Thân thể Ngô Tiên Nhi hơi nghiêng về phía trước, đứng cách Tần Tiêu gần một ít, ngẩng đầu lên:
- Vì sao vừa rồi đại nhân không đáp ứng phụ thân ta?
- A?
Tần Tiêu cả kinh không nói ra được một câu này! Hắn như quên đi mọi chuyện, hắn thầm nghĩ: chúng ta chỉ mới gặp hôm nay nha? Bàn chuyện cưới sinh hơi sớm!
Tần Tiêu không thể làm gì cười cười:
- Đáp ứng cái gì?
Ngô Tiên Nhi không chút né tránh nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, ngắn gọn mà quyết đoán nói ra:
- Đáp ứng lấy ta!
Tần Tiêu hơi có chút xấu hổ, lại có chút buồn cười sờ cằm:
- Nàng ... Vừa rồi ở ngoài cửa cũng nghe được?
- Đó là tự nhiên.
Ngô Tiên Nhi nháy mắt mấy cái, trên mặt không có biểu lộ gì, lạnh nhạt nói ra:
- Tại sao không đáp ứng, vì cái gì không đáp ứng chứ?
- Ách, cái này...
Tần Tiêu nhất thời không biết có nên nói thật hay không? Không tốt lắm! Sợ hãi sư tử Hà Đông hoặc là trong lòng có ý trung nhân? Không muốn hoang phế võ công... Những lý do này đều có chút vụng về, ít nhất nếu Ngô Tiên Nhi nghe được sẽ nghĩ sao?
- Vậy ta hỏi đại nhân...
Ngô Tiên Nhi rất rõ ràng là không vui, nhíu mày nói:
- Ta nhìn qua rất xấu sao?
- Không xấu. Còn rất đẹp.
- Ta trời sinh tàn tật sao? Thân thể của ta có chỗ không đẹp sao? Ta nói chuyện không dễ nghe sao? Ta đi đường lúng túng sao? Ta múa kiếm không xinh đẹp sao? Ta làm đồ ăn không tốt sao?
Ngô Tiên Nhi hỏi ra một đống câu hỏi, cảm xúc của nàng cũng kích động, nửa bộ ngực phập phồng bất định, xuân quang tỏa ra bốn phía. Hơn nữa càng muốn chết là nàng đang từng bước đi tới gần Tần Tiêu, khoảng cách giữa hai người không đến nửa xích, cơ hồ có thể nghe được tiêng hô hấp của nhau.
Tần Tiêu có chút nghiêng đầu qua bên cạnh, cưỡng ép không đem ánh mắt của mình nhìn qua bộ ngực no đủ tuyết trắng của Ngô Tiên Nhi.
- Cũng không phải. Ngô tiểu thư, không có gì không tốt... Nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
Thân thể Ngô Tiên Nhi nghe vậy thì nhảy dựng lên, mang theo chút tức giận và nũng nịu, nói:
- Đại nhân không thích ta sao?
Tần Tiêu thật sự có chút dở khóc dở cười với vấn đề này, thoáng một cái có thể nói rõ ràng sao? Đây chính là khác biệt của hơn ngàn năm đấy.
Ngô Tiên Nhi ngóc đầu lên, mười phần khiêu khích trừng mắt vớiTần Tiêu.
Khoảng cách giữa hai người đang kéo gần nhau, Ngô Tiên Nhi lại nhếch chân lên, nàng đứng tới cằm của Tần Tiêu, bộ ngực no đủ mềm mại của nàng cũng dán lên người của hắn.
Tần Tiêu cảm giác tim của mình nhảy thình thịch, giữa ngực và bụng có một cổ nhiệt độ đang dậy sóng, dần dần cuồn cuộn như mạch nước ngầm.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm than thở: Ngô Tiên Nhi, cô gái nhỏ này còn dám khiêu khích ta sao, coi chừng ta... Coi chừng chúng ta bộc phát thật đấy! Xử nam hai ba chục tuổi há dễ trêu?
