Editor: Serena Nguyen
Ta kẻ đầu đuôi ngọn ngành chuyện đồng ý với Tuấn Hiền Vương sau ba tháng tìm được Phệ Hồn đao cho Gia Cát Hoành, quả nhiên, ông ấy bị sợ đến thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, chỉa vào người ta liên tiếp than thở: "Ngươi, hoang đường, hoang đường. . . . . ."
"Nhưng khi ấy tình huống khẩn cấp, con không làm như vậy, liền không cứu được mọi người."
"Cái này có thể gọi là cứu người ư, cứu được nhất thời, không cứu được một đời! Nếu Phệ Hồn đao dễ tìm như vậy, triều đình còn cần tốn kém như thế sao? Hôm nay ngươi chỉ có 3 tháng, nếu là không tìm được, không những không cứu được những người này, còn có thể kéo lên càng nhiều người. Lại nói, nếu ngươi thật sự tìm được cây đao, một màn vừa rồi ở phòng khách ngươi cũng nhìn được, những người đó vừa nghe nói kho báu, đều như lang sói, sẽ dễ dàng để ngươi mang cây đao vào cung như thế sao? Tuấn Hiền vương thông minh nhường nào, đáp ứng thả người, tự nhiên sẽ không buôn bán lỗ vốn, cậu ta đi bước này rõ ràng cho thấy vì kích thích mâu thuẫn giữa tất cả các môn phái, cuối cùng ngồi ngư ông đắc lợi, ngươi chẳng qua là một con cờ trong bàn cờ của hắn thôi! Hắn sẽ tìm được đao, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho ngươi tìm được, chỉ có như vậy mới có thể trị tội của ngươi, trị tội Vô Đạo đường!"
Nghe xong lời Gia Cát Hoành, ta cũng có chút mơ hồ, mặc dù ta hiểu biết rõ tìm đao không dễ, cũng biết tâm tư Tô Mộ Bạch không đơn giản, nhưng là quả thật không nghĩ nhiều như vậy. Theo lão Thừa tướng, mục đích của Tô Mộ Bạch hiển nhiên không chỉ có Phệ Hồn đao. Cậu ta vừa muốn tìm đao, lại muốn kích thích mâu thuẫn giữa các phái ở võ lâm, càng muốn nhân tiện phá hủy Vô Đạo đường, một mũi tên trúng ba con chim hay lắm!
"Vậy phải làm thế nào?" Bừng tỉnh hiểu ra, ta đây không thể không cầu trợ Gia Cát Hoành.
"Ta làm sao biết làm thế nào? Lão phu cũng sắp 70 rồi, sang năm sẽ phải cáo lão về quê, an hưởng tuổi già. . . . . ."
"Con thay người đồng ý Tuấn Hiền vương, sẽ giúp Vô Đạo đường tìm Phệ Hồn đao."
"Cái gì? !" Lúc này lão Thừa Tướng thật tê liệt, may mà ta nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ấy, chỉ thấy mồ hôi lạnh trên trán ông ấy cũng toát ra, thật vất vả ổn định, há miệng run rẩy hỏi ta, "Ngươi. . . . . . Ngươi nói như vậy thật?"
"Đúng vậy!
"Lão phu thật là bị ngươi hại chết! Hại chết!"
"Bá bá ngài đừng bi quan như vậy, nói không chừng chúng ta thật sự có thể tìm được đao đó? Nói không chừng Vương Gia chỉ là muốn đao, không có mục đích khác thì sao?" Ta an ủi ông ấy.
"Lão phu thật muốn như nha đầu ngươi nói, không được, lão phu phải phái người mời cha ngươi tới, tiếp tục như vậy tất cả mọi người phải chết, bây giờ chỉ có cha ngươi mới có thể vãn hồi cục diện."
Vừa nghe lão Thừa Tướng nói muốn gọi cha ta tới, trong lòng ta vui mừng vô cớ, ta rất lâu không có thấy cha mẹ rồi, nhớ họ rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như mà cha ta đến Kinh Thành, phát hiện ta làm rối loạn mọi chuyện như vậy, có thể không nhận nữ nhi ta đây hay không? Ta có chút khẩn trương, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Trừ tìm cha con, không có biện pháp khác sao?"
"Ngươi cứ nói đi?"
