Edit: Kaly Vương
Beta: Gấu
Tất nhiên, đây là lý do tại sao An Sơ Hạ ở Hàn gia lâu như vậy, lại không biết Khương Viên Viên còn có nhiều người thân như vậy.
Bởi vì ta đã đặt cược, cược Hàn Lục Hải không thể có tương lai sáng lạng. Nói tới chỗ này, Khương Thập Tam thở dài một hơi: Không nghĩ tới, Hàn Lục Hải thật sự làm được rồi.
Cho nên, nếu chaa con không đem Hàn thị đạt được trình độ như ngày hôm nay, ông thật sự sẽ không nhận lại mẹ con, có phải không? Hàn Thất Lục ánh mắt sáng quắc nhìn Khương Thập Tam, ông cả đời mưu tính đều là vì Khương gia.
Khương Thập Tam cũng thu hồi ánh mắt nhìn anh, ánh mắt hơi chút khàn đục bỗng chốc bừng sáng: Ừm .
Hàn Thất Lục đáy lòng dâng lên ngọn lửa vô danh, bất chấp tất cả, đối mặt Khương Thập Tam hét lớn: Ông cố ngoại, ông thật quá đáng! Chẳng lẽ, ở trong lòng ông, lợi ích, so với quan hệ huyết thống quan trọng hơn sao?!
Ừm vẫn câu khẳng định cũ.
Nhưng mà, trong giọng nói ẩn chứa sự ý tứ cũng không có.
Nhìn gương mặt già nua của Khương Thập Tam, Hàn Thất Lục nhất thời sản sinh một loại cảm giác vô lực.
Khương Thập Tam kỳ lạ như vậy, kỳ thật cũng không trách được. Một người, đứng ở vị trí càng cao, suy nghĩ mọi chuyện đều vì đại cục. Khương Thập Tam trên vai gánh trách nhiệm, là tất cả gia tộc nhà họ Khương. Thậm chí, liên lụy đến Hàn gia, Lăng gia, Tiêu gia cùng một loạt gia tộc khác.
Trọng trách trên vai ông thật sự là quá nặng nề, quan hệ huyết thống so với gánh nặng này nó cũng mờ nhạt không đáng kể rồi.
Đừng nói là Khương Viên Viên, nếu Khương Thập Tam chết có thể đổi lấy sự phồn vinh hưng thịnḥ Khương gia về sau, chỉ sợ, Khương Thập Tam sẽ không chút do dự đưa chính mình đến Tây Thiên.
Thất Lục à. Khương Thập Tam đem một bàn tay khoát lên trên vai anh: Cậu của con, Quốc Lập cũng sắp tổ chức đại hôn, theo lý mà nói, ta vốn không nên nói những lời này. Nhưng không lâu sau, những lời của ngày hôm nay, sẽ có một ngày con hiểu rõ.
Thế lực Khương gia đang chính là vì quá ít con trai nên càng ngày càng suy tàn, và bị các thế lực khác từng bước một chèn ép. Rất nhiều nơi, phải dựa vào cậu con, bọn họ chỉ có vài người sớm muộn gì có lòng cũng không đủ lực. Nếu cậu con sinh em bé, cũng cần hai mươi ba mươi năm sau mới có thể đứng ra đảm đương gánh vác gia tộc, cho nên, trong khoảng thời gian này, con là hi vọng của Khương gia chúng ta.
Nhưng một người đàn ông muốn thành công, sau lưng phải có động lực, nếu chỉ dựa vào sự hỗ trợ bên ngoài vẫn chưa đủ.
Nói nhiều như vậy, rốt cục nói đến điểm mấu chốt.
Hàn Thất Lục trong lòng cười lạnh một tiếng: Ông cố ngoại, con là người Hàn gia, điểm này, con sợ người đã quên.
Ta không có quên. Khương Thập Tam thanh âm hùng hậu: Cho nên, tất yếu mà nói, hộ khẩu của con liền dời đến Khương gia. Dù sao, Hàn thị đã có gốc rễ tốt, cha con khẳng định sẽ vì con suy xét kế hoạch tốt hơn một chút. Cho dù là đổi họ, việc ngày sau con kế thừa Hàn thị cũng sẽ không có chút ảnh hưởng nào. Lui vạn bước, sau này đến khi con trai của Quốc Lập có thể đảm đương đại sự, lúc đó nếu con muốn, tùy thời có thể chuyển hộ khẩu trở về.
