Ánh mắt Sơ Hạ ngẩn ra, lẩm bẩm nói: Tại sao là... Thiên Hâm?
Lúc cô giúp mấy cầu thủ dự bị dọn đồ, thấy một bóng lưng nhìn rất quen mắt, lúc đó cô không đến xem người kia là ai, hiện tại cô rốt cuộc nhớ tới, không phải là Thiên Hâm sao? Mà người đối diện Lạc Phàn Huy dường như chính là Thiên Hâm!
Vừa lúc người nam sinh kia xoay mặt sang một bên.
Quả nhiên là Thiên Hâm!
Sơ Hạ vui vẻ, vội vã đi tới. Lần trước lúc rời khỏi thôn Thiên Hộ không thể gặp được Thiên Hâm, lúc này ở trước mặt nói cám ơn. Nếu như không phải Thiên Hâm, cô sẽ mất đi dũng khí sinh tồn, chuyện về sau còn không biết phát triển trở thành dạng gì nữa.
Tôi chỉ là muốn học tập cho giỏi. Thiên Hâm tránh ánh mắt Lạc Phàn Huy, quay đầu chuẩn bị rời đi.
Lạc Phàn Huy duỗi tay ra, mạnh mẽ khoác qua vai Thiên Hâm, vung tay phải lên, nặng nề đấm một quyền vào mặt Thiên Hâm.
Sơ Hạ đi bộ lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn Thiên Hâm bị đánh.
Nhưng mà ngoài dự liệu của cô, Thiên Hâm không có đánh trả, ngược lại nói câu xin lỗi.
Xin lỗi? Lạc Phàn Huy cười lạnh một tiếng, khóe mắt lóe lên vài giọt nước mắt: Hiện tại nói xin lỗi còn tác dụng gì? Vị trí đội trưởng này vốn là cậu, cậu một câu muốn học tập cho giỏi, liền bỏ toàn bộ người của đội bóng chúng ta. Hiện tại xong rồi, mặt mũi còn đâu, ngay cả công tử chơi bời lêu lõng Tư Đế Lan chúng ta cũng thua! Chứng kiến nó cậu hài lòng chưa?
Xin lỗi. Thiên Hâm lại nói một câu xin lỗi.
Từ góc độ này Sơ Hạ không thấy biểu tình của Thiên Hâm, nhưng cô biết, Thiên Hâm là một người hiền lành, cậu ta việc làm gì, nhất định có đạo lý của mình.
Cô không do dự nữa, bước nhanh tới.
Đội trưởng! Lạc Phàn Huy nắm chặt nắm đấm, vô lực hạ xuống, quay đầu đi chỗ khác, nói: Tôi vẫn khinh thường người Tư Đế Lan, cùng Mạc Hân Vi, cái này còn không phải là bởi vì người Tư Đế Lan đã từng khi dễ cậu sao? Nhưng bây giờ, cậu nhìn lại chính mình đi! Không có một chút tinh thần phấn chấn sao? Cậu biết bộ dạng này sa sút thế nào không?
Tôi không cảm thấy bộ dáng của tôi sa sút, tôi chỉ là không muốn đem thời gian lãng phí học tập vào chuyện này. Tôi phải đi về làm tác nghiệp rồi, tạm biệt.
Thiên Hâm xoay người muốn đi, thấy được phía trước Sơ Hạ đi tới.
Trên mặt cậu ta lộ ra vẻ kinh ngạc, một lát sau, cậu ta khôi phục vẻ trấn tĩnh.
Sơ Hạ là người Tư Đế Lan, cái này cũng không ngoài ý muốn. Có thể khiến người ta lái phi cơ trực thăng tới đón, thân phận như thế nào lại đơn giản?
Đã lâu không gặp. Sơ Hạ mở miệng, phóng khoáng cười cười.
Đứng sau lưng Thiên Hâm Lạc Phàn Huy ngẩn ngơ, đi lên trước mấy bước, nhìn về phía Thiên Hâm dò hỏi: Sao cậu lại biết cô ấy? Cô ấy là người học viện Tư Đế Lan.
