sóc Lưu Đông Vũ, vì thế chỉ còn lại cô và Hàn Thất Lục.
Nói một chút đi. Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng: Em và cậu ta nói chuyện gì?
Không có gì đâu. An Sơ Hạ không có ý định cho anh biết, vì vậy nói: Chính là khuyên anh ấy, dù có khó chịu thế nào, cũng phải ăn một chút, nếu không Hàn quản gia sẽ lo lắng. Chỉ vậy thôi.
Thật sao? Hàn Thất Lục xoay vai cô lại, yên lặng nhìn sâu vào mắt cô, dường như muốn kiểm chứng lời cô nói có phải là thật hay không.
Điều An Sơ Hạ ghét nhất chính là Hàn Thất Lục nhìn cô như vậy!
Chẳng lẽ còn có thể giả hay sao? An Sơ Hạ cố gắng bình tĩnh, hất tay Hàn Thất Lục ra, bước nhanh rời khỏi nơi đó.
Nhưng An Sơ Hạ, tôi cảm giác em chính là đang nói dối. Giọng nói Hàn Thất Lục vang lên từ phía sau: Tốt nhất em hãy chứng minh là em nói thật đi.
Tôi cũng không rảnh rỗi như vậy! An Sơ Hạ quay đầu lại trợn mắt lườm Hàn Thất Lục một cái, càng bước nhanh hơn.
Hai người một trước một sau đi tới đại sảnh, gặp Khương Viên Viên đang định cầm chén rót nước uống.
Thấy hai người quay lại, bà liền vội vàng hỏi: Đông Vũ, thằng nhóc đó thế nào rồi?
Vẫn còn đang truyền nước ạ, chắc là chưa tốt hơn chút nào. An Sơ Hạ nói theo suy đoán của mình.
Nghe vậy, Khương Viên Viên thở dài: Hàn quản gia này chính là như vậy! Còn nói không cần vội vàng gì đó, chính là không muốn khiến cho chúng ta lo lắng. Sau này hãy bảo Đông Vũ đến ăn cơm cùng chúng ta đi, để thân thiết hơn với thằng bé một chút.
Vâng. Dĩ nhiên An Sơ Hạ sẽ không có ý kiến gì, ngược lại Hàn Thất Lục, vừa vào đại sảnh đã ngay lập tức đi lên tầng.
Khương Viên Viên cũng không chú ý đến Hàn Thất Lục, chỉ nói: Vậy con nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai nhiệt độ sẽ tiếp tục xuống thấp, mẹ đã sai người đổi tất cả quần áo mùa thu cho con, qua một thời gian nữa có thể thay bằng quần áo mùa đông rồi.
Khương Viên Viên vẫn luôn mong muốn có một cô con gái, An Sơ Hạ xuất hiện, thực sự vừa đúng tâm nguyện của bà. Cho nên bà thường sắm cho An Sơ Hạ đủ các loại trang sức, mỹ phẩm chăm sóc da, còn thêm rất nhiều quần áo đẹp. Tuy nhiên, chỉ có một điều đáng ngại là cô luôn không được mặc đồ theo ý mình.
Rất nhiều mỹ phẩm cao cấp nhưng tất cả đều để nguyên, cô cũng không dùng chút nào, nhưng Khương Viên Viên chưa bao giờ biết mệt mỏi và nản chí. Rất nhiều lần An Sơ Hạ cùng bà đi dạo phố, bà đều sắm rất nhiều đồ cho cô, điều này khiến cô rất cảm động.
Sau khi An Sơ Hạ chúc Khương Viên Viên ngủ ngon liền đi lên tầng, nhưng cô không tắm rồi đi ngủ, mà ngay lập tức mở máy tính ra. Cô phải kiểm tra tiền nhuận bút của mình đã đủ năm mươi vạn hay chưa.
Nhưng có một điều rất rõ ràng, cô là một tác giả mới, mặc dù tiểu thuyết của cô coi như đã tràn ngập cả một nửa trang web, nhưng cô không cập nhật theo kịp, cộng thêm không có lượng fan hâm mộ hùng mạnh, căn bản không thể thu được năm mươi vạn. Số tiền này đối với cô, nói đơn giản là con số quá lớn!
Sau khi tắt máy tính, sắc mặt cô thật sự chán nản. Cứ coi như một buổi tối cô viết năm mươi vạn chữ, cũng không thu được đủ năm mươi vạn.
