Cánh cửa giấy phòng tập của võ quán Tùng Bách mở toang, ánh nắngmặt trời chan hòa trên những tấm rèm và đệm đấu sạch bóng, đai lưng của đệ tửhai võ quán bay phất phớt trong gió sớm.
Dụ quán chủ và võ sư của võ quán Xương Hải ngồi xếp bằng phíatrước.
Thái độ ông rất thản nhiên, hình như không hề ngạc nhiên chuyện võquán Xương Hải chỉ phái mấy tiểu đệ tử đến thi đấu. Ông bình thản mỉm cười nóichuyện với võ sư Hàn Quốc, thỉnh thoảng lại dịch những lời nói của ông ta chocác đệ tử phía dưới nghe.
Dường như có một bầu không khí nặng nề đang bao trùm khiến phòngtập yên tĩnh khác thường, các đệ tử của Tùng Bách mặc dù đều ngồi xếp bằng rấtchỉnh tề nhưng trong mắt ai đấy vẻ băn khoăn, thất vọng, cảm giác bỗng trốngrỗng và tức tối, khác hẳn tâm trạng náo nức mong chờ mấy ngày vừa rồi.
Dụ quán chủ biết nói tiếng Hàn.
Nghe thấy trong phòng tập thấp thoáng vọng ra khi thì tiếng Hàn,khi thì tiếng Hán, Bách Thảo thầm nghĩ, lặng lẽ tiếp tục quét...
Cô cũng thấy hơi thất vọng, đang rất hy vọng được xem một trận đấutrình độ cao, ai ngờ đối phương lại cử đến mấy đệ tử tuổi quá nhỏ.
Dưới con mắt của võ quán Xương Hải, võ quán Tùng Bách và Hiền Võkhác nhau đến thế sao? Khi đấu giao hữu với Hiền Võ, họ đã cử ra những đệ tửthực sự rất mạnh, nhưng thi đấu với Tùng Bách lại chỉ cử vào đệ tử nhỏ tuổi nhưvậy. Thái độ ấy là thế nào?
Cô thầm thở dài.
Nhưng, đệ tử của võ quán Tùng Bách còn tức hơn cô.
"Sao lại thờ dài?"
Một giọng nói nhẹ vang lên bên cạnh khiến Bách Thảo giật mình,ngẩng đầu thì thấy Sơ Nguyên đứng bên từ lúc nào. Hình như anh vừa đi đâu trởvề, tay ôm một mô hình người bằng nhựa dẻo, trên vẽ hệ thống sơ đồ huyệt vị,anh nhìn cô vẻ hài lòng, vết sưng tấy trên trán cô cuối cùng đã tan.
"... Không sao ạ!", Bách Thảo lắc dầu.
Sơ Nguyên nhìn theo ánh mắt cô lúc trước, thấy các đệ tử ngồithành hàng ngay ngắn trong phòng tập, cha anh và võ sư có vẻ là người Hàn Quốccũng đứng dậy, mấy đệ tử người Hàn ưỡn ngực tiến mấy bước về phía trước, dángvẻ cao ngạo.
"Vâng, là võ quán Xương Hải của Hàn Quốc đến thi đấu giaohữu."
"Võ quán Xương Hải?", anh nhắc lại, giọng nói có gì rấtkhác thường.
"Em đã nghe tiếng võ quán Xương Hải chưa?"
Bách Thảo ngơ ngác, trước giờ chưa bao giờ thấy anh tập Taekwondo,cô tưởng anh chẳng liên quan đến Taekwondo, lẽ nào anh đã từng nghe nói đến võquán Xương Hải?
"Vâng, đã nghe qua..."
"Các vị! Không dám! Cùng tôi! Thi đấu?"
Giọng nói rắn đanh, cao ngạo từ phòng tập vọng ra, Bách Thảo kinhngạc ngoái nhìn. Trên tấm đệm màu vàng nhạt, một cô bé có vẻ chưa đến mười tuổinói tiếng Hán, ưỡn ngực hỏi các đệ tử Tùng Bách đang ngồi xếp bằng trước mặt.Cô ta tuy nhỏ tuổi nhưng ánh mắt rất quyết liệt. Bách Thảo nhớ ra, đó chính làngười bước ra từ chiếc xe thứ hai cùng với võ sư võ quán Xương Hải lúc mới đến.
Nhưng lúc này vẻ kiêu ngạo, vẻ khinh khi hiện lên trong ánh mắtcủa cô ta khiến Bách Thảo bất giác cau mày.
Trong phòng tập, các đệ tử của võ quán Tùng Bách kinh ngạc, trốmắt nhìn đứa bé mà đôi mắt hình như mọc trên đỉnh đầu này. Thế nào là không dámđấu với cô ta? Cô ta chỉ thắt đai lam, chỉ là trình độ dưới cấp đai đen, mới làcấp bốn trong mười cấp từ thấp đến cao là: Đai trắng, đai trắng vàng, đai vàng,đai vàng lục, đai lục lam, đai lam, đai lam hồng, đai hồng, đai hồng đen.
Taekwondo có chế độ sáthạch đẳng cấp kỹ thuật hết sức nghiêm ngặt. Trình độ của người tậpTaekwondo được phân định bằng "cấp", "đoạn","phẩm", "Cấp" phần thành mười cấp từ cấp mười đến cấp một;trong đó cấp mười là cấp thấp nhất, cấp một tương đối cao. Sau cấp một là"đoạn"; "Đoạn" lại chia thành chín bậc từ thấp đến cao.
Các tuyển thủ dưới mười lắmtuổi đạt trình độ cấp " đoạn" từ một đến ba thì được phong Nhất Phẩm,Nhị phẩm, tam phẩm.
Màu đai lương của võ sĩ đạidiện cho trình độ kỹ thuật của họ, thứ tự từ thấp đến cao là đai trắng (cấpmười), đai trắng vàng(cấp chín), đai vàng( cấp tám), đai vàng Ịục( cấp bảy),đai lục ( cấp sáu), đai lục Lam( cấp Năm), đai lam( cấp bốn), đai lam hồng(cấpba), đai hồng (cấp hai), đai hồng đen( cấp một, nhị phẩm đến tam phẩm), đaiđen( cấp đoạn từ một đến chín)./ >
Mặc dù võ quán Tùng Bách chưa coi là võ quán Taekwondo hạng nhấtnhưng nhiều đệ tử đã là võ sĩ đai đen như sư huynh Nhược Bạch đã là võ sĩ đaiđen cấp ba, ngay cả Tú Đạt chưa tròn mười lăm tuổi cũng chuẩn bị thi cấp đaiđen nhất phẩm!
Không dám đấu với cô ta?!
Lẽ nào võ quán Tùng Bách cử một đệ tử đai đen đi thi đấu với mộtđứa trẻ mười tuổi chỉ mang đai lam ư? Cứ coi như đánh bại một con bé đó đi thìvõ quán Tùng Bách chẳng phải cũng trở thành trò cười cho thiên hạ sao!
Hiểu Huỳnh muốn vỡ ngực!
Võ sư họ Phổ của võ quán Xương Hải quở trách đệ tử đó vài câu. Côta bĩu môi, lầm bầm gì đó, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn lướt qua mặt các đệ tửcủa võ quán Tùng Bách. Ba đệ tử khác ngồi cạnh võ sư Phổ cũng có vẻ cao ngạo,khinh thường như tiểu đệ kia, dường như chỉ một mình cô ta có thể đánh bại tấtcả các đệ tử của võ quán Tùng Bách.
Võ sư Phổ nói chuyện với Dụ quán chủ, tuy nhiên nhìn bề ngoài ôngta có vẻ cảm thấy ái ngại vì hành vi của nữ đệ tử, nhưng vẫn lộ ra vẻ đắc ýkhông thể che giấu, hình như ông ta rất tự hào về nữa đệ tử đó.
Dụ quán chủ gật đầu, phiên dịch cho các đệ tử của võ quán TùngBách:
"Võ sư Phổ nói, nữ đệ tử thách chiến vừa rồi là một trongnhững đệ tử ưu tú nhất trong lớp đệ tử mới của Xương Hải tên là Kim Mẫn Châu.Mặc dù thời gian luyện Taekwondo chưa lâu, nhưng tư chất thông minh được giớiTeakwondo Hàn Quốc đánh giá cao, vì thế trận giao hữu với võ quán Tùng Báchchúng ta hôm nay do cô bé này làm chủ tướng."
Tư chất thông minh...
Hiểu Huỳnh lườm trộm cô ta, cô không tin dứa con gái kiêu căngdương dương tự đắc này lại có tư chất thông minh đến đâu. Cử một đệ tử miệngcòn hơi sữa thế này làm chủ tướng thi đấu, họ đã quá coi thường Tùng Bách rồi!Tức chết dược!
"Sư phụ, con muốn thi đấu với Kim Mẫn Châu."
Giọng nhỏ nhẹ của một cô gái từ trong đội hình bên dưới vang lên.Một cô bé mười hai tuổi bước ra, lưng thắt đai vàng, tóc cột cao vểnh đuôi ngựarất đáng yêu. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách đều biết cô bé tên là Tống BìnhBình. Mặc dù gia nhập võ quán chưa được nửa năm, nhưng đã nắm vững hầu hết cácchiêu đá chân cơ bản. Thường ngày, cô bé tỏ ra nhanh nhẹn, đáng yêu nên dượccác sư huynh, sư tỷ yêu mến.
Tống Binh Bình nghênh chiến, Hiểu Huỳnh rắt phấn khởi, thầm cổ vũcho bạn. Đánh bại cô ta! Đánh bại cô ta đi! Nếu tiểu đệ tử đai vàng Tống BìnhBình của Tùng Bách có thể đánh bại Kim Mẫn Châu đai lam của võ quán Xương Hảithì họ sẽ phải hối hận vì đã coi thường Tùng Bách, hối hận vì đã cử tiểu đệ tửđể rồi chuốc lấy nhục nhã!
Hai cô gái đứng đối diện trên đệm đấu, cúi người hành lễ, sau đónắm chặt nắm đấm, chuẩn bị tư thế, rồi cùng hét một tiếng, triển khai tấn công.
"Hây!"
"Hây!"
Bóng hai cô gái giao nhau!
Trong những hình bóng đan xen trùng điệp.
Kim Mẫn Châu tung người bay lên, hai chân nhanh như chớp đá vềphía Bình Bình lúc đó còn chưa kịp ra chân, chỉ nghe "Phập! Phập!"hai tiếng, cả người Bình Bình bị đá bay khỏi phòng tập như một chiếc lá.
"Ôi!"
Nhìn thấy Bình Bình vừa vào trận đã bị đá bay như vậy, các đệ tửcủa Tùng Bách quá bất ngờ, mấy cô bạn thân của Bình Bình lại càng kinh ngạc.
Hiểu Huỳnh hừ một tiếng, đứng bật dậy, đúng lúc cô định chạy raxem Bình Bình có bị thương không thì đã thấy Bách Thảo lao đến kịp thời đỡ đượcBình Bình!
Một phản lực cực mạnh làm cho Bách Thảo phải lùi lại mấy bước mớiđứng vững được!
Ôm chặt Bình Bình trong tay, cúi nhìn thấy Bình Bình mắt mở to ngơngác, cái nhìn ngây dạo như chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, mặt Bình Bình biếnsắc trắng bệch, bật khóc hu hu.
"Ha ha ha ha..."
Kim Mẫn Châu hai tay chống eo cười ngặt nghẽo, rung cả trần phòngtập, ba đệ tử kia cũng đắc ý vỗ tay hoan hô.
"Các vị! Đai vàng! Muốn thắng tôi sao! Đừng mơ! Đai đen củacác người! Cũng chẳng là gì!"
Thái độ kiêu ngạo, trắng trợn đó khiến các đệ tử của võ quán TùngBách vừa tức vừa phẫn nộ, mấy đệ tử không chịu nổi, bất chấp đẳng cấp của mìnhcao hơn Kim Mẫn Châu, định bước ra cho một bài học để cô ta bớt hống hách thìđã có người xông lên!
"Để ta xem ngươi lợi hại đến đâu!"
Hiểu Huỳnh đứng thẳng trước mặt Kim Mẫn Châu, cô nén phẫn nộ bừngbừng trong lòng. Mặc dù thái độ cao ngạo của Kim Mẫn Châu khiến cô tức mắt,nhưng rõ ràng thái độ của Bình Bình không bằng người ta, nên cũng chẳng biếtnói gì.
"Người Đai xanh! Không được! Hãy cử đai đen! Ra đi!",Kim Mẫn Châu liếc nhìn với ánh mắt khinh khỉnh nói.
"Được hay không, không phải ngươi nói, đấu thử mớibiết!"