Ngoài ý muốn mà thôi. Thiên Hâm nói không nhiều, nhìn về phía Lạc Phàn Huy, bình thản nói rằng: Bọn họ trao giải, nói không tiện! Tôi cùng cậu bàn chuyện này sau.
Lạc Phàn Huy sắc mặt tối sầm, liếc nhìn An Sơ Hạ, nhưng cũng không nói thêm cái gì, quay đầu đi.
Không nghĩ tới cậu là đội trưởng. Sơ Hạ cười cười, có chút lúng túng nói rằng: Vừa rồi không cẩn thận nghe được đối thoại của hai người.
Biểu tình Thiên Hâm cứng lại, tiện đà hạ đầu thấp xuống, nói rằng: Lúc đó tuổi còn trẻ, thích bóng rổ. Hiện tại... Hiện tại thầm nghĩ tốt nhất là đọc sách, tôi muốn... Tôi muốn thay đổi tình trạng thôn Thiên Hộ.
Cậu ta không muốn lại nhìn thấy thôn Thiên Hộ bần cùng, cầu xin lão bà, chỉ có thể dùng tiền từ bọn buôn người.
Sơ Hạ không có nghĩ sâu, chỉ gật đầu, trông khóe miệng cậu ta có chút máu ứ đọng, nói rằng: Khóe miệng của cậu bị thương, xử lý không kịp, máu ứ đọng phải rất lâu mới có thể tiêu tan.
Không sao. Thiên Hâm không thèm quan tâm cười cười, tiện đà hỏi: Cậu theo đội bóng rổ Tư Đế Lan tới? Đội cổ động?
Không phải, hậu phương. Sơ Hạ nói xong, lui về sau một bước, hướng về phía Thiên Hâm khom người chào, ánh mắt cậu ta kinh ngạc nói rằng: Chuyện lúc trước, thực sự rất cám ơn cậu. Đặc biệt, đặc biệt buổi tối hôm đó, cậu đã cho tôi niềm tin. Là cậu, một lần nữa cho tôi hy vọng! Cám ơn cậu!
Thiên Hâm sửng sờ một chút, trong con ngươi hiện lên tình cảm ấm áp.
Không sao, chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi. Trao giải dường như sắp kết thúc, cậu mau trở về đi thôi, đừng đợi lát nữa bọn họ tìm không được cậu.
Một cái nhấc tay lại khiến cậu ta bỏ ra rất nhiều tiền. Thế nhưng việc này, Sơ Hạ đều không cần biết. Cô không phải Sơ Hạ ngày xưa, mà là học sinh Tư Đế Lan, là An Sơ Hạ, mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện cùng cậu ta.
Tốt. An Sơ Hạ đáp ứng, vừa muốn quay đầu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Thiên Hâm hỏi: Bộ quần áo còn vừa với cậu không?
Bộ đồ... Cậu ta xếp chỉnh tề, ngay cả mặc thử đều không nỡ.
Vừa người. Rất vừa người. Cậu ta nói liên tục hai lần.
Vậy là tốt rồi. Khóe miệng Sơ Hạ khẽ cong, nói rằng: Tôi đi đây.
Sơ Hạ! Cậu ở nơi nào! Tớ đi từ WC ra tìm không được cậu! Manh Tiểu Nam đột nhiên chạy tới, lôi kéo cô đi liền: Đi nhanh đi, dường như trao giải sắp kết thúc, tớ sợ ở chỗ này bị người Buông Lập bao vây!
Sơ Hạ gật đầu một cái, theo Manh Tiểu Nam đi.
Từ đầu, Thiên Hâm khuất mặt.
Sơ Hạ, em đi nhà vệ sinh sao? Hàn Thất Lục trên cổ đeo vòng hoa, thấy cô đi tới, lập tức đi tới phía cô.
Làm sao anh biết? Đáy mắt Sơ Hạ hiện lên kinh ngạc, tiện đà đôi mắt co rút nhanh: Hàn Thất Lục! Thành thật khai báo, anh có phải lại lắp ráp phầm mềm định vị trên điện thoại di động mới của em?