Chẳng lẽ...cô phải sử dụng thẻ phụ mà Hàn Lục Hải đưa sao?
Bình thường Khương Viên Viên cũng cho cô tiền tiêu vặt, nên cô căn bản chưa dùng tới tấm thẻ đó bao giờ, hiện tại đột nhiên rút ra năm mươi vạn, Hàn Lục Hải nhất định sẽ phát hiện.
Thẻ, tuyệt đối không thể dùng đến, nên làm thế nào bây giờ?
Hiện tại Tiêu Minh Lạc đang trốn nhà ra đi, chắc chắn không thể vay mượn anh ta. Còn Lăng Hàn Vũ, cô vốn có chút áy náy với anh, không thể nào mở miệng mượn anh tiền được. Cho nên hiện tại, có thể cho cô mượn tiền, chỉ còn lại duy nhất một người!
Hàn Thất Lục!
Không sai, dựa theo tình hình trước mắt, chỉ còn Hàn Thất Lục có thể giúp cô.
Nhưng Hàn Thất Lục, anh chàng này sẽ giúp cô chứ?
An Sơ Hạ phiền não vò đầu bứt tai, cuối cùng đành phải thở dài một hơi, chuẩn bị sang phòng Hàn Thất Lục tìm anh!
Nếu như không tìm được người kia, chuyện như vậy sau này sẽ còn tái diễn, đến lúc đó, con đường mà Manh Tiểu Nam và Tiêu Minh Lạc phải trải qua sẽ gian nan hơn!
Manh Tiểu Nam luôn đối xử tốt với cô như vậy, cô cũng chưa bao giờ làm được việc gì cho cô ấy. Nếu như ngay cả việc mở miệng nhờ Hàn Thất Lục cô cũng không làm được, làm sao xứng đáng là bạn với Manh Tiểu Nam!
Cuối cùng, cô cố gắng lấy hết can đảm bước thẳng tới cửa phòng Hàn Thất Lục.
Vừa đến cửa, cô lập tức giơ tay gõ cửa. Cô sợ rằng nếu như không lập tức gõ cửa, bản thân sẽ do dự, một khi do dự, có lẽ cô sẽ bỏ chạy.
Vừa gõ cửa, cánh cửa đột nhiên tự mở ra, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Anh chàng này, đang tắm! Lúc tắm lại còn không đóng cửa!
Hàn Thất Lục! Cô bước tới cửa phòng tắm hỏi: Anh ở bên trong à?
Chuyện gì? Giọng nói của anh truyền từ bên trong ra.
Thay vì vòng vo, chi bằng trực tiếp nói thẳng ra! Dù sao hiện tại anh cũng đang tắm, nếu như anh không chịu cho cô vay tiền, cô còn giữ lại cho mình ít thể diện.
An Sơ Hạ suy nghĩ như vậy, liền trực tiếp mở miệng nói: Cho tôi mượn năm mươi vạn.
Không cho cô ấy biết cũng tốt, ít nhất chúng tôi còn có thể làm bạn. Cô nói gì đi, An Sơ Hạ? Lưu Đông Vũ quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ, lại thấy cô chỉ gượng cười.
An Sơ Hạ im lặng trong giây lát, sau đó mới cất tiếng: Anh xem, anh cũng đã hiểu rõ ràng như vậy. Nhân lúc bây giờ còn chưa muộn, buông tay đi, đối với anh, với cậu ấy, với tất cả mọi người đều tốt đẹp.
Ừm. Lưu Đông Vũ nặng nề buông một câu: Tôi còn biết làm sao nữa. Cám ơn cô, An Sơ Hạ.
Cái này có cái gì mà phải cám ơn? An Sở Hạ mỉm cười, nói: Tôi cũng không biết anh bị bệnh, anh muốn cám ơn tôi thì phải nhanh chóng khỏi bệnh, sau đó quay lại trường học đi. Hiện tại, anh ở Tư Đế Lan còn có rất nhiều người ái mộ.
Lưu Đông Vũ đang muốn trả lời, cánh cửa đột nhiên lại mở ra.
Ba...đã giúp con hâm nóng cháo. Hàn quản gia bước lên trước.
