Hách Liên Dung đứng bên hồ nhìn về hướng chiếc thuyền trên hồ kia, trừ bỏ chiếc thuyền kia được thắp sáng, còn lại bốn phía đều tối đen như mực, “Có an toàn không?” Vị Thiếu Quân chỉ tay về phía gian thuyền phía trước, cùng Hách Liên Dung ngồi vào chiếc bàn đặt phía trước, nhìn về phía hồ, “Nơi này khi trời tối thì rất gần bờ biển, hồ nước cũng nông, rất thích hợp cho việc thiết đặt một vài cơ quan. Đến lúc đó, tấm ván gỗ kia chắc hẳn có thể bước tới chỗ kia.” Vị Thiếu Quân chỉ về một nơi nào đó, “Tuy nhiên, nàng nói việc bay tới đó, làm thế nào cũng không thành công, đến lúc đó nhân dịp những người ở Họa phường biểu diễn để cho Ấu Huyên đứng lên bục này.” Hách Liên Dung gật gật đầu, đột nhiên có chút chột dạ, “Kỳ thật ý tưởng này cũng không thực tế, còn tốn thời gian công sức, quan trọng hơn là Bạch cô nương không thể nào nhảy tới chỗ tấm gỗ bên ngoài đâu, nếu không lăng ba di bộ đã sớm trở thành lăng ba nịch thủy.” (lăng ba di bộ: võ công được nhắc tới trong Thiên long bát bộ, là võ công di chuyển nhanh, thích hợp chạy trốn; lăng ba nịch thủy: chơi chữ, nếu lăng ba di bộ đi trên cạn thì lăng ba nịch thủy là chìm hẳn vào trong nước=khỏi đi) “Yên tâm đi. Ta đã bố trí thêm một bộ cơ quan khác, ở biệt uyển xây một hồ cạn nước, nàng ấy mấy ngày nay đều ở biệt uyển tập luyện, ta bảo nàng ấy cần luyện tới mức dù cho nhắm mắt lại cũng có thể bước đi trong nước.” Nghe xong càng thấy phiền phức. Hách Liên Dung ngượng ngùng cười cười, càng tỏ ra ý tứ chủ ý này không được tốt lắm. Vị Thiếu Quân thế nhưng thật ra tràn ngập hưng phấn, rất muốn Hách Liên Dung ngày mai nhìn thấy Bạch Ấu Huyên nhảy múa. Nhưng ban ngày Hách Liên Dung làm sao mà rảnh rỗi được, nên đành hẹn buổ tối. Hách Liên Dung mấy ngày nay trách nhiệm thay đổi, hơn nữa hành vi của lão phu nhân đã trực tiếp đem nàng đùn tới trước mặt Vị Thủy Liên. Kỳ thực, Vị Thủy Liên cũng không để ý chuyện của Vị gia, nhưng nếu nàng không làm đương gia, hỏi tới chuyện của Vị Tất Biết thì thật danh không chính ngôn không thuận. Hiện tại, tóm lại vẫn có chút lý do, hỏi đến chuyện người có đủ dùng hay không, sau đó viện cớ chi tiêu trong Vị phủ không hợp mắt… thuận tiện nàng tới Vị Tất Tri. Tuy nhiên, Vị Thủy Liên vì sao lại có sự tin tưởng vững chắc rằng đồ vật kia còn tồn tại, hơn nữa còn ở trong Vị Tất Tri đâu? Vấn đề này khiến cho Hách Liên Dung suy nghĩ vài ngày. Hôm nay rốt cục gặp được Vị Thiếu Quân để hỏi một chút. Vị Thiếu Quân suy nghĩ thật lâu nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, “Ai biết. Có thể giống như đại tẩu nghĩ rằng đồ vật kia ở từ đường là cùng một đạo lý.” Nói đến đây, Hách Liên Dung mới cảm thấy thái độ của Vị Thiếu Quân thật kỳ lạ, “Vì sao nhắc tới chuyện này ngươi sẽ giống như không chút hứng thú vậy?” “Ặc…” Vị Thiếu Quân hừ một tiếng, “Cho dù tìm được rồi cũng không thể bán lấy tiền… tìm nó rồi được lợi gì đây?” Hách Liên Dung bị hắn hỏi như thế thì á khẩu không thể trả lời được. Không thể bán lấy tiền sao? Đái khái đúng đi, truyền gia chi bảo a, mọi người tìm được nó rồi thì khẳng định sẽ không muốn bán đi, mà là trở thành đồ gia truyền của chính mình tiếp