Editor: Phương Uyên
Beta: Ngọc Duyên + LaPluie99
Ở Tư Đế Lan này, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Ôi chao! Cô đừng đi vội! Hứa Niệm Niệm tiến lên mấy bước, đưa tay kéo cánh tay An Sơ Hạ lại.
An Sơ Hạ bị cô ta kéo như vậy, phản xạ có điều kiện liền rút tay mình về. Bởi vì vừa bị kéo lại vừa rụt tay như vậy, chiếc xe đạp chòng chành không vững, bỗng nhiên đổ kềnh xuống mặt đất. Một bên tay lái xe đạp còn mắc vào túi của An Sơ Hạ, vang lên một tiếng toạc , một hộp thuốc nhỏ rơi ra từ trong túi của cô.
Hai người đều theo bản năng liền nhìn về phía thứ vừa rơi ra ngoài kia, học sinh tới trường học ngày càng đông hơn, tất cả sự chú ý cùng ánh mắt tò mò đều nhìn sang phía bên này.
Thứ này... Hứa Niệm Niệm mở to hai mắt chăm chú nhìn, khéo léo khom lưng nhặt thứ rơi trên mặt đất kia lên: Thuốc... tránh thai? An Sơ Hạ, cô dám mang thứ này đi học?!
Hứa Niệm Niệm nói rất lớn, khiến cho rất nhiều người đều trợn mắt nhìn.
Quảng cáo thuốc tránh thai thật sự rất phổ biến, tất cả mọi người đều biết rõ ràng thứ này dùng để làm gì.
Tôi... Không có. Giờ phút này đầu óc An Sơ Hạ trở nên trống rỗng, cộng thêm ánh mắt mọi người nhìn khiến cho cô càng thêm căng thẳng.
Hứa Niệm Niệm nói không sai, nhưng quả thật cô không biết thuốc trong hộp đó dùng làm gì. Cô căn bản không hề mang theo thứ này...
Đột nhiên, cô thở hắt ra, mọi dây thần kinh cũng căng chắt lên.
Cô nhớ lại!
Khương Viên Viên nói có đồ cho cô, hơn nữa bà còn kéo cô đến nơi không có bất cứ ai mới đưa ra...Dặn cô phải đem theo hộp thuốc này!
Quả nhiên, Khương Viên Viên hiểu nhầm hai người bọn cô, cho là cô và Hàn Thất Lục đã xảy ra chuyện gì đó!
Lần này hỏng bét rồi, không chừng rất nhanh toàn trường đều sẽ hiểu nhầm cô!
Không có? Hứa Niệm Niệm nheo mắt, khuôn mặt tràn đầy ý cười: Đừng giả bộ, An Sơ Hạ! Dù sao cô và Thất Lục thiếu gia đã là vị hôn phu của nhau, tất cả chúng tôi sẽ không có thành kiến gì với cô!
Thật sự là không! Gương mặt An Sơ Hạ đỏ bừng, lòng bàn tay cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Làm sao bây giờ... Nên làm gì bây giờ!
Hàn Thất Lục nói là sẽ chờ cô ở phòng học, cho nên tuyệt đối với không thể nào xuất hiện ở đây giải thích thay cho cô.
Ngay lúc Hứa Niệm Niệm chuẩn bị nói tiếp, Mạc Hân Vi đã xuất hiện. Mọi người xung quanh cũng bàn luận ầm ĩ, Hoàn Tử rất nhanh đã hỏi thăm được chuyện gì xảy ra, ghé vào bên tai Mạc Hân Vi thấp giọng kể lại.
Hoá ra là như vậy... Mạc Hân Vi lắc đầu một cái: Nhìn An Sơ Hạ một chút tiền đồ cũng không có! Ban đầu tại sao tôi có thể thua cô ta được nhỉ!
Hoàn Tử cũng bĩu môi, tiếp theo nhỏ giọng hỏi: Chúng ta có cần giúp cô ta không? Nếu như cần, ngược lại em có biện pháp.