Ông cố ngoại, cho nên người đây là muốn lợi dụng con. Hàn Thất Lục nói từng chữ từng câu.
Khương Thập Tam không có phủ nhận: Một người, có thể bị lợi dụng, là vì hắn có giá trị.
Nói như vậy, con còn phải cảm tạ ông sao? Hàn Thất Lục âm thầm nắm chặt tay thành quả đấm: Nhưng nếu, con nói không thì sao?
Con không có tư cách nói không. Khương Thập Tam giơ cổ tay lên xem đồng hồ một chút: Ngày đại hôn, ta sẽ sắp xếp cho con cùng Đình Đình làm quen. Đúng rồi, con cùng Đình Đình đã từng gặp nhau rồi sao?
Hàn Thất Lục đen mặt: Con không biết người đang nói cái gì.
Hôm nay, thời điểm con tiến vào đại sảnh, chào hỏi qua người nữ sinh kia. Khương Thập Tam bước đi, ngồi ở ghế thái sư: Tiểu nữ bộ trưởng Bộ Tài Chính Trần Tiệp Đình, nó có thể hỗ trợ cho con, so với nha đầu họ An có thể giúp con nhiều thứ hơn. BOSS mở màng: Ngạo kiều manh thê quá khó chơi
Người để cho con đi giúp cậu về chính trị, con không có ý kiến, chẳng qua để ba con về hưu trễ một tí. Nhưng mà nữ nhân của con, chỉ có thể là An Sơ Hạ! Hàn Thất lục chưa từng nói chuyện kiên định như vậy trước mặt Khương Thập Tam, bây giờ, là ngoại lệ.
Khương Thập Tam trên mặt biểu tình cứng nhắc vài giây mới hoàn thần lại, hơi sườn mặt qua đi, nói: Thất Lục, ta sẽ nói với con chuyện này, mà không phải thương lượng.
Lão nhân này vì Khương gia việc gì đều có thể làm được, nói với ông những thứ này, hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Hàn Thất Lục nghĩ ở lại đây cũng không có ý nghĩa, trực tiếp nói: Con cũng chỉ nói với ông suy nghĩ của con, mà không phải cùng người thương lượng.
Bây giờ, biểu tình Khương Thập Tam có chút vặn vẹo rồi. Ông chống gậy theo ghế thái sư đứng lên, ánh mắt giống như dao găm sắc bén bắn xuyên qua Hàn Thất Lục: Đồ vô dụng! Con bé kia tới cùng có cái gì tốt, con như thế nào có thể bị một co bé mê hoặc xoay vòng như vậy?! Hàn Lục Hải đó giờ đều dạy con như thế sao!
Hàn Thất Lục hít một hơi thật sâu, kìm nén tức giận nói: Người cảm thấy được, gia đình họ Trần kia có thể cho của con nhiều hơn so với Sơ Hạ có thể cho con sao. Kỳ thật, người sai lầm rồi. Sơ Hạ cho con, không phải vật chất, mà là mặt tinh thần, dù một trăm cô gái Đình Đình cũng không có thể cho con.
Một già một trẻ, đối diện nhau.
Khương Thập Tam trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: Được, ta lui một bước. Ta chỉ cần con cùng Đình Đình kết hôn, con ở bên ngoài có bao dưỡng thêm ai, yêu bất kì người nào, có đối tốt với Đình Đình hay không, ta cũng không quản?
Đối với Khương Thập Tam mà nói, có thể lui bước nhường bộ như thế là đã đạt giới hạn của ông, nếu muốn ông nhường thêm đều không được.
Ông cố ngoại, con không phải người. Hàn Thất Lục nheo mi: Nếu như ngay cả hôn nhân cũng không thể cho Sơ Hạ mà nói, con còn tư cách gì nói yêu cô ấy? Hơn nữa, con không thể tổn thương Sơ Hạ, cũng không muốn tổn thương một cô gái khác. Cho nên... Thực xin lỗi, con làm không được.
Nói xong, Hàn Thất Lục nhấc chân liền đi.Khương Thập Tam cũng không có ngăn cản anh, nhưng thời điểm anh đi tới cửa, ông nói vội ra: Những lời này ta cũng có thể nói với con bé đó, nếu cần thiết.