tục truyền lại cho đời sau. “Như thế nào? Nàng có hứng thú?” Vị Thiếu Quân tà mị nhìn Hách Liên Dung. Hách Liên Dung vội vàng lắc đầu. Vị Thiếu Quân lúc này mới hài lòng. “Đi thôi. Về nhà ngủ đi.” “Về nha.” Hai chữ này, Vị Thiếu Quân càng nói càng dễ dàng. Mà trong khoảng thời gian này, số lần hắn quay về Vị phủ so với quãng thời gian một năm trước còn nhiều hơn nữa. Hách Liên Dung không rõ sự thay đổi này, nhưng người Vị gia lại rất rõ ràng sự thật này, nhất là lão phu nhân. Cho rằng hành trình lên núi của mình có tác dụng, Hách Liên Dung đã thành công bắt được lòng của Vị Thiếu Quân. Có được lòng, bước tiếp theo chính là tiến thêm một bước khăng khít… sinh con. Lão phu nhân ở trên bàn cơm nhắc tới việc này, ở trước mặt toàn bộ thành viên của Vị gia làm bộ hỏi Hách Liên Dung. “Thân thể gần đây thế nào? Có gì không thoải mái thì lập tức đi tìm thầy thuốc, uống nhiều thuốc bổ một chút, để bà sớm ngày được bồng tôn tử (cháu nội).” Lão phu nhân này tuyệt đối là cố ý, biết rõ Ngô thị gần đây đang sốt ruột chuyện này, còn đi kích thích nàng! Hách Liên Dung lắp bắp đáp ứng. Đầu không dám ngẩng lên, sợ sẽ trở thành bia ngắm sống trong mắt Ngô thị. Vị Thiếu Quân lại giống như rất có kinh nghiệm đáp: “Bà nội yên tâm, chúng cháu sẽ cố gắng.” Lão phu nhân nhất thời hớn hở ra mặt. Hách Liên Dung lại bị nghẹn một ngụm cơm trong cổ họng, ho nửa ngày, mới không có bị nghẹn chết. Ăn xong cơm chiều, Hách Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân ngồi xe ngựa đi tới biệt uyển, hai người ngồi cách xa nhau tựa ở trên nệm trải trong xe ngựa. Hách Liên Dung cực kỳ đau đầu đá Vị Thiếu Quân vài cái, “Bà nội như vậy còn chưa nói, ngươi cũng theo sau quấy rối, không phát hiện sau khi người nói xong sắc mặt đại tẩu cũng biến đổi luôn rồi.” Vị Thiếu Quân thuận tay cầm chân Hách Liên Dung, giống như vô tình khẽ nhéo một cái, Hách Liên Dung đỏ mặt, vội vàng đem chân thu về. Vị Thiếu Quân cười trộm một chút, cũng không biết đang cười Hách Liên Dung hay là cười Ngô thị nữa, “Không thấy sau đó tẩu ấy vội vàng lôi kéo đại ca trở về sao? Cố gắng nặn người a, ta nói như vậy cũng là vì nghĩ cho đại ca thôi.” Hách Liên Dung nghĩ nghĩ, đúng là như vậy, bằng không, giống như bình thường Ngô thị dùng cơm xong còn phải tới chỗ lão phu nhân khua môi múa mép lấy lòng đâu. “Kỳ thật a…. Nguyên nhân đại tẩu không thích cái kia… cái kia chu lễ (lễ Chu Công=lễ ngủ=…. >.<), đại ca nhưng thật ra có thể nghĩ ra một vài biện pháp này kia, không cần mỗi ngày đều buồn bực như vậy.” Hách Liên Dung còn nhớ rõ bản thân đã từng xem qua một bài viết, tiêu đề là “Ta dùng vũ lực trong hôn nhân, đem cọp mẹ biến thành hiền thê lương mẫu”, nội dung đại khái là một người thay hay bị lão bà khi dễ lâu ngày, bèn dùng “vũ lực” khiến cho lão bà từ siêu cấp hung hãn lãnh đạm cọp mẹ trở thành một tiểu cừu ôn thuần phục tùng a. Kỳ thực cái gọi là “vũ lực” kia chẳng qua là tại thời điểm chu lễ, mang theo chút “bắt buộc”, hơi chút “cứng rắn” mà thôi. Nghĩ lại, kỳ thật nữ nhân không chịu, nam nhân nếu cứng rắn, nàng liền nhuyễn, sẽ thực sự có chuyện như vậy! ( oh, really???!!!) Hách Liên Dung nhỏ giọng nói bên tai Vị Thiếu Quân xong, Vị Thiếu Quân vuốt cằm suy nghĩ lâu thật lâu, “Có hiệu quả?” “Ta nào biết đâu, ta cũng chưa từng thử qua.” Ta muốn thử. Đây là tiếng lòng của Vị Thiếu Quân, nghĩ nghĩ, lại không dám nói, gật đầu nói: “Có rảnh phải chỉ cho đại ca chiêu này mới được.” Hách Liên Dung cười trộm, “Ngươi tùy thời mà nói….” Hai người bọn họ trốn trong xe ngựa mà nói chuyện bát quái quả là có chút không phúc hậu, thế nhưng cuộc sống vốn dĩ chính là bát quái, có bát quái, mới có cuộc sống! Làm cho bát quái càng thêm rầm rộ đi! (tác giả thật… điên) Bởi vì có được mở đầu thật tốt, hai người cứ như vậy đi trên con đường bát quái, thái độ làm người của Vị Thủy Liên đến Tống Tử Hiên đa tình, lão nương của Vị Đông Tuyết đến gian phu của Vị Đình Ngọc, Hách Liên Dung đã lâu rồi chưa từng vui vẻ như vậy, lúc xuống xe, trên mặt mang theo nét vui cười đầy mỹ mãn, Vị Thiếu Quân cũng là thư thái cả thể xác và tinh thần, hai mạch nhâm đốc đều được khai thông. (hai mạch nhâm đốc: hai mạch lớn trong cơ thể con người, là tiền đề để học võ trong các chuyện kiếm hiệp, cứ đại hiệp này đả thông được hai mạch này thì sẽ trở thành cao thủ luyện võ, đánh đâu thắng đó dù mình chả biết tại sao lại vậy. P/s: cái đoạn miêu tả này nghe cứ có mùi vị của H ý >.< hay tại đầu óc mình đen tối quá) Xem ra nam nhân cũng bát quái thật tốt, chẳng qua là bình thường thiếu sân khấu để biểu diễn thôi. “Đừng cử động.” Vị Thiếu Quân xuống xe liền cầm lấy bàn tay Hách Liên Dung, ngăn nàng thu tay lại, cũng đem chiếc đèn lồng duy nhất lấy qua, “Trời tối đen như vậy, nàng đừng lăn xuống núi chứ.” “Ngươi lôi kéo ta như vậy là sợ lúc ngươi lăn xuống núi không có đẹm lưng đi?” Hách Liên Dung cũng nói trở lại, nhưng cũng không lại rụt tay trở về nữa, nghe lời mặc hắn dẫn mình bước đi trên thềm đá. Không giống lúc ở trong xe, hai người khi lên núi đều không nói được lời nào, dường như lực chú ý đều dừng lại nơi bàn tay, cùng nắm tay cùng không muốn buông tay nhau ra, tới khi bước tới cánh cửa trước biệt uyển, Hách Liên Dung mới lưu ý tới độ ám nơi bàn tay mình, thế nhưng lại so với bàn tay kia ấm hơn rất nhiều. “Làm sao vậy? Vào đi chứ.” Nghe được thanh âm của Vị Thiếu Quâ, Hách Liên Dung hồi thần lại, không khỏi đỏ mặt, vội vàng bảo chính mình không cần nghĩ nhiều, nhấc chân bước vào biệt uyển. Trong biệt uyển, Bạch Ấu Huyên đã chuẩn bị thỏa đáng, hiện tại đèn lồng treo trên cửa sổ cạnh hồ nước nông cũng đủ chiếu sáng thân ảnh của nàng. Chờ Hách Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân ngồi vào chỗ của mình, Bạch Ấu Huyên vung lên tay áo dài bằng tơ lụa bắt đầu múa, chân đặt xuống cơ quan giống như không có trở ngại gì, cũng không cần nhìn cũng có thể bước lên những cơ quan đã được đặt sẵn, kỹ thuật múa lay động phiêu dật như tiên tử hạ phàm, Hách Liên Dung mới biết được mấy ngày trước Bạch Ấu Huyên nói không hiểu biết nhiều về múa hát làm lý do từ chối, thật sự chỉ là khiêm tốn mà thôi. “Người kia, am hiểu điệu múa hồng mẫu đơn, múa nhưng so với Bạch cô nương tốt hơn rất nhiều sao?” “Cũng không khác là bao.” Vị Thiếu Quân tự rót cho mình chén rượu, chậm rãi