...
Một tuần trôi qua.
Chuyện gì đến rồi cũng đến.
Tin tức Lạc Quân Quân qua lại với một thiếu soái đẹp trai lập tức như sóng biển lan tỏa khắp Thanh Đằng.
Giờ tan ca, Thẩm Ngải Yến từ trong công ty đi ra cửa, đang muốn đến bãi đỗ xe đột nhiên thấy xe của Bạch Ngôn Hạo.
Thẩm Ngải Yến hơi khó hiểu, tại sao anh lại ở công ty cô vào lúc này.
Trong lòng cô có chút suy nghĩ, thế nhưng không hề biểu lộ ra bên ngoài, vẫn duy trì hình tượng tổng giám đốc nghiêm túc.
Sắc mặt không thay đổi mà đi từng bước đến xe của Bạch Ngôn Hạo.
Kết quả cô còn chưa đi tới, một bóng hồng đã vọt qua mặt cô trước.
Thẩm Ngải Yến phút chốc nhận ra cô gái kia.
Lạc Quân Quân?
Hai chân không tự chủ bước về phía chiếc xe, kết quả lại cô lại thấy Bạch Ngôn Hạo vậy mà từ trong xe đi ra, lại còn khiếp hơn là anh đang chờ cái cô Lạc Quân Quân kia.
Này là đón bạn gái tan làm sao, thì ra Lạc Quân Quân quen một thiếu soái là thật, không những vậy thiếu soái kia còn là Ngôn Hạo của cô.
Thẩm Ngải Yến hai mắt như bị nhòa đi, tim như bị hai bàn tay lớn bóp mạnh muốn nát.
Bạch Ngôn Hạo là bạn trai của Lạc Quân Quân?
Lúc này Bạch Ngôn Hạo đứng trước mặt Lạc Quân Quân, cũng còn chưa để ý Thẩm Ngải Yến đang đi đến, chỉ nhàn nhạt hỏi cô bạn gái "hờ" kia, "Cô Lạc, cô tan làm rồi?"
"Vâng.
Anh Bạch đợi lâu chưa?" Lạc Quân Quân cười mắt đến cong cong.
Cô ta không ngờ mới quen biết mấy ngày, Bạch Ngôn Hạo lại đến công ty đón cô ta.
"Cũng chỉ mới tới, tôi trên đường thăm bạn tôi ở bệnh viện, tiện nên đón cô." Bạch Ngôn Hạo nói.
Lạc Quân Quân có chút hụt hẫng, thì ra chỉ là tiện đường thôi sao? Suy nghĩ trong đầu vậy thôi chứ cô ta cũng không có dám nói ra.
Thẩm Ngải Yến từng bước đến gần hai người, nghe thấy tiếng động phía sau, hai người Bạch Ngôn Hạo lập tức ngưng nói chuyện, cùng nhìn về hướng Thẩm Ngải Yến.
Lạc Quân Quân quay người lại lúc này mới để ý là ban nãy cô ta chạy qua Thẩm Ngải Yến mà quên chào hỏi, vội vàng nở một nụ cười làm duyên, "Thẩm tổng, chị cũng về rồi.
Quên không giới thiệu với chị, đây là Bạch Ngôn Hạo, anh ấy là bạn trai tôi."
Ánh mắt Thẩm Ngải Yến từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn về phía Bạch Ngôn Hạo, ở trong đôi đồng tử kia ẩn chứa sát khí ngút trời, cơ hồ có thể đem giết người.
Cô nhìn chằm chằm hỏi Bạch Ngôn Hạo: "Lời cô ta nói là thật?"
Bạch Ngôn Hạo cũng không né tránh, "Chúng tôi đang tìm hiểu thôi."
Thẩm Ngải Yến ánh mắt chợt tối đi, lập tức lao nhanh đến chỗ Bạch Ngôn Hạo, tàn bạo mà túm lấy cổ áo anh chất vấn, "Bạch Ngôn Hạo, anh nghĩ cái gì vậy, sao phải cưỡng ép bản thân, anh muốn trả đũa tôi sao?"
Bạch Ngôn Hạo hoàn toàn bất ngờ vì hành động quá mãnh liệt của Thẩm Ngải Yến, tim anh chợt nhói lên, nhưng cố nén đau, anh nói: "Không phải đây là điều em muốn sao? Chẳng phải mấy hôm trước Thẩm tổng còn muốn làm mai cho tôi, lần này xem như tôi hết độc thân rồi, em cũng không cần phải phí tâm."
"Phí tâm..." Thẩm Ngải Yến cười lạnh, cô gằn từng chữ, "Bạch Ngôn Hạo, ai vì anh mà phí tâm chứ? Tôi chẳng qua chỉ là bị phụ tấm lòng tốt thôi."
Bạch Ngôn Hạo cười chua chát, "Phụ lòng? Thẩm tổng à, giữa chúng ta có thể giữ được từ này sao.
Thẩm Ngải Yến, em nhìn rõ thực tế đi, em sớm đã sắp thành vợ người khác, sớm muộn cũng có gia đình.
Em có tư cách gì mà nói chuyện đó với tôi."