". . . . . ." Được rồi, xem ra chuyện tìm đao như vậy ta không quản được, dù sao còn có ba tháng thôi, nếu như mà cha ta tới sẽ có biện pháp. Việc cấp bách khác ta phải làm, một là tìm được Kim Nguyên Bảo, hai là giải độc trên người mình, nói đến cái này. . . . . . Ta bỗng nhiên nghĩ tới một đại sự liên quan đến tính mạng của ta, vội vàng hỏi Gia Cát Hoành: "Hôm nay trong phủ tới nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy, bá bá ngài có nhìn thấy một nam tử cầm roi không?"
"Tiểu nha đầu ngươi còn nói sao, nhiều người được thả như vậy, đầu lão phu cũng choáng váng, sao có thể nhớ được? Ngươi đi hỏi những người khác đi, không phải những người đó cũng biết sao?"
Lão Thừa Tướng không đáng tin cậy, bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác hơn là đi hỏi bọn Hoắc Đạt, kết quả tất cả bọn họ đều lắc đầu một cái, nói là chưa từng thấy qua người như vậy.
"Nam nhân mặc y phục tím, cầm roi? Không thấy." Thanh Sơn suy nghĩ hồi lâu, vẫn là lắc đầu một cái, chỉ là rất nhanh lại phản ứng kịp, "Chưởng môn, sao đệ tử cảm giác người ngài nói rất giống Ma Tinh của Thiên Ma cung vậy? Đệ tử nhớ lần trước ở võ lâm đại hội, hắn cũng mặc áo tím, cầm một cây trường tiên làm vũ khí. . . . . . Chưởng môn, sẽ không cấu kết với Ma Giáo đi!"
"Cấu cái đầu ngươi!" Hiện tại ta không có chút hối hận nào vì mới đánh cậu ta, tiểu tử này chính là thiếu đòn.
"Chưởng môn, không phải muốn tìm Ma Tinh thật chứ?" Hoắc Đạt phản ứng kịp, nói khẽ với ta: "Từ xưa chính tà không đội trời chung, phái Thanh Thương chúng ta là danh môn chính phái, Chưởng môn ngài hãy nghĩ lại đi."
Danh môn chính phái cái gì? Còn không phải nghe hai chữ kho báu liền đánh mất tâm trí, ta cười lạnh một tiếng: "Nói thật dễ nghe, các ngươi có biết cái gì gọi là chính, cái gì gọi là tà sao? Cõi đời này không có đen thì không có trắng, không có trắng thì cũng không có đen, có lúc chuyện ngươi cho là sai, ở trong mắt người khác lại là đúng, ngàn vạn đừng nhìn mình quá vĩ đại, trên giang hồ này không có người nào quang minh lỗi lạc hơn người nào, tất cả các môn phái đều là vì lợi ích của mình mà thôi." Nói xong lời này, tất cả các đệ tử phái Thanh Thương đều kinh hãi, đặc biệt là Hoắc Đạt, há to miệng thật lâu nói không nên lời.
Làm chưởng môn lâu như vậy, lần đầu tiên ta thực sự có cảm giác làm chưởng môn, thì ra cảm giác làm chưởng môn cũng không tệ!
Đang lúc ta có chút đắc chí, sau lưng chợt truyền tới một giọng nói già dặn có lực: "Chính cũng là tà, tà cũng là chính, trên đời không tà liền không chính, trên đời không chính cũng không tà, không ngờ thí chủ còn nhỏ tuổi đã thấu hiểu ảo diệu trong này, lão nạp thật sự bội phục, a di đà Phật."
"Trí Viễn Trượng?" Ta sửng sốt một chút, kỳ quái, ngọn gió nào thổi ông ấy tới?
"Lão nạp đêm khuya quấy rầy, kính xin các vị thí chủ tha lỗi." Đang nói chuyện, Trí Viễn Trượng chạy tới trước mặt ta, trong võ lâm nhân sĩ, vị Trí Viễn Trượng của Thiếu Lâm này có thể nói là một trong số ít người ta kính trọng. Dù là trước đại hội võ lâm, hay là màn nháo kịch mới vừa rồi ở phòng khách, ông ấy thủy chung biểu hiện vinh nhục không màng, mây bay nước chảy, không hổ là Nhất Đại Tông Sư.
"Đại sư ngài có thể tới nơi này của chúng ta, ta vui mừng còn không kịp, nói gì quấy rầy."
"Sở thí chủ khách khí, lần này phái Thiếu Lâm ta có thể tránh được một kiếp, đều nhờ thí chủ ra tay cứu giúp, bỉ tự trên dưới vô cùng cảm kích. Hôm nay ở phòng khách, thí chủ răn dạy, càng thêm làm lão nạp bội phục không thôi, tuy nói Thiếu Lâm ta từ trước đến giờ cách xa phân tranh giang hồ, không để ý tới phàm trần tục thế, nhưng là biết rõ lần này triều đình sẽ không từ bỏ ý đồ, thí chủ có thể một mình cứu chúng ta ra, sợ rằng có nội tình khác."
