Mặc dù nữ sinh nhảy lầu không có trực tiếp ngã xuống nền xi măng, hơn nữa bụi cây và bãi cỏ cũng có hiệu quả giảm xóc, nhưng tình huống của cô ấy không lạc quan cho lắm, bị va chạm mạnh và mất máu cũng đủ cho tính mạng kiệt quệ trong vòng mấy phút.
Tần Lãng nhận ra nữ sinh này, hơn nữa bọn họ vừa mới quen biết ngày hôm qua, nữ sinh này chính là Chu Linh Linh! Hôm nay, có ấy lại mặc đồng phục học sinh tự sát ở chỗ này, Chu Linh Linh có lẽ cũng biết tính mạng của mình sắp mất, nên hai mắt mở rất lớn, đôi môi hơi mấp máy, tựa hồ như muốn nói với Tần Lãng cái gì đó, thế nhưng cô bị thương nặng như thế, hiển nhiên không thể nói nên lời.
Chỉ có điều Tần Lãng lại có thể nhìn thấu bản năng muốn sống trong con mắt của cô, có lẽ cô tìm đến cái chết chỉ là xúc động nhất thời mà thôi.
- Yên tâm đi, cô sẽ không chết, tôi đảm bảo!
Tần Lãng không hề hề lựa chọn rút điện thoại ra gọi cấp cứu, mà đem một viên thuốc màu đỏ đút vào trong miệng của cô. Đây chính là Bách Độc Đại Hoàn Đan mà Lão Độc Vật đã cho cậu, chính là đan dược cứu mạng! Tần Lãng cũng chỉ có ba viên mà thôi!
Ngay khi Tần Lãng thực hiện hành động này thì rất nhiều học sinh và lão sư đều lũ lượt kéo ra khỏi lớp học, bạn học lớp cao tam ban mười một cũng không ngoại lệ, mặc dù lão sư dạy vật lý đã cố gắng ngăn cản, nhưng dù hắn làm thế nào cũng có tác dụng.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Lãng và Chu Linh nằm trong vũng máu phía dưới, các học sinh đã bắt đầu thảo luận ầm ĩ.
Lão sư các lớp vội vàng nghĩ hết biện pháp giữ gìn trật tự, không cho phép những học sinh khác đến gần Tần Lãng và Chu Linh Linh.
Đương nhiên đã có người gọi điện thoại cấp cứu, đồng thời còn có người gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lúc này, lực chú ý của Tần Lãng vẫn luôn đặt ở trên người Chu Linh Linh, căn bản không biết đã có rất nhiều người tụ tập bốn phía, viên thuốc mà cậu cho Chu Linh Linh ăn vào có hiệu quả không tệ, tốc độc máu chảy từ vết thương trên người cô rõ ràng đã chậm lại rất nhiều, hơn nữa tuy hô hấp rất yếu ớt nhưng đã dần dần ổn định lại.
Tần Lãng không kềm được mà thở phào nhẹ nhõm, bên tai đã vang lên tiếng còi xem cứu thương, xem ra Chu Linh linh đã có thể chống đỡ được rồi.
Sau khi tin chắc là tính mạng của Chu Linh Linh giữ được thì lực chú ý của Tần Lãng cũng liền phân tán, lúc này cậu mới chú ý đến bốn phía có nhiều người vây xem như vậy.
Tần Lãng đứng lên, khẽ mỉm cười, chuẩn bị tiếp nhận sự khen ngợi của các lão sư cùng các bạn học, việc làm của cậu hôm nay tuyệt đối được xem như là đã làm được một việc nghĩa, làm một việc trọng đại như vậy thì cho dù không được nhận bằng khen hăng hái làm việc nghĩa, nhưng ít nhất cũng có thể xuất hiện trong một tiêu đề thật to trên báo, được nở mày nở mặt một phen.
Ngay khi Tần Lãng đang suy nghĩ vẩn vơ thì bảo vệ trường học từ hai bên vọt tới, đè cậu ngã nhào xuống đất.
Sau đó, Tần Lãng phát hiện ánh mắt của các bạn học xung quanh nhìn hắn không phải mang theo sự sùng bái và ca ngợi mà là bức xúc và khinh bỉ, hơn nữa cậu còn nghe rất rõ ràng các loại câu mắng chửi từ miệng mọi người: "Cầm thú"; "Súc sinh"; "Lưu manh", còn có người nhổ nước miếng về phía cậu.