Hiểu Huỳnh nắm chặt hai tay, chuẩn bị tư thế, lúc này trong lòngkhông còn dám khinh thường đối thủ, chỉ muốn phản công, cứu vãn cục diện, khôngthề để người Hàn Quốc xem thường võ quán Tùng Bách."Nào! Ra đi!"
"Hây!"
"Hây!"
Khi tiếng hét của hai cô gái cùng lúc vang lên trong phòng tập,Bách Thảo vừa đặt Bình Bình trên bãi cỏ, lập tức nhìn vào trong, ánh nắng lóamắt khiến cô nhìn không rõ, nhưng trong những loạt tấn công nhanh như chớp,hình như cô bạn Hàn Quốc dó vẫn sử dụng chiêu đá chân cũ.
Đá song phi!
Chiêu đá chân Kim Mãn Châu người Hàn đó sử dụng là đá song phi.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu Bách Thảo thì dã thấy Hiểu Huỳnh cũngchịu số phận như Bình Bình! Và cũng như Bình Bình, thậm chí còn chưa kịp nétránh và phản kích. Hiểu Huỳnh như con diều đứt dây, bị đã văng khỏi phòng tập,cũng theo đúng đường vòng cung như vậy, thậm chí rơi cùng một chỗ trên bãi cỏ!
"Ha ha ha! Đã nói là không được mà!" Tiếng cười khanhkhách, ngạo nghễ của Kim Mẫn Châu vang ra từ phòng tập.
"Các vị! Võ công quá kém! Không phải đối thủ của tôi! Ha haha!"
Bách Thảo cau mày.
Vội đỡ Hiểu Huỳnh vừa ngã trên bãi cỏ dậy. Do vừa rồi đang ôm BìnhBình nên cô không kịp đỡ Hiểu Huỳnh ngã, lần này chắc là rất đau. Nhìn HiểuHuỳnh ngã xấp vào lòng mình, mặt tái nhợt vì đau, lòng Bách Thảo như bị daođâm.
"Mình..."
Hiểu Huỳnh gắng gượng quay nhìn về phía phòng tập. Nghe tiếng cườikhoái trá của Kim Mẫn Châu, tức run người, nước mắt ứa ra.
"...Đáng chết! Mình... mình sao có thể..."
Hiểu Huỳnh không cam tâm, lấy cùi tay lau nước mắt vẫn không ngừngứa ra, làm ướt cả áo Bách Thảo.
Nét mặt của các đệ tử võ quán Tùng Bách vô cũng đăm chiêu, ngay cảDiệc Phong nãy giờ vẫn ngủ gật cũng mở to mắt. Trên bãi cỏ. Bách Thảo ôm chặtHiểu Huỳnh vào lòng, mắt rực lên, chằm chằm nhìn Kim Mẫu Châu đang cười đắc ýtrong phòng tập.
Người tiếp theo ra ứng chiến là Tú Đạt, trước đây Bách Thảo từnggiao đấu với Tú Đạt, kỹ thật của cậu ta rất khá, công lực xuất sắc nhất trongcác tiểu đệ ở võ quán Tùng Bách, Tú Đạt cũng là đệ tử có đẳng cấp cao nhấttrong số các đệ tử cùng trang lứa, đã đạt cấp đai đen hồng.
Nhưng Kim Mẫn Châu...
Bách Thảo nhìn Kim Mẫn Châu không chớp mắt.
Lực chân của cô ta có vẻ không mạnh, nhưng tốc độ cực nhanh. Rútkinh nghiệm lối tấn công trực tiếp của Bình Bình và Hiểu Huỳnh, Tú Đạt lùi vềsau tránh cú song phi của Kim Mẫn Châu, nhưng cô ta đã vọt lên đã chặn. Cô tahét lớn một tiếng, tiếp theo là hai tiếp "Phập, phập" đanh gọn đátrúng người Tú Đạt!
Hiểu Huỳnh kinh ngạc ngồi dậy, hoảng hốt nhìn Tú Đạt. Thấy Tú Đạtchịu chung số phận với mình! Bình Bình sợ hãi ngây người, bất chợt rùng mình.
Bách Thảo nhíu mày.
Nhìn Tú Đạt cơ hồ ngã đúng chỗ của Hiểu Huỳnh, trong lòng BáchThảo bùng lên cơn thịnh nộ. Chắc chắn cô ta cố tình! Lúc đầu còn chưa khẳngđịnh, nhưng liên tiếp ba lần đều như vậy,chắc chắn Kim Mẫn Châu kia cố tình đábay đối thủ ra ngoài, còn cố tình để các đối thủ rơi cùng một chỗ.
Trong thi đấu Taekwondo, thắng bại không nên cay cú, dẫu tuổi nhỏcũng có thể chiến thắng người lớn tuổi, điều đó không phải là hiếm, tuynhiên...
Cố tình sì nhục người khác là không thể chấp nhận!
"Ha ha ha!"
Kim Mẫn Châu cười khanh khách, càng đắc ý nhìn khắp lượt các đệ tửcủa võ quán Tùng Bách nét mặt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Cô ta nói tiếng Hánbằng một giọng cứng nhắc:
Tôi đã nói rồi mà! Một mình tôi hoàn toàn có thể! Các huynh đệ cứviệc đi dạo phố! Không cần ra tay! Trình độ các vị ở dây quá kém! Taekwondo làcủa Hàn Quốc! Các vị! không học nổi đâu!"
"Mẫn Châu!"
Võ sư Phổ hơi cao giọng quát, hình như muốn ngăn cản Kim Mẫn Châu,nhưng giọng lại chậm rãi, dừng dưng, ánh mắt nhìn Dụ quán chủ thậm chí đượm vẻgiễu cợt. Dụ quán chủ vẫn điềm tĩnh như thường, hình như ba trận giao đấu vừarồi cũng chỉ như những tập luyện thông thường.
"Sư phụ sao thế?" Giọng Hiểu Huỳnh vẫn còn hơi nức nở,đầy căm phẫn nói: " Đây đâu phải là giao đấu, rõ ràng là võ quán Xương Hảiđến đánh võ quán chúng ta! Sao sư phụ..."
Nếu ở võ quán Toàn Thắng, mấy vị sư bá đã đùng đùng nổi giận rôi,Bách Thảo thở dài.
Lúc đó, thím Phạm từ bên ngoài đi vào, đến bên Dụ quán chủ, nóinhỏ; "Phu nhân hỏi giao đấu đã kết thúc chưa, phu nhân đang đợi khách ởphòng trà".
"Phu nhân?"
Võ sư Phổ hình như nghe hiểu, mắt lóe sáng vẻ ngạc nhiên.
"Kết thúc rồi, thím nói với phu nhân, chúng tôi sẽ đếnngay", Dụ quán chủ gật đầu nói. Sau đó, ông lại quay sang dùng tiếng Hànnói với võ sư Phổ. Võ sư Phổ lập tức đứng lên, hình như chuẩn bị đi ra, lạingập ngừng, dặn dò mấy đệ tử đi theo, bốn đệ tử bao gồm cả Kim Mẫn Châu đồngthanh trả lời.
Dụ quán chủ nhìn lướt qua các đệ tử võ quán Tùng Bách đang bwngfbừng lửa giận, hạ giọng nói: "Mục đích tập luyện Teakwondo là tu thândưỡng tính, không phải là để ỷ mạnh hiếu chiến, càng không phải để khoe khoang.Kim Mẫn Châu dù tuổi còn nhỏ nhưng rất xuất sắc, đáng để các trò học tập. Thờigian còn lại các trò thhwr giao hữu một chút, nhưng phải nhớ không nên ôm hậntrả thù".
Các đệ tử của võ quán Tùng Bách buồn rầu nhìn ông.
"Rõ chưa?", Dụ quán chủ nghiêm mặt hỏi.
"Rõ, sư phụ."
Các đệ tử đồng thanh trả lời, cúi đầu ủ rũ, lúc đó Dụ quán chủ mớicùng võ sư Phổ rời phòng tập.
Không khí trong phòng im lìm như chết.
Mắt nhìn theo bóng Dụ quán chủ và võ sư Phổ đi xa dần, Kim MẫnChâu trở lại vẻ cao ngạo lúc trước, chẳng nói chẳng rằng đi lại trước mặt cácđệ tử võ quán Tùng Bách, cao giọng nói: "Ra đi! Còn ai nữa! Ra đấu vớitôi! Không nói gì hả? Chẳng lẽ! Các vị đều sợ cả rồi!".
Hiểu Huỳnh giận sôi người, phủi nhưng vụn cỏ dính trên quần áo,hùng hổ xông vào, hét to: "Ai thèm sợ! Chúng tôi… không thèm đánh với cô!Cô cũng chỉ mới đai lam, thắng cô chúng tôi không bỏ động thủ!".
Nói rồi, Hiểu Huỳnh đưa mắt nhìn các sư huynh, sư tỷ nhưng lạinhận ra họ cũng có mối em ngại như mình. Thấy Tú Đạt cũng không phải là đối thủcủa cô ta, vậy thì nhưng người cùng lứa, có đánh cũng không thắng nổi. Trừ phi,sư huynh Nhược Bạch, sư huynh Diệc Phong, sư tỷ Sơ Vy, sư tỷ Tú Cầm ra tay,nhưng họ đều là những đệ tử đai đen, nghênh chiến với đệ tử đai lam, dù cóthắng cũng bị chê cười, huống hồ đó chỉ là đứa con gái khoảng mười tuổi.
"Ha ha! Rõ ràng nhá! Các vị không dám!" Kim Mẫn Châu nhưđứa trẻ được nuông chiều, mũi một tấc phổng lên trời. "Hừ, các vị! Các vịkhông xứng luyện Teakwondo! Teakwondo! Báu vật của Hàn Quốc! Các vị có tập baolâu! Cũng không phải đối thủ của chúng tôi!"
"Cô!"
"Cô quá đáng rồi!"
Bị sỉ nhục ngang nhiên như vậy, các đệ tử của võ quán Tùng Báchkhông kìm nén được nữa, các đường gân xanh trên thái dương hằn lên, giật liênhồi, ngay đến Nhược Bạch ngày thường luôn điền tĩnh, ánh mắt cũng sa sầm đángsợ!
"Ai nói Taekwondo là của Hàn Quốc!"
Một giọng nói lảnh lót từ bên ngoài vọng vào phòng tập, Bách Thảođang cầm chổi định ra về, vì sợ ở lại sẽ không kìm nổi tức giận, không ngờ câusỉ nhục vừa rồi của Kim Mẫn Châu giống như giọt nước tràn ly, đập tan nỗ lựckìm chế cuối cùng của cô!
"Teakwondo bắt nguồn từ Trung Quốc, từ võ thuật Trung Hoabiến hóa mà ra, lưu truyền đến bán đảo Triều Tiên, dần dần phát triển thànhTeakwondo hiện nay! Nếu không có võ thuật Trung Hoa, thì làm gì có cái gọi làTeakwondo báu vật của Hàn Quốc như cô nói!"
Nắm Chặt cán chổi trong tay, mắt nhìn Kim Mẫn Châu đang đắc thếchằm chằm, nỗi tức giận sôi sục trong lòng cô như một con rồng lửa lồng lộn.
Mặc dù nghe không rõ lắm, nhưng Kim Mẫn Châu cũng hiểu đại khái,cô gái bên ngoài có vẻ là người dọn vệ sinh đang nói linh tinh gì đó hình nhưTaewondo không phải của Hàn Quốc, mà là của Trung Quốc! Tức đỏ mặt, cô ra hétlên với Bách Thảo:
"Láo! Láo! Nói Láo!"
" Không phải là nói láo! Các người lúc thì cái này của cácngười, lúc thì nói cái kia của các người, chẳng lẽ đều là của các người? Giờlại muốn cướp cả Taekwondo nữa?", Hiểu Huỳnh cười khẩy thầm nghĩ.
Mặc dù không biết tại sao Bách Thảo lại khẳng định Teakwondo làcủa Trung Quốc, nhưng Bách Thảo đã nói vậy, chắc không sai, hơn nữa Kim MẫnChâu này cũng quá huênh hoang!
"Chính các vị cũng từng gọi Taekwondo là Đường thủ đạo khôngđúng sao?", Bách Thảo nhìn chằm chằm Kim Mẫn Châu, nói.
Kim Mẫn Châu mặt đỏ bừng, tức giận nói: " Đúng! Đường thủđạo! Là của chúng tôi".
"Chữ Đường có nghĩ là gì? Hình như cô cũng hiểu một ít tiếngHán, chữ Đường nói lên điều gì, nói lên Taekwondo từ đâu truyền đến, không hiểuthật sao?"
"Cô... Cô..."
"Cho nên, xin đừng nói Teakwondo là của ai, ai xứng đáng tập,ai không, cô nói vậy, chứng tỏ không hiểu những kiến thức tối thiểu!",Bách Thảo nói ràng mạch từng tiếng.
Yên lặng.
Yên lặng.
Yên lặng.