Ta không ngờ Trí Viễn Trượng thấy rõ như vậy, cũng không muốn lừa gạt ông ấy, vì vậy ta nháy mắt ra dấu bọn Hoắc Đạt nên rời đi trước, sau đó một năm một mười nói chuyện ta gặp phải ở trong cung cho Trí Viễn Trượng.
Đợi ta nói xong, Trí Viễn Trượng liền gật đầu: "Quả nhiên như lão nạp suy nghĩ, lần này triều đình có chuẩn bị mà đến, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tha. Xin hỏi thí chủ, kế tiếp có tính đi tìm Phệ Hồn đao hay không?"
Ta có chút bất đắc dĩ: "Phương trượng đại sư, không nói dối ngài, sau khi xuất cung ta suy tính liên tục, cảm thấy lần này Tuấn Hiền vương không chỉ là vì tìm Phệ Hồn đao, cũng muốn mượn cơ hội này gây bất lợi cho Vô Đạo đường, Vô Đạo đường là tâm huyết cả đời của cha ta, ta không thể để cho Tuấn Hiền vương hủy đi như vậy, cho nên ta nhất định phải tìm được Phệ Hồn đao, về phần kho báu gì đó, ta một chút hứng thú cũng không có."
"Tiền tài là vật ngoài thân, mặc dù thí chủ hiểu, nhưng người đời không hiểu, thí chủ muốn tìm được Phệ Hồn đao trong ba tháng, sợ rằng nhiệm vụ nặng nề. Chỉ là lão nạp lại có một ít đầu mối, nói ra không biết có thể giúp thí chủ hay không."
"Có thật không?" Thì ra là đại sư vòng vo nhiều như vậy, chính là vì tới nói cho ta biết tin tức nội tình, ta lập tức tỉnh táo tinh thần, nói: "Đại sự không ngại nói thẳng!"
"Chuyện còn phải nói từ ba năm trước, ba năm trước đây Công Tôn Trang chủ của Ngự Phong sơn trang uy danh vang khắp võ lâm, Phệ Hồn đao trong tay càng thêm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai bằng. Nhưng có một ngày, Công Tôn Trang chủ chợt một mình đi tới Thiếu Lâm, nói cho lão nạp hắn muốn xuất gia."
"Công Tôn Nhất Hạ muốn xuất gia?" Chuyện như vậy quả nhiên là một bí mật lớn, ta cũng chưa nghe qua.
"Lúc ấy lão nạp cũng nghi ngờ như thí chủ bây giờ, không hiểu Công Tôn Trang chủ vì sao phải xuất gia, hỏi kỹ mới biết, những năm đó Công Tôn Trang chủ dong ruỗi giang hồ, chưa gặp được địch thủ, đã sớm khám phá hồng trần, hy vọng có thể xuất gia, theo đuổi cảnh giới chí cao của nội tâm. Nhưng là lão nạp nhìn ra được, Công Tôn thí chủ cũng không phải là thật đã khám phá hồng trần rồi, trong lòng hắn còn có thắng bại, thì không cách nào để xuống quá khứ, thành tâm tu Phật, vì thế lão nạp liền uyển cự (uyển chuyển cự tuyệt) thỉnh cầu của Công Tôn thí chủ."
"Sau đó thì sao?" Ta vội vàng hỏi tới.
"Đây cũng quá kỳ quái chứ?" Ta không khỏi nghi hoặc vạn phần, rõ ràng Công Tôn Nhất Hạ này tính xuất gia, chợt thay đổi chủ ý, rõ ràng bình yên vô sự đi ra khỏi Thiếu Lâm tự, đùng một cái lại chết bất đắc kỳ tử, nguyên do trong này khẳng định không đơn giản.
"Lão nạp cũng cảm thấy trong này lại có kỳ hoặc, theo lão nạp suy đoán, đêm đó lúc Công Tôn Trang chủ tính tiêu hủy Phệ Hồn đao, nhất định xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho trái tim ý đã quyết của Công Tôn Trang chủ lại thay đổi chủ ý. Chuyện này, lão nạp chưa bao giờ nhắc qua với bất kỳ người nào, hi vọng hôm nay nói ra, có thể trợ giúp Sở thí chủ."