Đây đến tột cùng là chuyện thế nào?
Khi Chu Linh Linh được khiêng vào xe cứu thương thì Tần Lãng cũng bị giãy vào xe cảnh sát.
**************
"Bốp"
Một bàn tay to lớn mạnh mẽ có lực hung hăng vỗ trên bàn gỗ trước mặt Tần Lãng, một người có gương mặt hung hãn, một cảnh sát trung niên ghét ác như kẻ thù hung hăng trừng mắt với Tần Lãng:
- Nhanh chóng khai rõ sự thật đi! Chọc giận bố mày thì chỉ có mình mày chịu khổ thôi!
Tần Lãng mơ hồ bị tống vào đồn công an, lúc này vẫn còn người bắt cậu khai báo, việc này lại càng khiến cậu thêm hồ đồ. Cậu chỉ làm một việc nghĩa thôi, như thế nào lại phải hưởng thụ sự đối đãi như kẻ tình nghi vậy chứ?
- Chú cảnh sát, chú muốn cháu khai báo cái gì chứ?
Tần Lãng thử làm rõ tình huống.
- Còn không chịu thành thật nữa!
Cảnh sát lại hung hăng vỗ lên bàn một cái nữa:
- Nhóc côn đồ, mày ở trước mặt tao mà giả bộ cũng chỉ vô dụng mà thôi! Ai mà chả biết tao có tiếng thiết diện vô tư, con gái của tao cũng học ở trường Thất Trung. Loại tiểu nhân bỉ ổi cặn bã không bằng cầm thú như mày nên đến phòng giam mà tiếp tục ngây ngô. Nhanh chóng khai rõ đi, chọc giận bố mày thì chỉ khiến mày chịu khổ nhiều hơn mà thôi!
- Không phải... Chú cảnh sát, chú muốn cháu khai báo cái gì, cháu thực sự không biết nên khai báo cái gì cả.
Tần Lãng bày ra vẻ mặt vô tội:
- Một nữ sinh nhảy từ trên lầu xuống, cháu chỉ đến cứu cô ấy thôi, chỉ đơn giản như vậy?
- Mày đi cứu cô bé ấy?
Người cảnh sát trung niên khinh thường hừ một tiếng:
- Tao thấy mày là một đứa vô cùng hung ác lại còn chuyên đi lừa bịp - quỷ lừa gạt! Nhóc con, tao đã nói với mày, loại người không muốn học tập lại đi làm một tên côn đồ quậy phá như mày, tao đã thấy nhiều rồi, thế nhưng đã rơi vào trong tay tao thì bất cứ ai cũng không kiên cường được bao lâu!
- Ông muốn thế nào?
Tần Lãng có chút tức giận:
- Chẳng lẽ ông còn muốn nghiêm hình tra tấn? Vu oan giá họa cho tôi?
- Yên tâm đi, tao là một người đảng viên, cũng là một cảnh sát có thâm niên, tao sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Nhưng mà trước khi tao tan sở, nếu như mày không chịu cho tao một đáp án vừa lòng thì chỉ sợ rằng mày sẽ phải ở trong phòng tạm giam ngủ qua đêm. E rằng mày còn chưa bao giờ ở một nơi như vậy, có thể dùng từ sống một ngày bằng một năm để hình dung nơi đó cũng không hề quá đáng!
Trong lời nói của người cảnh sát trung niên mang theo một chút mùi vị uy hiếp.
- Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn cứu cô ấy thôi.
Tần Lãng cũng sẽ không tiếp nhận lời vu khống của người khác.
- Thật không.
Người cảnh sát trung niên cười khẩy:
- Mày dựa vào cái gì để cứu cô bé ấy? Mày là người đầu tiên chạy tới hiện trường, nhưng mày có gọi cấp cứu sao? Có báo cảnh sát sao? Nhưng mà chúng ta có nhân chứng chứng minh mày đã đi về phía nạn nhân, hơn nữa còn bỏ vào miệng nạn nhân một viên thuốc có lai lịch không rõ ràng nào đó. Mày không phải là bác sĩ, dưới tình huống như vậy mà còn cho nạn nhân uống thuốc, rõ ràng có ý đồ bất chính gì đó!
- Ông nghi ngờ tôi muốn giết cô ấy?
