Hôn triền miên một lúc vẫn không mất khí thế, gần như phải đoạt trọn hơi thở. Lý Kiến Thành khẽ ngẩng đầu lên, túm lấy vạt áo đối phương, đáp lại từ tốn mà kĩ càng.
Đợi cho nụ hôn này kết thúc, hơi thở Lý Thế Dân cũng trở nên hỗn loạn. Hắn lại cúi mặt xuống, rõ ràng không muốn tất cả gián đoạn ở đó.
Nhưng Lý Kiến Thành đã lẳng lặng né tránh, nhìn vò rượu trên tay hắn hỏi: “Hôm nay không phải Thế Dân đến tìm đại ca uống rượu sao?”
Lý Thế Dân nghe vậy hơi ngẩn ra, thần trí dao động, nhưng cũng cố đè nén tâm tình kích động, cười đáp: “Dạ phải.”
Lý Kiến Thành đưa mắt nhìn hắn, cũng không nói gì nữa, chỉ xoay người bước thẳng vào phòng. Lý Thế Dân vội vàng đuổi theo, đặt vò rượu lên bàn, đổ mấy chén trà trên đó đi rồi rót rượu thay vào.
Đợi cho Lý Kiến Thành khép cửa xong, quay người trở lại, hắn cầm một chén rượu đưa qua, nhìn thẳng vào mắt anh, nói rành rọt từng chữ: “Thế Dân kính đại ca ba chén!”
Dứt lời liền ngẩng đầu uống cạn.
Lý Kiến Thành đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng nhìn đối phương liên tiếp rót rượu đầy chén không, sau đó ngửa đầu uống cạn. Cuối cùng dằn mạnh chén xuống bàn, ngước mắt nhìn Lý Kiến Thành cười nói: “Từ ngày hôm nay, đại ca đã là thái tử của Đại Đường. Thế Dân, chúc mừng đại ca.”
Trong đôi mắt hắn là vẻ mừng vui thuần túy mà chân thành, nhưng khi nói đến hai chữ “chúc mừng” lại toát ra chút thận trọng hiếm thấy. Lý Kiến Thành nhìn hắn không rời mắt, nhưng chung quy vẫn không thể moi ra trong ánh mắt kia nửa phần giả dối.
Mà ánh mắt này lại khiến lòng anh bỗng dưng thắt lại.
Nhưng dừng một chút, gương mặt Lý Kiến Thành lại lộ ra ý cười nhàn nhạt như không, anh nhìn Lý Thế Dân thong thả hỏi: “Thế Dân, lời này phải chăng…… là chân tâm thực ý?”
Nét mặt Lý Thế Dân lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh mỉm cười: “Đại ca không tin Thế Dân sao.”
“Dĩ nhiên là tin,” Lý Kiến Thành bình thản đáp, “Nhưng không biết có thể tin được bao lâu.”
“Đúng như lời đại ca nói,” Lý Thế Dân nghe vậy cười đáp, “Ngày sau thế sự khó đoán, nhưng giờ này khắc này, Thế Dân đối với đại ca đúng là chân tâm thực ý.”
Trong khi nói, hắn đã ngấm ngầm thay đổi việc hai người ám chỉ. Lý Kiến Thành nghe vậy, lại chỉ khép mắt mỉm cười.
Quả đúng là như vậy. Thế sự biến ảo vô thường, việc tương lai ai có thể nói một lời đảm bảo?
— Nhưng Thế Dân à, sau này nếu có một ngày huynh đệ bất hòa, ta chắc chắn sẽ phụng bồi ngươi đến cùng!
Hồi lâu, anh rũ mắt nhìn chén rượu trong tay, chỉ thấy sắc rượu trong suốt, sóng sánh long lanh dưới ánh nến. Chần chừ giây lát, rồi cũng ngẩng đầu lên, dứt khoát uống cạn.
“Thế Dân, đại ca cũng trả ngươi ba chén.”
Anh bước đến bên bàn, nhấc vò rượu lên, trong chốc lát đã rót đầy chén rượu. Cứ thế ngửa đầu uống cạn ba lần, giống như Lý Thế Dân đã làm ban nãy.
Lý Thế Dân nhìn anh không rời mắt, chỉ thấy dưới ánh nến vàng vọt, quỳnh tương ngọc dịch trong chén tản ra ánh sáng nhàn nhạt, long lanh trong suốt. Từ từ chảy xuống theo khóe môi ửng đỏ của anh, lăn dọc cần cổ thon dài, bò ngoằn ngoèo qua xương quai xanh gầy gầy, cuối cùng chui sâu vào vạt áo trắng hơn tuyết……
Ánh mắt theo đó mà chạy dần xuống, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, không dịch chuyển nữa.
Lý Kiến Thành uống cạn ba lần rồi buông chén, nâng ống tay áo định lau giọt rượu tràn ra, cánh tay lại bỗng dưng bị nắm lấy.
Lý Thế Dân đã đứng ngay trước mặt anh, vóc dáng hắn cao hơn một chút, vừa vặn tạo thành tư thế nhìn xuống.
“Đại ca, để Thế Dân giúp huynh……” Hắn mở miệng, thanh âm đã trở nên khàn khàn trầm thấp. Lời vừa mới dứt đã giữ chặt hai vai Lý Kiến Thành, sau đó nghiêng mặt cúi người. Khi hai cánh môi gần chạm vào nhau, hắn bất chợt nghiêng đi vài phần, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên môi anh.
Hương rượu còn sót lại, trong khoảng khắc đã hóa thành nụ hôn tinh tế như mưa, cuối cùng không thể tách rời.
Khóe môi, cằm, cần cổ, xương quai xanh, trước ngực…… bồi hồi lưu luyến, quanh co hạ xuống dọc theo đường chảy của giọt rượu kia. Những nơi môi hắn lướt qua, hương rượu trong trẻo bị cuốn đi, lưu lại đóa đóa hồng ngân rực rỡ.
