thời gian 1 tháng sau cuối cùng cũng đến thật nhanh , hiện giờ vẫn đang ở mùa Xuân ,tiết trời se se lạnh.
Nằm trong bệnh viện lúc này nhìn cô chẳng hề khỏe 1 chút nào . Cơ thể trở nên gầy yếu , sắc mặt tái xanh tưởng chừng như cắt ra không còn 1 chút máu nào trên mặt .
” tôi không ngờ được cái căn bệnh này của cô lại nguy hiểm thế đấy ”
Ngồi bên cạnh giường bệnh của Xuân gọt hoa quả 1 cách loằng ngoàng Hàn Phong than thở
” đằng nào tôi cũng sống , anh đâu phải lo không có người cãi tay đôi ”
” cô hay nhở , không phải lão đại bảo tôi vào đây thì có kề dao vào cổ tôi tôi cũng không vào chăm cô đâu ”
” chẳng cần anh vào nữa ”
Hàn Phong đang nói 1 cách khá ức thì có người đứng ở ngoài của nói vọng vào
cả 2 quay ra thì thấy DH đang đứng dựa vào cửa
” lại là cô ? ”
” tôi thì sao ? ”
” cậu đến từ lúc nào vậy ? sao không ở lại cùng Thiên Bảo ? ” _ Xuân
Dù rất mệt nhưng dường như cô vẫn phải cố gượng dậy để hỏi DH
” nằm yên đó , mình là lo cho cậu nên mới đến đây , còn về TTB thì dù sao anh ta cũng đang ngủ rồi , không cần người chăm sóc ”
” uk ”_Xuân
” vậy nếu không còn chuyện gì ở đây nữa thì tôi đi ” _HP
” anh đi đi cho lành ” _DH
Hàn Phong đi rồi, cánh cửa cũng đóng lại , DH ngồi vào ghế rồi gọt hoa quả cho Xuân
” Xuân này ”
” huh ”
” Ngày mai …”
” Ngày mai làm sao ? ”
” bác sỹ nói ngày mai cần phải phẫu thuật ngay ”
” sao vậy …khôn phải dự định …sẽ phẫu thuật vào tuần sau sao ? ”
” đúng nhưng mà …ông ấy đã đi kiểm tra lại cho TB và nói là anh ta sẽ không sống qua ngày mai được đâu ”
Đầu óc Xuân đang bình thường bất chợt cô nghe thấy DH nói vậy thì dường như ánh mắt cô dừng lại , không chớp nổi nữa
Ngày mai …TTB sẽ ra đi …Tại sao ? tại sao lại sớm như vậy chứ ?
” cậu bình tĩnh đi , mình đã nói điều này cho Long nghe và anh ấy cũng chẳng có phản ứng gì chỉ nói là …phẫu thuật cho cậu càng sớm càng sớm ”
Nhìn vẻ thất thần của Xuân DH thực sự không nỡ nhưng cứ để mọi chuyện đến ngày mai cho cô biết thì thật sự còn làm cho cô đau nữa .
DH biết là Xuân không có tình cảm với TTB nhưng cô hiểu Xuân rất muốn đền bù tất cả cho TTB vậy mà đột ngột anh phải ra đi trước mắt cô thì thật sự cô quá đau .
Người bị tai nạn là anh ..quyền được sống lúc này đáng nhẽ phải là của nah vậy mà anh lại mang nó đem tặng cho cô thì làm sao cô có thể nhắm mắt làm ngơ cơ chứ .
” Xuân , cậu ổn chứ ? ”
Nhìn sắc mặt kia của bạn mình DH lúc này thật sự lo lắng
” mình ổn ”
” đằng nào anh ta chả phải chết , em đừng có bao giờ quyến luyến như vậy ”
Lại vẫn là tiếng nói lạnh lùng lãnh đạm ấy , Long đi đến chỗ cô và nói với giọng lãnh đạm
” em biết chứ nhưng…”
” sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra , sống 1 năm còn không bõ huống chi là mấy tháng , nếu đã vậy thì tốt nhất chết quách đi ”
” SAO ANH CÓ THỂ VÔ TÂM NHƯ VẬY CHỨ ? ”
” là vì anh ta đã chấp nhận hy sinh ”
” ….”
Cuối cùng thì câu nói này của Long cũng làm cho cô tỉnh ngộ , cô thật điên rồ và cô cũng không thể nào kiểm soát được bản thân mình nữa …
” thôi , nghỉ đi , 8h sáng ngày mai anh sẽ quay lại , 10h em bắt đầu làm phẫu thuật , chuẩn bị tinh thần đi ”
Chỉ có vậy , lạnh lùng thì chỉ có thế , có thể từ khi nối lại tình cũ anh khá lạnh và ngày càng lạnh hơn làm cho cô thấy tim mình sao mà trống trải quá
” nghỉ đi , mình về ”
‘ ‘ uk ”
DH đi rồi , cô buồn chán chẳng thể làm được gì nên chỉ đành nằm xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ , những chậy hoa tí hon được đặt trên của sổ đang trồi ra những mầm xanh mới , giống như việc cho cô thấy hy vọng yếu ớt đếnkhó chịu , và ngoài kia , những chiếc lá cuối mùa cũng đang dần rụng xuống , thay vào đó lại là những chiếc lá non mới .
