Thấy cô miễn cưỡng cười, Khương Viên Viên Oa một tiếng nhào về phía cô, gắt gao ôm An Sơ Hạ khóc to.
Tiểu Sơ Hạ, mẹ nhất định sẽ thương con! Khương Viên Viên đã khóc bù lu bù loa lên. An Sơ Hạ thiếu chút nữa bật cười, những người nhà này thật đúng là...? Thật sự đều rất tốt bụng a.
Cô vẫn cảm thấy Hàn gia nợ cô, nhưng vẫn cố ý quên chuyện mẹ mình bị 'ung thư'. Nếu không phải tại Hàn gia, không chừng mẹ vẫn còn sống.
Bây giờ xem ra, cô thật sự sai lầm rồi. Mỗi người đều phải trải qua rất nhiều sự ly biệt, gặp lại nhau, đều trải qua những chuyện đau buồn, chuyện hạnh phúc, quan trọng là, sau cơn mưa sẽ lại có cầu vồng, lại có thể làm lại từ đầu a...
Tiểu Sơ Hạ, mẹ quyết định rồi, không cho con đi học nữa! Đến trường nhiều rất mệt a! Sau này, con chỉ cần ở trong nhà hưởng thụ. Những lời này như sét đánh ngang tai An Sơ Hạ.
Hưởng thụ? Cô không phải người già a. Hưởng thụ cái gì a! Hơn nữa, sao lại đổi cách xưng hô là mẹ? Sao bà lại trở thành mẹ cô rồi?
Cái kia... Cô muốn nói gì đó, nhưng bị Khương Viên Viên ôm chặt lấy, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Hàn Thất Lục khẽ liếc Khương Viên Viên, không kiên nhẫn đi qua đẩy bà qua một bên.
Mẹ, mẹ ôm như vậy cô ấy sẽ chết ngạt mất! Thanh âm của Hàn Thất Lục lạnh lùng vang lên, nhưng không làm người khác rùng mình. Hắn nhìn mẹ mình, càng nhìn càng thấy bất đắc dĩ. Có lẽ vì hắn trưởng thành quá sớm, nên luôn cảm thấy mẹ hắn thật ngây thơ. Ngây thơ đến mức làm người ta muốn khóc.
Khương Viên Viên bĩu môi vô tội: Mẹ chỉ thấy đau lòng cho Tiểu Sơ Hạ của mẹ thôi!
Đau lòng? Yêu thương cô ấy mà kêu cô ấy đừng đi học? Mẹ đang cướp đi quyền được đi học mẹ biết không? Mẹ là một tác giả, chẳng lẽ ngay cả điều này mẹ cũng không biết sao? Nói được một nửa, Hàn Thất Lục đột nhiên nhăn mặt lại, nhếch nhếch mũi lên nghi hoặc hỏi: Có mùi gì vậy?
A — bít tết của tôi !!! Khương Viên Viên hét lên rồi chạy về bếp. Sau đó, từ trong bếp truyền ra một tiếng hét chói tai: Cháy rồi !!!
An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục cùng nhìn về phòng bếp, lắc đầu.
Cái gì cháy? Hàn Lục Hải cầm một xấp công văn chạy tới, Hàn quản gia vội nhận công văn và áo khoác.
Bít tết của tôi. Khương Viên Viên bước ra, mắt hơi hồng hồng: Tôi cố tình vào bếp, muốn cho mọi người nếm thử món bít tết tôi vừa học. Kết quả lại cháy mất rồi.
Hàn Thất Lục không mảy may nói: Đều tại mẹ hết!
Hàn Lục Hải vốn không lạnh lùng như Hàn Thất Lục, yêu thương ôm vợ mình trong tay, dịu dàng nói: Cháy rồi thì thôi, sau này cũng không phải là không có cơ hội làm lại.
Sau khi được Hàn Lục Hải an ủi, Khương Viên Viên mới dịu đi một chút, vẫn đáng thương nói: Nhưng cháy như vậy rồi, vậy bữa tối phải làm sao?
Không có cũng không sao! Tôi đang tính đưa mọi người ra ngoài ăn bữa tối. Hàn Lục Hải cười haha, quay đầu nói với An Sơ Hạ: Sơ Hạ, con có nhớ sáng hôm qua đã đổi thân phận con từ con gái nuôi thành vị hôn thê của Thất Lục không? Bây giờ chúng ta đi ăn một chút, con sẽ cùng mọi người hiểu rõ nhau một chút.
