Môi lưỡi tiếp xúc, xa lạ mà quen thuộc, nháy mắt đã nhen lên hết thảy dục vọng dưới đáy lòng. Lý Thế Dân không ngừng thăm dò, xâm nhập, trong nháy mắt chỉ cảm thấy dù có nuốt người này vào bụng cũng không thỏa mãn.
Lý Kiến Thành vô thức muốn tránh né, nhưng đã bị một tay hắn giữ chặt cần cổ, một tay vòng ra sau thắt lưng, khóa cứng trong lòng. Khí lực mạnh mẽ, khiến người ta không thể cựa quậy.
Nhưng cơn đau trong ***g ngực vẫn còn tiếp diễn. Lý Kiến Thành muốn ép mình bình ổn lại tâm tư, khôi phục lại thần trí, nhưng cơn đau đớn tê liệt đã khuấy đảo tâm trí thành một mớ hỗn độn, căn bản không sao bình tĩnh nổi.
Cơn run rẩy toàn thân đã không thể ức chế, Lý Kiến Thành hiểu rõ đây chung quy vẫn là điểm yếu của mình.
“Đại ca…… Đại ca……” Nụ hôn vừa dứt, đôi môi Lý Thế Dân từ vành tai đã chầm chậm trượt theo hai gò má, quyến luyến lưu lại trên cần cổ, tiếng gọi khe khẽ mơ hồ trong miệng cũng nhuốm đầy dục vọng, trở nên khản đặc vô cùng.
“Thế Dân……thuốc……” Lý Kiến Thành rốt cuộc khàn khàn mở miệng, ra sức giữ cho giọng nói của mình không theo đó mà run rẩy.
Lý Thế Dân dường như không nghe thấy gì cả, một tay đã chầm chậm thò vào áo anh.
Lý Kiến Thành không còn sức lực phản kháng, một tay siết chặt vạt áo, thân thể ngày càng run rẩy dữ dội. Nhưng dù sao đi chăng nữa anh cũng không muốn để người khác thấy dáng vẻ yếu đuối này của mìnhm huống chi người đó còn là Lý Thế Dân, huống chi là dưới tình cảnh này.
Thừa dịp Lý Thế Dân ý loạn tình mê, anh đột ngột đẩy hắn ra bằng một tay, căng mắt kiếm tìm bình sứ rơi trên mặt đất.
Bình sứ nằm trong lùm cỏ sau Lý Thế Dân một bước, long lanh trắng ngần, hết sức nổi bật.
Lý Kiến Thành bất chấp tất cả, hoảng hốt tiến lên vài bước, nhưng kế đó đã bị người vòng tay qua eo từ phía sau rồi giữ lại. Thân thể thoáng kiệt sức, chầm chậm quỳ xuống.
Lý Thế Dân thuận theo động tác của anh, cũng quỳ xuống sau lưng anh, vùi mặt vào mái tóc đen mượt như tơ, khẽ ngửi giống như mê muội.
Cảm nhận được lưng anh run rẩy không ngừng, hắn vén làn tóc rối, bắt đầu hôn lên cần cổ trắng ngần như ngọc kia.
Sự kiềm chế và ngụy trang bấy lâu nay cuối cùng cũng không thể che giấu thêm nữa, con thú dục vọng trong lòng gầm thét phóng vọt ra, nháy mắt đã nuốt sạch hết thảy lý trí. Hắn tùy tiện cởi bỏ quần áo anh, muốn dùng cách nguyên sơ nhất bản năng nhất để chiếm hữu người trước mặt.
Mà Lý Kiến Thành từ đầu vẫn gắng gượng níu chặt vạt áo, giờ đã có vẻ không cầm cự được. Đau đớn ngập tràn tâm trí, trong cơn mông lung anh buông tay, mặc cho đối phương cởi sạch quần áo, thậm chí không còn sức lực mà để ý đến động tác ngày càng tùy tiện của hắn phía sau, chỉ đành buông xuôi, dần dần cúi người ngã gục xuống đất.
Anh biết lòng mình chung quy vẫn còn sợ hãi, lại không biết nỗi sợ này rốt cuộc chỉ vì cơn đau hiện tại, hay là do…… một tiễn xuyên tim của kẻ đó trước Huyền Vũ môn ngày nào.
Một tiễn xuyên tim.
Cơn đau này cứ cuốn lấy anh như bóng với hình, khiến anh không khắc nào quên nổi. Muốn quên, cũng chẳng thể quên.
Chợt bừng tỉnh, Lý Kiến Thành muốn cười, lại không tài nào nhếch nổi khóe miệng.
Trong viện không một bóng người, xung quanh quá mức tĩnh mịch. Chỉ có tiếng ma sát sau lưng xen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp nặng nề là kéo dài miên man, không đầu không cuối.
Có lẽ là do cơn đau trong ***g ngực đã lấp đầy tâm trí mà cảm giác khi bị xâm nhập cũng trở nên hết sức mơ hồ. Mỗi lần va đụng và chiếm hữu, rõ ràng đang xảy ra mà dường như xa xăm vô tận……
Ý thức đã mờ nhạt đến không thể kiềm chế, năm ngón tay của Lý Kiến Thành chầm chậm ấn sâu vào bùn đất bên người, lại từ từ buông ra. Cuối cùng nhắm nghiền hai mắt, thả lỏng hoàn toàn.
Trong đầu chỉ còn một khoảng trống rỗng, không muốn nghĩ gì, cũng không thể nghĩ gì……
Không biết trải qua bao lâu, khi hết thảy dường như đã kết thúc, anh mơ hồ cảm thấy có người xoay cằm mình lại. Kế đó là một bờ môi ấm áp cận kề, đẩy vật gì đó vào trong miệng. Lý Kiến Thành vô thức tiếp nhận, nhanh chóng nuốt đi, sau đó đã không còn khí lực.
Lý Thế Dân quỳ gối một bên, lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng của anh. Trán anh lấm tấm mồ hôi, thấm ướt tóc đen vài sợi. Ngoại trừ thân thể vẫn còn khe khẽ run rẩy, hàng mi dài rủ xuống và sắc mặt tái trắng của anh phảng phất như đang chìm trong giấc ngủ say, tĩnh như xử nữ.
Lý Thế Dân mỉm cười, nhìn hơi thở anh dần dần bình ổn như cũ, lặng lẽ chờ anh mở mắt ra, phảng phất như chờ một đóa hoa nở.
Cơn cuồng điên vừa nãy vẫn còn lưu lại dư nhiệt chưa tan đi hết, chỉ là nét mặt mong manh này cũng đủ khiến lòng người xao động.
Tiếc thay nét mặt như hoa quỳnh chớm nở này, đến khi anh tỉnh táo trở lại sẽ không thể thấy nữa.
Rõ ràng đã muốn khắc chế, kết quả lại là càng lún càng sâu.
Nghĩ đến đây, hắn vô thức với tay muốn chạm vào, bàn tay thoáng ngưng lại giữa không trung, cuối cùng vô lực buông xuống. Nhưng đúng vào lúc ấy, đầu ngón tay lại đột nhiên có xúc cảm, Lý Thế Dân bất chợt bừng tỉnh, chỉ thấy Lý Kiến Thành chẳng biết đã mở mắt ra từ bao giờ, nhìn mình bằng vẻ mặt bình tĩnh.
“Đại ca……” Ra sức nắm tay anh, đôi mắt hắn bừng sáng, là nét vui mừng khoog thể che giấu.
Lý Kiến Thành chầm chậm rút tay về, chống người ngồi dậy, kéo quần áo đã tuột xuống một nửa lên đến đầu vai. Phát quan của anh đã sớm bị ném xuống đất, lúc này tóc đen đổ dài như suối, mơ hồ che khuất một phần gương mặt, khiến người ta không nhìn rõ thần tình trong đáy mắt.
“Đại ca, vừa rồi Thế Dân……” Lý Thế Dân im lặng giây lát, đã mở miệng lại không biết nên nói tiếp thế nào. Rõ ràng hắn vô cùng khao khát người trước mắt, rõ ràng đã từng chiếm được, nhưng không hiểu vì sao trước sau vẫn cảm thấy người này cách mình quá xa. Dù đứng ngay trước mặt mình, nhưng cứ như chỉ cần vươn tay ra là sẽ hóa thành một làn khói xanh, tan đi theo gió.
Nhưng trong lúc chần chừ, Lý Kiến Thành đã chậm rãi bước lại gần, quỳ xuống trước mặt hắn, rũ mắt nhìn hắn.
Lý Thế Dân ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, chỉ cảm thấy nét mặt kia tuy bình thản, lại mang theo vài phần mê hoặc của kẻ đứng trên cao nhìn xuống.
“Đại ca……” Trong khoảnh khắc tiếng gọi kia vuột ra khỏi miệng, hắn đã vươn tay ôm lấy thắt lưng anh.
Lý Kiến Thành không tránh không né, nét mặt cũng không mảy may gợn sóng. Anh nhìn Lý Thế Dân không rời mắt, sau đó cúi người, thì thào bên tai hắn: “Thế Dân vừa rồi vẫn chưa tận hứng…… giờ đại ca đã không còn đáng ngại, muốn cùng ngươi một lần nữa được không?”
