Ed: Thùy Tiên
Beta: LaPluie
Ừ. Tiêu Minh Lạc gật đầu đồng ý và nói: Nhất định là người khác gây áp lực lên bọn họ, Sơ Hạ, hiện tại cô nên quay về học đi, vốn không nên ở đây để bọn có cơ hội tìm lỗi trong phạm vi đó. Bọn họ cũng sẽ không cố tình gây khó dễ cho cô.
Để cho cô đi sao? An Sơ Hạ tự khinh thường bản thân mình, cô gấp gáp như vậy chỉ gây thêm rắc rối, đơn giản là cực kì vô dụng...
Không được. An Sơ Hạ kiên định nói: Tôi muốn chạy cùng với các anh!
Lăng Hàn Vũ đưa tay giả làm súng bắn vào đầu cô một cái, tỏ vẻ phẫn nộ: Thôi đi! Vừa rồi cô không nhìn thấy chúng tôi đang chạy bước nhỏ sao? Mau trở về đi.
Mặc dù nghe nói vậy, nhưng An Sơ Hạ vẫn là muốn ở lại.
Trở về, An Sơ Hạ, đây là mệnh lệnh. Hàn Thất Lục thì thầm, giọng nói tuy nhỏ, nhưng ẩn ý trong đó là gì không cần nói cũng biết.
Đã nói đến như vậy, An Sơ Hạ cũng chỉ biết rời đi. Cô ở chỗ này quả thật cũng không giúp được chuyện gì, không bằng để bọn họ tự bàn bạc.
Tôi đi đây. An Sơ Hạ cúi đầu, chuẩn bị rời đi.
Bíp bíp bíp—— Tiếng còi xe vang lên chói tai, bốn người theo phản xạ nhìn về phía âm thanh phát ra.
Một chiếc xe kinh doanh màu đen dừng lại bên cạnh sân tập, nhìn xuyên qua cửa kính, Hàn Thất Lục rất nhanh nhận ra đó là xe của An Dịch Sơn. An Dịch Sơn vốn là người khiêm tốn, lái xe cho tới bây giờ đều là tuyến đường quen thuộc. Nhưng hiện tại, dường như ông ta bắt đầu muốn thoát khỏi tuyến được duy nhất ấy.
Cửa xe phía trên mở ra, một người đàn ông mặc đồ tây bước xuống, ông ta nhanh chóng đi tới mở cửa xe phía sau.
Tớ cược người bên trong là An Dịch Sơn. Lăng Hàn Vũ nửa nâng cằm nửa hàm lên nói.
Tiêu Minh Lạc vốn ôn nhu hiền hòa đôi mắt cũng toả ra một tia sáng sắc lạnh, mở miệng tiếp lời: Tớ cược ông ta đến đây để cười nhạo chúng ta.
Ừ. Lăng Hàn Vũ gật đầu: Tin tức chúng ta bị phạt chạy, không chừng lão già kia đã nói cho ông ta biết. Đây coi như là chiến công của lão già kia sao?
Cửa hàng ghế phía sau xe mở ra, một đôi giày bóng loáng thò ra ngoài dò xét, ngay sau đó An Dịch Sơn bước ra khỏi xe, ánh mắt thẳng tắp nhìn phía bọn họ.
An Sơ Hạ không dám tin, nhìn An Dịch Sơn ở cách đó không xa, nói: Quả nhiên anh đã đoán đúng, thật sự là cha nuôi... Không, hiện tại phải gọi ông ta là ông An?
Mỗi lần cô nhìn thấy An Dịch Sơn, nội tâm sẽ xuất hiện một loại cảm giác ấm áp. Có lẽ bởi vì An Dịch Sơn là cha nuôi của cô, mà từ nhỏ cô lại thiếu hụt tình thương của cha sao? Nhưng lần này, thời điểm cô nhìn thấy An Dịch Sơn, cảm giác ấm áp ban đầu lại thay thế bằng sự chán ghét!
Thất Lục, mấy người các cậu ở chỗ này làm gì? An Dịch Sơn từ từ bước tới gần.
Lăng Hàn Vũ thấp giọng nói: Hay là chúng ta giả vờ như không nhìn thấy ông ta, bây giờ bỏ đi luôn đi? Bị ông ta làm nhục như vậy thật sự khó chịu!