Tần Lãng tức giận lạnh lùng cười một tiếng:
- Tôi và cô ấy là bạn học, không oán không thù thì có động cơ gì để giết cô ấy chứ?
Tần Lãng dần dần hiểu rõ vấn đề, trước đó bởi vì cậu nhất thời kích động nên mới mang đến cho mình phiền phức không nhỏ. Nhưng mà cho dù để cho cậu suy nghĩ lại một lần nữa thì cậu vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy không hề hối hận.
- Cái này... thì cần mày nói cho tao biết.
Người cảnh sát trung niên nhìn đồng hồ đeo trên tay:
- Còn nửa giờ nữa là đến giờ tao tan ca. Trước lúc này, mày có thể lựa chọn ở chỗ này ngủ qua đêm hay là đi đến phòng tạm giam ngủ qua đêm với đám người kia!
Người cảnh sát trung niên rõ ràng có kinh nghiệm thẩm tra vô cùng phong phú, ông ta biết làm như thế nào để đánh vỡ tầng phòng ngự trong lòng của một thiếu niên. Trong trại tạm giam, người bên trong phòng tạm giam như thế nào, cũng không cần ông ta phải giải thích cặn kẽ, bây giờ các thiếu niên cũng sớm biết được bên trong trại tạm giam nhốt những người như thế nào từ phim ảnh trên ti vi hay sách báo, những người đó sở thích biến thái thế nào, hơn nữa sau khi bộ phim "Nghệ thuật gia công" được công chiếu cũng đã khiến cho những chỗ như trại tạm giam, nhà tù, sớm đã bị người bên ngoài xem như là địa ngục.
Ầm!
Cửa phòng thẩm vấn nặng nề đóng lại.
Lúc này Tần Lãng đã tỉnh táo lại, cậu bắt đầu phân tích một loạt chuyện xảy ra trước kia.
Trong nháy mắt khi Chu Linh Linh nhảy lầu, Tần Lãng căn bản không kịp suy nghĩ là cô ấy đến tột cùng là ngoài ý muốn bị ngã xuống lầu hay là muốn tự sát. Thế nhưng hiện tại xem xét một chút thì rất có thể là có người đứng đằng sau. Mà những bạn học vây xem khinh thường cậu như vậy, hơn phân nửa là đã suy đoán cậu có quan hệ trực tiếp hoặc là gián tiếp đến việc Chu Linh Linh nhảy lầu, hơn nữa cảnh sát hiển nhiên cũng cho là như vậy.
Thật không ngờ có lòng tốt cứu người lại chuốc phải tai họa như vậy.
Thế nhưng nghĩ đến ánh mắt đáng thương cầu xin cậu giúp đỡ của Chu Linh Linh trước kia thì Tần Lãng cũng không cảm thấy hối hận vì cách làm của mình.
Mặc dù bản thân mình phải chịu một chút oan khuất cũng không sau, chỉ cần có thể giữ được tính mạng của Chu Linh Linh cũng xem như đáng giá.
Nhưng mà phải làm thế nào mới có thể cởi bỏ hiềm nghi đây?
Căn cứ vào tình hình trước mắt thì rõ ràng là đối với Tần Lãng vô cùng bất lợi.
Cậu suy nghĩ kỹ càng một chút, nếu như muốn cởi bỏ hiềm nghi thì có lẽ chỉ có thể hy vọng Chu Linh Linh bình phục lại mà thôi. Nhưng điều này hiển nhiên không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Cũng không lâu sau, cha mẹ Tần Lãng chạy tới đồn công an, hơn nữa còn được cho phép vào thăm.
Người cảnh sát trung niên kéo cửa phòng thẩm vấn ra, quay sang nói với cha mẹ của Tần Lãng:
- Bậc cha mẹ phải dạy dỗ con cái của mình cho tốt chứ! Hai người dầu gì cũng là phần tử tri thức... Bỏ đi, hiện giờ nói gì cũng dư thừa, mau bảo con trai hai người sớm khai thật ra đi, sẽ được xử lý khoan hồng...
- Xử lý ông đó, con mẹ nó!
Mẹ của Tần Lãng đột nhiên nổi đóa, không chỉ khiến cho người cảnh sát trung niên sợ hãi, mà cho dù là Tần Lãng cũng kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm: Trong trí nhớ của Tần Lãng, mẹ cậu luôn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, là người phụ nữ có hiểu biết đoan trang lễ độ, không ngờ lại trực tiếp nói ra những lời thô tục như vậy, hơn nữa còn chửi mắng thô tục với cảnh sát.