Các đệ tử của Võ quán Tùng Bách sửng sốt như hôm nay mới lần đầutiên nhìn thấy Thích Bách Thảo, Tú Đạt ngây người nhìn, Nhược Bạch cũng nhìn cômấy giây, Diệc Phong dụi mắt ngáp liền mấy cái rõ dài, Bình Bình mở to đôi mắtvẫn còn đỏ vì khóc nhìn Bách Thảo vẻ khâm phục.
Hiểu Huỳnh chỉ muốn lao ra ôm Bách Thảo thật chặt!
Bách Thảo đáng yêu quá đỗi!
" Hả! Nói láo! Dù thế nào! Các vị! Rất kém! Không đấu lạiđược chúng tôi". Kim Mẫn Châu tức lồng lộn bước đến
Trước mặt Nhược Bạch, nhìn thấy trên đai lưng màu đen của anh thêubiểu tượng cấp tam đoạn, trợn mắt nói to: " Anh! Lại đây! Tôi phải đánhbại anh! Để các vị thừa nhận! Các vị rất kém!"
Nhược Bạch từ từ đứng lên.
Anh cao tới hơn một mét tám, dáng người cao lớn, Kim Mẫn Châu chưatới mười tuổi, cố gắng ngẩng đầu cũng chỉ đến thắt lưng của anh, hai người đứngđối diện trông rắt kỳ quặc, thật khiến người ta cảm thấy cho dù Nhược Bạch chỉcần một tay đánh bại cô ta thì cũng là chuyện nực cười, chẳng có vẻ vang gì.
"Một mình cô cũng đáng để đại sư huynh của chúng ta xuấtchiến sao!" Hiểu Huỳnh nóng ruột, mắt đảo lia lịa, đột nhiên trong lúc cấpbách lại trở nên mưu trí, hét lên: "ngay cả Bách Thảo, cô cũng không thắngnổi, đại sư huynh của chúng tôi không chấp nhận thách chiến của cô".
"Bách... Thảo...", Kim Mẫn Châu nghoảnh lại nhìn HiểuHuỳnh,"... là ai, bảo anh ta ra đây!"
"Chính là... cô ấy!", Hiểu Huỳnh giơ tay chỉ.
Một cô bé khoảng mười bốn tuổi, tay cầm chổi cán dài, quần áo còndính vụn cỏ đứng trên sân võ quán lọt vào tầm mắt Kim Mẫn Châu. Cô ta chính làBách Thảo ư? Kim Mẫn Châu tức giận trợn mắt, hét lên với Bách Thảo:
"Cô! Lại đây! Tôi thách đấu với cô!"
"Tôi không phải là đệ tử của võ quán Tùng Bách", BáchThảo trả lời.
"Đúng! Bách Thảo không phải là đệ tử của võ quán này, cô ấychỉ hằng ngày quét dọn vệ sinh, tiện thể xem sư phụ dạy chúng tôi tậpTaekwondo. Nhưng dù vậy cô cũng không thắng nổi cô ấy!" Hiểu Huỳnh cườiđắc ý nói. "Nói thực với cô, ba người vừa thách đấu với cô là ba đệ tử kémnhất của võ quán này, bởi vì chúng tôi coi thường cô! Cô đã đánh bại ba đệ tửđó, vậy bây giờ chúng tôi sẽ cử đệ tử đúng thứ tư từ dưới lên đấu với cô, thậtkhông may người đứng thứ tư lại là Bách Thảo, nếu cô đánh bại cô ấy, chúng tôimới cử người thứ năm từ dưới lên..."
Kim Mẫn Châu nghe một hồi dài, đầu óc rối tinh, lập tức ngắt lời,hét lên với Bách Thảo.
" Cô! Ra đi! Dám không?"
Lúc đó, các đệ tử của võ quán Tùng Bách đã hiểu ý đồ của HiểuHuỳnh.
Kim Mẫn Châu thách đấu Nhược Bạch, nếu Nhược Bạch ứng chiến, bấtluận thắng thua đề trở thành trò cười. Còn nếu Thích Bách Thảo đấu với Kim MẫnChâu, cho dù thắng thua thì võ quán Tùng Bách đều không mất mặt. Huống hồ, nghenói Bách Thảo từng đánh bại Tú Đạt, mặc dù chuyện này thực hư thế nào vẫn chưarõ, bởi sau đó Bách Thảo lại bị Tú Đạt đánh trọng thương. Nhưng tóm lại vẫn còncơ hội cứu vãn.
Nhưng Bách Thảo có dám không?
Các đệ tử nín thở nhìn Bách Thảo lúc đó tay vẫn cầm cây chổi.
Thấy Bách Thảo nhìn Kim Mẫn Châu mấy giây, sau đó bỏ cây chổixuống, ngồi trên thềm phòng tập cởi tất xắn cao ống quần, chân trần bước lêntấm đệm đấu hình vuông mỗi chiều tám mét, tiến đến trước mặt Kim Mẫn Châu.
Bách Thảo không mặc võ phục. Bên trên áo phông trắng hơi cũ, bêndưới quần dài màu xanh sẫm, người vẫn còn dính vụ cỏ. Cô hít một hơi thật làsâu, nắm chặt nắm đấm, triển khai tư thế, tập trung tinh thần nhìn chằm chằmvào Kim Mẫn Châu đang hầm hầm tức giận.
"Hây!"
Kim Mẫn Châu trừng mắt, hét một tiếng, tung người bay lên, tiếnggió tít theo chân đá về phía Bách Thảo! Dám nói Taekwondo không phải của HànQuốc mà bắt nguồn từ Trung Quốc, phải cho những người võ quán Tùng Bách chứngkiến Taekwondo là thế nào! Bất luận bắt nguồn từ đâu, bây giờ Hàn Quốc là lợihại nhất, người các nước khác không có tư cách so tài với chúng ta!
"Hây!!!"
Kim Mẫn Châu hét to, trong khoảng khắc, cú đá chân sắp trúng BáchThảo, trong đầu Châu Mẫn thoáng có ý nghĩ đó. Nhưng to tiếng chẳng ích gì, phảiđá nó bay khỏi phòng này mới được!
"Hây!"
Tiếng chân xé gió cũng vang như tiếng sấm!
Trong tiếng gió xe không khí đó, mấy tiểu đệ tử Tùng Bách sợ hãinhắm nghiền mắt, tiếng gió mạnh đến mức cánh cửa giấy phòng tập rung lên.
Bóng người bị đá văng ra vạch thành đường vòng cũng cao vút!
Bay vọt qua phòng tập!
"Bịch" một tiếng.
Rơi thẳng xuống bãi cỏ trước sân!
Ngã sấp xuống đám cỏ ẩm ướt, mắt Kim Mẫn Châu tối sầm như có ngànvạn tia vàng lấp lánh, kinh hoàng không hiểu biết chuyện gì đã xảy ra, cũngkhông kịp thấy đau, ngơ ngác bò dậy, thứ chất lỏng từ miệng nhổ ra hình như cómùi đất lẫn với mùi cỏ tươi, vừa đắng vừa chát.
Một lúc lâu, mới cảm thấy choáng.
Trong lúc tri giác phục hồi, Kim Mẫn Châu nghe thấy tiếng cườibùng lên như pháo nổ, nhìn thấy ba sư đệ, sư muội cùng đoàn hốt hoảng chạy vềphía mình.
"Òa!"
Kim Mẫn Châu vừa tức vừa xấu hổ, khóc rống lên, chưa bao giờ côphải chịu nhục thế này, bị đá văng ra ngoài gặm đất một cách thảm hại!
Tiếng cười càng rộ lên như sóng biển,
Các đệ tử của võ quán Tùng Bách cười nghiêng gả, dùng tay đấmthình thịch xuống đất, xuýt xoa tiếc rẻ đã không kịp dùng máy ảnh ghi lại giâyphút kinh điển đó!
***
Trong thời gian còn lại của ngày hôm đó, Hiểu Huỳnh luôn săng sáibên cạnh Bách Thảo. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách ai đi qua cũng nhìn BáchThảo một cái. Bách Thảo vẫn như mọi ngày, quỳ trên nền dùng giẻ ẩm lau từng tấmđệm đấu trong phòng tập, hàng mi rủ xuống, không hề có biểu hiện vui vẻ hay đắcý nào hết.
"Này, sao cậu bỉnh tĩnh thế!"
Hiểu Huỳnh phấn chấn loanh quanh bên cạnh Bách Thảo, nói một thôimột hồi: "Cậu đã đánh bại Kim Mẫn Châu! Kim Mẫn Châu kiêu căng không coiai ra gì lại bị cậu đá bay ra ngoài! Ha ha ha,cô ta vênh váo nữa đi! Khinhngười nữa đi! Cậu xem, cái kiểu khóc rống của cô ta sau khi bị đá bay ra ngoài,ôi chao, thật là mát mặt quá đi. Đúng là đồ nhãi ranh, thua là lăn ra khóc,huấn luyện viên đến vẫn còn khóc mãi! Lần này thì danh tiếng của Tùng Bách vangdội rồi đây, đánh cho võ quán Xương Hải khóc sướt mướt, ha ha ha!!"
Bàn tay cầm giẻ hơi ngừng lại.
Bách Thảo cúi đầu tiếp tục lau đệm, cảm giác trong lòng thực khódiễn tả. Thực ra, cô định không chỉ đá ngã Kim Mẫn Châu, mà phải đá cô ta rơiđúng chỗ Bình Bình, Hiểu Huỳnh, Tú Đạt bị ngã.
Cô không thích cái vẻ dương dương tự đắc của Kim Mẫn Châu, khôngthích cái cách cô ta đá văng Bình Bình, Hiểu Huỳnh, Tú Đạt như cố tình sỉ nhụcvậy.
Nhưng...
Cô đá bay Kim Mẫn Châu, chẳng phải cũng đang cố tình hạ nhục côta? Vậy hành động của cô và cô ta có gì khác đâu?
"Bách Thảo, thực sự bái phục cậu! Võ công của cậu lợi hại đếnthế! Một cú đá ngang, một cú đá ngang đơn giản như vậy đã có thể đánh bại KimMẫn Châu! Công bằng mà nói, cú song phi đó của Kim Mẫn Châu quả thật là khôngtồi, tốc độ và sức mạnh đều rất tốt, nhưng cậu còn lợi hại hơn cô ta!"
"Giống như... giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, Kim MẫnChâu tung các chiêu khiến người ta hoa mắt, còn cậu ta chỉ cần một cú thiếu lâmtrường quyền! Oa, thì ra cậu mới đích thực là cao thủ tiềm năng! Hi hi, chưabiết chừng sư tỷ Tú cầm cũng không phải là đối thủ của cậu!"
"Kim Mẫn Châu còn nhỏ, hai năm nữa có thể bồi dưỡng thêm tốcđộ và sức mạnh."
Thực ra tốc độ của Kim Mẫn Châu hoàn toàn không tồi, nhưng lúc đócô ta quá giận nên tốc độ chậm chút ít.
"Hai năm nữa, tốc độ và sức mạnh của cậu cũng tăng lên nhiều,lúc đó vẫn có thể đánh bại cô ta như thường!" Hiểu Huỳnh nói giọng chắcnịch. Đột nhiên, Hiểu Huỳnh lại nghĩ sang chuyện khác: " Ấy, không phảisao, cậu lợi hại như thế, trước đây khi Toàn Thắng đấu với Tùng Bách sao khôngthấy họ cử cậu tham chiến? Mình thấy, ngay cả sư tỷ Lê Lam của Toàn Thắng cũngchưa chắc đã là đối thủ của cậu!"
Tay Bách Thảo hơi ngừng, rồi lại cắm cúi lau tiếp.
Trịnh sư bá đã từng yêu cầu cô rời xa sư phụ, trở thành đệ tử củaông ta, nhưng cô từ chối. Bởi vậy, mỗi lần Toàn thắng giao đấu với các võ quánkhác, ông đều không cho cô tham gia, cô chỉ có thể đứng nhìn các sư huynh, sưtỷ giao đấu. Cho dù là đệ tử chăm chỉ nhất võ quán, cô cũng không có cơ hộitham gia bất kỳ cuộc giao đấu nào.
"Chẳng lẽ Toàn Thắng các cậu định giữ kín vũ khí bí mật bấtngờ đưa ra quân át chủ bài trong cuộc thi giữa các võ quán sắp tới?" Trítường tượng của Hiểu huỳnh tiếp bay bổng: "... Rất có thể, biết đâu đấy!Trong cuộc thi đấu sắp tới, khi mọ người cảm thấy võ quán Toàn Thắng rất yếu,sẽ coi thường các cậu, thậm trí ngay cả các đệ tử của Hiền Võ khi đối diện vớicậu cũng sẽ chủ quan khinh dịch, lúc đó cậu mới nhân lúc họ không đề phòng,tung ra cú đá ngang trứ danh, chói lọi huy hoàng..."