Hàn Thất Lục cước bộ dừng lại.
Sau vài giây tạm dừng, quay lại với tốc độ chóng mặt, ánh mắt tập trung nhìn Khương Thập Tam, cố khống chế cảm xúc chính mình nói: Ông cố ngoại, con cầu xin người, đừng làm gì cô ấy!
Hiện tại thì chịu thua rồi? Khương Thập Tam vuốt ve chòm râu, chậm rãi nói: Con chỉ cần biết, con không được từ chối ta. So với việc suy nghĩ làm sao đối phó với ta, không bằng ngẫm lại giải thích như thế nào cùng nha đầu kia. Ta nhường một bước, nếu con nói không thể mở lời, ta có thể giúp con.
Không cần! Hàn Thất Lục nắm chặt nắm tay: Người muốn thế nào đều được, nhưng mà, không được phép động vào cô ấy!
Nói xong, anh lại một lần nữa quay đi.
Bây giờ, Khương Thập Tam không có nói cái gì nữa. Ông tin tưởng, đứa cháu này của mình, vẫn lại là cực kỳ thông minh. Anh là huyết mạch của Khương gia, rất hiểu chuyện.
Hàn Thất Lục một đường đi ra khỏi thư phòng, tâm tình giờ phút này của anh, giống như năm đó An Sơ Hạ rơi xuống sông Lệ Giang. Nếu không thể kết hôn cùng An Sơ Hạ, anh làm sao có quyền nói tiếng yêu cô? Nếu không thể kết hôn, để cho An Sơ Hạ trở thành Tiểu Tam, anh so với phân chó cũng không bằng!
Anh tuyệt đối không để cho chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không được!
Trở lại nhà nhỏ, anh không có trực tiếp lên lầu tìm An Sơ Hạ, mà là đi tới phòng khách không người. Rèm cửa được vén lên, nhưng ánh sáng cực kỳ mờ. Nhưng anh không có mở đèn, sau đó đốt một điếu thuốc, lẳng lặng ngồi bên giường. Vườn đầy sắc xuân.
Phát sinh biến cố quá lớn, anh cần điều chỉnh lại tâm tư của mình thật tốt.
Mặc dù Khương Thập Tam rất qua đáng, nhưng mà, Khương Thập Tam đều là suy nghĩ vì Khương gia, nói tới hy sinh, Khương Thập Tam có hy sinh, không ai có thể sánh bằng.
Nhưng mà, không đồng nghĩa ông có quyền tổn thương hai người?
Nhưng nếu cự tuyệt ông...
Thủ đoạn Khương Thập Tam cao minh, tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác, nếu muốn đối phó, tuyệt đối không phải là chuyện dễ. Ít nhất, anh bây giờ còn quá tuổi trẻ, nói về tâm cơ, mọi thứ đều không chổng lại lão nhân kia.
Dưới lầu.
An tiểu thư, người như thế nào lại xuống đây? Có việc gì cần phân phó cứ nhấn chuông bên giường, tôi liền lên đấy. Người hầu vài bước đi qua, vẻ mặt cung kính nói.
Tôi ở trên đầu rất nhàm chán, nghĩ muốn đi xuống một chút. An Sơ Hạ đối với người hầu cười cười, hỏi: Hàn Thất Lục đã đi một giờ, như thế nào đến bây giờ vẫn chưa trở lại? Có phải xảy ra chuyện gì không?
Người hầu nhìn thấy đáy mắt cô lo lắng, trong lòng nghi hoặc một phen. Chẳng lẽ Hàn Thất Lục lên lầu không có tìm cô?
Nghi hoặc chợt lóe lên, người hầu cúi đầu, lí nhí nói: Thiếu gia đã trở về được hơn mười phút.
Lúc này đến phiên An Sơ Hạ nghi hoặc, đã quay về, vì cái gì không có tới tìm cô?
Anh ấy ở nơi nào? Trong lòng cô sản sinh một loại dự cảm xấu, như là... Đã xảy ra chuyện gì.
Phát sinh chuyện, có lẽ lên quan đến cô, nếu không, Hàn Thất Lục tại sao đã trở lại nhưng không có tìm đến cô.