Tần Lãng nhận ra nữ sinh này, hơn nữa bọn họ vừa mới quen biết ngày hôm qua, nữ sinh này chính là Chu Linh Linh! Hôm nay, có ấy lại mặc đồng phục học sinh tự sát ở chỗ này, Chu Linh Linh có lẽ cũng biết tính mạng của mình sắp mất, nên hai mắt mở rất lớn, đôi môi hơi mấp máy, tựa hồ như muốn nói với Tần Lãng cái gì đó, thế nhưng cô bị thương nặng như thế, hiển nhiên không thể nói nên lời.
Chỉ có điều Tần Lãng lại có thể nhìn thấu bản năng muốn sống trong con mắt của cô, có lẽ cô tìm đến cái chết chỉ là xúc động nhất thời mà thôi.
- Yên tâm đi, cô sẽ không chết, tôi đảm bảo!
Tần Lãng không hề hề lựa chọn rút điện thoại ra gọi cấp cứu, mà đem một viên thuốc màu đỏ đút vào trong miệng của cô. Đây chính là Bách Độc Đại Hoàn Đan mà Lão Độc Vật đã cho cậu, chính là đan dược cứu mạng! Tần Lãng cũng chỉ có ba viên mà thôi!
Ngay khi Tần Lãng thực hiện hành động này thì rất nhiều học sinh và lão sư đều lũ lượt kéo ra khỏi lớp học, bạn học lớp cao tam ban mười một cũng không ngoại lệ, mặc dù lão sư dạy vật lý đã cố gắng ngăn cản, nhưng dù hắn làm thế nào cũng có tác dụng.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Lãng và Chu Linh nằm trong vũng máu phía dưới, các học sinh đã bắt đầu thảo luận ầm ĩ.
Lão sư các lớp vội vàng nghĩ hết biện pháp giữ gìn trật tự, không cho phép những học sinh khác đến gần Tần Lãng và Chu Linh Linh.
Đương nhiên đã có người gọi điện thoại cấp cứu, đồng thời còn có người gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lúc này, lực chú ý của Tần Lãng vẫn luôn đặt ở trên người Chu Linh Linh, căn bản không biết đã có rất nhiều người tụ tập bốn phía, viên thuốc mà cậu cho Chu Linh Linh ăn vào có hiệu quả không tệ, tốc độc máu chảy từ vết thương trên người cô rõ ràng đã chậm lại rất nhiều, hơn nữa tuy hô hấp rất yếu ớt nhưng đã dần dần ổn định lại.
Tần Lãng không kềm được mà thở phào nhẹ nhõm, bên tai đã vang lên tiếng còi xem cứu thương, xem ra Chu Linh linh đã có thể chống đỡ được rồi.
Sau khi tin chắc là tính mạng của Chu Linh Linh giữ được thì lực chú ý của Tần Lãng cũng liền phân tán, lúc này cậu mới chú ý đến bốn phía có nhiều người vây xem như vậy.
Tần Lãng đứng lên, khẽ mỉm cười, chuẩn bị tiếp nhận sự khen ngợi của các lão sư cùng các bạn học, việc làm của cậu hôm nay tuyệt đối được xem như là đã làm được một việc nghĩa, làm một việc trọng đại như vậy thì cho dù không được nhận bằng khen hăng hái làm việc nghĩa, nhưng ít nhất cũng có thể xuất hiện trong một tiêu đề thật to trên báo, được nở mày nở mặt một phen.
Ngay khi Tần Lãng đang suy nghĩ vẩn vơ thì bảo vệ trường học từ hai bên vọt tới, đè cậu ngã nhào xuống đất.
Sau đó, Tần Lãng phát hiện ánh mắt của các bạn học xung quanh nhìn hắn không phải mang theo sự sùng bái và ca ngợi mà là bức xúc và khinh bỉ, hơn nữa cậu còn nghe rất rõ ràng các loại câu mắng chửi từ miệng mọi người: "Cầm thú"; "Súc sinh"; "Lưu manh", còn có người nhổ nước miếng về phía cậu.
Đây đến tột cùng là chuyện thế nào?
