Một nữ thần tay cầm trường kích hiện ra giữa không trung.
Vẻ mặt nàng trang nghiêm, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao gầy, eo thon tinh tế. Lộ ra bên ngoài thiên y là làn da trơn bóng như mật, hộ uyển dài gấp khúc trang trí hoa văn da báo. Trên tai đeo một đôi lục lạc nhỏ màu bạc, mỗi động tác đều khiến hai chiếc chuông nhỏ réo rắt vang vang.
Đây là nữ thần Vũ La sao? Mặc dù trong lòng Tô Hợp tự củng cố tinh thần, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được ngắm nhìn nữ thần tới ngây người.
Vũ La nhìn Bạch Lược, gật đầy. “Ngươi là người trong Thanh Khâu, có thể đi qua. Nhưng nàng ấy thì không được.”
Trường kích trên tay Vũ La chuyển động, chỉ về phía Tô Hợp. “Nàng không phải là người của Sơn Hải giới. Không thể qua.”
Bạch Lược kéo Tô Hợp ra phía sau, cung kính hành lễ với Vũ La. “Thượng thần, đây là thê tử chưa qua cửa của tại hạ, lần này đưa nàng về muốn ra mắt song thân để tiến hành hôn sự. Mong thượng thần thông cảm.”
Sao? Nữ thần Vũ La nhìn thoáng qua Tô Hợp, lại chuyển mắt về phía Bạch Lược: “Ngươi muốn cùng nàng thành hôn, đã biết quy tắc chưa?”
“Biết.” Bạch Lược cúi đầu.
Tô Hợp kéo tay áo Bạch Lược. Quy tắc gì?
Bạch Lược lắc đầu với nàng, ý bảo nàng không cần nói. Lời của Tô Hợp lại rơi vào tai nữ thần. Vũ La quay sang Tô Hợp, đôi mắt màu vàng ngheo lại. “Người trong Sơn Hải giới, nếu muốn thành hôn với người trần, phải róc xương, hủy pháp lực, từ nay về sau vĩnh viễn không thể quay về Sơn Hải giới.”
Tô Hợp sửng sốt.
“Ngươi đã biết quy củ, lần này coi như là ngoại lệ đi. Thân hình Vũ La dần dần biến mất. Không thể có lần sau.
Vâng. Bạch Lược khom người hành lễ. Cung tiễn thượng thần. Nương tử, chúng ta đi thôi.
Tô Hợp cúi đầu, không nói một lời. Sao thế? Bạch Lược mỉm cười, cầm tay nàng. Vì lời của thượng thần Vũ La sao?
Tô Hợp ngẩng đầu nhìn hắn, trong ngực dâng lên cảm xúc khó tả, rất khó chịu. Hóa ra Bạch Lược muốn cùng ở bên cạnh với nàng phải trả giá đắt như thế sao?
Hủy pháp lực biến thành người trần, từ nay về sau phải chịu sinh lão bệnh tử, còn không thể trở về quê hương của mình. Thảo nào hắn luôn chần chừ, không ngờ lại khó xử như vậy. Tim Tô Hợp đau nhói.
Nương tử, không cần lo lắng. Bạch Lược dường như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng. “Thượng thần nói quy tắc giữa hai giới là như vậy. Nhưng trên thực tế thường có ngoại lệ, sẽ không nghiêm khắc như thế.”
Thật sao? Tô Hợp ủ rũ. “Cũng may, lần này chúng ta tới đây để hái đế hưu.” Ai bảo thế? Bạch Lược khẽ cười một tiếng. “Những lời ta nói với thượng thần Vũ La, đều là nói thật.”
Tô Hợp ngẩng đầu nhìn hắn. Tiểu Bạch... Ta muốn mang nàng đi Thanh Khâu, gặp cha mẹ và người trong tộc của ta.
Nhưng mà —— Tô Hợp lắc đầu. Tiểu Bạch, có thành hôn hay không cũng không quan trọng, ta cũng không để ý. Cứ như bây giờ cũng rất tốt.
Ta để ý. Bạch Lược nhìn thật sâu vào mắt nàng. “Ta muốn Tô Hợp trở thành thê tử của Bạch Lược ta.”Tô Hợp mím môi, bàn tay bị Bạch Lược nắm chặt khẽ run.
Núi Thiếu Thất cách núi Thanh Yêu một trăm dặm về phía đông là nơi sinh trưởng của cây đế hưu. Hai người quyết định đi hái lá đế hưu trước, sau đó đi tới miệng núi lửa, nơi phượng hoàng sống.
Cây cối ở Sơn Hải giới um tùm tươi tốt, có rất nhiều loại kỳ trân dị thú, cũng có không ít cây ăn quả và những loại cá thơm ngon. Không cần lo lắng về vấn đề đồ ăn thức uống, nhưng vì đi bộ, nên phải mất vài ngày mới tới nơi.