Thiếu gia lên lầu rồi. Người hầu thành thật trả lời: Tôi còn cho rằng cậu ấy đi lên tìm tiểu thư, về sau liền vẫn không có xuống lầu.
Hàn Thất Lục đang ở trên lầu!
Cô nói một tiếng cảm tạ, thần tốc chạy lên cầu thang.
Trong phòng cô, khẳng định không có Hàn Thất Lục, cho nên, Hàn Thất Lục chỉ có khả năng là ở phòng ngủ của mình hoặc là phòng khách! Cô đưa tay mở của phòng ngủ, bên trong không có một bóng người. Ngay lúc cô rời khỏi phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy một trận sặc mũi.
Là mùi khói thuốc!
Đôi mắt cô sáng lên, thần tốc đi đến phòng truyền ra mùi khói. Thời điểm ngón tay cô muốn chạm đến tay cầm cửa, cô đột nhiên liền dừng động tác. Hàn Thất Lục tránh cô, khẳng định là có nguyên nhân. Có lẽ là cảm thấy phiền lòng, nghĩ muốn một người lẳng lặng.
Cho nên, cô hiện tại đi vào, là không thích hợp.
Do dự mãi, cô không có mở cửa, mà là ngồi xổm người xuống, lưng dựa cửa, an tĩnh chờ đợi Hàn Thất Lục tự mình bước ra.
Có lẽ, chờ thời điểm Hàn Thất Lục bước ra, để anh nghĩ ra biện pháp giải quyết phiền muộn trong lòng. Cho nên, cô ở chỗ này chờ, không còn cách tốt hơn cách làm này.
Đêm dần dần buông xuống, Khương Viên Viên vẫn chưa có trở về.
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, An Sơ Hạ cảm giác chân mình tê liệt, vì thế từ tư thế ngồi chồm hổm thành ngồi dưới đất, lưng vẫn như cũ dựa vào cửa, tư thế như vậy giúp cô thư thái rất nhiều, cô vừa muốn thở dài thỏa mãn, chỉ cảm thấy sau lưng chống đỡ không còn, cả người ngã phía sau.
Cửa mở!
Beta: Gấu
Tất nhiên, đây là lý do tại sao An Sơ Hạ ở Hàn gia lâu như vậy, lại không biết Khương Viên Viên còn có nhiều người thân như vậy.
Bởi vì ta đã đặt cược, cược Hàn Lục Hải không thể có tương lai sáng lạng. Nói tới chỗ này, Khương Thập Tam thở dài một hơi: Không nghĩ tới, Hàn Lục Hải thật sự làm được rồi.
Cho nên, nếu chaa con không đem Hàn thị đạt được trình độ như ngày hôm nay, ông thật sự sẽ không nhận lại mẹ con, có phải không? Hàn Thất Lục ánh mắt sáng quắc nhìn Khương Thập Tam, ông cả đời mưu tính đều là vì Khương gia.
Khương Thập Tam cũng thu hồi ánh mắt nhìn anh, ánh mắt hơi chút khàn đục bỗng chốc bừng sáng: Ừm .
Hàn Thất Lục đáy lòng dâng lên ngọn lửa vô danh, bất chấp tất cả, đối mặt Khương Thập Tam hét lớn: Ông cố ngoại, ông thật quá đáng! Chẳng lẽ, ở trong lòng ông, lợi ích, so với quan hệ huyết thống quan trọng hơn sao?!
Ừm vẫn câu khẳng định cũ.
Nhưng mà, trong giọng nói ẩn chứa sự ý tứ cũng không có.
Nhìn gương mặt già nua của Khương Thập Tam, Hàn Thất Lục nhất thời sản sinh một loại cảm giác vô lực.
Khương Thập Tam kỳ lạ như vậy, kỳ thật cũng không trách được. Một người, đứng ở vị trí càng cao, suy nghĩ mọi chuyện đều vì đại cục. Khương Thập Tam trên vai gánh trách nhiệm, là tất cả gia tộc nhà họ Khương. Thậm chí, liên lụy đến Hàn gia, Lăng gia, Tiêu gia cùng một loạt gia tộc khác.
Trọng trách trên vai ông thật sự là quá nặng nề, quan hệ huyết thống so với gánh nặng này nó cũng mờ nhạt không đáng kể rồi.