"Lau xong rồi!"
Bách Thảo lấy tay lau mồ hôi trên trán, đứng dậy, nhìn thấy bênngoài phòng tập trời đã tối, nghĩ bụng, Dụ quán chủ đã tuyên bố tối nay nghỉ,không phải tập, đệm có lẽ không có ai dùng, tối nay chắc chắn không cần laulại.
"À, sư phụ cậu là ai thế?", Hiểu Huỳnh chợt nhớ ra mộtvấn đề quan trọng, tò mò hỏi, "Hình như cậu chưa bao giờ nhắc đến".
Người Bách Thảo chợt cứng lại.
Cô mím môi.
"Sao thế, hay là mình đã hỏi chuyện không nên hỏi." HiểuHuỳnh cảm thấy có gì bất thường, dè dặt nhìn Bách Thảo: "... Vậy cậu đãkhông muốn nói thì mình cũng không hỏi nữa".
"Không!"
Bách Thảo hít một hơi, ngẩng đầu, nhìn thẳng Hiểu Huỳnh, nói:
"Sư phụ mình là người rất tốt."
"Ha ha ha! Đúng thế, đúng thế, mình đã nói mà, sư phụ củaBách Thảo chắc chắn là rất tuyệt vời, cậu xem, mình với cậu hầu như cùng họcTaekwondo một lúc, bây giờ cậu đã mạnh hơn mình rất nhiều, cho nên sư phụ cậuchắc chắn rất giỏi!"
"Sư phụ mình là Khúc Hướng Nam của võ quán Toàn Thắng."
Hai bàn tay bơi nắm lại, Bách Thảo ngồi thẳng lưng.
Hiểu Huỳnh bối rối.
Khúc Hướng Nam?
Sau đó há hốc miệng!
Kinh ngạc nhìn Bách Thảo!
Sư phụ của Bách Thảo chính là Khúc Hướng Nam, chính nhân vật màngười ta đồn đại?!
Trời ơi...
Bao nhiêu cảnh tượng đau buồn ùa về trong ký ức, Bách Thảo hít mộthơi thật sâu, cuối cùng vẫn không kìm được phẫn nộ, nước mắt chảy ra. Cô nắmchặt tay, cao giọng, dõng dạc:
"Sư phụ mình là Khúc Hướng Nam của võ quán Toàn Thắng! Mìnhtự hào vì Khúc sư phụ!"
Nói xong, không để ý vẻ kinh ngạc sửng sốt của Hiểu Huỳnh, cô bướcnhanh ra khỏi phòng tập.
Khúc Hướng Nam...
Hiểu Huỳnh vẫn còn há hốc miệng, giống như bị sai khớp quai hàm,ngơ ngẩn đứng trong phòng tập. Không thể nào! Sư phụ của Bách Thảo sao có thểlà Khúc Hướng Nam...
***
"Đã hỏi dò được rồi, cô ta không phải là đệ tử của võ quánTùng Bách, hình như là bị võ quán Toàn Thắng đuổi đi, tạm thời được Tùng Báchthu nhận." Tại võ quán Hiền Võ, dãy nhà phía tây đình viện là chỗ ở dànhcho phái đoàn của võ quán Xương Hải. Trong gian phòng bên trái ngoài cùng, hầuhết các đệ tử của Xương Hải đều ngồi quây xung quanh Kim Mẫn Châu.
"Không phải là đệ tử của võ quán Tùng Bách." Lúc này,mắt Kim Mẫn Châu vẫn hơi sưng đỏ, từ nhỏ đã được sư phụ cưng chiều, chưa baogiờ tủi nhục thế này, bị đá văng từ trong phòng ra ngoài sân ngay trước mặt mọingười. "Toàn Thắng là võ quán nào, lợi hại lắm sao?"
"Nghe nói là võ quán kém nhất ờ Ngạn Dương", đệ tử đượcgiao nhiệm vụ điều tra, trả lời.
"Cái gì?", Kim Mẫn Châu hét lên the thé. Có nghĩa là côđã thua đệ tử của một võ quán kém nhất?!
"Hơn nữa, sư phụ cô ta lại là Khúc Hướng Nam", Mân ThắngHạo nhăn mặt nói.
Các đệ tử ngồi quanh đều há hốc mồm sửng sốt. Khúc Hướng Nam, Cáitên này không hề xa lạ.
Trong các giải đấu Taekwondo quốc tế tại Hàn Quốc mười mấy nămtrước, Khúc Hướng Nam, một cái tên còn xa lạ với người trong giới đã bất ngờgiành chức vô địch, nhưng ngay sau đó bị phát hiện sử dụng chất kích thíchtrong thi đấu, bị thu hồi danh hiệu và buộc cấm thi đấu từ đó.
Khi mới học Taekwondo, các sư phụ đã nhiều lần nêu việc này đểcảnh báo các đệ tử, giáo dục họ phải thi đấu đàng hoàng, không được đi theo conđường gian dối.
"A!!!"
Kim Mẫn Châu hét lên, bật dậy lao đi, Mân Thắng Hạo túm lấy cô ta,nói to: "Làm gì vậy!"
"Em muốn đấu lại với cô ta! Sao em có thể thua đệ tử của KhúcHướng Nam?! Võ quán Xương Hải đã mất mặt bởi tay em! Em mặt mũi nào quay vềnước?! Em nhất định phải đánh bại cô ta! Em phải đánh để cả đời này cô ta khôngcòn dám tập Taekwondo nữa!" Kim Mẫn Châu tức phát khóc, quả thực muốn tựsát cho rồi, thua một con bé dọn vệ sinh của võ quán Tùng Bách đã đủ mất mặt,mà con bé đó lại còn là đệ tử của Khúc Hướng Nam xấu xa!
"Muộn thế này còn đấu gì nữa, chỉ khiến người ta cườicho!" Mân Thắng Hạo đưa Kim Mẫn Châu về ghế ngồi, trầm ngâm một lát, nói:"Ngày mai anh sẽ đi cùng em".
"Nhưng tối mai chúng ta đã phải về nước rồi!", Kim MẫnChâu sụt sịt.
"Nửa tiếng là đủ."
Đệ tử của Khúc Hướng Nam lại có thể đánh bại sư muội Mẫn Châu, hơnnữa nghe nói chỉ là con bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Võ công của sư muộiMẫn Châu, mình rõ nhất, mặc dù thời gian chính thức tập Taekwondo rất ngắn,nhưng ngay từ nhỏ dã theo Kim sư thúc nên sư muội Mẫn Châu đã tiếp xúc vớiTaekwondo từ lúc nằm trong nôi. Trong các đệ tử cùng trang lứa Mẫn Châu xuấtsắc nhất.
Con bé Bách Thảo đó.
Lẽ nào thật sự có thể đánh bại sư muội Mẫn Châu?
***
Chuyện gì thế này?
Năm giờ chiều ngày hôm sau, khi đang tập cùng đệ tử trong võ quán,Hiểu Huỳnh kinh ngạc phát hiện bốn, năm chiếc xe con đỗ thành hàng bên ngoàicổng, mười lăm đệ tử võ quán Xương Hải mặc võ phụ trắng muốt từ trong xe bướcra. Sở dĩ có thể khẳng định họ là người của võ quán Xương Hải vì Kim Mẫn Châuđi ngay đầu tiên, ba đệ tử cùng đi với cô ta hôm trước đi sau cùng.
Đi ngay sau Kim Mẫn Châu là một thiếu niên chừng mười bảy tuổi,tóc ngắn, da đen. Hiểu Huỳnh đã nhìn thấy anh ta trên ti vi, hình như anh tachính là Mân Thắng Hạo người đã tham gia giải Taekwondo thanh niên thế giới, côđã hy vọng được xem anh ta giao đấu, với sư huynh Nhược Bạch.
Tuy nhiên không hề thấy huấn luyện viên nào của Xương Hải.
Chẳng phải nghe nói tối nay họ đã phải về nước hay sao? Giờ này lẽra họ đang giao hữu với quán chủ các võ quán lớn của Ngạn Dương tại khách sạnmới phải chứ, sư phụ cũng đã đến đó. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách nhìn nhau,đầu Hiểu Huỳnh lóe lên ý nghĩ, trời ơi, liệu có phải bọn họ đến đánh võ quánchúng ta!
"Bách Thảo! Gọi cô ta ra đây!"
Kim Mẫu Châu mặt hầm hầm đứng giữa sân, khuôn mặt non nớt lộ rõ vẻphẫu nộ không thể kìm nén, ánh mắt lướt qua các đệ tử của Tùng Bách nhưng khôngtìm thấy đứa con gái đánh bại mình hôm trước.
"Cô!"
Chỉ tay vào Hiểu Huỳnh trong đám đông, Kim Mẫn Châu trừng mắt quátlên: "Cô! Bách Thảo! Gọi ra đây! Tôi phải đánh bại cô ta!".
Lúc này, các đệ tử của Tùng Bách mới phát hiện, Thích Bách Thảohằng ngày vẫn dậy sớm quét dọn xung quanh phòng tập, lúc này chẳng thấy tămhơi.
"Hả, cô tìm Bách Thảo, sao không nói trước một tiếng?"Hiểu Huỳnh trong lòng hơi sợ, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra cứng cỏi, cười hìhì:"Bách Thảo đi chơi rồi, cô tìm Bách Thảo làm gì? À, cô muốn đánh bại côấy đúng không? Lẽ ra cô nên hẹn trước, Bách Thảo sẽ đợi cô. Nhưng, cô khôi phụccũng nhanh đấy nhỉ, nhìn cô hôm qua ngã đau như vậy, tôi cứ tưởng phải cần khakhá thời gian nghỉ ngơi cô mới lại thì đấu được chứ!"
"Hì hì!"
Một số đệ tử của Tùng Bách bật cười. Mặt Kim Mẫn Châu lúc trắngbệch, lúc đỏ lựng, đang định ghét hét lên thì Mân Thắng Hạo đã nắm lấy cánh taycô ta. Kim Mẫn Châu không chịu, giằng co một hồi, cuối cùng mới chịu im.
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Nhược Bạch và Diệc Phong ngừng tập, đira. Diệc Phong uể oải liếc nhìn đám đệ tử mặt mày hầm hố, lạnh tanh của võ quánXương Hải, anh mắt dừng lại trên người Mân Thắng Hạo.
"Tôi là đại đệ tử của võ quán tùng Bách, không biết các vịđến có gì chỉ giáo", Nhược Bạch điềm tĩnh nói với Mân Thắng Hạo.
"Hôm qua, sư muội Mẫn Châu bị thua Thích Bách Thảo của quýquán." Mân Thắng Hạo nói tiếng Hàn, nhưng nhận ra người thanh niên có dángngười khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú này hình như có thể hiểu nên nói tiếp:"Chúng tôi khâm phục võ công của Thích Bách Thảo, muốn đấu giao hữu với côây một chút, có thể không?".
Nhược Bạch trầm ngâm giây lát, nhìn về phía Hiểu Huỳnh hỏi:
"Bách Thảo đâu?"
"Em... em không biết". Hiểu Huỳnh lắc đầu, hình như vàogiờ chơi buổi học chiều nay, Bách Thảo đi gặp Quang Nhã của võ quán Toàn Thắng.Không biết Quang Nhã nói gì mà suốt thời gian sau đó, Bách Thảo có vẻ bấtan." Buổi chiều vừa tan học, Bách Thảo vội vã đi, nghe nói công việc vệsinh sẽ làm buổi tối, cô ấy nhờ em xin phép sư tỷ Tú cầm",
Nhược Bạch nhìn Tú Cầm.
Tú cầm cúi đầu.
"Không được, gọi cô ta! Ra đây! Tôi phải đánh bại côta!" Kim Mẫn Châu tức giận mặt đỏ lên, cô không thể trở về Hàn Quốc nhưthế này, cô sẽ bị mọi người chế giễu, cô nhất định đánh Bách Thảo kia một trậntơi bời mới được!
"Chúng tôi đợi cô ấy trở về."
Mân Thắng Hạo nhìn chàng thanh niên lạnh lùng trước mặt, đôi mắtkiên nghị, tĩnh lặng như mặt nước. Không hiểu sao, đột nhiên muốn thử xem bảnlĩnh của anh ta thế nào.
"Xin mời!"
Nhược Bạch thản nhiên, quay lưng dẫn họ vào phòng tập. Võ quánToàn Thắng. Một căn nhà nhỏ vắng vẻ.
Người đàn ông tóc hoa râm đang cúi người thu dọn đồ đạc trongchiếc va ly mở nắp. Chạy một mạch đến đây, Bách Thảo thở không ra hơi, dừng lạibên cánh cửa khép hờ, nỗi tủi hờn dâng trào, nước mắt chực ứa ra, như đứa trẻbơ vơ lưu lạc bên ngoài quá lâu, cuối cùng người thân đã trở về.