Hơn nữa thời gian ở Sơn Hải giới khác với thời gian ở nhân thế, một ngày ở Sơn Hải giới bằng nửa tháng ở trần gian. Tô Hợp nhẩm tính, đến khi tới núi Thiếu Thất, sợ rằng đã tới lễ mừng năm mới ở nhân gian, trong lòng có chút lo lắng.
Bạch Lược hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, không biết lôi ở đâu ra một con kỳ thú. Con kỳ thú này toàn thân có năm màu rực rỡ, có cái đuôi rất dài. Nhìn một cách tổng thể, giống như một con ngựa rực rỡ màu sắc.
Đây là con gì vậy? Tô Hợp đi quanh nó một vòng. Khó có được một con kỳ thú tính tình ngoan hiền như thế, trong lúc Tô Hợp đánh giá nó, nó cũng mở con mắt to màu nâu nhìn nàng.
Đây là Sô Ngô , một ngày có thể đi ngàn dặm. Bạch Lược vỗ vỗ trán Sô Ngô, phi thân lên người nó, lại chìa tay về phía Tô Hợp. Nương tử. Chúng ta đi thôi.
Tô Hợp ngồi ở phía sau Bạch Lược, ôm thắt lưng hắn. Bạch Lược vươn tay, một tay cầm bờm sô ngô, một tay vỗ vỗ cổ nó, dị thú này liền cử động bốn chân chạy đi. Thắt lưng Bạch Lược nhỏ gầy, Tô Hợp vòng tay ôm, vừa vặn có thể cầm được cổ tay chính mình.
Nàng tựa đầu vào lưng hắn, nhắm mắt thầm nghe tiếng gió lạt lạt bên tai. Tiểu Bạch, có một chuyện, ta nghĩ ta phải nói cho chàng biết. Chuyện gì? Bạch Lược ngồi ở phía trước, giọng nói bị gió bạt đi, nghe thật mờ ảo.
“Sợi bản mệnh của chàng, bị con sâu róm sư phụ cho ta ăn mất rồi.”Bạch Lược cứng người, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. “Hóa ra dọc đường nương tử mặt mũi tái mét cứ ấp a ấp úng là vì thế à.”
“Xin lỗi.” Tô Hợp cúi đầu, cắn môi. “Đều do ta không tốt.” Nương tử. Bạch Lược thoáng quay đầu, lộ sườn mặt ngọc bạch. “Sợi bản mệnh mất đi, vẫn có thể dài ra. Nhưng mà lần sau, nàng cũng không thể sơ ý như vậy.”
“Ta hứa.” Tô Hợp kích động, đôi mắt sáng bừng.. “Còn có một chuyện, ta cũng phải nói cho chàng biết.”Bạch Lược thở dài. “Còn có chuyện gì kinh khủng hơn sao?”
Tô Hợp ngồi thẳng người dậy, từ phía sau dùng sức vươn người hôn nhẹ lên bên sườn mặt Bạch Lược. “Ta thích chàng, Tiểu Bạch.” :X
Bạch Lược nghiêng đầu dừng một chút, khuôn mặt bỗng nhiên phiếm hồng, rồi lập tức biến mất. Lúc này Sô Ngô lại cố tình tăng tốc độ, tiếng gió quá lớn, làm mờ đi câu trả lời của Bạch Lược. Tô Hợp dỏng tai lên nhưng vẫn không nghe được Bạch Lược nói gì, trong lòng cảm thấy rất buồn.
Tay trái Bạch Lược vòng ra phía sau kéo tay Tô Hợp ôm chặt eo hắn, gắt gao giữ chặt. Hàng ngàn hàng vạn lời nói cũng không thể sánh bằng hành động này. Khóe môi Tô Hợp cong lên, giống như một đóa hồng anh nở rộ.
Trên núi Thiếu Thất cỏ cây um tùm, từ xa nhìn lại giống như một kho thóc hình tròn. Bạch Lược nắm tay Tô Hợp, dọc theo bờ suối lên núi.“Cây nào là đế hưu?” Tô Hợp nhíu mi, cẩn thận quan sát cây cối xung quanh.
“Chính là cây kia.” Bạch Lược chỉ vào một cây cổ thụ cành lá rậm rạp phía trước. Đế hưu phát triển ra bốn hướng, quả màu vàng đen, rất dễ phân biệt.”
Cây đế hưu này rất cao lớn, cành lá đều ở trên cao. Tô Hợp đang muốn dùng khinh công bay lên, lại bị Bạch Lược ngăn cản.
Nương tử, cẩn thận. Bạch Lược xòe tay phải, xuất ra cửu vĩ châm, nhìn chằm chằm vào những chạc cây phức tạp bên trên, sắc mặt nghiêm trọng. Tô Hợp thấy thái độ hắn, cũng rút thanh nhuyễn kiếm bên hông, sẵn sàng ngênh đón quân địch.