Khi Chu Linh Linh được khiêng vào xe cứu thương thì Tần Lãng cũng bị giãy vào xe cảnh sát.
**************
"Bốp"
Một bàn tay to lớn mạnh mẽ có lực hung hăng vỗ trên bàn gỗ trước mặt Tần Lãng, một người có gương mặt hung hãn, một cảnh sát trung niên ghét ác như kẻ thù hung hăng trừng mắt với Tần Lãng:
- Nhanh chóng khai rõ sự thật đi! Chọc giận bố mày thì chỉ có mình mày chịu khổ thôi!
Tần Lãng mơ hồ bị tống vào đồn công an, lúc này vẫn còn người bắt cậu khai báo, việc này lại càng khiến cậu thêm hồ đồ. Cậu chỉ làm một việc nghĩa thôi, như thế nào lại phải hưởng thụ sự đối đãi như kẻ tình nghi vậy chứ?
- Chú cảnh sát, chú muốn cháu khai báo cái gì chứ?
Tần Lãng thử làm rõ tình huống.
- Còn không chịu thành thật nữa!
Cảnh sát lại hung hăng vỗ lên bàn một cái nữa:
- Nhóc côn đồ, mày ở trước mặt tao mà giả bộ cũng chỉ vô dụng mà thôi! Ai mà chả biết tao có tiếng thiết diện vô tư, con gái của tao cũng học ở trường Thất Trung. Loại tiểu nhân bỉ ổi cặn bã không bằng cầm thú như mày nên đến phòng giam mà tiếp tục ngây ngô. Nhanh chóng khai rõ đi, chọc giận bố mày thì chỉ khiến mày chịu khổ nhiều hơn mà thôi!
- Không phải... Chú cảnh sát, chú muốn cháu khai báo cái gì, cháu thực sự không biết nên khai báo cái gì cả.
Tần Lãng bày ra vẻ mặt vô tội:
- Một nữ sinh nhảy từ trên lầu xuống, cháu chỉ đến cứu cô ấy thôi, chỉ đơn giản như vậy?
- Mày đi cứu cô bé ấy?
Người cảnh sát trung niên khinh thường hừ một tiếng:
- Tao thấy mày là một đứa vô cùng hung ác lại còn chuyên đi lừa bịp - quỷ lừa gạt! Nhóc con, tao đã nói với mày, loại người không muốn học tập lại đi làm một tên côn đồ quậy phá như mày, tao đã thấy nhiều rồi, thế nhưng đã rơi vào trong tay tao thì bất cứ ai cũng không kiên cường được bao lâu!
- Ông muốn thế nào?
Tần Lãng có chút tức giận:
- Chẳng lẽ ông còn muốn nghiêm hình tra tấn? Vu oan giá họa cho tôi?
- Yên tâm đi, tao là một người đảng viên, cũng là một cảnh sát có thâm niên, tao sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Nhưng mà trước khi tao tan sở, nếu như mày không chịu cho tao một đáp án vừa lòng thì chỉ sợ rằng mày sẽ phải ở trong phòng tạm giam ngủ qua đêm. E rằng mày còn chưa bao giờ ở một nơi như vậy, có thể dùng từ sống một ngày bằng một năm để hình dung nơi đó cũng không hề quá đáng!
Trong lời nói của người cảnh sát trung niên mang theo một chút mùi vị uy hiếp.
- Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn cứu cô ấy thôi.
Tần Lãng cũng sẽ không tiếp nhận lời vu khống của người khác.
- Thật không.
Người cảnh sát trung niên cười khẩy:
- Mày dựa vào cái gì để cứu cô bé ấy? Mày là người đầu tiên chạy tới hiện trường, nhưng mày có gọi cấp cứu sao? Có báo cảnh sát sao? Nhưng mà chúng ta có nhân chứng chứng minh mày đã đi về phía nạn nhân, hơn nữa còn bỏ vào miệng nạn nhân một viên thuốc có lai lịch không rõ ràng nào đó. Mày không phải là bác sĩ, dưới tình huống như vậy mà còn cho nạn nhân uống thuốc, rõ ràng có ý đồ bất chính gì đó!
- Ông nghi ngờ tôi muốn giết cô ấy?
Tần Lãng tức giận lạnh lùng cười một tiếng:
- Tôi và cô ấy là bạn học, không oán không thù thì có động cơ gì để giết cô ấy chứ?