Tuy trong nội tâm nghĩ như vậy nhưng mà Tần Tiêu vẫn không tự chủ được lui ra phía sau ít nhất nửa bước, ít nhất ta bây giờ còn là Khâm Sai đại nhân, không thể làm ra chuyện không phân trước sau được, trước tha cho ngươi, hừ!
Tần Tiêu vội ho một tiếng:
- Ngô tiểu thư, chuyện này... Bổn quan còn có chuyện trọng yếu bàn bạc với phụ nhân của cô. Ta thấy hay là...
Tần Tiêu cố ý đem hai chữ ‘ bổn quan ’ nói nặng hơn một chút, cường điệu thân phận của mình.
Trên mặt Ngô Tiên Nhi xuất hiện thần sắc xem thường, phùng miệng nói:
- Hừ, còn là Võ Trạng Nguyên, ta thật hoài nghi đại nhân có phải nam nhân hay không! Làm gì có nam nhân nào tránh cô nương người ta chứ! Không phải ta hỏi đại nhân hai vấn đề sao, có chuyện nói rõ, có cái gì phải che đậy chứ! Không phải nam nhân mà!
Gương mặt Tần Tiêu co rút lại như điện giận, thầm run rẩy, trong nội tâm hét lớn: cô gái nhỏ, ngươi đừng ép ta! Cho dù ta có một chút hảo cảm với cô, muốn ta hiện giờ đáp ứng kết hôn với cô cũng quá khoa trương a? Không thể làm chút công tác chuẩn bị tinh thần, bồi dưỡng tình cảm với nhau được sao? Mập mờ mới hấp dẫn được, hiểu không?
Ngô Tiên Nhi nhìn thấy sắc mặt âm tình bất định của Tần Tiêu thì che miệng cười rộ lên:
- Ai nha, là một đại nam nhân nha, làm ra bộ dạng này mà bị người ta nhìn thấy còn tưởng rằng đại nhân bị kẻ xấu cưỡng gian đang ủy khuất đấy! Hì hì!
Bỗng nhiên Tần Tiêu bị chọc cười thì nội tâm có xúc động muốn khóc rống lên: không thể ngờ rằng Tần Tiêu ta anh minh thần võ hai đời nhưng ở trước mặt cô nương mười bảy mười tám tuổi ăn thiệt thòi lớn như vậy, thật sự là quá mất mặt!
Ngô Tiên Nhi cười to một hồi quả thực bị đau sốc hông, một tay vịn eo, thân thể hơi khom về phía trước.
Nàng không cong người thì thôi, ánh mắt của Tần Tiêu không tự chủ bị xuân quang trong ngực của nàng hấp dẫn nhìn qua.
Nhưng lúc này đây Tần Tiêu không có cảm thấy một chút hương diễm nào, trái lại đột nhiên mở to hai mắt, lông mày cũng nhíu lại.
Hình như Ngô Tiên Nhi cũng phát giác được gì đó ngưng cười thân thể đứng thẳng, cánh tay ngọc khẽ nâng lên, nàng dùng tay che vạt áo lại:
- Nhìn cái gì vậy, đại dâm tặc! Ta còn tưởng rằng đại nhân là chính nhân quân tử đấy, thì ra là dâm tặc mà!
Tần Tiêu giống như kẻ trộm bị bắt tận tay, xấu hổ đỏ mặt.
Nhưng mà cánh tay của Ngô Tiên Nhi ngăn ở trước mặt, không ngừng dùng ngữ điệu khách khí nói ra:
- Lấy tay ra.
Toàn thân Ngô Tiên Nhi run lên, giống như gặp quỷ vậy, con mắt mở to nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Tần Tiêu hít sâu một hơi
- Đem tay lấy ra!
Ngô Tiên Nhi dùng sức hất tay lên:
- Buông tay! Dâm tặc! Nếu ngươi không thả ra thì ta sẽ hét lên đấy!
Nhưng mà cổ tay của nàng bị Tần Tiêu giữ chặt lại, giống như kìm sắt bắt lấy tay của nàng, cho dù dùng hết sức giãy dụa cũng không có biểu hiện buông lỏng.