Tôi không muốn giúp! Mạc Hân Vi: Tại sao tôi lại phải giúp cô ta? Thời gian của bản tiểu thư luôn rất quý báu!
Hoàn Tử nhún vai một cái, thở dài nói: Vậy để An Sơ Hạ tự giải quyết đi. Chúng ta đi thôi.
Đợi chút! Mạc Hân Vi hất hàm, nói: Tôi nói không muốn giúp cô ta, nhưng không phải nói không giúp liền không giúp! Mặc dù tôi không thích An Sơ Hạ ngu ngốc này, nhưng đối với Hứa Niệm Niệm, một chút hào cảm tôi cũng không có, đơn giản chỉ chán ghét tới cực điểm. Nhanh nói cho tôi biết một chút, phải làm sao mới giúp được cô ta.
Hoàn Tử khẽ mỉm cười, một lần nữa tiến đến, ghé sát một bên tai Mạc Hân Vi thấp giọng nói thầm.
Tôi không có giả bộ! An Sơ Hạ bướng bỉnh nói: Cô hiểu nhầm rồi! Tôi và Hàn Thất Lục không xay ra chuyện gì cả!
Thật sao? Hứa Niệm Niệm nhếch miệng cười: Cô xấu hổ rồi à, tôi không hỏi nữa được chưa! Tuy nhiên, nghe nói thứ này khiến cho ngày đó bị rối loạn, cô uống phải thật cẩn thận đấy!
Lời nói thật sự càng ngày càng quá đáng!
An Sơ Hạ đang muốn giải thích một lần nữa, một tiếng cười đột nhiên vang lên, tiếng cười đó rõ ràng là Mạc Hân Vi. Cô ta đang ôm bụng, cười đến run hết cả người. Hoàn Tử đứng bên cạnh dường như cũng đang cười ra nước mắt.
An Sơ Hạ! Quả nhiên tôi đã không đánh giá cao chỉ số IQ của cô! Mạc Hân Vi vừa cười, vừa ôm bụng bước về phía trước, nói: Tối hôm qua tôi lén thả thứ đó trong túi của cô, quả nhiên đến bây giờ cô mới phát hiện! Liệu đứng đầu cuộc thi có phải vì cô đã gian lận không?
Hoàn Tử ở một bên vội vàng xen vào nói giúp: Xem đi, chị Hân Vi, em đã nói cô ta không phát hiện mà, phải không?
Chuyện phát triển đến mức này, đương nhiên An Sơ Hạ đoán được Mạc Hân Vi và Hoàn Tử đang muốn giúp cô. Trong lòng cô rất cảm kích, tiếp đó phối hợp diễn trò cùng hai người họ, giọng nói mang theo một chút trách cứ, mở miệng: Hai người các cô có phải đùa quá mức rồi không? Tôi cứ thắc mắc tại sao trong túi lại có thứ này!
Không phải chúng tôi đang rèn luyện trí thông minh cho cô hay sao? À không, cái này phải nói là rèn luyện phản ứng đi? Mạc Hân Vi bước lên trước, đưa tay vỗ vai Hứa Niệm Niệm, nói: Cảm ơn cô nhé, bạn học, để cho tôi và Hoàn Tử được xem một màn đặc sắc như vậy!
Hứa Niệm Niệm vốn cũng cảm thấy kì lạ vì sao trong túi An Sơ Hạ có thể có loại thuốc này. Hiện tại Mạc Hân Vi đã nói như thế, đương nhiên cô ta hoàn toàn tin tưởng là Mạc Hân Vi đặt nó trong túi của An Sơ Hạ.
Mạc Hân Vi xuất hiện như vậy, kế hoạch khiến cho toàn trường dùng ánh mắt kì thị nhìn An Sơ Hạ, cũng vì thế mà tan thành mây khói.