P/s: Hết hôm nay =))
Tiểu Sơ Hạ, mẹ nhất định sẽ thương con! Khương Viên Viên đã khóc bù lu bù loa lên. An Sơ Hạ thiếu chút nữa bật cười, những người nhà này thật đúng là...? Thật sự đều rất tốt bụng a.
Cô vẫn cảm thấy Hàn gia nợ cô, nhưng vẫn cố ý quên chuyện mẹ mình bị 'ung thư'. Nếu không phải tại Hàn gia, không chừng mẹ vẫn còn sống.
Bây giờ xem ra, cô thật sự sai lầm rồi. Mỗi người đều phải trải qua rất nhiều sự ly biệt, gặp lại nhau, đều trải qua những chuyện đau buồn, chuyện hạnh phúc, quan trọng là, sau cơn mưa sẽ lại có cầu vồng, lại có thể làm lại từ đầu a...
Tiểu Sơ Hạ, mẹ quyết định rồi, không cho con đi học nữa! Đến trường nhiều rất mệt a! Sau này, con chỉ cần ở trong nhà hưởng thụ. Những lời này như sét đánh ngang tai An Sơ Hạ.
Hưởng thụ? Cô không phải người già a. Hưởng thụ cái gì a! Hơn nữa, sao lại đổi cách xưng hô là mẹ? Sao bà lại trở thành mẹ cô rồi?
Cái kia... Cô muốn nói gì đó, nhưng bị Khương Viên Viên ôm chặt lấy, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Hàn Thất Lục khẽ liếc Khương Viên Viên, không kiên nhẫn đi qua đẩy bà qua một bên.
Mẹ, mẹ ôm như vậy cô ấy sẽ chết ngạt mất! Thanh âm của Hàn Thất Lục lạnh lùng vang lên, nhưng không làm người khác rùng mình. Hắn nhìn mẹ mình, càng nhìn càng thấy bất đắc dĩ. Có lẽ vì hắn trưởng thành quá sớm, nên luôn cảm thấy mẹ hắn thật ngây thơ. Ngây thơ đến mức làm người ta muốn khóc.
Khương Viên Viên bĩu môi vô tội: Mẹ chỉ thấy đau lòng cho Tiểu Sơ Hạ của mẹ thôi!
Đau lòng? Yêu thương cô ấy mà kêu cô ấy đừng đi học? Mẹ đang cướp đi quyền được đi học mẹ biết không? Mẹ là một tác giả, chẳng lẽ ngay cả điều này mẹ cũng không biết sao? Nói được một nửa, Hàn Thất Lục đột nhiên nhăn mặt lại, nhếch nhếch mũi lên nghi hoặc hỏi: Có mùi gì vậy?
A — bít tết của tôi !!! Khương Viên Viên hét lên rồi chạy về bếp. Sau đó, từ trong bếp truyền ra một tiếng hét chói tai: Cháy rồi !!!
An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục cùng nhìn về phòng bếp, lắc đầu.
Cái gì cháy? Hàn Lục Hải cầm một xấp công văn chạy tới, Hàn quản gia vội nhận công văn và áo khoác.
Bít tết của tôi. Khương Viên Viên bước ra, mắt hơi hồng hồng: Tôi cố tình vào bếp, muốn cho mọi người nếm thử món bít tết tôi vừa học. Kết quả lại cháy mất rồi.
Hàn Thất Lục không mảy may nói: Đều tại mẹ hết!
Hàn Lục Hải vốn không lạnh lùng như Hàn Thất Lục, yêu thương ôm vợ mình trong tay, dịu dàng nói: Cháy rồi thì thôi, sau này cũng không phải là không có cơ hội làm lại.
Sau khi được Hàn Lục Hải an ủi, Khương Viên Viên mới dịu đi một chút, vẫn đáng thương nói: Nhưng cháy như vậy rồi, vậy bữa tối phải làm sao?
Không có cũng không sao! Tôi đang tính đưa mọi người ra ngoài ăn bữa tối. Hàn Lục Hải cười haha, quay đầu nói với An Sơ Hạ: Sơ Hạ, con có nhớ sáng hôm qua đã đổi thân phận con từ con gái nuôi thành vị hôn thê của Thất Lục không? Bây giờ chúng ta đi ăn một chút, con sẽ cùng mọi người hiểu rõ nhau một chút.
P/s: Hết hôm nay =))
/914
|