Nhưng mà Tần Tiêu giống như không quan tâm, vẻ mặt băng hàn nhìn qua nàng.
- Ta lập lại lần nữa lấy tay ra! Bằng không thì ta sẽ dùng sức mạnh.
Ngô Tiên Nhi giống như sợ hãi, trong ánh mắt có nước mắt chảy xuống, há mồm khóc lên:
- Ngươi... Ngươi hỗn đản, dâm tặc! Cứu mạng ah!
Chuyện này làm Tần Tiêu hơi sợ hãi, vội vàng buông tay ra:
- Đừng khóc! Đừng kêu! Bà cô của ta! Ta sợ ngươi rồi!
Ngô Tiên Nhi dùng ống tay áo lau nước mắt của mình, cơ hồ là nhảy dựng lên, vung bàn tay lên tát Tần Tiêu một cái:
- Cầm thú, dâm tặc!
Dứt lời nhanh chân chạy ra ngoài cửa.
Tần Tiêu đờ đẫn nháy mắt vài cái, cảm giác trên mặt đau rát, cảm giác rất kỳ quái... Hương thơm thoang thoảng bên mũi.
Ngô Tiên Nhi vừa chạy tới cửa bỗng nghe được bên tai có tiếng gió, Tần Tiêu như u linh xuất hiện, thân hình cao lớn thình lình xuất hiện trước mặt của nàng. Ngô Tiên Nhi giơ tay lên, vừa chuẩn bị một tát một cái lại thình lình bị hắn bắt được cổ tay.
Tần Tiêu cố gắng trấn định tâm thần, mặt không biểu tình nói ra:
- Mặc kệ cô mắng cũng tốt, đánh cũng được. Hôm nay ta nghĩ phải hỏi một việc...
Trong ánh mắt của Ngô Tiên Nhi như có lửa bắn ra, cắn môi dưới, oán hận gầm nhẹ:
- Có lời gì cứ nói, đừng kiếm cớ! Dâm tặc!
- Vì sao vừa rồi đại nhân không đáp ứng phụ thân ta?
- A?
Tần Tiêu cả kinh không nói ra được một câu này! Hắn như quên đi mọi chuyện, hắn thầm nghĩ: chúng ta chỉ mới gặp hôm nay nha? Bàn chuyện cưới sinh hơi sớm!
Tần Tiêu không thể làm gì cười cười:
- Đáp ứng cái gì?
Ngô Tiên Nhi không chút né tránh nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, ngắn gọn mà quyết đoán nói ra:
- Đáp ứng lấy ta!
Tần Tiêu hơi có chút xấu hổ, lại có chút buồn cười sờ cằm:
- Nàng ... Vừa rồi ở ngoài cửa cũng nghe được?
- Đó là tự nhiên.
Ngô Tiên Nhi nháy mắt mấy cái, trên mặt không có biểu lộ gì, lạnh nhạt nói ra:
- Tại sao không đáp ứng, vì cái gì không đáp ứng chứ?
- Ách, cái này...
Tần Tiêu nhất thời không biết có nên nói thật hay không? Không tốt lắm! Sợ hãi sư tử Hà Đông hoặc là trong lòng có ý trung nhân? Không muốn hoang phế võ công... Những lý do này đều có chút vụng về, ít nhất nếu Ngô Tiên Nhi nghe được sẽ nghĩ sao?
- Vậy ta hỏi đại nhân...
Ngô Tiên Nhi rất rõ ràng là không vui, nhíu mày nói:
- Ta nhìn qua rất xấu sao?
- Không xấu. Còn rất đẹp.
- Ta trời sinh tàn tật sao? Thân thể của ta có chỗ không đẹp sao? Ta nói chuyện không dễ nghe sao? Ta đi đường lúng túng sao? Ta múa kiếm không xinh đẹp sao? Ta làm đồ ăn không tốt sao?