Hàn Thất Lục ngoài cười nhưng trong không cười: Em ngốc như vậy, anh đương nhiên bảo vệ em rồi.
Có ngốc anh thì có? Không biết là người nào, cuộc thi ngữ văn lần này chỉ thi 41 điểm!
Cũng không biết là người nào, lần này thi sát hạch 0 điểm!
Em gái anh đó thì sao! Hàn Thất Lục, anh muốn chết à!
Em cũng không phải là em gái anh...
Hai người vẫn đấu võ mồm đến khi về tới Tư Đế Lan.
Học viện Tư Đế Lan bên này sáng sớm liền được tin tức các đội viên chiến thắng, họ đã sớm ở cửa trường chờ, lãnh đạo trường đều đứng ở cổng. Đánh bại trường cao đẳng Buông Lập, từ khi xây trường tới nay lần đầu tiên tỉ lệ lên lớp Buông Lập vẫn hơnTư Đế Lan, cuối cùng lúc nàycũng được nở mặt nở mày!
Thấy xa xa xe tới rồi, hiệu trưởng trên mặt đầy nụ cười: Tới rồi, rốt cục đã trở về.
Xe tới cửa trường học liền dừng lại, hiệu trưởng đi tới mấy bước, những lãnh đạo trường học khác cũng đều đi theo.
Hiệu trưởng. Lý Nam là người thứ nhất xuống xe, hướng về phía hiệu trưởng nhẹ nhàng gật đầu một cái, xem như chào hỏi.
Tốt tốt tốt! Hiệu trưởng dáng dấp cực kỳ vui vẻ, kéo tay Lý Nam vỗ nhẹ nhẹ vài cái, nói rằng: Lý Nam à, cô có thể giúp Tư Đế Lan chúng ta đại thắng! Ta đều nghe nói, lúc tranh tài thắng lợi, đều nhờ cô!
Nơi nào. Lý Nam dáng vẻ trên mặt tịch mịch, thu hồi tay của mình, nói rằng: Hiệu trưởng, tôi hơi mệt, ngày hôm nay muốn về nhà sớm.
Mệt? Thế! Chỉ là... Buổi tối ta tổ chức ăn mừng, cô làm huấn luyện viên, phải đến nha.
Hiệu trưởng vừa nói như vậy, những vị lãnh đạo khác cũng phụ họa: Đúng vậy Lý Nam, cô có công lớn, hiện tại trở về nghỉ ngơi một chút, buổi tối ăn mừng nhất định phải đến!
Lý Nam khó xử gật đầu một cái, sau đó liền trực tiếp trở về nhà.
Vừa về tới nhà cô nằm trên giường ngủ một giấc, cũng không biết ngủ bao lâu, bị một chuông điện thoại di động đánh thức. Cô nhíu mày lại, nhận điện thoại.
Là trường học bên kia gọi tới, không thể chối từ, cô không thể làm gì khác hơn là từ trên giường đứng lên, tùy tiện chỉnh đốn chính mình một chút, điện thoại nói xong địa điểm liền chạy đi.
Ơ! Đại công của chúng ta tới! Không biết ai nói câu đó, ánh mắt của mọi người nhao nhao rơi xuống người cô, các đội viên nhao nhao chào hỏi cô.
Cô cũng chào hỏi mọi người, tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống. Trước mặt là một chai bia, Cô tự mình rót một chén, ngửa đầu uống hết, ký ức về trường cao đẳng Buông Lập lại lần nữa hiện lên trong đầu.
Cô sáng sớm liền đoán được là tôi?
Bên kia trao giải, chỉ có cô và Nhan Nhược hai người ở phòng thay quần áo càng thêm vắng ngắt.