Đừng nói là Khương Viên Viên, nếu Khương Thập Tam chết có thể đổi lấy sự phồn vinh hưng thịnḥ Khương gia về sau, chỉ sợ, Khương Thập Tam sẽ không chút do dự đưa chính mình đến Tây Thiên.
Thất Lục à. Khương Thập Tam đem một bàn tay khoát lên trên vai anh: Cậu của con, Quốc Lập cũng sắp tổ chức đại hôn, theo lý mà nói, ta vốn không nên nói những lời này. Nhưng không lâu sau, những lời của ngày hôm nay, sẽ có một ngày con hiểu rõ.
Thế lực Khương gia đang chính là vì quá ít con trai nên càng ngày càng suy tàn, và bị các thế lực khác từng bước một chèn ép. Rất nhiều nơi, phải dựa vào cậu con, bọn họ chỉ có vài người sớm muộn gì có lòng cũng không đủ lực. Nếu cậu con sinh em bé, cũng cần hai mươi ba mươi năm sau mới có thể đứng ra đảm đương gánh vác gia tộc, cho nên, trong khoảng thời gian này, con là hi vọng của Khương gia chúng ta.
Nhưng một người đàn ông muốn thành công, sau lưng phải có động lực, nếu chỉ dựa vào sự hỗ trợ bên ngoài vẫn chưa đủ.
Nói nhiều như vậy, rốt cục nói đến điểm mấu chốt.
Hàn Thất Lục trong lòng cười lạnh một tiếng: Ông cố ngoại, con là người Hàn gia, điểm này, con sợ người đã quên.
Ta không có quên. Khương Thập Tam thanh âm hùng hậu: Cho nên, tất yếu mà nói, hộ khẩu của con liền dời đến Khương gia. Dù sao, Hàn thị đã có gốc rễ tốt, cha con khẳng định sẽ vì con suy xét kế hoạch tốt hơn một chút. Cho dù là đổi họ, việc ngày sau con kế thừa Hàn thị cũng sẽ không có chút ảnh hưởng nào. Lui vạn bước, sau này đến khi con trai của Quốc Lập có thể đảm đương đại sự, lúc đó nếu con muốn, tùy thời có thể chuyển hộ khẩu trở về.
Ông cố ngoại, cho nên người đây là muốn lợi dụng con. Hàn Thất Lục nói từng chữ từng câu.
Khương Thập Tam không có phủ nhận: Một người, có thể bị lợi dụng, là vì hắn có giá trị.
Nói như vậy, con còn phải cảm tạ ông sao? Hàn Thất Lục âm thầm nắm chặt tay thành quả đấm: Nhưng nếu, con nói không thì sao?
Con không có tư cách nói không. Khương Thập Tam giơ cổ tay lên xem đồng hồ một chút: Ngày đại hôn, ta sẽ sắp xếp cho con cùng Đình Đình làm quen. Đúng rồi, con cùng Đình Đình đã từng gặp nhau rồi sao?
Hàn Thất Lục đen mặt: Con không biết người đang nói cái gì.
Hôm nay, thời điểm con tiến vào đại sảnh, chào hỏi qua người nữ sinh kia. Khương Thập Tam bước đi, ngồi ở ghế thái sư: Tiểu nữ bộ trưởng Bộ Tài Chính Trần Tiệp Đình, nó có thể hỗ trợ cho con, so với nha đầu họ An có thể giúp con nhiều thứ hơn. BOSS mở màng: Ngạo kiều manh thê quá khó chơi
Người để cho con đi giúp cậu về chính trị, con không có ý kiến, chẳng qua để ba con về hưu trễ một tí. Nhưng mà nữ nhân của con, chỉ có thể là An Sơ Hạ! Hàn Thất lục chưa từng nói chuyện kiên định như vậy trước mặt Khương Thập Tam, bây giờ, là ngoại lệ.
Khương Thập Tam trên mặt biểu tình cứng nhắc vài giây mới hoàn thần lại, hơi sườn mặt qua đi, nói: Thất Lục, ta sẽ nói với con chuyện này, mà không phải thương lượng.