Mặc dù nói, Trí Viễn Trượng nói cho ta biết chuyện, không có trực tiếp trợ giúp việc tìm kiếm tung tích Phệ Hồn đao, nhưng là ít nhất ta biết rõ Công Tôn Nhất Hạ chết đi không có đơn giản như vậy, thậm chí có thể ông ta cũng chưa chết. Nhưng là nếu như ông ta chưa chết, thì sao Công Tôn Liệt lại liều mạng như vậy? Chẳng lẽ, cả Công Tôn Liệt cũng không biết chuyện cha hắn đã từng muốn xuất gia? Vậy nên hắn cũng không biết, cha hắn có thể còn sống sao? Không được, chuyện như vậy ta phải tìm hiểu rõ!
Nghĩ như thế, ta liền không nhẫn nại được, không quan tâm trước đó xảy ra chuyện gì, hiện tại chuyện cấp bách nhất là tìm đao. Họa là ta gây ra, giao dịch cũng là ta thỏa thuận cùng Tô Mộ Bạch, ta không thể chỉ dựa vào Vô Đạo đường đi tìm đao, ta cũng phải tự mình làm gì đó mới được, ta phải đi tìm Công Tôn Liệt!
Bởi vì chuyện Phệ Hồn đao có dấu bí mật về kho báu, đã truyền ra mọi người đều biết mười mươi, cho nên việc tìm Công Tôn Liệt không nên chậm trễ. Nhưng không nghĩ đến, ta vẫn là chậm một bước, người trong phủ nói, người Ngự Phong sơn trang đã rời khỏi phủ Thừa Tướng trong đêm, chỉ sợ là vì tránh né những võ lâm nhân sĩ như con sói đói kia thôi.
Trừ nhóm người Ngự Phong sơn trang chạy trốn nhanh chóng, còn có một người chạy trốn nhanh hơn, đó chính là Mộ Dung Ti Ti một mực trong phủ Thừa tướng dưỡng thương, trước yêu nữ này bị thương nghiêm trọng, vẫn còn tâm tâm niệm niệm đi cứu Ma Tinh, có thể thấy được trung thành với chủ nhân dường nào. Mà giờ khắc này nàng bị thương lại chạy, nguyên nhân sợ rằng chỉ có một: tên Ma Tinh kia cũng chạy!
Một bên là hi vọng tìm đao mong manh, một bên là hi vọng giải độc thất bại, hai bút cùng vẽ, làm tâm tình ta hết sức như đưa đám. Ta nghĩ ta đại khái sống không lâu, mặc kệ là bị Tuấn Hiền vương chặt đầu, hay bị Ma Tinh độc chết, dù sao trước sau phải trái đều là "chết", chạy trời không khỏi nắng. Giờ phút này ta không bỏ được nhất vẫn là Kim Nguyên Bảo đã mất tích, rốt cuộc người này đi nơi nào, nói không thấy, liền không thấy, chẳng lẽ không biết ta sẽ lo lắng cho cậu ta sao? Vào giờ phút này, trong lòng ta chợt có dự cảm chẳng lành đời này chúng ta có thể không gặp lại.
Ta hối hận, có mấy lời nên sớm nói rõ ràng, trước kia ta cảm thấy mình tuổi còn nhỏ, chuyện gì đều không gấp gáp, bây giờ mới biết việc đời khó đoán, chuyện ban đầu sợ làm sẽ phải hối hận, hôm nay lại thành chuyện hối hận nhất vì không làm.
Kim Nguyên Bảo này đúng là đầu heo, cũng không biết ta còn có cơ hội lại làm mặt như vậy mắng ngươi hay không. . . . . .
"Chưởng môn, làm sao ngươi khóc?" Thanh Sơn lười biếng không đi luyện công nhìn thấy ta, kinh ngạc cực kỳ.
"Có đệ tử không có tiền đồ như ngươi, ta thay Tổ Sư Gia rơi nước mắt!" Ta lau khô nước mắt, rất nghiêm túc dạy dỗ cậu ta. Không cẩn thận lại nói tiểu tử này, vừa khóc vừa chạy đi luyện công, nói là từ hôm nay trở đi nhất định sẽ chịu khó luyện tập, trọng chấn phái uy danh Thanh Thương, sẽ không để cho liệt tổ liệt tông thất vọng.
Thanh Sơn ơi Thanh Sơn, đừng trách Chưởng môn ta lại lừa ngươi, ta chỉ không hi vọng có một ngày ngươi cũng sẽ hối hận giống như ta mà thôi. . . . . .