Ngô Tiên Nhi hỏi ra một đống câu hỏi, cảm xúc của nàng cũng kích động, nửa bộ ngực phập phồng bất định, xuân quang tỏa ra bốn phía. Hơn nữa càng muốn chết là nàng đang từng bước đi tới gần Tần Tiêu, khoảng cách giữa hai người không đến nửa xích, cơ hồ có thể nghe được tiêng hô hấp của nhau.
Tần Tiêu có chút nghiêng đầu qua bên cạnh, cưỡng ép không đem ánh mắt của mình nhìn qua bộ ngực no đủ tuyết trắng của Ngô Tiên Nhi.
- Cũng không phải. Ngô tiểu thư, không có gì không tốt... Nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
Thân thể Ngô Tiên Nhi nghe vậy thì nhảy dựng lên, mang theo chút tức giận và nũng nịu, nói:
- Đại nhân không thích ta sao?
Tần Tiêu thật sự có chút dở khóc dở cười với vấn đề này, thoáng một cái có thể nói rõ ràng sao? Đây chính là khác biệt của hơn ngàn năm đấy.
Ngô Tiên Nhi ngóc đầu lên, mười phần khiêu khích trừng mắt vớiTần Tiêu.
Khoảng cách giữa hai người đang kéo gần nhau, Ngô Tiên Nhi lại nhếch chân lên, nàng đứng tới cằm của Tần Tiêu, bộ ngực no đủ mềm mại của nàng cũng dán lên người của hắn.
Tần Tiêu cảm giác tim của mình nhảy thình thịch, giữa ngực và bụng có một cổ nhiệt độ đang dậy sóng, dần dần cuồn cuộn như mạch nước ngầm.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm than thở: Ngô Tiên Nhi, cô gái nhỏ này còn dám khiêu khích ta sao, coi chừng ta... Coi chừng chúng ta bộc phát thật đấy! Xử nam hai ba chục tuổi há dễ trêu?
Tuy trong nội tâm nghĩ như vậy nhưng mà Tần Tiêu vẫn không tự chủ được lui ra phía sau ít nhất nửa bước, ít nhất ta bây giờ còn là Khâm Sai đại nhân, không thể làm ra chuyện không phân trước sau được, trước tha cho ngươi, hừ!
Tần Tiêu vội ho một tiếng:
- Ngô tiểu thư, chuyện này... Bổn quan còn có chuyện trọng yếu bàn bạc với phụ nhân của cô. Ta thấy hay là...
Tần Tiêu cố ý đem hai chữ ‘ bổn quan ’ nói nặng hơn một chút, cường điệu thân phận của mình.
Trên mặt Ngô Tiên Nhi xuất hiện thần sắc xem thường, phùng miệng nói:
- Hừ, còn là Võ Trạng Nguyên, ta thật hoài nghi đại nhân có phải nam nhân hay không! Làm gì có nam nhân nào tránh cô nương người ta chứ! Không phải ta hỏi đại nhân hai vấn đề sao, có chuyện nói rõ, có cái gì phải che đậy chứ! Không phải nam nhân mà!
Gương mặt Tần Tiêu co rút lại như điện giận, thầm run rẩy, trong nội tâm hét lớn: cô gái nhỏ, ngươi đừng ép ta! Cho dù ta có một chút hảo cảm với cô, muốn ta hiện giờ đáp ứng kết hôn với cô cũng quá khoa trương a? Không thể làm chút công tác chuẩn bị tinh thần, bồi dưỡng tình cảm với nhau được sao? Mập mờ mới hấp dẫn được, hiểu không?
Ngô Tiên Nhi nhìn thấy sắc mặt âm tình bất định của Tần Tiêu thì che miệng cười rộ lên:
- Ai nha, là một đại nam nhân nha, làm ra bộ dạng này mà bị người ta nhìn thấy còn tưởng rằng đại nhân bị kẻ xấu cưỡng gian đang ủy khuất đấy! Hì hì!