Thật là đáng tiếc!
Hứa Niệm Niệm ho khan một tiếng, nói lời tạm biệt rồi quay gót đi vào trong trường.
Ôi chao! Mạc Hân Vi nâng cằm, hướng về phía An Sơ Hạ, nói: Không cần nói gì hết, chỉ cần mời chúng tôi ăn cơm là được.
An Sơ Hạ gật đầu: Mời ăn cơm không thành vấn đề, buổi chiều hôm nay sau khi tan học, thấy thế nào?
Vừa đúng lúc tan học chưa có chỗ nào để tới, quyết định như vậy đi. Mạc Hân Vi quay đầu nhìn về phía Hoàn Tử, nói: Để cô ấy mời chúng ta đến ăn chỗ lần trước mới phát hiện, thấy thế nào?
Hoàn Tử vỗ tay đồng tình: Vừa đúng lúc em cũng muốn đi tới đó nếm thử một bữa! Cứ quyết định như vậy đi.
Ba người cùng bước vào trường học, bỏ lại không ít ánh mắt ngoái nhìn. Dù sao cũng là hai nhân vật nổi tiếng, cộng thêm một quân sư thông minh bình thường không ai dám trêu chọc, muốn không có ai chú ý cũng khó.
Tuy nhiên, tại sao cô lại đạp xe đạp đi học? Mạc Hân Vi nghi ngờ hỏi: Chẳng lẽ là nhớ tới cuộc sống thấp hèn sao? Thôi đi, cô đi xe đạp thì mặc kệ cô, Thất Lục thiếu gia không phải ngồi xe tới sao?
Đó là cô đã hiểu nhầm tôi rồi. An Sơ Hạ vừa nói vừa kể chuyện về Đỗ Giản Nhiên, sau đó hỏi tiếp: Cái tên Đỗ Giản Nhiên này tôi nghe rất quen tai, các cô biết không?
Mạc Hân Vi mơ hồ lắc đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Hoàn Tử nói: Cô biết người này không?
Hoàn Tử suy nghĩ trong giây lát, rất nhanh chóng trả lời: Theo tôi được biết, người này không giống người có ý đồ lớn như Sơ Hạ nói. Cô ta trước kia cũng là tiểu thư nhà giàu, thân phận địa vị mọi thứ đều không cần phải bản. Học mẫu giáo, tiểu học, sơ trung đều ở học viện hoàng gia cao quý cùng chúng tôi, cao trung cũng tới học viện hoàng gia Tư Đế Lan.
Thế nhưng, một năm trước, bời vì có người tố giác ba cô ta buôn bán ma túy, nên bị bắt, cho đến nay vẫn không được thả ra. Từ đó gia đình sa sút, nhưng mẹ cô ta rất nhanh mang theo cô ta tái hôn với người ngoại quốc, là một Chủ tịch một công ty xuyên quốc gia. Cũng là bởi vì điều này, cô ta mới có thể tới học viện Tư Đế Lan học cao trung.
Nhưng theo tôi được biết, cô ta được rất ít người biết đến. Sở thích cũng không có gì đặc biệt, thứ duy nhất cô ta yêu thích chính là làm các loại điểm tâm, bởi vì nhà cô ta trước kia kinh doanh thực phẩm, làm ăn rất lớn. Dường như là một công ty nổi tiếng có trình độ.
Ôi! Đúng rồi, cô ta còn có một sở thích nữa chính là đua xe đạp, sơ trung học có tham gia một cuộc thi đạp xe quốc tế, hình như cũng đứng thứ hạng khá tốt.
Thế nhưng, giống như tôi đã nói, cô ta là người khiêm tốn, không thế nào ra kết giao bằng hữu với người ngoài, cho nên chắc là hành động một mình. Nhưng theo tin đồn, từ khi còn rất nhỏ cô ta đã có tính cảm với Thất Lục thiếu gia. Về phần cô nói, buổi sáng cô ta ngã xe đạp, nên cẩn thận là vừa, quả thật là có vấn đề. Loại người yêu xe đạp hơn cả bản thân như cô ta, làm sao lại có thể ngã xe đạp trong tình huống bình thường như vậy?