"Sư phụ!"
Cô lao vào lòng ông, nghẹn ngào.
Dụ quán chủ và võ sư của võ quán Xương Hải ngồi xếp bằng phíatrước.
Thái độ ông rất thản nhiên, hình như không hề ngạc nhiên chuyện võquán Xương Hải chỉ phái mấy tiểu đệ tử đến thi đấu. Ông bình thản mỉm cười nóichuyện với võ sư Hàn Quốc, thỉnh thoảng lại dịch những lời nói của ông ta chocác đệ tử phía dưới nghe.
Dường như có một bầu không khí nặng nề đang bao trùm khiến phòngtập yên tĩnh khác thường, các đệ tử của Tùng Bách mặc dù đều ngồi xếp bằng rấtchỉnh tề nhưng trong mắt ai đấy vẻ băn khoăn, thất vọng, cảm giác bỗng trốngrỗng và tức tối, khác hẳn tâm trạng náo nức mong chờ mấy ngày vừa rồi.
Dụ quán chủ biết nói tiếng Hàn.
Nghe thấy trong phòng tập thấp thoáng vọng ra khi thì tiếng Hàn,khi thì tiếng Hán, Bách Thảo thầm nghĩ, lặng lẽ tiếp tục quét...
Cô cũng thấy hơi thất vọng, đang rất hy vọng được xem một trận đấutrình độ cao, ai ngờ đối phương lại cử đến mấy đệ tử tuổi quá nhỏ.
Dưới con mắt của võ quán Xương Hải, võ quán Tùng Bách và Hiền Võkhác nhau đến thế sao? Khi đấu giao hữu với Hiền Võ, họ đã cử ra những đệ tửthực sự rất mạnh, nhưng thi đấu với Tùng Bách lại chỉ cử vào đệ tử nhỏ tuổi nhưvậy. Thái độ ấy là thế nào?
Cô thầm thở dài.
Nhưng, đệ tử của võ quán Tùng Bách còn tức hơn cô.
"Sao lại thờ dài?"
Một giọng nói nhẹ vang lên bên cạnh khiến Bách Thảo giật mình,ngẩng đầu thì thấy Sơ Nguyên đứng bên từ lúc nào. Hình như anh vừa đi đâu trởvề, tay ôm một mô hình người bằng nhựa dẻo, trên vẽ hệ thống sơ đồ huyệt vị,anh nhìn cô vẻ hài lòng, vết sưng tấy trên trán cô cuối cùng đã tan.
"... Không sao ạ!", Bách Thảo lắc dầu.
Sơ Nguyên nhìn theo ánh mắt cô lúc trước, thấy các đệ tử ngồithành hàng ngay ngắn trong phòng tập, cha anh và võ sư có vẻ là người Hàn Quốccũng đứng dậy, mấy đệ tử người Hàn ưỡn ngực tiến mấy bước về phía trước, dángvẻ cao ngạo.
"Vâng, là võ quán Xương Hải của Hàn Quốc đến thi đấu giaohữu."
"Võ quán Xương Hải?", anh nhắc lại, giọng nói có gì rấtkhác thường.
"Em đã nghe tiếng võ quán Xương Hải chưa?"
Bách Thảo ngơ ngác, trước giờ chưa bao giờ thấy anh tập Taekwondo,cô tưởng anh chẳng liên quan đến Taekwondo, lẽ nào anh đã từng nghe nói đến võquán Xương Hải?
"Vâng, đã nghe qua..."
"Các vị! Không dám! Cùng tôi! Thi đấu?"
Giọng nói rắn đanh, cao ngạo từ phòng tập vọng ra, Bách Thảo kinhngạc ngoái nhìn. Trên tấm đệm màu vàng nhạt, một cô bé có vẻ chưa đến mười tuổinói tiếng Hán, ưỡn ngực hỏi các đệ tử Tùng Bách đang ngồi xếp bằng trước mặt.Cô ta tuy nhỏ tuổi nhưng ánh mắt rất quyết liệt. Bách Thảo nhớ ra, đó chính làngười bước ra từ chiếc xe thứ hai cùng với võ sư võ quán Xương Hải lúc mới đến.
Nhưng lúc này vẻ kiêu ngạo, vẻ khinh khi hiện lên trong ánh mắtcủa cô ta khiến Bách Thảo bất giác cau mày.
Trong phòng tập, các đệ tử của võ quán Tùng Bách kinh ngạc, trốmắt nhìn đứa bé mà đôi mắt hình như mọc trên đỉnh đầu này. Thế nào là không dámđấu với cô ta? Cô ta chỉ thắt đai lam, chỉ là trình độ dưới cấp đai đen, mới làcấp bốn trong mười cấp từ thấp đến cao là: Đai trắng, đai trắng vàng, đai vàng,đai vàng lục, đai lục lam, đai lam, đai lam hồng, đai hồng, đai hồng đen.
Taekwondo có chế độ sáthạch đẳng cấp kỹ thuật hết sức nghiêm ngặt. Trình độ của người tậpTaekwondo được phân định bằng "cấp", "đoạn","phẩm", "Cấp" phần thành mười cấp từ cấp mười đến cấp một;trong đó cấp mười là cấp thấp nhất, cấp một tương đối cao. Sau cấp một là"đoạn"; "Đoạn" lại chia thành chín bậc từ thấp đến cao.
Các tuyển thủ dưới mười lắmtuổi đạt trình độ cấp " đoạn" từ một đến ba thì được phong Nhất Phẩm,Nhị phẩm, tam phẩm.
Màu đai lương của võ sĩ đạidiện cho trình độ kỹ thuật của họ, thứ tự từ thấp đến cao là đai trắng (cấpmười), đai trắng vàng(cấp chín), đai vàng( cấp tám), đai vàng Ịục( cấp bảy),đai lục ( cấp sáu), đai lục Lam( cấp Năm), đai lam( cấp bốn), đai lam hồng(cấpba), đai hồng (cấp hai), đai hồng đen( cấp một, nhị phẩm đến tam phẩm), đaiđen( cấp đoạn từ một đến chín)./ >
Mặc dù võ quán Tùng Bách chưa coi là võ quán Taekwondo hạng nhấtnhưng nhiều đệ tử đã là võ sĩ đai đen như sư huynh Nhược Bạch đã là võ sĩ đaiđen cấp ba, ngay cả Tú Đạt chưa tròn mười lăm tuổi cũng chuẩn bị thi cấp đaiđen nhất phẩm!
Không dám đấu với cô ta?!
Lẽ nào võ quán Tùng Bách cử một đệ tử đai đen đi thi đấu với mộtđứa trẻ mười tuổi chỉ mang đai lam ư? Cứ coi như đánh bại một con bé đó đi thìvõ quán Tùng Bách chẳng phải cũng trở thành trò cười cho thiên hạ sao!
Hiểu Huỳnh muốn vỡ ngực!
Võ sư họ Phổ của võ quán Xương Hải quở trách đệ tử đó vài câu. Côta bĩu môi, lầm bầm gì đó, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn lướt qua mặt các đệ tửcủa võ quán Tùng Bách. Ba đệ tử khác ngồi cạnh võ sư Phổ cũng có vẻ cao ngạo,khinh thường như tiểu đệ kia, dường như chỉ một mình cô ta có thể đánh bại tấtcả các đệ tử của võ quán Tùng Bách.
Võ sư Phổ nói chuyện với Dụ quán chủ, tuy nhiên nhìn bề ngoài ôngta có vẻ cảm thấy ái ngại vì hành vi của nữ đệ tử, nhưng vẫn lộ ra vẻ đắc ýkhông thể che giấu, hình như ông ta rất tự hào về nữa đệ tử đó.
Dụ quán chủ gật đầu, phiên dịch cho các đệ tử của võ quán TùngBách:
"Võ sư Phổ nói, nữ đệ tử thách chiến vừa rồi là một trongnhững đệ tử ưu tú nhất trong lớp đệ tử mới của Xương Hải tên là Kim Mẫn Châu.Mặc dù thời gian luyện Taekwondo chưa lâu, nhưng tư chất thông minh được giớiTeakwondo Hàn Quốc đánh giá cao, vì thế trận giao hữu với võ quán Tùng Báchchúng ta hôm nay do cô bé này làm chủ tướng."
Tư chất thông minh...
Hiểu Huỳnh lườm trộm cô ta, cô không tin dứa con gái kiêu căngdương dương tự đắc này lại có tư chất thông minh đến đâu. Cử một đệ tử miệngcòn hơi sữa thế này làm chủ tướng thi đấu, họ đã quá coi thường Tùng Bách rồi!Tức chết dược!
"Sư phụ, con muốn thi đấu với Kim Mẫn Châu."
Giọng nhỏ nhẹ của một cô gái từ trong đội hình bên dưới vang lên.Một cô bé mười hai tuổi bước ra, lưng thắt đai vàng, tóc cột cao vểnh đuôi ngựarất đáng yêu. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách đều biết cô bé tên là Tống BìnhBình. Mặc dù gia nhập võ quán chưa được nửa năm, nhưng đã nắm vững hầu hết cácchiêu đá chân cơ bản. Thường ngày, cô bé tỏ ra nhanh nhẹn, đáng yêu nên dượccác sư huynh, sư tỷ yêu mến.
Tống Binh Bình nghênh chiến, Hiểu Huỳnh rắt phấn khởi, thầm cổ vũcho bạn. Đánh bại cô ta! Đánh bại cô ta đi! Nếu tiểu đệ tử đai vàng Tống BìnhBình của Tùng Bách có thể đánh bại Kim Mẫn Châu đai lam của võ quán Xương Hảithì họ sẽ phải hối hận vì đã coi thường Tùng Bách, hối hận vì đã cử tiểu đệ tửđể rồi chuốc lấy nhục nhã!
Hai cô gái đứng đối diện trên đệm đấu, cúi người hành lễ, sau đónắm chặt nắm đấm, chuẩn bị tư thế, rồi cùng hét một tiếng, triển khai tấn công.
"Hây!"
"Hây!"
Bóng hai cô gái giao nhau!
Trong những hình bóng đan xen trùng điệp.
Kim Mẫn Châu tung người bay lên, hai chân nhanh như chớp đá vềphía Bình Bình lúc đó còn chưa kịp ra chân, chỉ nghe "Phập! Phập!"hai tiếng, cả người Bình Bình bị đá bay khỏi phòng tập như một chiếc lá.
"Ôi!"
Nhìn thấy Bình Bình vừa vào trận đã bị đá bay như vậy, các đệ tửcủa Tùng Bách quá bất ngờ, mấy cô bạn thân của Bình Bình lại càng kinh ngạc.
Hiểu Huỳnh hừ một tiếng, đứng bật dậy, đúng lúc cô định chạy raxem Bình Bình có bị thương không thì đã thấy Bách Thảo lao đến kịp thời đỡ đượcBình Bình!
Một phản lực cực mạnh làm cho Bách Thảo phải lùi lại mấy bước mớiđứng vững được!
Ôm chặt Bình Bình trong tay, cúi nhìn thấy Bình Bình mắt mở to ngơngác, cái nhìn ngây dạo như chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, mặt Bình Bình biếnsắc trắng bệch, bật khóc hu hu.
"Ha ha ha ha..."
Kim Mẫn Châu hai tay chống eo cười ngặt nghẽo, rung cả trần phòngtập, ba đệ tử kia cũng đắc ý vỗ tay hoan hô.
"Các vị! Đai vàng! Muốn thắng tôi sao! Đừng mơ! Đai đen củacác người! Cũng chẳng là gì!"
Thái độ kiêu ngạo, trắng trợn đó khiến các đệ tử của võ quán TùngBách vừa tức vừa phẫn nộ, mấy đệ tử không chịu nổi, bất chấp đẳng cấp của mìnhcao hơn Kim Mẫn Châu, định bước ra cho một bài học để cô ta bớt hống hách thìđã có người xông lên!
"Để ta xem ngươi lợi hại đến đâu!"
Hiểu Huỳnh đứng thẳng trước mặt Kim Mẫn Châu, cô nén phẫn nộ bừngbừng trong lòng. Mặc dù thái độ cao ngạo của Kim Mẫn Châu khiến cô tức mắt,nhưng rõ ràng thái độ của Bình Bình không bằng người ta, nên cũng chẳng biếtnói gì.
"Người Đai xanh! Không được! Hãy cử đai đen! Ra đi!",Kim Mẫn Châu liếc nhìn với ánh mắt khinh khỉnh nói.
"Được hay không, không phải ngươi nói, đấu thử mớibiết!"
Hiểu Huỳnh nắm chặt hai tay, chuẩn bị tư thế, lúc này trong lòngkhông còn dám khinh thường đối thủ, chỉ muốn phản công, cứu vãn cục diện, khôngthề để người Hàn Quốc xem thường võ quán Tùng Bách."Nào! Ra đi!"
