Vì đại sự, Tống Dữ Tinh lần nữa giả vờ thành một tên nhà quê mới lên phố, vừa tò mò vừa hưng phấn đánh giá bên trong phòng bao, "Đây là lần đầu em đi ăn cơm Tây đấy!"
Lục Tứ ung dung ngồi đối diện cậu. Áo sơ mi màu xám tro và quần tây đen đắt tiền, đồng hồ đeo tay, ghim cài áo, khuy măng sét,... không một thứ gì là không tinh xảo, tạo nên sự đối lập rõ ràng với Tống Dữ Tinh mặc áo phông quần dài rất bình thường.
Hắn nhìn nhóc vị thành niên tung ta tung tăng, ánh mắt lạnh lùng giãn ra, giọng nói từ tính ung dung mà ưu nhã: "Nếu thích thì sau này lại dẫn em tới đây, hoặc em muốn ăn chỗ khác cũng được, nhà hàng Pháp, Thái, Nhật tùy chúng ta sắp xếp."
Lúc này nhìn hắn mới giống tổng tài bá đạo, Tống Dữ Tinh phối hợp với hắn, cười càng rực rỡ, gật đầu một cái, "Được! Cảm ơn anh!"
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông hơi nheo lại, tâm tình cũng tốt lên mấy phần.
Đồ ăn được bưng lên rất nhanh, Tống Dữ Tinh học dáng vẻ của Lục Tứ, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, cắt bít tết một cách không thuần thục lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút lúng túng.
Lúc này cậu thật sự không giả vờ, trước kia quả thực cậu chưa từng ăn đồ Tây, sau khi trở về Tống gia thì mới có cơ hội tiếp xúc với những thứ này, nhưng cậu không thích ăn, chỉ ăn một lần rồi không bước vào nhà hàng Âu nữa nên không quen.
Tống Dữ Tinh đang chuyên tâm đối phó với miếng bít tết thì trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một đĩa đầy những miếng thịt bò đã được cắt sẵn và bàn tay phải với những khớp xương rõ ràng đang cầm đĩa của người đàn ông, cậu dừng động tác trong tay lại, kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân của bàn tay ấy.
Lục Tứ cúi người tới, động tác tự nhiên đổi hai đĩa bít tết cho nhau, "Ăn của tôi."
Tống Dữ Tinh thật sự không nghĩ tới Lục Tứ còn có một mặt thân sĩ như vậy, lần đầu gặp nhau đối phương đổ rượu lên đầu cậu, sau đó thái độ với cậu cũng tồi tệ hết sức, khiến cậu sinh ra ấn tượng không tốt.
Dĩ nhiên, ấn tượng này sẽ không vì sự thân sĩ của Lục Tứ mà phai nhạt.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Tống Dữ Tinh xóa bỏ ý nghĩ trong đầu, bắt đầu nịnh nọt, "Cảm ơn anh, anh cắt bít tết đẹp quá, không giống em, vụng về."
Lục tổng bình tĩnh ừ một tiếng: "Ăn đi."
...
Ăn trưa xong, Lục Tứ đưa Tống Dữ Tinh về trường.
Chiếc Mercedez lần nữa dừng ở cổng trường, hấp dẫn sự chú ý của người qua đường.
Tống Dữ Tinh cởi dây an toàn, bất thình lình tiến tới hôn một cái lên má người đàn ông rồi nhanh chóng kết thúc, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, "Vậy em đi trước."
"Chờ chút." Lục Tứ kéo cổ tay cậu.
Tống Dữ Tinh quay đầu, ánh mắt khẩn trương như chú nai con hốt hoảng.
Cứ tưởng rằng Lục Tứ sẽ hôn tạm biệt một cái, ai ngờ hắn lấy trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng, ngón trỏ thon dài và ngón giữa kẹp tấm thẻ đưa đến trước mặt cậu, thần sắc bình tĩnh, nói: "Cho em tiền tiêu vặt, cầm đi."
"..." Tống Dữ Tinh nhìn tấm thẻ kia, lại nhìn người đàn ông đang tỏ ra khí thế bá tổng, lâm vào trạng thái yên tĩnh ngắn ngủi.
Xem ra tiểu thuyết bá tổng cũng không hoàn toàn là lừa đảo, thật sự sẽ đưa thẻ ngân hàng cho người khác.
"Cầm đi." Thấy thanh niên không có phản ứng, Lục Tứ lặp lại.
Tống Dữ Tinh kiên định lắc đầu, "Em không thể lấy tiền của anh được!"