Ta kẻ đầu đuôi ngọn ngành chuyện đồng ý với Tuấn Hiền Vương sau ba tháng tìm được Phệ Hồn đao cho Gia Cát Hoành, quả nhiên, ông ấy bị sợ đến thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, chỉa vào người ta liên tiếp than thở: "Ngươi, hoang đường, hoang đường. . . . . ."
"Nhưng khi ấy tình huống khẩn cấp, con không làm như vậy, liền không cứu được mọi người."
"Cái này có thể gọi là cứu người ư, cứu được nhất thời, không cứu được một đời! Nếu Phệ Hồn đao dễ tìm như vậy, triều đình còn cần tốn kém như thế sao? Hôm nay ngươi chỉ có 3 tháng, nếu là không tìm được, không những không cứu được những người này, còn có thể kéo lên càng nhiều người. Lại nói, nếu ngươi thật sự tìm được cây đao, một màn vừa rồi ở phòng khách ngươi cũng nhìn được, những người đó vừa nghe nói kho báu, đều như lang sói, sẽ dễ dàng để ngươi mang cây đao vào cung như thế sao? Tuấn Hiền vương thông minh nhường nào, đáp ứng thả người, tự nhiên sẽ không buôn bán lỗ vốn, cậu ta đi bước này rõ ràng cho thấy vì kích thích mâu thuẫn giữa tất cả các môn phái, cuối cùng ngồi ngư ông đắc lợi, ngươi chẳng qua là một con cờ trong bàn cờ của hắn thôi! Hắn sẽ tìm được đao, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho ngươi tìm được, chỉ có như vậy mới có thể trị tội của ngươi, trị tội Vô Đạo đường!"
Nghe xong lời Gia Cát Hoành, ta cũng có chút mơ hồ, mặc dù ta hiểu biết rõ tìm đao không dễ, cũng biết tâm tư Tô Mộ Bạch không đơn giản, nhưng là quả thật không nghĩ nhiều như vậy. Theo lão Thừa tướng, mục đích của Tô Mộ Bạch hiển nhiên không chỉ có Phệ Hồn đao. Cậu ta vừa muốn tìm đao, lại muốn kích thích mâu thuẫn giữa các phái ở võ lâm, càng muốn nhân tiện phá hủy Vô Đạo đường, một mũi tên trúng ba con chim hay lắm!
"Vậy phải làm thế nào?" Bừng tỉnh hiểu ra, ta đây không thể không cầu trợ Gia Cát Hoành.
"Ta làm sao biết làm thế nào? Lão phu cũng sắp 70 rồi, sang năm sẽ phải cáo lão về quê, an hưởng tuổi già. . . . . ."
"Con thay người đồng ý Tuấn Hiền vương, sẽ giúp Vô Đạo đường tìm Phệ Hồn đao."
"Cái gì? !" Lúc này lão Thừa Tướng thật tê liệt, may mà ta nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ấy, chỉ thấy mồ hôi lạnh trên trán ông ấy cũng toát ra, thật vất vả ổn định, há miệng run rẩy hỏi ta, "Ngươi. . . . . . Ngươi nói như vậy thật?"
"Đúng vậy!
"Lão phu thật là bị ngươi hại chết! Hại chết!"
"Bá bá ngài đừng bi quan như vậy, nói không chừng chúng ta thật sự có thể tìm được đao đó? Nói không chừng Vương Gia chỉ là muốn đao, không có mục đích khác thì sao?" Ta an ủi ông ấy.
"Lão phu thật muốn như nha đầu ngươi nói, không được, lão phu phải phái người mời cha ngươi tới, tiếp tục như vậy tất cả mọi người phải chết, bây giờ chỉ có cha ngươi mới có thể vãn hồi cục diện."
Vừa nghe lão Thừa Tướng nói muốn gọi cha ta tới, trong lòng ta vui mừng vô cớ, ta rất lâu không có thấy cha mẹ rồi, nhớ họ rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như mà cha ta đến Kinh Thành, phát hiện ta làm rối loạn mọi chuyện như vậy, có thể không nhận nữ nhi ta đây hay không? Ta có chút khẩn trương, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Trừ tìm cha con, không có biện pháp khác sao?"
"Ngươi cứ nói đi?"