*Đây tuyệt đối không phải đại ca đây tuyệt đối không phải đại ca, đại ca ăn nhầm thuốc rồi aaaaaaaa >”
Lý Kiến Thành vô thức muốn tránh né, nhưng đã bị một tay hắn giữ chặt cần cổ, một tay vòng ra sau thắt lưng, khóa cứng trong lòng. Khí lực mạnh mẽ, khiến người ta không thể cựa quậy.
Nhưng cơn đau trong ***g ngực vẫn còn tiếp diễn. Lý Kiến Thành muốn ép mình bình ổn lại tâm tư, khôi phục lại thần trí, nhưng cơn đau đớn tê liệt đã khuấy đảo tâm trí thành một mớ hỗn độn, căn bản không sao bình tĩnh nổi.
Cơn run rẩy toàn thân đã không thể ức chế, Lý Kiến Thành hiểu rõ đây chung quy vẫn là điểm yếu của mình.
“Đại ca…… Đại ca……” Nụ hôn vừa dứt, đôi môi Lý Thế Dân từ vành tai đã chầm chậm trượt theo hai gò má, quyến luyến lưu lại trên cần cổ, tiếng gọi khe khẽ mơ hồ trong miệng cũng nhuốm đầy dục vọng, trở nên khản đặc vô cùng.
“Thế Dân……thuốc……” Lý Kiến Thành rốt cuộc khàn khàn mở miệng, ra sức giữ cho giọng nói của mình không theo đó mà run rẩy.
Lý Thế Dân dường như không nghe thấy gì cả, một tay đã chầm chậm thò vào áo anh.
Lý Kiến Thành không còn sức lực phản kháng, một tay siết chặt vạt áo, thân thể ngày càng run rẩy dữ dội. Nhưng dù sao đi chăng nữa anh cũng không muốn để người khác thấy dáng vẻ yếu đuối này của mìnhm huống chi người đó còn là Lý Thế Dân, huống chi là dưới tình cảnh này.
Thừa dịp Lý Thế Dân ý loạn tình mê, anh đột ngột đẩy hắn ra bằng một tay, căng mắt kiếm tìm bình sứ rơi trên mặt đất.
Bình sứ nằm trong lùm cỏ sau Lý Thế Dân một bước, long lanh trắng ngần, hết sức nổi bật.
Lý Kiến Thành bất chấp tất cả, hoảng hốt tiến lên vài bước, nhưng kế đó đã bị người vòng tay qua eo từ phía sau rồi giữ lại. Thân thể thoáng kiệt sức, chầm chậm quỳ xuống.
Lý Thế Dân thuận theo động tác của anh, cũng quỳ xuống sau lưng anh, vùi mặt vào mái tóc đen mượt như tơ, khẽ ngửi giống như mê muội.
Cảm nhận được lưng anh run rẩy không ngừng, hắn vén làn tóc rối, bắt đầu hôn lên cần cổ trắng ngần như ngọc kia.
Sự kiềm chế và ngụy trang bấy lâu nay cuối cùng cũng không thể che giấu thêm nữa, con thú dục vọng trong lòng gầm thét phóng vọt ra, nháy mắt đã nuốt sạch hết thảy lý trí. Hắn tùy tiện cởi bỏ quần áo anh, muốn dùng cách nguyên sơ nhất bản năng nhất để chiếm hữu người trước mặt.
Mà Lý Kiến Thành từ đầu vẫn gắng gượng níu chặt vạt áo, giờ đã có vẻ không cầm cự được. Đau đớn ngập tràn tâm trí, trong cơn mông lung anh buông tay, mặc cho đối phương cởi sạch quần áo, thậm chí không còn sức lực mà để ý đến động tác ngày càng tùy tiện của hắn phía sau, chỉ đành buông xuôi, dần dần cúi người ngã gục xuống đất.
Anh biết lòng mình chung quy vẫn còn sợ hãi, lại không biết nỗi sợ này rốt cuộc chỉ vì cơn đau hiện tại, hay là do…… một tiễn xuyên tim của kẻ đó trước Huyền Vũ môn ngày nào.
Một tiễn xuyên tim.
Cơn đau này cứ cuốn lấy anh như bóng với hình, khiến anh không khắc nào quên nổi. Muốn quên, cũng chẳng thể quên.
Chợt bừng tỉnh, Lý Kiến Thành muốn cười, lại không tài nào nhếch nổi khóe miệng.
Trong viện không một bóng người, xung quanh quá mức tĩnh mịch. Chỉ có tiếng ma sát sau lưng xen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp nặng nề là kéo dài miên man, không đầu không cuối.