Chỉ nghe thấy rì rào vài tiếng, phía trên chạc cây xuất hiện một con rắn xanh khổng lồ trườn xuống, trên đầu nó còn có hai khối nhỏ lồi lên.“Đây là Thanh Đế Cầu – canh giữ đế hưu. Để ta ứng phó với nó, nhân lúc nó không chú ý, nàng xông lên hái lá đế hưu là được.” Bạch lược chắn cửu vĩ châm trước ngực, nhỏ giọng nói với Tô Hợp.
“Chàng có nắm chắc khả năng thắng không?” Cặp mắt xanh da trời của Thanh Đế Cầu liếc nhìn bốn phía tỏa ánh sáng lạnh lẽo, khiến Tô Hợp lo lắng.
“Yên tâm đi. Ta dư sức đối phó với nó.”Tô Hợp gật gật đầu, nhìn Bạch Lược ý bảo hắn nhớ cẩn thận, rồi chậm rãi lùi ra phía sau, dời bước sang hướng khác.
Thanh Đế Cầu lao xuống, đến khi hạ một nửa thân mình xuống đất, liền hóa ra một đạo ánh sáng xanh bắn về phía Bạch Lược. Cửu vĩ châm trong tay Bạch Lược dài ra, đối chọi với ánh sáng xanh, phát ra tiếng vang lớn.
Một người một rắn triền miên giao đấu, nhân lúc Thanh Đế Cầu không rảnh để ý bên này, Tô Hợp lập tức thi triển khinh công bay lên cây đế hưu.
Thanh Đế Cầu như có linh tính, quay đầu nhìn về phía Tô Hợp, không biết phải làm thế nào, Bạch Lược đang hung hăng tấn công nó, nó sớm đã “ốc không mang nổi mình ốc.”
Tô Hợp bám vào ngọn cậy, chọn một cành nhiều lá nhất, lập tức vươn tay hái. Cành cây run lên, phát ra thanh âm nức nở kỳ lạ. Tô Hợp rét run, xoa xoa thân cây lấy lòng. “Chỉ xin vài cái lá thôi mà, đừng nhỏ mọn như thế có được không?”
Thanh âm nức nở lập tức ngừng lại.Tô Hợp kinh ngạc, không ngờ cây cổ thụ này lại có nhân tính như vậy. Lúc này lại vang lên thanh ấm xì xì rít gào, nghe xong làm cho người ta nổi hết da gà. Tô Hợp nhìn xuống bên dưới tàng cây, Bạch Lược vẫn đang triền đấu với Thanh Đế Cầu, rõ ràng là đang chiếm thế thượng phong.
Quả nhiên Tiểu Bạch đã chuẩn bị những thứ cần thiết. Tô Hợp cũng thản nhiên tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, nhìn xem rất thích ý. Thanh âm xì xì vang lên càng ngày càng gần, hiển nhiên không phải là tiếng động do Thanh Đế Cầu đang giao đấu với Bạch Lược phát ra. Lưng Tô Hợp rét run, lập tức cảm nhận được điểm không thích hợp.
Nàng từ từ xoay mình về phía sau, chỉ thấy một con Thanh Đế Cầu khác nhỏ hơn đang ở phía sau nàng, thè lưỡi ra. Cả người Tô Hợp nổi da gà, cầm thanh nhuyễn kiễm chỉ về phía nó.
“Đến mức này sao? Chỉ vì một phiến lá cấy mà phải liều mạng như vậy ư?”Thanh Đế Cầu kia dựng đứng thân, giống nhưng đang cẩn thận đánh giá nàng. “Muốn lá đế hưu sao? Có thể, nhưng phải dùng thứ gì đó trong thân thể ngươi để đổi!”
Thanh âm khàn khàn khó nghe, dĩ nhiên là từ miệng tiểu Thanh Đế Cầu trước mắt phát ra.Tô Hợp ngạc nhiên: “Thứ gì đó trong thân thể ta ư? Là cái gì?”
Thanh Đế Cầu phát ra tia sáng sắc bén, nhanh chóng đánh về phía nàng. Tô Hợp vội xuất kiếm ngăn cản, nhưng vì đang đứng trên tàng cây, không thể cử động linh hoạt, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.Nàng muốn rút thân nhảy xuống, nhưng lại bị tiểu Đế Cầu chặn đường.
“Nếu không muốn nam nhân của ngươi xảy ra chuyện gì, tốt nhất đừng có động tới nàng.” Giọng nói của Bạch Lược từ dưới tàng cây vang lên, có ý ngầm uy hiếp.
Con Đế Cầu nhỏ ngẩn người, quay đầu nhìn cửu vĩ châm chỉ còn cách đầu con Đế Cầu lớn kia vài tấc . Thân mình con Đế Cầu lớn chi chít vết thương chồng chất, ngay cả vảy xanh trên mình cũng bong ra không ít, lộ ra những vết thương đẫm máu.
Dừng tay, đừng làm hại hắn! Thanh âm của tiểu Đế Cầu tràn đầy lo lắng.Cửu vĩ châm chém về phía trước một nhát, đầu Đại Đế Cầu lại thêm một mảnh đỏ.