Lục Tứ rất không hài lòng với phản ứng của cậu, giọng nói mang theo mấy phần không vui, "Không phải em thiếu tiền sao? Cầm đi."
Nếu Tống Dữ Tinh đã ở bên hắn, nhất định hắn sẽ không bạc đãi cậu, hơn nữa, nếu để Tống Dữ Tinh sống cuộc sống nghèo khổ như trước, mặt mũi của hắn ném đi đâu.
Trước kia Tống Dữ Tinh thiếu tiền thật, nhưng bây giờ thì không, cha mẹ và anh trai mỗi tháng sẽ cho cậu tiền tiêu vặt, còn có ông nội bà nội họ hàng thân thích cũng cho tiền, bây giờ mỗi lần tài khoản của cậu nhiều lên không một ngàn thì cũng là mấy trăm vạn.
Cậu yên lặng một lát rồi nghiêm túc nhìn người đàn ông sắc mặt không tốt, nghiêm túc gọi tên hắn: "Lục Tứ."
"Em thiếu tiền thật, nhưng em sẽ tự mình đi làm kiếm tiền, sẽ không cầm tiền của người khác."
"Em biết anh không thiếu chút tiền lẻ này, nhưng xin anh cũng tôn trọng em, em có nguyên tắc của mình..." Tống Dữ Tinh rũ mắt, giọng nói mềm mại hơi khàn khàn mang theo sự mất mát, "Có phải anh thương hại em, đồng tình em nên..."
Lục Tứ ngơ ngẩn rồi thu tay về, thật ra, hành động của Tống Dữ Tinh trong mắt hắn là không thức thời.
Không biết có bao nhiêu người tiếp cận hắn, là vì tiền của hắn.
Nhưng nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu, Lục Tứ lại cảm thấy có lỗi.
Việc này cũng vừa vặn chứng minh, Tống Dữ Tinh chân thành thích hắn, không phải vì tiền.
Hắn không nên đối xử với một người luôn để mình trong lòng như vậy.
"Xin lỗi, là tôi không đúng, không để ý cảm nhận của em." Lục Tứ có chút áy náy, hắn đưa tay sờ mái tóc mềm của thanh niên, giọng nói chậm lại, nhẹ nhàng dỗ dành: "Sau này sẽ không như vậy."
Lục tổng rất ít khi nói xin lỗi người khác, giọng điệu hơi lạnh nhạt và mất tự nhiên.
Dỗ dành người khác cũng là lần đầu tiên.
Mà đối phương cũng rất nhanh được dỗ cho hết buồn.
Tống Dữ Tinh ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Lục Tứ, "Ừ, em không sao rồi!"
Thiết lập đơn thuần chân thành kiên cường thực sự quá phù hợp!
Tống tiểu thiếu gia yên lặng giơ ngón cái cho mình, Tống Dữ Tinh mày thật là giỏi!
Lục tổng tâm tình hơi phức tạp sờ đầu Tống Dữ Tinh một cái, "Về đi thôi."
"Được, anh lái xe chú ý an toàn."
Tống Dữ Tinh xuống xe, ôm balo trong ngực vẫy vẫy tay với người bên trong.
Chiếc Mercedez dần xa, nụ cười trên mặt cậu rút đi trong một giây, diễn xuất cũng rất mệt, cậu xoa xoa gương mặt ê ẩm do cười nhiều, cũng không đi vào trường mà nhanh chân chạy sang phía bên cạnh.
Ở cạnh cửa nam của trường có một hàng bún ốc chính thông, chưa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm rất hấp dẫn. Lúc nãy ăn bít tết, trong đầu cậu toàn là hình ảnh bún ốc.
Bình thường ở cửa hàng, khách ngồi rất đông, nhưng bây giờ đã hơn một giờ trưa, bên trong cũng không có nhiều người.
Tống Dữ Tinh chọn một chỗ ngồi xuống, gọi món vô cùng khí phách: "Ông chủ, một bát bún ốc, loại mà dành cho người có tiền ấy!"
-
Cuối tuần Tống Dữ Tinh phải về nhà một chuyến, tuần trước cậu không về, bị cha mẹ nhắc suốt.
Chiều thứ sáu, mới tan học, tài xế gia đình đã chờ cậu ngoài cổng trường.
"Cháu chào chú Hoàng."
"Chào tiểu thiếu gia, mau lên xe đi." Tài xế trung niên được gọi là chú Hoàng cười hòa ái, tiểu thiếu gia đẹp trai, hiểu chuyện lại lễ phép, người giúp việc và tài xế đều rất thích cậu.