Không biết là do chén rượu vừa uống hay là do đối phương cố ý khiêu khích, Lý Kiến Thành cúi đầu thở gấp, chỉ cảm thấy hơi thở thoát ra từ miệng đã dần dần nóng lên.
Ý thức trở nên hoảng hốt, sức kiềm chế cũng chầm chậm tan rã. Cho đến khi áo ngoài bị kéo xuống đầu vai, đôi môi nóng cháy của đối phương cũng theo đó mà kề sát, Lý Kiến Thành cảm thấy trong người mình dường như bốc lên một ngọn lửa, thiêu đốt thân thể đến gần như cạn kiệt. Anh vươn tay nắm vạt áo Lý Thế Dân, kéo hắn lại gần, nghiêng người hôn lên trước dáng vẻ thảng thốt của đối phương.
Lý Thế Dân còn chưa kịp ngạc nhiên thì bản năng đã bị cuốn vào nụ hôn đó. Giữa nụ hôn gần như cắn xé lẫn nhau, quần áo hai người nhanh chóng cởi hết. Cho đến khi cả hai ngã lên giường, Lý Thế Dân phủ phục bên trên, cúi đầu nhìn người bị mình hoàn toàn bao phủ ở khoảng cách cực gần, ánh mắt chuyển đỏ, hơi thở cũng dần dần trở nên nặng nề.
— Người này…… là thái tử của cả thiên hạ, nhưng cũng đại ca của riêng mình hắn.
— Không còn ai khác có thể hoàn toàn chiếm được huynh như ta. Không ai cả.
Mỗi ý nghĩ lại dấy lên trong lòng một trận cuồng hỉ và xúc động không thể đè nén.
Thân thể Lý Kiến Thành vùi sâu vào lớp chăn nệm, trong khoảng trống rỗng ngắn ngủi này, cũng đã khôi phục chút thần trí. Anh ngước mắt, ánh mắt anh từ đỉnh màn trên đầu dần dần dịch chuyển, lướt qua bờ vai rộng lớn mà trần trụi trước mắt, cuối cùng từ từ nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập dục vọng kia.
Hắn vẫn cứ thành khẩn không hề che giấu như xưa, khiến lòng người bỗng dưng thắt lại.
Lát sau, ánh mắt kia đã áp sát mình, kế tiếp biến thành những cái cắn nhẹ trằn trọc dây dưa trên cổ. Cảm thấy hắn đã chạm đến hạ thân, Lý Kiến Thành khép mắt, đầu ngón tay hơi dùng sức, giữ chặt đầu vai đối phương, dường như đang chờ đợi thời khắc kia đến.
Khoảnh khắc cực đau, nhưng cũng là cực khoái.
Dù đã quá quen thuộc với thân thể của nhau, nhưng trong nháy mắt tiến vào, nhiệt độ gần như thiêu đốt giữa hai người vẫn khiến anh không kiềm nổi mà ngửa cổ lên, khẽ mở mắt.
Trong tầm mắt, đỉnh màn cũng chầm chậm lắc lư. Mỗi lần gắn bó tựa như nhen lên trong người một ngọn lửa, thiêu đốt cả thân lẫn tâm nóng cháy. Lý trí dần dần sụp đổ, thay vào đó …… là sự mê muội không thể thoát ra.
Mọi chuyện đến tột cùng là bắt đầu từ đâu?
Từ lúc hắn thay mình đỡ một kiếm của Tống Lão Sinh, hay là từ đêm mưa hắn mạo hiểm đưa mình chạy gấp về doanh?
Từ ngày hắn ôm thương quay về biển lửa lấy thuốc cho mình, hay là từ khoảnh khắc bên tai mình vang lên câu “Trận chiến này chỉ vì một mình huynh”?
Từ khi hắn không nề hà thay mình tìm kiếm danh y khắp nơi, hay là……
Mọi chuyện đã không thể phân rõ.
Giữa những đợt công kích mãnh liệt từ hạ thân, Lý Kiến Thành chỉ cảm thấy tâm trí mình dần dần mơ hồ đến không thể suy xét. Bên tai vẫn là những tiếng thì thào “đại ca” đã không thể quen thuộc hơn, xen lẫn vào những nhịp thở dốc nặng nề, khàn khàn mà trầm thấp, lại mang theo sự quyến rũ không gì sánh nổi.
Cảm thấy đối phương lại dướn người lên hôn, Lý Kiến Thành khép mắt, mê loạn hồi đáp giữa hơi thở khăng khít giao hòa.
— Thế Dân, hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.
— Đời này kiếp này, một thân cổn miện này, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào cướp đoạt.
— Nếu như có ngày đó…… Thế Dân, dẫu là ngươi, ta nhất định cũng không nương tay.
Nghĩ thế, anh lại vươn tay ôm trọn bờ vai đối phương, gần như dốc hết sức lực giữ chặt.
*****
Lý Uyên xưng đế mới được một tháng, quân tình cấp bách ngoài tám trăm dặm đã truyền vào Trường An. Cha con Tiết Cử, Tiết Nhân Quả năm ngoái vừa mới bị Lý Thế Dân đánh lui nay lại dẫn quân xâm lấn, đại quân đi đến đâu là cướp phá đốt giết đến đó. Kinh Châu, Mân Châu, Kỳ Châu nguy trong sớm tối.
Lý Uyên nghe tin, quyết đoán hạ chỉ lệnh cho Lý Thế Dân dẫn đại quân đi chinh phạt. Ngày xuất chinh trời đổ mưa lất phất, Lý Uyên đích thân dẫn trăm quan ra ngoài thành tiễn đưa.
Tuy đối thủ không phải người xa lạ, nhưng đây là trận đại chiến mở đầu từ khi Đại Đường khai quốc, Lý Uyên đương nhiên không dám coi khinh. Sau khi tự tay nâng chén rượu tiễn biệt, ông vỗ vai Lý Thế Dân dặn dò: “An nguy của núi sông đều dựa vào con cả, Thế Dân, nhất định phải khải hoàn!”