Thiếu gia, có cần tôi ra tay không? Một giọng nói cứng nhắc đột nhiên vang lên, doạ An Sơ Hạ giật mình. Cô vội vàng nhìn sang, mới phát hiện Kenny không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau của cô.
Ah — Lăng Hàn Vũ lắc đầu và nói: Không cần. Anh còn không tĩnh dưỡng cho tốt đi, không phải nói trở lại sẽ bảo vệ tôi sao?
Vừa nghe thấy Lăng Hàn Vũ nói như vậy, An Sơ Hạ mới cẩn thận quan sát. Cô mới gặp mặt Kenny một vài lần, tuy rất ít nhưng cũng đủ để có thể nhận ra cả người Kenny gầy gò nhiều. Bị thương? Anh bị thương sao? An Sơ Hạ quan tâm mở miệng hỏi.
Ai ngờ Kenny cũng không hề nhìn cô một cái, xoay người sang hướng khác, rất nhanh rời khỏi tầm mắt cô.
Đừng để ý, anh ta chính là như vậy. Lăng Hàn Vũ nhìn về phía An Sơ Hạ bĩu môi nói: Một thời gian trước anh ta thi hành một nhiệm vụ, bị trọng thương, vừa mới tỉnh lại không lâu.
An Sơ Hạ gật đầu một cái, An Dịch Sơn chỉ còn cách bọn họ ba bốn mét, cô liền không nói thêm gì nữa.
Chú An. Hàn Thất Lục bỗng nhiên mở miệng trước, nở nụ cười ôn hòa, như thể thật sự có quan hệ rất thân mật chú - cháu với đối phương.
Ở đây, người có quan hệ hơi thân cận với An Dịch Sơn trừ Hàn Thất Lục chính là Tiêu Minh Lạc, Lăng Hàn Vũ ngược lại không có quan hệ với ông ta. Cho nên Tiêu Minh Lạc là người thứ hai chào hỏi An Dịch Sơn. Còn Lăng Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn trời, bộ dạng như tôi không biết ông .
An Sơ Hạ đang muốn chào hỏi, Hàn Thất Lục đã kéo cô về phía sau mình. Anh nắm lấy tay cô, khiến trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn.
Bây giờ đang là giờ học phải không? An Dịch Sơn dùng giọng trưởng bối nghiêm nghị nói: Các cậu không vào học ở đây làm gì? Gần đây Tư Đế Lan bắt đầu phương pháp học tập khác, các cậu đừng làm cho tôi khó xử.
Giả bộ, thật sự giả bộ! An Sơ Hạ không nhịn được tự chế giễu ở trong lòng.
Hàn Thất Lục cười ha hả, nhưng lông mày cũng hơi nhíu lại: Khó trách thầy Hiệu trưởng thay đổi giống như người khác, một lòng một dạ muốn phạt chúng tôi chạy, hoá ra nguyên nhân là muốn bắt đầu phương pháp học tập khác. Yên tâm đi, chú An, tôi sẽ không khiên cho chú phải khó xử, dù sao... Hai gia đình chúng ta quan hệ tốt như người một nhà, đúng không?
Không đợi An Dịch Sơn đáp lại, đúng lúc này Lăng Hàn Vũ vẻ mặt ôn hoà chen vào một câu: Thành thật mà nói, đã rất lâu tôi không nhảy nhót cùng tên nhóc An Thần Xuyên rồi.
Sắc mặt An Dịch Sơn trầm xuống, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại nở nụ cười hòa ái: Các cậu mau trở về lớp học đi, tôi sẽ thay các cậu nói với thầy Hiệu trưởng, coi như phạt chạy cũng không quan trọng bằng giờ học.
Nói như vậy chúng ta không cần chạy nữa? Lăng Hàn Vũ hợp hai tay lại, phát ra giọng nói thâm thuý sắc nét. Thoạt nhìn anh giống như đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng người quen thuộc sẽ biết, tiểu tử này rất tinh quái!
Cảm ơn chú An, chúng ta đi thôi. Tiêu Minh Lạc hướng về phía An Dịch Sơn gật đầu, rồi vượt lên dẫn trước.