Sau khi Tống Dữ Tinh mở cửa sau mới phát hiện có người ngồi ở đó, chính là anh trai cậu Tống Vân Tu.
Cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Anh, sao anh lại tới đây?"
"Vừa lúc không có việc gì, tới đón em trai anh về nhà." Đợi Tống Dữ Tinh lên xe, Tống Vân Tu đưa một xiên kẹo hồ lô đến trước mặt cậu, nở nụ cười ôn hòa.
"Lúc nãy đi ngang qua thấy cái này, hồi bé em rất thích, tiếc là không có sơn tra, chỉ còn dâu tây thôi."
"Cảm ơn anh." Tống Dữ Tinh nhận lấy, nhìn những quả dâu tây màu đỏ bọc đường trước mắt, trong đầu nghĩ rốt cuộc cậu và dâu tây có cái nghiệt duyên gì không biết.
Cậu cắn một cái, đường phèn ngọt ngào, dâu tây hơi chua, mùi vị không tệ, cậu lập tức giơ ngón tay cái lên, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Ngon quá!'
"Em thích là tốt rồi." Tống Vân Tu đưa tay thân mật xoa đầu em trai, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
"Bé cưng, lúc trước anh tới chỗ em, không phải em nhuộm tóc xanh sao?"
Tống Dữ Tinh giải thích: "Em nhuộm lại, màu đen cũng rất đẹp."
"Đều đẹp cả." Tống Vân Tu nhìn em trai mình từ trên xuống dưới, càng thấy nghi ngờ hơn.
Tống Dữ Tinh mặc toàn đồ bình thường trên người... Thậm chí là quần áo, giày dép giá rẻ, từ sau khi về Tống gia, đồ của Tống Dữ Tinh đều là loại tốt nhất, bây giờ làm sao thế...
Anh hỏi Tống Dữ Tinh.
"Vì em đang làm phi vụ." Tống Dữ Tinh thần bí cười một tiếng, con ngươi màu hổ phách thoáng qua một tia giảo hoạt, "Đây là bí mật, không thể nói."
Tống Vân Tu bất đắc dĩ cười lắc đầu, "Được rồi."
Anh không hỏi nhiều, tránh làm cho em trai phản cảm.
Xe hơi đắt tiền đi trên đường quốc lộ, Tống Dữ Tinh vừa ăn kẹo vừa chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng chạy ngược.
Bên cạnh, Tống Vân Tu mở điện thoại vào Wechat, soạn một bài post đăng lên vòng bạn bè.
Tống Vân Tu: [Thứ sáu đến trường đón em trai về nhà, còn mua kẹo hồ lô em ấy thích cho em ấy.]
Hình ảnh vừa mới chụp, một cánh tay trắng nõn thon dài cầm kẹo hồ lô, cổ tay nhỏ hết sức, khớp xương rất xinh đẹp.
Chỉ trong chốc lát, có rất nhiều lượt thích và bình luận, ai lại không biết Tống tổng là người cuồng em trai chứ, từ sau khi em của anh trở về nhà, mười bài trong vòng bạn bè thì đến năm bài là về em trai.
Cha Tống và mẹ Tống bình luận nhanh nhất.
Cha Tống: [Đáng khen, mẹ các con đang ở trong bếp, chờ hai anh em về nhà.]
Mẹ Tống: [Bé cưng, sao tay gầy thế? Ăn cơm ở trường không ngon ư?]
Một người bạn nào đó: [Tống tổng hôm nay lại đi đón em sao? Sao không đăng ảnh chính diện của em trai chứ!]
Tống Vân Tu nhìn bình luận, bất đắc dĩ cười một tiếng, anh cũng muốn cho mọi người biết em trai đẹp như thế nào, nhưng có lẽ Tống Dữ Tinh không thích chụp ảnh.
Bên kia, tập đoàn Lục thị.
Phòng tổng giám đốc.
Người đàn ông tướng mạo lạnh lùng ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú văn kiện trong máy vi tính, thần sắc ung dung mà nghiêm túc, hai tay gõ chữ trên bàn phím.
Mười mấy phút sau, Lục Tứ đóng văn kiện, lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi chân dài ưu nhã vắt chéo, hắn nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Vừa mới rảnh rỗi, Lục Tứ liền đột nhiên nghĩ tới Tống Dữ Tinh.
Bây giờ đã là lúc tan học rồi.
