Ngươi là như thế nào phân biệt lương thiện đây? Trong tay ngươi, hẳn là còn có chút đồ vật cùng loại với danh sách chứ?
Trong lòng Tần Tiêu rùng mình: không phải đâu, chuyện tình Thủy Nhạc Sách hiện tại chỉ có một mình ta biết. Đoán chừng Võ Tắc Thiên là đoán thôi. Hẳn là nàng đề phòng cẩn thận không cho phép xuất hiện thổ hoàng đế, âm thầm cho ta một cái cảnh báo sao? Coi như nàng cay độc quả quyết có thể nghĩ đến, những quan viên bị ta buông tha sẽ mang ơn đối với ta, Vụng trộm kết bè tụ bang phái, chính là chuyện tình hoàng đế ghét nhất trong triều cục. Nàng nếu là biết rõ, ta hiện tại đã ẩn ẩn trở thành thổ hoàng đế Giang Nam. Đoán chừng sẽ không chút lựa chọn đem ta chém a?
Tần Tiêu chắp tay đáp:
- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần lúc trước từng xâm nhập nội bộ Hỏa Phượng, trời đưa đất đẩy làm sao Đảm nhiệm một hồi quan lại Giang Nam chiêu hàng. Vì thế, nào quan viên ngỗ nghịch là trong sạch, tự nhiên mỗi người hiểu rõ trong lòng.
- À! Thì ra là như vậy.
Võ Tắc Thiên cười cao thâm mạt trắc:
- Giang Nam là một nơi tốt, nếu phản tặc quậy phá sẽ gây ra tổn thất rất lớn. Một chuyến này, công lao của ngươi hàng đầu nha!
Tần Tiêu xuất ra một quyển tấu chương dày nói với Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ, đây là chuyện vi thần lần này tuần liệp Giang Nam hay Hỏa Phượng phản bội, xem xét lại trị dân tình đều ghi lại chiết trung (trong những ý kiến không giống nhau tiến hành điều hoà), mời bệ hạ xem qua."
Võ Tắc Thiên nhận lấy, tùy ý nhìn mấy lần, thì đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi một bên:
- Tần Tiêu, ngươi rất có tiềm chất, nếu như dụng tâm cố gắng, nhất định sẽ có tiền đồ . Địch Công cùng trẫm là quân thần, cũng lương hữu tri kỷ. Hắn tiến cử ngươi cho trẫm, trẫm cũng sẽ hết sức tài bồi ngươi. Nhưng mà ngươi cũng có chút tật xấu, xử trí theo cảm tính, làm việc dễ dàng xúc động, bất kể hậu quả, đem một vài người lưu lại. Đó không phải là thói quen tốt, sự tình tốt. Ngươi minh bạch ý của trẫm chứ?
Tần Tiêu chắp tay gật đầu:
- Tạ bệ hạ dạy bảo, vi thần khắc trong tâm khảm.
Trong lòng Tần Tiêu lại thầm than thở: chuyện tình của Lý Tiên Huệ xem ra Võ Tắc Thiên biết được nhất thanh nhị sở rồi, lại đang gõ cảnh báo chứ! A Di Đà Phật, ngươi sẽ không nhẫn tâm như vậy, đem ta cùng Lý Tiên Huệ đều chém a?
Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Trẫm tuổi tác đã cao, không muốn tiếp tục sát phạt. Chuyện của Giang Nam ngươi quản lý được chính hợp ý trẫm, cũng vãn hồi tiếc nuối nho nhỏ trong lòng trẫm. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ rồi, người không nên lên mặt đài thì vĩnh viễn không được lên. Chuyện này, ta tin tưởng, ngươi có thể xử lý thật tốt, được không?
Tần Tiêu vội hỏi:
- Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định xử lý thỏa đáng.
Trong lòng của Tần Tiêu âm thầm mừng thầm: xem ra, lúc trước Uyển nhi nói Thập Lục Tự Kim Phê "Kỳ hành nan xá, kỳ tình khả mẫn; kỳ tội đương tru, kỳ chí khả gia" Chính mình cuối cùng là không có ước lượng sai ý tứ, trong lòng Võ Tắc Thiên đối với lúc trước giết Lý Tiên Huệ cũng có chút ít hối hận; hơn nữa, nàng cũng không muốn lại đem Lý Tiên Huệ giết chết một lần! Chỉ cần có thể đem Lý Tiên Huệ giấu kỹ một chút, nàng đại khái có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt. Vậy thì đủ rồi! Dù sao xử lý Giang Nam án chỉ cần bề ngoài là đủ, chỉ có một Ngô Tiên Nhi dựa vào Dịch Dung Thuật giả mạo Vĩnh Thái quận chúa đủ để chặn họng đám người muốn phản bác.
