...
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Ngôn Hạo luyến tiếc rời khỏi Thẩm Ngải Yến để quay trở lại quân khu.
Lúc này anh đã nghiêm văn chỉnh đứng ở sân huấn luyện.
Tinh thần rõ ràng tốt lên rất nhiều.
Thẩm Ngải Yến ở cạnh trò chuyện, chăm sóc, mệt mỏi của huấn luyện một ngày hôm qua cũng tan biến.
Một lát sau, binh sĩ cũng tập trung đầy đủ.
Không chỉ vậy, gương mặt âm trầm khủng bố của Mạc Văn Kỳ hôm qua lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Mạc Văn Kỳ chắp tay sau lưng tiến lên đứng trước mặt đội ngũ, ánh mắt đăm chiêu nhìn từng gương mặt khẩn trương bên dưới.
"Tôi đã cho các cậu nghỉ một ngày, hiện tại trước khi chính thức huấn luyện, làm nóng người một chút."
Binh sĩ bên dưới đều mang một biểu tình khiếp sợ, cái gì mà nghỉ ngơi một ngày chứ, ngay cả một giờ còn không có nữa là.
Vừa bị bắt ép túc trực, sa gs ra đã phải dọn dẹp, ăn cơm còn chả kịp ăn, nghỉ ngơi cái quần a!
Mạc Văn Kỳ nhìn vẻ mặt bất mãn cyar mọi người, bình tĩnh nói: "Hôm nay, tôi kiểm tra kỹ năng cơ bản của các cậu, nhân tiện hiểu rõ các cậu hơn."
Mấy ngày sau đó, mấy ngàn binh sĩ trong quân khu cùng mấy chục chỉ huy sĩ quan bao gồm cả Bạch Ngôn Hạo đều tiếp tục cuộc huấn luyện.
Phi công đưa lên máy bay tiếp tục luyện tập, sĩ quan và chỉ huy hàng cấp như Bạch Ngôn Hạo đều phải trực tiếp cùng binh sĩ cấp dưới quan sát, thực hiện, chỉ cần sai một động tác nhỏ, tất cả đều phải làm lại cho đến khi thuần thục.
Mà vị thủ trưởng Mạc Văn Kỳ kia, mỗi ngày vẫn nghiễm nhiên nằm trên sofa ngủ ngáy như sấm.
Vài sĩ quan chụm đầu vào nói chuyện, lời nói chỉ chỉ trỏ trỏ, hiển nhiên là rất bất mãn với vị thủ trưởng này.
Mặt Bạch Ngôn Hạo vẫn không thay đổi nhìn chằm chằm Mạc Văn Kỳ qua màn hình, trong phòng giám sát, anh có thể cảm nhận được, vị thủ trưởng này có một năng lực kỳ dị, cặp mắt của ông ta giống như chim ưng, nhìn thấu hành động mọi thứ.
Bên cạnh chỗ anh đứng, một binh sĩ đang thực hiện động tác sửa chữa động cơ phi cơ, nhưng cậu lính này, vì mấy ngày không được ngủ, lại bị huấn luyện hành cho mệt lử, vậy mà vừa ngủ gật vừa làm.
Đúng lúc này, Mạc Văn Kỳ xuất hiện ngay sau lưng cậu ta.
Thanh âm hắng giọng rất to.
Mọi người hoảng hồn, mà cậu lính kia giật mình tỉnh ngủ, cả người run như cầy sấy.
Phen này xong đời rồi, cậu ta nghĩ.
Mạc Văn Kỳ nhìn chằm chằm cậu linh kia, chậm rãi nói: "Cậu là lính dưới trướng ai?"
"Báo cáo thủ trưởng...Tôi..là lính của Bạch thiếu soái." Cậu lính kia vừa sợ vừa nói.
"Ồ.." Mạc Văn Kỳ cười, "Quả nhiên, chủ nào tớ nấy, Bạch chỉ huy, tôi thấy cái chức chỉ huy của cậu không cần làm nữa rồi."
Bạch Ngôn Hạo nhìn Mạc Văn Kỳ ẩn ẩn sát ý, nhưng cũng không phản bác, anh nói: "Báo cáo thủ trưởng, là tôi quản không nghiêm, nguyện chịu phạt."