Suy tư chốc lát, hắn cầm điện thoại trên bàn, mở khung chat của "Vịt con Tiểu Tinh" ra.
Lục Tứ ung dung ngồi đối diện cậu. Áo sơ mi màu xám tro và quần tây đen đắt tiền, đồng hồ đeo tay, ghim cài áo, khuy măng sét,... không một thứ gì là không tinh xảo, tạo nên sự đối lập rõ ràng với Tống Dữ Tinh mặc áo phông quần dài rất bình thường.
Hắn nhìn nhóc vị thành niên tung ta tung tăng, ánh mắt lạnh lùng giãn ra, giọng nói từ tính ung dung mà ưu nhã: "Nếu thích thì sau này lại dẫn em tới đây, hoặc em muốn ăn chỗ khác cũng được, nhà hàng Pháp, Thái, Nhật tùy chúng ta sắp xếp."
Lúc này nhìn hắn mới giống tổng tài bá đạo, Tống Dữ Tinh phối hợp với hắn, cười càng rực rỡ, gật đầu một cái, "Được! Cảm ơn anh!"
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông hơi nheo lại, tâm tình cũng tốt lên mấy phần.
Đồ ăn được bưng lên rất nhanh, Tống Dữ Tinh học dáng vẻ của Lục Tứ, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, cắt bít tết một cách không thuần thục lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút lúng túng.
Lúc này cậu thật sự không giả vờ, trước kia quả thực cậu chưa từng ăn đồ Tây, sau khi trở về Tống gia thì mới có cơ hội tiếp xúc với những thứ này, nhưng cậu không thích ăn, chỉ ăn một lần rồi không bước vào nhà hàng Âu nữa nên không quen.
Tống Dữ Tinh đang chuyên tâm đối phó với miếng bít tết thì trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một đĩa đầy những miếng thịt bò đã được cắt sẵn và bàn tay phải với những khớp xương rõ ràng đang cầm đĩa của người đàn ông, cậu dừng động tác trong tay lại, kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân của bàn tay ấy.
Lục Tứ cúi người tới, động tác tự nhiên đổi hai đĩa bít tết cho nhau, "Ăn của tôi."
Tống Dữ Tinh thật sự không nghĩ tới Lục Tứ còn có một mặt thân sĩ như vậy, lần đầu gặp nhau đối phương đổ rượu lên đầu cậu, sau đó thái độ với cậu cũng tồi tệ hết sức, khiến cậu sinh ra ấn tượng không tốt.
Dĩ nhiên, ấn tượng này sẽ không vì sự thân sĩ của Lục Tứ mà phai nhạt.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Tống Dữ Tinh xóa bỏ ý nghĩ trong đầu, bắt đầu nịnh nọt, "Cảm ơn anh, anh cắt bít tết đẹp quá, không giống em, vụng về."
Lục tổng bình tĩnh ừ một tiếng: "Ăn đi."
...
Ăn trưa xong, Lục Tứ đưa Tống Dữ Tinh về trường.
Chiếc Mercedez lần nữa dừng ở cổng trường, hấp dẫn sự chú ý của người qua đường.
Tống Dữ Tinh cởi dây an toàn, bất thình lình tiến tới hôn một cái lên má người đàn ông rồi nhanh chóng kết thúc, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, "Vậy em đi trước."
"Chờ chút." Lục Tứ kéo cổ tay cậu.
Tống Dữ Tinh quay đầu, ánh mắt khẩn trương như chú nai con hốt hoảng.
Cứ tưởng rằng Lục Tứ sẽ hôn tạm biệt một cái, ai ngờ hắn lấy trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng, ngón trỏ thon dài và ngón giữa kẹp tấm thẻ đưa đến trước mặt cậu, thần sắc bình tĩnh, nói: "Cho em tiền tiêu vặt, cầm đi."
"..." Tống Dữ Tinh nhìn tấm thẻ kia, lại nhìn người đàn ông đang tỏ ra khí thế bá tổng, lâm vào trạng thái yên tĩnh ngắn ngủi.
Xem ra tiểu thuyết bá tổng cũng không hoàn toàn là lừa đảo, thật sự sẽ đưa thẻ ngân hàng cho người khác.
"Cầm đi." Thấy thanh niên không có phản ứng, Lục Tứ lặp lại.
Tống Dữ Tinh kiên định lắc đầu, "Em không thể lấy tiền của anh được!"
Lục Tứ rất không hài lòng với phản ứng của cậu, giọng nói mang theo mấy phần không vui, "Không phải em thiếu tiền sao? Cầm đi."