Chuyện này thật là rất vi diệu đấy. Võ Tắc Thiên cùng Tần Tiêu, hai người đều lòng dạ biết rõ, lại ở trước mặt ra động tác mê tung quyền, ai cũng không muốn phá rách tầng màng mỏng này, nhưng chỉ có như vậy, mới có thể đem sự tình xử lý được cân đối thỏa đáng.
Hiện tại Tần Tiêu phảng phất hôn mê vì ban thưởng lớn rồi, trong lòng cao hứng trở lại, lo nghĩ nói thêm:
- Vi thần phá hoạch nghịch đảng Giang Nam từng cùng nghịch đảng trùm thổ phỉ Ngô Tiên Nhi giả ý kết hôn, lúc ấy thu lấy lễ hỏi ước chừng hơn tám mươi triệu lạng bạc, hiện tại đã chuyển tới Kinh Thành, kính xin bệ hạ định đoạt, số tiền lớn này nên xử trí như thế nào.
Võ Tắc Thiên cười ha ha lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thượng Quan Uyển Nhi, nói:
- Uyển nhi, ngươi nói thật đúng là không tệ. Tần Tiêu nha, thật đúng là Tiểu hoạt đầu. Tần Tiêu, ngươi cùng Lý Trọng Tuấn thu được thuế ruộng của Giang Nam nghịch đảng chừng hơn tám trăm triệu lạng bạc, đều đã thu không có trong quốc khố. Những lễ hỏi này so với đó thì rất nhỏ, hơn nữa cũng không có thể xem như của trộm cướp, cũng không có thể xem như hối lộ, trẫm có thể nói gì nào? Tự ngươi nói a, muốn trẫm xử lý như thế nào đây?
Tần Tiêu nhịn cười:
- Vi thần muốn nộp lên trên quốc khố toàn bộ hoặc là phái đến cứu tế nạn dân, châu huyện khốn cùng, tai họa.
- Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng trước mặt trẫm giả ngu khoe mã nữa.
Võ Tắc Thiên cùng Thượng Quan Uyển Nhi đều cười lên, Võ Tắc Thiên cười nói:
- Thiên hạ Đại Chu ta nếu có địa phương bị tai nạn, đâu cần phải dùng tới Tần đại nhân xuất tiền túi đi giúp nạn thiên tai, vị hoàng đế như ta làm cái gì? Khoản tiền này nên xử lý như thế nào, trẫm không muốn hỏi tới.
Trong lòng Tần Tiêu cười hắc hắc: xem ra Lý Trọng Tuấn liệu việc như thần. Võ Tắc Thiên vì tận lực đem ảnh hưởng của một án Giang Nam thu nhỏ lại sẽ mịt mờ không đề cập tới khoản lễ hỏi này. Hơn tám mươi bạc triệu, Wow, hơn mười quan tiền thì là tiền sinh hoạt củ một gia đình người bình thường trong một năm. Tám mươi triệu lạng bạc. . . Cái này tốt, nàng không muốn hỏi tới, ngược lại làm ta trở thành nhà giàu mới nổi.
Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh nhìn Tần Tiêu không nháy mắt, trên mặt vui vẻ dạt dào, phảng phất cũng đang trêu ghẹo hắn, tự dưng có được một số tiền của phi nghĩa.
Võ Tắc Thiên tiếp tục nói:
- Ngươi lần này đi Giang Nam, phàm là người có công, đều đã trước sau thăng thưởng. Duy chỉ có ngươi cùng Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức ba người là công thần là tối trọng yếu nhất còn không có khen thưởng. Trẫm đã lấy ý chỉ đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi chỉ chờ ngươi về triều thì tuyên đọc có hiệu lực. Ngươi dù sao cũng là Võ Trạng Nguyên, trải qua trận lịch lãm rèn luyện Giang Nam cũng không sai biệt lắm đủ hỏa hầu, hay là đi mang binh a. Trẫm phong ngươi làm Tả Vệ Suất Phủ Chủ Suất chính Tứ phẩm bên trên Đại tướng quân. Việc cần làm Ngự Sử đài ngươi không cần kiêm nhiệm. Ngươi am hiểu tra án xử lý công việc, trẫm ý định đem ngươi điều hướng Đại Lý Tự nhậm chức, chuyên tra hình phạt nhưng hiện tại ngươi phải quen thuộc trong quân sự trước đã, tạm thời liền làm chuyện đó đi.
Tần Tiêu vội vàng quỳ tạ ơn, Võ Tắc Thiên miễn lễ ban thưởng ngồi như cũ.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm vui vẻ nói: Tốt nha, làm tướng quân, dù sao mới là sở thích yêu nhất của ta. Ta sớm ý định, huấn luyện một bộ đội đặc chủng đặc sắc Đại Đường. ha ha!