Những lời thế này, hắn đã từng nghe người kia nói. Lý Thế Dân nghe vậy, nhất thời đã quên đáp lễ, trái lại bất giác nhìn ra sau lưng Lý Uyên.
Lý Kiến Thành vẫn khoác tà áo choàng rực lửa kia, bên trong cũng là sắc trắng thuần hết sức quen thuộc. Đối diện với ánh mắt chiếu thẳng vào mình, anh hơi cong khóe miệng, lộ ra ý cười nhàn nhạt như không.
Thân là trừ quân một nước, chuyện hành quân đánh trận anh không cần phải đích thân ra tay, do đó trận chiến này chỉ có một mình Lý Thế Dân đảm đương.
Thấy ý cười thấp thoáng kia, Lý Thế Dân bất giác cũng cười (ngu). Ngơ ngẩn nhìn đối phương, cho đến khi Lưu Văn Tĩnh bên cạnh cúi đầu ho khan một tiếng mới hoàn hồn, chắp tay với Lý Uyên: “Nhi thần nhất định không phụ kì vọng của bệ hạ.”
Dứt lời, đại quân liền xuất phát.
Mưa phùn lạnh lẽo, đại quân đi có phần chậm chạp. Lưu Văn Tĩnh là phó tướng, sóng ngựa đi ngang hàng với Lý Thế Dân, chỉ thấy mái tóc cùng với ngũ quan dưới mũ đâu mâu của hắn đều hơi âm ẩm, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phương xa cũng thâm trầm u tịch khác thường.
Sau khi quy hàng Khuất Đột Thông, trở về từ kho Vĩnh Phong, Lưu Văn Tĩnh gặp lại Lý Thế Dân, chỉ cảm thấy dù mới ly biệt bất quá nửa năm nhưng đối phương đã thay đổi rất nhiều.
Tựa như ánh mắt sâu không thấy đáy lúc này đây, cũng không còn là thiếu niên dễ kích động năm đó nữa.
Mới qua mười tám tuổi đã lấy thân phận Tây thảo nguyên soái xuất binh kháng địch. Quá trình cầm quân, suy cho cùng vẫn luôn thôi thúc con người ta trưởng thành.
Lưu Văn Tĩnh thu ánh mắt nhìn hắn, chợt nhớ ra điều gì, lại nhìn sang lần nữa.
Dưới màn mưa, có thể thấy mơ hồ một vết bầm nhạt trên khóe môi Lý Thế Dân. Vết thương này nếu người thường nhìn thấy có lẽ cũng không để ý, nhưng đối với Lưu Văn Tĩnh, sau mấy đêm vào phủ tìm người mà không gặp, ý nghĩa của dấu vết này y đã hết sức rõ ràng.
Thu ánh mắt, khẽ cười khổ một tiếng. Lần này lại bị Lý Thế Dân bên kia phát hiện ra, hắn nghiêng đầu sang, nhìn Lưu Văn Tĩnh hỏi: “Triệu Nhân có gì muốn nói chăng?”
Lưu Văn Tĩnh chợt hoàn hồn, rất nhanh mỉm cười, nghĩ ngay ra chuyện để nói: “Tại hạ chỉ tò mò, không biết việc đối chiến với cha con Tiết Cử, trong lòng Tần vương đã có tính toán gì chưa?”
Lý Thế Dân nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Chẳng qua mới vài tháng chưa gặp, sao Triệu Nhân đã thành người xa lạ rồi?”
Lưu Văn Tĩnh ngẩn người, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, chỉ cười khẽ rồi lặp lại câu trước: “Không biết việc đối chiến với cha con Tiết Cử, trong lòng Thế Dân đã có tính toán gì chưa?”
Đến lúc này Lý Thế Dân mới mỉm cười, phóng mắt nhìn về con đường phía trước, chỉ nhẹ nhàng nói ra bốn chữ: “Hậu phát chế nhân.”
“Hậu phát chế nhân?” Lưu Văn Tĩnh nhìn gương mặt nghiêng của hắn, không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc y chỉ cảm thấy nét mặt kia rất giống Lý Kiến Thành. Y nhíu mày, nói, “Thế Dân, ngươi đã bao giờ nghĩ, đây chính là trận chiến khai quốc của Đại Đường. Bệ hạ đích thân đưa tiễn đại quân ta đến ngoại thành, hẳn cũng mong chúng ta sớm mang theo một trận đại thắng nức lòng người trở về. Trận này phải đánh nhanh, không thể kéo dài được.”
Lý Thế Dân vẫn nhìn về phương xa, lắc đầu: “Khi mới chiếm được Trường An, ta đã từng giao thủ với Tiết Nhân Quả, biết rõ hai cha con hắn bản tính nôn nóng tự cao. Tốc chiến tốc quyết không bằng kéo dài càng lâu càng tốt, cho đến khi bên địch sốt ruột mới đánh một trận dẹp tan.” Dừng một chút lại quay sang Lưu Văn Tĩnh, “Cho nên trận này…… nhất định phải hậu phát chế nhân, có vậy mới thắng được.”
Lưu Văn Tĩnh đối diện với hắn, còn định khuyên nữa, nhưng Lý Thế Dân đã thản nhiên ngắt lời: “Triệu Nhân khỏi cần nói nữa, ý ta đã quyết rồi.”
Lưu Văn Tĩnh nhìn hắn, chỉ đành lắc đầu, thở dài một hơi.
Mấy ngày sau, đại quân đóng trên một mỏm đất cao, tạo thành thế giằng co với đại quân Tiết Cử lăm le như hổ rình mồi ở sườn bên kia.
Quân Tiết Cử đang ở vào thời điểm hăng hái nhiệt tình nhất, gặp đại quân họ Lý nghênh đón, cầm đầu lại là Lý Thế Dân vẫn còn trẻ tuổi, ngày hôm sau đã phái nhân mã lượn lờ ngoài doanh, phát huy hết sở trường quấy rầy khiêu khích.