Dừng tay! ! Thanh Đế Cầu nhỏ đau lòng kêu lên. “Được, được! Ta thả nàng ấy đi.”Nó nghiêng người, tránh sang một bên. Tô Hợp nhẹ nhàng thở ra, liền muốn xuống khỏi cái cây, lại nghe thấy sau lưng một tiếng gào thét chói tai. Nàng theo bản năng né tránh, nhưng vẫn không kịp tránh đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con Đế Cầu nhỏ kia mắt lóe hàn quang xanh lét, nhe nanh phóng về phía yết hầu mình.
Lúc này một bóng trắng hiện lên, đẩy răng nhanh của Đế Cầu nhỏ dời đi. Tiểu Bạch... Tô Hợp vừa muốn vui sướng, đã thấy Bạch Lược nhíu mày, trong chớp mắt cử động của Bạch Lược không còn linh hoạt.
Chỉ chớp mắt thôi, răng nanh của con Đế Cầu nhỏ đã cắm ngập sau trên vai phải của Tiểu Bạch, giận giữ cắn xuống da thịt hắn. Tô Hợp sợ hãi, thanh nhuyễn kiếm hung hăng vung lên, vừa vặn chém lên tiểu Đế cầu cách vết chỗ sát nhập bảy tấc.
Chỗ hiểm bị thương (phần đầu ở rắn là quan trọng nhất), Thanh Đế Cầu nhỏ rít lên một tiếng, ngã thẳng tắp từ trên tàng cây xuống.Sắc mặt Bạch Lược tái nhợt, miệng vết thương bên vai phải đầm đìa máu tươi, vô cùng thê thảm. Tô Hợp đỡ hắn ngồi dưới tàng cây, chỉ thấy hai con Đế Cầu một lớn một nhỏ nửa sống nửa chết nằm đằng kia, lá đế hưu cũng rơi xuống không ít, đúng là nghỉ ngơi sau một hồi đại chiến.
Tiểu Bạch, chàng sao rồi? Tô Hợp run rẩy hỏi. “Chàng chờ một chút, ta đi tìm dược đắp cho chàng.”“Nương tử.” Bạch Lược giữ nàng lại, chậm rãi lắc đầu. “Không được đi. Ta không sao.”
Nước mắt Tô Hợp không ngừng rơi xuống, nàng vừa khóc, vừa xé góc áo cầm máu cho Bạch Lược.“Nương tử.” Vì mất nhiều máu, sắc môi Bạch Lược đã biến thành màu xám nhợt nhạt. Hẵn miễn cưỡng nở một nụ cười. “Đây là lần đầu tiên vi phu nhìn thấy nàng khóc.”
“Đang lúc nào rồi mà còn nói những lời này.” Tô Hợp cứ khóc mãi, không ngừng được. Nàng lau nước mắt, cẩn thận băng bó. “Miệng vết thương lớn quá.”“Nương tử, đã lấy được lá đế hưu chưa?”
“Lấy được rồi.” Tô Hợp cắn môi, hận không thể đem máu mình đưa đến miệng Bạch Lược cho hắn nuốt vào một chút, bù đắp phần máu bị mất đi. “Nếu biết rằng sẽ làm chàng bị thương, ta sẽ không bao giờ tới đây.” Nương tử, đừng lo lắng. Ngọn núi này đầy rẫy nguy hiểm, chúng ta nên rời đi càng sớm càng tốt. Cách nơi này về phía đông không xa có ngọn núi Phù Hí, trên núi có không ít cây tế tân có thể trị thương. Chúng ta đi tới đó là được.”
“Được.” Tô Hợp nghẹn ngào nói, đỡ Bạch Lược xuống núi. Sô Ngô vẫn chờ ở chỗ cũ, nhìn thấy hai người xuống, lập tức chạy tới. Bạch Lược mất quá nhiều máu, đã không còn sức trèo lên lưng Sô Ngô nữa. Dị thú này cực kỳ thông minh, cúi đầu nằm xuống giúp Tô Hợp có thể dễ dàng đỡ Bạch Lược đi lên.
Tô Hợp cắn răng, một tay vừa đỡ Bạch Lược, một tay cầm bờm Sô Ngô, nhẹ nhàng động hai cái. Sô Ngô lập tức đứng dậy, chạy về phía núi Phù Hí.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Từ trước tới giờ ta chưa từng nghĩ tới, sinh vật đầu tiên chết dưới nhuyễn kiếm lại là một con rắn. Không, là một tiểu cầu (rắn có sừng). Càng không ngờ rằng, sau này con rắn ấy lại đem tới những phiền toái vô cùng vô tận.
Lời của Bạch Lược:
Tuy ta không muốn thừa nhận, nhưng khoảnh khắc răng nanh tiểu Đế Cầu kia cắm vào bả vai ta, ta cảm thấy thật may mắn. Sau này nhiều khi nghĩ lại, ta lại không hiểu cảm giác may mắn kia là vì lý do gì.