Trong lòng Tần Tiêu rùng mình: không phải đâu, chuyện tình Thủy Nhạc Sách hiện tại chỉ có một mình ta biết. Đoán chừng Võ Tắc Thiên là đoán thôi. Hẳn là nàng đề phòng cẩn thận không cho phép xuất hiện thổ hoàng đế, âm thầm cho ta một cái cảnh báo sao? Coi như nàng cay độc quả quyết có thể nghĩ đến, những quan viên bị ta buông tha sẽ mang ơn đối với ta, Vụng trộm kết bè tụ bang phái, chính là chuyện tình hoàng đế ghét nhất trong triều cục. Nàng nếu là biết rõ, ta hiện tại đã ẩn ẩn trở thành thổ hoàng đế Giang Nam. Đoán chừng sẽ không chút lựa chọn đem ta chém a?
Tần Tiêu chắp tay đáp:
- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần lúc trước từng xâm nhập nội bộ Hỏa Phượng, trời đưa đất đẩy làm sao Đảm nhiệm một hồi quan lại Giang Nam chiêu hàng. Vì thế, nào quan viên ngỗ nghịch là trong sạch, tự nhiên mỗi người hiểu rõ trong lòng.
- À! Thì ra là như vậy.
Võ Tắc Thiên cười cao thâm mạt trắc:
- Giang Nam là một nơi tốt, nếu phản tặc quậy phá sẽ gây ra tổn thất rất lớn. Một chuyến này, công lao của ngươi hàng đầu nha!
Tần Tiêu xuất ra một quyển tấu chương dày nói với Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ, đây là chuyện vi thần lần này tuần liệp Giang Nam hay Hỏa Phượng phản bội, xem xét lại trị dân tình đều ghi lại chiết trung (trong những ý kiến không giống nhau tiến hành điều hoà), mời bệ hạ xem qua."
Võ Tắc Thiên nhận lấy, tùy ý nhìn mấy lần, thì đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi một bên:
- Tần Tiêu, ngươi rất có tiềm chất, nếu như dụng tâm cố gắng, nhất định sẽ có tiền đồ . Địch Công cùng trẫm là quân thần, cũng lương hữu tri kỷ. Hắn tiến cử ngươi cho trẫm, trẫm cũng sẽ hết sức tài bồi ngươi. Nhưng mà ngươi cũng có chút tật xấu, xử trí theo cảm tính, làm việc dễ dàng xúc động, bất kể hậu quả, đem một vài người lưu lại. Đó không phải là thói quen tốt, sự tình tốt. Ngươi minh bạch ý của trẫm chứ?
Tần Tiêu chắp tay gật đầu:
- Tạ bệ hạ dạy bảo, vi thần khắc trong tâm khảm.
Trong lòng Tần Tiêu lại thầm than thở: chuyện tình của Lý Tiên Huệ xem ra Võ Tắc Thiên biết được nhất thanh nhị sở rồi, lại đang gõ cảnh báo chứ! A Di Đà Phật, ngươi sẽ không nhẫn tâm như vậy, đem ta cùng Lý Tiên Huệ đều chém a?
Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Trẫm tuổi tác đã cao, không muốn tiếp tục sát phạt. Chuyện của Giang Nam ngươi quản lý được chính hợp ý trẫm, cũng vãn hồi tiếc nuối nho nhỏ trong lòng trẫm. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ rồi, người không nên lên mặt đài thì vĩnh viễn không được lên. Chuyện này, ta tin tưởng, ngươi có thể xử lý thật tốt, được không?
Tần Tiêu vội hỏi:
- Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định xử lý thỏa đáng.
Trong lòng của Tần Tiêu âm thầm mừng thầm: xem ra, lúc trước Uyển nhi nói Thập Lục Tự Kim Phê "Kỳ hành nan xá, kỳ tình khả mẫn; kỳ tội đương tru, kỳ chí khả gia" Chính mình cuối cùng là không có ước lượng sai ý tứ, trong lòng Võ Tắc Thiên đối với lúc trước giết Lý Tiên Huệ cũng có chút ít hối hận; hơn nữa, nàng cũng không muốn lại đem Lý Tiên Huệ giết chết một lần! Chỉ cần có thể đem Lý Tiên Huệ giấu kỹ một chút, nàng đại khái có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt. Vậy thì đủ rồi! Dù sao xử lý Giang Nam án chỉ cần bề ngoài là đủ, chỉ có một Ngô Tiên Nhi dựa vào Dịch Dung Thuật giả mạo Vĩnh Thái quận chúa đủ để chặn họng đám người muốn phản bác.