"Hây!"
"Hây!"
Khi tiếng hét của hai cô gái cùng lúc vang lên trong phòng tập,Bách Thảo vừa đặt Bình Bình trên bãi cỏ, lập tức nhìn vào trong, ánh nắng lóamắt khiến cô nhìn không rõ, nhưng trong những loạt tấn công nhanh như chớp,hình như cô bạn Hàn Quốc dó vẫn sử dụng chiêu đá chân cũ.
Đá song phi!
Chiêu đá chân Kim Mãn Châu người Hàn đó sử dụng là đá song phi.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu Bách Thảo thì dã thấy Hiểu Huỳnh cũngchịu số phận như Bình Bình! Và cũng như Bình Bình, thậm chí còn chưa kịp nétránh và phản kích. Hiểu Huỳnh như con diều đứt dây, bị đã văng khỏi phòng tập,cũng theo đúng đường vòng cung như vậy, thậm chí rơi cùng một chỗ trên bãi cỏ!
"Ha ha ha! Đã nói là không được mà!" Tiếng cười khanhkhách, ngạo nghễ của Kim Mẫn Châu vang ra từ phòng tập.
"Các vị! Võ công quá kém! Không phải đối thủ của tôi! Ha haha!"
Bách Thảo cau mày.
Vội đỡ Hiểu Huỳnh vừa ngã trên bãi cỏ dậy. Do vừa rồi đang ôm BìnhBình nên cô không kịp đỡ Hiểu Huỳnh ngã, lần này chắc là rất đau. Nhìn HiểuHuỳnh ngã xấp vào lòng mình, mặt tái nhợt vì đau, lòng Bách Thảo như bị daođâm.
"Mình..."
Hiểu Huỳnh gắng gượng quay nhìn về phía phòng tập. Nghe tiếng cườikhoái trá của Kim Mẫn Châu, tức run người, nước mắt ứa ra.
"...Đáng chết! Mình... mình sao có thể..."
Hiểu Huỳnh không cam tâm, lấy cùi tay lau nước mắt vẫn không ngừngứa ra, làm ướt cả áo Bách Thảo.
Nét mặt của các đệ tử võ quán Tùng Bách vô cũng đăm chiêu, ngay cảDiệc Phong nãy giờ vẫn ngủ gật cũng mở to mắt. Trên bãi cỏ. Bách Thảo ôm chặtHiểu Huỳnh vào lòng, mắt rực lên, chằm chằm nhìn Kim Mẫu Châu đang cười đắc ýtrong phòng tập.
Người tiếp theo ra ứng chiến là Tú Đạt, trước đây Bách Thảo từnggiao đấu với Tú Đạt, kỹ thật của cậu ta rất khá, công lực xuất sắc nhất trongcác tiểu đệ ở võ quán Tùng Bách, Tú Đạt cũng là đệ tử có đẳng cấp cao nhấttrong số các đệ tử cùng trang lứa, đã đạt cấp đai đen hồng.
Nhưng Kim Mẫn Châu...
Bách Thảo nhìn Kim Mẫn Châu không chớp mắt.
Lực chân của cô ta có vẻ không mạnh, nhưng tốc độ cực nhanh. Rútkinh nghiệm lối tấn công trực tiếp của Bình Bình và Hiểu Huỳnh, Tú Đạt lùi vềsau tránh cú song phi của Kim Mẫn Châu, nhưng cô ta đã vọt lên đã chặn. Cô tahét lớn một tiếng, tiếp theo là hai tiếp "Phập, phập" đanh gọn đátrúng người Tú Đạt!
Hiểu Huỳnh kinh ngạc ngồi dậy, hoảng hốt nhìn Tú Đạt. Thấy Tú Đạtchịu chung số phận với mình! Bình Bình sợ hãi ngây người, bất chợt rùng mình.
Bách Thảo nhíu mày.
Nhìn Tú Đạt cơ hồ ngã đúng chỗ của Hiểu Huỳnh, trong lòng BáchThảo bùng lên cơn thịnh nộ. Chắc chắn cô ta cố tình! Lúc đầu còn chưa khẳngđịnh, nhưng liên tiếp ba lần đều như vậy,chắc chắn Kim Mẫn Châu kia cố tình đábay đối thủ ra ngoài, còn cố tình để các đối thủ rơi cùng một chỗ.
Trong thi đấu Taekwondo, thắng bại không nên cay cú, dẫu tuổi nhỏcũng có thể chiến thắng người lớn tuổi, điều đó không phải là hiếm, tuynhiên...
Cố tình sì nhục người khác là không thể chấp nhận!
"Ha ha ha!"
Kim Mẫn Châu cười khanh khách, càng đắc ý nhìn khắp lượt các đệ tửcủa võ quán Tùng Bách nét mặt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Cô ta nói tiếng Hánbằng một giọng cứng nhắc:
Tôi đã nói rồi mà! Một mình tôi hoàn toàn có thể! Các huynh đệ cứviệc đi dạo phố! Không cần ra tay! Trình độ các vị ở dây quá kém! Taekwondo làcủa Hàn Quốc! Các vị! không học nổi đâu!"
"Mẫn Châu!"
Võ sư Phổ hơi cao giọng quát, hình như muốn ngăn cản Kim Mẫn Châu,nhưng giọng lại chậm rãi, dừng dưng, ánh mắt nhìn Dụ quán chủ thậm chí đượm vẻgiễu cợt. Dụ quán chủ vẫn điềm tĩnh như thường, hình như ba trận giao đấu vừarồi cũng chỉ như những tập luyện thông thường.
"Sư phụ sao thế?" Giọng Hiểu Huỳnh vẫn còn hơi nức nở,đầy căm phẫn nói: " Đây đâu phải là giao đấu, rõ ràng là võ quán Xương Hảiđến đánh võ quán chúng ta! Sao sư phụ..."
Nếu ở võ quán Toàn Thắng, mấy vị sư bá đã đùng đùng nổi giận rôi,Bách Thảo thở dài.
Lúc đó, thím Phạm từ bên ngoài đi vào, đến bên Dụ quán chủ, nóinhỏ; "Phu nhân hỏi giao đấu đã kết thúc chưa, phu nhân đang đợi khách ởphòng trà".
"Phu nhân?"
Võ sư Phổ hình như nghe hiểu, mắt lóe sáng vẻ ngạc nhiên.
"Kết thúc rồi, thím nói với phu nhân, chúng tôi sẽ đếnngay", Dụ quán chủ gật đầu nói. Sau đó, ông lại quay sang dùng tiếng Hànnói với võ sư Phổ. Võ sư Phổ lập tức đứng lên, hình như chuẩn bị đi ra, lạingập ngừng, dặn dò mấy đệ tử đi theo, bốn đệ tử bao gồm cả Kim Mẫn Châu đồngthanh trả lời.
Dụ quán chủ nhìn lướt qua các đệ tử võ quán Tùng Bách đang bwngfbừng lửa giận, hạ giọng nói: "Mục đích tập luyện Teakwondo là tu thândưỡng tính, không phải là để ỷ mạnh hiếu chiến, càng không phải để khoe khoang.Kim Mẫn Châu dù tuổi còn nhỏ nhưng rất xuất sắc, đáng để các trò học tập. Thờigian còn lại các trò thhwr giao hữu một chút, nhưng phải nhớ không nên ôm hậntrả thù".
Các đệ tử của võ quán Tùng Bách buồn rầu nhìn ông.
"Rõ chưa?", Dụ quán chủ nghiêm mặt hỏi.
"Rõ, sư phụ."
Các đệ tử đồng thanh trả lời, cúi đầu ủ rũ, lúc đó Dụ quán chủ mớicùng võ sư Phổ rời phòng tập.
Không khí trong phòng im lìm như chết.
Mắt nhìn theo bóng Dụ quán chủ và võ sư Phổ đi xa dần, Kim MẫnChâu trở lại vẻ cao ngạo lúc trước, chẳng nói chẳng rằng đi lại trước mặt cácđệ tử võ quán Tùng Bách, cao giọng nói: "Ra đi! Còn ai nữa! Ra đấu vớitôi! Không nói gì hả? Chẳng lẽ! Các vị đều sợ cả rồi!".
Hiểu Huỳnh giận sôi người, phủi nhưng vụn cỏ dính trên quần áo,hùng hổ xông vào, hét to: "Ai thèm sợ! Chúng tôi… không thèm đánh với cô!Cô cũng chỉ mới đai lam, thắng cô chúng tôi không bỏ động thủ!".
Nói rồi, Hiểu Huỳnh đưa mắt nhìn các sư huynh, sư tỷ nhưng lạinhận ra họ cũng có mối em ngại như mình. Thấy Tú Đạt cũng không phải là đối thủcủa cô ta, vậy thì nhưng người cùng lứa, có đánh cũng không thắng nổi. Trừ phi,sư huynh Nhược Bạch, sư huynh Diệc Phong, sư tỷ Sơ Vy, sư tỷ Tú Cầm ra tay,nhưng họ đều là những đệ tử đai đen, nghênh chiến với đệ tử đai lam, dù cóthắng cũng bị chê cười, huống hồ đó chỉ là đứa con gái khoảng mười tuổi.
"Ha ha! Rõ ràng nhá! Các vị không dám!" Kim Mẫn Châu nhưđứa trẻ được nuông chiều, mũi một tấc phổng lên trời. "Hừ, các vị! Các vịkhông xứng luyện Teakwondo! Teakwondo! Báu vật của Hàn Quốc! Các vị có tập baolâu! Cũng không phải đối thủ của chúng tôi!"
"Cô!"
"Cô quá đáng rồi!"
Bị sỉ nhục ngang nhiên như vậy, các đệ tử của võ quán Tùng Báchkhông kìm nén được nữa, các đường gân xanh trên thái dương hằn lên, giật liênhồi, ngay đến Nhược Bạch ngày thường luôn điền tĩnh, ánh mắt cũng sa sầm đángsợ!
"Ai nói Taekwondo là của Hàn Quốc!"
Một giọng nói lảnh lót từ bên ngoài vọng vào phòng tập, Bách Thảođang cầm chổi định ra về, vì sợ ở lại sẽ không kìm nổi tức giận, không ngờ câusỉ nhục vừa rồi của Kim Mẫn Châu giống như giọt nước tràn ly, đập tan nỗ lựckìm chế cuối cùng của cô!
"Teakwondo bắt nguồn từ Trung Quốc, từ võ thuật Trung Hoabiến hóa mà ra, lưu truyền đến bán đảo Triều Tiên, dần dần phát triển thànhTeakwondo hiện nay! Nếu không có võ thuật Trung Hoa, thì làm gì có cái gọi làTeakwondo báu vật của Hàn Quốc như cô nói!"
Nắm Chặt cán chổi trong tay, mắt nhìn Kim Mẫn Châu đang đắc thếchằm chằm, nỗi tức giận sôi sục trong lòng cô như một con rồng lửa lồng lộn.
Mặc dù nghe không rõ lắm, nhưng Kim Mẫn Châu cũng hiểu đại khái,cô gái bên ngoài có vẻ là người dọn vệ sinh đang nói linh tinh gì đó hình nhưTaewondo không phải của Hàn Quốc, mà là của Trung Quốc! Tức đỏ mặt, cô ra hétlên với Bách Thảo:
"Láo! Láo! Nói Láo!"
" Không phải là nói láo! Các người lúc thì cái này của cácngười, lúc thì nói cái kia của các người, chẳng lẽ đều là của các người? Giờlại muốn cướp cả Taekwondo nữa?", Hiểu Huỳnh cười khẩy thầm nghĩ.
Mặc dù không biết tại sao Bách Thảo lại khẳng định Teakwondo làcủa Trung Quốc, nhưng Bách Thảo đã nói vậy, chắc không sai, hơn nữa Kim MẫnChâu này cũng quá huênh hoang!
"Chính các vị cũng từng gọi Taekwondo là Đường thủ đạo khôngđúng sao?", Bách Thảo nhìn chằm chằm Kim Mẫn Châu, nói.
Kim Mẫn Châu mặt đỏ bừng, tức giận nói: " Đúng! Đường thủđạo! Là của chúng tôi".
"Chữ Đường có nghĩ là gì? Hình như cô cũng hiểu một ít tiếngHán, chữ Đường nói lên điều gì, nói lên Taekwondo từ đâu truyền đến, không hiểuthật sao?"
"Cô... Cô..."
"Cho nên, xin đừng nói Teakwondo là của ai, ai xứng đáng tập,ai không, cô nói vậy, chứng tỏ không hiểu những kiến thức tối thiểu!",Bách Thảo nói ràng mạch từng tiếng.
Yên lặng.
Yên lặng.
Yên lặng.