Nghe Hoàn Tử nói một hồi, cuối cùng An Sơ Hạ cũng hiểu được con người Đỗ Giản Nhiên. Có thể đúc kết thành mấy chữ như thế này: Đúng là có gì mờ ám!
Chẳng lẽ là cố ý ngã sao? Mạc Hân Vi thở dài, nói: Thất Lục thiếu gia người này ấy à, chính là kẻ độc ác, cũng may hiện tại tôi đã hiểu rõ. Nếu không, vẫn còn mắc kẹt lại trong địa ngục không thể thoát ra. An Sơ Hạ, cô phải giữ chắc Thất Lục thiếu gia cho tôi, chớ để anh ấy rơi vào tay người khác, nếu không mặt mũi này của tôi không biết để vào đâu!
... Khuôn mặt An Sơ Hạ im lặng: Tôi đi cất xe đạp, các cô mau trở về phòng học đi, còn mấy phút thôi.
Khi An Sơ Hạ nhắc nhở, hai người mới nhất thời thất kinh.
Chạy mau đi! Hôm nay là tiết tự học đầu tiên, nhưng bà phù thủy sẽ đến đúng giờ!
Hai người vội vàng chạy đi, An Sơ Hạ cũng đẩy xe đạp nhanh hơn. Sau khi dừng xe, cô cũng chạy nhanh về hướng phòng học.
Chạy đến cầu thang lên lầu, rất nhiều nữ sinh đứng chen chúc ở trước mặt xì xào bàn tán.
Tại sao ngày nào Thất Lục thiếu gia đều đẹp trai như vậy a!
Trái tim của tớ sắp không chịu nổi, tại sao phải có người đẹp trai như vậy!
Vừa nghe lời này, An Sơ Hạ nhất thời hiểu được tại sao có nhiều người chặn ở cầu thang như vậy.
Xin nhường đường một chút. An Sơ Hạ hao tổn nhiều sức lực, rút cuộc cũng chen ra khỏi cầu thang.
Nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, tất cả mọi người ở đó đều tranh giành chen ra phía bên ngoài cùng, không cẩn thận đẩy An Sơ Hạ một cái, cô đứng không vững, ngã về phía trước.
Nhanh như chớp, một cánh tay kéo cổ áo An Sơ Hạ lại, ngay sau đó giọng nói đầy tức giận của Hàn Thất Lục liền vang lên: Em có thể đừng làm tôi mất mặt được không?
Khuôn mặt An Sơ Hạ đỏ ửng lên, bất mãn cất giọng: Cũng không phải là tự tôi muốn ngã xuống!
Sao? Bởi vì họ đẩy em sao? Hàn Thất Lục nói như vậy, cặp mắt sắc như sói hơi nheo một chút, quay đầu nhìn về phía các nữ sinh tập trung ở cầu thang, các nữ sinh đột nhiên tản ra.
Thế giới rút cuộc yên tĩnh...
An Sơ Hạ bất đắc dĩ nói: Không phải là anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Tại sao lúc ấy không nói luôn đi?
Lúc ấy có người ngoài, không tiện. Hàn Thất Lục vừa nói vừa móc một tờ giấy gấp gọn gàng trong túi ra, đưa tới trước mặt An Sơ Hạ: Thứ này em phải học thuộc lòng cho tôi.
An Sơ Hạ nghi ngờ nhận lấy tờ giấy kia, sau đó mở ra nhìn qua mới phát hiện là tương tư như một thời khoá biểu có giờ giấc. Bên trong viết mỗi khoảng thời gian trong ngày cô cần phải làm gì.
Cái này... Hàn Thất Lục viết từ lúc nào?