Vẻ mặt nàng trang nghiêm, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao gầy, eo thon tinh tế. Lộ ra bên ngoài thiên y là làn da trơn bóng như mật, hộ uyển dài gấp khúc trang trí hoa văn da báo. Trên tai đeo một đôi lục lạc nhỏ màu bạc, mỗi động tác đều khiến hai chiếc chuông nhỏ réo rắt vang vang.
Đây là nữ thần Vũ La sao? Mặc dù trong lòng Tô Hợp tự củng cố tinh thần, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được ngắm nhìn nữ thần tới ngây người.
Vũ La nhìn Bạch Lược, gật đầy. “Ngươi là người trong Thanh Khâu, có thể đi qua. Nhưng nàng ấy thì không được.”
Trường kích trên tay Vũ La chuyển động, chỉ về phía Tô Hợp. “Nàng không phải là người của Sơn Hải giới. Không thể qua.”
Bạch Lược kéo Tô Hợp ra phía sau, cung kính hành lễ với Vũ La. “Thượng thần, đây là thê tử chưa qua cửa của tại hạ, lần này đưa nàng về muốn ra mắt song thân để tiến hành hôn sự. Mong thượng thần thông cảm.”
Sao? Nữ thần Vũ La nhìn thoáng qua Tô Hợp, lại chuyển mắt về phía Bạch Lược: “Ngươi muốn cùng nàng thành hôn, đã biết quy tắc chưa?”
“Biết.” Bạch Lược cúi đầu.
Tô Hợp kéo tay áo Bạch Lược. Quy tắc gì?
Bạch Lược lắc đầu với nàng, ý bảo nàng không cần nói. Lời của Tô Hợp lại rơi vào tai nữ thần. Vũ La quay sang Tô Hợp, đôi mắt màu vàng ngheo lại. “Người trong Sơn Hải giới, nếu muốn thành hôn với người trần, phải róc xương, hủy pháp lực, từ nay về sau vĩnh viễn không thể quay về Sơn Hải giới.”
Tô Hợp sửng sốt.
“Ngươi đã biết quy củ, lần này coi như là ngoại lệ đi. Thân hình Vũ La dần dần biến mất. Không thể có lần sau.
Vâng. Bạch Lược khom người hành lễ. Cung tiễn thượng thần. Nương tử, chúng ta đi thôi.
Tô Hợp cúi đầu, không nói một lời. Sao thế? Bạch Lược mỉm cười, cầm tay nàng. Vì lời của thượng thần Vũ La sao?
Tô Hợp ngẩng đầu nhìn hắn, trong ngực dâng lên cảm xúc khó tả, rất khó chịu. Hóa ra Bạch Lược muốn cùng ở bên cạnh với nàng phải trả giá đắt như thế sao?
Hủy pháp lực biến thành người trần, từ nay về sau phải chịu sinh lão bệnh tử, còn không thể trở về quê hương của mình. Thảo nào hắn luôn chần chừ, không ngờ lại khó xử như vậy. Tim Tô Hợp đau nhói.
Nương tử, không cần lo lắng. Bạch Lược dường như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng. “Thượng thần nói quy tắc giữa hai giới là như vậy. Nhưng trên thực tế thường có ngoại lệ, sẽ không nghiêm khắc như thế.”
Thật sao? Tô Hợp ủ rũ. “Cũng may, lần này chúng ta tới đây để hái đế hưu.” Ai bảo thế? Bạch Lược khẽ cười một tiếng. “Những lời ta nói với thượng thần Vũ La, đều là nói thật.”
Tô Hợp ngẩng đầu nhìn hắn. Tiểu Bạch... Ta muốn mang nàng đi Thanh Khâu, gặp cha mẹ và người trong tộc của ta.
Nhưng mà —— Tô Hợp lắc đầu. Tiểu Bạch, có thành hôn hay không cũng không quan trọng, ta cũng không để ý. Cứ như bây giờ cũng rất tốt.
Ta để ý. Bạch Lược nhìn thật sâu vào mắt nàng. “Ta muốn Tô Hợp trở thành thê tử của Bạch Lược ta.”Tô Hợp mím môi, bàn tay bị Bạch Lược nắm chặt khẽ run.
Núi Thiếu Thất cách núi Thanh Yêu một trăm dặm về phía đông là nơi sinh trưởng của cây đế hưu. Hai người quyết định đi hái lá đế hưu trước, sau đó đi tới miệng núi lửa, nơi phượng hoàng sống.
Cây cối ở Sơn Hải giới um tùm tươi tốt, có rất nhiều loại kỳ trân dị thú, cũng có không ít cây ăn quả và những loại cá thơm ngon. Không cần lo lắng về vấn đề đồ ăn thức uống, nhưng vì đi bộ, nên phải mất vài ngày mới tới nơi.