Nếu Tống Dữ Tinh đã ở bên hắn, nhất định hắn sẽ không bạc đãi cậu, hơn nữa, nếu để Tống Dữ Tinh sống cuộc sống nghèo khổ như trước, mặt mũi của hắn ném đi đâu.
Trước kia Tống Dữ Tinh thiếu tiền thật, nhưng bây giờ thì không, cha mẹ và anh trai mỗi tháng sẽ cho cậu tiền tiêu vặt, còn có ông nội bà nội họ hàng thân thích cũng cho tiền, bây giờ mỗi lần tài khoản của cậu nhiều lên không một ngàn thì cũng là mấy trăm vạn.
Cậu yên lặng một lát rồi nghiêm túc nhìn người đàn ông sắc mặt không tốt, nghiêm túc gọi tên hắn: "Lục Tứ."
"Em thiếu tiền thật, nhưng em sẽ tự mình đi làm kiếm tiền, sẽ không cầm tiền của người khác."
"Em biết anh không thiếu chút tiền lẻ này, nhưng xin anh cũng tôn trọng em, em có nguyên tắc của mình..." Tống Dữ Tinh rũ mắt, giọng nói mềm mại hơi khàn khàn mang theo sự mất mát, "Có phải anh thương hại em, đồng tình em nên..."
Lục Tứ ngơ ngẩn rồi thu tay về, thật ra, hành động của Tống Dữ Tinh trong mắt hắn là không thức thời.
Không biết có bao nhiêu người tiếp cận hắn, là vì tiền của hắn.
Nhưng nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu, Lục Tứ lại cảm thấy có lỗi.
Việc này cũng vừa vặn chứng minh, Tống Dữ Tinh chân thành thích hắn, không phải vì tiền.
Hắn không nên đối xử với một người luôn để mình trong lòng như vậy.
"Xin lỗi, là tôi không đúng, không để ý cảm nhận của em." Lục Tứ có chút áy náy, hắn đưa tay sờ mái tóc mềm của thanh niên, giọng nói chậm lại, nhẹ nhàng dỗ dành: "Sau này sẽ không như vậy."
Lục tổng rất ít khi nói xin lỗi người khác, giọng điệu hơi lạnh nhạt và mất tự nhiên.
Dỗ dành người khác cũng là lần đầu tiên.
Mà đối phương cũng rất nhanh được dỗ cho hết buồn.
Tống Dữ Tinh ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Lục Tứ, "Ừ, em không sao rồi!"
Thiết lập đơn thuần chân thành kiên cường thực sự quá phù hợp!
Tống tiểu thiếu gia yên lặng giơ ngón cái cho mình, Tống Dữ Tinh mày thật là giỏi!
Lục tổng tâm tình hơi phức tạp sờ đầu Tống Dữ Tinh một cái, "Về đi thôi."
"Được, anh lái xe chú ý an toàn."
Tống Dữ Tinh xuống xe, ôm balo trong ngực vẫy vẫy tay với người bên trong.
Chiếc Mercedez dần xa, nụ cười trên mặt cậu rút đi trong một giây, diễn xuất cũng rất mệt, cậu xoa xoa gương mặt ê ẩm do cười nhiều, cũng không đi vào trường mà nhanh chân chạy sang phía bên cạnh.
Ở cạnh cửa nam của trường có một hàng bún ốc chính thông, chưa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm rất hấp dẫn. Lúc nãy ăn bít tết, trong đầu cậu toàn là hình ảnh bún ốc.
Bình thường ở cửa hàng, khách ngồi rất đông, nhưng bây giờ đã hơn một giờ trưa, bên trong cũng không có nhiều người.
Tống Dữ Tinh chọn một chỗ ngồi xuống, gọi món vô cùng khí phách: "Ông chủ, một bát bún ốc, loại mà dành cho người có tiền ấy!"
-
Cuối tuần Tống Dữ Tinh phải về nhà một chuyến, tuần trước cậu không về, bị cha mẹ nhắc suốt.
Chiều thứ sáu, mới tan học, tài xế gia đình đã chờ cậu ngoài cổng trường.
"Cháu chào chú Hoàng."
"Chào tiểu thiếu gia, mau lên xe đi." Tài xế trung niên được gọi là chú Hoàng cười hòa ái, tiểu thiếu gia đẹp trai, hiểu chuyện lại lễ phép, người giúp việc và tài xế đều rất thích cậu.