Beta: Ngọc Duyên + LaPluie99
Ở Tư Đế Lan này, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Ôi chao! Cô đừng đi vội! Hứa Niệm Niệm tiến lên mấy bước, đưa tay kéo cánh tay An Sơ Hạ lại.
An Sơ Hạ bị cô ta kéo như vậy, phản xạ có điều kiện liền rút tay mình về. Bởi vì vừa bị kéo lại vừa rụt tay như vậy, chiếc xe đạp chòng chành không vững, bỗng nhiên đổ kềnh xuống mặt đất. Một bên tay lái xe đạp còn mắc vào túi của An Sơ Hạ, vang lên một tiếng toạc , một hộp thuốc nhỏ rơi ra từ trong túi của cô.
Hai người đều theo bản năng liền nhìn về phía thứ vừa rơi ra ngoài kia, học sinh tới trường học ngày càng đông hơn, tất cả sự chú ý cùng ánh mắt tò mò đều nhìn sang phía bên này.
Thứ này... Hứa Niệm Niệm mở to hai mắt chăm chú nhìn, khéo léo khom lưng nhặt thứ rơi trên mặt đất kia lên: Thuốc... tránh thai? An Sơ Hạ, cô dám mang thứ này đi học?!
Hứa Niệm Niệm nói rất lớn, khiến cho rất nhiều người đều trợn mắt nhìn.
Quảng cáo thuốc tránh thai thật sự rất phổ biến, tất cả mọi người đều biết rõ ràng thứ này dùng để làm gì.
Tôi... Không có. Giờ phút này đầu óc An Sơ Hạ trở nên trống rỗng, cộng thêm ánh mắt mọi người nhìn khiến cho cô càng thêm căng thẳng.
Hứa Niệm Niệm nói không sai, nhưng quả thật cô không biết thuốc trong hộp đó dùng làm gì. Cô căn bản không hề mang theo thứ này...
Đột nhiên, cô thở hắt ra, mọi dây thần kinh cũng căng chắt lên.
Cô nhớ lại!
Khương Viên Viên nói có đồ cho cô, hơn nữa bà còn kéo cô đến nơi không có bất cứ ai mới đưa ra...Dặn cô phải đem theo hộp thuốc này!
Quả nhiên, Khương Viên Viên hiểu nhầm hai người bọn cô, cho là cô và Hàn Thất Lục đã xảy ra chuyện gì đó!
Lần này hỏng bét rồi, không chừng rất nhanh toàn trường đều sẽ hiểu nhầm cô!
Không có? Hứa Niệm Niệm nheo mắt, khuôn mặt tràn đầy ý cười: Đừng giả bộ, An Sơ Hạ! Dù sao cô và Thất Lục thiếu gia đã là vị hôn phu của nhau, tất cả chúng tôi sẽ không có thành kiến gì với cô!
Thật sự là không! Gương mặt An Sơ Hạ đỏ bừng, lòng bàn tay cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Làm sao bây giờ... Nên làm gì bây giờ!
Hàn Thất Lục nói là sẽ chờ cô ở phòng học, cho nên tuyệt đối với không thể nào xuất hiện ở đây giải thích thay cho cô.
Ngay lúc Hứa Niệm Niệm chuẩn bị nói tiếp, Mạc Hân Vi đã xuất hiện. Mọi người xung quanh cũng bàn luận ầm ĩ, Hoàn Tử rất nhanh đã hỏi thăm được chuyện gì xảy ra, ghé vào bên tai Mạc Hân Vi thấp giọng kể lại.
Hoá ra là như vậy... Mạc Hân Vi lắc đầu một cái: Nhìn An Sơ Hạ một chút tiền đồ cũng không có! Ban đầu tại sao tôi có thể thua cô ta được nhỉ!
Hoàn Tử cũng bĩu môi, tiếp theo nhỏ giọng hỏi: Chúng ta có cần giúp cô ta không? Nếu như cần, ngược lại em có biện pháp.