". . . . . ." Được rồi, xem ra chuyện tìm đao như vậy ta không quản được, dù sao còn có ba tháng thôi, nếu như mà cha ta tới sẽ có biện pháp. Việc cấp bách khác ta phải làm, một là tìm được Kim Nguyên Bảo, hai là giải độc trên người mình, nói đến cái này. . . . . . Ta bỗng nhiên nghĩ tới một đại sự liên quan đến tính mạng của ta, vội vàng hỏi Gia Cát Hoành: "Hôm nay trong phủ tới nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy, bá bá ngài có nhìn thấy một nam tử cầm roi không?"
"Tiểu nha đầu ngươi còn nói sao, nhiều người được thả như vậy, đầu lão phu cũng choáng váng, sao có thể nhớ được? Ngươi đi hỏi những người khác đi, không phải những người đó cũng biết sao?"
Lão Thừa Tướng không đáng tin cậy, bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác hơn là đi hỏi bọn Hoắc Đạt, kết quả tất cả bọn họ đều lắc đầu một cái, nói là chưa từng thấy qua người như vậy.
"Nam nhân mặc y phục tím, cầm roi? Không thấy." Thanh Sơn suy nghĩ hồi lâu, vẫn là lắc đầu một cái, chỉ là rất nhanh lại phản ứng kịp, "Chưởng môn, sao đệ tử cảm giác người ngài nói rất giống Ma Tinh của Thiên Ma cung vậy? Đệ tử nhớ lần trước ở võ lâm đại hội, hắn cũng mặc áo tím, cầm một cây trường tiên làm vũ khí. . . . . . Chưởng môn, sẽ không cấu kết với Ma Giáo đi!"
"Cấu cái đầu ngươi!" Hiện tại ta không có chút hối hận nào vì mới đánh cậu ta, tiểu tử này chính là thiếu đòn.
"Chưởng môn, không phải muốn tìm Ma Tinh thật chứ?" Hoắc Đạt phản ứng kịp, nói khẽ với ta: "Từ xưa chính tà không đội trời chung, phái Thanh Thương chúng ta là danh môn chính phái, Chưởng môn ngài hãy nghĩ lại đi."
Danh môn chính phái cái gì? Còn không phải nghe hai chữ kho báu liền đánh mất tâm trí, ta cười lạnh một tiếng: "Nói thật dễ nghe, các ngươi có biết cái gì gọi là chính, cái gì gọi là tà sao? Cõi đời này không có đen thì không có trắng, không có trắng thì cũng không có đen, có lúc chuyện ngươi cho là sai, ở trong mắt người khác lại là đúng, ngàn vạn đừng nhìn mình quá vĩ đại, trên giang hồ này không có người nào quang minh lỗi lạc hơn người nào, tất cả các môn phái đều là vì lợi ích của mình mà thôi." Nói xong lời này, tất cả các đệ tử phái Thanh Thương đều kinh hãi, đặc biệt là Hoắc Đạt, há to miệng thật lâu nói không nên lời.
Làm chưởng môn lâu như vậy, lần đầu tiên ta thực sự có cảm giác làm chưởng môn, thì ra cảm giác làm chưởng môn cũng không tệ!
Đang lúc ta có chút đắc chí, sau lưng chợt truyền tới một giọng nói già dặn có lực: "Chính cũng là tà, tà cũng là chính, trên đời không tà liền không chính, trên đời không chính cũng không tà, không ngờ thí chủ còn nhỏ tuổi đã thấu hiểu ảo diệu trong này, lão nạp thật sự bội phục, a di đà Phật."
"Trí Viễn Trượng?" Ta sửng sốt một chút, kỳ quái, ngọn gió nào thổi ông ấy tới?
"Lão nạp đêm khuya quấy rầy, kính xin các vị thí chủ tha lỗi." Đang nói chuyện, Trí Viễn Trượng chạy tới trước mặt ta, trong võ lâm nhân sĩ, vị Trí Viễn Trượng của Thiếu Lâm này có thể nói là một trong số ít người ta kính trọng. Dù là trước đại hội võ lâm, hay là màn nháo kịch mới vừa rồi ở phòng khách, ông ấy thủy chung biểu hiện vinh nhục không màng, mây bay nước chảy, không hổ là Nhất Đại Tông Sư.
"Đại sư ngài có thể tới nơi này của chúng ta, ta vui mừng còn không kịp, nói gì quấy rầy."
"Sở thí chủ khách khí, lần này phái Thiếu Lâm ta có thể tránh được một kiếp, đều nhờ thí chủ ra tay cứu giúp, bỉ tự trên dưới vô cùng cảm kích. Hôm nay ở phòng khách, thí chủ răn dạy, càng thêm làm lão nạp bội phục không thôi, tuy nói Thiếu Lâm ta từ trước đến giờ cách xa phân tranh giang hồ, không để ý tới phàm trần tục thế, nhưng là biết rõ lần này triều đình sẽ không từ bỏ ý đồ, thí chủ có thể một mình cứu chúng ta ra, sợ rằng có nội tình khác."