Nhanh ăn cháo đi, anh xem anh, mới bệnh một ngày như vậy, đã gầy đi nhiều rồi. An Sơ Hạ vừa nói vừa đứng lên, giơ tay nhận lấy bát cháo trên tay Hàn quản gia, đưa tới trước mặt Lưu Đông Vũ.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Hàn quản gia, Lưu Đông Vũ nhận lấy bát cháo, tự ăn một miếng thật to. Nhìn sắc mặt của Lưu Đông Vũ, cư nhiên đã tốt hơn so với lúc trước khá nhiều.
Tôi mang đến một chút bánh ngọt. Hàn Thất Lục vừa nói, vừa bỏ chiếc túi kia lên trên tủ đầu giường của Lưu Đông Vũ, nói tiếp: Là An Sơ Hạ đề nghị, cô ấy rất phiền phức, tuy nhiên cậu cũng không nên từ chối.
Trong lúc anh nói, thuận tay liền khoác lên vai An Sơ Hạ, dường như là đang tuyên bố chủ quyền.
Cám ơn. Lưu Đông Vũ chân thành nói: An Sơ Hạ, cám ơn cô.
Đôi câu cám ơn, đủ để thấy rõ Lưu Đông Vũ thật sự rất biết ơn An Sơ Hạ. Nếu như không phải nhờ có cô, anh cũng không biết khi trở lại trường học phải đối mặt Manh Tiểu Nam như thế nào.
Ra khỏi phòng, sau khi Hàn quản gia bày tỏ sự biết ơn với An Sơ Hạ, cô liền để ông trở về chăm sóc Lưu Đông Vũ, vì thế chỉ còn lại cô và Hàn Thất Lục.
Nói một chút đi. Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng: Em và cậu ta nói chuyện gì?
Không có gì đâu. An Sơ Hạ không có ý định cho anh biết, vì vậy nói: Chính là khuyên anh ấy, dù có khó chịu thế nào, cũng phải ăn một chút, nếu không Hàn quản gia sẽ lo lắng. Chỉ vậy thôi.
Thật sao? Hàn Thất Lục xoay vai cô lại, yên lặng nhìn sâu vào mắt cô, dường như muốn kiểm chứng lời cô nói có phải là thật hay không.
Điều An Sơ Hạ ghét nhất chính là Hàn Thất Lục nhìn cô như vậy!
Chẳng lẽ còn có thể giả hay sao? An Sơ Hạ cố gắng bình tĩnh, hất tay Hàn Thất Lục ra, bước nhanh rời khỏi nơi đó.
Nhưng An Sơ Hạ, tôi cảm giác em chính là đang nói dối. Giọng nói Hàn Thất Lục vang lên từ phía sau: Tốt nhất em hãy chứng minh là em nói thật đi.
Tôi cũng không rảnh rỗi như vậy! An Sơ Hạ quay đầu lại trợn mắt lườm Hàn Thất Lục một cái, càng bước nhanh hơn.
Hai người một trước một sau đi tới đại sảnh, gặp Khương Viên Viên đang định cầm chén rót nước uống.
Thấy hai người quay lại, bà liền vội vàng hỏi: Đông Vũ, thằng nhóc đó thế nào rồi?
Vẫn còn đang truyền nước ạ, chắc là chưa tốt hơn chút nào. An Sơ Hạ nói theo suy đoán của mình.
Nghe vậy, Khương Viên Viên thở dài: Hàn quản gia này chính là như vậy! Còn nói không cần vội vàng gì đó, chính là không muốn khiến cho chúng ta lo lắng. Sau này hãy bảo Đông Vũ đến ăn cơm cùng chúng ta đi, để thân thiết hơn với thằng bé một chút.
Vâng. Dĩ nhiên An Sơ Hạ sẽ không có ý kiến gì, ngược lại Hàn Thất Lục, vừa vào đại sảnh đã ngay lập tức đi lên tầng.
Khương Viên Viên cũng không chú ý đến Hàn Thất Lục, chỉ nói: Vậy con nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai nhiệt độ sẽ tiếp tục xuống thấp, mẹ đã sai người đổi tất cả quần áo mùa thu cho con, qua một thời gian nữa có thể thay bằng quần áo mùa đông rồi.
Khương Viên Viên vẫn luôn mong muốn có một cô con gái, An Sơ Hạ xuất hiện, thực sự vừa đúng tâm nguyện của bà. Cho nên bà thường sắm cho An Sơ Hạ đủ các loại trang sức, mỹ phẩm chăm sóc da, còn thêm rất nhiều quần áo đẹp. Tuy nhiên, chỉ có một điều đáng ngại là cô luôn không được mặc đồ theo ý mình.