"Được." Mạc Văn Kỳ thâm ý nhìn Bạch Ngôn Hạo, giọng bỗng trở nên nghiêm khắc, "Nhưng cậu nên biết, hình phạt cho một chỉ huy không dễ dàng gì đâu.
Hôm nay giải tán hai ngày nữa, sẽ cho các cậu tham gia huấn luyện thực chiến.
Bạch chỉ huy đến lúc đó đừng quên lời chịu phạt của cậu."
Nói xong Mạc Văn Kỳ rời đi.
Để lại đám người nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đủ biểu cảm.
...
Quả nhiên hai ngày sau đó, quân khu toàn bộ đều được mang đến phía tay tham gia huấn luyện thực chiến.
Toàn bộ quân nhân phải di chuyển suốt đêm, không được nghỉ ngơi, mà còn phải phá vỡ công kích trên đường đi.
Mà nhưng công kích này hoàn toàn do Mạc Văn Kỳ điều người của ông ta bày ra.
Kể ra ông ta chính là muốn xem, quân đội phòng không sẽ có bản lĩnh gì, mà cả lũ dám bày ra cái thái độ không tình không nguyện với mệnh lệnh của ông ta.
Thật không biết qua bao nhiêu nguy hiểm vất vả, toàn bộ đám binh sĩ không quân mới chạm đến đích địa điểm tập huấn.
Thật là nguy hiểm trùng trùng.
Vừa đến nơi, binh sĩ đã phải chuẩn bị lên máy bay luyện tập, chia ra từng đội, mỗi phi cơ chứa hai khoang, một cho điều khiển, một cho chỉ huy.
Mà Bạch Ngôn Hạo là chỉ huy, anh muốn lựa một đồng đội đi cùng, Mạc Văn Kỳ không cho anh cơ hội, nói sẽ điều một người đến trực tiếp đưa cho anh.
Bạch Ngôn Hạo vẫn chưa biết là ai, nhưng khi người kia vừa được gọi đến, Bạch Ngôn Hạo giật mình, vậy mà là Từ Tân.
Cậu ta còn đang bị thương chưa lành hẳn, hơn nữa Từ Tân làm bên phía hậu cần, căn bản đâu có thể chiến đấu cùng được cơ chứ.
"Từ Tân, sao cậu lại ở đây?" Bạch Ngôn Hạo hỏi.
"Là Mạc thủ trưởng lệnh em đến." Từ Tân vẻ mặt vậy mà còn vô cùng tự hào, lần đầu tiên cậu được thực chiến kiểu này.
"Thân thể cậu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nơi này không như quân khu, sa mạc chứ không phải thành phố, cậu muốn chết?" Bạch Ngôn Hạo lo lắng nói.
Mọi người lúc này lại nghe còi vang lên, toàn bộ chỉ huy tập hợp.
Nội dung cuộc họp đương nhiên không cần phải nói, tổng kết những bài học từ thất bại, Mạc Văn Kỳ bình tĩnh quan sát từng tên chỉ huy một, bao gồm cả Bạch Ngôn Hạo.
Lúc nhìn đến anh, ông ta vậy mà lại lộ ra chút tự hào tán thưởng không dễ phát hiện.
"Báo cáo thủ trưởng, có phải vũ khí của chúng ta chưa đủ tiêu chuẩn không?" Một chỉ huy đứng ra nói.
Mạc Văn Kỳ vậy mà gầm lên: "Đừng có ngụy biện lý do, là các cậu chưa làm hết sức thôi."
Lời này vừa nói ra, không ai dám phản bác.
Mạc Văn Kỳ lại chuyển tầm mắt đến chỗ Bạch Ngôn Hạo, "Bạch thiếu soái, cậu có ý kiến gì không?" Ông nghĩ chẳng phải cậu thích chống đối tôi sao, để xem cậu còn có thể có ý kiến gì.
Nhưng Mạc Văn Kỳ không ngờ, Bạch Ngôn Hạo chỉ nói: "Không có ý kiến, là ngài nói đúng, là chúng tôi chưa cố hết sức."