Ta không ngờ Trí Viễn Trượng thấy rõ như vậy, cũng không muốn lừa gạt ông ấy, vì vậy ta nháy mắt ra dấu bọn Hoắc Đạt nên rời đi trước, sau đó một năm một mười nói chuyện ta gặp phải ở trong cung cho Trí Viễn Trượng.
Đợi ta nói xong, Trí Viễn Trượng liền gật đầu: "Quả nhiên như lão nạp suy nghĩ, lần này triều đình có chuẩn bị mà đến, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tha. Xin hỏi thí chủ, kế tiếp có tính đi tìm Phệ Hồn đao hay không?"
Ta có chút bất đắc dĩ: "Phương trượng đại sư, không nói dối ngài, sau khi xuất cung ta suy tính liên tục, cảm thấy lần này Tuấn Hiền vương không chỉ là vì tìm Phệ Hồn đao, cũng muốn mượn cơ hội này gây bất lợi cho Vô Đạo đường, Vô Đạo đường là tâm huyết cả đời của cha ta, ta không thể để cho Tuấn Hiền vương hủy đi như vậy, cho nên ta nhất định phải tìm được Phệ Hồn đao, về phần kho báu gì đó, ta một chút hứng thú cũng không có."
"Tiền tài là vật ngoài thân, mặc dù thí chủ hiểu, nhưng người đời không hiểu, thí chủ muốn tìm được Phệ Hồn đao trong ba tháng, sợ rằng nhiệm vụ nặng nề. Chỉ là lão nạp lại có một ít đầu mối, nói ra không biết có thể giúp thí chủ hay không."
"Có thật không?" Thì ra là đại sư vòng vo nhiều như vậy, chính là vì tới nói cho ta biết tin tức nội tình, ta lập tức tỉnh táo tinh thần, nói: "Đại sự không ngại nói thẳng!"
"Chuyện còn phải nói từ ba năm trước, ba năm trước đây Công Tôn Trang chủ của Ngự Phong sơn trang uy danh vang khắp võ lâm, Phệ Hồn đao trong tay càng thêm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai bằng. Nhưng có một ngày, Công Tôn Trang chủ chợt một mình đi tới Thiếu Lâm, nói cho lão nạp hắn muốn xuất gia."
"Công Tôn Nhất Hạ muốn xuất gia?" Chuyện như vậy quả nhiên là một bí mật lớn, ta cũng chưa nghe qua.
"Lúc ấy lão nạp cũng nghi ngờ như thí chủ bây giờ, không hiểu Công Tôn Trang chủ vì sao phải xuất gia, hỏi kỹ mới biết, những năm đó Công Tôn Trang chủ dong ruỗi giang hồ, chưa gặp được địch thủ, đã sớm khám phá hồng trần, hy vọng có thể xuất gia, theo đuổi cảnh giới chí cao của nội tâm. Nhưng là lão nạp nhìn ra được, Công Tôn thí chủ cũng không phải là thật đã khám phá hồng trần rồi, trong lòng hắn còn có thắng bại, thì không cách nào để xuống quá khứ, thành tâm tu Phật, vì thế lão nạp liền uyển cự (uyển chuyển cự tuyệt) thỉnh cầu của Công Tôn thí chủ."
"Sau đó thì sao?" Ta vội vàng hỏi tới.
"Đây cũng quá kỳ quái chứ?" Ta không khỏi nghi hoặc vạn phần, rõ ràng Công Tôn Nhất Hạ này tính xuất gia, chợt thay đổi chủ ý, rõ ràng bình yên vô sự đi ra khỏi Thiếu Lâm tự, đùng một cái lại chết bất đắc kỳ tử, nguyên do trong này khẳng định không đơn giản.
"Lão nạp cũng cảm thấy trong này lại có kỳ hoặc, theo lão nạp suy đoán, đêm đó lúc Công Tôn Trang chủ tính tiêu hủy Phệ Hồn đao, nhất định xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho trái tim ý đã quyết của Công Tôn Trang chủ lại thay đổi chủ ý. Chuyện này, lão nạp chưa bao giờ nhắc qua với bất kỳ người nào, hi vọng hôm nay nói ra, có thể trợ giúp Sở thí chủ."