Các đệ tử của Võ quán Tùng Bách sửng sốt như hôm nay mới lần đầutiên nhìn thấy Thích Bách Thảo, Tú Đạt ngây người nhìn, Nhược Bạch cũng nhìn cômấy giây, Diệc Phong dụi mắt ngáp liền mấy cái rõ dài, Bình Bình mở to đôi mắtvẫn còn đỏ vì khóc nhìn Bách Thảo vẻ khâm phục.
Hiểu Huỳnh chỉ muốn lao ra ôm Bách Thảo thật chặt!
Bách Thảo đáng yêu quá đỗi!
" Hả! Nói láo! Dù thế nào! Các vị! Rất kém! Không đấu lạiđược chúng tôi". Kim Mẫn Châu tức lồng lộn bước đến
Trước mặt Nhược Bạch, nhìn thấy trên đai lưng màu đen của anh thêubiểu tượng cấp tam đoạn, trợn mắt nói to: " Anh! Lại đây! Tôi phải đánhbại anh! Để các vị thừa nhận! Các vị rất kém!"
Nhược Bạch từ từ đứng lên.
Anh cao tới hơn một mét tám, dáng người cao lớn, Kim Mẫn Châu chưatới mười tuổi, cố gắng ngẩng đầu cũng chỉ đến thắt lưng của anh, hai người đứngđối diện trông rắt kỳ quặc, thật khiến người ta cảm thấy cho dù Nhược Bạch chỉcần một tay đánh bại cô ta thì cũng là chuyện nực cười, chẳng có vẻ vang gì.
"Một mình cô cũng đáng để đại sư huynh của chúng ta xuấtchiến sao!" Hiểu Huỳnh nóng ruột, mắt đảo lia lịa, đột nhiên trong lúc cấpbách lại trở nên mưu trí, hét lên: "ngay cả Bách Thảo, cô cũng không thắngnổi, đại sư huynh của chúng tôi không chấp nhận thách chiến của cô".
"Bách... Thảo...", Kim Mẫn Châu nghoảnh lại nhìn HiểuHuỳnh,"... là ai, bảo anh ta ra đây!"
"Chính là... cô ấy!", Hiểu Huỳnh giơ tay chỉ.
Một cô bé khoảng mười bốn tuổi, tay cầm chổi cán dài, quần áo còndính vụn cỏ đứng trên sân võ quán lọt vào tầm mắt Kim Mẫn Châu. Cô ta chính làBách Thảo ư? Kim Mẫn Châu tức giận trợn mắt, hét lên với Bách Thảo:
"Cô! Lại đây! Tôi thách đấu với cô!"
"Tôi không phải là đệ tử của võ quán Tùng Bách", BáchThảo trả lời.
"Đúng! Bách Thảo không phải là đệ tử của võ quán này, cô ấychỉ hằng ngày quét dọn vệ sinh, tiện thể xem sư phụ dạy chúng tôi tậpTaekwondo. Nhưng dù vậy cô cũng không thắng nổi cô ấy!" Hiểu Huỳnh cườiđắc ý nói. "Nói thực với cô, ba người vừa thách đấu với cô là ba đệ tử kémnhất của võ quán này, bởi vì chúng tôi coi thường cô! Cô đã đánh bại ba đệ tửđó, vậy bây giờ chúng tôi sẽ cử đệ tử đúng thứ tư từ dưới lên đấu với cô, thậtkhông may người đứng thứ tư lại là Bách Thảo, nếu cô đánh bại cô ấy, chúng tôimới cử người thứ năm từ dưới lên..."
Kim Mẫn Châu nghe một hồi dài, đầu óc rối tinh, lập tức ngắt lời,hét lên với Bách Thảo.
" Cô! Ra đi! Dám không?"
Lúc đó, các đệ tử của võ quán Tùng Bách đã hiểu ý đồ của HiểuHuỳnh.
Kim Mẫn Châu thách đấu Nhược Bạch, nếu Nhược Bạch ứng chiến, bấtluận thắng thua đề trở thành trò cười. Còn nếu Thích Bách Thảo đấu với Kim MẫnChâu, cho dù thắng thua thì võ quán Tùng Bách đều không mất mặt. Huống hồ, nghenói Bách Thảo từng đánh bại Tú Đạt, mặc dù chuyện này thực hư thế nào vẫn chưarõ, bởi sau đó Bách Thảo lại bị Tú Đạt đánh trọng thương. Nhưng tóm lại vẫn còncơ hội cứu vãn.
Nhưng Bách Thảo có dám không?
Các đệ tử nín thở nhìn Bách Thảo lúc đó tay vẫn cầm cây chổi.
Thấy Bách Thảo nhìn Kim Mẫn Châu mấy giây, sau đó bỏ cây chổixuống, ngồi trên thềm phòng tập cởi tất xắn cao ống quần, chân trần bước lêntấm đệm đấu hình vuông mỗi chiều tám mét, tiến đến trước mặt Kim Mẫn Châu.
Bách Thảo không mặc võ phục. Bên trên áo phông trắng hơi cũ, bêndưới quần dài màu xanh sẫm, người vẫn còn dính vụ cỏ. Cô hít một hơi thật làsâu, nắm chặt nắm đấm, triển khai tư thế, tập trung tinh thần nhìn chằm chằmvào Kim Mẫn Châu đang hầm hầm tức giận.
"Hây!"
Kim Mẫn Châu trừng mắt, hét một tiếng, tung người bay lên, tiếnggió tít theo chân đá về phía Bách Thảo! Dám nói Taekwondo không phải của HànQuốc mà bắt nguồn từ Trung Quốc, phải cho những người võ quán Tùng Bách chứngkiến Taekwondo là thế nào! Bất luận bắt nguồn từ đâu, bây giờ Hàn Quốc là lợihại nhất, người các nước khác không có tư cách so tài với chúng ta!
"Hây!!!"
Kim Mẫn Châu hét to, trong khoảng khắc, cú đá chân sắp trúng BáchThảo, trong đầu Châu Mẫn thoáng có ý nghĩ đó. Nhưng to tiếng chẳng ích gì, phảiđá nó bay khỏi phòng này mới được!
"Hây!"
Tiếng chân xé gió cũng vang như tiếng sấm!
Trong tiếng gió xe không khí đó, mấy tiểu đệ tử Tùng Bách sợ hãinhắm nghiền mắt, tiếng gió mạnh đến mức cánh cửa giấy phòng tập rung lên.
Bóng người bị đá văng ra vạch thành đường vòng cũng cao vút!
Bay vọt qua phòng tập!
"Bịch" một tiếng.
Rơi thẳng xuống bãi cỏ trước sân!
Ngã sấp xuống đám cỏ ẩm ướt, mắt Kim Mẫn Châu tối sầm như có ngànvạn tia vàng lấp lánh, kinh hoàng không hiểu biết chuyện gì đã xảy ra, cũngkhông kịp thấy đau, ngơ ngác bò dậy, thứ chất lỏng từ miệng nhổ ra hình như cómùi đất lẫn với mùi cỏ tươi, vừa đắng vừa chát.
Một lúc lâu, mới cảm thấy choáng.
Trong lúc tri giác phục hồi, Kim Mẫn Châu nghe thấy tiếng cườibùng lên như pháo nổ, nhìn thấy ba sư đệ, sư muội cùng đoàn hốt hoảng chạy vềphía mình.
"Òa!"
Kim Mẫn Châu vừa tức vừa xấu hổ, khóc rống lên, chưa bao giờ côphải chịu nhục thế này, bị đá văng ra ngoài gặm đất một cách thảm hại!
Tiếng cười càng rộ lên như sóng biển,
Các đệ tử của võ quán Tùng Bách cười nghiêng gả, dùng tay đấmthình thịch xuống đất, xuýt xoa tiếc rẻ đã không kịp dùng máy ảnh ghi lại giâyphút kinh điển đó!
***
Trong thời gian còn lại của ngày hôm đó, Hiểu Huỳnh luôn săng sáibên cạnh Bách Thảo. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách ai đi qua cũng nhìn BáchThảo một cái. Bách Thảo vẫn như mọi ngày, quỳ trên nền dùng giẻ ẩm lau từng tấmđệm đấu trong phòng tập, hàng mi rủ xuống, không hề có biểu hiện vui vẻ hay đắcý nào hết.
"Này, sao cậu bỉnh tĩnh thế!"
Hiểu Huỳnh phấn chấn loanh quanh bên cạnh Bách Thảo, nói một thôimột hồi: "Cậu đã đánh bại Kim Mẫn Châu! Kim Mẫn Châu kiêu căng không coiai ra gì lại bị cậu đá bay ra ngoài! Ha ha ha,cô ta vênh váo nữa đi! Khinhngười nữa đi! Cậu xem, cái kiểu khóc rống của cô ta sau khi bị đá bay ra ngoài,ôi chao, thật là mát mặt quá đi. Đúng là đồ nhãi ranh, thua là lăn ra khóc,huấn luyện viên đến vẫn còn khóc mãi! Lần này thì danh tiếng của Tùng Bách vangdội rồi đây, đánh cho võ quán Xương Hải khóc sướt mướt, ha ha ha!!"
Bàn tay cầm giẻ hơi ngừng lại.
Bách Thảo cúi đầu tiếp tục lau đệm, cảm giác trong lòng thực khódiễn tả. Thực ra, cô định không chỉ đá ngã Kim Mẫn Châu, mà phải đá cô ta rơiđúng chỗ Bình Bình, Hiểu Huỳnh, Tú Đạt bị ngã.
Cô không thích cái vẻ dương dương tự đắc của Kim Mẫn Châu, khôngthích cái cách cô ta đá văng Bình Bình, Hiểu Huỳnh, Tú Đạt như cố tình sỉ nhụcvậy.
Nhưng...
Cô đá bay Kim Mẫn Châu, chẳng phải cũng đang cố tình hạ nhục côta? Vậy hành động của cô và cô ta có gì khác đâu?
"Bách Thảo, thực sự bái phục cậu! Võ công của cậu lợi hại đếnthế! Một cú đá ngang, một cú đá ngang đơn giản như vậy đã có thể đánh bại KimMẫn Châu! Công bằng mà nói, cú song phi đó của Kim Mẫn Châu quả thật là khôngtồi, tốc độ và sức mạnh đều rất tốt, nhưng cậu còn lợi hại hơn cô ta!"
"Giống như... giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, Kim MẫnChâu tung các chiêu khiến người ta hoa mắt, còn cậu ta chỉ cần một cú thiếu lâmtrường quyền! Oa, thì ra cậu mới đích thực là cao thủ tiềm năng! Hi hi, chưabiết chừng sư tỷ Tú cầm cũng không phải là đối thủ của cậu!"
"Kim Mẫn Châu còn nhỏ, hai năm nữa có thể bồi dưỡng thêm tốcđộ và sức mạnh."
Thực ra tốc độ của Kim Mẫn Châu hoàn toàn không tồi, nhưng lúc đócô ta quá giận nên tốc độ chậm chút ít.
"Hai năm nữa, tốc độ và sức mạnh của cậu cũng tăng lên nhiều,lúc đó vẫn có thể đánh bại cô ta như thường!" Hiểu Huỳnh nói giọng chắcnịch. Đột nhiên, Hiểu Huỳnh lại nghĩ sang chuyện khác: " Ấy, không phảisao, cậu lợi hại như thế, trước đây khi Toàn Thắng đấu với Tùng Bách sao khôngthấy họ cử cậu tham chiến? Mình thấy, ngay cả sư tỷ Lê Lam của Toàn Thắng cũngchưa chắc đã là đối thủ của cậu!"
Tay Bách Thảo hơi ngừng, rồi lại cắm cúi lau tiếp.
Trịnh sư bá đã từng yêu cầu cô rời xa sư phụ, trở thành đệ tử củaông ta, nhưng cô từ chối. Bởi vậy, mỗi lần Toàn thắng giao đấu với các võ quánkhác, ông đều không cho cô tham gia, cô chỉ có thể đứng nhìn các sư huynh, sưtỷ giao đấu. Cho dù là đệ tử chăm chỉ nhất võ quán, cô cũng không có cơ hộitham gia bất kỳ cuộc giao đấu nào.
"Chẳng lẽ Toàn Thắng các cậu định giữ kín vũ khí bí mật bấtngờ đưa ra quân át chủ bài trong cuộc thi giữa các võ quán sắp tới?" Trítường tượng của Hiểu huỳnh tiếp bay bổng: "... Rất có thể, biết đâu đấy!Trong cuộc thi đấu sắp tới, khi mọ người cảm thấy võ quán Toàn Thắng rất yếu,sẽ coi thường các cậu, thậm trí ngay cả các đệ tử của Hiền Võ khi đối diện vớicậu cũng sẽ chủ quan khinh dịch, lúc đó cậu mới nhân lúc họ không đề phòng,tung ra cú đá ngang trứ danh, chói lọi huy hoàng..."
"Lau xong rồi!"