uống, “mặc kệ có phải tốt hơn rất nhiều hay không, Ấu Huyên nhất định thắng rồi.” Hách Liên Dung sớm nghe hắn nói chuyện mua chuộc được giám khảo, giám khảo của đại hội hoa khôi tuy rằng cũng không phải tùy tiện một người có thể làm được, nhưng từ đó nói lên rằng mọi người vẫn nể mặt Vị Thiếu Quân, cho dù không nể mặt mũi hắn cũng nể thù lao của hắn, cho dù không nể tiền thù lao của hắn cũng phải nể sau lưng hắn còn có thể lực hắc bạch của Hàn Sâm chống đỡ, nói trắng ra là đây là trận đấu sắc đẹp, có thực lực tranh ngôi vị hoa khôi thì không hề đơn giản, bại bởi người khác cũng không phải chuyện ngoài ý muốn. “Tuy nhiên ta không nói cho Ấu Huyên biết, nàng cũng đừng nói, nếu không nàng ấy biết được thứ tự đã được định sắn thì sẽ bị phân tâm.” Vị Thiếu Quân vĩnh viễn đều thương hương tiếc ngọc như vậy, Hách Liên dung đương nhiên đồng ý, cũng chờ mong ngày thi đấu có thể nhìn thấy màn biểu diễn xuất sắc kia. Tuy nhiên nàng nhất định sẽ không có cơ hội này. Đêm lập hạ đó, lão phu nhân gọi riêng mọi người tới đại sảnh, nói là có việc muốn tuyên bố. Phải tuyên bố chuyện gì, trong lòng mọi người đều có suy đoán riêng. Ngô thị là người đầu tiên cười bí hiểm với Hách Liên dung, rồi sau đó là lão phu nhân, theo sau là Dương thị, Vị Đông Tuyết cùng Nghiêm Yên. Sắc mặt Vị Thủy Liên vẫn như bình thường, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc dao động nào, làm như Vị Thủy Liên rớt đài sẽ không thể nào có liên quan tới nàng, Nghiêm thị như cũ không có lộ mặt, xem ra đã cùng lão phu nhân đạt thành hiệp nghị nào đó, trước khi sự việc chấm dứt, vẫn phải “bệnh”. Vị Thiếu Quân cũng mặc kệ có chuyện gì hay không, thấy Hách Liên Dung không thoát thân được, chính mình đi trước, ngay cả lấy cớ cũng không muốn, nói thẳng, “Ta đi xem đại hội hoa khôi”, rõ ràng lưu loát. Vị Thiếu Quân đi rồi, lão phu nhân tuyên bố để Hách Liên Dung tiếp nhận vị trí đương gia, Vị Thủy Liên cũng không có chút chần chừ, lập tức bảo người ta mang ấn tín đương gia, chìa khóa, danh sách vật phẩm, ước gì Hách Liên Dung nhanh chóng tiếp nhận vị trí đương gia. Thật nhiều chuyện bất thường, không chừng lại có toan tính gì đó. Hách Liên Dung một bên cảm thán một bên sảng khoái tiếp nhận mọi thứ, tuy rằng qua một thời gian dài, hiện tại tiếp nhận thật sự rất rảnh rang, nhưng vẫn có chút mơ hồ, hơn nữa ngày mai còn phải tuyên bố trước đám hạ nhân, càng nhức đầu. Nói cái gì mới được đâu? Nghiêm khắc một chút thì tốt, hay là hòa ái chút tốt hơn? Trong khoảng thời gian này Hách Liên Dung đã nhận thấy rằng, bất luận ai làm đương gia, hạ nhân trong phủ này vẫn luôn nghe lời Ngô thị, dù sao Ngô thị chưởng quản Vị phủ nhiều năm như vậy, tâm phúc nhất định có rất nhiều. Xem ra còn phải cùng Ngô thị có quan hệ thật tốt, hai ngày trước Vị Thiếu Quân bảo nàng tìm sự giúp đỡ, nhưng cũng chưa kịp hỏi kĩ gì, phải nghĩ cách hỏi hắn một chút mới được. Vị Thiếu Quân mãi cho đến sau nửa đêm mới trở về, vừa bước vào Thính Vũ hiên đã tìm đến phòng Hách Liên Dung, đem nàng kéo lại, “Ấu Huyên thắng, mọi người đều đến tụ tập ở biệt uyển, bảo nhất định phải kéo nàng qua đó chúc mừng một phen.”
/190
|