Ngay từ đầu không có đoán được, sau lại chỉ có... Lý Nam ngừng lại một chút, đi lên trước mấy bước, kéo tay Nhan Nhược tay, nói: Nhược Nhược, cô vẫn còn đang trách thầy sao? Thầy lúc đó chỉ là nói lẫy, cô một mực ham chơi, không cố gắng học, cô mới có thể cố ý nói cô không bằng tôi, ý của thầy cũng không phải là ý đó. Cô giỏi hơn tôi, chỉ cần cố gắng điểm...
Cô câm miệng! Nhan Nhược nói một cách lạnh lùng, gạt tay cô, nói rằng: Mấy năm qua tôi vẫn rất nỗ lực, không dễ dàng nghiên cứu ra chiến thuật này. Nghe nói cô tới Tư Đế Lan, tôi liền đi tới Buông Lập. Tôi cho rằng, tôi có thể thắng cô, chỉ là không nghĩ tới, tôi lại thua.
Lý Nam vội vàng nói: Tôi chỉ là may mắn mà thôi, lợi dụng lúc các đội viên Buông Lập trở nên táo bạo, mới may mắn thắng. Nhược Nhược, cô theo tôi trở về, cô giáo cũng rất nhớ cô...
Cô không cần nói, sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ thắng cô! Chứng minh thầy nói là sai! Nhan Nhược mặt như băng sương, nói xong những lời này, đẩy Lý Nam ra, đi thẳng.
Nhược Nhược! Cô chạy lên trước mấy bước, hướng phía Nhan Nhược hô: Có phải khi tôi rời khỏi, cô sẽ tha thứ tôi, tha thứ cho thầy?
Bước chân Nhan Nhược dừng lại, xoay đầu lại nhìn cô, châm chọc: Biết tôi không ưa cô điểm nào nhất không? Chính là cô luôn tự cho là trách nhiệm, cho là mình vĩ đại. Lý Nam, tôi không muốn cô kêu tôi là Nhược Nhược, giống như cô đang dối trá vậy, cô không xứng gọi tôi như vậy!
Nhan Nhược nói xong, không có dừng lại, ẩn vào trong đám người.
Cô cùng bạn học của cô hiện tại thế nào? Hàn Thất Lục không biết đi qua đây lúc nào, ngồi kế bên cô hỏi...
Lúc cô giúp mấy cầu thủ dự bị dọn đồ, thấy một bóng lưng nhìn rất quen mắt, lúc đó cô không đến xem người kia là ai, hiện tại cô rốt cuộc nhớ tới, không phải là Thiên Hâm sao? Mà người đối diện Lạc Phàn Huy dường như chính là Thiên Hâm!
Vừa lúc người nam sinh kia xoay mặt sang một bên.
Quả nhiên là Thiên Hâm!
Sơ Hạ vui vẻ, vội vã đi tới. Lần trước lúc rời khỏi thôn Thiên Hộ không thể gặp được Thiên Hâm, lúc này ở trước mặt nói cám ơn. Nếu như không phải Thiên Hâm, cô sẽ mất đi dũng khí sinh tồn, chuyện về sau còn không biết phát triển trở thành dạng gì nữa.
Tôi chỉ là muốn học tập cho giỏi. Thiên Hâm tránh ánh mắt Lạc Phàn Huy, quay đầu chuẩn bị rời đi.
Lạc Phàn Huy duỗi tay ra, mạnh mẽ khoác qua vai Thiên Hâm, vung tay phải lên, nặng nề đấm một quyền vào mặt Thiên Hâm.
Sơ Hạ đi bộ lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn Thiên Hâm bị đánh.
Nhưng mà ngoài dự liệu của cô, Thiên Hâm không có đánh trả, ngược lại nói câu xin lỗi.
Xin lỗi? Lạc Phàn Huy cười lạnh một tiếng, khóe mắt lóe lên vài giọt nước mắt: Hiện tại nói xin lỗi còn tác dụng gì? Vị trí đội trưởng này vốn là cậu, cậu một câu muốn học tập cho giỏi, liền bỏ toàn bộ người của đội bóng chúng ta. Hiện tại xong rồi, mặt mũi còn đâu, ngay cả công tử chơi bời lêu lõng Tư Đế Lan chúng ta cũng thua! Chứng kiến nó cậu hài lòng chưa?