Thẩm Ngải Yến nghe anh nói, phút chốc liền ngây ngốc, sao cô lại có thể ở đây mà nghe anh chỉ trích, mười năm, anh chịu khổ, cô thì sướng hơn anh sao, vết thương dày vò, cày xéo, sớm đã để lại hằng tá vết sẹo ghê gớm.
Cô cảm thấy hốc mắt nóng lên, lui lại phía sau tránh xa hai người trước mặt, cô lẩm bẩm, "Bạch Ngôn Hạo, anh không có tim phổi, anh là đồ máu lạnh, anh ngay cả hiểu lầm cũng không cho người khác giải thích."
Bạch Ngôn Hạo bị hành động của Thẩm Ngải Yến làm cho giật mình, anh bỗng thấy trong đầu trống rỗng, sao cô lại nói vậy, hiểu lầm gì chứ, là anh hiểu lầm cô, hay là cô hiểu lầm anh?
Suy nghĩ như vậy khiến lòng anh vô cùng khó chịu, cô cứ vậy mà đi sao, không muốn chất vấn anh nữa sao, nhìn bóng dáng gầy nhỏ dường như đang run rẩy kia sắp đi khỏi tầm mắt, anh vội vã đuổi theo, "Ngải Yến, Ngải Yến."
Nhưng Thẩm Ngải Yến đi rất nhanh, đi như chạy trốn, cô không muốn nhìn thấy mình thảm hại trước mắt người đàn ông này, không muốn, cả người nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào, bất chấp khởi động phóng đi, Bạch Ngôn Hạo bắt được chỉ là một khoảng không, giây phút cô lái xe qua tầm mắt anh, rõ ràng anh thấy cô đang quệt nước mắt.
Ngải Yến khóc? Bạch Ngôn Hạo lại một lần nữa để Thẩm Ngải Yến khóc.
Chiếc xe vụt qua tầm mắt Bạch Ngôn Hạo, nháy mắt như cán qua trái tim anh một lần nữa.
Rất đau, rất nhói.
Lạc Quân Quân chứng kiến một màn này, cô ta lờ mờ nhìn ra vấn đề, nhưng vẫn cố trấn định tâm tình, đi tới chỗ Bạch Ngôn Hạo cẩn thận dò xét.
"Anh Bạch, Thẩm tổng và anh, hai người quen biết nhau sao?"
Bạch Ngôn Hạo hai mắt trống rỗng lúc này nghe Lạc Quân Quân hỏi, mới giật mình nhận ra vẫn còn sự hiện diện của cô gái này ở đây.
Anh quay lại nhìn cô ta nhàn nhạt nói: "Chuyện này không liên quan đến cô Lạc, nếu cô cảm thấy không tiếp nhận được, chúng ta xem như người lạ.
Tôi cũng không thích bạn gái mình xen tìm tòi quá nhiều chuyện của tôi."
"Tôi...A...Anh Bạch, tôi không có ý đó đâu." Lạc Quân Quân cuống lên, "Tôi chỉ là thấy anh buồn lòng nên...nên.." Trong lòng cô ta gắt gao suy xét, khó khăn lắm mới chiếm được một ít hảo cảm, thế nào mà chỉ mới cái Thẩm Ngải Yến kia xuất hiện, mọi thứ liền rối tung.
Bạch Ngôn Hạo nhìn cô gái trước mắt, có lẽ anh sai lầm rồi nên mới lấy việc quen một cô gái khác để quên đi người anh yêu thương.
Anh không biết làm thế Ngải Yến của anh lại ảnh hưởng như vậy, anh có phải sai rồi không?
Suy nghĩ một lát, anh nói: "Cô Lạc, xin lỗi vì để cô chịu ảnh hưởng, nhưng chuyện này có lẽ chúng ta không hợp đâu, tôi không muốn cô làm người thay thế cho hình bóng trong tim tôi."
Nói rồi anh đi tới cửa xe, lại nói: "Thật xin lỗi, tôi không có cảm giác với cô, bởi vì ngoài cô ấy ra tôi không có cảm giác với ai khác.
Tôi không đưa cô về được.
Tôi sẽ gọi tài xế đến đón cô, cảm ơn cô mấy ngày qua xem tôi như bạn mà tâm sư.
Nếu được, tôi chỉ mong chúng ta là bạn." Bạch Ngôn Hạo nói rồi lặng lẽ lái xe đi.
Một tuần qua, cũng đủ để anh biết cô gái tên Lạc Quân Quân kia không có là gì với anh cả.
Chẳng qua bèo nước gặp nhau, có chăng chỉ là hiểu lầm nhất thời về tình cảm của hai kẻ xa lạ...
Hai mắt sắp khóc nhìn theo bóng dáng chiếc xe mất hút, trong lòng Lạc Quân Quân uất ức, nói đi là đi vậy sao, xem tôi là cái gì, chuyện này mình nhất định phải làm rõ, Bạch Ngôn Hạo, nếu không giải thích rõ ràng, anh đừng hòng lật lọng với tôi.
Lạc Quân Quân vừa nghĩ vừa bực tức siết chặt nắm tay, đi về phía xe cô ta, cứ tưởng hôm nay một phen hãnh diện vì được soái ca đưa về, cuối cùng lại bị hụt...
/60
|