Mạc Văn Kỳ nhìn Bạch Ngôn Hạo, trong đôi mắt của người chỉ huy này, ông nhìn thấy ẩn sâu bên trong là một năng lực dị thường, đã lâu rồi, ông không thấy được một quân nhân nào có phẩm chất kiên cường như vậy, bằng chứng chính là những ngày huấn luyện trôi qua, anh đều rất nghiêm túc.
Ngay khi mọi người chuẩn bị giải tán, thì Bạch Ngôn Hạo lại lên tiếng tiếp, "Thủ Trưởng Mạc, tại sao ngài lại điều Từ Tân đến đây, cậu ấy ở hậu cần, lại đang dưỡng thương, chuyện này không thích hợp."
Mạc Văn Kỳ thanh âm uy nghiêm, nhưng lại mang chút ôn hòa, "Tôi không bắt cậu ta đến, là cậu ta tự nguyện."
"Nếu không phải ngài kích động cậu ta, cậu ta dám đến đây sao?" Bạch Ngôn Hạo trong lời nói đầy bất mãn.
"Láo toét." Mạc Văn Kỳ nổi giận, sắc mặt âm trầm gầm lên, "Bạch Ngôn Hạo, cậu có tư cách gì chất vấn tôi, đã vào quân đội, thì không có nhân tình thế thái, chỉ có mệnh lệnh, các cậu phải phục mệnh cấp trên.
Nếu không, cậu cũng không cần làm chỉ huy."
Đám người hoảng sợ câm nín.
Binh sĩ của Bạch Ngôn Hạo đứng xa nghe thấy, đều rất lo lắng cho Bạch Ngôn Hạo.
Bạch Ngôn Hạo không chút nhún nhường, "Tôi không phải vì nhân tình mới phản bác lời ngài nói, tôi là vì quân đội, Từ Tân là bộ phận khác, chức trách không thuộc ở trận địa này, cái nào theo cái đó, thủ trưởng ngay cả chuyện này cũng không hiểu rõ?"
Mạc Văn Kỳ sắc mặt đen kịt chỉ thẳng mặt Bạch Ngôn Hạo, ông gằn lên từng tiếng, "Quân đội chúng ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, hậu cần thò chỉ biết nấu cơm, hậu cần không cần đánh trận sao? Nếu nam tử ở hậu cần chỉ biết nấu cơm, vậy thì không cần nam nhân tòng quân, phụ nữ cũng có thể, trong quân đội không cho phép một phế vật tồn tại."
Bạch Ngôn Hạo biểu hiện cứng ngắc, không thể phản bác.
Mạc Văn Kỳ đứng sừng sững trước mặt Bạch Ngôn Hạo, hai mắt ông đỏ ngầu, bàn tay đầy uy nghiêm giơ lên,
"Bốp!" Một tiếng rất vang.
Đám người chết lặng.
Bạch chỉ huy bị một bạt tai như trời giáng trước mắt họ.
Năm dấu tay đỏ rực in trên má trái của Bạch Ngôn Hạo như một lời cảnh cáo.
Mạc Văn Kỳ nghiêm giọng, "Thống soái chỉ huy không quân Bạch Ngôn Hạo, cãi lệnh cấp trên, không có quân quy, bao che cấp dưới, phạt nhịn cơm một ngày, trườn lãnh địa gai kẽm 50 lần.
Toàn bộ binh sĩ lấy đó mà làm gương."
Cả đám binh sĩ lúc này mặt cắt không còn hạt máu, xanh mét, bao gồm cả Từ Tân, cậu không ngờ vì mình mà Bạch Ngôn Hạo bị phạt nặng.
Lúc ra khỏi lều, Mạc Văn Kỳ lại bồi thêm một câu, "Các cậu nhớ kỹ cho tôi, trong quân đội, không một ai có đặc quyền ưu ái nào, cho dù có là con trai thủ tướng, đã vào quân đội, cũng là người, là lính mà thôi, tất cả đều bị trừng phạt như nhau."
Dứt lời ông ta đi thẳng mất.
Mà Bạch Ngôn Hạo cũng không nói gì, nghiêm hành thực hiện lệnh phạt của Mạc Văn Kỳ.
Hình phạt kia dù có nặng, nhưng lsf mười năm qua nhập ngũ, anh còn lạ gì mấy loại khổ sở như vậy chứ....
/60
|