Bỗng nhiên Tần Tiêu bị chọc cười thì nội tâm có xúc động muốn khóc rống lên: không thể ngờ rằng Tần Tiêu ta anh minh thần võ hai đời nhưng ở trước mặt cô nương mười bảy mười tám tuổi ăn thiệt thòi lớn như vậy, thật sự là quá mất mặt!
Ngô Tiên Nhi cười to một hồi quả thực bị đau sốc hông, một tay vịn eo, thân thể hơi khom về phía trước.
Nàng không cong người thì thôi, ánh mắt của Tần Tiêu không tự chủ bị xuân quang trong ngực của nàng hấp dẫn nhìn qua.
Nhưng lúc này đây Tần Tiêu không có cảm thấy một chút hương diễm nào, trái lại đột nhiên mở to hai mắt, lông mày cũng nhíu lại.
Hình như Ngô Tiên Nhi cũng phát giác được gì đó ngưng cười thân thể đứng thẳng, cánh tay ngọc khẽ nâng lên, nàng dùng tay che vạt áo lại:
- Nhìn cái gì vậy, đại dâm tặc! Ta còn tưởng rằng đại nhân là chính nhân quân tử đấy, thì ra là dâm tặc mà!
Tần Tiêu giống như kẻ trộm bị bắt tận tay, xấu hổ đỏ mặt.
Nhưng mà cánh tay của Ngô Tiên Nhi ngăn ở trước mặt, không ngừng dùng ngữ điệu khách khí nói ra:
- Lấy tay ra.
Toàn thân Ngô Tiên Nhi run lên, giống như gặp quỷ vậy, con mắt mở to nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Tần Tiêu hít sâu một hơi
- Đem tay lấy ra!
Ngô Tiên Nhi dùng sức hất tay lên:
- Buông tay! Dâm tặc! Nếu ngươi không thả ra thì ta sẽ hét lên đấy!
Nhưng mà cổ tay của nàng bị Tần Tiêu giữ chặt lại, giống như kìm sắt bắt lấy tay của nàng, cho dù dùng hết sức giãy dụa cũng không có biểu hiện buông lỏng.
Nhưng mà Tần Tiêu giống như không quan tâm, vẻ mặt băng hàn nhìn qua nàng.
- Ta lập lại lần nữa lấy tay ra! Bằng không thì ta sẽ dùng sức mạnh.
Ngô Tiên Nhi giống như sợ hãi, trong ánh mắt có nước mắt chảy xuống, há mồm khóc lên:
- Ngươi... Ngươi hỗn đản, dâm tặc! Cứu mạng ah!
Chuyện này làm Tần Tiêu hơi sợ hãi, vội vàng buông tay ra:
- Đừng khóc! Đừng kêu! Bà cô của ta! Ta sợ ngươi rồi!
Ngô Tiên Nhi dùng ống tay áo lau nước mắt của mình, cơ hồ là nhảy dựng lên, vung bàn tay lên tát Tần Tiêu một cái:
- Cầm thú, dâm tặc!
Dứt lời nhanh chân chạy ra ngoài cửa.
Tần Tiêu đờ đẫn nháy mắt vài cái, cảm giác trên mặt đau rát, cảm giác rất kỳ quái... Hương thơm thoang thoảng bên mũi.
Ngô Tiên Nhi vừa chạy tới cửa bỗng nghe được bên tai có tiếng gió, Tần Tiêu như u linh xuất hiện, thân hình cao lớn thình lình xuất hiện trước mặt của nàng. Ngô Tiên Nhi giơ tay lên, vừa chuẩn bị một tát một cái lại thình lình bị hắn bắt được cổ tay.
Tần Tiêu cố gắng trấn định tâm thần, mặt không biểu tình nói ra:
- Mặc kệ cô mắng cũng tốt, đánh cũng được. Hôm nay ta nghĩ phải hỏi một việc...
Trong ánh mắt của Ngô Tiên Nhi như có lửa bắn ra, cắn môi dưới, oán hận gầm nhẹ:
- Có lời gì cứ nói, đừng kiếm cớ! Dâm tặc!
/868
|