Xin lỗi. Thiên Hâm lại nói một câu xin lỗi.
Từ góc độ này Sơ Hạ không thấy biểu tình của Thiên Hâm, nhưng cô biết, Thiên Hâm là một người hiền lành, cậu ta việc làm gì, nhất định có đạo lý của mình.
Cô không do dự nữa, bước nhanh tới.
Đội trưởng! Lạc Phàn Huy nắm chặt nắm đấm, vô lực hạ xuống, quay đầu đi chỗ khác, nói: Tôi vẫn khinh thường người Tư Đế Lan, cùng Mạc Hân Vi, cái này còn không phải là bởi vì người Tư Đế Lan đã từng khi dễ cậu sao? Nhưng bây giờ, cậu nhìn lại chính mình đi! Không có một chút tinh thần phấn chấn sao? Cậu biết bộ dạng này sa sút thế nào không?
Tôi không cảm thấy bộ dáng của tôi sa sút, tôi chỉ là không muốn đem thời gian lãng phí học tập vào chuyện này. Tôi phải đi về làm tác nghiệp rồi, tạm biệt.
Thiên Hâm xoay người muốn đi, thấy được phía trước Sơ Hạ đi tới.
Trên mặt cậu ta lộ ra vẻ kinh ngạc, một lát sau, cậu ta khôi phục vẻ trấn tĩnh.
Sơ Hạ là người Tư Đế Lan, cái này cũng không ngoài ý muốn. Có thể khiến người ta lái phi cơ trực thăng tới đón, thân phận như thế nào lại đơn giản?
Đã lâu không gặp. Sơ Hạ mở miệng, phóng khoáng cười cười.
Đứng sau lưng Thiên Hâm Lạc Phàn Huy ngẩn ngơ, đi lên trước mấy bước, nhìn về phía Thiên Hâm dò hỏi: Sao cậu lại biết cô ấy? Cô ấy là người học viện Tư Đế Lan.
Ngoài ý muốn mà thôi. Thiên Hâm nói không nhiều, nhìn về phía Lạc Phàn Huy, bình thản nói rằng: Bọn họ trao giải, nói không tiện! Tôi cùng cậu bàn chuyện này sau.
Lạc Phàn Huy sắc mặt tối sầm, liếc nhìn An Sơ Hạ, nhưng cũng không nói thêm cái gì, quay đầu đi.
Không nghĩ tới cậu là đội trưởng. Sơ Hạ cười cười, có chút lúng túng nói rằng: Vừa rồi không cẩn thận nghe được đối thoại của hai người.
Biểu tình Thiên Hâm cứng lại, tiện đà hạ đầu thấp xuống, nói rằng: Lúc đó tuổi còn trẻ, thích bóng rổ. Hiện tại... Hiện tại thầm nghĩ tốt nhất là đọc sách, tôi muốn... Tôi muốn thay đổi tình trạng thôn Thiên Hộ.
Cậu ta không muốn lại nhìn thấy thôn Thiên Hộ bần cùng, cầu xin lão bà, chỉ có thể dùng tiền từ bọn buôn người.
Sơ Hạ không có nghĩ sâu, chỉ gật đầu, trông khóe miệng cậu ta có chút máu ứ đọng, nói rằng: Khóe miệng của cậu bị thương, xử lý không kịp, máu ứ đọng phải rất lâu mới có thể tiêu tan.
Không sao. Thiên Hâm không thèm quan tâm cười cười, tiện đà hỏi: Cậu theo đội bóng rổ Tư Đế Lan tới? Đội cổ động?
Không phải, hậu phương. Sơ Hạ nói xong, lui về sau một bước, hướng về phía Thiên Hâm khom người chào, ánh mắt cậu ta kinh ngạc nói rằng: Chuyện lúc trước, thực sự rất cám ơn cậu. Đặc biệt, đặc biệt buổi tối hôm đó, cậu đã cho tôi niềm tin. Là cậu, một lần nữa cho tôi hy vọng! Cám ơn cậu!