Mấy viên tiểu tướng trẻ tuổi trong trướng đã chịu hết nổi, lửa giận bốc quá đầu. Mấy lần thỉnh mệnh, đều nói muốn ra ngoài giết sạch quân địch.
Nhưng Lý Thế Dân thân là chủ tướng, xưa nay luôn chủ trương tốc chiến tốc quyết, lần này lại đặc biệt bình tĩnh. Hắn ỉm đi lời thỉnh chiến của đám tiểu tướng, mặc cho nhân mã của Tiết Cử chửi bới sỉ nhục, liên tiếp mấy ngày không hề nhúc nhích, chỉ nói thời gian vẫn còn nhiều, kéo dài thêm chút nữa cũng chưa muộn.
Lưu Văn Tĩnh vốn chủ chiến, thấy thế trong lòng hết sức lo lắng. Nhưng y đã qua lại với Lý Thế Dân vài năm, thừa hiểu tính hắn xưa nay rất kiên định. Mình đã quyết rồi, dù không ai đồng ý cũng sẽ cố chấp đến cùng.
Nhưng thời gian cứ trôi đi từng ngày từng ngày một, đại quân trong doanh vẫn ngồi không ăn sẵn, tuyệt không có ý nghênh địch. Cuối cùng y không kiềm chế nổi, sau khi bàn bạc với một phó tướng khác là Ân Khai Sơn, liền quyết định cùng vào trướng của Lý Thế Dân khuyên can.
Sáng sớm hôm sau, hai người hẹn nhau đến đại trướng của Lý Thế Dân. Nhưng hắn lại không ở trong đó, mà chỉ đứng một mình trên vách núi hoang vu, lẳng lặng nhìn về phía xa. Gió núi rít gào xung quanh hắn, thổi tà áo choàng xanh biếc của hắn bay phất phới.
Lưu Văn Tĩnh và Ân Khai Sơn liếc nhìn nhau, bước lên phía trước, chắp tay đồng thanh: “Tần vương điện hạ!”
Lý Thế Dân nghe vậy vẫn chưa quay lại, chỉ hơi ngẩng mặt lên hỏi: “Hai vị có việc gì?”
“Tần vương điện hạ,” Ân Khai Sơn tính tình nóng nảy còn hơn Lưu Văn Tĩnh, lần này đến đây ngay cả mấy lời mở đầu cũng bớt đi, nói thẳng vào đề, “Mạt tướng nghĩ lúc này xuất binh đối địch đã không còn gì đáng ngại. Hai quân cứ giằng co như thế, dù có thể tiêu hao khí lực lương thảo của địch, nhưng chỉ e nếu kéo dài nữa thì đến ngày giao chiến nhuệ khí quân ta cũng chẳng còn nhiều.”
“Điện hạ, đây chính là trận chiến mở màn từ khi Đại Đường khai quốc, có thể nói ý nghĩa phi phàm.” Lưu Văn Tĩnh nghe vậy cũng phụ họa theo, “Do đó chúng ta không những phải thắng, còn cần một đại thắng vẻ vang sảng khoái mới đủ để trấn áp thiên hạ bốn phương!”
“Chuyện này ngày nào cũng có vài người nhắc lại với ta,” Lý Thế Dân nghe vậy trầm mặc hồi lâu rồi chậm rãi nói, “Ta tự có quyết đoán, các ngươi đừng khuyên nữa. Đến lúc xuất binh, chắc chắn các ngươi sẽ hiểu.”
Không hiểu vì sao, Lưu Văn Tĩnh cảm thấy giọng nói của hắn lọt vào tai hình như có hơi khàn khàn khác thường. Y ngẩng đầu nhìn bóng lưng đối phương, lập tức chắp tay vái dài, lại tiếp: “Xin điện hạ…… hãy cân nhắc kĩ!”
Nhưng lần này Lý Thế Dân lại làm như không nghe thấy gì cả, qua một lúc lâu chẳng những không đáp lời, mà ngay cả động cũng không thèm động.
Thầm hiểu đối phương có lẽ đã bắt đầu nổi giận, Lưu Văn Tĩnh cũng quyết định tử gián đến cùng. Y đảo mắt ra hiệu với Ân Khai Sơn, hai người cùng tiến lên một bước, lặp lại những lời vừa nói: “Điện hạ! Việc xuất chiến vạn lần mong điện hạ cân nhắc!”
Lý Thế Dân đứng thẳng lưng trong gió, nghe vậy vẫn điềm nhiên bất động.
Sự trầm lặng bất ngờ này khiến Lưu Văn Tĩnh mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường. Y ngước mắt, vươn tay về phía Lý Thế Dân, khẽ đụng vào cánh tay đối phương, thử gọi: “…… Điện hạ?”
Nhưng khoảnh khắc chạm vào cánh tay hắn, Lý Thế Dân đột nhiên loạng choạng lui về phía sau ra một bước, thân thể hư nhuyễn, suýt nữa đã ngã vào lòng Lưu Văn Tĩnh.
Giật mình kinh hãi, Lưu Văn Tĩnh và Ân Khai Sơn vội vàng đỡ lấy hắn. Nhưng chạm vào cánh tay hắn rồi, cả hai mới phát hiện người Lý Thế Dân lạnh toát, nhìn đến gương mặt thì gò má khóe môi đã không còn chút huyết sắc.
“Điện hạ ốm rồi” Ân Khai Sơn gấp gáp đứng dậy, cao giọng gọi mấy binh sĩ gần đó rồi quay đầu nói với Lý Thế Dân, “Điện hạ hãy mau về doanh, mạt tướng sẽ gọi đại phu đến ngay!” Dứt lời đã chạy biến đi.
“Khỏi, khỏi cần……” Lý Thế Dân vội đáp, vùng vẫy muốn đứng lên. Lưu Văn Tĩnh không cản nổi, chỉ thấy hắn còn chưa đứng vững đã lùi bước, thân thể mềm nhũn, nặng nề ngã quỵ trở về chỗ cũ, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Lời tác giả: Phải chăng nhị ngốc do túng x quá độ x tẫn nhân vong, thể lực chống đỡ hết nổi mới hôn mê, tui sẽ không nói cho các thím biết đâu
Đợi cho nụ hôn này kết thúc, hơi thở Lý Thế Dân cũng trở nên hỗn loạn. Hắn lại cúi mặt xuống, rõ ràng không muốn tất cả gián đoạn ở đó.