Bách Thảo lấy tay lau mồ hôi trên trán, đứng dậy, nhìn thấy bênngoài phòng tập trời đã tối, nghĩ bụng, Dụ quán chủ đã tuyên bố tối nay nghỉ,không phải tập, đệm có lẽ không có ai dùng, tối nay chắc chắn không cần laulại.
"À, sư phụ cậu là ai thế?", Hiểu Huỳnh chợt nhớ ra mộtvấn đề quan trọng, tò mò hỏi, "Hình như cậu chưa bao giờ nhắc đến".
Người Bách Thảo chợt cứng lại.
Cô mím môi.
"Sao thế, hay là mình đã hỏi chuyện không nên hỏi." HiểuHuỳnh cảm thấy có gì bất thường, dè dặt nhìn Bách Thảo: "... Vậy cậu đãkhông muốn nói thì mình cũng không hỏi nữa".
"Không!"
Bách Thảo hít một hơi, ngẩng đầu, nhìn thẳng Hiểu Huỳnh, nói:
"Sư phụ mình là người rất tốt."
"Ha ha ha! Đúng thế, đúng thế, mình đã nói mà, sư phụ củaBách Thảo chắc chắn là rất tuyệt vời, cậu xem, mình với cậu hầu như cùng họcTaekwondo một lúc, bây giờ cậu đã mạnh hơn mình rất nhiều, cho nên sư phụ cậuchắc chắn rất giỏi!"
"Sư phụ mình là Khúc Hướng Nam của võ quán Toàn Thắng."
Hai bàn tay bơi nắm lại, Bách Thảo ngồi thẳng lưng.
Hiểu Huỳnh bối rối.
Khúc Hướng Nam?
Sau đó há hốc miệng!
Kinh ngạc nhìn Bách Thảo!
Sư phụ của Bách Thảo chính là Khúc Hướng Nam, chính nhân vật màngười ta đồn đại?!
Trời ơi...
Bao nhiêu cảnh tượng đau buồn ùa về trong ký ức, Bách Thảo hít mộthơi thật sâu, cuối cùng vẫn không kìm được phẫn nộ, nước mắt chảy ra. Cô nắmchặt tay, cao giọng, dõng dạc:
"Sư phụ mình là Khúc Hướng Nam của võ quán Toàn Thắng! Mìnhtự hào vì Khúc sư phụ!"
Nói xong, không để ý vẻ kinh ngạc sửng sốt của Hiểu Huỳnh, cô bướcnhanh ra khỏi phòng tập.
Khúc Hướng Nam...
Hiểu Huỳnh vẫn còn há hốc miệng, giống như bị sai khớp quai hàm,ngơ ngẩn đứng trong phòng tập. Không thể nào! Sư phụ của Bách Thảo sao có thểlà Khúc Hướng Nam...
***
"Đã hỏi dò được rồi, cô ta không phải là đệ tử của võ quánTùng Bách, hình như là bị võ quán Toàn Thắng đuổi đi, tạm thời được Tùng Báchthu nhận." Tại võ quán Hiền Võ, dãy nhà phía tây đình viện là chỗ ở dànhcho phái đoàn của võ quán Xương Hải. Trong gian phòng bên trái ngoài cùng, hầuhết các đệ tử của Xương Hải đều ngồi quây xung quanh Kim Mẫn Châu.
"Không phải là đệ tử của võ quán Tùng Bách." Lúc này,mắt Kim Mẫn Châu vẫn hơi sưng đỏ, từ nhỏ đã được sư phụ cưng chiều, chưa baogiờ tủi nhục thế này, bị đá văng từ trong phòng ra ngoài sân ngay trước mặt mọingười. "Toàn Thắng là võ quán nào, lợi hại lắm sao?"
"Nghe nói là võ quán kém nhất ờ Ngạn Dương", đệ tử đượcgiao nhiệm vụ điều tra, trả lời.
"Cái gì?", Kim Mẫn Châu hét lên the thé. Có nghĩa là côđã thua đệ tử của một võ quán kém nhất?!
"Hơn nữa, sư phụ cô ta lại là Khúc Hướng Nam", Mân ThắngHạo nhăn mặt nói.
Các đệ tử ngồi quanh đều há hốc mồm sửng sốt. Khúc Hướng Nam, Cáitên này không hề xa lạ.
Trong các giải đấu Taekwondo quốc tế tại Hàn Quốc mười mấy nămtrước, Khúc Hướng Nam, một cái tên còn xa lạ với người trong giới đã bất ngờgiành chức vô địch, nhưng ngay sau đó bị phát hiện sử dụng chất kích thíchtrong thi đấu, bị thu hồi danh hiệu và buộc cấm thi đấu từ đó.
Khi mới học Taekwondo, các sư phụ đã nhiều lần nêu việc này đểcảnh báo các đệ tử, giáo dục họ phải thi đấu đàng hoàng, không được đi theo conđường gian dối.
"A!!!"
Kim Mẫn Châu hét lên, bật dậy lao đi, Mân Thắng Hạo túm lấy cô ta,nói to: "Làm gì vậy!"
"Em muốn đấu lại với cô ta! Sao em có thể thua đệ tử của KhúcHướng Nam?! Võ quán Xương Hải đã mất mặt bởi tay em! Em mặt mũi nào quay vềnước?! Em nhất định phải đánh bại cô ta! Em phải đánh để cả đời này cô ta khôngcòn dám tập Taekwondo nữa!" Kim Mẫn Châu tức phát khóc, quả thực muốn tựsát cho rồi, thua một con bé dọn vệ sinh của võ quán Tùng Bách đã đủ mất mặt,mà con bé đó lại còn là đệ tử của Khúc Hướng Nam xấu xa!
"Muộn thế này còn đấu gì nữa, chỉ khiến người ta cườicho!" Mân Thắng Hạo đưa Kim Mẫn Châu về ghế ngồi, trầm ngâm một lát, nói:"Ngày mai anh sẽ đi cùng em".
"Nhưng tối mai chúng ta đã phải về nước rồi!", Kim MẫnChâu sụt sịt.
"Nửa tiếng là đủ."
Đệ tử của Khúc Hướng Nam lại có thể đánh bại sư muội Mẫn Châu, hơnnữa nghe nói chỉ là con bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Võ công của sư muộiMẫn Châu, mình rõ nhất, mặc dù thời gian chính thức tập Taekwondo rất ngắn,nhưng ngay từ nhỏ dã theo Kim sư thúc nên sư muội Mẫn Châu đã tiếp xúc vớiTaekwondo từ lúc nằm trong nôi. Trong các đệ tử cùng trang lứa Mẫn Châu xuấtsắc nhất.
Con bé Bách Thảo đó.
Lẽ nào thật sự có thể đánh bại sư muội Mẫn Châu?
***
Chuyện gì thế này?
Năm giờ chiều ngày hôm sau, khi đang tập cùng đệ tử trong võ quán,Hiểu Huỳnh kinh ngạc phát hiện bốn, năm chiếc xe con đỗ thành hàng bên ngoàicổng, mười lăm đệ tử võ quán Xương Hải mặc võ phụ trắng muốt từ trong xe bướcra. Sở dĩ có thể khẳng định họ là người của võ quán Xương Hải vì Kim Mẫn Châuđi ngay đầu tiên, ba đệ tử cùng đi với cô ta hôm trước đi sau cùng.
Đi ngay sau Kim Mẫn Châu là một thiếu niên chừng mười bảy tuổi,tóc ngắn, da đen. Hiểu Huỳnh đã nhìn thấy anh ta trên ti vi, hình như anh tachính là Mân Thắng Hạo người đã tham gia giải Taekwondo thanh niên thế giới, côđã hy vọng được xem anh ta giao đấu, với sư huynh Nhược Bạch.
Tuy nhiên không hề thấy huấn luyện viên nào của Xương Hải.
Chẳng phải nghe nói tối nay họ đã phải về nước hay sao? Giờ này lẽra họ đang giao hữu với quán chủ các võ quán lớn của Ngạn Dương tại khách sạnmới phải chứ, sư phụ cũng đã đến đó. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách nhìn nhau,đầu Hiểu Huỳnh lóe lên ý nghĩ, trời ơi, liệu có phải bọn họ đến đánh võ quánchúng ta!
"Bách Thảo! Gọi cô ta ra đây!"
Kim Mẫu Châu mặt hầm hầm đứng giữa sân, khuôn mặt non nớt lộ rõ vẻphẫu nộ không thể kìm nén, ánh mắt lướt qua các đệ tử của Tùng Bách nhưng khôngtìm thấy đứa con gái đánh bại mình hôm trước.
"Cô!"
Chỉ tay vào Hiểu Huỳnh trong đám đông, Kim Mẫn Châu trừng mắt quátlên: "Cô! Bách Thảo! Gọi ra đây! Tôi phải đánh bại cô ta!".
Lúc này, các đệ tử của Tùng Bách mới phát hiện, Thích Bách Thảohằng ngày vẫn dậy sớm quét dọn xung quanh phòng tập, lúc này chẳng thấy tămhơi.
"Hả, cô tìm Bách Thảo, sao không nói trước một tiếng?"Hiểu Huỳnh trong lòng hơi sợ, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra cứng cỏi, cười hìhì:"Bách Thảo đi chơi rồi, cô tìm Bách Thảo làm gì? À, cô muốn đánh bại côấy đúng không? Lẽ ra cô nên hẹn trước, Bách Thảo sẽ đợi cô. Nhưng, cô khôi phụccũng nhanh đấy nhỉ, nhìn cô hôm qua ngã đau như vậy, tôi cứ tưởng phải cần khakhá thời gian nghỉ ngơi cô mới lại thì đấu được chứ!"
"Hì hì!"
Một số đệ tử của Tùng Bách bật cười. Mặt Kim Mẫn Châu lúc trắngbệch, lúc đỏ lựng, đang định ghét hét lên thì Mân Thắng Hạo đã nắm lấy cánh taycô ta. Kim Mẫn Châu không chịu, giằng co một hồi, cuối cùng mới chịu im.
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Nhược Bạch và Diệc Phong ngừng tập, đira. Diệc Phong uể oải liếc nhìn đám đệ tử mặt mày hầm hố, lạnh tanh của võ quánXương Hải, anh mắt dừng lại trên người Mân Thắng Hạo.
"Tôi là đại đệ tử của võ quán tùng Bách, không biết các vịđến có gì chỉ giáo", Nhược Bạch điềm tĩnh nói với Mân Thắng Hạo.
"Hôm qua, sư muội Mẫn Châu bị thua Thích Bách Thảo của quýquán." Mân Thắng Hạo nói tiếng Hàn, nhưng nhận ra người thanh niên có dángngười khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú này hình như có thể hiểu nên nói tiếp:"Chúng tôi khâm phục võ công của Thích Bách Thảo, muốn đấu giao hữu với côây một chút, có thể không?".
Nhược Bạch trầm ngâm giây lát, nhìn về phía Hiểu Huỳnh hỏi:
"Bách Thảo đâu?"
"Em... em không biết". Hiểu Huỳnh lắc đầu, hình như vàogiờ chơi buổi học chiều nay, Bách Thảo đi gặp Quang Nhã của võ quán Toàn Thắng.Không biết Quang Nhã nói gì mà suốt thời gian sau đó, Bách Thảo có vẻ bấtan." Buổi chiều vừa tan học, Bách Thảo vội vã đi, nghe nói công việc vệsinh sẽ làm buổi tối, cô ấy nhờ em xin phép sư tỷ Tú cầm",
Nhược Bạch nhìn Tú Cầm.
Tú cầm cúi đầu.
"Không được, gọi cô ta! Ra đây! Tôi phải đánh bại côta!" Kim Mẫn Châu tức giận mặt đỏ lên, cô không thể trở về Hàn Quốc nhưthế này, cô sẽ bị mọi người chế giễu, cô nhất định đánh Bách Thảo kia một trậntơi bời mới được!
"Chúng tôi đợi cô ấy trở về."
Mân Thắng Hạo nhìn chàng thanh niên lạnh lùng trước mặt, đôi mắtkiên nghị, tĩnh lặng như mặt nước. Không hiểu sao, đột nhiên muốn thử xem bảnlĩnh của anh ta thế nào.
"Xin mời!"
Nhược Bạch thản nhiên, quay lưng dẫn họ vào phòng tập. Võ quánToàn Thắng. Một căn nhà nhỏ vắng vẻ.
Người đàn ông tóc hoa râm đang cúi người thu dọn đồ đạc trongchiếc va ly mở nắp. Chạy một mạch đến đây, Bách Thảo thở không ra hơi, dừng lạibên cánh cửa khép hờ, nỗi tủi hờn dâng trào, nước mắt chực ứa ra, như đứa trẻbơ vơ lưu lạc bên ngoài quá lâu, cuối cùng người thân đã trở về.
"Sư phụ!"
Cô lao vào lòng ông, nghẹn ngào.
/13
|