Ngày mai ..cô sẽ không còn được nhìn thấy TTB như ngày nào nữa rồi , na,mừ trên giường bệnh ..nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi
” xin lỗi anh …Thiên Bảo …em thật vô tâm ”
Nằm trong bệnh viện lúc này nhìn cô chẳng hề khỏe 1 chút nào . Cơ thể trở nên gầy yếu , sắc mặt tái xanh tưởng chừng như cắt ra không còn 1 chút máu nào trên mặt .
” tôi không ngờ được cái căn bệnh này của cô lại nguy hiểm thế đấy ”
Ngồi bên cạnh giường bệnh của Xuân gọt hoa quả 1 cách loằng ngoàng Hàn Phong than thở
” đằng nào tôi cũng sống , anh đâu phải lo không có người cãi tay đôi ”
” cô hay nhở , không phải lão đại bảo tôi vào đây thì có kề dao vào cổ tôi tôi cũng không vào chăm cô đâu ”
” chẳng cần anh vào nữa ”
Hàn Phong đang nói 1 cách khá ức thì có người đứng ở ngoài của nói vọng vào
cả 2 quay ra thì thấy DH đang đứng dựa vào cửa
” lại là cô ? ”
” tôi thì sao ? ”
” cậu đến từ lúc nào vậy ? sao không ở lại cùng Thiên Bảo ? ” _ Xuân
Dù rất mệt nhưng dường như cô vẫn phải cố gượng dậy để hỏi DH
” nằm yên đó , mình là lo cho cậu nên mới đến đây , còn về TTB thì dù sao anh ta cũng đang ngủ rồi , không cần người chăm sóc ”
” uk ”_Xuân
” vậy nếu không còn chuyện gì ở đây nữa thì tôi đi ” _HP
” anh đi đi cho lành ” _DH
Hàn Phong đi rồi, cánh cửa cũng đóng lại , DH ngồi vào ghế rồi gọt hoa quả cho Xuân
” Xuân này ”
” huh ”
” Ngày mai …”
” Ngày mai làm sao ? ”
” bác sỹ nói ngày mai cần phải phẫu thuật ngay ”
” sao vậy …khôn phải dự định …sẽ phẫu thuật vào tuần sau sao ? ”
” đúng nhưng mà …ông ấy đã đi kiểm tra lại cho TB và nói là anh ta sẽ không sống qua ngày mai được đâu ”
Đầu óc Xuân đang bình thường bất chợt cô nghe thấy DH nói vậy thì dường như ánh mắt cô dừng lại , không chớp nổi nữa
Ngày mai …TTB sẽ ra đi …Tại sao ? tại sao lại sớm như vậy chứ ?
” cậu bình tĩnh đi , mình đã nói điều này cho Long nghe và anh ấy cũng chẳng có phản ứng gì chỉ nói là …phẫu thuật cho cậu càng sớm càng sớm ”
Nhìn vẻ thất thần của Xuân DH thực sự không nỡ nhưng cứ để mọi chuyện đến ngày mai cho cô biết thì thật sự còn làm cho cô đau nữa .
DH biết là Xuân không có tình cảm với TTB nhưng cô hiểu Xuân rất muốn đền bù tất cả cho TTB vậy mà đột ngột anh phải ra đi trước mắt cô thì thật sự cô quá đau .
Người bị tai nạn là anh ..quyền được sống lúc này đáng nhẽ phải là của nah vậy mà anh lại mang nó đem tặng cho cô thì làm sao cô có thể nhắm mắt làm ngơ cơ chứ .
” Xuân , cậu ổn chứ ? ”
Nhìn sắc mặt kia của bạn mình DH lúc này thật sự lo lắng
” mình ổn ”
” đằng nào anh ta chả phải chết , em đừng có bao giờ quyến luyến như vậy ”
Lại vẫn là tiếng nói lạnh lùng lãnh đạm ấy , Long đi đến chỗ cô và nói với giọng lãnh đạm
” em biết chứ nhưng…”
” sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra , sống 1 năm còn không bõ huống chi là mấy tháng , nếu đã vậy thì tốt nhất chết quách đi ”
” SAO ANH CÓ THỂ VÔ TÂM NHƯ VẬY CHỨ ? ”
” là vì anh ta đã chấp nhận hy sinh ”
” ….”
Cuối cùng thì câu nói này của Long cũng làm cho cô tỉnh ngộ , cô thật điên rồ và cô cũng không thể nào kiểm soát được bản thân mình nữa …
” thôi , nghỉ đi , 8h sáng ngày mai anh sẽ quay lại , 10h em bắt đầu làm phẫu thuật , chuẩn bị tinh thần đi ”
Chỉ có vậy , lạnh lùng thì chỉ có thế , có thể từ khi nối lại tình cũ anh khá lạnh và ngày càng lạnh hơn làm cho cô thấy tim mình sao mà trống trải quá
” nghỉ đi , mình về ”
‘ ‘ uk ”
DH đi rồi , cô buồn chán chẳng thể làm được gì nên chỉ đành nằm xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ , những chậy hoa tí hon được đặt trên của sổ đang trồi ra những mầm xanh mới , giống như việc cho cô thấy hy vọng yếu ớt đếnkhó chịu , và ngoài kia , những chiếc lá cuối mùa cũng đang dần rụng xuống , thay vào đó lại là những chiếc lá non mới .
Ngày mai ..cô sẽ không còn được nhìn thấy TTB như ngày nào nữa rồi , na,mừ trên giường bệnh ..nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi
” xin lỗi anh …Thiên Bảo …em thật vô tâm ”
/140
|