Nhưng Lý Kiến Thành đã lẳng lặng né tránh, nhìn vò rượu trên tay hắn hỏi: “Hôm nay không phải Thế Dân đến tìm đại ca uống rượu sao?”
Lý Thế Dân nghe vậy hơi ngẩn ra, thần trí dao động, nhưng cũng cố đè nén tâm tình kích động, cười đáp: “Dạ phải.”
Lý Kiến Thành đưa mắt nhìn hắn, cũng không nói gì nữa, chỉ xoay người bước thẳng vào phòng. Lý Thế Dân vội vàng đuổi theo, đặt vò rượu lên bàn, đổ mấy chén trà trên đó đi rồi rót rượu thay vào.
Đợi cho Lý Kiến Thành khép cửa xong, quay người trở lại, hắn cầm một chén rượu đưa qua, nhìn thẳng vào mắt anh, nói rành rọt từng chữ: “Thế Dân kính đại ca ba chén!”
Dứt lời liền ngẩng đầu uống cạn.
Lý Kiến Thành đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng nhìn đối phương liên tiếp rót rượu đầy chén không, sau đó ngửa đầu uống cạn. Cuối cùng dằn mạnh chén xuống bàn, ngước mắt nhìn Lý Kiến Thành cười nói: “Từ ngày hôm nay, đại ca đã là thái tử của Đại Đường. Thế Dân, chúc mừng đại ca.”
Trong đôi mắt hắn là vẻ mừng vui thuần túy mà chân thành, nhưng khi nói đến hai chữ “chúc mừng” lại toát ra chút thận trọng hiếm thấy. Lý Kiến Thành nhìn hắn không rời mắt, nhưng chung quy vẫn không thể moi ra trong ánh mắt kia nửa phần giả dối.
Mà ánh mắt này lại khiến lòng anh bỗng dưng thắt lại.
Nhưng dừng một chút, gương mặt Lý Kiến Thành lại lộ ra ý cười nhàn nhạt như không, anh nhìn Lý Thế Dân thong thả hỏi: “Thế Dân, lời này phải chăng…… là chân tâm thực ý?”
Nét mặt Lý Thế Dân lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh mỉm cười: “Đại ca không tin Thế Dân sao.”
“Dĩ nhiên là tin,” Lý Kiến Thành bình thản đáp, “Nhưng không biết có thể tin được bao lâu.”
“Đúng như lời đại ca nói,” Lý Thế Dân nghe vậy cười đáp, “Ngày sau thế sự khó đoán, nhưng giờ này khắc này, Thế Dân đối với đại ca đúng là chân tâm thực ý.”
Trong khi nói, hắn đã ngấm ngầm thay đổi việc hai người ám chỉ. Lý Kiến Thành nghe vậy, lại chỉ khép mắt mỉm cười.
Quả đúng là như vậy. Thế sự biến ảo vô thường, việc tương lai ai có thể nói một lời đảm bảo?
— Nhưng Thế Dân à, sau này nếu có một ngày huynh đệ bất hòa, ta chắc chắn sẽ phụng bồi ngươi đến cùng!
Hồi lâu, anh rũ mắt nhìn chén rượu trong tay, chỉ thấy sắc rượu trong suốt, sóng sánh long lanh dưới ánh nến. Chần chừ giây lát, rồi cũng ngẩng đầu lên, dứt khoát uống cạn.
“Thế Dân, đại ca cũng trả ngươi ba chén.”
Anh bước đến bên bàn, nhấc vò rượu lên, trong chốc lát đã rót đầy chén rượu. Cứ thế ngửa đầu uống cạn ba lần, giống như Lý Thế Dân đã làm ban nãy.
Lý Thế Dân nhìn anh không rời mắt, chỉ thấy dưới ánh nến vàng vọt, quỳnh tương ngọc dịch trong chén tản ra ánh sáng nhàn nhạt, long lanh trong suốt. Từ từ chảy xuống theo khóe môi ửng đỏ của anh, lăn dọc cần cổ thon dài, bò ngoằn ngoèo qua xương quai xanh gầy gầy, cuối cùng chui sâu vào vạt áo trắng hơn tuyết……
Ánh mắt theo đó mà chạy dần xuống, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, không dịch chuyển nữa.
Lý Kiến Thành uống cạn ba lần rồi buông chén, nâng ống tay áo định lau giọt rượu tràn ra, cánh tay lại bỗng dưng bị nắm lấy.
Lý Thế Dân đã đứng ngay trước mặt anh, vóc dáng hắn cao hơn một chút, vừa vặn tạo thành tư thế nhìn xuống.
“Đại ca, để Thế Dân giúp huynh……” Hắn mở miệng, thanh âm đã trở nên khàn khàn trầm thấp. Lời vừa mới dứt đã giữ chặt hai vai Lý Kiến Thành, sau đó nghiêng mặt cúi người. Khi hai cánh môi gần chạm vào nhau, hắn bất chợt nghiêng đi vài phần, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên môi anh.
Hương rượu còn sót lại, trong khoảng khắc đã hóa thành nụ hôn tinh tế như mưa, cuối cùng không thể tách rời.
Khóe môi, cằm, cần cổ, xương quai xanh, trước ngực…… bồi hồi lưu luyến, quanh co hạ xuống dọc theo đường chảy của giọt rượu kia. Những nơi môi hắn lướt qua, hương rượu trong trẻo bị cuốn đi, lưu lại đóa đóa hồng ngân rực rỡ.
Không biết là do chén rượu vừa uống hay là do đối phương cố ý khiêu khích, Lý Kiến Thành cúi đầu thở gấp, chỉ cảm thấy hơi thở thoát ra từ miệng đã dần dần nóng lên.