Chỉ có kẻ ngốc mới vì chút mặt mũi mà tiếp tục ở lại nơi này chịu phạt chạy.
Lúc An Sơ Hạ trở về phòng học, giáo viên chủ nhiệm lớp đã chờ sẵn ở cửa. Ông tới đây kiểm tra vừa vặn không thấy An Sơ Hạ đâu, chắc chắn sẽ phê bình một bữa.
Nhưng nghe nhiều thành quen, bị mắng nhiều lần, An Sơ Hạ coi như là gió thoảng bên tai. Lúc đi ra khỏi văn phòng, tiếng chuông tan học đã vang lên, cô lúc này mới cảm thấy thời gian bị mắng trôi qua quá lâu.
Vừa về tới phòng học, Manh Tiểu Nam đã xông tới, vừa tới liền hỏi thăm ngay chuyện về Hàn Thất Lục, có chút thiên vị anh hơn An sơ Hạ.
Cô chớp mắt, giả bộ như đang cực kỳ không vui, nói: Tớ cũng bị kéo đến văn phòng chủ nhiệm mắng, tại sao cậu không quan tâm đến tớ trước?
Manh Tiểu Nam lúc này mới hi hi, ha ha rồi ôm cổ An Sơ Hạ, kéo khuôn mặt cô ra sức cưỡng hôn.
Được rồi, được rồi, nước miếng của cậu đều dính hết lên mặt tớ! An Sơ Hạ run rẩy khóe miệng, kéo Manh Tiểu Nam đến hành lang vắng vẻ, thấp giọng nói ra chuyện quan trọng.
Trời ạ... Manh Tiểu Nam há hốc miệng: Đây là chính là muốn thay đổi chính quyền sao! An Dịch Sơn muốn tạo phản à!
Suỵt —— An Sơ Hạ đột nhiên đưa tay che miệng Manh Tiểu Nam, hạ thấp giọng cảnh cáo: Cậu nói nhỏ một chút được không, lời này nếu như bị người khác nghe thấy, không chừng sẽ cho rằng chúng ta nói lung tung, tìm kế hãm hại đấy!
Beta: LaPluie
Ừ. Tiêu Minh Lạc gật đầu đồng ý và nói: Nhất định là người khác gây áp lực lên bọn họ, Sơ Hạ, hiện tại cô nên quay về học đi, vốn không nên ở đây để bọn có cơ hội tìm lỗi trong phạm vi đó. Bọn họ cũng sẽ không cố tình gây khó dễ cho cô.
Để cho cô đi sao? An Sơ Hạ tự khinh thường bản thân mình, cô gấp gáp như vậy chỉ gây thêm rắc rối, đơn giản là cực kì vô dụng...
Không được. An Sơ Hạ kiên định nói: Tôi muốn chạy cùng với các anh!
Lăng Hàn Vũ đưa tay giả làm súng bắn vào đầu cô một cái, tỏ vẻ phẫn nộ: Thôi đi! Vừa rồi cô không nhìn thấy chúng tôi đang chạy bước nhỏ sao? Mau trở về đi.
Mặc dù nghe nói vậy, nhưng An Sơ Hạ vẫn là muốn ở lại.
Trở về, An Sơ Hạ, đây là mệnh lệnh. Hàn Thất Lục thì thầm, giọng nói tuy nhỏ, nhưng ẩn ý trong đó là gì không cần nói cũng biết.
Đã nói đến như vậy, An Sơ Hạ cũng chỉ biết rời đi. Cô ở chỗ này quả thật cũng không giúp được chuyện gì, không bằng để bọn họ tự bàn bạc.
Tôi đi đây. An Sơ Hạ cúi đầu, chuẩn bị rời đi.
Bíp bíp bíp—— Tiếng còi xe vang lên chói tai, bốn người theo phản xạ nhìn về phía âm thanh phát ra.
Một chiếc xe kinh doanh màu đen dừng lại bên cạnh sân tập, nhìn xuyên qua cửa kính, Hàn Thất Lục rất nhanh nhận ra đó là xe của An Dịch Sơn. An Dịch Sơn vốn là người khiêm tốn, lái xe cho tới bây giờ đều là tuyến đường quen thuộc. Nhưng hiện tại, dường như ông ta bắt đầu muốn thoát khỏi tuyến được duy nhất ấy.