Thiên Hâm sửng sờ một chút, trong con ngươi hiện lên tình cảm ấm áp.
Không sao, chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi. Trao giải dường như sắp kết thúc, cậu mau trở về đi thôi, đừng đợi lát nữa bọn họ tìm không được cậu.
Một cái nhấc tay lại khiến cậu ta bỏ ra rất nhiều tiền. Thế nhưng việc này, Sơ Hạ đều không cần biết. Cô không phải Sơ Hạ ngày xưa, mà là học sinh Tư Đế Lan, là An Sơ Hạ, mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện cùng cậu ta.
Tốt. An Sơ Hạ đáp ứng, vừa muốn quay đầu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Thiên Hâm hỏi: Bộ quần áo còn vừa với cậu không?
Bộ đồ... Cậu ta xếp chỉnh tề, ngay cả mặc thử đều không nỡ.
Vừa người. Rất vừa người. Cậu ta nói liên tục hai lần.
Vậy là tốt rồi. Khóe miệng Sơ Hạ khẽ cong, nói rằng: Tôi đi đây.
Sơ Hạ! Cậu ở nơi nào! Tớ đi từ WC ra tìm không được cậu! Manh Tiểu Nam đột nhiên chạy tới, lôi kéo cô đi liền: Đi nhanh đi, dường như trao giải sắp kết thúc, tớ sợ ở chỗ này bị người Buông Lập bao vây!
Sơ Hạ gật đầu một cái, theo Manh Tiểu Nam đi.
Từ đầu, Thiên Hâm khuất mặt.
Sơ Hạ, em đi nhà vệ sinh sao? Hàn Thất Lục trên cổ đeo vòng hoa, thấy cô đi tới, lập tức đi tới phía cô.
Làm sao anh biết? Đáy mắt Sơ Hạ hiện lên kinh ngạc, tiện đà đôi mắt co rút nhanh: Hàn Thất Lục! Thành thật khai báo, anh có phải lại lắp ráp phầm mềm định vị trên điện thoại di động mới của em?
Hàn Thất Lục ngoài cười nhưng trong không cười: Em ngốc như vậy, anh đương nhiên bảo vệ em rồi.
Có ngốc anh thì có? Không biết là người nào, cuộc thi ngữ văn lần này chỉ thi 41 điểm!
Cũng không biết là người nào, lần này thi sát hạch 0 điểm!
Em gái anh đó thì sao! Hàn Thất Lục, anh muốn chết à!
Em cũng không phải là em gái anh...
Hai người vẫn đấu võ mồm đến khi về tới Tư Đế Lan.
Học viện Tư Đế Lan bên này sáng sớm liền được tin tức các đội viên chiến thắng, họ đã sớm ở cửa trường chờ, lãnh đạo trường đều đứng ở cổng. Đánh bại trường cao đẳng Buông Lập, từ khi xây trường tới nay lần đầu tiên tỉ lệ lên lớp Buông Lập vẫn hơnTư Đế Lan, cuối cùng lúc nàycũng được nở mặt nở mày!
Thấy xa xa xe tới rồi, hiệu trưởng trên mặt đầy nụ cười: Tới rồi, rốt cục đã trở về.
Xe tới cửa trường học liền dừng lại, hiệu trưởng đi tới mấy bước, những lãnh đạo trường học khác cũng đều đi theo.
Hiệu trưởng. Lý Nam là người thứ nhất xuống xe, hướng về phía hiệu trưởng nhẹ nhàng gật đầu một cái, xem như chào hỏi.
Tốt tốt tốt! Hiệu trưởng dáng dấp cực kỳ vui vẻ, kéo tay Lý Nam vỗ nhẹ nhẹ vài cái, nói rằng: Lý Nam à, cô có thể giúp Tư Đế Lan chúng ta đại thắng! Ta đều nghe nói, lúc tranh tài thắng lợi, đều nhờ cô!
Nơi nào. Lý Nam dáng vẻ trên mặt tịch mịch, thu hồi tay của mình, nói rằng: Hiệu trưởng, tôi hơi mệt, ngày hôm nay muốn về nhà sớm.