Ý thức trở nên hoảng hốt, sức kiềm chế cũng chầm chậm tan rã. Cho đến khi áo ngoài bị kéo xuống đầu vai, đôi môi nóng cháy của đối phương cũng theo đó mà kề sát, Lý Kiến Thành cảm thấy trong người mình dường như bốc lên một ngọn lửa, thiêu đốt thân thể đến gần như cạn kiệt. Anh vươn tay nắm vạt áo Lý Thế Dân, kéo hắn lại gần, nghiêng người hôn lên trước dáng vẻ thảng thốt của đối phương.
Lý Thế Dân còn chưa kịp ngạc nhiên thì bản năng đã bị cuốn vào nụ hôn đó. Giữa nụ hôn gần như cắn xé lẫn nhau, quần áo hai người nhanh chóng cởi hết. Cho đến khi cả hai ngã lên giường, Lý Thế Dân phủ phục bên trên, cúi đầu nhìn người bị mình hoàn toàn bao phủ ở khoảng cách cực gần, ánh mắt chuyển đỏ, hơi thở cũng dần dần trở nên nặng nề.
— Người này…… là thái tử của cả thiên hạ, nhưng cũng đại ca của riêng mình hắn.
— Không còn ai khác có thể hoàn toàn chiếm được huynh như ta. Không ai cả.
Mỗi ý nghĩ lại dấy lên trong lòng một trận cuồng hỉ và xúc động không thể đè nén.
Thân thể Lý Kiến Thành vùi sâu vào lớp chăn nệm, trong khoảng trống rỗng ngắn ngủi này, cũng đã khôi phục chút thần trí. Anh ngước mắt, ánh mắt anh từ đỉnh màn trên đầu dần dần dịch chuyển, lướt qua bờ vai rộng lớn mà trần trụi trước mắt, cuối cùng từ từ nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập dục vọng kia.
Hắn vẫn cứ thành khẩn không hề che giấu như xưa, khiến lòng người bỗng dưng thắt lại.
Lát sau, ánh mắt kia đã áp sát mình, kế tiếp biến thành những cái cắn nhẹ trằn trọc dây dưa trên cổ. Cảm thấy hắn đã chạm đến hạ thân, Lý Kiến Thành khép mắt, đầu ngón tay hơi dùng sức, giữ chặt đầu vai đối phương, dường như đang chờ đợi thời khắc kia đến.
Khoảnh khắc cực đau, nhưng cũng là cực khoái.
Dù đã quá quen thuộc với thân thể của nhau, nhưng trong nháy mắt tiến vào, nhiệt độ gần như thiêu đốt giữa hai người vẫn khiến anh không kiềm nổi mà ngửa cổ lên, khẽ mở mắt.
Trong tầm mắt, đỉnh màn cũng chầm chậm lắc lư. Mỗi lần gắn bó tựa như nhen lên trong người một ngọn lửa, thiêu đốt cả thân lẫn tâm nóng cháy. Lý trí dần dần sụp đổ, thay vào đó …… là sự mê muội không thể thoát ra.
Mọi chuyện đến tột cùng là bắt đầu từ đâu?
Từ lúc hắn thay mình đỡ một kiếm của Tống Lão Sinh, hay là từ đêm mưa hắn mạo hiểm đưa mình chạy gấp về doanh?
Từ ngày hắn ôm thương quay về biển lửa lấy thuốc cho mình, hay là từ khoảnh khắc bên tai mình vang lên câu “Trận chiến này chỉ vì một mình huynh”?
Từ khi hắn không nề hà thay mình tìm kiếm danh y khắp nơi, hay là……
Mọi chuyện đã không thể phân rõ.
Giữa những đợt công kích mãnh liệt từ hạ thân, Lý Kiến Thành chỉ cảm thấy tâm trí mình dần dần mơ hồ đến không thể suy xét. Bên tai vẫn là những tiếng thì thào “đại ca” đã không thể quen thuộc hơn, xen lẫn vào những nhịp thở dốc nặng nề, khàn khàn mà trầm thấp, lại mang theo sự quyến rũ không gì sánh nổi.
Cảm thấy đối phương lại dướn người lên hôn, Lý Kiến Thành khép mắt, mê loạn hồi đáp giữa hơi thở khăng khít giao hòa.
— Thế Dân, hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.
— Đời này kiếp này, một thân cổn miện này, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào cướp đoạt.
— Nếu như có ngày đó…… Thế Dân, dẫu là ngươi, ta nhất định cũng không nương tay.
Nghĩ thế, anh lại vươn tay ôm trọn bờ vai đối phương, gần như dốc hết sức lực giữ chặt.
*****
Lý Uyên xưng đế mới được một tháng, quân tình cấp bách ngoài tám trăm dặm đã truyền vào Trường An. Cha con Tiết Cử, Tiết Nhân Quả năm ngoái vừa mới bị Lý Thế Dân đánh lui nay lại dẫn quân xâm lấn, đại quân đi đến đâu là cướp phá đốt giết đến đó. Kinh Châu, Mân Châu, Kỳ Châu nguy trong sớm tối.
Lý Uyên nghe tin, quyết đoán hạ chỉ lệnh cho Lý Thế Dân dẫn đại quân đi chinh phạt. Ngày xuất chinh trời đổ mưa lất phất, Lý Uyên đích thân dẫn trăm quan ra ngoài thành tiễn đưa.
Tuy đối thủ không phải người xa lạ, nhưng đây là trận đại chiến mở đầu từ khi Đại Đường khai quốc, Lý Uyên đương nhiên không dám coi khinh. Sau khi tự tay nâng chén rượu tiễn biệt, ông vỗ vai Lý Thế Dân dặn dò: “An nguy của núi sông đều dựa vào con cả, Thế Dân, nhất định phải khải hoàn!”
Những lời thế này, hắn đã từng nghe người kia nói. Lý Thế Dân nghe vậy, nhất thời đã quên đáp lễ, trái lại bất giác nhìn ra sau lưng Lý Uyên.