Mặc dù nói, Trí Viễn Trượng nói cho ta biết chuyện, không có trực tiếp trợ giúp việc tìm kiếm tung tích Phệ Hồn đao, nhưng là ít nhất ta biết rõ Công Tôn Nhất Hạ chết đi không có đơn giản như vậy, thậm chí có thể ông ta cũng chưa chết. Nhưng là nếu như ông ta chưa chết, thì sao Công Tôn Liệt lại liều mạng như vậy? Chẳng lẽ, cả Công Tôn Liệt cũng không biết chuyện cha hắn đã từng muốn xuất gia? Vậy nên hắn cũng không biết, cha hắn có thể còn sống sao? Không được, chuyện như vậy ta phải tìm hiểu rõ!
Nghĩ như thế, ta liền không nhẫn nại được, không quan tâm trước đó xảy ra chuyện gì, hiện tại chuyện cấp bách nhất là tìm đao. Họa là ta gây ra, giao dịch cũng là ta thỏa thuận cùng Tô Mộ Bạch, ta không thể chỉ dựa vào Vô Đạo đường đi tìm đao, ta cũng phải tự mình làm gì đó mới được, ta phải đi tìm Công Tôn Liệt!
Bởi vì chuyện Phệ Hồn đao có dấu bí mật về kho báu, đã truyền ra mọi người đều biết mười mươi, cho nên việc tìm Công Tôn Liệt không nên chậm trễ. Nhưng không nghĩ đến, ta vẫn là chậm một bước, người trong phủ nói, người Ngự Phong sơn trang đã rời khỏi phủ Thừa Tướng trong đêm, chỉ sợ là vì tránh né những võ lâm nhân sĩ như con sói đói kia thôi.
Trừ nhóm người Ngự Phong sơn trang chạy trốn nhanh chóng, còn có một người chạy trốn nhanh hơn, đó chính là Mộ Dung Ti Ti một mực trong phủ Thừa tướng dưỡng thương, trước yêu nữ này bị thương nghiêm trọng, vẫn còn tâm tâm niệm niệm đi cứu Ma Tinh, có thể thấy được trung thành với chủ nhân dường nào. Mà giờ khắc này nàng bị thương lại chạy, nguyên nhân sợ rằng chỉ có một: tên Ma Tinh kia cũng chạy!
Một bên là hi vọng tìm đao mong manh, một bên là hi vọng giải độc thất bại, hai bút cùng vẽ, làm tâm tình ta hết sức như đưa đám. Ta nghĩ ta đại khái sống không lâu, mặc kệ là bị Tuấn Hiền vương chặt đầu, hay bị Ma Tinh độc chết, dù sao trước sau phải trái đều là "chết", chạy trời không khỏi nắng. Giờ phút này ta không bỏ được nhất vẫn là Kim Nguyên Bảo đã mất tích, rốt cuộc người này đi nơi nào, nói không thấy, liền không thấy, chẳng lẽ không biết ta sẽ lo lắng cho cậu ta sao? Vào giờ phút này, trong lòng ta chợt có dự cảm chẳng lành đời này chúng ta có thể không gặp lại.
Ta hối hận, có mấy lời nên sớm nói rõ ràng, trước kia ta cảm thấy mình tuổi còn nhỏ, chuyện gì đều không gấp gáp, bây giờ mới biết việc đời khó đoán, chuyện ban đầu sợ làm sẽ phải hối hận, hôm nay lại thành chuyện hối hận nhất vì không làm.
Kim Nguyên Bảo này đúng là đầu heo, cũng không biết ta còn có cơ hội lại làm mặt như vậy mắng ngươi hay không. . . . . .
"Chưởng môn, làm sao ngươi khóc?" Thanh Sơn lười biếng không đi luyện công nhìn thấy ta, kinh ngạc cực kỳ.
"Có đệ tử không có tiền đồ như ngươi, ta thay Tổ Sư Gia rơi nước mắt!" Ta lau khô nước mắt, rất nghiêm túc dạy dỗ cậu ta. Không cẩn thận lại nói tiểu tử này, vừa khóc vừa chạy đi luyện công, nói là từ hôm nay trở đi nhất định sẽ chịu khó luyện tập, trọng chấn phái uy danh Thanh Thương, sẽ không để cho liệt tổ liệt tông thất vọng.
Thanh Sơn ơi Thanh Sơn, đừng trách Chưởng môn ta lại lừa ngươi, ta chỉ không hi vọng có một ngày ngươi cũng sẽ hối hận giống như ta mà thôi. . . . . .
/56
|