Mệt? Thế! Chỉ là... Buổi tối ta tổ chức ăn mừng, cô làm huấn luyện viên, phải đến nha.
Hiệu trưởng vừa nói như vậy, những vị lãnh đạo khác cũng phụ họa: Đúng vậy Lý Nam, cô có công lớn, hiện tại trở về nghỉ ngơi một chút, buổi tối ăn mừng nhất định phải đến!
Lý Nam khó xử gật đầu một cái, sau đó liền trực tiếp trở về nhà.
Vừa về tới nhà cô nằm trên giường ngủ một giấc, cũng không biết ngủ bao lâu, bị một chuông điện thoại di động đánh thức. Cô nhíu mày lại, nhận điện thoại.
Là trường học bên kia gọi tới, không thể chối từ, cô không thể làm gì khác hơn là từ trên giường đứng lên, tùy tiện chỉnh đốn chính mình một chút, điện thoại nói xong địa điểm liền chạy đi.
Ơ! Đại công của chúng ta tới! Không biết ai nói câu đó, ánh mắt của mọi người nhao nhao rơi xuống người cô, các đội viên nhao nhao chào hỏi cô.
Cô cũng chào hỏi mọi người, tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống. Trước mặt là một chai bia, Cô tự mình rót một chén, ngửa đầu uống hết, ký ức về trường cao đẳng Buông Lập lại lần nữa hiện lên trong đầu.
Cô sáng sớm liền đoán được là tôi?
Bên kia trao giải, chỉ có cô và Nhan Nhược hai người ở phòng thay quần áo càng thêm vắng ngắt.
Ngay từ đầu không có đoán được, sau lại chỉ có... Lý Nam ngừng lại một chút, đi lên trước mấy bước, kéo tay Nhan Nhược tay, nói: Nhược Nhược, cô vẫn còn đang trách thầy sao? Thầy lúc đó chỉ là nói lẫy, cô một mực ham chơi, không cố gắng học, cô mới có thể cố ý nói cô không bằng tôi, ý của thầy cũng không phải là ý đó. Cô giỏi hơn tôi, chỉ cần cố gắng điểm...
Cô câm miệng! Nhan Nhược nói một cách lạnh lùng, gạt tay cô, nói rằng: Mấy năm qua tôi vẫn rất nỗ lực, không dễ dàng nghiên cứu ra chiến thuật này. Nghe nói cô tới Tư Đế Lan, tôi liền đi tới Buông Lập. Tôi cho rằng, tôi có thể thắng cô, chỉ là không nghĩ tới, tôi lại thua.
Lý Nam vội vàng nói: Tôi chỉ là may mắn mà thôi, lợi dụng lúc các đội viên Buông Lập trở nên táo bạo, mới may mắn thắng. Nhược Nhược, cô theo tôi trở về, cô giáo cũng rất nhớ cô...
Cô không cần nói, sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ thắng cô! Chứng minh thầy nói là sai! Nhan Nhược mặt như băng sương, nói xong những lời này, đẩy Lý Nam ra, đi thẳng.
Nhược Nhược! Cô chạy lên trước mấy bước, hướng phía Nhan Nhược hô: Có phải khi tôi rời khỏi, cô sẽ tha thứ tôi, tha thứ cho thầy?
Bước chân Nhan Nhược dừng lại, xoay đầu lại nhìn cô, châm chọc: Biết tôi không ưa cô điểm nào nhất không? Chính là cô luôn tự cho là trách nhiệm, cho là mình vĩ đại. Lý Nam, tôi không muốn cô kêu tôi là Nhược Nhược, giống như cô đang dối trá vậy, cô không xứng gọi tôi như vậy!
Nhan Nhược nói xong, không có dừng lại, ẩn vào trong đám người.
Cô cùng bạn học của cô hiện tại thế nào? Hàn Thất Lục không biết đi qua đây lúc nào, ngồi kế bên cô hỏi...
/914
|