Lý Kiến Thành vẫn khoác tà áo choàng rực lửa kia, bên trong cũng là sắc trắng thuần hết sức quen thuộc. Đối diện với ánh mắt chiếu thẳng vào mình, anh hơi cong khóe miệng, lộ ra ý cười nhàn nhạt như không.
Thân là trừ quân một nước, chuyện hành quân đánh trận anh không cần phải đích thân ra tay, do đó trận chiến này chỉ có một mình Lý Thế Dân đảm đương.
Thấy ý cười thấp thoáng kia, Lý Thế Dân bất giác cũng cười (ngu). Ngơ ngẩn nhìn đối phương, cho đến khi Lưu Văn Tĩnh bên cạnh cúi đầu ho khan một tiếng mới hoàn hồn, chắp tay với Lý Uyên: “Nhi thần nhất định không phụ kì vọng của bệ hạ.”
Dứt lời, đại quân liền xuất phát.
Mưa phùn lạnh lẽo, đại quân đi có phần chậm chạp. Lưu Văn Tĩnh là phó tướng, sóng ngựa đi ngang hàng với Lý Thế Dân, chỉ thấy mái tóc cùng với ngũ quan dưới mũ đâu mâu của hắn đều hơi âm ẩm, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phương xa cũng thâm trầm u tịch khác thường.
Sau khi quy hàng Khuất Đột Thông, trở về từ kho Vĩnh Phong, Lưu Văn Tĩnh gặp lại Lý Thế Dân, chỉ cảm thấy dù mới ly biệt bất quá nửa năm nhưng đối phương đã thay đổi rất nhiều.
Tựa như ánh mắt sâu không thấy đáy lúc này đây, cũng không còn là thiếu niên dễ kích động năm đó nữa.
Mới qua mười tám tuổi đã lấy thân phận Tây thảo nguyên soái xuất binh kháng địch. Quá trình cầm quân, suy cho cùng vẫn luôn thôi thúc con người ta trưởng thành.
Lưu Văn Tĩnh thu ánh mắt nhìn hắn, chợt nhớ ra điều gì, lại nhìn sang lần nữa.
Dưới màn mưa, có thể thấy mơ hồ một vết bầm nhạt trên khóe môi Lý Thế Dân. Vết thương này nếu người thường nhìn thấy có lẽ cũng không để ý, nhưng đối với Lưu Văn Tĩnh, sau mấy đêm vào phủ tìm người mà không gặp, ý nghĩa của dấu vết này y đã hết sức rõ ràng.
Thu ánh mắt, khẽ cười khổ một tiếng. Lần này lại bị Lý Thế Dân bên kia phát hiện ra, hắn nghiêng đầu sang, nhìn Lưu Văn Tĩnh hỏi: “Triệu Nhân có gì muốn nói chăng?”
Lưu Văn Tĩnh chợt hoàn hồn, rất nhanh mỉm cười, nghĩ ngay ra chuyện để nói: “Tại hạ chỉ tò mò, không biết việc đối chiến với cha con Tiết Cử, trong lòng Tần vương đã có tính toán gì chưa?”
Lý Thế Dân nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Chẳng qua mới vài tháng chưa gặp, sao Triệu Nhân đã thành người xa lạ rồi?”
Lưu Văn Tĩnh ngẩn người, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, chỉ cười khẽ rồi lặp lại câu trước: “Không biết việc đối chiến với cha con Tiết Cử, trong lòng Thế Dân đã có tính toán gì chưa?”
Đến lúc này Lý Thế Dân mới mỉm cười, phóng mắt nhìn về con đường phía trước, chỉ nhẹ nhàng nói ra bốn chữ: “Hậu phát chế nhân.”
“Hậu phát chế nhân?” Lưu Văn Tĩnh nhìn gương mặt nghiêng của hắn, không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc y chỉ cảm thấy nét mặt kia rất giống Lý Kiến Thành. Y nhíu mày, nói, “Thế Dân, ngươi đã bao giờ nghĩ, đây chính là trận chiến khai quốc của Đại Đường. Bệ hạ đích thân đưa tiễn đại quân ta đến ngoại thành, hẳn cũng mong chúng ta sớm mang theo một trận đại thắng nức lòng người trở về. Trận này phải đánh nhanh, không thể kéo dài được.”
Lý Thế Dân vẫn nhìn về phương xa, lắc đầu: “Khi mới chiếm được Trường An, ta đã từng giao thủ với Tiết Nhân Quả, biết rõ hai cha con hắn bản tính nôn nóng tự cao. Tốc chiến tốc quyết không bằng kéo dài càng lâu càng tốt, cho đến khi bên địch sốt ruột mới đánh một trận dẹp tan.” Dừng một chút lại quay sang Lưu Văn Tĩnh, “Cho nên trận này…… nhất định phải hậu phát chế nhân, có vậy mới thắng được.”
Lưu Văn Tĩnh đối diện với hắn, còn định khuyên nữa, nhưng Lý Thế Dân đã thản nhiên ngắt lời: “Triệu Nhân khỏi cần nói nữa, ý ta đã quyết rồi.”
Lưu Văn Tĩnh nhìn hắn, chỉ đành lắc đầu, thở dài một hơi.
Mấy ngày sau, đại quân đóng trên một mỏm đất cao, tạo thành thế giằng co với đại quân Tiết Cử lăm le như hổ rình mồi ở sườn bên kia.
Quân Tiết Cử đang ở vào thời điểm hăng hái nhiệt tình nhất, gặp đại quân họ Lý nghênh đón, cầm đầu lại là Lý Thế Dân vẫn còn trẻ tuổi, ngày hôm sau đã phái nhân mã lượn lờ ngoài doanh, phát huy hết sở trường quấy rầy khiêu khích.
Mấy viên tiểu tướng trẻ tuổi trong trướng đã chịu hết nổi, lửa giận bốc quá đầu. Mấy lần thỉnh mệnh, đều nói muốn ra ngoài giết sạch quân địch.