Cửa xe phía trên mở ra, một người đàn ông mặc đồ tây bước xuống, ông ta nhanh chóng đi tới mở cửa xe phía sau.
Tớ cược người bên trong là An Dịch Sơn. Lăng Hàn Vũ nửa nâng cằm nửa hàm lên nói.
Tiêu Minh Lạc vốn ôn nhu hiền hòa đôi mắt cũng toả ra một tia sáng sắc lạnh, mở miệng tiếp lời: Tớ cược ông ta đến đây để cười nhạo chúng ta.
Ừ. Lăng Hàn Vũ gật đầu: Tin tức chúng ta bị phạt chạy, không chừng lão già kia đã nói cho ông ta biết. Đây coi như là chiến công của lão già kia sao?
Cửa hàng ghế phía sau xe mở ra, một đôi giày bóng loáng thò ra ngoài dò xét, ngay sau đó An Dịch Sơn bước ra khỏi xe, ánh mắt thẳng tắp nhìn phía bọn họ.
An Sơ Hạ không dám tin, nhìn An Dịch Sơn ở cách đó không xa, nói: Quả nhiên anh đã đoán đúng, thật sự là cha nuôi... Không, hiện tại phải gọi ông ta là ông An?
Mỗi lần cô nhìn thấy An Dịch Sơn, nội tâm sẽ xuất hiện một loại cảm giác ấm áp. Có lẽ bởi vì An Dịch Sơn là cha nuôi của cô, mà từ nhỏ cô lại thiếu hụt tình thương của cha sao? Nhưng lần này, thời điểm cô nhìn thấy An Dịch Sơn, cảm giác ấm áp ban đầu lại thay thế bằng sự chán ghét!
Thất Lục, mấy người các cậu ở chỗ này làm gì? An Dịch Sơn từ từ bước tới gần.
Lăng Hàn Vũ thấp giọng nói: Hay là chúng ta giả vờ như không nhìn thấy ông ta, bây giờ bỏ đi luôn đi? Bị ông ta làm nhục như vậy thật sự khó chịu!
Thiếu gia, có cần tôi ra tay không? Một giọng nói cứng nhắc đột nhiên vang lên, doạ An Sơ Hạ giật mình. Cô vội vàng nhìn sang, mới phát hiện Kenny không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau của cô.
Ah — Lăng Hàn Vũ lắc đầu và nói: Không cần. Anh còn không tĩnh dưỡng cho tốt đi, không phải nói trở lại sẽ bảo vệ tôi sao?
Vừa nghe thấy Lăng Hàn Vũ nói như vậy, An Sơ Hạ mới cẩn thận quan sát. Cô mới gặp mặt Kenny một vài lần, tuy rất ít nhưng cũng đủ để có thể nhận ra cả người Kenny gầy gò nhiều. Bị thương? Anh bị thương sao? An Sơ Hạ quan tâm mở miệng hỏi.
Ai ngờ Kenny cũng không hề nhìn cô một cái, xoay người sang hướng khác, rất nhanh rời khỏi tầm mắt cô.
Đừng để ý, anh ta chính là như vậy. Lăng Hàn Vũ nhìn về phía An Sơ Hạ bĩu môi nói: Một thời gian trước anh ta thi hành một nhiệm vụ, bị trọng thương, vừa mới tỉnh lại không lâu.
An Sơ Hạ gật đầu một cái, An Dịch Sơn chỉ còn cách bọn họ ba bốn mét, cô liền không nói thêm gì nữa.
Chú An. Hàn Thất Lục bỗng nhiên mở miệng trước, nở nụ cười ôn hòa, như thể thật sự có quan hệ rất thân mật chú - cháu với đối phương.
Ở đây, người có quan hệ hơi thân cận với An Dịch Sơn trừ Hàn Thất Lục chính là Tiêu Minh Lạc, Lăng Hàn Vũ ngược lại không có quan hệ với ông ta. Cho nên Tiêu Minh Lạc là người thứ hai chào hỏi An Dịch Sơn. Còn Lăng Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn trời, bộ dạng như tôi không biết ông .