Có lẽ là do cơn đau trong ***g ngực đã lấp đầy tâm trí mà cảm giác khi bị xâm nhập cũng trở nên hết sức mơ hồ. Mỗi lần va đụng và chiếm hữu, rõ ràng đang xảy ra mà dường như xa xăm vô tận……
Ý thức đã mờ nhạt đến không thể kiềm chế, năm ngón tay của Lý Kiến Thành chầm chậm ấn sâu vào bùn đất bên người, lại từ từ buông ra. Cuối cùng nhắm nghiền hai mắt, thả lỏng hoàn toàn.
Trong đầu chỉ còn một khoảng trống rỗng, không muốn nghĩ gì, cũng không thể nghĩ gì……
Không biết trải qua bao lâu, khi hết thảy dường như đã kết thúc, anh mơ hồ cảm thấy có người xoay cằm mình lại. Kế đó là một bờ môi ấm áp cận kề, đẩy vật gì đó vào trong miệng. Lý Kiến Thành vô thức tiếp nhận, nhanh chóng nuốt đi, sau đó đã không còn khí lực.
Lý Thế Dân quỳ gối một bên, lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng của anh. Trán anh lấm tấm mồ hôi, thấm ướt tóc đen vài sợi. Ngoại trừ thân thể vẫn còn khe khẽ run rẩy, hàng mi dài rủ xuống và sắc mặt tái trắng của anh phảng phất như đang chìm trong giấc ngủ say, tĩnh như xử nữ.
Lý Thế Dân mỉm cười, nhìn hơi thở anh dần dần bình ổn như cũ, lặng lẽ chờ anh mở mắt ra, phảng phất như chờ một đóa hoa nở.
Cơn cuồng điên vừa nãy vẫn còn lưu lại dư nhiệt chưa tan đi hết, chỉ là nét mặt mong manh này cũng đủ khiến lòng người xao động.
Tiếc thay nét mặt như hoa quỳnh chớm nở này, đến khi anh tỉnh táo trở lại sẽ không thể thấy nữa.
Rõ ràng đã muốn khắc chế, kết quả lại là càng lún càng sâu.
Nghĩ đến đây, hắn vô thức với tay muốn chạm vào, bàn tay thoáng ngưng lại giữa không trung, cuối cùng vô lực buông xuống. Nhưng đúng vào lúc ấy, đầu ngón tay lại đột nhiên có xúc cảm, Lý Thế Dân bất chợt bừng tỉnh, chỉ thấy Lý Kiến Thành chẳng biết đã mở mắt ra từ bao giờ, nhìn mình bằng vẻ mặt bình tĩnh.
“Đại ca……” Ra sức nắm tay anh, đôi mắt hắn bừng sáng, là nét vui mừng khoog thể che giấu.
Lý Kiến Thành chầm chậm rút tay về, chống người ngồi dậy, kéo quần áo đã tuột xuống một nửa lên đến đầu vai. Phát quan của anh đã sớm bị ném xuống đất, lúc này tóc đen đổ dài như suối, mơ hồ che khuất một phần gương mặt, khiến người ta không nhìn rõ thần tình trong đáy mắt.
“Đại ca, vừa rồi Thế Dân……” Lý Thế Dân im lặng giây lát, đã mở miệng lại không biết nên nói tiếp thế nào. Rõ ràng hắn vô cùng khao khát người trước mắt, rõ ràng đã từng chiếm được, nhưng không hiểu vì sao trước sau vẫn cảm thấy người này cách mình quá xa. Dù đứng ngay trước mặt mình, nhưng cứ như chỉ cần vươn tay ra là sẽ hóa thành một làn khói xanh, tan đi theo gió.
Nhưng trong lúc chần chừ, Lý Kiến Thành đã chậm rãi bước lại gần, quỳ xuống trước mặt hắn, rũ mắt nhìn hắn.
Lý Thế Dân ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, chỉ cảm thấy nét mặt kia tuy bình thản, lại mang theo vài phần mê hoặc của kẻ đứng trên cao nhìn xuống.
“Đại ca……” Trong khoảnh khắc tiếng gọi kia vuột ra khỏi miệng, hắn đã vươn tay ôm lấy thắt lưng anh.
Lý Kiến Thành không tránh không né, nét mặt cũng không mảy may gợn sóng. Anh nhìn Lý Thế Dân không rời mắt, sau đó cúi người, thì thào bên tai hắn: “Thế Dân vừa rồi vẫn chưa tận hứng…… giờ đại ca đã không còn đáng ngại, muốn cùng ngươi một lần nữa được không?”
*Đây tuyệt đối không phải đại ca đây tuyệt đối không phải đại ca, đại ca ăn nhầm thuốc rồi aaaaaaaa >”
/71
|