Nhưng Lý Thế Dân thân là chủ tướng, xưa nay luôn chủ trương tốc chiến tốc quyết, lần này lại đặc biệt bình tĩnh. Hắn ỉm đi lời thỉnh chiến của đám tiểu tướng, mặc cho nhân mã của Tiết Cử chửi bới sỉ nhục, liên tiếp mấy ngày không hề nhúc nhích, chỉ nói thời gian vẫn còn nhiều, kéo dài thêm chút nữa cũng chưa muộn.
Lưu Văn Tĩnh vốn chủ chiến, thấy thế trong lòng hết sức lo lắng. Nhưng y đã qua lại với Lý Thế Dân vài năm, thừa hiểu tính hắn xưa nay rất kiên định. Mình đã quyết rồi, dù không ai đồng ý cũng sẽ cố chấp đến cùng.
Nhưng thời gian cứ trôi đi từng ngày từng ngày một, đại quân trong doanh vẫn ngồi không ăn sẵn, tuyệt không có ý nghênh địch. Cuối cùng y không kiềm chế nổi, sau khi bàn bạc với một phó tướng khác là Ân Khai Sơn, liền quyết định cùng vào trướng của Lý Thế Dân khuyên can.
Sáng sớm hôm sau, hai người hẹn nhau đến đại trướng của Lý Thế Dân. Nhưng hắn lại không ở trong đó, mà chỉ đứng một mình trên vách núi hoang vu, lẳng lặng nhìn về phía xa. Gió núi rít gào xung quanh hắn, thổi tà áo choàng xanh biếc của hắn bay phất phới.
Lưu Văn Tĩnh và Ân Khai Sơn liếc nhìn nhau, bước lên phía trước, chắp tay đồng thanh: “Tần vương điện hạ!”
Lý Thế Dân nghe vậy vẫn chưa quay lại, chỉ hơi ngẩng mặt lên hỏi: “Hai vị có việc gì?”
“Tần vương điện hạ,” Ân Khai Sơn tính tình nóng nảy còn hơn Lưu Văn Tĩnh, lần này đến đây ngay cả mấy lời mở đầu cũng bớt đi, nói thẳng vào đề, “Mạt tướng nghĩ lúc này xuất binh đối địch đã không còn gì đáng ngại. Hai quân cứ giằng co như thế, dù có thể tiêu hao khí lực lương thảo của địch, nhưng chỉ e nếu kéo dài nữa thì đến ngày giao chiến nhuệ khí quân ta cũng chẳng còn nhiều.”
“Điện hạ, đây chính là trận chiến mở màn từ khi Đại Đường khai quốc, có thể nói ý nghĩa phi phàm.” Lưu Văn Tĩnh nghe vậy cũng phụ họa theo, “Do đó chúng ta không những phải thắng, còn cần một đại thắng vẻ vang sảng khoái mới đủ để trấn áp thiên hạ bốn phương!”
“Chuyện này ngày nào cũng có vài người nhắc lại với ta,” Lý Thế Dân nghe vậy trầm mặc hồi lâu rồi chậm rãi nói, “Ta tự có quyết đoán, các ngươi đừng khuyên nữa. Đến lúc xuất binh, chắc chắn các ngươi sẽ hiểu.”
Không hiểu vì sao, Lưu Văn Tĩnh cảm thấy giọng nói của hắn lọt vào tai hình như có hơi khàn khàn khác thường. Y ngẩng đầu nhìn bóng lưng đối phương, lập tức chắp tay vái dài, lại tiếp: “Xin điện hạ…… hãy cân nhắc kĩ!”
Nhưng lần này Lý Thế Dân lại làm như không nghe thấy gì cả, qua một lúc lâu chẳng những không đáp lời, mà ngay cả động cũng không thèm động.
Thầm hiểu đối phương có lẽ đã bắt đầu nổi giận, Lưu Văn Tĩnh cũng quyết định tử gián đến cùng. Y đảo mắt ra hiệu với Ân Khai Sơn, hai người cùng tiến lên một bước, lặp lại những lời vừa nói: “Điện hạ! Việc xuất chiến vạn lần mong điện hạ cân nhắc!”
Lý Thế Dân đứng thẳng lưng trong gió, nghe vậy vẫn điềm nhiên bất động.
Sự trầm lặng bất ngờ này khiến Lưu Văn Tĩnh mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường. Y ngước mắt, vươn tay về phía Lý Thế Dân, khẽ đụng vào cánh tay đối phương, thử gọi: “…… Điện hạ?”
Nhưng khoảnh khắc chạm vào cánh tay hắn, Lý Thế Dân đột nhiên loạng choạng lui về phía sau ra một bước, thân thể hư nhuyễn, suýt nữa đã ngã vào lòng Lưu Văn Tĩnh.
Giật mình kinh hãi, Lưu Văn Tĩnh và Ân Khai Sơn vội vàng đỡ lấy hắn. Nhưng chạm vào cánh tay hắn rồi, cả hai mới phát hiện người Lý Thế Dân lạnh toát, nhìn đến gương mặt thì gò má khóe môi đã không còn chút huyết sắc.
“Điện hạ ốm rồi” Ân Khai Sơn gấp gáp đứng dậy, cao giọng gọi mấy binh sĩ gần đó rồi quay đầu nói với Lý Thế Dân, “Điện hạ hãy mau về doanh, mạt tướng sẽ gọi đại phu đến ngay!” Dứt lời đã chạy biến đi.
“Khỏi, khỏi cần……” Lý Thế Dân vội đáp, vùng vẫy muốn đứng lên. Lưu Văn Tĩnh không cản nổi, chỉ thấy hắn còn chưa đứng vững đã lùi bước, thân thể mềm nhũn, nặng nề ngã quỵ trở về chỗ cũ, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Lời tác giả: Phải chăng nhị ngốc do túng x quá độ x tẫn nhân vong, thể lực chống đỡ hết nổi mới hôn mê, tui sẽ không nói cho các thím biết đâu
/71
|