Lão nhân này vì Khương gia việc gì đều có thể làm được, nói với ông những thứ này, hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Hàn Thất Lục nghĩ ở lại đây cũng không có ý nghĩa, trực tiếp nói: Con cũng chỉ nói với ông suy nghĩ của con, mà không phải cùng người thương lượng.
Bây giờ, biểu tình Khương Thập Tam có chút vặn vẹo rồi. Ông chống gậy theo ghế thái sư đứng lên, ánh mắt giống như dao găm sắc bén bắn xuyên qua Hàn Thất Lục: Đồ vô dụng! Con bé kia tới cùng có cái gì tốt, con như thế nào có thể bị một co bé mê hoặc xoay vòng như vậy?! Hàn Lục Hải đó giờ đều dạy con như thế sao!
Hàn Thất Lục hít một hơi thật sâu, kìm nén tức giận nói: Người cảm thấy được, gia đình họ Trần kia có thể cho của con nhiều hơn so với Sơ Hạ có thể cho con sao. Kỳ thật, người sai lầm rồi. Sơ Hạ cho con, không phải vật chất, mà là mặt tinh thần, dù một trăm cô gái Đình Đình cũng không có thể cho con.
Một già một trẻ, đối diện nhau.
Khương Thập Tam trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: Được, ta lui một bước. Ta chỉ cần con cùng Đình Đình kết hôn, con ở bên ngoài có bao dưỡng thêm ai, yêu bất kì người nào, có đối tốt với Đình Đình hay không, ta cũng không quản?
Đối với Khương Thập Tam mà nói, có thể lui bước nhường bộ như thế là đã đạt giới hạn của ông, nếu muốn ông nhường thêm đều không được.
Ông cố ngoại, con không phải người. Hàn Thất Lục nheo mi: Nếu như ngay cả hôn nhân cũng không thể cho Sơ Hạ mà nói, con còn tư cách gì nói yêu cô ấy? Hơn nữa, con không thể tổn thương Sơ Hạ, cũng không muốn tổn thương một cô gái khác. Cho nên... Thực xin lỗi, con làm không được.
Nói xong, Hàn Thất Lục nhấc chân liền đi.Khương Thập Tam cũng không có ngăn cản anh, nhưng thời điểm anh đi tới cửa, ông nói vội ra: Những lời này ta cũng có thể nói với con bé đó, nếu cần thiết.
Hàn Thất Lục cước bộ dừng lại.
Sau vài giây tạm dừng, quay lại với tốc độ chóng mặt, ánh mắt tập trung nhìn Khương Thập Tam, cố khống chế cảm xúc chính mình nói: Ông cố ngoại, con cầu xin người, đừng làm gì cô ấy!
Hiện tại thì chịu thua rồi? Khương Thập Tam vuốt ve chòm râu, chậm rãi nói: Con chỉ cần biết, con không được từ chối ta. So với việc suy nghĩ làm sao đối phó với ta, không bằng ngẫm lại giải thích như thế nào cùng nha đầu kia. Ta nhường một bước, nếu con nói không thể mở lời, ta có thể giúp con.
Không cần! Hàn Thất Lục nắm chặt nắm tay: Người muốn thế nào đều được, nhưng mà, không được phép động vào cô ấy!
Nói xong, anh lại một lần nữa quay đi.
Bây giờ, Khương Thập Tam không có nói cái gì nữa. Ông tin tưởng, đứa cháu này của mình, vẫn lại là cực kỳ thông minh. Anh là huyết mạch của Khương gia, rất hiểu chuyện.
Hàn Thất Lục một đường đi ra khỏi thư phòng, tâm tình giờ phút này của anh, giống như năm đó An Sơ Hạ rơi xuống sông Lệ Giang. Nếu không thể kết hôn cùng An Sơ Hạ, anh làm sao có quyền nói tiếng yêu cô? Nếu không thể kết hôn, để cho An Sơ Hạ trở thành Tiểu Tam, anh so với phân chó cũng không bằng!
Anh tuyệt đối không để cho chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không được!
Trở lại nhà nhỏ, anh không có trực tiếp lên lầu tìm An Sơ Hạ, mà là đi tới phòng khách không người. Rèm cửa được vén lên, nhưng ánh sáng cực kỳ mờ. Nhưng anh không có mở đèn, sau đó đốt một điếu thuốc, lẳng lặng ngồi bên giường. Vườn đầy sắc xuân.