An Sơ Hạ đang muốn chào hỏi, Hàn Thất Lục đã kéo cô về phía sau mình. Anh nắm lấy tay cô, khiến trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn.
Bây giờ đang là giờ học phải không? An Dịch Sơn dùng giọng trưởng bối nghiêm nghị nói: Các cậu không vào học ở đây làm gì? Gần đây Tư Đế Lan bắt đầu phương pháp học tập khác, các cậu đừng làm cho tôi khó xử.
Giả bộ, thật sự giả bộ! An Sơ Hạ không nhịn được tự chế giễu ở trong lòng.
Hàn Thất Lục cười ha hả, nhưng lông mày cũng hơi nhíu lại: Khó trách thầy Hiệu trưởng thay đổi giống như người khác, một lòng một dạ muốn phạt chúng tôi chạy, hoá ra nguyên nhân là muốn bắt đầu phương pháp học tập khác. Yên tâm đi, chú An, tôi sẽ không khiên cho chú phải khó xử, dù sao... Hai gia đình chúng ta quan hệ tốt như người một nhà, đúng không?
Không đợi An Dịch Sơn đáp lại, đúng lúc này Lăng Hàn Vũ vẻ mặt ôn hoà chen vào một câu: Thành thật mà nói, đã rất lâu tôi không nhảy nhót cùng tên nhóc An Thần Xuyên rồi.
Sắc mặt An Dịch Sơn trầm xuống, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại nở nụ cười hòa ái: Các cậu mau trở về lớp học đi, tôi sẽ thay các cậu nói với thầy Hiệu trưởng, coi như phạt chạy cũng không quan trọng bằng giờ học.
Nói như vậy chúng ta không cần chạy nữa? Lăng Hàn Vũ hợp hai tay lại, phát ra giọng nói thâm thuý sắc nét. Thoạt nhìn anh giống như đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng người quen thuộc sẽ biết, tiểu tử này rất tinh quái!
Cảm ơn chú An, chúng ta đi thôi. Tiêu Minh Lạc hướng về phía An Dịch Sơn gật đầu, rồi vượt lên dẫn trước.
Chỉ có kẻ ngốc mới vì chút mặt mũi mà tiếp tục ở lại nơi này chịu phạt chạy.
Lúc An Sơ Hạ trở về phòng học, giáo viên chủ nhiệm lớp đã chờ sẵn ở cửa. Ông tới đây kiểm tra vừa vặn không thấy An Sơ Hạ đâu, chắc chắn sẽ phê bình một bữa.
Nhưng nghe nhiều thành quen, bị mắng nhiều lần, An Sơ Hạ coi như là gió thoảng bên tai. Lúc đi ra khỏi văn phòng, tiếng chuông tan học đã vang lên, cô lúc này mới cảm thấy thời gian bị mắng trôi qua quá lâu.
Vừa về tới phòng học, Manh Tiểu Nam đã xông tới, vừa tới liền hỏi thăm ngay chuyện về Hàn Thất Lục, có chút thiên vị anh hơn An sơ Hạ.
Cô chớp mắt, giả bộ như đang cực kỳ không vui, nói: Tớ cũng bị kéo đến văn phòng chủ nhiệm mắng, tại sao cậu không quan tâm đến tớ trước?
Manh Tiểu Nam lúc này mới hi hi, ha ha rồi ôm cổ An Sơ Hạ, kéo khuôn mặt cô ra sức cưỡng hôn.
Được rồi, được rồi, nước miếng của cậu đều dính hết lên mặt tớ! An Sơ Hạ run rẩy khóe miệng, kéo Manh Tiểu Nam đến hành lang vắng vẻ, thấp giọng nói ra chuyện quan trọng.
Trời ạ... Manh Tiểu Nam há hốc miệng: Đây là chính là muốn thay đổi chính quyền sao! An Dịch Sơn muốn tạo phản à!
Suỵt —— An Sơ Hạ đột nhiên đưa tay che miệng Manh Tiểu Nam, hạ thấp giọng cảnh cáo: Cậu nói nhỏ một chút được không, lời này nếu như bị người khác nghe thấy, không chừng sẽ cho rằng chúng ta nói lung tung, tìm kế hãm hại đấy!
/914
|