Sau khi Tống Dữ Tinh mở cửa sau mới phát hiện có người ngồi ở đó, chính là anh trai cậu Tống Vân Tu.
Cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Anh, sao anh lại tới đây?"
"Vừa lúc không có việc gì, tới đón em trai anh về nhà." Đợi Tống Dữ Tinh lên xe, Tống Vân Tu đưa một xiên kẹo hồ lô đến trước mặt cậu, nở nụ cười ôn hòa.
"Lúc nãy đi ngang qua thấy cái này, hồi bé em rất thích, tiếc là không có sơn tra, chỉ còn dâu tây thôi."
"Cảm ơn anh." Tống Dữ Tinh nhận lấy, nhìn những quả dâu tây màu đỏ bọc đường trước mắt, trong đầu nghĩ rốt cuộc cậu và dâu tây có cái nghiệt duyên gì không biết.
Cậu cắn một cái, đường phèn ngọt ngào, dâu tây hơi chua, mùi vị không tệ, cậu lập tức giơ ngón tay cái lên, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Ngon quá!'
"Em thích là tốt rồi." Tống Vân Tu đưa tay thân mật xoa đầu em trai, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
"Bé cưng, lúc trước anh tới chỗ em, không phải em nhuộm tóc xanh sao?"
Tống Dữ Tinh giải thích: "Em nhuộm lại, màu đen cũng rất đẹp."
"Đều đẹp cả." Tống Vân Tu nhìn em trai mình từ trên xuống dưới, càng thấy nghi ngờ hơn.
Tống Dữ Tinh mặc toàn đồ bình thường trên người... Thậm chí là quần áo, giày dép giá rẻ, từ sau khi về Tống gia, đồ của Tống Dữ Tinh đều là loại tốt nhất, bây giờ làm sao thế...
Anh hỏi Tống Dữ Tinh.
"Vì em đang làm phi vụ." Tống Dữ Tinh thần bí cười một tiếng, con ngươi màu hổ phách thoáng qua một tia giảo hoạt, "Đây là bí mật, không thể nói."
Tống Vân Tu bất đắc dĩ cười lắc đầu, "Được rồi."
Anh không hỏi nhiều, tránh làm cho em trai phản cảm.
Xe hơi đắt tiền đi trên đường quốc lộ, Tống Dữ Tinh vừa ăn kẹo vừa chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng chạy ngược.
Bên cạnh, Tống Vân Tu mở điện thoại vào Wechat, soạn một bài post đăng lên vòng bạn bè.
Tống Vân Tu: [Thứ sáu đến trường đón em trai về nhà, còn mua kẹo hồ lô em ấy thích cho em ấy.]
Hình ảnh vừa mới chụp, một cánh tay trắng nõn thon dài cầm kẹo hồ lô, cổ tay nhỏ hết sức, khớp xương rất xinh đẹp.
Chỉ trong chốc lát, có rất nhiều lượt thích và bình luận, ai lại không biết Tống tổng là người cuồng em trai chứ, từ sau khi em của anh trở về nhà, mười bài trong vòng bạn bè thì đến năm bài là về em trai.
Cha Tống và mẹ Tống bình luận nhanh nhất.
Cha Tống: [Đáng khen, mẹ các con đang ở trong bếp, chờ hai anh em về nhà.]
Mẹ Tống: [Bé cưng, sao tay gầy thế? Ăn cơm ở trường không ngon ư?]
Một người bạn nào đó: [Tống tổng hôm nay lại đi đón em sao? Sao không đăng ảnh chính diện của em trai chứ!]
Tống Vân Tu nhìn bình luận, bất đắc dĩ cười một tiếng, anh cũng muốn cho mọi người biết em trai đẹp như thế nào, nhưng có lẽ Tống Dữ Tinh không thích chụp ảnh.
Bên kia, tập đoàn Lục thị.
Phòng tổng giám đốc.
Người đàn ông tướng mạo lạnh lùng ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú văn kiện trong máy vi tính, thần sắc ung dung mà nghiêm túc, hai tay gõ chữ trên bàn phím.
Mười mấy phút sau, Lục Tứ đóng văn kiện, lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi chân dài ưu nhã vắt chéo, hắn nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Vừa mới rảnh rỗi, Lục Tứ liền đột nhiên nghĩ tới Tống Dữ Tinh.
Bây giờ đã là lúc tan học rồi.
Suy tư chốc lát, hắn cầm điện thoại trên bàn, mở khung chat của "Vịt con Tiểu Tinh" ra.
/87
|