Tôi không muốn giúp! Mạc Hân Vi: Tại sao tôi lại phải giúp cô ta? Thời gian của bản tiểu thư luôn rất quý báu!
Hoàn Tử nhún vai một cái, thở dài nói: Vậy để An Sơ Hạ tự giải quyết đi. Chúng ta đi thôi.
Đợi chút! Mạc Hân Vi hất hàm, nói: Tôi nói không muốn giúp cô ta, nhưng không phải nói không giúp liền không giúp! Mặc dù tôi không thích An Sơ Hạ ngu ngốc này, nhưng đối với Hứa Niệm Niệm, một chút hào cảm tôi cũng không có, đơn giản chỉ chán ghét tới cực điểm. Nhanh nói cho tôi biết một chút, phải làm sao mới giúp được cô ta.
Hoàn Tử khẽ mỉm cười, một lần nữa tiến đến, ghé sát một bên tai Mạc Hân Vi thấp giọng nói thầm.
Tôi không có giả bộ! An Sơ Hạ bướng bỉnh nói: Cô hiểu nhầm rồi! Tôi và Hàn Thất Lục không xay ra chuyện gì cả!
Thật sao? Hứa Niệm Niệm nhếch miệng cười: Cô xấu hổ rồi à, tôi không hỏi nữa được chưa! Tuy nhiên, nghe nói thứ này khiến cho ngày đó bị rối loạn, cô uống phải thật cẩn thận đấy!
Lời nói thật sự càng ngày càng quá đáng!
An Sơ Hạ đang muốn giải thích một lần nữa, một tiếng cười đột nhiên vang lên, tiếng cười đó rõ ràng là Mạc Hân Vi. Cô ta đang ôm bụng, cười đến run hết cả người. Hoàn Tử đứng bên cạnh dường như cũng đang cười ra nước mắt.
An Sơ Hạ! Quả nhiên tôi đã không đánh giá cao chỉ số IQ của cô! Mạc Hân Vi vừa cười, vừa ôm bụng bước về phía trước, nói: Tối hôm qua tôi lén thả thứ đó trong túi của cô, quả nhiên đến bây giờ cô mới phát hiện! Liệu đứng đầu cuộc thi có phải vì cô đã gian lận không?
Hoàn Tử ở một bên vội vàng xen vào nói giúp: Xem đi, chị Hân Vi, em đã nói cô ta không phát hiện mà, phải không?
Chuyện phát triển đến mức này, đương nhiên An Sơ Hạ đoán được Mạc Hân Vi và Hoàn Tử đang muốn giúp cô. Trong lòng cô rất cảm kích, tiếp đó phối hợp diễn trò cùng hai người họ, giọng nói mang theo một chút trách cứ, mở miệng: Hai người các cô có phải đùa quá mức rồi không? Tôi cứ thắc mắc tại sao trong túi lại có thứ này!
Không phải chúng tôi đang rèn luyện trí thông minh cho cô hay sao? À không, cái này phải nói là rèn luyện phản ứng đi? Mạc Hân Vi bước lên trước, đưa tay vỗ vai Hứa Niệm Niệm, nói: Cảm ơn cô nhé, bạn học, để cho tôi và Hoàn Tử được xem một màn đặc sắc như vậy!
Hứa Niệm Niệm vốn cũng cảm thấy kì lạ vì sao trong túi An Sơ Hạ có thể có loại thuốc này. Hiện tại Mạc Hân Vi đã nói như thế, đương nhiên cô ta hoàn toàn tin tưởng là Mạc Hân Vi đặt nó trong túi của An Sơ Hạ.
Mạc Hân Vi xuất hiện như vậy, kế hoạch khiến cho toàn trường dùng ánh mắt kì thị nhìn An Sơ Hạ, cũng vì thế mà tan thành mây khói.
Thật là đáng tiếc!