Hơn nữa thời gian ở Sơn Hải giới khác với thời gian ở nhân thế, một ngày ở Sơn Hải giới bằng nửa tháng ở trần gian. Tô Hợp nhẩm tính, đến khi tới núi Thiếu Thất, sợ rằng đã tới lễ mừng năm mới ở nhân gian, trong lòng có chút lo lắng.
Bạch Lược hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, không biết lôi ở đâu ra một con kỳ thú. Con kỳ thú này toàn thân có năm màu rực rỡ, có cái đuôi rất dài. Nhìn một cách tổng thể, giống như một con ngựa rực rỡ màu sắc.
Đây là con gì vậy? Tô Hợp đi quanh nó một vòng. Khó có được một con kỳ thú tính tình ngoan hiền như thế, trong lúc Tô Hợp đánh giá nó, nó cũng mở con mắt to màu nâu nhìn nàng.
Đây là Sô Ngô , một ngày có thể đi ngàn dặm. Bạch Lược vỗ vỗ trán Sô Ngô, phi thân lên người nó, lại chìa tay về phía Tô Hợp. Nương tử. Chúng ta đi thôi.
Tô Hợp ngồi ở phía sau Bạch Lược, ôm thắt lưng hắn. Bạch Lược vươn tay, một tay cầm bờm sô ngô, một tay vỗ vỗ cổ nó, dị thú này liền cử động bốn chân chạy đi. Thắt lưng Bạch Lược nhỏ gầy, Tô Hợp vòng tay ôm, vừa vặn có thể cầm được cổ tay chính mình.
Nàng tựa đầu vào lưng hắn, nhắm mắt thầm nghe tiếng gió lạt lạt bên tai. Tiểu Bạch, có một chuyện, ta nghĩ ta phải nói cho chàng biết. Chuyện gì? Bạch Lược ngồi ở phía trước, giọng nói bị gió bạt đi, nghe thật mờ ảo.
“Sợi bản mệnh của chàng, bị con sâu róm sư phụ cho ta ăn mất rồi.”Bạch Lược cứng người, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. “Hóa ra dọc đường nương tử mặt mũi tái mét cứ ấp a ấp úng là vì thế à.”
“Xin lỗi.” Tô Hợp cúi đầu, cắn môi. “Đều do ta không tốt.” Nương tử. Bạch Lược thoáng quay đầu, lộ sườn mặt ngọc bạch. “Sợi bản mệnh mất đi, vẫn có thể dài ra. Nhưng mà lần sau, nàng cũng không thể sơ ý như vậy.”
“Ta hứa.” Tô Hợp kích động, đôi mắt sáng bừng.. “Còn có một chuyện, ta cũng phải nói cho chàng biết.”Bạch Lược thở dài. “Còn có chuyện gì kinh khủng hơn sao?”
Tô Hợp ngồi thẳng người dậy, từ phía sau dùng sức vươn người hôn nhẹ lên bên sườn mặt Bạch Lược. “Ta thích chàng, Tiểu Bạch.” :X
Bạch Lược nghiêng đầu dừng một chút, khuôn mặt bỗng nhiên phiếm hồng, rồi lập tức biến mất. Lúc này Sô Ngô lại cố tình tăng tốc độ, tiếng gió quá lớn, làm mờ đi câu trả lời của Bạch Lược. Tô Hợp dỏng tai lên nhưng vẫn không nghe được Bạch Lược nói gì, trong lòng cảm thấy rất buồn.
Tay trái Bạch Lược vòng ra phía sau kéo tay Tô Hợp ôm chặt eo hắn, gắt gao giữ chặt. Hàng ngàn hàng vạn lời nói cũng không thể sánh bằng hành động này. Khóe môi Tô Hợp cong lên, giống như một đóa hồng anh nở rộ.
Trên núi Thiếu Thất cỏ cây um tùm, từ xa nhìn lại giống như một kho thóc hình tròn. Bạch Lược nắm tay Tô Hợp, dọc theo bờ suối lên núi.“Cây nào là đế hưu?” Tô Hợp nhíu mi, cẩn thận quan sát cây cối xung quanh.
“Chính là cây kia.” Bạch Lược chỉ vào một cây cổ thụ cành lá rậm rạp phía trước. Đế hưu phát triển ra bốn hướng, quả màu vàng đen, rất dễ phân biệt.”
Cây đế hưu này rất cao lớn, cành lá đều ở trên cao. Tô Hợp đang muốn dùng khinh công bay lên, lại bị Bạch Lược ngăn cản.
Nương tử, cẩn thận. Bạch Lược xòe tay phải, xuất ra cửu vĩ châm, nhìn chằm chằm vào những chạc cây phức tạp bên trên, sắc mặt nghiêm trọng. Tô Hợp thấy thái độ hắn, cũng rút thanh nhuyễn kiếm bên hông, sẵn sàng ngênh đón quân địch.