Tần Lãng dần dần hiểu rõ vấn đề, trước đó bởi vì cậu nhất thời kích động nên mới mang đến cho mình phiền phức không nhỏ. Nhưng mà cho dù để cho cậu suy nghĩ lại một lần nữa thì cậu vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy không hề hối hận.
- Cái này... thì cần mày nói cho tao biết.
Người cảnh sát trung niên nhìn đồng hồ đeo trên tay:
- Còn nửa giờ nữa là đến giờ tao tan ca. Trước lúc này, mày có thể lựa chọn ở chỗ này ngủ qua đêm hay là đi đến phòng tạm giam ngủ qua đêm với đám người kia!
Người cảnh sát trung niên rõ ràng có kinh nghiệm thẩm tra vô cùng phong phú, ông ta biết làm như thế nào để đánh vỡ tầng phòng ngự trong lòng của một thiếu niên. Trong trại tạm giam, người bên trong phòng tạm giam như thế nào, cũng không cần ông ta phải giải thích cặn kẽ, bây giờ các thiếu niên cũng sớm biết được bên trong trại tạm giam nhốt những người như thế nào từ phim ảnh trên ti vi hay sách báo, những người đó sở thích biến thái thế nào, hơn nữa sau khi bộ phim "Nghệ thuật gia công" được công chiếu cũng đã khiến cho những chỗ như trại tạm giam, nhà tù, sớm đã bị người bên ngoài xem như là địa ngục.
Ầm!
Cửa phòng thẩm vấn nặng nề đóng lại.
Lúc này Tần Lãng đã tỉnh táo lại, cậu bắt đầu phân tích một loạt chuyện xảy ra trước kia.
Trong nháy mắt khi Chu Linh Linh nhảy lầu, Tần Lãng căn bản không kịp suy nghĩ là cô ấy đến tột cùng là ngoài ý muốn bị ngã xuống lầu hay là muốn tự sát. Thế nhưng hiện tại xem xét một chút thì rất có thể là có người đứng đằng sau. Mà những bạn học vây xem khinh thường cậu như vậy, hơn phân nửa là đã suy đoán cậu có quan hệ trực tiếp hoặc là gián tiếp đến việc Chu Linh Linh nhảy lầu, hơn nữa cảnh sát hiển nhiên cũng cho là như vậy.
Thật không ngờ có lòng tốt cứu người lại chuốc phải tai họa như vậy.
Thế nhưng nghĩ đến ánh mắt đáng thương cầu xin cậu giúp đỡ của Chu Linh Linh trước kia thì Tần Lãng cũng không cảm thấy hối hận vì cách làm của mình.
Mặc dù bản thân mình phải chịu một chút oan khuất cũng không sau, chỉ cần có thể giữ được tính mạng của Chu Linh Linh cũng xem như đáng giá.
Nhưng mà phải làm thế nào mới có thể cởi bỏ hiềm nghi đây?
Căn cứ vào tình hình trước mắt thì rõ ràng là đối với Tần Lãng vô cùng bất lợi.
Cậu suy nghĩ kỹ càng một chút, nếu như muốn cởi bỏ hiềm nghi thì có lẽ chỉ có thể hy vọng Chu Linh Linh bình phục lại mà thôi. Nhưng điều này hiển nhiên không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Cũng không lâu sau, cha mẹ Tần Lãng chạy tới đồn công an, hơn nữa còn được cho phép vào thăm.
Người cảnh sát trung niên kéo cửa phòng thẩm vấn ra, quay sang nói với cha mẹ của Tần Lãng:
- Bậc cha mẹ phải dạy dỗ con cái của mình cho tốt chứ! Hai người dầu gì cũng là phần tử tri thức... Bỏ đi, hiện giờ nói gì cũng dư thừa, mau bảo con trai hai người sớm khai thật ra đi, sẽ được xử lý khoan hồng...
- Xử lý ông đó, con mẹ nó!
Mẹ của Tần Lãng đột nhiên nổi đóa, không chỉ khiến cho người cảnh sát trung niên sợ hãi, mà cho dù là Tần Lãng cũng kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm: Trong trí nhớ của Tần Lãng, mẹ cậu luôn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, là người phụ nữ có hiểu biết đoan trang lễ độ, không ngờ lại trực tiếp nói ra những lời thô tục như vậy, hơn nữa còn chửi mắng thô tục với cảnh sát.
/33
|