Chương 189 máy rút tiền hay là máy rút ngân hàng? (10 )
Nụ cười của Bạc Sủng Nhi, lập tức ngưng kết lại, cô nhận lấy những đồ dùng kia, giả bộ như tùy ý hỏi: "Người ở cùng tôi đâu?"
"Anh ấy từ sớm đã rời đi rồi... . . . Chút đồ này là anh ấy để cho chúng tôi chuẩn bị cho cô, nói trước khi trả phòng đưa tới, cũng gọi cô rời giường!"
Bên trong con người của Bạc Sủng Nhi có chút nhún nhảy, cầm từng thứ vào phòng, nhanh chóng thu thập xong cho mình, mặc quần áo, uống một chén sữa bò nóng, liền cắn bánh ra khỏi khách sạn.
Vừa mới trở lại Bạc gia, Bạc Sủng Nhi mới nghĩ tới hôm nay tạp chí "BX" có một quảng cáo lớn, là một quảng cáo nhãn hiệu nổi tiếng của Mỹ, hẹn xong sáu giờ tối này gặp mặt.
Hiện tại nhìn thời gian một chút, còn có ba giờ rưỡi có thể nghỉ ngơi, cô liền nhanh chóng nằm ở trên gường ngủ.
Nói là ngủ, chỉ là nghỉ ngơi ngắn ngủi mà thôi, trong đầu lại có đủ loại vấn đề quấn quanh chính mình.
Tịch Giản Cận thế mà tình dậy đã rời đi rồi... . . . Có phải đại biểu cho anh hối hận rồi không ?
Buổi tối hôm qua uống nhiều quá, say rượu loạn tính, sáng sớm tỉnh lại, phát hiện anh cùng với cô gặp nhau thêm một lần nữa, là đang do dự có phải là muốn phụ trách với cô hay không?
Nói không buồn rầu, đó là giả, dù sao, thân thể trong sạch cho Tịch Giản Cận, không oán không hối, vốn cho rằng lưu lại lá bài của anh, lại không thấy anh khổ sở, dứt khoát buông anh ra, hiện tại, anh lại phát sinh chuyện này lần hai, nhưng anh vẫn thờ ơ như vậy, mà cô cũng kiêu ngạo quen, làm sao lại thật cúi đầu, nói với Tịch Giản Cận muốn anh phụ trách chứ?
Lúc trước là lần đầu, cô đều không nói, lần thứ hai, cô nói, như vậy rơi giá trị của bản thân, mà theo tính tình của Bạc Sủng Nhi cô, là căn bản khinh thường việc đó!
Kỳ thật phụ trách không chịu trách nhiệm, những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là, cô thừa dịp hội tụ lần này, kỳ thật có chuyện trọng yếu hơn muốn tra hỏi.
Năm đó cô cũng chỉ bời vì là Tịch Giản Cận làm những chuyện kia, cô mới có thể dưới cơn nóng giận vứt mặt mũi của anh, mà những chuyện kia, bảy năm trước cô chỉ lo tức giận, không có đi hỏi, bảy năm sau, lại đã không có dũng khí đến hỏi rồi.
/1178
|