Chỉ nghe thấy rì rào vài tiếng, phía trên chạc cây xuất hiện một con rắn xanh khổng lồ trườn xuống, trên đầu nó còn có hai khối nhỏ lồi lên.“Đây là Thanh Đế Cầu – canh giữ đế hưu. Để ta ứng phó với nó, nhân lúc nó không chú ý, nàng xông lên hái lá đế hưu là được.” Bạch lược chắn cửu vĩ châm trước ngực, nhỏ giọng nói với Tô Hợp.
“Chàng có nắm chắc khả năng thắng không?” Cặp mắt xanh da trời của Thanh Đế Cầu liếc nhìn bốn phía tỏa ánh sáng lạnh lẽo, khiến Tô Hợp lo lắng.
“Yên tâm đi. Ta dư sức đối phó với nó.”Tô Hợp gật gật đầu, nhìn Bạch Lược ý bảo hắn nhớ cẩn thận, rồi chậm rãi lùi ra phía sau, dời bước sang hướng khác.
Thanh Đế Cầu lao xuống, đến khi hạ một nửa thân mình xuống đất, liền hóa ra một đạo ánh sáng xanh bắn về phía Bạch Lược. Cửu vĩ châm trong tay Bạch Lược dài ra, đối chọi với ánh sáng xanh, phát ra tiếng vang lớn.
Một người một rắn triền miên giao đấu, nhân lúc Thanh Đế Cầu không rảnh để ý bên này, Tô Hợp lập tức thi triển khinh công bay lên cây đế hưu.
Thanh Đế Cầu như có linh tính, quay đầu nhìn về phía Tô Hợp, không biết phải làm thế nào, Bạch Lược đang hung hăng tấn công nó, nó sớm đã “ốc không mang nổi mình ốc.”
Tô Hợp bám vào ngọn cậy, chọn một cành nhiều lá nhất, lập tức vươn tay hái. Cành cây run lên, phát ra thanh âm nức nở kỳ lạ. Tô Hợp rét run, xoa xoa thân cây lấy lòng. “Chỉ xin vài cái lá thôi mà, đừng nhỏ mọn như thế có được không?”
Thanh âm nức nở lập tức ngừng lại.Tô Hợp kinh ngạc, không ngờ cây cổ thụ này lại có nhân tính như vậy. Lúc này lại vang lên thanh ấm xì xì rít gào, nghe xong làm cho người ta nổi hết da gà. Tô Hợp nhìn xuống bên dưới tàng cây, Bạch Lược vẫn đang triền đấu với Thanh Đế Cầu, rõ ràng là đang chiếm thế thượng phong.
Quả nhiên Tiểu Bạch đã chuẩn bị những thứ cần thiết. Tô Hợp cũng thản nhiên tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, nhìn xem rất thích ý. Thanh âm xì xì vang lên càng ngày càng gần, hiển nhiên không phải là tiếng động do Thanh Đế Cầu đang giao đấu với Bạch Lược phát ra. Lưng Tô Hợp rét run, lập tức cảm nhận được điểm không thích hợp.
Nàng từ từ xoay mình về phía sau, chỉ thấy một con Thanh Đế Cầu khác nhỏ hơn đang ở phía sau nàng, thè lưỡi ra. Cả người Tô Hợp nổi da gà, cầm thanh nhuyễn kiễm chỉ về phía nó.
“Đến mức này sao? Chỉ vì một phiến lá cấy mà phải liều mạng như vậy ư?”Thanh Đế Cầu kia dựng đứng thân, giống nhưng đang cẩn thận đánh giá nàng. “Muốn lá đế hưu sao? Có thể, nhưng phải dùng thứ gì đó trong thân thể ngươi để đổi!”
Thanh âm khàn khàn khó nghe, dĩ nhiên là từ miệng tiểu Thanh Đế Cầu trước mắt phát ra.Tô Hợp ngạc nhiên: “Thứ gì đó trong thân thể ta ư? Là cái gì?”
Thanh Đế Cầu phát ra tia sáng sắc bén, nhanh chóng đánh về phía nàng. Tô Hợp vội xuất kiếm ngăn cản, nhưng vì đang đứng trên tàng cây, không thể cử động linh hoạt, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.Nàng muốn rút thân nhảy xuống, nhưng lại bị tiểu Đế Cầu chặn đường.
“Nếu không muốn nam nhân của ngươi xảy ra chuyện gì, tốt nhất đừng có động tới nàng.” Giọng nói của Bạch Lược từ dưới tàng cây vang lên, có ý ngầm uy hiếp.
Con Đế Cầu nhỏ ngẩn người, quay đầu nhìn cửu vĩ châm chỉ còn cách đầu con Đế Cầu lớn kia vài tấc . Thân mình con Đế Cầu lớn chi chít vết thương chồng chất, ngay cả vảy xanh trên mình cũng bong ra không ít, lộ ra những vết thương đẫm máu.
Dừng tay, đừng làm hại hắn! Thanh âm của tiểu Đế Cầu tràn đầy lo lắng.Cửu vĩ châm chém về phía trước một nhát, đầu Đại Đế Cầu lại thêm một mảnh đỏ.