Hứa Niệm Niệm ho khan một tiếng, nói lời tạm biệt rồi quay gót đi vào trong trường.
Ôi chao! Mạc Hân Vi nâng cằm, hướng về phía An Sơ Hạ, nói: Không cần nói gì hết, chỉ cần mời chúng tôi ăn cơm là được.
An Sơ Hạ gật đầu: Mời ăn cơm không thành vấn đề, buổi chiều hôm nay sau khi tan học, thấy thế nào?
Vừa đúng lúc tan học chưa có chỗ nào để tới, quyết định như vậy đi. Mạc Hân Vi quay đầu nhìn về phía Hoàn Tử, nói: Để cô ấy mời chúng ta đến ăn chỗ lần trước mới phát hiện, thấy thế nào?
Hoàn Tử vỗ tay đồng tình: Vừa đúng lúc em cũng muốn đi tới đó nếm thử một bữa! Cứ quyết định như vậy đi.
Ba người cùng bước vào trường học, bỏ lại không ít ánh mắt ngoái nhìn. Dù sao cũng là hai nhân vật nổi tiếng, cộng thêm một quân sư thông minh bình thường không ai dám trêu chọc, muốn không có ai chú ý cũng khó.
Tuy nhiên, tại sao cô lại đạp xe đạp đi học? Mạc Hân Vi nghi ngờ hỏi: Chẳng lẽ là nhớ tới cuộc sống thấp hèn sao? Thôi đi, cô đi xe đạp thì mặc kệ cô, Thất Lục thiếu gia không phải ngồi xe tới sao?
Đó là cô đã hiểu nhầm tôi rồi. An Sơ Hạ vừa nói vừa kể chuyện về Đỗ Giản Nhiên, sau đó hỏi tiếp: Cái tên Đỗ Giản Nhiên này tôi nghe rất quen tai, các cô biết không?
Mạc Hân Vi mơ hồ lắc đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Hoàn Tử nói: Cô biết người này không?
Hoàn Tử suy nghĩ trong giây lát, rất nhanh chóng trả lời: Theo tôi được biết, người này không giống người có ý đồ lớn như Sơ Hạ nói. Cô ta trước kia cũng là tiểu thư nhà giàu, thân phận địa vị mọi thứ đều không cần phải bản. Học mẫu giáo, tiểu học, sơ trung đều ở học viện hoàng gia cao quý cùng chúng tôi, cao trung cũng tới học viện hoàng gia Tư Đế Lan.
Thế nhưng, một năm trước, bời vì có người tố giác ba cô ta buôn bán ma túy, nên bị bắt, cho đến nay vẫn không được thả ra. Từ đó gia đình sa sút, nhưng mẹ cô ta rất nhanh mang theo cô ta tái hôn với người ngoại quốc, là một Chủ tịch một công ty xuyên quốc gia. Cũng là bởi vì điều này, cô ta mới có thể tới học viện Tư Đế Lan học cao trung.
Nhưng theo tôi được biết, cô ta được rất ít người biết đến. Sở thích cũng không có gì đặc biệt, thứ duy nhất cô ta yêu thích chính là làm các loại điểm tâm, bởi vì nhà cô ta trước kia kinh doanh thực phẩm, làm ăn rất lớn. Dường như là một công ty nổi tiếng có trình độ.
Ôi! Đúng rồi, cô ta còn có một sở thích nữa chính là đua xe đạp, sơ trung học có tham gia một cuộc thi đạp xe quốc tế, hình như cũng đứng thứ hạng khá tốt.
Thế nhưng, giống như tôi đã nói, cô ta là người khiêm tốn, không thế nào ra kết giao bằng hữu với người ngoài, cho nên chắc là hành động một mình. Nhưng theo tin đồn, từ khi còn rất nhỏ cô ta đã có tính cảm với Thất Lục thiếu gia. Về phần cô nói, buổi sáng cô ta ngã xe đạp, nên cẩn thận là vừa, quả thật là có vấn đề. Loại người yêu xe đạp hơn cả bản thân như cô ta, làm sao lại có thể ngã xe đạp trong tình huống bình thường như vậy?