Phát sinh biến cố quá lớn, anh cần điều chỉnh lại tâm tư của mình thật tốt.
Mặc dù Khương Thập Tam rất qua đáng, nhưng mà, Khương Thập Tam đều là suy nghĩ vì Khương gia, nói tới hy sinh, Khương Thập Tam có hy sinh, không ai có thể sánh bằng.
Nhưng mà, không đồng nghĩa ông có quyền tổn thương hai người?
Nhưng nếu cự tuyệt ông...
Thủ đoạn Khương Thập Tam cao minh, tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác, nếu muốn đối phó, tuyệt đối không phải là chuyện dễ. Ít nhất, anh bây giờ còn quá tuổi trẻ, nói về tâm cơ, mọi thứ đều không chổng lại lão nhân kia.
Dưới lầu.
An tiểu thư, người như thế nào lại xuống đây? Có việc gì cần phân phó cứ nhấn chuông bên giường, tôi liền lên đấy. Người hầu vài bước đi qua, vẻ mặt cung kính nói.
Tôi ở trên đầu rất nhàm chán, nghĩ muốn đi xuống một chút. An Sơ Hạ đối với người hầu cười cười, hỏi: Hàn Thất Lục đã đi một giờ, như thế nào đến bây giờ vẫn chưa trở lại? Có phải xảy ra chuyện gì không?
Người hầu nhìn thấy đáy mắt cô lo lắng, trong lòng nghi hoặc một phen. Chẳng lẽ Hàn Thất Lục lên lầu không có tìm cô?
Nghi hoặc chợt lóe lên, người hầu cúi đầu, lí nhí nói: Thiếu gia đã trở về được hơn mười phút.
Lúc này đến phiên An Sơ Hạ nghi hoặc, đã quay về, vì cái gì không có tới tìm cô?
Anh ấy ở nơi nào? Trong lòng cô sản sinh một loại dự cảm xấu, như là... Đã xảy ra chuyện gì.
Phát sinh chuyện, có lẽ lên quan đến cô, nếu không, Hàn Thất Lục tại sao đã trở lại nhưng không có tìm đến cô.
Thiếu gia lên lầu rồi. Người hầu thành thật trả lời: Tôi còn cho rằng cậu ấy đi lên tìm tiểu thư, về sau liền vẫn không có xuống lầu.
Hàn Thất Lục đang ở trên lầu!
Cô nói một tiếng cảm tạ, thần tốc chạy lên cầu thang.
Trong phòng cô, khẳng định không có Hàn Thất Lục, cho nên, Hàn Thất Lục chỉ có khả năng là ở phòng ngủ của mình hoặc là phòng khách! Cô đưa tay mở của phòng ngủ, bên trong không có một bóng người. Ngay lúc cô rời khỏi phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy một trận sặc mũi.
Là mùi khói thuốc!
Đôi mắt cô sáng lên, thần tốc đi đến phòng truyền ra mùi khói. Thời điểm ngón tay cô muốn chạm đến tay cầm cửa, cô đột nhiên liền dừng động tác. Hàn Thất Lục tránh cô, khẳng định là có nguyên nhân. Có lẽ là cảm thấy phiền lòng, nghĩ muốn một người lẳng lặng.
Cho nên, cô hiện tại đi vào, là không thích hợp.
Do dự mãi, cô không có mở cửa, mà là ngồi xổm người xuống, lưng dựa cửa, an tĩnh chờ đợi Hàn Thất Lục tự mình bước ra.
Có lẽ, chờ thời điểm Hàn Thất Lục bước ra, để anh nghĩ ra biện pháp giải quyết phiền muộn trong lòng. Cho nên, cô ở chỗ này chờ, không còn cách tốt hơn cách làm này.
Đêm dần dần buông xuống, Khương Viên Viên vẫn chưa có trở về.
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, An Sơ Hạ cảm giác chân mình tê liệt, vì thế từ tư thế ngồi chồm hổm thành ngồi dưới đất, lưng vẫn như cũ dựa vào cửa, tư thế như vậy giúp cô thư thái rất nhiều, cô vừa muốn thở dài thỏa mãn, chỉ cảm thấy sau lưng chống đỡ không còn, cả người ngã phía sau.
Cửa mở!
/914
|