Dừng tay! ! Thanh Đế Cầu nhỏ đau lòng kêu lên. “Được, được! Ta thả nàng ấy đi.”Nó nghiêng người, tránh sang một bên. Tô Hợp nhẹ nhàng thở ra, liền muốn xuống khỏi cái cây, lại nghe thấy sau lưng một tiếng gào thét chói tai. Nàng theo bản năng né tránh, nhưng vẫn không kịp tránh đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con Đế Cầu nhỏ kia mắt lóe hàn quang xanh lét, nhe nanh phóng về phía yết hầu mình.
Lúc này một bóng trắng hiện lên, đẩy răng nhanh của Đế Cầu nhỏ dời đi. Tiểu Bạch... Tô Hợp vừa muốn vui sướng, đã thấy Bạch Lược nhíu mày, trong chớp mắt cử động của Bạch Lược không còn linh hoạt.
Chỉ chớp mắt thôi, răng nanh của con Đế Cầu nhỏ đã cắm ngập sau trên vai phải của Tiểu Bạch, giận giữ cắn xuống da thịt hắn. Tô Hợp sợ hãi, thanh nhuyễn kiếm hung hăng vung lên, vừa vặn chém lên tiểu Đế cầu cách vết chỗ sát nhập bảy tấc.
Chỗ hiểm bị thương (phần đầu ở rắn là quan trọng nhất), Thanh Đế Cầu nhỏ rít lên một tiếng, ngã thẳng tắp từ trên tàng cây xuống.Sắc mặt Bạch Lược tái nhợt, miệng vết thương bên vai phải đầm đìa máu tươi, vô cùng thê thảm. Tô Hợp đỡ hắn ngồi dưới tàng cây, chỉ thấy hai con Đế Cầu một lớn một nhỏ nửa sống nửa chết nằm đằng kia, lá đế hưu cũng rơi xuống không ít, đúng là nghỉ ngơi sau một hồi đại chiến.
Tiểu Bạch, chàng sao rồi? Tô Hợp run rẩy hỏi. “Chàng chờ một chút, ta đi tìm dược đắp cho chàng.”“Nương tử.” Bạch Lược giữ nàng lại, chậm rãi lắc đầu. “Không được đi. Ta không sao.”
Nước mắt Tô Hợp không ngừng rơi xuống, nàng vừa khóc, vừa xé góc áo cầm máu cho Bạch Lược.“Nương tử.” Vì mất nhiều máu, sắc môi Bạch Lược đã biến thành màu xám nhợt nhạt. Hẵn miễn cưỡng nở một nụ cười. “Đây là lần đầu tiên vi phu nhìn thấy nàng khóc.”
“Đang lúc nào rồi mà còn nói những lời này.” Tô Hợp cứ khóc mãi, không ngừng được. Nàng lau nước mắt, cẩn thận băng bó. “Miệng vết thương lớn quá.”“Nương tử, đã lấy được lá đế hưu chưa?”
“Lấy được rồi.” Tô Hợp cắn môi, hận không thể đem máu mình đưa đến miệng Bạch Lược cho hắn nuốt vào một chút, bù đắp phần máu bị mất đi. “Nếu biết rằng sẽ làm chàng bị thương, ta sẽ không bao giờ tới đây.” Nương tử, đừng lo lắng. Ngọn núi này đầy rẫy nguy hiểm, chúng ta nên rời đi càng sớm càng tốt. Cách nơi này về phía đông không xa có ngọn núi Phù Hí, trên núi có không ít cây tế tân có thể trị thương. Chúng ta đi tới đó là được.”
“Được.” Tô Hợp nghẹn ngào nói, đỡ Bạch Lược xuống núi. Sô Ngô vẫn chờ ở chỗ cũ, nhìn thấy hai người xuống, lập tức chạy tới. Bạch Lược mất quá nhiều máu, đã không còn sức trèo lên lưng Sô Ngô nữa. Dị thú này cực kỳ thông minh, cúi đầu nằm xuống giúp Tô Hợp có thể dễ dàng đỡ Bạch Lược đi lên.
Tô Hợp cắn răng, một tay vừa đỡ Bạch Lược, một tay cầm bờm Sô Ngô, nhẹ nhàng động hai cái. Sô Ngô lập tức đứng dậy, chạy về phía núi Phù Hí.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Từ trước tới giờ ta chưa từng nghĩ tới, sinh vật đầu tiên chết dưới nhuyễn kiếm lại là một con rắn. Không, là một tiểu cầu (rắn có sừng). Càng không ngờ rằng, sau này con rắn ấy lại đem tới những phiền toái vô cùng vô tận.
Lời của Bạch Lược:
Tuy ta không muốn thừa nhận, nhưng khoảnh khắc răng nanh tiểu Đế Cầu kia cắm vào bả vai ta, ta cảm thấy thật may mắn. Sau này nhiều khi nghĩ lại, ta lại không hiểu cảm giác may mắn kia là vì lý do gì.
/27
|