Rất nhiều mỹ phẩm cao cấp nhưng tất cả đều để nguyên, cô cũng không dùng chút nào, nhưng Khương Viên Viên chưa bao giờ biết mệt mỏi và nản chí. Rất nhiều lần An Sơ Hạ cùng bà đi dạo phố, bà đều sắm rất nhiều đồ cho cô, điều này khiến cô rất cảm động.
Sau khi An Sơ Hạ chúc Khương Viên Viên ngủ ngon liền đi lên tầng, nhưng cô không tắm rồi đi ngủ, mà ngay lập tức mở máy tính ra. Cô phải kiểm tra tiền nhuận bút của mình đã đủ năm mươi vạn hay chưa.
Nhưng có một điều rất rõ ràng, cô là một tác giả mới, mặc dù tiểu thuyết của cô coi như đã tràn ngập cả một nửa trang web, nhưng cô không cập nhật theo kịp, cộng thêm không có lượng fan hâm mộ hùng mạnh, căn bản không thể thu được năm mươi vạn. Số tiền này đối với cô, nói đơn giản là con số quá lớn!
Sau khi tắt máy tính, sắc mặt cô thật sự chán nản. Cứ coi như một buổi tối cô viết năm mươi vạn chữ, cũng không thu được đủ năm mươi vạn.
Chẳng lẽ...cô phải sử dụng thẻ phụ mà Hàn Lục Hải đưa sao?
Bình thường Khương Viên Viên cũng cho cô tiền tiêu vặt, nên cô căn bản chưa dùng tới tấm thẻ đó bao giờ, hiện tại đột nhiên rút ra năm mươi vạn, Hàn Lục Hải nhất định sẽ phát hiện.
Thẻ, tuyệt đối không thể dùng đến, nên làm thế nào bây giờ?
Hiện tại Tiêu Minh Lạc đang trốn nhà ra đi, chắc chắn không thể vay mượn anh ta. Còn Lăng Hàn Vũ, cô vốn có chút áy náy với anh, không thể nào mở miệng mượn anh tiền được. Cho nên hiện tại, có thể cho cô mượn tiền, chỉ còn lại duy nhất một người!
Hàn Thất Lục!
Không sai, dựa theo tình hình trước mắt, chỉ còn Hàn Thất Lục có thể giúp cô.
Nhưng Hàn Thất Lục, anh chàng này sẽ giúp cô chứ?
An Sơ Hạ phiền não vò đầu bứt tai, cuối cùng đành phải thở dài một hơi, chuẩn bị sang phòng Hàn Thất Lục tìm anh!
Nếu như không tìm được người kia, chuyện như vậy sau này sẽ còn tái diễn, đến lúc đó, con đường mà Manh Tiểu Nam và Tiêu Minh Lạc phải trải qua sẽ gian nan hơn!
Manh Tiểu Nam luôn đối xử tốt với cô như vậy, cô cũng chưa bao giờ làm được việc gì cho cô ấy. Nếu như ngay cả việc mở miệng nhờ Hàn Thất Lục cô cũng không làm được, làm sao xứng đáng là bạn với Manh Tiểu Nam!
Cuối cùng, cô cố gắng lấy hết can đảm bước thẳng tới cửa phòng Hàn Thất Lục.
Vừa đến cửa, cô lập tức giơ tay gõ cửa. Cô sợ rằng nếu như không lập tức gõ cửa, bản thân sẽ do dự, một khi do dự, có lẽ cô sẽ bỏ chạy.
Vừa gõ cửa, cánh cửa đột nhiên tự mở ra, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Anh chàng này, đang tắm! Lúc tắm lại còn không đóng cửa!
Hàn Thất Lục! Cô bước tới cửa phòng tắm hỏi: Anh ở bên trong à?
Chuyện gì? Giọng nói của anh truyền từ bên trong ra.
Thay vì vòng vo, chi bằng trực tiếp nói thẳng ra! Dù sao hiện tại anh cũng đang tắm, nếu như anh không chịu cho cô vay tiền, cô còn giữ lại cho mình ít thể diện.
An Sơ Hạ suy nghĩ như vậy, liền trực tiếp mở miệng nói: Cho tôi mượn năm mươi vạn.
/914
|