Chuyện này thật là rất vi diệu đấy. Võ Tắc Thiên cùng Tần Tiêu, hai người đều lòng dạ biết rõ, lại ở trước mặt ra động tác mê tung quyền, ai cũng không muốn phá rách tầng màng mỏng này, nhưng chỉ có như vậy, mới có thể đem sự tình xử lý được cân đối thỏa đáng.
Hiện tại Tần Tiêu phảng phất hôn mê vì ban thưởng lớn rồi, trong lòng cao hứng trở lại, lo nghĩ nói thêm:
- Vi thần phá hoạch nghịch đảng Giang Nam từng cùng nghịch đảng trùm thổ phỉ Ngô Tiên Nhi giả ý kết hôn, lúc ấy thu lấy lễ hỏi ước chừng hơn tám mươi triệu lạng bạc, hiện tại đã chuyển tới Kinh Thành, kính xin bệ hạ định đoạt, số tiền lớn này nên xử trí như thế nào.
Võ Tắc Thiên cười ha ha lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thượng Quan Uyển Nhi, nói:
- Uyển nhi, ngươi nói thật đúng là không tệ. Tần Tiêu nha, thật đúng là Tiểu hoạt đầu. Tần Tiêu, ngươi cùng Lý Trọng Tuấn thu được thuế ruộng của Giang Nam nghịch đảng chừng hơn tám trăm triệu lạng bạc, đều đã thu không có trong quốc khố. Những lễ hỏi này so với đó thì rất nhỏ, hơn nữa cũng không có thể xem như của trộm cướp, cũng không có thể xem như hối lộ, trẫm có thể nói gì nào? Tự ngươi nói a, muốn trẫm xử lý như thế nào đây?
Tần Tiêu nhịn cười:
- Vi thần muốn nộp lên trên quốc khố toàn bộ hoặc là phái đến cứu tế nạn dân, châu huyện khốn cùng, tai họa.
- Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng trước mặt trẫm giả ngu khoe mã nữa.
Võ Tắc Thiên cùng Thượng Quan Uyển Nhi đều cười lên, Võ Tắc Thiên cười nói:
- Thiên hạ Đại Chu ta nếu có địa phương bị tai nạn, đâu cần phải dùng tới Tần đại nhân xuất tiền túi đi giúp nạn thiên tai, vị hoàng đế như ta làm cái gì? Khoản tiền này nên xử lý như thế nào, trẫm không muốn hỏi tới.
Trong lòng Tần Tiêu cười hắc hắc: xem ra Lý Trọng Tuấn liệu việc như thần. Võ Tắc Thiên vì tận lực đem ảnh hưởng của một án Giang Nam thu nhỏ lại sẽ mịt mờ không đề cập tới khoản lễ hỏi này. Hơn tám mươi bạc triệu, Wow, hơn mười quan tiền thì là tiền sinh hoạt củ một gia đình người bình thường trong một năm. Tám mươi triệu lạng bạc. . . Cái này tốt, nàng không muốn hỏi tới, ngược lại làm ta trở thành nhà giàu mới nổi.
Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh nhìn Tần Tiêu không nháy mắt, trên mặt vui vẻ dạt dào, phảng phất cũng đang trêu ghẹo hắn, tự dưng có được một số tiền của phi nghĩa.
Võ Tắc Thiên tiếp tục nói:
- Ngươi lần này đi Giang Nam, phàm là người có công, đều đã trước sau thăng thưởng. Duy chỉ có ngươi cùng Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức ba người là công thần là tối trọng yếu nhất còn không có khen thưởng. Trẫm đã lấy ý chỉ đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi chỉ chờ ngươi về triều thì tuyên đọc có hiệu lực. Ngươi dù sao cũng là Võ Trạng Nguyên, trải qua trận lịch lãm rèn luyện Giang Nam cũng không sai biệt lắm đủ hỏa hầu, hay là đi mang binh a. Trẫm phong ngươi làm Tả Vệ Suất Phủ Chủ Suất chính Tứ phẩm bên trên Đại tướng quân. Việc cần làm Ngự Sử đài ngươi không cần kiêm nhiệm. Ngươi am hiểu tra án xử lý công việc, trẫm ý định đem ngươi điều hướng Đại Lý Tự nhậm chức, chuyên tra hình phạt nhưng hiện tại ngươi phải quen thuộc trong quân sự trước đã, tạm thời liền làm chuyện đó đi.
Tần Tiêu vội vàng quỳ tạ ơn, Võ Tắc Thiên miễn lễ ban thưởng ngồi như cũ.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm vui vẻ nói: Tốt nha, làm tướng quân, dù sao mới là sở thích yêu nhất của ta. Ta sớm ý định, huấn luyện một bộ đội đặc chủng đặc sắc Đại Đường. ha ha!
/868
|