Nghe Hoàn Tử nói một hồi, cuối cùng An Sơ Hạ cũng hiểu được con người Đỗ Giản Nhiên. Có thể đúc kết thành mấy chữ như thế này: Đúng là có gì mờ ám!
Chẳng lẽ là cố ý ngã sao? Mạc Hân Vi thở dài, nói: Thất Lục thiếu gia người này ấy à, chính là kẻ độc ác, cũng may hiện tại tôi đã hiểu rõ. Nếu không, vẫn còn mắc kẹt lại trong địa ngục không thể thoát ra. An Sơ Hạ, cô phải giữ chắc Thất Lục thiếu gia cho tôi, chớ để anh ấy rơi vào tay người khác, nếu không mặt mũi này của tôi không biết để vào đâu!
... Khuôn mặt An Sơ Hạ im lặng: Tôi đi cất xe đạp, các cô mau trở về phòng học đi, còn mấy phút thôi.
Khi An Sơ Hạ nhắc nhở, hai người mới nhất thời thất kinh.
Chạy mau đi! Hôm nay là tiết tự học đầu tiên, nhưng bà phù thủy sẽ đến đúng giờ!
Hai người vội vàng chạy đi, An Sơ Hạ cũng đẩy xe đạp nhanh hơn. Sau khi dừng xe, cô cũng chạy nhanh về hướng phòng học.
Chạy đến cầu thang lên lầu, rất nhiều nữ sinh đứng chen chúc ở trước mặt xì xào bàn tán.
Tại sao ngày nào Thất Lục thiếu gia đều đẹp trai như vậy a!
Trái tim của tớ sắp không chịu nổi, tại sao phải có người đẹp trai như vậy!
Vừa nghe lời này, An Sơ Hạ nhất thời hiểu được tại sao có nhiều người chặn ở cầu thang như vậy.
Xin nhường đường một chút. An Sơ Hạ hao tổn nhiều sức lực, rút cuộc cũng chen ra khỏi cầu thang.
Nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, tất cả mọi người ở đó đều tranh giành chen ra phía bên ngoài cùng, không cẩn thận đẩy An Sơ Hạ một cái, cô đứng không vững, ngã về phía trước.
Nhanh như chớp, một cánh tay kéo cổ áo An Sơ Hạ lại, ngay sau đó giọng nói đầy tức giận của Hàn Thất Lục liền vang lên: Em có thể đừng làm tôi mất mặt được không?
Khuôn mặt An Sơ Hạ đỏ ửng lên, bất mãn cất giọng: Cũng không phải là tự tôi muốn ngã xuống!
Sao? Bởi vì họ đẩy em sao? Hàn Thất Lục nói như vậy, cặp mắt sắc như sói hơi nheo một chút, quay đầu nhìn về phía các nữ sinh tập trung ở cầu thang, các nữ sinh đột nhiên tản ra.
Thế giới rút cuộc yên tĩnh...
An Sơ Hạ bất đắc dĩ nói: Không phải là anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Tại sao lúc ấy không nói luôn đi?
Lúc ấy có người ngoài, không tiện. Hàn Thất Lục vừa nói vừa móc một tờ giấy gấp gọn gàng trong túi ra, đưa tới trước mặt An Sơ Hạ: Thứ này em phải học thuộc lòng cho tôi.
An Sơ Hạ nghi ngờ nhận lấy tờ giấy kia, sau đó mở ra nhìn qua mới phát hiện là tương tư như một thời khoá biểu có giờ giấc. Bên trong viết mỗi khoảng thời gian trong ngày cô cần phải làm gì.
Cái này... Hàn Thất Lục viết từ lúc nào?
/914
|